Hôm sau, 9 giờ 25 tại quán cafe Đình Sơn. Đây là quán cafe mà ngày trước Phùng Lộ Phi và Hoắc Tử Minh hay đến. Hoắc Tử Minh đã đến trước ngồi đợi Phùng Lộ Phi ở một bàn gần cửa sổ. Phùng Lộ Phi phải băn khoăn mãi mới có thể bước vào trong. Cô cũng tự nhủ bản thân phải kiên cường lên, không thể cứ mãi yếu đuối được.
- Tử Minh?
Phùng Lộ Phi đến trước mặt Hoắc Tử Minh, giọng nói có phần run run, gương mặt lúc này trở nên bất ổn hơn.
Hoắc Tử Minh ngẩng đầu lên nhìn Phùng Lộ Phi. Phải một lúc sau anh mới có thể lên tiếng:
- Em ngồi xuống đi.
Phùng Lộ Phi đến ngồi đối diện với Hoắc Tử Minh, nhân viên phục vụ đến nhưng cô không gọi đồ uống gì cả.
- Chắc là Uyển Tâm đã nói với em rồi.
- Vâng. Em cứ nghĩ là anh không muốn gặp lại em một lần nữa. Em sợ rằng nếu gọi điện trực tiếp hẹn gặp thì anh sẽ không gặp em nên mới nhờ Uyển Tâm liên hệ với anh.
- Cô ấy cũng đã nói qua rồi. - Tử Minh, hôm nay, chúng ta có thể nói rõ mọi chuyện trước kia được không? Có những chuyện trước em rất muốn nói ra nhưng lại không thể nói được. Hôm nay em muốn nói hết tất cả.
Hoắc Tử Minh khẽ gật đầu. Anh muốn nghe cô nói gì, anh muốn biết rõ thực hư mọi chuyện trước kia.
- Hơn 2 tháng trước, tập đoàn Phùng Thị của bố em gặp trục trặc lớn, có nguy cơ bị phá sản. Bố em cùng anh em đã làm rất nhiều việc để cứu vãn tình hình nhưng không thể vực dậy được tập đoàn, thậm chí lại còn khiến cho tập đoàn thêm khó khăn hơn. Gia đình em lúc đấy như đi vào bước đường cùng vậy, chẳng biết phải làm gì.
Hoắc Tử Minh chăm chú nghe Phùng Lộ Phi nói. Khoảng thời gian hơn 2 tháng trước, Hoắc Tử Minh và Phùng Lộ Phi có chút mâu thuẫn nên đã cãi nhau. Nhưng mâu thuẫn ấy mãi không thể giải quyết được. Và lúc đó thì Hoắc Tử Minh vẫn đang chuẩn bị cho bài thi tốt nghiệp nên phải ở nước ngoài. Tuy Hoắc Tử Minh đã rất muốn gặp Phùng Lộ Phi để nói rõ ràng mọi chuyện, nhưng tình hình lúc đó không cho phép. Phùng Lộ Phi lúc ấy cũng tức giận đến mức không muốn gặp anh. Thế là chuyện mâu thuẫn ấy càng lúc càng khó giải quyết. Hai người mặc dù đã cố gắng kiềm chế bản thân khi nói chuyện qua điện thoại nhưng kết quả vẫn là cãi nhau.
- Sau khi suy nghĩ, bàn bạc rất nhiều lần, gia đình em mới đưa ra quyết định là kết thông gia với Từ gia. Từ gia chỉ có một người con trai duy nhất chính là Từ Dịch Phàm nên gia đình muốn gả em cho anh ta. Nếu như chị em chưa kết hôn thì có lẽ chị ấy bây giờ chính là vợ của Từ Dịch Phàm. Nhưng bởi vì tính cách của chị ấy không thích hợp cho việc kết hôn, trong gia đình em lúc đó chỉ còn lại một mình em nên bố và mẹ đã nói chuyện này với em. Giọng nói của Phùng Lộ Phi vẫn run như vậy, nhưng cô vẫn cố gắng để nói rõ ràng mọi chuyện:
- Từ gia đồng ý với hôn sự này bởi ngày trước Phùng gia từng giúp bọn họ. Nhìn thấy bố mẹ như vậy, nhìn thấy mẹ khóc như vậy, nhìn thấy anh trai vất vả gầy đi như vậy, em không thể nhẫn tâm thấy tâm huyết bao nhiêu năm của bố đổ sông đổ bể, không nhẫn tâm nhìn Phùng Thị phá sản, không muốn thấy Phùng gia đi vào bước đường cùng nên đã đồng ý kết hôn cùng Từ Dịch Phàm.
Hoắc Tử Minh nắm chặt tay. Anh thật sự không thể tin những gì mà Phùng Lộ Phi vừa nói lại là sự thật.
- Vậy tại sao em không nói tất cả với anh? Em đâu cần phải nói dối anh như vậy? Em không nói gì cả, tự mình quyết định, quyết định thay cho anh, em nghĩ rằng em đã làm đúng sao? - Chẳng lẽ em nên đến trước mặt anh, nói với anh là Phùng Thị sắp phá sản, em chỉ còn có cách kết hôn với Từ Dịch Phàm thì Phùng gia mới còn đường thoát hay sao? Em không thể làm như vậy được. Em không muốn anh vì em mà phải khổ sở như vậy.
- Em không nói với anh càng khiến anh khổ hơn rất nhiều đấy em có biết không? Em nghĩ anh sẽ hạnh phúc được sao? Đúng, Hoắc Tử Minh anh không thể sống hạnh phúc được, bởi chính Phùng Lộ Phi cô cũng chẳng hạnh phúc gì. Hoắc Tử Minh cố gắng nén những tức giận trong lòng xuống, nhìn Phùng Lộ Phi nói tiếp:
- Ngày đó em nói với anh em muốn kết hôn với Từ Dịch Phàm bởi Từ Dịch Phàm có nhiều tiền hơn anh, chỉ có anh ta mới có thể cho em một cuộc sống cả đời không phải lo nghĩ gì cả. Anh không tin lời đó của em. Em mà là người tham tiền như vậy thì vì sao em lại ở bên anh lâu như vậy cơ chứ. Nhưng anh đã rất cố gắng, mong muốn em sẽ thay đổi ý định này, thế mà kết quả cuối cùng thì anh lại nghe được thông tin rằng em sẽ kết hôn với Từ Dịch Phàm. - Tử Minh, em biết là em đã khiến anh phải khổ sở. Em không cầu mong anh tha thứ cho em, em chỉ muốn...
- Quay về với anh đi.
Phùng Lộ Phi nhìn thẳng vào Hoắc Tử Minh. Anh vừa nói cái gì cơ? Anh rốt cuộc đang nói cái gì vậy? Câu nói của Hoắc Tử Minh khiến cho Phùng Lộ Phi hết sức ngạc nhiên.
Hôm sau, giờ tại quán cafe Đình Sơn. Đây là quán cafe mà ngày trước Phùng Lộ Phi và Hoắc Tử Minh hay đến. Hoắc Tử Minh đã đến trước ngồi đợi Phùng Lộ Phi ở một bàn gần cửa sổ. Phùng Lộ Phi phải băn khoăn mãi mới có thể bước vào trong. Cô cũng tự nhủ bản thân phải kiên cường lên, không thể cứ mãi yếu đuối được.
- Tử Minh?
Phùng Lộ Phi đến trước mặt Hoắc Tử Minh, giọng nói có phần run run, gương mặt lúc này trở nên bất ổn hơn.
Hoắc Tử Minh ngẩng đầu lên nhìn Phùng Lộ Phi. Phải một lúc sau anh mới có thể lên tiếng:
- Em ngồi xuống đi.
Phùng Lộ Phi đến ngồi đối diện với Hoắc Tử Minh, nhân viên phục vụ đến nhưng cô không gọi đồ uống gì cả.
- Chắc là Uyển Tâm đã nói với em rồi.
- Vâng. Em cứ nghĩ là anh không muốn gặp lại em một lần nữa. Em sợ rằng nếu gọi điện trực tiếp hẹn gặp thì anh sẽ không gặp em nên mới nhờ Uyển Tâm liên hệ với anh.
- Cô ấy cũng đã nói qua rồi. - Tử Minh, hôm nay, chúng ta có thể nói rõ mọi chuyện trước kia được không? Có những chuyện trước em rất muốn nói ra nhưng lại không thể nói được. Hôm nay em muốn nói hết tất cả.
Hoắc Tử Minh khẽ gật đầu. Anh muốn nghe cô nói gì, anh muốn biết rõ thực hư mọi chuyện trước kia.
- Hơn tháng trước, tập đoàn Phùng Thị của bố em gặp trục trặc lớn, có nguy cơ bị phá sản. Bố em cùng anh em đã làm rất nhiều việc để cứu vãn tình hình nhưng không thể vực dậy được tập đoàn, thậm chí lại còn khiến cho tập đoàn thêm khó khăn hơn. Gia đình em lúc đấy như đi vào bước đường cùng vậy, chẳng biết phải làm gì.
Hoắc Tử Minh chăm chú nghe Phùng Lộ Phi nói. Khoảng thời gian hơn tháng trước, Hoắc Tử Minh và Phùng Lộ Phi có chút mâu thuẫn nên đã cãi nhau. Nhưng mâu thuẫn ấy mãi không thể giải quyết được. Và lúc đó thì Hoắc Tử Minh vẫn đang chuẩn bị cho bài thi tốt nghiệp nên phải ở nước ngoài. Tuy Hoắc Tử Minh đã rất muốn gặp Phùng Lộ Phi để nói rõ ràng mọi chuyện, nhưng tình hình lúc đó không cho phép. Phùng Lộ Phi lúc ấy cũng tức giận đến mức không muốn gặp anh. Thế là chuyện mâu thuẫn ấy càng lúc càng khó giải quyết. Hai người mặc dù đã cố gắng kiềm chế bản thân khi nói chuyện qua điện thoại nhưng kết quả vẫn là cãi nhau.
- Sau khi suy nghĩ, bàn bạc rất nhiều lần, gia đình em mới đưa ra quyết định là kết thông gia với Từ gia. Từ gia chỉ có một người con trai duy nhất chính là Từ Dịch Phàm nên gia đình muốn gả em cho anh ta. Nếu như chị em chưa kết hôn thì có lẽ chị ấy bây giờ chính là vợ của Từ Dịch Phàm. Nhưng bởi vì tính cách của chị ấy không thích hợp cho việc kết hôn, trong gia đình em lúc đó chỉ còn lại một mình em nên bố và mẹ đã nói chuyện này với em. Giọng nói của Phùng Lộ Phi vẫn run như vậy, nhưng cô vẫn cố gắng để nói rõ ràng mọi chuyện:
- Từ gia đồng ý với hôn sự này bởi ngày trước Phùng gia từng giúp bọn họ. Nhìn thấy bố mẹ như vậy, nhìn thấy mẹ khóc như vậy, nhìn thấy anh trai vất vả gầy đi như vậy, em không thể nhẫn tâm thấy tâm huyết bao nhiêu năm của bố đổ sông đổ bể, không nhẫn tâm nhìn Phùng Thị phá sản, không muốn thấy Phùng gia đi vào bước đường cùng nên đã đồng ý kết hôn cùng Từ Dịch Phàm.
Hoắc Tử Minh nắm chặt tay. Anh thật sự không thể tin những gì mà Phùng Lộ Phi vừa nói lại là sự thật.
- Vậy tại sao em không nói tất cả với anh? Em đâu cần phải nói dối anh như vậy? Em không nói gì cả, tự mình quyết định, quyết định thay cho anh, em nghĩ rằng em đã làm đúng sao? - Chẳng lẽ em nên đến trước mặt anh, nói với anh là Phùng Thị sắp phá sản, em chỉ còn có cách kết hôn với Từ Dịch Phàm thì Phùng gia mới còn đường thoát hay sao? Em không thể làm như vậy được. Em không muốn anh vì em mà phải khổ sở như vậy.
- Em không nói với anh càng khiến anh khổ hơn rất nhiều đấy em có biết không? Em nghĩ anh sẽ hạnh phúc được sao? Đúng, Hoắc Tử Minh anh không thể sống hạnh phúc được, bởi chính Phùng Lộ Phi cô cũng chẳng hạnh phúc gì. Hoắc Tử Minh cố gắng nén những tức giận trong lòng xuống, nhìn Phùng Lộ Phi nói tiếp:
- Ngày đó em nói với anh em muốn kết hôn với Từ Dịch Phàm bởi Từ Dịch Phàm có nhiều tiền hơn anh, chỉ có anh ta mới có thể cho em một cuộc sống cả đời không phải lo nghĩ gì cả. Anh không tin lời đó của em. Em mà là người tham tiền như vậy thì vì sao em lại ở bên anh lâu như vậy cơ chứ. Nhưng anh đã rất cố gắng, mong muốn em sẽ thay đổi ý định này, thế mà kết quả cuối cùng thì anh lại nghe được thông tin rằng em sẽ kết hôn với Từ Dịch Phàm. - Tử Minh, em biết là em đã khiến anh phải khổ sở. Em không cầu mong anh tha thứ cho em, em chỉ muốn...
- Quay về với anh đi.
Phùng Lộ Phi nhìn thẳng vào Hoắc Tử Minh. Anh vừa nói cái gì cơ? Anh rốt cuộc đang nói cái gì vậy? Câu nói của Hoắc Tử Minh khiến cho Phùng Lộ Phi hết sức ngạc nhiên.