Hoắc Tử Minh thấy Phùng Lộ Phi nhíu mày ngạc nhiên, anh bèn nhắc lại lần câu nói vừa rồi lần nữa:
- Lộ Phi, em hãy ly hôn với Từ Dịch Phàm, trở về bên anh đi. Chẳng phải bây giờ Phùng Thị đã ổn định rồi còn gì. Em không yêu Từ Dịch Phàm, vậy em ở bên cạnh anh ta làm gì?
- Tử Minh, em...
- Anh cầu xin em đấy Lộ Phi, anh không thể chịu đựng được khi thấy em ở bên cạnh Từ Dịch Phàm. Anh biết là em cũng chẳng vui vẻ gì khi ở bên Từ Dịch Phàm như vậy, đúng không?
- Em…
Lúc này, thật sự Phùng Lộ Phi ấp úng không nói được gì.
Quay lại với Hoắc Tử Minh, đó là điều mà Phùng Lộ Phi cô mong muốn nhất. Nhưng, có thể làm được điều đó hay không? Nếu Phùng Lộ Phi đặt vấn đề muốn ly hôn với Từ Dịch Phàm thì anh ta sẽ làm gì? Chuyện này có ảnh hưởng đến Phùng Thị và cả Phùng gia không? Mọi chuyện liệu có trở nên rắc rối hơn không? Những câu hỏi này cứ quanh quẩn đầu đầu Phùng Lộ Phi. Lúc này cô chẳng biết nên làm gì cả.
- Lần trước, Uyển Tâm cũng đã từng nói với em, bảo rằng em không nên chôn chân cả đời vào trong một cuộc hôn nhân không có tình yêu cũng như không có hạnh phúc này. Cô ấy bảo em nên ly hôn với Từ Dịch Phàm để quay trở về bên cạnh anh. - Em...
- Chính em cũng đã suy nghĩ chuyện này rất nhiều lần rồi. Nếu như em đề xuất ly hôn với Từ Dịch Phàm thì Phùng Thị sẽ ra sao? Bố mẹ em, anh chị của em sẽ ra sao đây? Em không quan tâm em sẽ thế nào, em chỉ lo cho gia đình em thôi. Em không muốn vì em mà họ gặp chuyện gì cả. Vì thế mà con đường em đã đi, có thể sẽ không trở lại được.
Hoắc Tử Minh lúc này bỗng im lặng. Yêu Phùng Lộ Phi bao nhiêu năm nay, tính cách của cô anh đều hiểu rất rõ. Hoắc Tử Minh cũng đã biết Phùng Lộ Phi muốn nói gì tiếp theo rồi. Hoắc Tử Minh rất đau lòng, nhưng nhìn thấy giọt nước mắt rơi xuống của Phùng Lộ Phi, anh lại càng đau lòng hơn. Anh hận mình không có khả năng giúp cô cũng như giúp chính bản thân mình. Càng nghĩ anh càng thấy bản thân mình vô dụng.
- Tử Minh, dù cuộc hôn nhân này chỉ là trên danh nghĩa nhưng em không thể từ bỏ được. Em xin lỗi, là em có lỗi với anh. Tất cả mọi chuyện từ đầu đến cuối đều là lỗi của em. Nếu anh giận em thì em cũng không trách anh đâu, em cũng không dám trách.
- Thôi, em đừng nói nữa. Dù em không nói ra thì anh cũng biết được câu trả lời của em rồi. Anh cảm thấy bản thân thật vô dụng. Nếu gia cảnh nhà anh mà được như Từ Dịch Phàm thì chúng ta sẽ không đến bước đường này, em cũng không khổ sở đến vậy.
- Không phải lỗi của anh.
- Lộ Phi, em vẫn quyết định sống như thế này cả đời sao? Một cuộc sống không hạnh phúc?
Phùng Lộ Phi lau nước mắt, lắc đầu:
- Em cũng không biết được, nhưng ít nhất Từ Dịch Phàm cũng không bó buộc em bất cứ việc gì cả. Cuộc sống hiện tại của em cũng không phải như nhà tù, khá thoải mái.
- Nhưng...
- Tử Minh, Uyển Tâm đã từng nói với em, nếu chúng ta không thể cùng đi chung một con đường thì về sau vẫn có thể làm bạn được mà. Có thể được không? Em chỉ muốn như vậy thôi.
- Bạn?
Phùng Lộ Phi gật đầu, hơi mỉm cười.
- Như vậy chẳng phải sẽ tốt hơn sao? Bạn bè, quan tâm và giúp đỡ lẫn nhau, không nhất thiết phải quay về như trước.
- Lộ Phi, anh không ép buộc em, cũng không muốn ép buộc em chuyện gì, anh chỉ muốn em có một cuộc sống hạnh phúc thôi. Trở thành bạn bè, em còn có thể hạnh phúc không?
- Có, vẫn sẽ hạnh phúc.
- Được, nếu như em đã muốn như vậy thì chúng ta sẽ là bạn bè, bạn bè tốt mãi mãi.
Phùng Lộ Phi cười tươi hơn. Tâm trạng của cô lúc này cũng tốt và thoải mái hơn trước khi đến đây.
- Anh sẽ ở lại thành phố A này sao? Tại sao không ở nước ngoài? Nước ngoài chẳng phải tốt hơn còn gì.
- Anh được mời về khoa não ở bệnh viện Trung tâm thành phố A. Thấy cũng được nên anh đã đồng ý với họ rồi. Anh sẽ ở lại thành phố A, đây là quê hương của anh, gia đình, bạn bè anh ở đây. Ở nước ngoài sẽ chẳng sống vui vẻ được như thành phố A đâu.
- Nếu anh vẫn sống tốt thì thật là may, ít nhất em cũng không phải lo lắng như trước nữa. À, khi nào phải tổ chức 1 buổi tiệc hẹn gặp lại đám bạn cũ chứ nhỉ? Giờ mỗi người một phương, chỉ còn mỗi số điện thoại, nhiều lần gọi điện nói chuyện được có vài câu.
- Ừ.
Họ cuối cùng cũng có thể kết thúc được buổi nói chuyện hôm nay. Mọi chuyện coi như đã có thể giải tỏa được rồi.
Hoắc Tử Minh thấy Phùng Lộ Phi nhíu mày ngạc nhiên, anh bèn nhắc lại lần câu nói vừa rồi lần nữa:
- Lộ Phi, em hãy ly hôn với Từ Dịch Phàm, trở về bên anh đi. Chẳng phải bây giờ Phùng Thị đã ổn định rồi còn gì. Em không yêu Từ Dịch Phàm, vậy em ở bên cạnh anh ta làm gì?
- Tử Minh, em...
- Anh cầu xin em đấy Lộ Phi, anh không thể chịu đựng được khi thấy em ở bên cạnh Từ Dịch Phàm. Anh biết là em cũng chẳng vui vẻ gì khi ở bên Từ Dịch Phàm như vậy, đúng không?
- Em…
Lúc này, thật sự Phùng Lộ Phi ấp úng không nói được gì.
Quay lại với Hoắc Tử Minh, đó là điều mà Phùng Lộ Phi cô mong muốn nhất. Nhưng, có thể làm được điều đó hay không? Nếu Phùng Lộ Phi đặt vấn đề muốn ly hôn với Từ Dịch Phàm thì anh ta sẽ làm gì? Chuyện này có ảnh hưởng đến Phùng Thị và cả Phùng gia không? Mọi chuyện liệu có trở nên rắc rối hơn không? Những câu hỏi này cứ quanh quẩn đầu đầu Phùng Lộ Phi. Lúc này cô chẳng biết nên làm gì cả.
- Lần trước, Uyển Tâm cũng đã từng nói với em, bảo rằng em không nên chôn chân cả đời vào trong một cuộc hôn nhân không có tình yêu cũng như không có hạnh phúc này. Cô ấy bảo em nên ly hôn với Từ Dịch Phàm để quay trở về bên cạnh anh. - Em...
- Chính em cũng đã suy nghĩ chuyện này rất nhiều lần rồi. Nếu như em đề xuất ly hôn với Từ Dịch Phàm thì Phùng Thị sẽ ra sao? Bố mẹ em, anh chị của em sẽ ra sao đây? Em không quan tâm em sẽ thế nào, em chỉ lo cho gia đình em thôi. Em không muốn vì em mà họ gặp chuyện gì cả. Vì thế mà con đường em đã đi, có thể sẽ không trở lại được.
Hoắc Tử Minh lúc này bỗng im lặng. Yêu Phùng Lộ Phi bao nhiêu năm nay, tính cách của cô anh đều hiểu rất rõ. Hoắc Tử Minh cũng đã biết Phùng Lộ Phi muốn nói gì tiếp theo rồi. Hoắc Tử Minh rất đau lòng, nhưng nhìn thấy giọt nước mắt rơi xuống của Phùng Lộ Phi, anh lại càng đau lòng hơn. Anh hận mình không có khả năng giúp cô cũng như giúp chính bản thân mình. Càng nghĩ anh càng thấy bản thân mình vô dụng.
- Tử Minh, dù cuộc hôn nhân này chỉ là trên danh nghĩa nhưng em không thể từ bỏ được. Em xin lỗi, là em có lỗi với anh. Tất cả mọi chuyện từ đầu đến cuối đều là lỗi của em. Nếu anh giận em thì em cũng không trách anh đâu, em cũng không dám trách.
- Thôi, em đừng nói nữa. Dù em không nói ra thì anh cũng biết được câu trả lời của em rồi. Anh cảm thấy bản thân thật vô dụng. Nếu gia cảnh nhà anh mà được như Từ Dịch Phàm thì chúng ta sẽ không đến bước đường này, em cũng không khổ sở đến vậy.
- Không phải lỗi của anh.
- Lộ Phi, em vẫn quyết định sống như thế này cả đời sao? Một cuộc sống không hạnh phúc?
Phùng Lộ Phi lau nước mắt, lắc đầu:
- Em cũng không biết được, nhưng ít nhất Từ Dịch Phàm cũng không bó buộc em bất cứ việc gì cả. Cuộc sống hiện tại của em cũng không phải như nhà tù, khá thoải mái.
- Nhưng...
- Tử Minh, Uyển Tâm đã từng nói với em, nếu chúng ta không thể cùng đi chung một con đường thì về sau vẫn có thể làm bạn được mà. Có thể được không? Em chỉ muốn như vậy thôi.
- Bạn?
Phùng Lộ Phi gật đầu, hơi mỉm cười.
- Như vậy chẳng phải sẽ tốt hơn sao? Bạn bè, quan tâm và giúp đỡ lẫn nhau, không nhất thiết phải quay về như trước.
- Lộ Phi, anh không ép buộc em, cũng không muốn ép buộc em chuyện gì, anh chỉ muốn em có một cuộc sống hạnh phúc thôi. Trở thành bạn bè, em còn có thể hạnh phúc không?
- Có, vẫn sẽ hạnh phúc.
- Được, nếu như em đã muốn như vậy thì chúng ta sẽ là bạn bè, bạn bè tốt mãi mãi.
Phùng Lộ Phi cười tươi hơn. Tâm trạng của cô lúc này cũng tốt và thoải mái hơn trước khi đến đây.
- Anh sẽ ở lại thành phố A này sao? Tại sao không ở nước ngoài? Nước ngoài chẳng phải tốt hơn còn gì.
- Anh được mời về khoa não ở bệnh viện Trung tâm thành phố A. Thấy cũng được nên anh đã đồng ý với họ rồi. Anh sẽ ở lại thành phố A, đây là quê hương của anh, gia đình, bạn bè anh ở đây. Ở nước ngoài sẽ chẳng sống vui vẻ được như thành phố A đâu.
- Nếu anh vẫn sống tốt thì thật là may, ít nhất em cũng không phải lo lắng như trước nữa. À, khi nào phải tổ chức buổi tiệc hẹn gặp lại đám bạn cũ chứ nhỉ? Giờ mỗi người một phương, chỉ còn mỗi số điện thoại, nhiều lần gọi điện nói chuyện được có vài câu.
- Ừ.
Họ cuối cùng cũng có thể kết thúc được buổi nói chuyện hôm nay. Mọi chuyện coi như đã có thể giải tỏa được rồi.