Hôm đó, tâm trạng của Phùng Lộ Phi cũng đã tốt hơn trước rất nhiều. Cuối cùng những hiểu lầm giữa cô và Hoắc Tử Minh suốt hơn 2 tháng qua cũng đã được hóa giải rồi. Phùng Lộ Phi cũng nhanh chóng gọi điện cho Trương Uyển Tâm và thông báo cho cô ấy về chuyện này. Trương Uyển Tâm nghe xong cũng rất vui và cũng yên tâm hơn.
Nhưng không hiểu vì sao Phùng Lộ Phi lại đi lang thang đi đến chỗ bờ hồ này. Lần cuối cùng cô đến đây là đi với Từ Dịch Phàm và ngồi cùng anh ở đây. Buổi tối ở đây vắng người, thoáng đãng, rất thoải mái, khiến tâm trạng của Phùng Lộ Phi trở nên tốt hơn rất nhiều.
Từ Dịch Phàm gọi điện cho Phùng Lộ Phi nhiều lần nhưng cô để điện thoại ở chế độ im lặng nên chẳng nghe thấy gì cả. Mãi về sau khi kiểm tra điện thoại mới thấy được lời nhắn của Từ Dịch Phàm để lại. Có lẽ là Từ Dịch Phàm lo cho Phùng Lộ Phi nên mới gọi hỏi cô đang ở đâu và gọi cho cô nhiều cuộc điện thoại đến như vậy.
Thấy cũng đã muộn nên Phùng Lộ Phi cũng không gọi điện cho Từ Dịch Phàm nữa, e rằng bây giờ anh cũng đã đi ngủ rồi. Thế là cô đành đi bộ về nhà bởi giờ này thì làm gì còn taxi nữa.
……………………………………
Từ gia.
Về đến nhà nhưng Phùng Lộ Phi cũng chưa vội lên phòng mà ngồi ở ghế đu ngoài vườn. Ngồi ở ghế đu, ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy những cành hoa tuyết nhược lan màu trắng đẹp mơ màng. Phùng Lộ Phi rất thích những bông hoa tuyết nhược lan trắng, trong phòng cũng có một chậu hoa tuyết nhược lan nhỏ, mỗi sáng thức dậy là có thể nhìn thấy ngay.
- Hoa cuối cùng cũng rơi rồi, nhưng phải đợi đến năm sau mới nở tiếp. Thật là lâu, lâu quá đi thôi.
Những cây tuyết nhược lan lớn như thế này thì hoa sẽ nở vào khoảng tháng 4, sau đó tầm tháng 5 thì hoa sẽ rụng. Nhìn những cánh hoa rụng xuống trông y như tuyết rơi vậy, thật sự đẹp vô cùng. Phùng Lộ Phi rất thích ngắm những lúc hoa rụng thế này.
- Hoa nở rồi cũng phải rụng, làm sao có thể nở mãi được cơ chứ. Chẳng có hoa nào nở mãi được. Đời người cũng giống như những bông hoa này vậy, có lúc nở rộ và cũng có ngày phải héo tàn.
Phùng Lộ Phi đưa tay ra hứng những cánh hoa tuyết nhược lan trắng đang rơi xuống. Những lúc vui hay buồn, Phùng Lộ Phi đều thích ngắm nhìn cây hoa tuyết nhược lan. Nhìn cây hoa này, trong lòng cô cũng thoải mái hơn nhiều.
Từ Dịch Phàm lúc này đang cầm cốc cafe đứng ở ban công nhìn xuống bên dưới. Ở phòng của Từ Dịch Phàm nhìn thấy rất rõ cây hoa tuyết nhược lan này, cũng như nhìn rất rõ hình ảnh một người con gái đang giơ tay hứng những cánh hoa trắng đang rơi xuống. Hình ảnh này thật sự rất đẹp, đã lâu rồi anh chưa từng nhìn thấy hình ảnh nào đẹp như thế này.
Từ Dịch Phàm cứ đứng ở ban công nhìn Phùng Lộ Phi. Anh cũng không trách Phùng Lộ Phi chuyện cô không nghe điện thoại của anh cũng như không gọi lại cho anh lấy một cuộc. Ngày hôm nay, Từ Dịch Phàm đã rất lo lắng cho Phùng Lộ Phi, sợ cô xảy ra chuyện gì đó.
Phùng Lộ Phi nằm hẳn xuống nền cỏ, Từ Dịch Phàm thấy vậy bèn lùi về phía sau. Cô nằm như vậy, Từ Dịch Phàm mà đứng sát chỗ ban công thì chắc chắn cô sẽ nhìn thấy anh.
- 1 giờ sáng rồi, 5 giờ nữa trời mới sáng hẳn. Thời gian trôi qua không nhanh mà cũng không chậm.
Phùng Lộ Phi vừa lấy tay che miệng vừa ngáp. Mí mắt của cô cũng trở nên nặng nề, dần dần cụp xuống.
- Tự dưng buồn ngủ quá.
Nhưng Phùng Lộ Phi không đi về phòng mà nằm luôn ở đấy ngủ, cũng chẳng quan tâm buổi đêm nhiệt độ rất lạnh.
Phải nửa tiếng sau Từ Dịch Phàm mới tiến đến chỗ ban công rồi nhìn xuống bên dưới. Hình ảnh đập vào mắt Từ Dịch Phàm chính là hình ảnh một người cô gái đang nằm co ro ở trên nền cỏ dưới những cánh hoa đang rơi. Không ai khác, đó chính là Phùng Lộ Phi.
- Lại còn ngủ ở dưới đó sao? Em muốn ốm à? Chẳng hiểu chỉ số IQ của em là bao nhiêu nữa. Đêm thì lạnh.
Từ Dịch Phàm đặt cốc cafe xuống bàn rồi cũng nhanh chóng đi xuống bên dưới nhà.
...............................................
Phùng Lộ Phi đã ngủ say chẳng biết gì nữa. Từ Dịch Phàm ngồi xuống nhìn cô, lắc đầu và thở dài.
Từ Dịch Phàm nhẹ nhàng vòng tay qua bế Phùng Lộ Phi lên, đầu cô áp sát vào ngực anh. Tự dưng cô không còn thấy lạnh nữa mà ấm áp vô cùng. Vậy là cô càng áp sát vào ngực anh hơn. Với Phùng Lộ Phi, chưa bao giờ cô lại thấy ấm áp như bây giờ, vô cùng thoải mái. Từ Dịch Phàm đưa cô trở về phòng, rất nhẹ nhàng đặt cô nằm xuống giường, cố gắng không để cô tỉnh dậy. Anh đắp chăn cho cô, nhìn cô một lúc rồi cũng đi về phòng.
Phùng Lộ Phi đêm ấy ngủ rất ngon, cảm thấy rất ấm áp, một cảm giác tuyệt vời mà cô chưa từng có....
Hôm đó, tâm trạng của Phùng Lộ Phi cũng đã tốt hơn trước rất nhiều. Cuối cùng những hiểu lầm giữa cô và Hoắc Tử Minh suốt hơn tháng qua cũng đã được hóa giải rồi. Phùng Lộ Phi cũng nhanh chóng gọi điện cho Trương Uyển Tâm và thông báo cho cô ấy về chuyện này. Trương Uyển Tâm nghe xong cũng rất vui và cũng yên tâm hơn.
Nhưng không hiểu vì sao Phùng Lộ Phi lại đi lang thang đi đến chỗ bờ hồ này. Lần cuối cùng cô đến đây là đi với Từ Dịch Phàm và ngồi cùng anh ở đây. Buổi tối ở đây vắng người, thoáng đãng, rất thoải mái, khiến tâm trạng của Phùng Lộ Phi trở nên tốt hơn rất nhiều.
Từ Dịch Phàm gọi điện cho Phùng Lộ Phi nhiều lần nhưng cô để điện thoại ở chế độ im lặng nên chẳng nghe thấy gì cả. Mãi về sau khi kiểm tra điện thoại mới thấy được lời nhắn của Từ Dịch Phàm để lại. Có lẽ là Từ Dịch Phàm lo cho Phùng Lộ Phi nên mới gọi hỏi cô đang ở đâu và gọi cho cô nhiều cuộc điện thoại đến như vậy.
Thấy cũng đã muộn nên Phùng Lộ Phi cũng không gọi điện cho Từ Dịch Phàm nữa, e rằng bây giờ anh cũng đã đi ngủ rồi. Thế là cô đành đi bộ về nhà bởi giờ này thì làm gì còn taxi nữa.
……………………………………
Từ gia.
Về đến nhà nhưng Phùng Lộ Phi cũng chưa vội lên phòng mà ngồi ở ghế đu ngoài vườn. Ngồi ở ghế đu, ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy những cành hoa tuyết nhược lan màu trắng đẹp mơ màng. Phùng Lộ Phi rất thích những bông hoa tuyết nhược lan trắng, trong phòng cũng có một chậu hoa tuyết nhược lan nhỏ, mỗi sáng thức dậy là có thể nhìn thấy ngay.
- Hoa cuối cùng cũng rơi rồi, nhưng phải đợi đến năm sau mới nở tiếp. Thật là lâu, lâu quá đi thôi.
Những cây tuyết nhược lan lớn như thế này thì hoa sẽ nở vào khoảng tháng , sau đó tầm tháng thì hoa sẽ rụng. Nhìn những cánh hoa rụng xuống trông y như tuyết rơi vậy, thật sự đẹp vô cùng. Phùng Lộ Phi rất thích ngắm những lúc hoa rụng thế này.
- Hoa nở rồi cũng phải rụng, làm sao có thể nở mãi được cơ chứ. Chẳng có hoa nào nở mãi được. Đời người cũng giống như những bông hoa này vậy, có lúc nở rộ và cũng có ngày phải héo tàn.
Phùng Lộ Phi đưa tay ra hứng những cánh hoa tuyết nhược lan trắng đang rơi xuống. Những lúc vui hay buồn, Phùng Lộ Phi đều thích ngắm nhìn cây hoa tuyết nhược lan. Nhìn cây hoa này, trong lòng cô cũng thoải mái hơn nhiều.
Từ Dịch Phàm lúc này đang cầm cốc cafe đứng ở ban công nhìn xuống bên dưới. Ở phòng của Từ Dịch Phàm nhìn thấy rất rõ cây hoa tuyết nhược lan này, cũng như nhìn rất rõ hình ảnh một người con gái đang giơ tay hứng những cánh hoa trắng đang rơi xuống. Hình ảnh này thật sự rất đẹp, đã lâu rồi anh chưa từng nhìn thấy hình ảnh nào đẹp như thế này.
Từ Dịch Phàm cứ đứng ở ban công nhìn Phùng Lộ Phi. Anh cũng không trách Phùng Lộ Phi chuyện cô không nghe điện thoại của anh cũng như không gọi lại cho anh lấy một cuộc. Ngày hôm nay, Từ Dịch Phàm đã rất lo lắng cho Phùng Lộ Phi, sợ cô xảy ra chuyện gì đó.
Phùng Lộ Phi nằm hẳn xuống nền cỏ, Từ Dịch Phàm thấy vậy bèn lùi về phía sau. Cô nằm như vậy, Từ Dịch Phàm mà đứng sát chỗ ban công thì chắc chắn cô sẽ nhìn thấy anh.
- giờ sáng rồi, giờ nữa trời mới sáng hẳn. Thời gian trôi qua không nhanh mà cũng không chậm.
Phùng Lộ Phi vừa lấy tay che miệng vừa ngáp. Mí mắt của cô cũng trở nên nặng nề, dần dần cụp xuống.
- Tự dưng buồn ngủ quá.
Nhưng Phùng Lộ Phi không đi về phòng mà nằm luôn ở đấy ngủ, cũng chẳng quan tâm buổi đêm nhiệt độ rất lạnh.
Phải nửa tiếng sau Từ Dịch Phàm mới tiến đến chỗ ban công rồi nhìn xuống bên dưới. Hình ảnh đập vào mắt Từ Dịch Phàm chính là hình ảnh một người cô gái đang nằm co ro ở trên nền cỏ dưới những cánh hoa đang rơi. Không ai khác, đó chính là Phùng Lộ Phi.
- Lại còn ngủ ở dưới đó sao? Em muốn ốm à? Chẳng hiểu chỉ số IQ của em là bao nhiêu nữa. Đêm thì lạnh.
Từ Dịch Phàm đặt cốc cafe xuống bàn rồi cũng nhanh chóng đi xuống bên dưới nhà.
...............................................
Phùng Lộ Phi đã ngủ say chẳng biết gì nữa. Từ Dịch Phàm ngồi xuống nhìn cô, lắc đầu và thở dài.
Từ Dịch Phàm nhẹ nhàng vòng tay qua bế Phùng Lộ Phi lên, đầu cô áp sát vào ngực anh. Tự dưng cô không còn thấy lạnh nữa mà ấm áp vô cùng. Vậy là cô càng áp sát vào ngực anh hơn. Với Phùng Lộ Phi, chưa bao giờ cô lại thấy ấm áp như bây giờ, vô cùng thoải mái. Từ Dịch Phàm đưa cô trở về phòng, rất nhẹ nhàng đặt cô nằm xuống giường, cố gắng không để cô tỉnh dậy. Anh đắp chăn cho cô, nhìn cô một lúc rồi cũng đi về phòng.
Phùng Lộ Phi đêm ấy ngủ rất ngon, cảm thấy rất ấm áp, một cảm giác tuyệt vời mà cô chưa từng có....