Kể từ sau khi Từ Dịch Phàm tuyên bố chuyện Phùng Lộ Phi chính là vợ của anh thì tên tuổi cô càng ngày càng “hot” hơn. Tuy được giải oan vụ “tình nhân”, nhưng từ đó trở đi lúc nào cũng bị đám phóng viên nhà báo làm phiền. Phùng Lộ Phi cũng chán nản đến mức chẳng muốn ra khỏi nhà nữa, để tránh gặp chuyện phiền phức không đáng có.
Lần trước lúc đến tòa soạn báo Kinh tế nộp bài, ai ai cũng nhìn Phùng Lộ Phi như nhìn người ngoài hành tinh vậy. Nhưng sau đó họ lại xúm lại hỏi Phùng Lộ Phi những câu như “Cô là vợ của Từ Dịch Phàm thật à?”, “Từ Dịch Phàm là chồng cô thật sao?”,… hay đại loại những câu gần như thế. Họ cũng giải được nghi vấn vì sao Từ Dịch Phàm lại đồng ý trả lời phỏng vấn của Phùng Lộ Phi dễ dàng như vậy, tận những hai lần liền. Lý do duy nhất được đưa ra, Phùng Lộ Phi chính là vợ của Từ Dịch Phàm.
Không chịu được những câu hỏi ấy, Phùng Lộ Phi vội chạy đi gặp biên tập Lâm rồi chạy mất dạng luôn.
Khi đến gặp Trương Uyển Tâm thì cả buổi cô ấy chỉ ngồi cười, bảo Phùng Lộ Phi nay đã trở thành người nổi tiếng rồi, còn nổi hơn những minh tinh màn bạc hiện nay nữa. Còn khi gặp Hoắc Tử Minh, anh cũng chẳng nhắc gì đến chuyện này. Phùng Lộ Phi và Hoắc Tử Minh cũng chỉ nói những chuyện đời thường và những chuyện có liên quan thôi.
………………………………….
Hôm nay là bữa tiệc gặp mặt thường niên của những người trong giai cấp thượng lưu, nói chính xác là hội Lệ Hoa do mẹ chồng của Phùng Lộ Phi thành lập. Mặc dù cũng được coi là một sự kiện khá quan trọng nhưng Phùng Lộ Phi cũng chẳng để tâm lắm. Cô ăn trưa xong thì về thẳng phòng, leo lên giường ngủ chẳng biết trời đất gì nữa.
Từ Dịch Phàm vừa vào phòng thì thấy Phùng Lộ Phi vẫn đang ngủ. Anh đứng bên gọi cô. - Lộ Phi… Phùng Lộ Phi…
- Cái gì thế? Phiền chết đi được, tránh ra cho người ta ngủ. Đập cho một trận bây giờ.
Phùng Lộ Phi trở người, nói bằng giọng ngái ngủ.
- “Đập cho một trận?” Phùng Lộ Phi, em dậy đi. Tôi muốn xem em đập tôi một trận sẽ như thế nào.
- Đi ra.
- Phùng Lộ Phi…. Dậy đi….
Từ Dịch Phàm hét to. Phùng Lộ Phi giật mình ngồi bật dậy. Cô tròn mắt lên nhìn Từ Dịch Phàm, giọng tức giận:
- Từ Dịch Phàm, anh đang làm cái gì thế hả? Anh không thấy là em đang ngủ hay sao?
- Em có biết hôm nay là ngày gì không mà vẫn còn nằm ngủ ngon lành được như thế hả? - Ngày gì cũng mặc kệ. Bây giờ em phải đi ngủ đã, cả đêm qua em viết bài nên mất ngủ.
Phùng Lộ Phi lại nằm xuống giường, kéo chăn lên đến ngang eo, nhắm mắt tiếp tục ngủ.
- Em thử ngủ nữa xem.
Cô quay sang nhìn Từ Dịch Phàm:
- Ơ kìa, em ngủ thì làm sao hả? Anh có cần phải nói những lời uy hiếp như vậy không?
- Tôi hỏi lại em một lần nữa Phùng Lộ Phi, em còn nhớ hôm nay là ngày gì không vậy? Phùng Lộ Phi nhíu mày, nghĩ đi nghĩ lại. Cô thật sự nghĩ không ra hôm nay là ngày gì nữa.
- Hôm nay là ngày gì nhỉ? Từ Dịch Phàm, anh nói thử xem, rốt cuộc hôm nay là ngày gì?
- Trí nhớ em cũng chán thật đấy. Hôm nay là kỷ niệm 10 năm ngày thành lập hội Lệ Hoa của mẹ đấy. Bây giờ đã 4 giờ 30 chiều rồi, em còn không mau dậy chuẩn bị đi.
Phùng Lộ Phi lại ngồi bật dậy lần nữa, nhanh chóng xuống giường lên, cuống quýt đi tìm đồ:
- Sao anh không nói với em sớm hơn?
- Tôi gọi em dậy nhưng em vẫn cứ ngủ, còn dọa sẽ đập cho tôi một trận còn gì nữa. Em định đập tôi kiểu gì?
- Gì chứ, nếu như anh mà là em, đang ngủ ngon thì bị ai đó phá hỏng giấc ngủ. Lúc đấy thì anh cũng tức giận như em thôi, có gì lạ đâu chứ. Anh coi như chưa nghe thấy câu đấy của em đi.
Từ Dịch Phàm tiến lại gần chiếc sofa, cầm bộ đồ dạ hội màu tím óng ánh lên đưa cho Phùng Lộ Phi:
- Bộ đồ em cần đây, mau cầm lấy đi thay nhanh lên rồi còn đi, không lại muộn bây giờ.
- Em biết rồi.
Phùng Lộ Phi cầm lấy bộ đồ và mấy thứ có liên quan chạy nhanh vào phòng tắm, mãi lâu sau mới trở ra.
Còn Từ Dịch Phàm chỉ nhìn Phùng Lộ Phi, mỉm cười rồi lắc đầu. Sau đó anh đi xuống phòng khách.
Kể từ sau khi Từ Dịch Phàm tuyên bố chuyện Phùng Lộ Phi chính là vợ của anh thì tên tuổi cô càng ngày càng “hot” hơn. Tuy được giải oan vụ “tình nhân”, nhưng từ đó trở đi lúc nào cũng bị đám phóng viên nhà báo làm phiền. Phùng Lộ Phi cũng chán nản đến mức chẳng muốn ra khỏi nhà nữa, để tránh gặp chuyện phiền phức không đáng có.
Lần trước lúc đến tòa soạn báo Kinh tế nộp bài, ai ai cũng nhìn Phùng Lộ Phi như nhìn người ngoài hành tinh vậy. Nhưng sau đó họ lại xúm lại hỏi Phùng Lộ Phi những câu như “Cô là vợ của Từ Dịch Phàm thật à?”, “Từ Dịch Phàm là chồng cô thật sao?”,… hay đại loại những câu gần như thế. Họ cũng giải được nghi vấn vì sao Từ Dịch Phàm lại đồng ý trả lời phỏng vấn của Phùng Lộ Phi dễ dàng như vậy, tận những hai lần liền. Lý do duy nhất được đưa ra, Phùng Lộ Phi chính là vợ của Từ Dịch Phàm.
Không chịu được những câu hỏi ấy, Phùng Lộ Phi vội chạy đi gặp biên tập Lâm rồi chạy mất dạng luôn.
Khi đến gặp Trương Uyển Tâm thì cả buổi cô ấy chỉ ngồi cười, bảo Phùng Lộ Phi nay đã trở thành người nổi tiếng rồi, còn nổi hơn những minh tinh màn bạc hiện nay nữa. Còn khi gặp Hoắc Tử Minh, anh cũng chẳng nhắc gì đến chuyện này. Phùng Lộ Phi và Hoắc Tử Minh cũng chỉ nói những chuyện đời thường và những chuyện có liên quan thôi.
………………………………….
Hôm nay là bữa tiệc gặp mặt thường niên của những người trong giai cấp thượng lưu, nói chính xác là hội Lệ Hoa do mẹ chồng của Phùng Lộ Phi thành lập. Mặc dù cũng được coi là một sự kiện khá quan trọng nhưng Phùng Lộ Phi cũng chẳng để tâm lắm. Cô ăn trưa xong thì về thẳng phòng, leo lên giường ngủ chẳng biết trời đất gì nữa.
Từ Dịch Phàm vừa vào phòng thì thấy Phùng Lộ Phi vẫn đang ngủ. Anh đứng bên gọi cô. - Lộ Phi… Phùng Lộ Phi…
- Cái gì thế? Phiền chết đi được, tránh ra cho người ta ngủ. Đập cho một trận bây giờ.
Phùng Lộ Phi trở người, nói bằng giọng ngái ngủ.
- “Đập cho một trận?” Phùng Lộ Phi, em dậy đi. Tôi muốn xem em đập tôi một trận sẽ như thế nào.
- Đi ra.
- Phùng Lộ Phi…. Dậy đi….
Từ Dịch Phàm hét to. Phùng Lộ Phi giật mình ngồi bật dậy. Cô tròn mắt lên nhìn Từ Dịch Phàm, giọng tức giận:
- Từ Dịch Phàm, anh đang làm cái gì thế hả? Anh không thấy là em đang ngủ hay sao?
- Em có biết hôm nay là ngày gì không mà vẫn còn nằm ngủ ngon lành được như thế hả? - Ngày gì cũng mặc kệ. Bây giờ em phải đi ngủ đã, cả đêm qua em viết bài nên mất ngủ.
Phùng Lộ Phi lại nằm xuống giường, kéo chăn lên đến ngang eo, nhắm mắt tiếp tục ngủ.
- Em thử ngủ nữa xem.
Cô quay sang nhìn Từ Dịch Phàm:
- Ơ kìa, em ngủ thì làm sao hả? Anh có cần phải nói những lời uy hiếp như vậy không?
- Tôi hỏi lại em một lần nữa Phùng Lộ Phi, em còn nhớ hôm nay là ngày gì không vậy? Phùng Lộ Phi nhíu mày, nghĩ đi nghĩ lại. Cô thật sự nghĩ không ra hôm nay là ngày gì nữa.
- Hôm nay là ngày gì nhỉ? Từ Dịch Phàm, anh nói thử xem, rốt cuộc hôm nay là ngày gì?
- Trí nhớ em cũng chán thật đấy. Hôm nay là kỷ niệm năm ngày thành lập hội Lệ Hoa của mẹ đấy. Bây giờ đã giờ chiều rồi, em còn không mau dậy chuẩn bị đi.
Phùng Lộ Phi lại ngồi bật dậy lần nữa, nhanh chóng xuống giường lên, cuống quýt đi tìm đồ:
- Sao anh không nói với em sớm hơn?
- Tôi gọi em dậy nhưng em vẫn cứ ngủ, còn dọa sẽ đập cho tôi một trận còn gì nữa. Em định đập tôi kiểu gì?
- Gì chứ, nếu như anh mà là em, đang ngủ ngon thì bị ai đó phá hỏng giấc ngủ. Lúc đấy thì anh cũng tức giận như em thôi, có gì lạ đâu chứ. Anh coi như chưa nghe thấy câu đấy của em đi.
Từ Dịch Phàm tiến lại gần chiếc sofa, cầm bộ đồ dạ hội màu tím óng ánh lên đưa cho Phùng Lộ Phi:
- Bộ đồ em cần đây, mau cầm lấy đi thay nhanh lên rồi còn đi, không lại muộn bây giờ.
- Em biết rồi.
Phùng Lộ Phi cầm lấy bộ đồ và mấy thứ có liên quan chạy nhanh vào phòng tắm, mãi lâu sau mới trở ra.
Còn Từ Dịch Phàm chỉ nhìn Phùng Lộ Phi, mỉm cười rồi lắc đầu. Sau đó anh đi xuống phòng khách.