Đã hơn một ngày trôi qua kể từ khi Từ Thị dính phải chuyện rắc rối. Phùng Lộ Phi cũng xem rất nhiều tin tức, thấy toàn tin gây bất lợi cho Từ Thị. Không biết Từ Dịch Phàm sẽ giải quyết chuyện này như thế nào nữa. Nhưng chắc là sẽ có cách thôi.
Phùng Lộ Phi hàng ngày vẫn nhìn thấy Từ Dịch Phàm. Sáng và tối. Vừa rồi ăn tối cùng với Từ Dịch Phàm xong thì anh lại lên thư phòng tiếp tục vùi đầu vào công việc.…………………………….
Phùng Lộ Phi mang theo một bình café lên thư phòng của Từ Dịch Phàm. Gõ cửa mãi mà chẳng thấy gì, cô đẩy cửa đi vào. Từ Dịch Phàm không ở đây, anh đi đâu rồi nhỉ?
Đặt bình café xuống bàn, Phùng Lộ Phi tiến đến gần chỗ bảng trắng. Dự án 214 – Rome (Italia), dự án Quảng trường Xanh – Paris (Pháp), dự án 1214 – London (Anh), công ty Hải Nam, công ty JL…
- JL? Công ty JL sao?
Phùng Lộ Phi lẩm bẩm, cô nhíu mày lại.
- Đã khuya rồi sao em còn ở đây làm gì thế? Mau đi ngủ đi không ngày mai dậy lại đau đầu.
Phùng Lộ Phi giật mình quay lại. Nhìn Từ Dịch Phàm lúc này, Phùng Lộ Phi đoán chắc anh vừa tắm xong.
- Em mang café vào cho anh.
- Cảm ơn em. Được rồi, về đi ngủ đi.
- Dịch Phàm, anh vẫn chưa giải quyết xong vụ việc này của Từ Thị sao? Rắc rối lắm à?
Từ Dịch Phàm ngồi xuống bàn làm việc, sắp xếp lại một số tài liệu, báo cáo rồi nói:
- Ừ, rắc rối lắm.
Phùng Lộ Phi ngồi xuống đối diện với Từ Dịch Phàm, phải một hồi sau cô mới ấp úng nói:
- Hôm nay em có đi uống café với Trương Uyển Tâm. Bất chợt có nghe được một tin, không biết đúng hay sai nữa.
- Ừ. – Từ Dịch Phàm không để tâm lắm.
- Bọn họ nói, công ty JL, công ty con của tập đoàn Từ Thị ấy, đã âm thầm rút khỏi việc khai khoáng từ lâu rồi. Bọn họ sẽ nhanh chóng tuyên bố về chuyện phá sản thôi.
Từ Dịch Phàm nghe vậy thì ngẩng đầu nhìn Phùng Lộ Phi:
- Em nói cái gì? Thật sự là như vậy?
- Chuyện này, anh không biết à? Bên JL đã rút khỏi công việc khai khoáng hơn 2 tháng nay rồi.
Từ Dịch Phàm vội cầm điện thoại gọi cho ai đó:
- Cậu điều tra giúp tôi, có phải công ti JL đã rút khỏi khai khoáng hơn 2 tháng nay rồi không. Nhanh lên.
Ngay cả chuyện này anh cũng không nắm rõ nữa. JL là công ty nằm trong tay anh, mà tin tức về nó lại chẳng có cái nào.
- Bây giờ tình hình của Từ Thị như vậy, nếu như JL mà rút khỏi khai khoáng và phá sản, e rằng Từ Thị cũng gặp nguy theo. Đúng là những việc không muốn vẫn cứ liên tục kéo đến.
- Dịch Phàm, nếu như tin tức về JL là thật thì anh sẽ làm gì?
- Phải tìm một cách khiến JL không thể liên quan đến Từ Thị.
- Nếu như vậy, anh nghĩ chuyện đem bán công ti JL đấy liệu có được không? Bán đi thì sẽ không liên quan đến Từ Thị nữa.
Từ Dịch Phàm nhìn Phùng Lộ Phi, nói:
- Hình như là em đã nghĩ ra cách gì đó cho chuyện này. Mau nói ra suy nghĩ của em đi.
- Anh mua JL được 3 năm rồi à?
- Ừ. Mua được 3 năm rồi. Hồi đó vì biết JL có tham gia vào việc khai khoáng nên công ty, tập đoàn nào cũng muốn có được nó. Nhưng cuối cùng JL lại nằm trong tay của Từ Thị. Anh mua JL lúc đó với giá hơn 2 tỷ USD, tính đến nay giá trị đã lên 10 tỷ USD rồi. Nửa đầu năm nay, nhờ việc khai khoáng mà Từ Thị đã thu về hơn 6 tỷ USD. Nhưng anh thật không nghĩ đến JL lại âm thầm rút khỏi việc khai khoáng như thế.
Phùng Lộ Phi mím môi, nói tiếp:
- Tính đến ngày hôm nay thì Từ Thị đã lỗ mất tổng cộng bao nhiêu tiền trên sàn chứng khoán rồi?
- 5 tỷ USD.
- Dịch Phàm, em nghĩ, tại sao chúng ta không bán JL đi chứ? Chúng ta có thể thu về 10 tỷ, cũng khiến cho dư luận chú ý đến chúng ta. Giá cổ phiếu sẽ có thể tăng trở lại.
Từ Dịch Phàm gật đầu. Lúc này điện thoại của anh reo lên.
- Thế nào rồi?... Được rồi, tôi biết.
Tắt điện thoại đi, anh nhìn Phùng Lộ Phi.
- Quả nhiên là JL đã âm thầm rút khỏi việc khai khoáng hơn 2 tháng nay. Em nói không sai.
Phùng Lộ Phi nhìn gương mặt lúc này của Từ Dịch Phàm. Bề ngoài thì bình thản nhưng anh có lẽ đang rất tức giận.
Đã hơn một ngày trôi qua kể từ khi Từ Thị dính phải chuyện rắc rối. Phùng Lộ Phi cũng xem rất nhiều tin tức, thấy toàn tin gây bất lợi cho Từ Thị. Không biết Từ Dịch Phàm sẽ giải quyết chuyện này như thế nào nữa. Nhưng chắc là sẽ có cách thôi.
Phùng Lộ Phi hàng ngày vẫn nhìn thấy Từ Dịch Phàm. Sáng và tối. Vừa rồi ăn tối cùng với Từ Dịch Phàm xong thì anh lại lên thư phòng tiếp tục vùi đầu vào công việc.…………………………….
Phùng Lộ Phi mang theo một bình café lên thư phòng của Từ Dịch Phàm. Gõ cửa mãi mà chẳng thấy gì, cô đẩy cửa đi vào. Từ Dịch Phàm không ở đây, anh đi đâu rồi nhỉ?
Đặt bình café xuống bàn, Phùng Lộ Phi tiến đến gần chỗ bảng trắng. Dự án – Rome (Italia), dự án Quảng trường Xanh – Paris (Pháp), dự án – London (Anh), công ty Hải Nam, công ty JL…
- JL? Công ty JL sao?
Phùng Lộ Phi lẩm bẩm, cô nhíu mày lại.
- Đã khuya rồi sao em còn ở đây làm gì thế? Mau đi ngủ đi không ngày mai dậy lại đau đầu.
Phùng Lộ Phi giật mình quay lại. Nhìn Từ Dịch Phàm lúc này, Phùng Lộ Phi đoán chắc anh vừa tắm xong.
- Em mang café vào cho anh.
- Cảm ơn em. Được rồi, về đi ngủ đi.
- Dịch Phàm, anh vẫn chưa giải quyết xong vụ việc này của Từ Thị sao? Rắc rối lắm à?
Từ Dịch Phàm ngồi xuống bàn làm việc, sắp xếp lại một số tài liệu, báo cáo rồi nói:
- Ừ, rắc rối lắm.
Phùng Lộ Phi ngồi xuống đối diện với Từ Dịch Phàm, phải một hồi sau cô mới ấp úng nói:
- Hôm nay em có đi uống café với Trương Uyển Tâm. Bất chợt có nghe được một tin, không biết đúng hay sai nữa.
- Ừ. – Từ Dịch Phàm không để tâm lắm.
- Bọn họ nói, công ty JL, công ty con của tập đoàn Từ Thị ấy, đã âm thầm rút khỏi việc khai khoáng từ lâu rồi. Bọn họ sẽ nhanh chóng tuyên bố về chuyện phá sản thôi.
Từ Dịch Phàm nghe vậy thì ngẩng đầu nhìn Phùng Lộ Phi:
- Em nói cái gì? Thật sự là như vậy?
- Chuyện này, anh không biết à? Bên JL đã rút khỏi công việc khai khoáng hơn tháng nay rồi.
Từ Dịch Phàm vội cầm điện thoại gọi cho ai đó:
- Cậu điều tra giúp tôi, có phải công ti JL đã rút khỏi khai khoáng hơn tháng nay rồi không. Nhanh lên.
Ngay cả chuyện này anh cũng không nắm rõ nữa. JL là công ty nằm trong tay anh, mà tin tức về nó lại chẳng có cái nào.
- Bây giờ tình hình của Từ Thị như vậy, nếu như JL mà rút khỏi khai khoáng và phá sản, e rằng Từ Thị cũng gặp nguy theo. Đúng là những việc không muốn vẫn cứ liên tục kéo đến.
- Dịch Phàm, nếu như tin tức về JL là thật thì anh sẽ làm gì?
- Phải tìm một cách khiến JL không thể liên quan đến Từ Thị.
- Nếu như vậy, anh nghĩ chuyện đem bán công ti JL đấy liệu có được không? Bán đi thì sẽ không liên quan đến Từ Thị nữa.
Từ Dịch Phàm nhìn Phùng Lộ Phi, nói:
- Hình như là em đã nghĩ ra cách gì đó cho chuyện này. Mau nói ra suy nghĩ của em đi.
- Anh mua JL được năm rồi à?
- Ừ. Mua được năm rồi. Hồi đó vì biết JL có tham gia vào việc khai khoáng nên công ty, tập đoàn nào cũng muốn có được nó. Nhưng cuối cùng JL lại nằm trong tay của Từ Thị. Anh mua JL lúc đó với giá hơn tỷ USD, tính đến nay giá trị đã lên tỷ USD rồi. Nửa đầu năm nay, nhờ việc khai khoáng mà Từ Thị đã thu về hơn tỷ USD. Nhưng anh thật không nghĩ đến JL lại âm thầm rút khỏi việc khai khoáng như thế.
Phùng Lộ Phi mím môi, nói tiếp:
- Tính đến ngày hôm nay thì Từ Thị đã lỗ mất tổng cộng bao nhiêu tiền trên sàn chứng khoán rồi?
- tỷ USD.
- Dịch Phàm, em nghĩ, tại sao chúng ta không bán JL đi chứ? Chúng ta có thể thu về tỷ, cũng khiến cho dư luận chú ý đến chúng ta. Giá cổ phiếu sẽ có thể tăng trở lại.
Từ Dịch Phàm gật đầu. Lúc này điện thoại của anh reo lên.
- Thế nào rồi?... Được rồi, tôi biết.
Tắt điện thoại đi, anh nhìn Phùng Lộ Phi.
- Quả nhiên là JL đã âm thầm rút khỏi việc khai khoáng hơn tháng nay. Em nói không sai.
Phùng Lộ Phi nhìn gương mặt lúc này của Từ Dịch Phàm. Bề ngoài thì bình thản nhưng anh có lẽ đang rất tức giận.