Vì không muốn người bên Phùng gia lo lắng nên Phùng Lộ Phi đã quyết định về bên đó và Từ Dịch Phàm đã lái xe đưa cô đi. Trên đường đi, Phùng Lộ Phi hỏi Từ Dịch Phàm:
- Này, vừa nãy anh với mẹ nói chuyện gì mà thần bí thế? Kể cho em nghe xem nào.
- Này cái gì mà này, tôi không có tên hay sao mà em lại gọi như vậy? Hay về sau tôi cũng gọi em như thế nhé?
- Được rồi, Dịch Phàm, thế bây giờ anh có thể kể cho em vừa nãy anh với mẹ nói gì hay không đây?
Phùng Lộ Phi liếc nhìn gương mặt của Từ Dịch Phàm lúc này, trông có gì đó hơi “nguy hiểm”.
- Vừa rồi mẹ nói với tôi, chúng ta kết hôn bao nhiêu lâu như thế mà đến nay em vẫn chưa mang thai, cả bố mẹ đều sốt ruột lắm rồi. Mẹ vừa rồi nói như thế đấy.
- Mang thai?
- Phải, là mang thai.
Nghe đến đây, Phùng Lộ Phi chẳng nói thêm được gì nữa. Cô với Từ Dịch Phàm đến chung giường còn chưa xong huống chi là mang thai chứ? Mẹ chồng cũng thật thẳng thắn.
Từ Dịch Phàm quay sang nhìn bộ dạng lúc này của Phùng Lộ Phi, gương mặt ngơ ngác của cô khiến anh buồn cười.
…………………………..
Không lâu sau, xe của Từ Dịch Phàm đã dừng trước biệt thự Phùng gia. Phùng phu nhân sau khi biết Phùng Lộ Phi và Từ Dịch Phàm sẽ đến thì vội vàng ra bên ngoài đợi.
- Lộ Phi, con không sao chứ? Đến đây mẹ xem nào. Hôm qua nghe tin của con mà cả nhà lo quá.
- Con không sao.
Phùng phu nhân nâng bàn tay đang băng bó của Phùng Lộ Phi lên nhìn, lắc đầu nói:
- Con đi xe lâu năm như thế có làm sao đâu? Đừng nói hôm qua uống rượu rồi đi gây tai nạn đấy nhé.
- Đâu có, con làm gì có thói quen uống rượu rồi lái xe như thế chứ? Chỉ là đường đi tối quá không nhìn thấy gì nên mới bị tai nạn thôi. Nhưng không sao, con cũng không bị nặng lắm.
- Được rồi các con, đừng đứng ở đây nữa, mau vào bên trong đi. Hôm nay thì ở lại đây ăn cơm nhé?
- Vâng.
Phùng phu nhân kéo tay Phùng Lộ Phi đi vào trong. Từ Dịch Phàm mỉm cười đi phía sau, tay cầm thêm vài túi đồ nữa.
…………………………….
Phùng Lộ Phi ngồi bên cạnh Phùng phu nhân, bà cứ nắm chặt tay cô không bỏ ra. Cô biết rõ dù trước đây giữa hai mẹ con có xích mích gì nhưng bà vẫn thật sự quan tâm và lo lắng cho cô.
- Mẹ, Hiểu Nguyệt đâu ạ? Sao con không thấy chị ấy vậy?
- Hiểu Nguyệt hả? Con bé vừa ra ngoài có chút việc ấy mà, lát nữa về ngay thôi. Nhìn hai đứa các con bây giờ đã hòa thuận như xưa, mẹ thật sự rất mừng.
- Dù sao cũng là chị em ruột với nhau, bà nghĩ chúng nó còn có thể từ mặt nhau được bao lâu chứ?
- Phải, phải.
Lúc này Phùng lão gia mới quay sang hỏi Từ Dịch Phàm:
- Dịch Phàm, lần này Từ Thị biến động, bố đã được thấy cách xử lý tình huống tuyệt vời của con. Quả nhiên là một Tổng giám đốc tài giỏi, mọi việc khó khăn đối với con cũng dễ dàng.
- Bố, bố quá khen con rồi. Lần này Từ Thị gặp biến, nếu không nhờ có Lộ Phi giúp đỡ thì e rằng con cũng khó mà giải quyết được mọi chuyện êm xuôi thế này đâu ạ. - Thật sao?
- Vâng. Vậy nên con muốn cảm ơn bố mẹ đã sinh ra Lộ Phi rồi gả cô ấy cho con. Lộ Phi thật sự rất tuyệt vời.
Trong khi mọi người trong nhà đều cười nói vui vẻ thì Phùng Lộ Phi lại nhìn chằm chằm Từ Dịch Phàm. Anh công khai khen ngợi cô thì đã đành, nay còn nói cả những câu hoa mỹ như vừa rồi thật sự khiến cô không quen. Từ Dịch Phàm của ngày hôm nay thật sự khác với Từ Dịch Phàm của mấy tháng trước quá.
- Em gái à, sao mặt lại đỏ lên như vậy? Dịch Phàm mới khen có vài câu mà đã ngượng như vậy rồi sao?
- Em…
- Con bé này, có gì đâu mà ngượng chứ. Dịch Phàm là chồng con, khen con thì có làm sao đâu.
Phùng Lộ Phi quay sang nhìn Từ Dịch Phàm, anh lúc này cũng đang nhìn cô cười. Nụ cười của anh cũng thật sự rất khác biệt, nhẹ nhàng, ấm áp và cũng tình cảm hơn.
Mấy ngày nay, Phùng Lộ Phi không thể phủ nhận, Từ Dịch Phàm đứng trước mặt cô thay đổi quá nhiều rồi, không còn là anh của ngày trước nữa. Nhưng quả thật, Phùng Lộ Phi cũng rất thích Từ Dịch Phàm, Từ Dịch Phàm của bây giờ.
Vì không muốn người bên Phùng gia lo lắng nên Phùng Lộ Phi đã quyết định về bên đó và Từ Dịch Phàm đã lái xe đưa cô đi. Trên đường đi, Phùng Lộ Phi hỏi Từ Dịch Phàm:
- Này, vừa nãy anh với mẹ nói chuyện gì mà thần bí thế? Kể cho em nghe xem nào.
- Này cái gì mà này, tôi không có tên hay sao mà em lại gọi như vậy? Hay về sau tôi cũng gọi em như thế nhé?
- Được rồi, Dịch Phàm, thế bây giờ anh có thể kể cho em vừa nãy anh với mẹ nói gì hay không đây?
Phùng Lộ Phi liếc nhìn gương mặt của Từ Dịch Phàm lúc này, trông có gì đó hơi “nguy hiểm”.
- Vừa rồi mẹ nói với tôi, chúng ta kết hôn bao nhiêu lâu như thế mà đến nay em vẫn chưa mang thai, cả bố mẹ đều sốt ruột lắm rồi. Mẹ vừa rồi nói như thế đấy.
- Mang thai?
- Phải, là mang thai.
Nghe đến đây, Phùng Lộ Phi chẳng nói thêm được gì nữa. Cô với Từ Dịch Phàm đến chung giường còn chưa xong huống chi là mang thai chứ? Mẹ chồng cũng thật thẳng thắn.
Từ Dịch Phàm quay sang nhìn bộ dạng lúc này của Phùng Lộ Phi, gương mặt ngơ ngác của cô khiến anh buồn cười.
…………………………..
Không lâu sau, xe của Từ Dịch Phàm đã dừng trước biệt thự Phùng gia. Phùng phu nhân sau khi biết Phùng Lộ Phi và Từ Dịch Phàm sẽ đến thì vội vàng ra bên ngoài đợi.
- Lộ Phi, con không sao chứ? Đến đây mẹ xem nào. Hôm qua nghe tin của con mà cả nhà lo quá.
- Con không sao.
Phùng phu nhân nâng bàn tay đang băng bó của Phùng Lộ Phi lên nhìn, lắc đầu nói:
- Con đi xe lâu năm như thế có làm sao đâu? Đừng nói hôm qua uống rượu rồi đi gây tai nạn đấy nhé.
- Đâu có, con làm gì có thói quen uống rượu rồi lái xe như thế chứ? Chỉ là đường đi tối quá không nhìn thấy gì nên mới bị tai nạn thôi. Nhưng không sao, con cũng không bị nặng lắm.
- Được rồi các con, đừng đứng ở đây nữa, mau vào bên trong đi. Hôm nay thì ở lại đây ăn cơm nhé?
- Vâng.
Phùng phu nhân kéo tay Phùng Lộ Phi đi vào trong. Từ Dịch Phàm mỉm cười đi phía sau, tay cầm thêm vài túi đồ nữa.
…………………………….
Phùng Lộ Phi ngồi bên cạnh Phùng phu nhân, bà cứ nắm chặt tay cô không bỏ ra. Cô biết rõ dù trước đây giữa hai mẹ con có xích mích gì nhưng bà vẫn thật sự quan tâm và lo lắng cho cô.
- Mẹ, Hiểu Nguyệt đâu ạ? Sao con không thấy chị ấy vậy?
- Hiểu Nguyệt hả? Con bé vừa ra ngoài có chút việc ấy mà, lát nữa về ngay thôi. Nhìn hai đứa các con bây giờ đã hòa thuận như xưa, mẹ thật sự rất mừng.
- Dù sao cũng là chị em ruột với nhau, bà nghĩ chúng nó còn có thể từ mặt nhau được bao lâu chứ?
- Phải, phải.
Lúc này Phùng lão gia mới quay sang hỏi Từ Dịch Phàm:
- Dịch Phàm, lần này Từ Thị biến động, bố đã được thấy cách xử lý tình huống tuyệt vời của con. Quả nhiên là một Tổng giám đốc tài giỏi, mọi việc khó khăn đối với con cũng dễ dàng.
- Bố, bố quá khen con rồi. Lần này Từ Thị gặp biến, nếu không nhờ có Lộ Phi giúp đỡ thì e rằng con cũng khó mà giải quyết được mọi chuyện êm xuôi thế này đâu ạ. - Thật sao?
- Vâng. Vậy nên con muốn cảm ơn bố mẹ đã sinh ra Lộ Phi rồi gả cô ấy cho con. Lộ Phi thật sự rất tuyệt vời.
Trong khi mọi người trong nhà đều cười nói vui vẻ thì Phùng Lộ Phi lại nhìn chằm chằm Từ Dịch Phàm. Anh công khai khen ngợi cô thì đã đành, nay còn nói cả những câu hoa mỹ như vừa rồi thật sự khiến cô không quen. Từ Dịch Phàm của ngày hôm nay thật sự khác với Từ Dịch Phàm của mấy tháng trước quá.
- Em gái à, sao mặt lại đỏ lên như vậy? Dịch Phàm mới khen có vài câu mà đã ngượng như vậy rồi sao?
- Em…
- Con bé này, có gì đâu mà ngượng chứ. Dịch Phàm là chồng con, khen con thì có làm sao đâu.
Phùng Lộ Phi quay sang nhìn Từ Dịch Phàm, anh lúc này cũng đang nhìn cô cười. Nụ cười của anh cũng thật sự rất khác biệt, nhẹ nhàng, ấm áp và cũng tình cảm hơn.
Mấy ngày nay, Phùng Lộ Phi không thể phủ nhận, Từ Dịch Phàm đứng trước mặt cô thay đổi quá nhiều rồi, không còn là anh của ngày trước nữa. Nhưng quả thật, Phùng Lộ Phi cũng rất thích Từ Dịch Phàm, Từ Dịch Phàm của bây giờ.