Từ Dịch Phàm vẫn đang suy nghĩ những lời mà Hoắc Tử Minh nói. Ban đầu anh đoán, không lẽ Hoắc Tử Minh muốn cướp Phùng Lộ Phi từ tay anh hay sao? Nhưng bây giờ đã gặp mặt, lại còn nói chuyện nữa đã khiến anh thay đổi những suy nghĩ trước đó.
- Hoắc tiên sinh, thật sự câu trả lời của tôi đối với anh rất quan trọng. Là như vậy sao?
- Phải, rất quan trọng.
- Được, tôi nói với anh, tôi yêu Phùng Lộ Phi. Tôi nghĩ việc cùng cô ấy kết hôn là quyết định đúng đắn nhất trong cuộc đời của tôi. Hoắc tiên sinh, câu trả lời này vừa ý anh chứ?
Hoắc Tử Minh cứ nhìn chằm chằm Từ Dịch Phàm. Câu trả lời này, cuối cùng anh cũng đã nhận được.
- Từ tiên sinh, hôm nay tôi gặp anh nói chuyện không phải là muốn cùng anh tranh giành Lộ Phi, chỉ là muốn nghe câu trả lời thật lòng của anh mà thôi. Nhìn anh, tôi biết chắc rằng những lời vừa rồi mà anh nói, chắc chắn là thật lòng rồi.
- Ý anh là gì?
- Khi tôi và Lộ Phi gặp lại, cô ấy nói chúng tôi có duyên vô phận, nhưng chúng tôi vẫn có thể là bạn tốt. Tôi biết, kể từ sau khi ở bên anh, Lộ Phi dường như thay đổi không ít. Tôi nghĩ rằng, có lẽ Lộ Phi cũng đã yêu anh mất rồi.
Lại một câu nói khác của Hoắc Tử Minh khiến Từ Dịch Phàm giật mình. Nhưng lúc này, anh chẳng thể nói được gì.
- Từ Tổng giám đốc, dù bây giờ tôi và Lộ Phi đã chia tay nhưng tôi thật sự vẫn luôn quan tâm và lo lắng cho cô ấy. Tôi chỉ mong, Lộ Phi kết hôn với anh là một quyết định đúng đắn. Tôi cũng hy vọng, anh có thể chăm sóc, yêu thương và bảo vệ cô ấy suốt đời như lời yêu mà anh vừa mới nói. Như vậy có được không?
- Được.
- Cảm ơn. Nhưng nếu mà anh bắt nạt Lộ Phi thì tôi sẽ không nể nang gì anh đâu. Lộ Phi mà bị tổn thương, tôi vẫn sẵn sàng đứng dậy cướp cô ấy về tay mình.
- Hoắc tiên sinh, anh yên tâm đi, tôi cũng không bao giờ để anh phải làm như vậy đâu.
Hoắc Tử Minh mỉm cười, nói:
- Tôi tin anh.
Nói chuyện cả buổi chiều với Hoắc Tử Minh, Từ Dịch Phàm nhận thấy hóa ra “tình địch” này của mình cũng không hiếu thắng lắm. Hoắc Tử Minh hẹn gặp Từ Dịch Phàm anh chỉ là muốn xác nhận xem Phùng Lộ Phi ở bên anh liệu có thể hạnh phúc hay không thôi.
Nhưng dù có như thế nào thì Từ Dịch Phàm vẫn sẽ luôn cố gắng đem lại hạnh phúc thật sự cho Phùng Lộ Phi.
………………………………
Sau bữa tối, Phùng Lộ Phi lên phòng gặp Phùng Hiểu Nguyệt. Mối quan hệ giữa họ đã tốt trở lại nên việc nói chuyện cũng không còn gặp khó khăn như trước nữa.
- Này, chị thấy Từ Dịch Phàm hôm nay có vẻ rất lạ.
- Lạ? Lạ cái gì?
- Em không để ý à? Hôm nay Từ Dịch Phàm nhìn em rất nhiều lần đấy, hơn nữa còn nhìn rất chăm chú.
Phùng Lộ Phi bật cười, nói tránh đi:
- Nhìn thì cũng có gì ghê gớm đâu chứ?
- Cái gì mà không ghê gớm? Ánh mắt ấy ngập tràn tình cảm đấy, nồng nàn, thắm thiết…
- Dạo này chị đổi hướng sang đọc mấy truyện ngôn tình rồi à? Một ánh mắt thôi mà miêu tả ghê quá.
Phùng Hiểu Nguyệt vỗ nhẹ lên vai của Phùng Lộ Phi, thấy bộ dạng em gái mình lúc này thì bĩu môi nói:
- Em đúng là chẳng biết cái quái gì cả. Ở bên cạnh Từ Dịch Phàm lâu như thế mà không biết anh ta nghĩ gì về mình à?
- Nghĩ cái gì chứ? Chị biết à? Nói về chuyện hiểu lòng người thì em kém lắm.
- Theo như kinh nghiệm tình trường lâu năm của chị thì chị chắc chắn, Từ Dịch Phàm có tình cảm với em rồi đấy. Ánh mắt ấy của Từ Dịch Phàm, không thể nhầm lẫn được.
Nhìn Phùng Hiểu Nguyệt, có vẻ như cô cũng chắc chắn với lời nói của mình. Nhưng thật sự, Phùng Lộ Phi cũng có thể cảm thấy, mối quan hệ giữa cô và Từ Dịch Phàm đã tiến triển theo hướng tốt đẹp hơn, ít ra cũng không còn tranh cãi vô ly nữa.
Từ Dịch Phàm có tình cảm với Phùng Lộ Phi cô sao? Thật sự là như vậy? Phùng Lộ Phi còn nhớ, lần trước suýt nữa Từ Dịch Phàm đã hôn cô. Ngày cô bị tai nạn, gương mặt anh đã lo lắng đến nhường nào. Cô cũng vẫn nhớ rõ cái cảm giác anh ôm cô nằm ngủ. Thật sự Phùng Lộ Phi chưa từng cảm thấy ấm áp như vậy, nhẹ nhàng như vậy, thoải mái như vậy, và hơn nữa là hạnh phúc như vậy.
Từ Dịch Phàm vẫn đang suy nghĩ những lời mà Hoắc Tử Minh nói. Ban đầu anh đoán, không lẽ Hoắc Tử Minh muốn cướp Phùng Lộ Phi từ tay anh hay sao? Nhưng bây giờ đã gặp mặt, lại còn nói chuyện nữa đã khiến anh thay đổi những suy nghĩ trước đó.
- Hoắc tiên sinh, thật sự câu trả lời của tôi đối với anh rất quan trọng. Là như vậy sao?
- Phải, rất quan trọng.
- Được, tôi nói với anh, tôi yêu Phùng Lộ Phi. Tôi nghĩ việc cùng cô ấy kết hôn là quyết định đúng đắn nhất trong cuộc đời của tôi. Hoắc tiên sinh, câu trả lời này vừa ý anh chứ?
Hoắc Tử Minh cứ nhìn chằm chằm Từ Dịch Phàm. Câu trả lời này, cuối cùng anh cũng đã nhận được.
- Từ tiên sinh, hôm nay tôi gặp anh nói chuyện không phải là muốn cùng anh tranh giành Lộ Phi, chỉ là muốn nghe câu trả lời thật lòng của anh mà thôi. Nhìn anh, tôi biết chắc rằng những lời vừa rồi mà anh nói, chắc chắn là thật lòng rồi.
- Ý anh là gì?
- Khi tôi và Lộ Phi gặp lại, cô ấy nói chúng tôi có duyên vô phận, nhưng chúng tôi vẫn có thể là bạn tốt. Tôi biết, kể từ sau khi ở bên anh, Lộ Phi dường như thay đổi không ít. Tôi nghĩ rằng, có lẽ Lộ Phi cũng đã yêu anh mất rồi.
Lại một câu nói khác của Hoắc Tử Minh khiến Từ Dịch Phàm giật mình. Nhưng lúc này, anh chẳng thể nói được gì.
- Từ Tổng giám đốc, dù bây giờ tôi và Lộ Phi đã chia tay nhưng tôi thật sự vẫn luôn quan tâm và lo lắng cho cô ấy. Tôi chỉ mong, Lộ Phi kết hôn với anh là một quyết định đúng đắn. Tôi cũng hy vọng, anh có thể chăm sóc, yêu thương và bảo vệ cô ấy suốt đời như lời yêu mà anh vừa mới nói. Như vậy có được không?
- Được.
- Cảm ơn. Nhưng nếu mà anh bắt nạt Lộ Phi thì tôi sẽ không nể nang gì anh đâu. Lộ Phi mà bị tổn thương, tôi vẫn sẵn sàng đứng dậy cướp cô ấy về tay mình.
- Hoắc tiên sinh, anh yên tâm đi, tôi cũng không bao giờ để anh phải làm như vậy đâu.
Hoắc Tử Minh mỉm cười, nói:
- Tôi tin anh.
Nói chuyện cả buổi chiều với Hoắc Tử Minh, Từ Dịch Phàm nhận thấy hóa ra “tình địch” này của mình cũng không hiếu thắng lắm. Hoắc Tử Minh hẹn gặp Từ Dịch Phàm anh chỉ là muốn xác nhận xem Phùng Lộ Phi ở bên anh liệu có thể hạnh phúc hay không thôi.
Nhưng dù có như thế nào thì Từ Dịch Phàm vẫn sẽ luôn cố gắng đem lại hạnh phúc thật sự cho Phùng Lộ Phi.
………………………………
Sau bữa tối, Phùng Lộ Phi lên phòng gặp Phùng Hiểu Nguyệt. Mối quan hệ giữa họ đã tốt trở lại nên việc nói chuyện cũng không còn gặp khó khăn như trước nữa.
- Này, chị thấy Từ Dịch Phàm hôm nay có vẻ rất lạ.
- Lạ? Lạ cái gì?
- Em không để ý à? Hôm nay Từ Dịch Phàm nhìn em rất nhiều lần đấy, hơn nữa còn nhìn rất chăm chú.
Phùng Lộ Phi bật cười, nói tránh đi:
- Nhìn thì cũng có gì ghê gớm đâu chứ?
- Cái gì mà không ghê gớm? Ánh mắt ấy ngập tràn tình cảm đấy, nồng nàn, thắm thiết…
- Dạo này chị đổi hướng sang đọc mấy truyện ngôn tình rồi à? Một ánh mắt thôi mà miêu tả ghê quá.
Phùng Hiểu Nguyệt vỗ nhẹ lên vai của Phùng Lộ Phi, thấy bộ dạng em gái mình lúc này thì bĩu môi nói:
- Em đúng là chẳng biết cái quái gì cả. Ở bên cạnh Từ Dịch Phàm lâu như thế mà không biết anh ta nghĩ gì về mình à?
- Nghĩ cái gì chứ? Chị biết à? Nói về chuyện hiểu lòng người thì em kém lắm.
- Theo như kinh nghiệm tình trường lâu năm của chị thì chị chắc chắn, Từ Dịch Phàm có tình cảm với em rồi đấy. Ánh mắt ấy của Từ Dịch Phàm, không thể nhầm lẫn được.
Nhìn Phùng Hiểu Nguyệt, có vẻ như cô cũng chắc chắn với lời nói của mình. Nhưng thật sự, Phùng Lộ Phi cũng có thể cảm thấy, mối quan hệ giữa cô và Từ Dịch Phàm đã tiến triển theo hướng tốt đẹp hơn, ít ra cũng không còn tranh cãi vô ly nữa.
Từ Dịch Phàm có tình cảm với Phùng Lộ Phi cô sao? Thật sự là như vậy? Phùng Lộ Phi còn nhớ, lần trước suýt nữa Từ Dịch Phàm đã hôn cô. Ngày cô bị tai nạn, gương mặt anh đã lo lắng đến nhường nào. Cô cũng vẫn nhớ rõ cái cảm giác anh ôm cô nằm ngủ. Thật sự Phùng Lộ Phi chưa từng cảm thấy ấm áp như vậy, nhẹ nhàng như vậy, thoải mái như vậy, và hơn nữa là hạnh phúc như vậy.