Thanh Thụ rời khỏi Tân Hải được một tháng mới gọi điện cho em họ Đông Chí thông báo một tin tốt.
“Đông Chí, Đông Chí, anh thật sự rất vui, hai người họ đúng là người của tộc chúng ta. Thiên chân vạn xác, là một cặp anh em sinh đôi, người anh không thích nói chuyện, người em thì nhanh mồm nhanh miệng rất đáng yêu, giống em đó. Nhưng bộ dạng đáng yêu hơn em chút. Ai nha, gen của bộ tộc chúng ta thật sự quá cường đại…”
Đông Chí nghe Thanh Thụ lâm vào tự kỷ lẩm bẩm, quả thực đầu đầy hắc tuyến.
“Nhưng hai anh em họ vận khí không tốt như em.” Thanh Thụ cảm khái: “Hai người họ bị tộc nhân đưa tới thôn làng dưới chân núi, kết quả không hiểu sao lại bị ném tới Bình An tập. May mắn không bị tách ra…”
Đông Chí nghe không hiểu ra sao: “Hai người bọn họ đều do một gia đình nuôi lớn?”
“Em từng nghe tới Mộ Dung thế gia chưa?”
Đông Chí trong đầu nhất thời sinh ra cảm giác hoang đường, mấy hôm trước mình còn vừa lải nhải với Trang Châu nói Thanh Thụ giống Mộ Dung Phục trong tiểu thuyết, hôm nay Thanh Thụ liền nói cho mình biết trên đời có một cái Mộ Dung thế gia…
“Làm gì? Võ lâm thế gia?”
Thanh Thụ sửng sốt một chút, rồi bật cười ha ha: “Đông Chí, suy nghĩ của em thực thú vị, võ lâm thế gia gì chứ?! Mộ Dung gia là thế gia đại tộc giàu có nổi danh trong giới đồ cổ.”
Đông Chí thầm nghĩ lão tử trừ bỏ tới bảo tàng nhìn mấy cái hiện vật ngoài ra chưa thấy món đồ cổ nào, sao mà biết được loại phương diện này cong vẹo thế nào.
“Mộ Dung gia là đại gia tộc thực hiển hách, nhưng hai anh em họ không phải con ruột của Mộ Dung gia.” Ngữ khí Thanh Thụ nghe qua có vẻ rất tiếc nuối: “Chỉ là con nuôi không có tư cách học nghề gia truyền. Sinh trưởng trong đại gia tộc, chậc, ngẫm lại thấy thực không dễ dàng.”
Đông Chí đối với loại chuyện tay nghề gia truyền của các gia tộc xa xưa ít nhiều đã từng nghe thấy, những gì liên quan tới bí mật gia truyền đều được quy định thập phần nghiêm ngặt. Hai đứa trẻ không có quan hệ huyết thống, nếu muốn sống sót trong đại gia tộc kiểu như thế đúng là quá khó khăn.
“Vậy lần trước anh nói họ mở phòng khám thú y là nhầm lẫn?”
“Cũng không tính là nhầm.” Thanh Thụ giải thích nói: “Mộ Dung gia tuy rằng không đem độc môn tay nghề gia tộc truyền lại cho hai người bọn họ nhưng cũng không bỏ bê không chăm sóc. Tiểu Lục, chính là người anh, đi theo lão quản gia học cách chăm sóc gia súc, sau đó lại đi theo lão thú ý trong thôn học tay nghề của ông ấy. Phòng khám là của sư phụ cậu ta. Tiểu Thất biết ăn nói, người lại thông minh, vẫn luôn đi theo Mộ Dung lão đương gia làm chân chạy vặt.”
Đông Chí trong lòng rầu rĩ, Tiểu Lục Tiểu Thất vừa nghe liền biết đều là những cái tên tùy ý đặt bừa. Địa vị của bọn họ ở trong nhà người ta chắc cũng không khác gì con chó con mèo đi.
“Lúc anh tới tìm bọn họ, Tiểu Thất cũng đang ở trong phòng khám hỗ trợ Tiểu Lục, chuyện này vốn không được phép, nhưng mà…” Thanh Thụ có chút do dự: “Mộ Dung lão gia tử qua đời, đám con cháu Mộ Dung đều ồn ào đòi ở riêng, Tiểu Thất trước kia đều đi theo bên người lão gia tử, cho nên bị đuổi đi trước tiên, sau khi tân đương gia chọn được người và thuận lợi ra ở riêng, Tiểu Thất cũng không được đón trở về. Em có hiểu không?”
Đông Chí theo bản năng gật đầu, lập tức ý thức được Thanh Thụ ở đầu dây không nhìn thấy hành động này của mình, vội nói: “Em hiểu. Hay là đưa bọn họ tới Tân Hải đi.”
Đông Chí chỉ thuận miệng nói chuyện, nhưng sau khi nói ra miệng rồi mới cảm thấy ý tưởng này đối với hai anh em bọn họ là tốt nhất. Bọn họ vốn không phải người Bình An Tập, lại không có huyết thống ràng buộc với Mộ Dung gia, so với việc giãy dụa ở lại nơi đó, còn không bằng đổi một hoàn cảnh mới bắt đầu lại từ đầu.
Thanh Thụ trầm mặc, dường như cũng đang cân nhắc tính khả thi của đề nghị này.
“Tiểu Lục có thể tới bệnh viện thú ý của bạn em làm việc…” Đông Chí nghĩ nghĩ, cảm thấy đưa người anh tới chỗ Hòa Thanh hẳn không có vấn đề gì lớn, “Còn Tiểu Thất…”
Đông Chí do dự một chút, không biết người em có kỹ năng gì, nếu chỉ biết làm chân chạy thật sự không dễ sắp xếp công việc. Nếu không có thể thương lượng với Trang Châu một chút, xem chỗ anh ấy có cần người làm không. Đông Chí lại nhớ tới quỹ khuyến học của mình, cảm thấy có thể nhờ người dạy kế toán tài chính để cậu ấy làm việc trong quỹ cũng không phải không thể. Điều kiện ở Tân Hải thị không tồi, hai anh em bọn họ có thể an cư lạc nghiệp ở đây so với vùng núi hẻo lánh chắc chắn tốt hơn nhiều.
Thanh Thụ không nắm chắc nói: “Anh thử đi nói chuyện với bọn họ xem.”
“Được.” Đông Chí nói: “Em cũng đi liên hệ một chút, đề phòng bọn họ tới còn dễ xoay sở, mặc kệ thế nào, chúng ta là những người thân nhất trên thế giới này.”
Cúp điện thoại, Đông Chí lập tức vào tắt bếp, nước canh cá trong nồi có màu trắng sữa nồng đậm, kết hợp với màu xanh biếc của rau tươi, thoạt nhìn khiến người ta thèm thuồng.
Đông Chí nếm thử hương vị, hạnh phúc mà híp mắt lại lầm bầm: “Hương vị thật không tệ… Trang Nhị anh thật có phúc.”
Trang Châu vừa đi vào phòng bếp: “…”
“Bưng canh ra nào, ăn cơm thôi!” Đông Chí nhanh chóng sai việc, còn mình cầm chén bát dẫn đầu đi tới bàn ăn.
Trang Châu bưng bát canh nóng đi vào nhà ăn, thuận miệng hỏi: “Vừa rồi nói chuyện điện thoại với Thanh Thụ?”
“Đúng vậy.” Đông Chí nhớ tới nội dung cuộc nói chuyện vừa rồi, vội vàng hỏi Trang Châu; “Chỗ anh có cần người không? Có thể sắp xếp công việc cho một người không?”
Trang Châu kinh ngạc: “Người kia có thể làm gì?”
“Ah…” Đông Chí cũng không rõ tình huống cụ thể của hai anh em Tiểu Lục Tiểu Thất: “Là nam, chắc bằng tuổi em. Sở trường là gì, hiện tại em cũng chưa rõ.”
Trang Châu nghĩ nghĩ: “Cao Vân xin nghỉ sinh, hiện tại bên cạnh anh chỉ có mình Lý Hạ là trợ lý, nếu người kia tay chân lanh lẹ, có thể tới đây giúp đỡ Lý Hạ.”
“Phương diện đối nhân xử thế hẳn không có vấn đề.” Đông Chí nghĩ nghĩ, Thanh Thụ không phải nói Tiểu Thất vẫn luôn làm chân chạy bên cạnh Mộ Dung lão đương gia sao?
Trang Châu cũng không để ý lắm: “Được rồi, khi nào cậu ta tới làm cũng được.”
Chỗ Trang Châu đã sắp xếp xong, chỉ còn nói với Hòa Thanh bên kia một tiếng nữa là được. Đông Chí nghĩ nghĩ, tốt nhất nên hẹn anh ta đi ăn một bữa cơm rồi hảo hảo nói chuyện. Lần tụ tập trước, Trang Châu ném đũa bỏ đi, mặc dù là bạn bè tốt có thể thông cảm cho nhau, nhưng không thể không tiết chế là phát giận lung tung được.
Đông Chí chọn chọn mấy chỗ đều không thấy vừa lòng, cuối cùng trực tiếp chọn Tư Phòng Thái Quán của Hòa Khoan.
Ngày đó Trang Châu đột nhiên nổi khùng, sau khi tỉnh lại cũng có chút hối hận. Chuyện Hạ Mạt cưới vợ chả có tý liên quan nào với anh em Hòa gia, nhưng lúc ấy không hiểu sao lại làm vậy, cư nhiên không khống chế được. Vì biểu đạt sự xin lỗi của bản thân, Trang Châu cố ý mang theo rượu ngon trân quý của mình tới tạ tội.
Anh em Hòa gia cũng không để bụng, có rượu có mỹ thực, không khí rất nhanh trở nên thân thiện như trước. Trang Châu thừa dịp không khí vừa đúng, liền chủ động xin lỗi: “Hôm đó là tao không đúng, bị tin tức Hạ Mạt đính hôn kích thích, hai người đừng so đo.”
Hòa Khoan cùng hắn cụng ly, tùy tiện quở trách: “Mày thật sự là ăn no rửng mỡ. Mày ở đây loạn quan tâm, người ta cảm kích sao?”
Trang Châu không nói gì.
Đông Chí cực kỳ không muốn đề tài lại kéo tới trên người cái tên nhân tra Hạ Mạt kia, vội vàng tận dụng mọi thứ hỏi Hòa Thanh: “Phòng khám của anh tuyển người có điều kiện gì không?”
“Điều kiện?” Hòa Thanh nghĩ nghĩ: “Không có điều kiện gì.”
Đông Chí: “…tôi đang nghiêm túc hỏi anh đó.”
Biểu tình Hòa Thanh trở nên đứng đắn hơn một chút: “Làm sao vậy? có người muốn tới chỗ tôi làm việc à?”
“Cũng không phải,” Đông Chí do dự một chút: “Họ hàng tôi có hai anh em muốn chuyển tới Tân Hải sinh sống. Người anh trước kia từng làm trong phòng khám thú y, cho nên tôi muốn hỏi thăm trước giúp cậu ấy, xem chỗ anh có cần người không?”
Nghe Đông Chí nói xong, Hòa Thanh còn chưa mở miệng, Hòa Khoan đã nở nụ cười chen vào: “Cậu nói vừa hay, hôm trước tôi còn nghe nó lẩm bẩm, nói muốn mở chi nhanh ở nam thành, đang suy nghĩ tuyển thêm người đó.”
Đông Chí nhất thời kinh hỉ: “Thật hay giả?”
Hòa Thanh cười nói: “Là thật. Đúng như anh hai tôi nói, có ý định, địa điểm cũng chọn được rồi, chỉ là không đủ người, người kia cậu nói đã từng làm ở phòng khám thú ý, coi như quen tay, tới đây hỗ trợ vừa hay.”
Đông Chí khó xử nhìn Hòa Thanh: “Anh đừng có đáp ứng nhanh như vậy, tôi muốn nói rõ cho anh biết, người anh họ kia của tôi chỉ từng xem bệnh cho gia súc gia cầm ở nông thôn thôi như trâu, bò, heo gà…nếu bệnh viện anh yêu cầu bằng cấp hay giấy chứng nhận gì đó, hẳn là cậu ấy không có đâu.”
“Vấn đề không lớn.” Hòa Thanh cân nhắc trong chốc lát: “Mở bệnh viện thú y, trừ bỏ bác sỹ có giấy chứng nhận còn tuyển thêm vài trợ lý. Anh họ cậu có kinh nghiệm trong phương diện này, vậy tới làm trợ lý trước. Sau khi đã quen việc, chúng ta có thể xin giấy chứng nhận sau. Cậu ta có kinh nghiệm thực tế, thi lấy giấy chứng nhận không khó.”
Đông Chí tâm hoa nộ phóng: “Chuyện này có thành hay không, tôi vẫn cám ơn anh trước.”
Hòa Thanh cũng cười: “Sao còn khách khí thế? Là người đặc biệt thân thích với cậu à?”
“Đúng vậy, đặc biệt thân thích.” Có tin tức của hai anh em Tiểu Lục Tiểu Thất, Đông Chí trong lòng đặc biệt cao hứng. Cho dù hai người bọn họ về sau có tiếp tục làm nghề này nữa hay không chưa bàn tới, ít nhất khởi đầu có thể nuôi sống chính bản thân bọn họ là được, cái này so với bất cứ thứ gì khác đều quan trọng hơn.
Hòa Thanh mỉm cười chạm cốc cùng Đông Chí: “Không cần khách khí như vậy, nếu nói giúp đỡ thì chúng ta xem như đang giúp đỡ nhau. Nào, cạn.”
Mấy cái chén rượu chạm cùng một chỗ, âm thanh thanh thúy mang theo hương vị vui sướng tràn ngập hy vọng. Đông Chí vừa cười ngây ngô vừa tính toán trong đầu tình hình hai anh em Tiểu Lục Tiểu Thất sau khi tới đây, căn nhà mình mua ở tập thể giáo viên có thể cho bọn họ ở nhờ. Phòng tuy rằng không lớn nhưng nội thất kết cấu không tệ, vừa lúc hai anh em mỗi người một phòng ngủ. Phòng khám mới của Hòa Thanh mở ở khu phía nam, vừa lúc không cần lo lắng Tiểu Lục đường xa đi làm. Khu vực kia cũng khá an tĩnh, ra vào cũng không có gì phiền toái, tàu điện ngầm hay xe bus đều ở quanh đó. Bên ngoài khu tập thể giáo viên có chợ và siêu thị, cái gì cũng thuận tiện…
Các trưởng bối tộc Sơn Thần mà biết bọn họ tìm lại được tộc nhân của mình, hẳn sẽ thấy rất vui mừng đi.
Đông Chí nghĩ nghĩ, cư nhiên sống mũi bắt đầu lên men.
Di động đặt trên bàn chuông vang lên, Hòa Khoan cầm lên thoáng nhìn, sắc mặt trở nên kỳ quái, thì thầm một câu: “Đệt, đúng là không oan gia không chạm mặt mà. Lão Nhị, ông anh trai của mày lại tới nữa, còn dẫn theo cô bạn gái tin đồn vừa mới tiến vào phía đông Thính Vũ Các. Vậy là chuyện này xem như đã định rồi sao?”
Trang Châu tận lực lộ ra biểu tình không thèm để ý nhưng sắc mặt hắn vẫn có chút không dễ nhìn: “Ai biết được.”
Hòa Thanh như có điều suy nghĩ nhìn hắn: “Nếu muốn phá cho tan việc này cũng không phải không có cách. Tào Minh Châu còn một thằng em trai, nghĩ cách cho thằng đó tới nháo ầm ĩ đi. Tôi không tin anh ta có thể chịu đựng được một thằng em vợ như vậy.”
Trang Châu mong chờ nhìn Hòa Thanh: “Làm thế nào?”
Hòa Thanh vẻ mặt cười xấu xa nhìn ba người, đè thấp giọng nói: “Chuyện này đơn giản, chỉ cần có người tới trước mặt Tào Minh Hà nói: anh rể tương lai của gã là một người nhiều năng lực, có thể giúp đỡ giải quyết đống phiền toái rắc rối gã gây ra, còn không kinh động tới trưởng bỗi nhà gã. Mấy người nói xem, Tào Minh Hà cái loại thối nát kia có tới khóc hô ôm đùi Hạ Mạt hay không?”
“Có sao?” Trang Châu và Hòa Khoan hai mặt nhìn nhau.
Đông Chí không còn gì để nói nhìn mấy nam nhân mưu đồ bí mật phá hư hôn sự của người khác, tâm nói có cần nhám chán vậy không? Đây là muốn bọn họ đấu tranh nội bộ? Hay muốn thử thách sự kiên nhẫn của Hạ Mạt? Không ngờ Hòa Thanh nhìn mặt thì thân thiện hòa khí cư nhiên lại nhiều chủ ý xấu như vậy.
Trang Châu vẻ mặt lo lắng hỏi Hòa Khoan: “Thật sự có thể sao?”
Hòa Khoan hỏi lại Trang Châu: “Cái này còn phải xem Hạ Mạt đối với Tào tiểu thư tình cảm sâu đậm cỡ nào.”
Trang Châu bĩu môi: “Bọn họ có rắm tình cảm.”
“Vậy thì xong ngay thôi!” Hòa Khoan buông tay, cười đến hài hòa êm ái: “Người tới trước mặt Tào Minh Hà nói chuyện này không cần người chúng ta xuất mã, mọi người cứ yên tâm chờ xem náo nhiệt đi.”
“Đông Chí, Đông Chí, anh thật sự rất vui, hai người họ đúng là người của tộc chúng ta. Thiên chân vạn xác, là một cặp anh em sinh đôi, người anh không thích nói chuyện, người em thì nhanh mồm nhanh miệng rất đáng yêu, giống em đó. Nhưng bộ dạng đáng yêu hơn em chút. Ai nha, gen của bộ tộc chúng ta thật sự quá cường đại…”
Đông Chí nghe Thanh Thụ lâm vào tự kỷ lẩm bẩm, quả thực đầu đầy hắc tuyến.
“Nhưng hai anh em họ vận khí không tốt như em.” Thanh Thụ cảm khái: “Hai người họ bị tộc nhân đưa tới thôn làng dưới chân núi, kết quả không hiểu sao lại bị ném tới Bình An tập. May mắn không bị tách ra…”
Đông Chí nghe không hiểu ra sao: “Hai người bọn họ đều do một gia đình nuôi lớn?”
“Em từng nghe tới Mộ Dung thế gia chưa?”
Đông Chí trong đầu nhất thời sinh ra cảm giác hoang đường, mấy hôm trước mình còn vừa lải nhải với Trang Châu nói Thanh Thụ giống Mộ Dung Phục trong tiểu thuyết, hôm nay Thanh Thụ liền nói cho mình biết trên đời có một cái Mộ Dung thế gia…
“Làm gì? Võ lâm thế gia?”
Thanh Thụ sửng sốt một chút, rồi bật cười ha ha: “Đông Chí, suy nghĩ của em thực thú vị, võ lâm thế gia gì chứ?! Mộ Dung gia là thế gia đại tộc giàu có nổi danh trong giới đồ cổ.”
Đông Chí thầm nghĩ lão tử trừ bỏ tới bảo tàng nhìn mấy cái hiện vật ngoài ra chưa thấy món đồ cổ nào, sao mà biết được loại phương diện này cong vẹo thế nào.
“Mộ Dung gia là đại gia tộc thực hiển hách, nhưng hai anh em họ không phải con ruột của Mộ Dung gia.” Ngữ khí Thanh Thụ nghe qua có vẻ rất tiếc nuối: “Chỉ là con nuôi không có tư cách học nghề gia truyền. Sinh trưởng trong đại gia tộc, chậc, ngẫm lại thấy thực không dễ dàng.”
Đông Chí đối với loại chuyện tay nghề gia truyền của các gia tộc xa xưa ít nhiều đã từng nghe thấy, những gì liên quan tới bí mật gia truyền đều được quy định thập phần nghiêm ngặt. Hai đứa trẻ không có quan hệ huyết thống, nếu muốn sống sót trong đại gia tộc kiểu như thế đúng là quá khó khăn.
“Vậy lần trước anh nói họ mở phòng khám thú y là nhầm lẫn?”
“Cũng không tính là nhầm.” Thanh Thụ giải thích nói: “Mộ Dung gia tuy rằng không đem độc môn tay nghề gia tộc truyền lại cho hai người bọn họ nhưng cũng không bỏ bê không chăm sóc. Tiểu Lục, chính là người anh, đi theo lão quản gia học cách chăm sóc gia súc, sau đó lại đi theo lão thú ý trong thôn học tay nghề của ông ấy. Phòng khám là của sư phụ cậu ta. Tiểu Thất biết ăn nói, người lại thông minh, vẫn luôn đi theo Mộ Dung lão đương gia làm chân chạy vặt.”
Đông Chí trong lòng rầu rĩ, Tiểu Lục Tiểu Thất vừa nghe liền biết đều là những cái tên tùy ý đặt bừa. Địa vị của bọn họ ở trong nhà người ta chắc cũng không khác gì con chó con mèo đi.
“Lúc anh tới tìm bọn họ, Tiểu Thất cũng đang ở trong phòng khám hỗ trợ Tiểu Lục, chuyện này vốn không được phép, nhưng mà…” Thanh Thụ có chút do dự: “Mộ Dung lão gia tử qua đời, đám con cháu Mộ Dung đều ồn ào đòi ở riêng, Tiểu Thất trước kia đều đi theo bên người lão gia tử, cho nên bị đuổi đi trước tiên, sau khi tân đương gia chọn được người và thuận lợi ra ở riêng, Tiểu Thất cũng không được đón trở về. Em có hiểu không?”
Đông Chí theo bản năng gật đầu, lập tức ý thức được Thanh Thụ ở đầu dây không nhìn thấy hành động này của mình, vội nói: “Em hiểu. Hay là đưa bọn họ tới Tân Hải đi.”
Đông Chí chỉ thuận miệng nói chuyện, nhưng sau khi nói ra miệng rồi mới cảm thấy ý tưởng này đối với hai anh em bọn họ là tốt nhất. Bọn họ vốn không phải người Bình An Tập, lại không có huyết thống ràng buộc với Mộ Dung gia, so với việc giãy dụa ở lại nơi đó, còn không bằng đổi một hoàn cảnh mới bắt đầu lại từ đầu.
Thanh Thụ trầm mặc, dường như cũng đang cân nhắc tính khả thi của đề nghị này.
“Tiểu Lục có thể tới bệnh viện thú ý của bạn em làm việc…” Đông Chí nghĩ nghĩ, cảm thấy đưa người anh tới chỗ Hòa Thanh hẳn không có vấn đề gì lớn, “Còn Tiểu Thất…”
Đông Chí do dự một chút, không biết người em có kỹ năng gì, nếu chỉ biết làm chân chạy thật sự không dễ sắp xếp công việc. Nếu không có thể thương lượng với Trang Châu một chút, xem chỗ anh ấy có cần người làm không. Đông Chí lại nhớ tới quỹ khuyến học của mình, cảm thấy có thể nhờ người dạy kế toán tài chính để cậu ấy làm việc trong quỹ cũng không phải không thể. Điều kiện ở Tân Hải thị không tồi, hai anh em bọn họ có thể an cư lạc nghiệp ở đây so với vùng núi hẻo lánh chắc chắn tốt hơn nhiều.
Thanh Thụ không nắm chắc nói: “Anh thử đi nói chuyện với bọn họ xem.”
“Được.” Đông Chí nói: “Em cũng đi liên hệ một chút, đề phòng bọn họ tới còn dễ xoay sở, mặc kệ thế nào, chúng ta là những người thân nhất trên thế giới này.”
Cúp điện thoại, Đông Chí lập tức vào tắt bếp, nước canh cá trong nồi có màu trắng sữa nồng đậm, kết hợp với màu xanh biếc của rau tươi, thoạt nhìn khiến người ta thèm thuồng.
Đông Chí nếm thử hương vị, hạnh phúc mà híp mắt lại lầm bầm: “Hương vị thật không tệ… Trang Nhị anh thật có phúc.”
Trang Châu vừa đi vào phòng bếp: “…”
“Bưng canh ra nào, ăn cơm thôi!” Đông Chí nhanh chóng sai việc, còn mình cầm chén bát dẫn đầu đi tới bàn ăn.
Trang Châu bưng bát canh nóng đi vào nhà ăn, thuận miệng hỏi: “Vừa rồi nói chuyện điện thoại với Thanh Thụ?”
“Đúng vậy.” Đông Chí nhớ tới nội dung cuộc nói chuyện vừa rồi, vội vàng hỏi Trang Châu; “Chỗ anh có cần người không? Có thể sắp xếp công việc cho một người không?”
Trang Châu kinh ngạc: “Người kia có thể làm gì?”
“Ah…” Đông Chí cũng không rõ tình huống cụ thể của hai anh em Tiểu Lục Tiểu Thất: “Là nam, chắc bằng tuổi em. Sở trường là gì, hiện tại em cũng chưa rõ.”
Trang Châu nghĩ nghĩ: “Cao Vân xin nghỉ sinh, hiện tại bên cạnh anh chỉ có mình Lý Hạ là trợ lý, nếu người kia tay chân lanh lẹ, có thể tới đây giúp đỡ Lý Hạ.”
“Phương diện đối nhân xử thế hẳn không có vấn đề.” Đông Chí nghĩ nghĩ, Thanh Thụ không phải nói Tiểu Thất vẫn luôn làm chân chạy bên cạnh Mộ Dung lão đương gia sao?
Trang Châu cũng không để ý lắm: “Được rồi, khi nào cậu ta tới làm cũng được.”
Chỗ Trang Châu đã sắp xếp xong, chỉ còn nói với Hòa Thanh bên kia một tiếng nữa là được. Đông Chí nghĩ nghĩ, tốt nhất nên hẹn anh ta đi ăn một bữa cơm rồi hảo hảo nói chuyện. Lần tụ tập trước, Trang Châu ném đũa bỏ đi, mặc dù là bạn bè tốt có thể thông cảm cho nhau, nhưng không thể không tiết chế là phát giận lung tung được.
Đông Chí chọn chọn mấy chỗ đều không thấy vừa lòng, cuối cùng trực tiếp chọn Tư Phòng Thái Quán của Hòa Khoan.
Ngày đó Trang Châu đột nhiên nổi khùng, sau khi tỉnh lại cũng có chút hối hận. Chuyện Hạ Mạt cưới vợ chả có tý liên quan nào với anh em Hòa gia, nhưng lúc ấy không hiểu sao lại làm vậy, cư nhiên không khống chế được. Vì biểu đạt sự xin lỗi của bản thân, Trang Châu cố ý mang theo rượu ngon trân quý của mình tới tạ tội.
Anh em Hòa gia cũng không để bụng, có rượu có mỹ thực, không khí rất nhanh trở nên thân thiện như trước. Trang Châu thừa dịp không khí vừa đúng, liền chủ động xin lỗi: “Hôm đó là tao không đúng, bị tin tức Hạ Mạt đính hôn kích thích, hai người đừng so đo.”
Hòa Khoan cùng hắn cụng ly, tùy tiện quở trách: “Mày thật sự là ăn no rửng mỡ. Mày ở đây loạn quan tâm, người ta cảm kích sao?”
Trang Châu không nói gì.
Đông Chí cực kỳ không muốn đề tài lại kéo tới trên người cái tên nhân tra Hạ Mạt kia, vội vàng tận dụng mọi thứ hỏi Hòa Thanh: “Phòng khám của anh tuyển người có điều kiện gì không?”
“Điều kiện?” Hòa Thanh nghĩ nghĩ: “Không có điều kiện gì.”
Đông Chí: “…tôi đang nghiêm túc hỏi anh đó.”
Biểu tình Hòa Thanh trở nên đứng đắn hơn một chút: “Làm sao vậy? có người muốn tới chỗ tôi làm việc à?”
“Cũng không phải,” Đông Chí do dự một chút: “Họ hàng tôi có hai anh em muốn chuyển tới Tân Hải sinh sống. Người anh trước kia từng làm trong phòng khám thú y, cho nên tôi muốn hỏi thăm trước giúp cậu ấy, xem chỗ anh có cần người không?”
Nghe Đông Chí nói xong, Hòa Thanh còn chưa mở miệng, Hòa Khoan đã nở nụ cười chen vào: “Cậu nói vừa hay, hôm trước tôi còn nghe nó lẩm bẩm, nói muốn mở chi nhanh ở nam thành, đang suy nghĩ tuyển thêm người đó.”
Đông Chí nhất thời kinh hỉ: “Thật hay giả?”
Hòa Thanh cười nói: “Là thật. Đúng như anh hai tôi nói, có ý định, địa điểm cũng chọn được rồi, chỉ là không đủ người, người kia cậu nói đã từng làm ở phòng khám thú ý, coi như quen tay, tới đây hỗ trợ vừa hay.”
Đông Chí khó xử nhìn Hòa Thanh: “Anh đừng có đáp ứng nhanh như vậy, tôi muốn nói rõ cho anh biết, người anh họ kia của tôi chỉ từng xem bệnh cho gia súc gia cầm ở nông thôn thôi như trâu, bò, heo gà…nếu bệnh viện anh yêu cầu bằng cấp hay giấy chứng nhận gì đó, hẳn là cậu ấy không có đâu.”
“Vấn đề không lớn.” Hòa Thanh cân nhắc trong chốc lát: “Mở bệnh viện thú y, trừ bỏ bác sỹ có giấy chứng nhận còn tuyển thêm vài trợ lý. Anh họ cậu có kinh nghiệm trong phương diện này, vậy tới làm trợ lý trước. Sau khi đã quen việc, chúng ta có thể xin giấy chứng nhận sau. Cậu ta có kinh nghiệm thực tế, thi lấy giấy chứng nhận không khó.”
Đông Chí tâm hoa nộ phóng: “Chuyện này có thành hay không, tôi vẫn cám ơn anh trước.”
Hòa Thanh cũng cười: “Sao còn khách khí thế? Là người đặc biệt thân thích với cậu à?”
“Đúng vậy, đặc biệt thân thích.” Có tin tức của hai anh em Tiểu Lục Tiểu Thất, Đông Chí trong lòng đặc biệt cao hứng. Cho dù hai người bọn họ về sau có tiếp tục làm nghề này nữa hay không chưa bàn tới, ít nhất khởi đầu có thể nuôi sống chính bản thân bọn họ là được, cái này so với bất cứ thứ gì khác đều quan trọng hơn.
Hòa Thanh mỉm cười chạm cốc cùng Đông Chí: “Không cần khách khí như vậy, nếu nói giúp đỡ thì chúng ta xem như đang giúp đỡ nhau. Nào, cạn.”
Mấy cái chén rượu chạm cùng một chỗ, âm thanh thanh thúy mang theo hương vị vui sướng tràn ngập hy vọng. Đông Chí vừa cười ngây ngô vừa tính toán trong đầu tình hình hai anh em Tiểu Lục Tiểu Thất sau khi tới đây, căn nhà mình mua ở tập thể giáo viên có thể cho bọn họ ở nhờ. Phòng tuy rằng không lớn nhưng nội thất kết cấu không tệ, vừa lúc hai anh em mỗi người một phòng ngủ. Phòng khám mới của Hòa Thanh mở ở khu phía nam, vừa lúc không cần lo lắng Tiểu Lục đường xa đi làm. Khu vực kia cũng khá an tĩnh, ra vào cũng không có gì phiền toái, tàu điện ngầm hay xe bus đều ở quanh đó. Bên ngoài khu tập thể giáo viên có chợ và siêu thị, cái gì cũng thuận tiện…
Các trưởng bối tộc Sơn Thần mà biết bọn họ tìm lại được tộc nhân của mình, hẳn sẽ thấy rất vui mừng đi.
Đông Chí nghĩ nghĩ, cư nhiên sống mũi bắt đầu lên men.
Di động đặt trên bàn chuông vang lên, Hòa Khoan cầm lên thoáng nhìn, sắc mặt trở nên kỳ quái, thì thầm một câu: “Đệt, đúng là không oan gia không chạm mặt mà. Lão Nhị, ông anh trai của mày lại tới nữa, còn dẫn theo cô bạn gái tin đồn vừa mới tiến vào phía đông Thính Vũ Các. Vậy là chuyện này xem như đã định rồi sao?”
Trang Châu tận lực lộ ra biểu tình không thèm để ý nhưng sắc mặt hắn vẫn có chút không dễ nhìn: “Ai biết được.”
Hòa Thanh như có điều suy nghĩ nhìn hắn: “Nếu muốn phá cho tan việc này cũng không phải không có cách. Tào Minh Châu còn một thằng em trai, nghĩ cách cho thằng đó tới nháo ầm ĩ đi. Tôi không tin anh ta có thể chịu đựng được một thằng em vợ như vậy.”
Trang Châu mong chờ nhìn Hòa Thanh: “Làm thế nào?”
Hòa Thanh vẻ mặt cười xấu xa nhìn ba người, đè thấp giọng nói: “Chuyện này đơn giản, chỉ cần có người tới trước mặt Tào Minh Hà nói: anh rể tương lai của gã là một người nhiều năng lực, có thể giúp đỡ giải quyết đống phiền toái rắc rối gã gây ra, còn không kinh động tới trưởng bỗi nhà gã. Mấy người nói xem, Tào Minh Hà cái loại thối nát kia có tới khóc hô ôm đùi Hạ Mạt hay không?”
“Có sao?” Trang Châu và Hòa Khoan hai mặt nhìn nhau.
Đông Chí không còn gì để nói nhìn mấy nam nhân mưu đồ bí mật phá hư hôn sự của người khác, tâm nói có cần nhám chán vậy không? Đây là muốn bọn họ đấu tranh nội bộ? Hay muốn thử thách sự kiên nhẫn của Hạ Mạt? Không ngờ Hòa Thanh nhìn mặt thì thân thiện hòa khí cư nhiên lại nhiều chủ ý xấu như vậy.
Trang Châu vẻ mặt lo lắng hỏi Hòa Khoan: “Thật sự có thể sao?”
Hòa Khoan hỏi lại Trang Châu: “Cái này còn phải xem Hạ Mạt đối với Tào tiểu thư tình cảm sâu đậm cỡ nào.”
Trang Châu bĩu môi: “Bọn họ có rắm tình cảm.”
“Vậy thì xong ngay thôi!” Hòa Khoan buông tay, cười đến hài hòa êm ái: “Người tới trước mặt Tào Minh Hà nói chuyện này không cần người chúng ta xuất mã, mọi người cứ yên tâm chờ xem náo nhiệt đi.”