Hắc Đường hướng về phía Bồi Tây vươn ra móng vuốt đầy lông của mình, ánh mắt khẩn thiết: “Cho nhìn một cái, nhìn một cái thôi.”
“Không được.” Bồi Tây bảo vệ trước ổ mèo, hung thần ác sát nhìn chằm chằm Hắc Đường và bọn Tiểu Dạng Nhi đang rục rịch trước mặt: “Mẹ con họ cần nghỉ ngơi!”
Hắc Đường nhẫn nhịn, tiếp tục cầu xin: “Bọn tôi chỉ lén nhìn thôi, tuyệt đối không để Anh Đảo phát hiện.”
“Vậy càng không được.” Bồi Tây nghe tiếng mèo con nhỏ bé yếu ớt truyền ra từ sau lưng, tiếng kêu mềm mềm nhũn nhũn cào cào tâm can ngứa ngáy. Chính nó cũng muốn nhìn nhưng còn phải ngăn cản mấy tên nhặng xị này, không khỏi trở nên nóng nảy: “Tìm chỗ nào mát mẻ mà chơi đi, vợ người ta sinh con mấy người tới quấy rối cái gì?”
Hắc Đường nổi giận: “Chỉ nhìn có một cái, cũng không mất miếng thịt nào! Lão tử không cho cậu ăn thịt nữa!”
Bồi Tây đi hai bước trước ổ mèo, nghiêng đầu rất nhanh liếc vào trong xem tình hình một cái, lại rất nhanh quay đầu nhìn đám người rảnh rỗi xem náo nhiệt kia cao ngạo lắc lắc móng vuốt: “Giải tán, giải tán, ngày mai hãy nói!”
Hắc Đường thở hồng hộc muốn nhào lên, lại bị Tiểu Dạng Nhi cản lại, Tiểu Dạng Nhi cợt nhả cùng nó thương lượng: “Cậu đứng cạnh giám sát, chúng tôi chỉ liếc nhìn một cái liền giải tán.”
Tiểu Xám đứng cạnh cũng hát đệm theo: “Ai nha, Bồi Tây, để bọn tôi nhìn bảo bảo một cái đi, chúng tôi chỉ nhìn thôi, sẽ không kinh động chúng nó, thật đó.”
Bồi Tây nhìn con mèo xám trước mặt một bước cũng không nhường.
Hắc Đường hung tợn cào cào móng vuốt lên sàn nhà: “Mi ở trong nhà lão tử, ăn đồ ăn của lão tử, ngủ trên giường lão tử, lão tử muốn nhìn con mi một cái cũng không cho! Mi còn không cho ta nhìn, ta cũng không cho mi ăn nữa! Nôn hết đồ ăn lão tử cho mi ra đây…”
Đông Chí không biết nên khóc hay nên cười, anh ngồi đó xem náo nhiệt hồi lâu nhìn hết nổi, nhanh chóng chạy tới giảng hòa. Trước tiên xoa xoa đầu trấn an Hắc Đường tạc mao, sau đó thương lượng với Bồi Tây: “Tao bế mèo con lên để chúng nó nhìn một cái rồi tránh đi, có được không?”
Bồi Tây do dự một chút, mới miễn cưỡng gật đầu.
Hắc Đường nhất thời hưng phấn, móng vuốt giẫm lên sàn nhà muốn lủi qua, Đông Chí tay mắt lanh lẹ một cái bắt được, Hắc Đường hết cách chỉ có thể kiềm chế bản thân lặng lẽ sán lại ghé mắt vào nhìn. ổ mèo đặt trong phòng kho, ánh sáng mờ nhạt, Hòa Thanh lại phủ thêm một tấm thảm lên trên ổ mèo nên càng tối mờ. Hắc Đường mở to hai mắt nhìn mấy vật nhỏ nằm ngủ ở trong ổ phát ra tiếng thở khe khẽ, còn chưa kịp nhìn rõ đâu là chân đâu là đầu đã bị Đông Chí kéo ra. Hắc Đường còn chưa kịp nhìn tiếp đã bị Tiểu Xám và Tiểu Dạng Nhi chen vào, hai con mèo đều thật cẩn thận nhìn vào bên trong.
Hắc Đường bất mãn: “Thời gian nhìn của bọn nó nhiều hơn tôi!”
Đông Chí xoa xoa lỗ tai nó: “Anh Đào lúc này đang rất khó chịu, bọn mày vẫn nên để nó nghỉ ngơi hồi phục sức khỏe đã. Nghỉ ngơi không đủ sẽ không có sữa, nhóm mèo con sẽ đói bụng.”
“Vậy a…” Hắc Đường nghiêng đầu nghĩ nghĩ, nếu nói như vậy, Bồi Tây liều mạng ngăn cản chúng nó lại cũng không phải không thể tha thứ.
Đông Chí gọi Tiểu Xám và Tiểu Dạng Nhi đi ra, rồi đóng cửa phòng kho lại. Hòa Thanh cũng đã nói, Anh Đào nên nằm ở khu vực hẻo lánh, ít ánh sáng mới có cảm giác an toàn. Nó cần nghỉ ngơi nhiều.
Đám nhóc con trong nhà được thỏa mãn lòng hiếu kỳ cảm thấy mỹ mãn túm tụm lại một chỗ thì thầm trao đổi. Đông Chí cầm di động đọc đi đọc lại vài lần tin Tiểu Thất nhắn tới, trong lòng có chút lo lắng không yên không biết cậu ta rốt cuộc định làm gì?
[Đông Chí, tối nay cùng ăn một bữa cơm đi, tôi chờ cậu lúc 6h30 tại phòng 901 tầng 3 nhà hàng Tinh Hải.”
Đông Chí trong lòng có chút không tư vị, anh cảm thấy mình và anh em Mộ Dung không còn là người ngoài, nếu Tiểu Thất thật sự có chuyện vì sao không nói luôn qua điện thoại, mà lại muốn gặp mặt nói chuyện…giống như với người ngoài vậy? trong ấn tượng của Đông Chí, chỉ có những người không quá quen thân có việc cần nhờ mới mời cơm đãi khách, sau đó thừa dịp rượu quá ba tuần không khí vừa lúc mới đưa ra yêu cầu.
Đông Chí không thích suy nghĩ Tiểu Thất coi mình là người ngoài, nếu không phải như vậy thì chỉ còn một khả năng, là chuyện Tiểu Thất sắp nói là chuyện thực sự nghiêm trọng, hoặc có thể phi thường trọng yếu với cậu ấy. Trọng yếu đến mức Tiểu Thất không dám có chút sơ suất.
Đông Chí do dự một chút, nhắn lại: [được, buổi tối gặp.]
Khi Đông Chí tới nhà hàng, Tiểu Thất đã tới trước một bước, ngồi trên ghế chán muốn chết xem tivi, lông mày cao ngất khẽ nhăn lại, tựa như có tâm sự. Nghe tiếng cửa phòng riêng mở ra, theo bản năng quay đầu lại, tầm mắt có chút tan rã nhìn Đông Chí rồi nháy mắt trở nên thanh minh.
“Đông Chí, cậu đã tới rồi.”
Tầm mắt Đông Chí chuyển chuyển: “Tiểu Lục đâu?”
“Anh ấy có việc trong bệnh viện.” Mộ Dung Khinh đứng lên tạo thủ thế “mời” ý bảo anh ngồi đi. Trên bàn tròn thủy tinh đã bày mấy món rau trộn tinh xảo, một chai rượu cao khoảng 30cm, không thấy dán nhãn, không biết là rượu gì.
“Đây là rượu tôi mang từ nhà lão gia tới.” Mộ Dung Khinh cười nói: “Cậu nhất định chưa từng thưởng thức qua.”
Đông Chí hiện tại có chút tin tưởng lời Thanh Thụ nói, Mộ Dung Khinh đối nhân xử thế thuần thục tự nhiên khiến anh không nhìn thấu. Đây là chuyện Đông Chí có thể không bao giờ học được là do anh sinh trưởng trong hoàn cảnh quá mức thuận lợi, cho nên anh không cần chu đáo dè dặt, còn Tiểu Thất lại khác…
Cậu ấy quả thực bất đồng với mình.
Đông Chí bỗng nhiên có chút mềm lòng, một chút khúc mắc đối với Tiểu Thất đã tan thành mây khói. Nếu đổi góc độ khác mà nói có lẽ chỉ có phương thức làm việc quen thuộc mới khiến Tiểu Thất có cảm giác kiên định ổn thỏa, mới khiến cậu ấy cảm thấy mọi chuyện phát triển đều đang được kiểm soát trong lòng bàn tay mình.
Đông Chí khẽ thở dài trong lòng, ngồi xuống cầm thực đơn, tư thế này của Tiểu Thất hẳn là đang chờ mình gọi đồ ăn xong mới nói. Quả nhiên vừa thấy Đông Chí cầm thực đơn, mày Tiểu Thất bất giác giãn ra một chút. Đông Chí gọi vài món ăn, lại nhờ nhân viên phục vụ mở rượu, lúc này mới giả bộ không để ý hỏi Tiểu Thất: “Mấy ngày nay cậu bận rộn cái gì vậy?”
Tiểu Thất là một người thông minh, từ nhỏ đã học được sát ngôn quan sắc, chỉ một câu như vậy, cậu liền hiểu diễn xuất hôm nay của mình không có chỗ dùng rồi, Mộ Dung Khinh tự giễu cười cười, vươn tay cầm chai rượu rót cho cả hai.
“Đông Chí, cậu đừng để ý.” Tiểu Thất đặt chén rượu tới trước mặt Đông Chí, hối lỗi nhìn anh: “Tôi biết cậu không coi anh em chúng tôi là người ngoài, nhưng hôm nay tôi gọi cậu ra, không phải muốn dùng rượu mở đường, mà là chuyện này thực khó làm, tôi cần một không gian yên tĩnh không bị ai quấy rầy hảo hảo nói chuyện với cậu, muốn hỏi ý kiến của cậu.”
Đông Chí chân mày giãn ra thần sắc dịu đi: “Cậu nói đi.”
Ngón tay Tiểu Thất thon dài gõ nhẹ hai cái lên mặt bàn, tựa hồ có chút khó mở lời.
Đông Chí thở dài: “Cậu cứ nói thẳng, có thể giúp được, tôi nhất định sẽ giúp.”
Mộ Dung Khinh nhíu nhíu khóe miệng, núm đồng tiền trên má hiện ra, sau đó lại tiêu thất, Đông Chí có loại ảo giác bị hoa mắt, cứng mặt: “Không cho cười! Không được ý đồ sắc dụ!”
Tiểu Thất sửng sốt một chút, lập tức cười to.
Không khí vi diệu giữa cả hai vì chuyện này mà cũng trở nên hòa hợp hơn, Tiểu Thất ngồi ngay ngắn nhìn thẳng Đông Chí khẩn thiết nói: “Đông Chí, tôi muốn mở cửa hàng ở phố đồ cổ.”
“Phố đồ cổ?” Đông Chí sửng sốt một chút, quả nhiên Tiểu Thất đã học được bản lĩnh của Mộ Dung gia rồi sao?
Tiểu Thất gật đầu: “Mua bán đồ cổ.”
Đông Chí suy nghĩ trong chốc lát: “Nếu muốn vay vốn kinh doanh thì…”
“Không phải vấn đề tiền.” Tiểu Thất vội vàng đánh gãy lời Đông Chí: “Tiền vốn tôi đã chuẩn bị xong rồi, nhưng tôi cần một người đứng ra thay mặt cho tôi. Cậu cũng biết hoàn cảnh của tôi, nếu bây giờ tôi ở bên ngoài lấy danh nghĩa mình mở cửa tiệm, người Mộ Dung gia sẽ không bỏ qua cho tôi. Tôi không muốn chọc phiền toái — Mộ Dung gia nổi tiếng trong giới, quan hệ lại rộng, tin tức rất linh thông.”
Đông Chí nhất thời hiểu được: “Cậu muốn cửa tiệm của mình đứng tên người khác?”
Tiểu Thất gật đầu.
Chuyện này nói ra thập phần phiêu lưu. Tiền mình bỏ ra, giấy tờ đứng tên cửa tiệm lại là tên người khác, nếu xảy ra vấn đề gì, Tiểu Thất căn bản không có lý lẽ chứng minh. Nhưng nếu lấy thân phận của cậu ta mở cửa tiệm thì càng nguy hiểm, một thanh niên vừa từ nơi khác tới, mở một cửa hàng lớn như vậy, khó tránh khỏi sẽ bị người ta nghi ngờ.
“Tôi hiểu ý cậu rồi.” Đông Chí cũng thấy chuyện này khó giải quyết: “Nhưng tôi không được, cha mẹ tôi thế nào ai cũng có thể điều tra được, hơn nữa thời gian trước tôi vừa dùng tiền của mình để thành lập quỹ từ thiện, rất nhiều người cũng biết. Nếu lần này tôi lại bỏ tiền ra mở cửa hàng, đồ ngốc cũng biết chuyện này có vấn đề.”
Tiểu Thất nghe Đông Chí nói vậy, cũng không phải cố ý đùn đẩy trách nhiệm, nhất thời cũng có chút khó xử: “Vậy phải làm sao đây?”
Đông Chí lần lượt lướt qua trong đầu những người mình có thể tin tưởng được. Trang Châu là người đầu tiên được chọn, nhà anh ấy cũng là thế gia đại tộc, đứng sau còn có tập đoàn đa quốc gia Trang thị, trong tay cũng có đầu tư sinh ý ở nước ngoài. Nếu nói bỏ ra chút tiền đầu tư vào kinh doanh đồ cổ, cũng không phải không được. Nhưng vấn đề duy nhất chính là người xung quanh Trang Châu đều biết hắn không có hứng thú với đồ cổ, cũng chưa từng tới buổi đấu giá nào. Bất thình lình chuyển sang kinh doanh đồ cổ, người quen biết hắn khó tránh khỏi sẽ cảm thấy có chút quái dị.
Người thứ hai trong suy nghĩ của Đông Chí là Trình An Ny, quỹ từ thiện ngay từ đầu đều do một tay bà quản lý, Đông Chí phi thường tín nhiệm bà, bà cũng là tổng tài phu nhân Trang thị, thân phận địa vị không thể khinh thường, hơn nữa nữ nhân trời sinh đều thập phần mê luyến đối với trang sức ngọc ngà châu báu, nếu như nói bà thích đồ cổ cũng còn tạm chấp nhận. Vấn đề duy nhất chính là quan hệ giữa bà và Tiểu Thất thật sự quá xa, hoàn toàn là người xa lạ, người ta không đáng vì một người lạ không quen biết mà phiêu lưu.
Đông Chí nghĩ tới nghĩ lui, trong đầu đều nghĩ qua những người có khả năng nhờ vả, cảm thấy có rất nhiều người thích hợp nhưng cẩn thận nghĩ lại đều cảm thấy ai cũng có thể là tai họa ngầm. Tiểu Thất cũng nói cậu ấy phải đề phòng người Mộ Dung thế gia, đến lúc đó vạn nhất người gia tộc kia tới tìm phiền toái, chỉ sợ người bình thường không thể giải quyết được.
Đông Chí càng nghĩ càng cảm thấy do dự.
Tiểu Thất không thúc giục, chỉ lặng lẽ gắp thức ăn vào bát cho Đông Chí.
Đông Chí thấy Tiểu Thất dùng đũa gắp miếng hải sâm đặt vào bát mình, trong đầu đột nhiên đinh một tiếng vang lên, hiện ra một người vừa thích ăn hải sâm lại thập phần phù hợp với tiêu chí chọn người.
Đông Chí cầm tay Tiểu Thất nhéo nhéo, kích động nói: “Tôi nhớ tới một người vô cùng thích hợp, nhưng người ta có chịu giúp đỡ hay không hiện tại tôi chưa thể nói chắc, cậu cho tôi vài ngày, tôi đi thăm dò xem sao.”
Tiểu Thất cũng cao hứng lên: “Là người nào?”
“Có gia thế, có bối cảnh.” Đông Chí cười nói: “Không sợ phiền toái, người đó cũng không ham chút sản nghiệp nhỏ nhoi của cậu đâu.”
Tiểu Thất càng thấy tò mò: “Ai vậy?”
“Tôi giữ bí mật trước đã,” Đông Chí cảm khái vỗ vỗ tay Tiểu Thất: “Hy vọng tôi có thể lay chuyển được người đó, thật sự giúp dược cho cậu thì tốt.”
Tiểu Thất mỉm cười: “Được, vậy tôi cám ơn cậu trước.”
“Không được.” Bồi Tây bảo vệ trước ổ mèo, hung thần ác sát nhìn chằm chằm Hắc Đường và bọn Tiểu Dạng Nhi đang rục rịch trước mặt: “Mẹ con họ cần nghỉ ngơi!”
Hắc Đường nhẫn nhịn, tiếp tục cầu xin: “Bọn tôi chỉ lén nhìn thôi, tuyệt đối không để Anh Đảo phát hiện.”
“Vậy càng không được.” Bồi Tây nghe tiếng mèo con nhỏ bé yếu ớt truyền ra từ sau lưng, tiếng kêu mềm mềm nhũn nhũn cào cào tâm can ngứa ngáy. Chính nó cũng muốn nhìn nhưng còn phải ngăn cản mấy tên nhặng xị này, không khỏi trở nên nóng nảy: “Tìm chỗ nào mát mẻ mà chơi đi, vợ người ta sinh con mấy người tới quấy rối cái gì?”
Hắc Đường nổi giận: “Chỉ nhìn có một cái, cũng không mất miếng thịt nào! Lão tử không cho cậu ăn thịt nữa!”
Bồi Tây đi hai bước trước ổ mèo, nghiêng đầu rất nhanh liếc vào trong xem tình hình một cái, lại rất nhanh quay đầu nhìn đám người rảnh rỗi xem náo nhiệt kia cao ngạo lắc lắc móng vuốt: “Giải tán, giải tán, ngày mai hãy nói!”
Hắc Đường thở hồng hộc muốn nhào lên, lại bị Tiểu Dạng Nhi cản lại, Tiểu Dạng Nhi cợt nhả cùng nó thương lượng: “Cậu đứng cạnh giám sát, chúng tôi chỉ liếc nhìn một cái liền giải tán.”
Tiểu Xám đứng cạnh cũng hát đệm theo: “Ai nha, Bồi Tây, để bọn tôi nhìn bảo bảo một cái đi, chúng tôi chỉ nhìn thôi, sẽ không kinh động chúng nó, thật đó.”
Bồi Tây nhìn con mèo xám trước mặt một bước cũng không nhường.
Hắc Đường hung tợn cào cào móng vuốt lên sàn nhà: “Mi ở trong nhà lão tử, ăn đồ ăn của lão tử, ngủ trên giường lão tử, lão tử muốn nhìn con mi một cái cũng không cho! Mi còn không cho ta nhìn, ta cũng không cho mi ăn nữa! Nôn hết đồ ăn lão tử cho mi ra đây…”
Đông Chí không biết nên khóc hay nên cười, anh ngồi đó xem náo nhiệt hồi lâu nhìn hết nổi, nhanh chóng chạy tới giảng hòa. Trước tiên xoa xoa đầu trấn an Hắc Đường tạc mao, sau đó thương lượng với Bồi Tây: “Tao bế mèo con lên để chúng nó nhìn một cái rồi tránh đi, có được không?”
Bồi Tây do dự một chút, mới miễn cưỡng gật đầu.
Hắc Đường nhất thời hưng phấn, móng vuốt giẫm lên sàn nhà muốn lủi qua, Đông Chí tay mắt lanh lẹ một cái bắt được, Hắc Đường hết cách chỉ có thể kiềm chế bản thân lặng lẽ sán lại ghé mắt vào nhìn. ổ mèo đặt trong phòng kho, ánh sáng mờ nhạt, Hòa Thanh lại phủ thêm một tấm thảm lên trên ổ mèo nên càng tối mờ. Hắc Đường mở to hai mắt nhìn mấy vật nhỏ nằm ngủ ở trong ổ phát ra tiếng thở khe khẽ, còn chưa kịp nhìn rõ đâu là chân đâu là đầu đã bị Đông Chí kéo ra. Hắc Đường còn chưa kịp nhìn tiếp đã bị Tiểu Xám và Tiểu Dạng Nhi chen vào, hai con mèo đều thật cẩn thận nhìn vào bên trong.
Hắc Đường bất mãn: “Thời gian nhìn của bọn nó nhiều hơn tôi!”
Đông Chí xoa xoa lỗ tai nó: “Anh Đào lúc này đang rất khó chịu, bọn mày vẫn nên để nó nghỉ ngơi hồi phục sức khỏe đã. Nghỉ ngơi không đủ sẽ không có sữa, nhóm mèo con sẽ đói bụng.”
“Vậy a…” Hắc Đường nghiêng đầu nghĩ nghĩ, nếu nói như vậy, Bồi Tây liều mạng ngăn cản chúng nó lại cũng không phải không thể tha thứ.
Đông Chí gọi Tiểu Xám và Tiểu Dạng Nhi đi ra, rồi đóng cửa phòng kho lại. Hòa Thanh cũng đã nói, Anh Đào nên nằm ở khu vực hẻo lánh, ít ánh sáng mới có cảm giác an toàn. Nó cần nghỉ ngơi nhiều.
Đám nhóc con trong nhà được thỏa mãn lòng hiếu kỳ cảm thấy mỹ mãn túm tụm lại một chỗ thì thầm trao đổi. Đông Chí cầm di động đọc đi đọc lại vài lần tin Tiểu Thất nhắn tới, trong lòng có chút lo lắng không yên không biết cậu ta rốt cuộc định làm gì?
[Đông Chí, tối nay cùng ăn một bữa cơm đi, tôi chờ cậu lúc 6h30 tại phòng 901 tầng 3 nhà hàng Tinh Hải.”
Đông Chí trong lòng có chút không tư vị, anh cảm thấy mình và anh em Mộ Dung không còn là người ngoài, nếu Tiểu Thất thật sự có chuyện vì sao không nói luôn qua điện thoại, mà lại muốn gặp mặt nói chuyện…giống như với người ngoài vậy? trong ấn tượng của Đông Chí, chỉ có những người không quá quen thân có việc cần nhờ mới mời cơm đãi khách, sau đó thừa dịp rượu quá ba tuần không khí vừa lúc mới đưa ra yêu cầu.
Đông Chí không thích suy nghĩ Tiểu Thất coi mình là người ngoài, nếu không phải như vậy thì chỉ còn một khả năng, là chuyện Tiểu Thất sắp nói là chuyện thực sự nghiêm trọng, hoặc có thể phi thường trọng yếu với cậu ấy. Trọng yếu đến mức Tiểu Thất không dám có chút sơ suất.
Đông Chí do dự một chút, nhắn lại: [được, buổi tối gặp.]
Khi Đông Chí tới nhà hàng, Tiểu Thất đã tới trước một bước, ngồi trên ghế chán muốn chết xem tivi, lông mày cao ngất khẽ nhăn lại, tựa như có tâm sự. Nghe tiếng cửa phòng riêng mở ra, theo bản năng quay đầu lại, tầm mắt có chút tan rã nhìn Đông Chí rồi nháy mắt trở nên thanh minh.
“Đông Chí, cậu đã tới rồi.”
Tầm mắt Đông Chí chuyển chuyển: “Tiểu Lục đâu?”
“Anh ấy có việc trong bệnh viện.” Mộ Dung Khinh đứng lên tạo thủ thế “mời” ý bảo anh ngồi đi. Trên bàn tròn thủy tinh đã bày mấy món rau trộn tinh xảo, một chai rượu cao khoảng 30cm, không thấy dán nhãn, không biết là rượu gì.
“Đây là rượu tôi mang từ nhà lão gia tới.” Mộ Dung Khinh cười nói: “Cậu nhất định chưa từng thưởng thức qua.”
Đông Chí hiện tại có chút tin tưởng lời Thanh Thụ nói, Mộ Dung Khinh đối nhân xử thế thuần thục tự nhiên khiến anh không nhìn thấu. Đây là chuyện Đông Chí có thể không bao giờ học được là do anh sinh trưởng trong hoàn cảnh quá mức thuận lợi, cho nên anh không cần chu đáo dè dặt, còn Tiểu Thất lại khác…
Cậu ấy quả thực bất đồng với mình.
Đông Chí bỗng nhiên có chút mềm lòng, một chút khúc mắc đối với Tiểu Thất đã tan thành mây khói. Nếu đổi góc độ khác mà nói có lẽ chỉ có phương thức làm việc quen thuộc mới khiến Tiểu Thất có cảm giác kiên định ổn thỏa, mới khiến cậu ấy cảm thấy mọi chuyện phát triển đều đang được kiểm soát trong lòng bàn tay mình.
Đông Chí khẽ thở dài trong lòng, ngồi xuống cầm thực đơn, tư thế này của Tiểu Thất hẳn là đang chờ mình gọi đồ ăn xong mới nói. Quả nhiên vừa thấy Đông Chí cầm thực đơn, mày Tiểu Thất bất giác giãn ra một chút. Đông Chí gọi vài món ăn, lại nhờ nhân viên phục vụ mở rượu, lúc này mới giả bộ không để ý hỏi Tiểu Thất: “Mấy ngày nay cậu bận rộn cái gì vậy?”
Tiểu Thất là một người thông minh, từ nhỏ đã học được sát ngôn quan sắc, chỉ một câu như vậy, cậu liền hiểu diễn xuất hôm nay của mình không có chỗ dùng rồi, Mộ Dung Khinh tự giễu cười cười, vươn tay cầm chai rượu rót cho cả hai.
“Đông Chí, cậu đừng để ý.” Tiểu Thất đặt chén rượu tới trước mặt Đông Chí, hối lỗi nhìn anh: “Tôi biết cậu không coi anh em chúng tôi là người ngoài, nhưng hôm nay tôi gọi cậu ra, không phải muốn dùng rượu mở đường, mà là chuyện này thực khó làm, tôi cần một không gian yên tĩnh không bị ai quấy rầy hảo hảo nói chuyện với cậu, muốn hỏi ý kiến của cậu.”
Đông Chí chân mày giãn ra thần sắc dịu đi: “Cậu nói đi.”
Ngón tay Tiểu Thất thon dài gõ nhẹ hai cái lên mặt bàn, tựa hồ có chút khó mở lời.
Đông Chí thở dài: “Cậu cứ nói thẳng, có thể giúp được, tôi nhất định sẽ giúp.”
Mộ Dung Khinh nhíu nhíu khóe miệng, núm đồng tiền trên má hiện ra, sau đó lại tiêu thất, Đông Chí có loại ảo giác bị hoa mắt, cứng mặt: “Không cho cười! Không được ý đồ sắc dụ!”
Tiểu Thất sửng sốt một chút, lập tức cười to.
Không khí vi diệu giữa cả hai vì chuyện này mà cũng trở nên hòa hợp hơn, Tiểu Thất ngồi ngay ngắn nhìn thẳng Đông Chí khẩn thiết nói: “Đông Chí, tôi muốn mở cửa hàng ở phố đồ cổ.”
“Phố đồ cổ?” Đông Chí sửng sốt một chút, quả nhiên Tiểu Thất đã học được bản lĩnh của Mộ Dung gia rồi sao?
Tiểu Thất gật đầu: “Mua bán đồ cổ.”
Đông Chí suy nghĩ trong chốc lát: “Nếu muốn vay vốn kinh doanh thì…”
“Không phải vấn đề tiền.” Tiểu Thất vội vàng đánh gãy lời Đông Chí: “Tiền vốn tôi đã chuẩn bị xong rồi, nhưng tôi cần một người đứng ra thay mặt cho tôi. Cậu cũng biết hoàn cảnh của tôi, nếu bây giờ tôi ở bên ngoài lấy danh nghĩa mình mở cửa tiệm, người Mộ Dung gia sẽ không bỏ qua cho tôi. Tôi không muốn chọc phiền toái — Mộ Dung gia nổi tiếng trong giới, quan hệ lại rộng, tin tức rất linh thông.”
Đông Chí nhất thời hiểu được: “Cậu muốn cửa tiệm của mình đứng tên người khác?”
Tiểu Thất gật đầu.
Chuyện này nói ra thập phần phiêu lưu. Tiền mình bỏ ra, giấy tờ đứng tên cửa tiệm lại là tên người khác, nếu xảy ra vấn đề gì, Tiểu Thất căn bản không có lý lẽ chứng minh. Nhưng nếu lấy thân phận của cậu ta mở cửa tiệm thì càng nguy hiểm, một thanh niên vừa từ nơi khác tới, mở một cửa hàng lớn như vậy, khó tránh khỏi sẽ bị người ta nghi ngờ.
“Tôi hiểu ý cậu rồi.” Đông Chí cũng thấy chuyện này khó giải quyết: “Nhưng tôi không được, cha mẹ tôi thế nào ai cũng có thể điều tra được, hơn nữa thời gian trước tôi vừa dùng tiền của mình để thành lập quỹ từ thiện, rất nhiều người cũng biết. Nếu lần này tôi lại bỏ tiền ra mở cửa hàng, đồ ngốc cũng biết chuyện này có vấn đề.”
Tiểu Thất nghe Đông Chí nói vậy, cũng không phải cố ý đùn đẩy trách nhiệm, nhất thời cũng có chút khó xử: “Vậy phải làm sao đây?”
Đông Chí lần lượt lướt qua trong đầu những người mình có thể tin tưởng được. Trang Châu là người đầu tiên được chọn, nhà anh ấy cũng là thế gia đại tộc, đứng sau còn có tập đoàn đa quốc gia Trang thị, trong tay cũng có đầu tư sinh ý ở nước ngoài. Nếu nói bỏ ra chút tiền đầu tư vào kinh doanh đồ cổ, cũng không phải không được. Nhưng vấn đề duy nhất chính là người xung quanh Trang Châu đều biết hắn không có hứng thú với đồ cổ, cũng chưa từng tới buổi đấu giá nào. Bất thình lình chuyển sang kinh doanh đồ cổ, người quen biết hắn khó tránh khỏi sẽ cảm thấy có chút quái dị.
Người thứ hai trong suy nghĩ của Đông Chí là Trình An Ny, quỹ từ thiện ngay từ đầu đều do một tay bà quản lý, Đông Chí phi thường tín nhiệm bà, bà cũng là tổng tài phu nhân Trang thị, thân phận địa vị không thể khinh thường, hơn nữa nữ nhân trời sinh đều thập phần mê luyến đối với trang sức ngọc ngà châu báu, nếu như nói bà thích đồ cổ cũng còn tạm chấp nhận. Vấn đề duy nhất chính là quan hệ giữa bà và Tiểu Thất thật sự quá xa, hoàn toàn là người xa lạ, người ta không đáng vì một người lạ không quen biết mà phiêu lưu.
Đông Chí nghĩ tới nghĩ lui, trong đầu đều nghĩ qua những người có khả năng nhờ vả, cảm thấy có rất nhiều người thích hợp nhưng cẩn thận nghĩ lại đều cảm thấy ai cũng có thể là tai họa ngầm. Tiểu Thất cũng nói cậu ấy phải đề phòng người Mộ Dung thế gia, đến lúc đó vạn nhất người gia tộc kia tới tìm phiền toái, chỉ sợ người bình thường không thể giải quyết được.
Đông Chí càng nghĩ càng cảm thấy do dự.
Tiểu Thất không thúc giục, chỉ lặng lẽ gắp thức ăn vào bát cho Đông Chí.
Đông Chí thấy Tiểu Thất dùng đũa gắp miếng hải sâm đặt vào bát mình, trong đầu đột nhiên đinh một tiếng vang lên, hiện ra một người vừa thích ăn hải sâm lại thập phần phù hợp với tiêu chí chọn người.
Đông Chí cầm tay Tiểu Thất nhéo nhéo, kích động nói: “Tôi nhớ tới một người vô cùng thích hợp, nhưng người ta có chịu giúp đỡ hay không hiện tại tôi chưa thể nói chắc, cậu cho tôi vài ngày, tôi đi thăm dò xem sao.”
Tiểu Thất cũng cao hứng lên: “Là người nào?”
“Có gia thế, có bối cảnh.” Đông Chí cười nói: “Không sợ phiền toái, người đó cũng không ham chút sản nghiệp nhỏ nhoi của cậu đâu.”
Tiểu Thất càng thấy tò mò: “Ai vậy?”
“Tôi giữ bí mật trước đã,” Đông Chí cảm khái vỗ vỗ tay Tiểu Thất: “Hy vọng tôi có thể lay chuyển được người đó, thật sự giúp dược cho cậu thì tốt.”
Tiểu Thất mỉm cười: “Được, vậy tôi cám ơn cậu trước.”