“…Sau khi âm nhạc vang lên, mọi người chú ý tôi ra hiệu,” người thanh niên cầm bản kế hoạch cuồn tròn trong tay chỉ chỉ, lần thứ hai cường điệu trình tự diễn ra hôn lễ: “Bồn hoa sẽ để ở đây, hai vị từ hai bên trái phải đi vào. Chú rể đứng ở đây…”
Đông Chí nhịn không được ngáp dài một cái.
Trang Châu buồn cười nhìn người yêu, lặng lẽ làm cái khẩu hình miệng nói: cố nhẫn nhịn.
Người trẻ tuổi này là con một người bạn của gia đình dì An Ny, nghe nói là một chuyên gia tổ chức sự kiện nổi tiếng. Đông Chí tới nay vẫn chưa nhìn ra trình độ của cậu ta đến tột cùng giỏi như thế nào nhưng cảm thấy người này thập phần… lộn xộn. Diễn tả lộn xộn, trình tự an bài cũng lộn xộn. Chỉ có mấy cái nghi thức bước vào lễ đài mà cậu ta dông dài nói gần một tiếng đồng hồ. Theo ý Đông Chí, cậu ta chỉ cần nói cho hai bọn họ biết bọn họ đứng ở đâu, đi tới đâu, lúc nào thì bắt đầu đi vào, chỉ cần như vậy là đủ rồi.
Sớm biết kết hôn mà phiền toái như vậy thì ngay từ đầu thà không cần kết hôn, Đông Chí phẫn nộ nghĩ.
Trang Châu nhìn ra suy nghĩ của người yêu, vươn tay ở sau lưng Đông Chí vuốt vuốt mấy cái trấn an, ghé sát lỗ tai anh thì thầm: “Cố kiên trì trong chốc lát. Ngoan.”
Đông Chí lộ ra biểu tinh đau đầu với hắn.
Trang Châu hé miệng mỉm cười.
Đông Chí cố gắng kiên trì thêm chút nữa, tầm mắt nhịn không được nhìn ra ngoài, ý đồ muốn lén chuồn khỏi hàng ngũ ngồi nghe.
Giữa mặt cỏ rộng lớn dựng một cái cổng vòm xinh đẹp, sáng sớm mai trước khi bình minh lên, hoa tươi được đặt trước từ một vùng nông thôn nước Anh sẽ được đưa tới tòa lâu đài cổ này. Nhân viên sẽ kết hoa lên cổng vòm, chuẩn bị thức ăn, rượu vang, khắp nơi sẽ được gắn hoa hồng và hoa bách hợp. Đông Chí tưởng tượng hình ảnh như vậy, cảm thấy tựa hồ… cũng không tồi. Đúng rồi, còn có rất nhiều bóng bay, bánh cưới cùng tháp Champagne, có thể đoán dược, ngày mai tuyệt đối sẽ là một ngày mệt chết người.
Đầu giờ chiều không gian có vẻ phá lệ yên tĩnh. Trang lão gia tử đi bộ một lát liền đi ngủ trưa; Trang Thành Ngôn cùng ông bà Lăng đã tới trấn nhỏ gần đó để ngắm cảnh; một nhà ba người Lăng Lập Đông cùng anh em nhà Mộ Dung đã ra hậu viện cưỡi ngựa; nữ chủ nhân tòa lâu đài, Trình An Ny đang ở trong phòng bếp kiểm tra thực đơn ngày mai; Nhóm mèo lớn mèo bé cũng được mang tới từ trong nước tới đang ở trong hoa viên phơi nắng; Hắc Đường thì ngồi cạnh bồn hoa, đôi mắt hứng thú dào dạt nhìn chằm chằm…cậu chuyên gia tổ chức sự kiện đang nói tới nước miếng tung bay.
Đông Chí nhịn không được mà bật cười. Con ngốc cẩu này bình thường một chút kiên nhẫn cũng không có, lúc này khó được khi trở nên thành thật. Giả bộ có thể nghe hiểu cũng thực giống — nó hiểu ngoại ngữ sao?! Thất bá là người Tân Hải chính gốc, cho tới bây giờ cũng chưa từng ra nước ngoài, xem TV phỏng chừng cũng không xem mấy kênh nói tiếng Anh.
Phát hiện tầm mắt Đông Chí nhìn mình, Hắc Đường liếc mắt nhìn anh một cái, vẫy vẫy cái đuôi, đứng lên lon ta lon ton chạy tới ngồi xuống đối diện anh.
Đông Chí thấy nó ngồi trước mặt mình: “Sao?”
Hắc Đường liếm liếm khóe miệng: “Người kia nhiều lần hoa tay múa chân, rốt cuộc là đang làm gì?”
Đông Chí: “…”
“Tôi tưởng anh ta đang hát, nhưng nghe lại không quá giống.” Hắc Đường quay đầu nhìn người thanh niên kia: “Cổ họng anh ta cũng không tệ lắm.”
“Anh ta đang nói chuyện, không phải đang hát.” Đông Chí thở dài, tâm nói quả nhiên không thể nghiêm túc với nó, nghiêm túc ngươi liền thua.
Hắc Đường tò mò: “Anh ta đang nói cái gì vậy?”
Đông Chí lặng lẽ phiên dịch cho nó: “Tân nhân đứng ở chỗ này…”
Hắc Đường đánh gãy lời anh: “Tân nhân là cái gì?”
“Chính là tao và cha mày đó.” Đông Chí giải thích cho nó hiểu: “Bởi vì bọn tao sắp kết hôn, khi kết hôn bọn tao sẽ được gọi là tân nhân, chắc là muốn nói nghênh đón cuộc sống mới đi.” Kỳ thật tân nhân rốt cuộc có ý gì anh cũng không biết diễn tả thế nào, dù sao mọi người cũng đều nói như vậy.
Hắc Đường liếc mắt nhìn về phía người thanh niên kia chỉ, đôi mắt chớp chớp như có điều suy nghĩ: “A, hai người đứng ở đó, vậy còn những người khác?”
“Ông bà nội mày, còn có cụ nội và Trang Lâm đều ngồi ở hàng ghế đầu tiên, phía sau lần lượt là khách khứa của cha mày.” Đông Chí chỉ chỉ một bên bồn hoa: “Còn ba mẹ và anh chị tao ngồi ở hàng đầu bên này, phía sau là khách nhà tao.”
Hắc Đường đợi trong chốc lát, thấy Đông Chí không nói gì nữa, thoáng có chút sốt ruột: “Vậy…còn tôi?”
“Mày á?” Đông Chí chớp chớp mắt: “Địa vị của mày tương đối trọng yếu, cho nên mày phụ trách ngồi cạnh bồn hoa. Mọi người đều có thể nhìn thấy mày.”
“Ngồi a…” Hắc Đường cân nhắc trong chốc lát, đối với vị trí sắp xếp này dường như không quá vừa lòng: “Vậy còn chú Hòa?”
“Chú Hòa là phù rể của cha mày, hai người bọn họ đều đi phía sau cha mày.” Đông Chí nói xong câu đó trong lòng thầm rủa một câu: Thôi chết!
Quả nhiên lỗ tai Hắc Đường lập tức dựng thẳng lên: “Đi theo phía sau cha?”
Chuyên gia tổ chức sự kiện có điện thoại, liền ra hiệu xin lỗi với bọn họ rồi chạy sang một bên nghe điện. Đông Chí khom lưng xuống ý đồ muốn nói đạo lý với Hắc Đường một chút: “Phù rể chính là người đi theo sau chú rể, giúp chú rể lấy cái nọ cầm cái kia, đại loại là chân chạy việc, một chút cũng không khí chất.”
Hắc Đường tiếp tục đánh gãy lời anh: “Phù rể vẫn luôn đi theo sau cha sao?”
Đông Chí kiên trì gật đầu.
Hắc Đường nhất phái người lãnh đạo khí thế gật đầu: “Vậy quyết định thế này đi, tôi làm phù rể cho cha tôi là được. Tôi một chút cũng không muốn ngồi, làm chân chạy cho cha tôi vừa lúc thích hợp với tôi.”
Đông Chí đau đầu nhìn nó: “Mày xem, dáng người của cha mày và hai chú Hòa đều không khác biệt, cha mày nhận đồ từ tay bọn họ cũng đặc biệt thuận tiện. Mày…”
“Nhưng tôi đẹp trai hơn chú Hòa!” Hắc Đường đối với điểm này rất tin tưởng không chút nghi ngờ, cũng không biết là ai dạy nó quan điểm này mà nó một mực chắc chắn như vậy: “Tôi đứng cạnh cha tôi so với bọn họ thập phần thích hợp hơn!”
Đông Chí trong phòng khẽ phun tào: nếu mày đẹp trai như vậy, tao nhường luôn vị trí chú rể còn lại cho mày đó!
Trang Châu thấy cẩu nhi tử nhà mình gâu gâu sủa lên, lại nhìn nhìn sắc mặt bà xã biến ảo khôn lường, nhịn không được liền hỏi Đông Chí: “Làm sao vậy?”
Đông Chí đơ mặt nhìn hắn: “Con trai anh muốn làm phù rể cho anh, nó nói nó còn đẹp trai hơn chú Hòa của nó!”
Trang Châu bật cười, vươn tay xoa xoa đầu con trai: “Con biết phù rể là làm gì không?”
Hắc Đường gâu gâu thay mình biện giải: “Biết! Là đứng cạnh cha, giúp cha lấy cái này cầm cái kia. Chỉ là chuyện nhỏ, con đều làm được!”
Đông Chí liếc mắt xem thường.
Trang Châu nghĩ nghĩ: “Hay là để nó ngậm nhẫn cưới của chúng ta đi.”
Đông Chí rất chi là ghét bỏ nhìn Trang Châu: “Đến lúc đó lấy nhẫn từ trong miệng nó ra, xung quanh nhiễu nước miếng của nó. Dính dính, ướt ướt…”
Trang Châu cũng thấy đề nghị này dường như có chút không hoàn mỹ, nghiêng đầu nghĩ nghĩ: “Hay là để trong một cái túi nhỏ cho nó đeo trên cổ, thế nào? Đến lúc trao nhẫn cho nhau, con trai chúng ta ăn mặc thật xinh đẹp hiên ngang bước lên bục, tuyệt a.”
Đông Chí cảm thấy thực 囧 làm như vậy cứ như đang muốn khoe khoang thú cưng nhà mình ấy. Nhưng thấy đôi mắt trông mong của Hắc Đường, biểu tình nóng lòng muốn thử, anh lại cảm thấy không đành lòng cự tuyệt nó. Cho dù không cho nó giữ nhẫn cũng phải sắp xếp cho nó một việc gì khác, nhưng nghĩ đi nghĩ lại cũng nghĩ không ra có việc gì thích hợp cho nó làm.
Hắc Đường bị đề nghị của cha nó kích thích hưng phấn vô cùng, cái đuôi bông xù quẫy tít hỏi cha nó: “Con đẹp trai thế này còn phải mặc đẹp nữa sao?”
Đông Chí thực không còn lời gì nói mà nhìn nó: “Có cần cài hoa cho mày luôn không?”
Trang Châu cười nói: “Thất bá cũng chuẩn bị không ít quần áo cho Hắc Đường, trước kia anh sợ nó ăn diện trông kỳ quái, đều chưa từng cho nó mặc. Bên trong hẳn có không ít lễ phục, nhanh tìm người sửa sang lại chút.”
Đông Chí tưởng tượng cảnh Hắc Đường mặc vest, nhịn không được bật cười: “Nhớ trên túi áo lễ phục của nó cài thêm một bó hoa.”
Thôi, tiểu hài tử thích dính người, lại thích xuất hiện nổi bật thì tùy nó đi. Dù sao cũng toàn bạn bè người nhà, cho dù nó có gây ra trò cười gì cũng không ai so đo với nó.
“Vậy mau làm thôi, đi tìm quần áo cho nó trước.” Hai người thừa dịp cậu thanh niên kia còn chưa nói chuyện điện thoại xong, liền cong lưng bỏ chạy. Đằng sau còn đi theo một con cho lớn trông vô cùng vui vẻ.
Lễ phục của Hắc Đường cũng là màu đen, đứng cùng hai người cha của nó quả thực chính là đồng phục gia đình, ngay cả bó hoa cài trước ngực cũng giống y xì đúc. Hơn nữa nó đứng giữa hai đại nam nhân, biểu tình cư nhiên xuất thần vô cùng nghiêm túc, cổ hơi ngước cao, tựa như quán quân vô định bước lên đài nhận huy chương vàng.
“Thực sự bị nó đoạt hết nổi bật.” Đông Chí lặng lẽ nói thầm với Trang Châu, tâm nói, may mà có nó ở bên nói leo, bằng không chính anh không biết mình có bao nhiêu khẩn trương nữa.
Trang Châu cười nói: “Nó muốn chứng minh nó rất trọng yếu thôi.”
Đông Chí nghiến răng nghiến lợi: “Đúng rồi, nó muốn chứng minh cho dù mẹ kế có vào cửa thì cha nó vẫn yêu nó như trước.” cho nên nó quanh co lòng vòng đề xuất yêu cầu, chờ mong cha nó không chút do dự thỏa mãn yêu cầu của nó, từ đó có được cảm giác thỏa mãn được khẳng định.
Bởi vì có Hắc Đường gia nhập hôn lễ, nên hai vị tân nhân vốn từ hai bên trái phải tiến vào lâm thời có chút thay đổi. Hắc Đường sẽ cùng hai người bọn họ bước lên bục, mà trong toàn bộ quá trình diễn ra hôn lễ nó vẫn luôn đứng giữa hai người bọn họ.
Sự sắp xếp này khiến Hắc Đường hưng phấn không chịu nổi.
Nó có bao nhiêu trọng yếu, nó biết mà!
Âm nhạc vang lên, bước đi đầu tiên trên thảm đỏ chính là… Hắc Đường. Dưới ánh nhìn chăm chú cùng tiếng cười hiền lành của các vị tân khách, nó ưỡn ngực ngẩng cao đầu đi đằng trước, trên chiếc cổ lông xù có đeo một cái ruy băng rất đẹp, phía dưới ruy băng là một chiếc túi nhỏ, theo bước đi của nó khẽ lắc la lắc lưu lúc ẩn lúc hiện, bên trong chính là “Món đồ trọng yếu nhất toàn bộ buổi lễ”.
Đó là câu mà cha nó vừa xoa đầu vừa nói cho nó biết.
Hai người cha của nó nắm tay nhau đi ở đằng sau, đồng thời bước đi trên thảm đỏ rực rỡ, đứng dưới cổng vòm kết đầy hoa bách hợp xinh đẹp.
Hai chàng trai trẻ phong thần tuấn lãng mặc lễ phục đồng dạng màu đen, sóng vai đứng cùng một chỗ, hình ảnh hài hòa mà tốt đẹp.
Bà Lăng tựa đầu vào vai ông Lăng, không hiểu sao mà hốc mắt lại cảm thấy ướt át. Ông Lăng nắm tay bạn già khẽ vỗ vai vợ, trong lòng cũng trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
Trong một khắc, Trang lão gia tử khẽ liếc mắt sang nhìn con trai và con dâu mình cũng đang nắm chặt tay nhau, khẽ thở dài, lại rời tầm mắt về hai đứa cháu đang đứng dưới cổng vòm. Con cháu đều đã lớn, cuộc sống của chúng nó vẫn nên để tự chúng nó tự thu xếp đi, ông – một lão nhân gia – cũng không cần phải hao tâm tổn trí.
Chủ hôn hỏi Trang Châu: “Trang Châu, con có nguyện ý kết hôn với Lăng Đông Chí, vô luận thuận lợi hay khó khăn, giàu có hay bần cùng, thủy chung yêu thương cậu ấy giống như yêu chính bản thân mình, quý trọng cậu ấy, trung thực với cậu ấy vĩnh viễn?”
Trang Châu gật đầu: “Con đồng ý.”
“Con cũng đồng ý.” Hắc Đường ngưỡng cổ thật cao gâu gâu kêu to: “Mỗi ngày đều có thịt cho con ăn! Cùng con chơi đùa, ôm ấp con vĩnh viễn … gâu gâu, vĩnh viễn là cái gì nha…”
Đông Chí co rút khóe miệng.
Chủ hôn lại hỏi Đông Chí: “Lăng Đông Chí, con có nguyện ý kết hôn với Trang Châu, vô luận khỏe mạnh hay bệnh tật, vui vẻ hay sầu lo, thủy chung quý trọng cậu ấy, trung thực với cậu ấy vĩnh viễn?”
Đông Chí trong lòng khẽ nóng lên: “Con đồng ý.”
Hắc Đường tiếp tục bổ sung lời thề: “Không được ngược đãi con! Không được thừa dịp cha không có nhà mà cắt xén đồ ăn của con! Không được ba ngày hai bữa tắm rửa cho con! Lúc con ăn vụng thịt bị phát hiện cũng không được lấy thìa cốc đầu con… con liền nguyện ý.”
Đông Chí đầu đầy hắc tuyến.
Trang Châu khom lưng xuống lấy hộp nhẫn từ trên cổ Hắc Đường ra, Hắc Đường vẫn chưa yên tâm mà dặn dò cha mình: “Tuyệt đối không được cưới mẹ kế rồi liền quên tầm quan trọng của con, nha cha!”
Đông Chí liếc mắt nhìn anh em Mộ Dung bịt miệng cười không ngừng phía dưới, bỗng nhiên cảm thấy thập phần may mắn. May mắn đa số mọi người đều nghe không hiểu Hắc Đường nói gì, nếu mọi người đều nghe hiểu…thực sự ngày hôm đó không thể sống nổi!
Trang Châu lấy nhẫn ra đeo vào tay Đông Chí, ánh mắt sáng rỡ nhìn vợ.
Trong lòng Đông Chí chợt dâng lên một cỗ xúc động bột phát, anh chớp chớp mắt, lúc lấy nhẫn ra, ngón tay bất giác có chút phát run.
Trang Châu ôm chầm Đông Chí, nhẹ nhàng cúi đầu cụng trán với anh: “Từ nay về sau chúng ta là người một nhà.”
Đông Chí ngẩng đầu hôn nhẹ lên môi hắn một cái: “Ừ, người một nhà.”
Hắc Đường lại từ đâu chòi ra chen vào giữa hai người: “Còn cả con nữa, con nữa!”
Trang Châu: “…”
Đông Chí: “…”
“Ừ, cả con nữa.” Trang Châu khom lưng xuống ôm cổ nó hôn chụt một cái, lúc này hắn thế nhưng kỳ tích lại có thể lĩnh hội được lời nó nói: “Chúng ta chính là người một nhà.”
Hắc Đường đắc ý cọ cọ cha nó, lại lấy móng vuốt cào cào chân Đông Chí.
Đông Chí xoa xoa đầu nó, mỉm cười: “Chúng ta là người một nhà, sẽ cho con ăn thịt, chơi cùng con, ôm ấp con tới vĩnh viễn. Vính viễn chính là: Mỗi ngày chúng ta đều yêu con như vậy.”
~ o0o Toàn Văn Hoàn o0o ~
Đông Chí nhịn không được ngáp dài một cái.
Trang Châu buồn cười nhìn người yêu, lặng lẽ làm cái khẩu hình miệng nói: cố nhẫn nhịn.
Người trẻ tuổi này là con một người bạn của gia đình dì An Ny, nghe nói là một chuyên gia tổ chức sự kiện nổi tiếng. Đông Chí tới nay vẫn chưa nhìn ra trình độ của cậu ta đến tột cùng giỏi như thế nào nhưng cảm thấy người này thập phần… lộn xộn. Diễn tả lộn xộn, trình tự an bài cũng lộn xộn. Chỉ có mấy cái nghi thức bước vào lễ đài mà cậu ta dông dài nói gần một tiếng đồng hồ. Theo ý Đông Chí, cậu ta chỉ cần nói cho hai bọn họ biết bọn họ đứng ở đâu, đi tới đâu, lúc nào thì bắt đầu đi vào, chỉ cần như vậy là đủ rồi.
Sớm biết kết hôn mà phiền toái như vậy thì ngay từ đầu thà không cần kết hôn, Đông Chí phẫn nộ nghĩ.
Trang Châu nhìn ra suy nghĩ của người yêu, vươn tay ở sau lưng Đông Chí vuốt vuốt mấy cái trấn an, ghé sát lỗ tai anh thì thầm: “Cố kiên trì trong chốc lát. Ngoan.”
Đông Chí lộ ra biểu tinh đau đầu với hắn.
Trang Châu hé miệng mỉm cười.
Đông Chí cố gắng kiên trì thêm chút nữa, tầm mắt nhịn không được nhìn ra ngoài, ý đồ muốn lén chuồn khỏi hàng ngũ ngồi nghe.
Giữa mặt cỏ rộng lớn dựng một cái cổng vòm xinh đẹp, sáng sớm mai trước khi bình minh lên, hoa tươi được đặt trước từ một vùng nông thôn nước Anh sẽ được đưa tới tòa lâu đài cổ này. Nhân viên sẽ kết hoa lên cổng vòm, chuẩn bị thức ăn, rượu vang, khắp nơi sẽ được gắn hoa hồng và hoa bách hợp. Đông Chí tưởng tượng hình ảnh như vậy, cảm thấy tựa hồ… cũng không tồi. Đúng rồi, còn có rất nhiều bóng bay, bánh cưới cùng tháp Champagne, có thể đoán dược, ngày mai tuyệt đối sẽ là một ngày mệt chết người.
Đầu giờ chiều không gian có vẻ phá lệ yên tĩnh. Trang lão gia tử đi bộ một lát liền đi ngủ trưa; Trang Thành Ngôn cùng ông bà Lăng đã tới trấn nhỏ gần đó để ngắm cảnh; một nhà ba người Lăng Lập Đông cùng anh em nhà Mộ Dung đã ra hậu viện cưỡi ngựa; nữ chủ nhân tòa lâu đài, Trình An Ny đang ở trong phòng bếp kiểm tra thực đơn ngày mai; Nhóm mèo lớn mèo bé cũng được mang tới từ trong nước tới đang ở trong hoa viên phơi nắng; Hắc Đường thì ngồi cạnh bồn hoa, đôi mắt hứng thú dào dạt nhìn chằm chằm…cậu chuyên gia tổ chức sự kiện đang nói tới nước miếng tung bay.
Đông Chí nhịn không được mà bật cười. Con ngốc cẩu này bình thường một chút kiên nhẫn cũng không có, lúc này khó được khi trở nên thành thật. Giả bộ có thể nghe hiểu cũng thực giống — nó hiểu ngoại ngữ sao?! Thất bá là người Tân Hải chính gốc, cho tới bây giờ cũng chưa từng ra nước ngoài, xem TV phỏng chừng cũng không xem mấy kênh nói tiếng Anh.
Phát hiện tầm mắt Đông Chí nhìn mình, Hắc Đường liếc mắt nhìn anh một cái, vẫy vẫy cái đuôi, đứng lên lon ta lon ton chạy tới ngồi xuống đối diện anh.
Đông Chí thấy nó ngồi trước mặt mình: “Sao?”
Hắc Đường liếm liếm khóe miệng: “Người kia nhiều lần hoa tay múa chân, rốt cuộc là đang làm gì?”
Đông Chí: “…”
“Tôi tưởng anh ta đang hát, nhưng nghe lại không quá giống.” Hắc Đường quay đầu nhìn người thanh niên kia: “Cổ họng anh ta cũng không tệ lắm.”
“Anh ta đang nói chuyện, không phải đang hát.” Đông Chí thở dài, tâm nói quả nhiên không thể nghiêm túc với nó, nghiêm túc ngươi liền thua.
Hắc Đường tò mò: “Anh ta đang nói cái gì vậy?”
Đông Chí lặng lẽ phiên dịch cho nó: “Tân nhân đứng ở chỗ này…”
Hắc Đường đánh gãy lời anh: “Tân nhân là cái gì?”
“Chính là tao và cha mày đó.” Đông Chí giải thích cho nó hiểu: “Bởi vì bọn tao sắp kết hôn, khi kết hôn bọn tao sẽ được gọi là tân nhân, chắc là muốn nói nghênh đón cuộc sống mới đi.” Kỳ thật tân nhân rốt cuộc có ý gì anh cũng không biết diễn tả thế nào, dù sao mọi người cũng đều nói như vậy.
Hắc Đường liếc mắt nhìn về phía người thanh niên kia chỉ, đôi mắt chớp chớp như có điều suy nghĩ: “A, hai người đứng ở đó, vậy còn những người khác?”
“Ông bà nội mày, còn có cụ nội và Trang Lâm đều ngồi ở hàng ghế đầu tiên, phía sau lần lượt là khách khứa của cha mày.” Đông Chí chỉ chỉ một bên bồn hoa: “Còn ba mẹ và anh chị tao ngồi ở hàng đầu bên này, phía sau là khách nhà tao.”
Hắc Đường đợi trong chốc lát, thấy Đông Chí không nói gì nữa, thoáng có chút sốt ruột: “Vậy…còn tôi?”
“Mày á?” Đông Chí chớp chớp mắt: “Địa vị của mày tương đối trọng yếu, cho nên mày phụ trách ngồi cạnh bồn hoa. Mọi người đều có thể nhìn thấy mày.”
“Ngồi a…” Hắc Đường cân nhắc trong chốc lát, đối với vị trí sắp xếp này dường như không quá vừa lòng: “Vậy còn chú Hòa?”
“Chú Hòa là phù rể của cha mày, hai người bọn họ đều đi phía sau cha mày.” Đông Chí nói xong câu đó trong lòng thầm rủa một câu: Thôi chết!
Quả nhiên lỗ tai Hắc Đường lập tức dựng thẳng lên: “Đi theo phía sau cha?”
Chuyên gia tổ chức sự kiện có điện thoại, liền ra hiệu xin lỗi với bọn họ rồi chạy sang một bên nghe điện. Đông Chí khom lưng xuống ý đồ muốn nói đạo lý với Hắc Đường một chút: “Phù rể chính là người đi theo sau chú rể, giúp chú rể lấy cái nọ cầm cái kia, đại loại là chân chạy việc, một chút cũng không khí chất.”
Hắc Đường tiếp tục đánh gãy lời anh: “Phù rể vẫn luôn đi theo sau cha sao?”
Đông Chí kiên trì gật đầu.
Hắc Đường nhất phái người lãnh đạo khí thế gật đầu: “Vậy quyết định thế này đi, tôi làm phù rể cho cha tôi là được. Tôi một chút cũng không muốn ngồi, làm chân chạy cho cha tôi vừa lúc thích hợp với tôi.”
Đông Chí đau đầu nhìn nó: “Mày xem, dáng người của cha mày và hai chú Hòa đều không khác biệt, cha mày nhận đồ từ tay bọn họ cũng đặc biệt thuận tiện. Mày…”
“Nhưng tôi đẹp trai hơn chú Hòa!” Hắc Đường đối với điểm này rất tin tưởng không chút nghi ngờ, cũng không biết là ai dạy nó quan điểm này mà nó một mực chắc chắn như vậy: “Tôi đứng cạnh cha tôi so với bọn họ thập phần thích hợp hơn!”
Đông Chí trong phòng khẽ phun tào: nếu mày đẹp trai như vậy, tao nhường luôn vị trí chú rể còn lại cho mày đó!
Trang Châu thấy cẩu nhi tử nhà mình gâu gâu sủa lên, lại nhìn nhìn sắc mặt bà xã biến ảo khôn lường, nhịn không được liền hỏi Đông Chí: “Làm sao vậy?”
Đông Chí đơ mặt nhìn hắn: “Con trai anh muốn làm phù rể cho anh, nó nói nó còn đẹp trai hơn chú Hòa của nó!”
Trang Châu bật cười, vươn tay xoa xoa đầu con trai: “Con biết phù rể là làm gì không?”
Hắc Đường gâu gâu thay mình biện giải: “Biết! Là đứng cạnh cha, giúp cha lấy cái này cầm cái kia. Chỉ là chuyện nhỏ, con đều làm được!”
Đông Chí liếc mắt xem thường.
Trang Châu nghĩ nghĩ: “Hay là để nó ngậm nhẫn cưới của chúng ta đi.”
Đông Chí rất chi là ghét bỏ nhìn Trang Châu: “Đến lúc đó lấy nhẫn từ trong miệng nó ra, xung quanh nhiễu nước miếng của nó. Dính dính, ướt ướt…”
Trang Châu cũng thấy đề nghị này dường như có chút không hoàn mỹ, nghiêng đầu nghĩ nghĩ: “Hay là để trong một cái túi nhỏ cho nó đeo trên cổ, thế nào? Đến lúc trao nhẫn cho nhau, con trai chúng ta ăn mặc thật xinh đẹp hiên ngang bước lên bục, tuyệt a.”
Đông Chí cảm thấy thực 囧 làm như vậy cứ như đang muốn khoe khoang thú cưng nhà mình ấy. Nhưng thấy đôi mắt trông mong của Hắc Đường, biểu tình nóng lòng muốn thử, anh lại cảm thấy không đành lòng cự tuyệt nó. Cho dù không cho nó giữ nhẫn cũng phải sắp xếp cho nó một việc gì khác, nhưng nghĩ đi nghĩ lại cũng nghĩ không ra có việc gì thích hợp cho nó làm.
Hắc Đường bị đề nghị của cha nó kích thích hưng phấn vô cùng, cái đuôi bông xù quẫy tít hỏi cha nó: “Con đẹp trai thế này còn phải mặc đẹp nữa sao?”
Đông Chí thực không còn lời gì nói mà nhìn nó: “Có cần cài hoa cho mày luôn không?”
Trang Châu cười nói: “Thất bá cũng chuẩn bị không ít quần áo cho Hắc Đường, trước kia anh sợ nó ăn diện trông kỳ quái, đều chưa từng cho nó mặc. Bên trong hẳn có không ít lễ phục, nhanh tìm người sửa sang lại chút.”
Đông Chí tưởng tượng cảnh Hắc Đường mặc vest, nhịn không được bật cười: “Nhớ trên túi áo lễ phục của nó cài thêm một bó hoa.”
Thôi, tiểu hài tử thích dính người, lại thích xuất hiện nổi bật thì tùy nó đi. Dù sao cũng toàn bạn bè người nhà, cho dù nó có gây ra trò cười gì cũng không ai so đo với nó.
“Vậy mau làm thôi, đi tìm quần áo cho nó trước.” Hai người thừa dịp cậu thanh niên kia còn chưa nói chuyện điện thoại xong, liền cong lưng bỏ chạy. Đằng sau còn đi theo một con cho lớn trông vô cùng vui vẻ.
Lễ phục của Hắc Đường cũng là màu đen, đứng cùng hai người cha của nó quả thực chính là đồng phục gia đình, ngay cả bó hoa cài trước ngực cũng giống y xì đúc. Hơn nữa nó đứng giữa hai đại nam nhân, biểu tình cư nhiên xuất thần vô cùng nghiêm túc, cổ hơi ngước cao, tựa như quán quân vô định bước lên đài nhận huy chương vàng.
“Thực sự bị nó đoạt hết nổi bật.” Đông Chí lặng lẽ nói thầm với Trang Châu, tâm nói, may mà có nó ở bên nói leo, bằng không chính anh không biết mình có bao nhiêu khẩn trương nữa.
Trang Châu cười nói: “Nó muốn chứng minh nó rất trọng yếu thôi.”
Đông Chí nghiến răng nghiến lợi: “Đúng rồi, nó muốn chứng minh cho dù mẹ kế có vào cửa thì cha nó vẫn yêu nó như trước.” cho nên nó quanh co lòng vòng đề xuất yêu cầu, chờ mong cha nó không chút do dự thỏa mãn yêu cầu của nó, từ đó có được cảm giác thỏa mãn được khẳng định.
Bởi vì có Hắc Đường gia nhập hôn lễ, nên hai vị tân nhân vốn từ hai bên trái phải tiến vào lâm thời có chút thay đổi. Hắc Đường sẽ cùng hai người bọn họ bước lên bục, mà trong toàn bộ quá trình diễn ra hôn lễ nó vẫn luôn đứng giữa hai người bọn họ.
Sự sắp xếp này khiến Hắc Đường hưng phấn không chịu nổi.
Nó có bao nhiêu trọng yếu, nó biết mà!
Âm nhạc vang lên, bước đi đầu tiên trên thảm đỏ chính là… Hắc Đường. Dưới ánh nhìn chăm chú cùng tiếng cười hiền lành của các vị tân khách, nó ưỡn ngực ngẩng cao đầu đi đằng trước, trên chiếc cổ lông xù có đeo một cái ruy băng rất đẹp, phía dưới ruy băng là một chiếc túi nhỏ, theo bước đi của nó khẽ lắc la lắc lưu lúc ẩn lúc hiện, bên trong chính là “Món đồ trọng yếu nhất toàn bộ buổi lễ”.
Đó là câu mà cha nó vừa xoa đầu vừa nói cho nó biết.
Hai người cha của nó nắm tay nhau đi ở đằng sau, đồng thời bước đi trên thảm đỏ rực rỡ, đứng dưới cổng vòm kết đầy hoa bách hợp xinh đẹp.
Hai chàng trai trẻ phong thần tuấn lãng mặc lễ phục đồng dạng màu đen, sóng vai đứng cùng một chỗ, hình ảnh hài hòa mà tốt đẹp.
Bà Lăng tựa đầu vào vai ông Lăng, không hiểu sao mà hốc mắt lại cảm thấy ướt át. Ông Lăng nắm tay bạn già khẽ vỗ vai vợ, trong lòng cũng trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
Trong một khắc, Trang lão gia tử khẽ liếc mắt sang nhìn con trai và con dâu mình cũng đang nắm chặt tay nhau, khẽ thở dài, lại rời tầm mắt về hai đứa cháu đang đứng dưới cổng vòm. Con cháu đều đã lớn, cuộc sống của chúng nó vẫn nên để tự chúng nó tự thu xếp đi, ông – một lão nhân gia – cũng không cần phải hao tâm tổn trí.
Chủ hôn hỏi Trang Châu: “Trang Châu, con có nguyện ý kết hôn với Lăng Đông Chí, vô luận thuận lợi hay khó khăn, giàu có hay bần cùng, thủy chung yêu thương cậu ấy giống như yêu chính bản thân mình, quý trọng cậu ấy, trung thực với cậu ấy vĩnh viễn?”
Trang Châu gật đầu: “Con đồng ý.”
“Con cũng đồng ý.” Hắc Đường ngưỡng cổ thật cao gâu gâu kêu to: “Mỗi ngày đều có thịt cho con ăn! Cùng con chơi đùa, ôm ấp con vĩnh viễn … gâu gâu, vĩnh viễn là cái gì nha…”
Đông Chí co rút khóe miệng.
Chủ hôn lại hỏi Đông Chí: “Lăng Đông Chí, con có nguyện ý kết hôn với Trang Châu, vô luận khỏe mạnh hay bệnh tật, vui vẻ hay sầu lo, thủy chung quý trọng cậu ấy, trung thực với cậu ấy vĩnh viễn?”
Đông Chí trong lòng khẽ nóng lên: “Con đồng ý.”
Hắc Đường tiếp tục bổ sung lời thề: “Không được ngược đãi con! Không được thừa dịp cha không có nhà mà cắt xén đồ ăn của con! Không được ba ngày hai bữa tắm rửa cho con! Lúc con ăn vụng thịt bị phát hiện cũng không được lấy thìa cốc đầu con… con liền nguyện ý.”
Đông Chí đầu đầy hắc tuyến.
Trang Châu khom lưng xuống lấy hộp nhẫn từ trên cổ Hắc Đường ra, Hắc Đường vẫn chưa yên tâm mà dặn dò cha mình: “Tuyệt đối không được cưới mẹ kế rồi liền quên tầm quan trọng của con, nha cha!”
Đông Chí liếc mắt nhìn anh em Mộ Dung bịt miệng cười không ngừng phía dưới, bỗng nhiên cảm thấy thập phần may mắn. May mắn đa số mọi người đều nghe không hiểu Hắc Đường nói gì, nếu mọi người đều nghe hiểu…thực sự ngày hôm đó không thể sống nổi!
Trang Châu lấy nhẫn ra đeo vào tay Đông Chí, ánh mắt sáng rỡ nhìn vợ.
Trong lòng Đông Chí chợt dâng lên một cỗ xúc động bột phát, anh chớp chớp mắt, lúc lấy nhẫn ra, ngón tay bất giác có chút phát run.
Trang Châu ôm chầm Đông Chí, nhẹ nhàng cúi đầu cụng trán với anh: “Từ nay về sau chúng ta là người một nhà.”
Đông Chí ngẩng đầu hôn nhẹ lên môi hắn một cái: “Ừ, người một nhà.”
Hắc Đường lại từ đâu chòi ra chen vào giữa hai người: “Còn cả con nữa, con nữa!”
Trang Châu: “…”
Đông Chí: “…”
“Ừ, cả con nữa.” Trang Châu khom lưng xuống ôm cổ nó hôn chụt một cái, lúc này hắn thế nhưng kỳ tích lại có thể lĩnh hội được lời nó nói: “Chúng ta chính là người một nhà.”
Hắc Đường đắc ý cọ cọ cha nó, lại lấy móng vuốt cào cào chân Đông Chí.
Đông Chí xoa xoa đầu nó, mỉm cười: “Chúng ta là người một nhà, sẽ cho con ăn thịt, chơi cùng con, ôm ấp con tới vĩnh viễn. Vính viễn chính là: Mỗi ngày chúng ta đều yêu con như vậy.”
~ o0o Toàn Văn Hoàn o0o ~