Đông Chí vừa vào tới cửa liền thấy Tiểu Dạng Nhi và Bồi Tây đang ở trên ban công lăn qua lộn lại không biết đang vồ cái gì, giống như đang luyện tập kỹ năng vờn chuột trong không gian nhỏ hẹp. Chân trước của Tiểu Xám chưa khỏi hẳn nên chỉ nằm trên thảm phơi nắng, cái đầu tròn tròn gối lên chậu hoa, khiến cho thân cây trúc đuôi phượng mảnh khảnh gần như sắp đứt gãy.
Đông Chí cảm thấy đồ vật Tiểu Dạng Nhi và Bồi Tây đang tranh nhau nhìn có chút quen mắt, chờ tới khi anh đổi giày xong đi vào nhà mới phát hiện đồ chơi bị hai con mèo tinh nghịch kia giành tới giành lui cư nhiên là… quần lót của anh!
Đông Chí ngẩng đầu nhìn dây treo phía trên lan can ban công, bi thương tự kiểm điểm một chút chẳng lẽ lúc mình treo lên không dùng kẹp cố định lại sao?
“Quá đáng!” Đông Chí căm giận đẩy mạnh cửa ban công ra, một phen giật lấy chiếc quần lót dính đầy nước bọt cùng lông mèo đang bị Bồi Tây giấu dưới bụng ra: “Quá đáng! Đây là lần thứ hai trong tháng này rồi đấy! thứ này tuy không đắt nhưng không chịu nổi bọn mày gây sức ép như vậy đâu.” Mấu chốt chính là món đồ chúng nó dùng để chơi thực riêng tư TT-TT, bị hai thằng oắt con kia công khai ngay tại ban công tranh qua giành lại chơi đùa, vạn nhất bị hàng xóm hai bên rồi trên dưới nhìn thấy…
Đông Chí mới nghĩ thôi đã cảm thấy thực 囧
Bồi Tây nằm lăn trên tấm thảm trải sàn lắc lắc cái đuôi, tựa hồ còn chưa hiểu được chuyện gì đang xảy ra. Tiểu Dạng Nhi đã kịp phản ứng, thành thành thật thật ngồi xuống bên cạnh Bồi Tây, hé mắt, lộ ra biểu tình cười lấy lòng: “Ai nha, Đông Chí, anh đã về.”
Đông Chí run rẩy giơ chiếc quần lót bị phá tan lên: “Giải thích ngay!”
“Giải thích a….” Tiểu Dạng Nhi ánh mắt đảo lung tung: “Em và Bồi Tây đến thăm Tiểu Xám, Tiểu Xám đang ngủ, hai đứa bọn em liền dựa vào bên cạnh nó định ngủ cùng. đến khi sắp ngủ thì có một vật tự nhiên rơi xuống, vừa lúc trúng người Bồi Tây, khiến chúng em sợ hãi nhảy dựng lên.”
Bồi Tây vội vàng gật đầu: “Mắt bị che hết, làm em sợ muốn chết!”
Đông Chí dở khóc dở cười. Anh cảm thấy Tiểu Dạng Nhi và Bồi Tây nhất định nghĩ những gì treo trên dây là đồ của anh, còn rơi xuống rồi là thuộc về chúng nó.
Đông Chí ném cái quần lót rách tả tơi kia vào trong thùng rác, kiểm tra vết thương của Tiểu Xám một chút, sau đó bắt đầu cân nhắc chuyện lát nữa sẽ có khách tới thăm.
Đông Chí biết mình có chút cổ quái, thí dụ như thích yên tĩnh, thích tới nỗi đến người nhà cũng khó có thể tiếp thu nổi, hoặc như trời sinh lười biếng, nhưng lại có bắt buộc chứng, không thể để phòng mình bị bẩn hay lộn xộn. Cho nên mỗi lần có khách tới thăm, đều khiến anh thực phiền não, bởi vì ý nghĩ này mà anh sẽ phải làm rất nhiều việc: rửa sạch tất cả những đồ dùng khách đã từng dùng qua, còn phải tổng vệ sinh căn phòng một lần…
Sao lúc đó lại đồng ý cho Trang Châu tới cửa cơ chứ?
Chính Đông Chí cũng có chút nghi hoặc. Bởi vì không ghét người này? Hơn nữa hắn biết nấu cơm, hương vị còn rất không tồi? mấy cái này tựa hồ là lý do cũng tựa hồ không phải.
Đông Chí quyết định, chờ sau khi Trang Châu vào nhà rồi hảo hảo quan sát, tranh thủ tìm một lời giải thích hợp lý.
Trang Châu qua điện thoại nghe Đông Chí nói nhớ mang cá nhỏ tới là biết nhất định mua cho con mèo hoang bị thương kia. Nhưng anh không nghĩ rằng ở ban công nhà Đông Chí cư nhiên lại có ba con mèo hoang, mà một con trong đó có hổ vằn, đôi mắt xanh biếc thoạt nhìn có chút … quen mắt.
Trang Châu cảm thấy hình như mình đã chạm tới chân tướng gì đó.
Nhưng hắn quyết định cái gì cũng không hỏi.
Trang Châu thấy, chuyện này đã không còn tất yếu để hỏi, nếu nhóm mèo con rất quen thuộc với Đông Chí, mà Đông Chí sau khi thấy mấy con mèo mang tang vật về, sẽ nghĩ cách kêu chúng nó trả lại đồ, cơ hồ là chuyện thuận lý thành chương.
Trang Châu chỉ không hiểu vì sao nhóm mèo hoang này lại nghe lời Đông Chí đến vậy. Chắc có lẽ là do em ấy dốc lòng chiếu cố đám mèo hoang lại còn chăm sóc chúng khi bị bệnh, bị thương, nên bọn chúng thích em ấy là chuyện đương nhiên. Hắn là người nuôi chó, tự nhiên biết rõ điều này, đôi khi động vật còn mang nặng tình cảm hơn con người, cũng càng có lương tâm hơn nhiều.
Trang Châu vẻ mặt tự nhiên thay dép đi trong nhà Đông Chí đưa tới, đưa túi lớn túi nhỏ trong tay cho Đông Chí: “Có hai loại cá nhỏ. Còn có thịt và rau xanh, đúng rồi, chỗ em có nồi lẩu không?”
Đông Chí gật đầu: “Có.”
Trang Châu nhẹ thở phào ra: “Vậy ăn lẩu đi. Không phải em nói thích ăn cay sao? Anh vừa mới tạt qua nhà hàng của Hòa Khoan, đồ ăn và gia vị là do cậu ta chuẩn bị. Hòa Khoan là người đặc biệt chú ý tới việc ăn uống, đồ cậu ta làm, em có thể yên tâm.”
Đông Chí lúc này mới chú ý tới trong đống túi to túi nhỏ cư nhiên có một cái hộp cà mèn nóng hổi: “Điều này sao lại không biết xấu hổ vậy chứ?”
Trang Châu cười nói: “Thịt cũng là lấy trong nhà hàng của Hòa Khoan. Mỗi tuần chỗ cậu ta đều nhập thịt dê từ Mông Cổ bằng máy bay về, tương đối đáng tin. Đồ ăn và cá là anh mua ở chợ, không biết em thích ăn cái gì, tùy tiện mua thôi.”
Nói là tùy tiện mua, nhưng thực ra hắn dựa theo những món lần trước Đông Chí gọi trong cửa hàng lẩu mà mua cùng loại. Đông Chí tự nhiên cũng nhìn ra. Anh đã sớm cảm thấy Trang Châu là một người cẩn thận, hiện tại xem ra quả nhiên là vậy.
Phòng bếp của Đông Chí không lớn, hai người cùng đứng có chút hẹp. Đông Chí làm chút đồ ăn cho lũ mèo mang ra ngoài trước, lúc quay lại đã thấy Trang Châu bắt đầu sơ chế nguyên liệu, trước ngực còn đeo một cái tạp dề mới tinh, mặt ngoài có in hình Cừu vui vẻ và Sói xám. Chất lượng tạp dề không được tốt lắm, hoa văn và nhan sắc đều đã nhạt, vừa thấy chính là thuận tay mua ở sạp hàng tạp hóa trong chợ.
Đông Chí cào cào tóc: “Kỳ thật trong nhà tôi cũng có tạp dề.”
Trang Châu cúi đầu tách từng lá rau cải thảo ra, cũng không ngẩng đầu lên nói: “Anh đã xem tranh của em.”
Đông Chí nhướn mày: “Cảm thấy thế nào?”
Trang Châu thực nghiêm túc nghĩ nghĩ: “Rất sinh động, rất có sức cuốn hút.”
Đông Chí nhếch miệng mỉm cười, trên mặt mang biểu tình xấu xa hỏi hắn tiếp: “Có phải không hòa hợp với các tác phẩm xuất sắc khác treo chung quanh hay không?”
Trang Châu nhớ lại các tác phẩm khác được treo trong đại sảnh, tựa hồ đa số là tranh thủy mặc, cũng có mấy bức tranh phong cảnh, nhân vật, nhưng đều là trạng thái tĩnh, nên ấn tượng của hắn về chúng không sâu: “Anh không hiểu lắm. Nhưng bức tranh kia của em phi thường hấp dẫn mắt nhìn. Ừm, vừa đi vào, tầm mắt đã bị hấp dẫn.”
“Tôi cố ý đó.” Đông Chí đắc ý dào dạt hừ một tiếng: “Lần trước hiệp hội họa sỹ tỉnh có một hoạt động, tôi gửi một số tác phẩm đề tài nông thôn qua đó triển lãm, kết quả trong ban tổ chức có một lão già nói tôi dùng mấy hình ảnh nông thôn quê mùa tới lừa người, còn nói tôi không có phong cách.” Đông Chí trên mặt toát ra vẻ căm giận bất bình: “Anh biết không, cái lão già kia rất thích làm bộ làm tịch, bọn tôi mời lão ta đi ăn lẩu, lão nói muốn ăn đồ tây, lúc mời lão ăn đồ tây lão nói rượu không ngon, giống như đang giả ngốc vậy. Cứ mở mồm ra là Masaccio, Donatello, làm như không ai biết ấy.” (Masaccio, Donatello là hai họa sỹ, nhà điêu khắc nổi danh của Ý thời kỳ Phục Hưng.)
Trang Châu thoáng có chút 囧, bởi vì anh thực sự không biết hai cái tên kia là đại biểu cho ý tứ gì.
Đông Chí phát hiện ra biểu tình của Trang Châu, hắc hắc cười hai tiếng, ngại ngùng dời đề tài đi: “Sao anh lại biết nấu cơm?”
Trang Châu không đáp mà hỏi lại: “Nếu anh nói là có hứng thú, em tin không?”
Đông Chí lắc đầu. Anh cảm thấy Trang Châu là loại người trừ bỏ thể dục thể thao ra, đối với những hoạt động khác đều không cảm thấy hứng thú. Rất nhiều nữ nhân còn khá bài xích với việc bếp núc chứ đừng nói là nam nhân đại trượng phu.
“Thật thông minh.” Trang Châu khen ngợi một câu, thần sắc thản nhiên giải thích: “Có thời gian sức khỏe mẹ anh không tốt, chăm sóc người bệnh, dù sao cũng phải làm chút đồ ăn có dinh dưỡng. Bà ấy lại không tin mấy người giúp việc trong nhà, khi đó anh trai anh không ở nhà, cũng chỉ còn cách anh phải xuống bếp nấu cơm. Tay nghề nấu ăn từ thời điểm nó mà luyện thành. Không tệ lắm đúng không?”
Đông Chí gật đầu, nhưng lại cảm thấy lời hắn nói thực khó hiểu: “Không tin người giúp việc trong nhà… là có ý gì?”
Trang Châu trầm mặc một chút, sau đó không hề gì mà lắc đầu: “Nói cho em cũng không hề gì, em cũng biết trên anh còn có một người anh trai nữa đúng không?”
“Trang Lâm từng nói qua.” Đông Chí gật đầu: “Nhưng nghe ý tứ của thằng bé thì đại thiếu gia nhà anh thường xuyên không lộ diện?”
“Không phải như vậy.” Trang Châu cười lắc đầu, trong mắt hơi toát ra vài phần tiếc nuối: “Trang Lâm chắc chưa đề cập với em, bọn anh — anh và anh trai, cùng với Trang Lâm là anh em cùng cha khác mẹ. Cuộc hôn nhân của cha mẹ anh xuất phát từ mục đích kết liên minh gia tộc. Hôn nhân không có tình cảm làm trụ cột, sau kết hôn cũng không bồi dưỡng xây đắp tình cảm nương tựa hiểu biết lẫn nhau. Có thời gian trạng thái tinh thần mẹ anh không tốt, bà ấy luôn hoài nghi…” Trang Châu do dự một chút, chậm rãi nói: “Bà ấy luôn hoài nghi cha anh muốn sai người hại bà ấy. Cho nên…”
Đông Chí có chút hỗn độn. Đây rõ ràng là hào môn bí sử a?
Trang Châu tự giễu cười cười: “Kỳ thật là do bà ấy suy nghĩ nhiều. Cha anh không có nhiều tâm cơ như vậy.”
Đông Chí không biết nên nói gì cho phải, có nên an ủi hắn không?
“Vậy… Trang Lâm vì sao lại đi theo anh?” đây là chỗ Đông Chí không hiểu nhất. trong những phim hào môn thế gia anh đã xem, anh em trong nhà đều vì quyền thừa kế linh tinh gì đó mà đấu nhau tới ngươi chết ta sống. Mẹ Trang Lâm sao có thể thả tâm mà để con trai mình đồng thời sinh hoạt với con vợ trước như vậy được?
Trang Châu nghiêng đầu, nhìn biểu tình rối rắm của Đông Chí, nhất thời bật cười: “Lúc cha mẹ anh ly hôn, anh đã gần mười tuổi, khi cha anh tái hôn anh đã lên trung học. Trưởng thành, tự nhiên sẽ học được cách lý giải người khác. Trên thực tế, anh cũng không bài xích mẹ Trang Lâm, dì ấy là một người phóng khoáng, độ lượng, hơn nữa cũng đã chăm sóc anh rất nhiều.” Trang Châu tạm dừng một chút, khẽ nhún vai: “Hai người bọn họ đều rất bận rộn, hầu như chạy quanh thế giới. Nhưng Trang Lâm phải đến trường, cần một nơi sinh hoạt ổn định, cho nên bọn họ ném Trang Lâm tới chỗ anh.”
Đông Chí nuốt nước miếng, trong lòng tự nhủ một gia đình phức tạp.
Trang Châu rửa rau xong bỏ vào trong rổ tre nhỏ, hắn tìm được trong tủ bếp phía trên tủ lạnh. Anh phát hiện trong nhà Đông Chí có rất nhiều đồ vật bắt mắt nhỏ xinh, tinh xảo, rất khác biệt, nhưng không mấy thực dụng. Có lẽ là bệnh chung của nghệ sỹ đi, vô pháp cự tuyệt dụ hoặc của cái đẹp.
“Trang Lâm nói cha mẹ em cũng ở Tân Hải?”
“Cách đây không xa.” Đông Chí chỉ chỉ phương hướng phía sau bọn họ: “Nhưng mà họ ở cùng với anh trai và chị dâu tôi, tôi ngại ồn, liền dọn ra ngoài.”
Trang Châu gật đầu: “Xem ra em là một hài tử lớn lên trong một gia đình hạnh phúc.”
“Vì sao?” Đông Chí không hiểu.
Trang Châu hơi nhướn mày, khóe môi lộ ra nụ cười ôn nhu: “Bởi vì thấy em sẽ cảm thấy ấm áp.”
Đông Chí cảm thấy đồ vật Tiểu Dạng Nhi và Bồi Tây đang tranh nhau nhìn có chút quen mắt, chờ tới khi anh đổi giày xong đi vào nhà mới phát hiện đồ chơi bị hai con mèo tinh nghịch kia giành tới giành lui cư nhiên là… quần lót của anh!
Đông Chí ngẩng đầu nhìn dây treo phía trên lan can ban công, bi thương tự kiểm điểm một chút chẳng lẽ lúc mình treo lên không dùng kẹp cố định lại sao?
“Quá đáng!” Đông Chí căm giận đẩy mạnh cửa ban công ra, một phen giật lấy chiếc quần lót dính đầy nước bọt cùng lông mèo đang bị Bồi Tây giấu dưới bụng ra: “Quá đáng! Đây là lần thứ hai trong tháng này rồi đấy! thứ này tuy không đắt nhưng không chịu nổi bọn mày gây sức ép như vậy đâu.” Mấu chốt chính là món đồ chúng nó dùng để chơi thực riêng tư TT-TT, bị hai thằng oắt con kia công khai ngay tại ban công tranh qua giành lại chơi đùa, vạn nhất bị hàng xóm hai bên rồi trên dưới nhìn thấy…
Đông Chí mới nghĩ thôi đã cảm thấy thực 囧
Bồi Tây nằm lăn trên tấm thảm trải sàn lắc lắc cái đuôi, tựa hồ còn chưa hiểu được chuyện gì đang xảy ra. Tiểu Dạng Nhi đã kịp phản ứng, thành thành thật thật ngồi xuống bên cạnh Bồi Tây, hé mắt, lộ ra biểu tình cười lấy lòng: “Ai nha, Đông Chí, anh đã về.”
Đông Chí run rẩy giơ chiếc quần lót bị phá tan lên: “Giải thích ngay!”
“Giải thích a….” Tiểu Dạng Nhi ánh mắt đảo lung tung: “Em và Bồi Tây đến thăm Tiểu Xám, Tiểu Xám đang ngủ, hai đứa bọn em liền dựa vào bên cạnh nó định ngủ cùng. đến khi sắp ngủ thì có một vật tự nhiên rơi xuống, vừa lúc trúng người Bồi Tây, khiến chúng em sợ hãi nhảy dựng lên.”
Bồi Tây vội vàng gật đầu: “Mắt bị che hết, làm em sợ muốn chết!”
Đông Chí dở khóc dở cười. Anh cảm thấy Tiểu Dạng Nhi và Bồi Tây nhất định nghĩ những gì treo trên dây là đồ của anh, còn rơi xuống rồi là thuộc về chúng nó.
Đông Chí ném cái quần lót rách tả tơi kia vào trong thùng rác, kiểm tra vết thương của Tiểu Xám một chút, sau đó bắt đầu cân nhắc chuyện lát nữa sẽ có khách tới thăm.
Đông Chí biết mình có chút cổ quái, thí dụ như thích yên tĩnh, thích tới nỗi đến người nhà cũng khó có thể tiếp thu nổi, hoặc như trời sinh lười biếng, nhưng lại có bắt buộc chứng, không thể để phòng mình bị bẩn hay lộn xộn. Cho nên mỗi lần có khách tới thăm, đều khiến anh thực phiền não, bởi vì ý nghĩ này mà anh sẽ phải làm rất nhiều việc: rửa sạch tất cả những đồ dùng khách đã từng dùng qua, còn phải tổng vệ sinh căn phòng một lần…
Sao lúc đó lại đồng ý cho Trang Châu tới cửa cơ chứ?
Chính Đông Chí cũng có chút nghi hoặc. Bởi vì không ghét người này? Hơn nữa hắn biết nấu cơm, hương vị còn rất không tồi? mấy cái này tựa hồ là lý do cũng tựa hồ không phải.
Đông Chí quyết định, chờ sau khi Trang Châu vào nhà rồi hảo hảo quan sát, tranh thủ tìm một lời giải thích hợp lý.
Trang Châu qua điện thoại nghe Đông Chí nói nhớ mang cá nhỏ tới là biết nhất định mua cho con mèo hoang bị thương kia. Nhưng anh không nghĩ rằng ở ban công nhà Đông Chí cư nhiên lại có ba con mèo hoang, mà một con trong đó có hổ vằn, đôi mắt xanh biếc thoạt nhìn có chút … quen mắt.
Trang Châu cảm thấy hình như mình đã chạm tới chân tướng gì đó.
Nhưng hắn quyết định cái gì cũng không hỏi.
Trang Châu thấy, chuyện này đã không còn tất yếu để hỏi, nếu nhóm mèo con rất quen thuộc với Đông Chí, mà Đông Chí sau khi thấy mấy con mèo mang tang vật về, sẽ nghĩ cách kêu chúng nó trả lại đồ, cơ hồ là chuyện thuận lý thành chương.
Trang Châu chỉ không hiểu vì sao nhóm mèo hoang này lại nghe lời Đông Chí đến vậy. Chắc có lẽ là do em ấy dốc lòng chiếu cố đám mèo hoang lại còn chăm sóc chúng khi bị bệnh, bị thương, nên bọn chúng thích em ấy là chuyện đương nhiên. Hắn là người nuôi chó, tự nhiên biết rõ điều này, đôi khi động vật còn mang nặng tình cảm hơn con người, cũng càng có lương tâm hơn nhiều.
Trang Châu vẻ mặt tự nhiên thay dép đi trong nhà Đông Chí đưa tới, đưa túi lớn túi nhỏ trong tay cho Đông Chí: “Có hai loại cá nhỏ. Còn có thịt và rau xanh, đúng rồi, chỗ em có nồi lẩu không?”
Đông Chí gật đầu: “Có.”
Trang Châu nhẹ thở phào ra: “Vậy ăn lẩu đi. Không phải em nói thích ăn cay sao? Anh vừa mới tạt qua nhà hàng của Hòa Khoan, đồ ăn và gia vị là do cậu ta chuẩn bị. Hòa Khoan là người đặc biệt chú ý tới việc ăn uống, đồ cậu ta làm, em có thể yên tâm.”
Đông Chí lúc này mới chú ý tới trong đống túi to túi nhỏ cư nhiên có một cái hộp cà mèn nóng hổi: “Điều này sao lại không biết xấu hổ vậy chứ?”
Trang Châu cười nói: “Thịt cũng là lấy trong nhà hàng của Hòa Khoan. Mỗi tuần chỗ cậu ta đều nhập thịt dê từ Mông Cổ bằng máy bay về, tương đối đáng tin. Đồ ăn và cá là anh mua ở chợ, không biết em thích ăn cái gì, tùy tiện mua thôi.”
Nói là tùy tiện mua, nhưng thực ra hắn dựa theo những món lần trước Đông Chí gọi trong cửa hàng lẩu mà mua cùng loại. Đông Chí tự nhiên cũng nhìn ra. Anh đã sớm cảm thấy Trang Châu là một người cẩn thận, hiện tại xem ra quả nhiên là vậy.
Phòng bếp của Đông Chí không lớn, hai người cùng đứng có chút hẹp. Đông Chí làm chút đồ ăn cho lũ mèo mang ra ngoài trước, lúc quay lại đã thấy Trang Châu bắt đầu sơ chế nguyên liệu, trước ngực còn đeo một cái tạp dề mới tinh, mặt ngoài có in hình Cừu vui vẻ và Sói xám. Chất lượng tạp dề không được tốt lắm, hoa văn và nhan sắc đều đã nhạt, vừa thấy chính là thuận tay mua ở sạp hàng tạp hóa trong chợ.
Đông Chí cào cào tóc: “Kỳ thật trong nhà tôi cũng có tạp dề.”
Trang Châu cúi đầu tách từng lá rau cải thảo ra, cũng không ngẩng đầu lên nói: “Anh đã xem tranh của em.”
Đông Chí nhướn mày: “Cảm thấy thế nào?”
Trang Châu thực nghiêm túc nghĩ nghĩ: “Rất sinh động, rất có sức cuốn hút.”
Đông Chí nhếch miệng mỉm cười, trên mặt mang biểu tình xấu xa hỏi hắn tiếp: “Có phải không hòa hợp với các tác phẩm xuất sắc khác treo chung quanh hay không?”
Trang Châu nhớ lại các tác phẩm khác được treo trong đại sảnh, tựa hồ đa số là tranh thủy mặc, cũng có mấy bức tranh phong cảnh, nhân vật, nhưng đều là trạng thái tĩnh, nên ấn tượng của hắn về chúng không sâu: “Anh không hiểu lắm. Nhưng bức tranh kia của em phi thường hấp dẫn mắt nhìn. Ừm, vừa đi vào, tầm mắt đã bị hấp dẫn.”
“Tôi cố ý đó.” Đông Chí đắc ý dào dạt hừ một tiếng: “Lần trước hiệp hội họa sỹ tỉnh có một hoạt động, tôi gửi một số tác phẩm đề tài nông thôn qua đó triển lãm, kết quả trong ban tổ chức có một lão già nói tôi dùng mấy hình ảnh nông thôn quê mùa tới lừa người, còn nói tôi không có phong cách.” Đông Chí trên mặt toát ra vẻ căm giận bất bình: “Anh biết không, cái lão già kia rất thích làm bộ làm tịch, bọn tôi mời lão ta đi ăn lẩu, lão nói muốn ăn đồ tây, lúc mời lão ăn đồ tây lão nói rượu không ngon, giống như đang giả ngốc vậy. Cứ mở mồm ra là Masaccio, Donatello, làm như không ai biết ấy.” (Masaccio, Donatello là hai họa sỹ, nhà điêu khắc nổi danh của Ý thời kỳ Phục Hưng.)
Trang Châu thoáng có chút 囧, bởi vì anh thực sự không biết hai cái tên kia là đại biểu cho ý tứ gì.
Đông Chí phát hiện ra biểu tình của Trang Châu, hắc hắc cười hai tiếng, ngại ngùng dời đề tài đi: “Sao anh lại biết nấu cơm?”
Trang Châu không đáp mà hỏi lại: “Nếu anh nói là có hứng thú, em tin không?”
Đông Chí lắc đầu. Anh cảm thấy Trang Châu là loại người trừ bỏ thể dục thể thao ra, đối với những hoạt động khác đều không cảm thấy hứng thú. Rất nhiều nữ nhân còn khá bài xích với việc bếp núc chứ đừng nói là nam nhân đại trượng phu.
“Thật thông minh.” Trang Châu khen ngợi một câu, thần sắc thản nhiên giải thích: “Có thời gian sức khỏe mẹ anh không tốt, chăm sóc người bệnh, dù sao cũng phải làm chút đồ ăn có dinh dưỡng. Bà ấy lại không tin mấy người giúp việc trong nhà, khi đó anh trai anh không ở nhà, cũng chỉ còn cách anh phải xuống bếp nấu cơm. Tay nghề nấu ăn từ thời điểm nó mà luyện thành. Không tệ lắm đúng không?”
Đông Chí gật đầu, nhưng lại cảm thấy lời hắn nói thực khó hiểu: “Không tin người giúp việc trong nhà… là có ý gì?”
Trang Châu trầm mặc một chút, sau đó không hề gì mà lắc đầu: “Nói cho em cũng không hề gì, em cũng biết trên anh còn có một người anh trai nữa đúng không?”
“Trang Lâm từng nói qua.” Đông Chí gật đầu: “Nhưng nghe ý tứ của thằng bé thì đại thiếu gia nhà anh thường xuyên không lộ diện?”
“Không phải như vậy.” Trang Châu cười lắc đầu, trong mắt hơi toát ra vài phần tiếc nuối: “Trang Lâm chắc chưa đề cập với em, bọn anh — anh và anh trai, cùng với Trang Lâm là anh em cùng cha khác mẹ. Cuộc hôn nhân của cha mẹ anh xuất phát từ mục đích kết liên minh gia tộc. Hôn nhân không có tình cảm làm trụ cột, sau kết hôn cũng không bồi dưỡng xây đắp tình cảm nương tựa hiểu biết lẫn nhau. Có thời gian trạng thái tinh thần mẹ anh không tốt, bà ấy luôn hoài nghi…” Trang Châu do dự một chút, chậm rãi nói: “Bà ấy luôn hoài nghi cha anh muốn sai người hại bà ấy. Cho nên…”
Đông Chí có chút hỗn độn. Đây rõ ràng là hào môn bí sử a?
Trang Châu tự giễu cười cười: “Kỳ thật là do bà ấy suy nghĩ nhiều. Cha anh không có nhiều tâm cơ như vậy.”
Đông Chí không biết nên nói gì cho phải, có nên an ủi hắn không?
“Vậy… Trang Lâm vì sao lại đi theo anh?” đây là chỗ Đông Chí không hiểu nhất. trong những phim hào môn thế gia anh đã xem, anh em trong nhà đều vì quyền thừa kế linh tinh gì đó mà đấu nhau tới ngươi chết ta sống. Mẹ Trang Lâm sao có thể thả tâm mà để con trai mình đồng thời sinh hoạt với con vợ trước như vậy được?
Trang Châu nghiêng đầu, nhìn biểu tình rối rắm của Đông Chí, nhất thời bật cười: “Lúc cha mẹ anh ly hôn, anh đã gần mười tuổi, khi cha anh tái hôn anh đã lên trung học. Trưởng thành, tự nhiên sẽ học được cách lý giải người khác. Trên thực tế, anh cũng không bài xích mẹ Trang Lâm, dì ấy là một người phóng khoáng, độ lượng, hơn nữa cũng đã chăm sóc anh rất nhiều.” Trang Châu tạm dừng một chút, khẽ nhún vai: “Hai người bọn họ đều rất bận rộn, hầu như chạy quanh thế giới. Nhưng Trang Lâm phải đến trường, cần một nơi sinh hoạt ổn định, cho nên bọn họ ném Trang Lâm tới chỗ anh.”
Đông Chí nuốt nước miếng, trong lòng tự nhủ một gia đình phức tạp.
Trang Châu rửa rau xong bỏ vào trong rổ tre nhỏ, hắn tìm được trong tủ bếp phía trên tủ lạnh. Anh phát hiện trong nhà Đông Chí có rất nhiều đồ vật bắt mắt nhỏ xinh, tinh xảo, rất khác biệt, nhưng không mấy thực dụng. Có lẽ là bệnh chung của nghệ sỹ đi, vô pháp cự tuyệt dụ hoặc của cái đẹp.
“Trang Lâm nói cha mẹ em cũng ở Tân Hải?”
“Cách đây không xa.” Đông Chí chỉ chỉ phương hướng phía sau bọn họ: “Nhưng mà họ ở cùng với anh trai và chị dâu tôi, tôi ngại ồn, liền dọn ra ngoài.”
Trang Châu gật đầu: “Xem ra em là một hài tử lớn lên trong một gia đình hạnh phúc.”
“Vì sao?” Đông Chí không hiểu.
Trang Châu hơi nhướn mày, khóe môi lộ ra nụ cười ôn nhu: “Bởi vì thấy em sẽ cảm thấy ấm áp.”