Buổi sáng Đông Chí không có tiết dạy, đi theo học sinh tới sân vận động tập thể dục buổi sáng xong liền rúc vào trong phòng làm việc của mình tiếp tục hoàn thành nốt tác phẩm tham gia triển lãm. Cuối năm có một buổi triển lãm tranh quy mô lớn được tổ chức ở thành phố Tân Hải, Đông Chí cùng một thầy giáo tên Lục Hành ở trong trường đều nhận được thư mời tham gia. Bởi vì có rất nhiều tiền bối nổi danh trong giới tham gia cho nên Đông Chí không dám khinh thường mà tập trung chuẩn bị kỹ càng.
Bận rộn nhiều việc khiến cái gì cũng quên, thẳng tới khi có tiếng gõ cửa lôi anh từ trong thế giới riêng bừng tỉnh lại mới phát hiện đã quá giờ ăn trưa. Tiểu Bát cùng Tiểu Cửu đang đậu ở bệ cửa sổ, thấy Đông Chí ngẩng đầu, thực không cao hứng lầu bầu một câu: “Sắp qua trưa rồi, nói không giữ lời.”
Đông Chí lúc này mới nhớ tới mình từng đáp ứng mang hạt ngô tới cho hai tiểu tử kia. Hôm qua trong nhà có đám khách không mời mà tới kia, nghịch nháo ầm ĩ cả đêm khiến anh quên luôn cả chuyện này.
“Thực xin lỗi, tao quên mất.” Đông Chí có chút ngại ngùng, nhanh chóng chạy tới nhà vệ sinh rửa sạch màu vẽ ở tay, rồi từ ngăn kéo lôi ra một hộp bánh quy, bóp vụn bánh rải trên bệ cửa sổ: “tụi mày ăn tạm cái này nhé, ngày mai tao nhất định mang đi.”
Tiểu Bát rầm rì vài tiếng, chắc cảm thấy vụn bánh quy hương vị cũng không tồi, bắt đầu vùi đầu vào mổ mổ liên tục. Tiểu Cửu cũng không kén ăn, Tiểu Bát ăn, nó liền ăn theo, dễ nuôi cực kỳ.
Tiếng gõ cửa lại vang lên, không đợi Đông Chí đáp ứng, cửa phòng vẽ đã bị người đẩy ra, Trang Lâm thăm dò ngó vào, cười tủm tỉm nhìn anh: “Thầy Lăng, thầy đang làm gì vậy ạ, em gõ cửa mãi chả thấy gì.”
Tiểu Bát đang ăn vụn bánh quy thấy cừu nhân tới, rất ngạo kiều tung cánh bay đi bỏ lại cho hắn một cái bóng dáng, kéo theo Tiểu Cửu cũng vỗ cánh đuổi theo. Đông Chí vừa rồi mải chú ý Tiểu Bát Tiểu Cửu nên cũng không chú ý có người gõ cửa. anh đang muốn hỏi chuyện ngày hôm qua, liền thấy Trang Lâm xách theo một cái túi tới: “Tới đúi lót?”
Trang Lâm cười ha ha: “Thầy Lăng, hôm qua đã làm phiền thầy. Thất bá ở bên cạnh liên tiếp nhấn mạnh em được thầy đưa về, sau đó… anh hai em chỉ chửi em vài câu thôi, ha ha.”
Đông Chí bị ngữ khí của cậu nhóc chọc cười: “Nói cứ như anh hai em là khủng long không bằng.”
Trang Lâm hừ một tiếng: “Ổng chính là khủng long á, bá vương long! Suốt ngày đanh mặt, giống như em nợ tiền ổng vậy.”
Đông Chí cười an ủi: “Anh trai mà, nghiêm khắc mới là quan tâm em.”
Trang Lâm bĩu môi, giống như không đồng ý với lời anh vừa nói. Đông Chí nhìn ra cậu nhóc không muốn bàn luận chuyện gia đình mình, liền có ý chuyển đề tài: “Em mang gì tới hối lộ thầy vậy?”
Trang Lâm giơ cái túi trong tay đưa cho Đông Chí: “Em nhờ Thất bá làm xíu mại, nhân thịt bò.”
“Oh, thực ngoan, thực ngoan.” Đông Chí xoa xoa tay, lộ ra bộ mặt chảy nước miếng: “Thầy cũng sắp chết đói rồi đây này, ah, thơm quá.”
Trang Lâm nói móc anh: “Bộ dạng này của thầy nếu để đám con gái nhìn thấy, hẳn mấy nhỏ sẽ không gọi thầy là mỹ nam nữa.”
Đông Chí quan tâm quái gì tới mỹ nam với không mỹ nam, nước miếng chảy ròng ròng cầm đũa lên bắt đầu hưởng thụ cơm trưa học trò hiếu kính.
Trang Lâm đi vòng vòng quanh phòng vẽ tranh, rồi đứng ở trước một giá vẽ: “Đây là tác phẩm thầy chuẩn bị tham dự triển lãm?”
Miệng Đông Chí lúng búng nhồi hơn nửa cái xíu mại, hàm hàm hồ hồ mà ừ một tiếng.
Tầm mắt Trang Lâm chậm rãi đảo qua cái giá vẽ cao bằng một người lớn, đan xen giữa những dải lụa đỏ ở trên bức tranh là vô số hình ảnh khác nhau, có những đôi nam nữ chân đi cà kheo tươi cười đầy mặt, lũ trẻ con cầm dây pháo dài chạy đuổi nhau, trên nền đất vàng rải rác vô số xác pháo đỏ tươi. Trung tâm bức tranh là một cặp mẹ con, có lẽ do đứa nhỏ gây chuyện gì đó mà người mẹ đang nhéo lỗ tai cậu bé, bộ quần áo mới cậu bé đang mặc đầy nếp nhăn, khuôn mặt bụ bẫm còn dính bùn đất, miệng chu lên cầu xin tha thứ, tam cô lục bà ở xung quanh biểu tình khác nhau, tựa hồ đang thay đứa nhỏ bướng bỉnh cầu tình. Tuy rằng tác phẩm mới chỉ được sơn một tầng màu lót, nhưng loại không khí tết thôn quê vui mừng náo nhiệt đã tràn ngập trong bức tranh, đánh sâu vào tâm trí người xem.
“Nông thôn Tây bắc.” Đông Chí gắp cái xíu mại cuối cùng lên, có chút luyến tiếc cắn một hơi, vừa giới thiệu tác phẩm với Trang Lâm: “Trò chơi dân gian thường có trong ngày tết, đặc biệt náo nhiệt.”
Tầm mắt Trang Lâm có chút tiếc nuối: “Thầy Lăng, có phải thầy đã từng đi qua rất nhiều nơi không?”
“Cũng một số, không phải chúng ta có nhiều ngày nghỉ sao.” Đông Chí cầm cái hộp không, thoáng có chút khó xử. Bỏ cái hộp không xuống, không có nước rửa bát chỉ sợ không dễ dàng rửa sạch.
Trang Lâm liếc mắt nhìn thầy mình: “Thầy cứ để đấy, em mang về nhà rửa sau.”
Đông Chí vô cùng cao hứng bỏ cái hộp xuống bàn, ăn no bụng, hưng trí nói chuyện cũng tới, Đông Chí đột nhiên nhớ tới bài tập dành riêng cho đại biểu khóa mỹ thuật tạo hình: “Hai bài tập phác họa thầy giao, em đã làm xong chưa?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Trang Lâm lập tức cúi gằm: “Thầy Lăng, thầy vừa ăn xong xíu mại của em, có cần qua cầu rút ván nhanh vậy không?”
Đông Chí bất vi sở động: “Thì ra là chưa làm.”
“Em lại không định thi vào học viện mỹ thuật.” Trang Lâm vẻ mặt đau khổ tranh thủ sự đồng tình: “Vẽ vời chỉ là sở thích của em thôi.”
“Nhưng bài tập thầy giao vẫn phải hoàn thành nha.”
Trang Lâm cố ý lảng đề tài: “Thầy Lăng, hôm qua sau khi thầy về, Hắc Đường nhà em thiệt kỳ quái, cứ luôn gầm gừ, thức ăn cho chó buổi tối nó cũng không ăn.”
Đông Chí nhếch miệng cười, tâm nói bị mất nhiều đồ ăn ngon như vậy, nó nào còn tâm tình mà ăn với uống, khẩu vị không tốt mới là bình thường.
“Thất bá còn nói là do nó luyến tiếc thầy.” Trang Lâm không hảo ý mà buồn cười nhìn thầy mình: “Hắc Đường nhà em nói không chừng là nhất kiến chung tình với thầy đó.”
“Không hiếm lạ.” Đông Chí bĩu môi: “Miêu miêu cẩu cẩu nhất kiến chung tình với thầy nhiều vô số kể.”
Trang Lâm bật cười ha ha.
Đông Chí nhìn biểu tình cậu nhóc, bắt đầu đuổi người: “Về lớp đi, chiều nay thầy còn phải phụ đạo thêm cho học sinh cuối cấp.”
Trang Lâm biết học sinh cuối cấp là chỉ những người định thi vào học viện mỹ thuật, thầy Lăng bổ túc thêm để chuẩn bị cho bọn họ đi thi. Lăng Đông Chí coi việc này là chuyện trọng đại của đời học sinh, nên không bao giờ qua loa. Trang Lâm do dự xin anh miễn bài tập tạo hình cho mình, xong mới vô cùng cao hứng rời đi.
Tan tầm chiều tối, Đông Chí đi chợ mua mấy con cá, lại mua hai mớ rau, định về nhà nấu ăn. Nhớ giữa trưa được ăn xíu mại, Đông Chí sinh ra vài phần ghen tị với học sinh của mình: Mỗi ngày đều có người làm đồ ngon cho ăn, nhóc con đó thiệt quá hạnh phúc.
Xe lái vào tiểu khu kí túc nhân viên, xe còn chưa kịp dừng lại đã thấy một vật màu xám phóng vụt qua. Đông Chí giật mình, luống cuống tay chân phanh kít lại, bóng dáng màu xám đã phi vào trong cửa xe mở rộng.
“Tiểu Xám, lần sau không được như vậy nữa.” Đông Chí kinh hồn chưa định thần lại: “Rất nguy hiểm.”
Tiểu Xám ít nhất cũng đã bảy, tám tuổi, lông màu xám nhạt, đôi mắt màu lam trong suốt, cái đuôi bị cụt một đoạn, nhưng bộ dạng vẫn thực anh tuấn. Nhưng tiểu tử này lại không được đáng yêu như Tiểu Dạng Nhi, trừ bỏ ngẫu nhiên đi theo Tiểu Dạng Nhi tới nhà anh cọ cơm ra thì tiểu tử này rất ít khi tới tìm anh.
Tiểu Xám lắc lắc cái đuôi cụt, có chút sốt ruột meo một tiếng: “Đông Chí, tôi nhờ anh giúp một việc.”
“Huh?” Đông Chí giật mình: “Giúp cái gì?”
“Từ chỗ này ra ngoài, đi về hướng Đông, tôi đưa anh tới gặp hai người.” Tiểu Xám thấy anh chả có động thái gì, có chút hấp tấp nóng nảy: “Thật sự là chuyện trọng yếu.”
“Được, được.” Đông Chí quành xe lại, theo phương hướng Tiểu Xám chỉ một đường chạy thẳng tới… chợ đêm khu Đông.
“Không phải mày muốn ăn thịt nướng đấy chứ?”
Tiểu Xám không để ý tới anh, đôi mắt lam sắc trợn trừng trừng, tựa hồ như muốn tìm tòi cái gì đó trong đám người đang đi qua đi lại giữa chợ đêm, cái đuôi cụt không ngừng lắc qua lắc lại, bộ dạng thập phần bất an phiền toái.
Đông Chí rốt cục cũng từ phản ứng của nó nhận ra vài phần nghiêm trọng: “Rốt cuộc là có chuyện gì?”
“Anh bế tôi đi vào đi.” Tiểu Xám nhìn vào chợ đêm đông đúc: “Tôi muốn tìm người.”
Đông Chí bế nó xuống xe ôm vào ngực, vừa vuốt ve lông nó vừa tò mò hỏi: “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì, mày muốn tìm ai?”
Tiểu Xám ở trong đám người hết nhìn đông tới nhìn tây, đột nhiên đè thấp giọng: “Đông Chí, anh nhìn bên kia kìa, cái quán có tấm biển in hình cá lớn cá nhỏ cùng tôm hùm ấy.”
Nó nói chính là một cửa hàng đồ nướng, Đông Chí nhìn lại, không cảm thấy có gì khác thường, lúc này chợ đêm vừa lúc náo nhiệt nhất, trong tiệm cũng có không ít khách nhân, hai nhân viên phục vụ vội vàng mang thức ăn lên, một nam nhân béo đen đen ngồi ở ngoài cửa đang quạt thịt nướng cho thực khách.
“Nhà hàng đó làm sao?”
“Cái tên mập mập đen đen đang nướng thịt đó, còn có cái tên đang bưng đồ ăn kia nữa, anh có thể vẽ lại mặt bọn chúng không?” thấy Đông Chí gật đầu, Tiểu Xám nói tiếp: “Sau đó giao bức vẽ cho cảnh sát.”
Đông Chí rớt cằm xuống đất: “Giao…giao cho ai?!”
“Cảnh sát.” Tiểu Xám biểu tình kinh ngạc kiểu ‘anh không biết cảnh sát à?’ “Bắt người xấu không phải là nhiệm vụ của cảnh sát sao? Hai tên kia chính là bọn cướp bại hoại đêm hôm đó.”
Đông Chí cẩn thận đánh giá hai người Tiểu Xám nói vài lần, sau đó bế nó nhanh chóng rời khỏi nơi này: “Vẽ tranh không thành vấn đề, nhưng kêu tao gửi cho cảnh sát thế nào bây giờ? Nếu cảnh sát hỏi làm sao tao biết, tao phải nói làm sao?”
Tiểu Xám đối với câu nói của anh rất chi là bất mãn: “Anh cứ nói anh tận mắt nhìn thấy là được.”
Đông Chí nghe vậy đầu đầy hắc tuyến: “Miêu đại ca, vụ cướp diễn ra vào nửa đêm, hơn nửa đêm tao không ngủ được, ra ngoài đi bộ tới nơi yên tĩnh lén nhìn các cặp tình nhân thân thiết… mày không thấy nói như vậy nghe rất giống biến thái sao?”
Bận rộn nhiều việc khiến cái gì cũng quên, thẳng tới khi có tiếng gõ cửa lôi anh từ trong thế giới riêng bừng tỉnh lại mới phát hiện đã quá giờ ăn trưa. Tiểu Bát cùng Tiểu Cửu đang đậu ở bệ cửa sổ, thấy Đông Chí ngẩng đầu, thực không cao hứng lầu bầu một câu: “Sắp qua trưa rồi, nói không giữ lời.”
Đông Chí lúc này mới nhớ tới mình từng đáp ứng mang hạt ngô tới cho hai tiểu tử kia. Hôm qua trong nhà có đám khách không mời mà tới kia, nghịch nháo ầm ĩ cả đêm khiến anh quên luôn cả chuyện này.
“Thực xin lỗi, tao quên mất.” Đông Chí có chút ngại ngùng, nhanh chóng chạy tới nhà vệ sinh rửa sạch màu vẽ ở tay, rồi từ ngăn kéo lôi ra một hộp bánh quy, bóp vụn bánh rải trên bệ cửa sổ: “tụi mày ăn tạm cái này nhé, ngày mai tao nhất định mang đi.”
Tiểu Bát rầm rì vài tiếng, chắc cảm thấy vụn bánh quy hương vị cũng không tồi, bắt đầu vùi đầu vào mổ mổ liên tục. Tiểu Cửu cũng không kén ăn, Tiểu Bát ăn, nó liền ăn theo, dễ nuôi cực kỳ.
Tiếng gõ cửa lại vang lên, không đợi Đông Chí đáp ứng, cửa phòng vẽ đã bị người đẩy ra, Trang Lâm thăm dò ngó vào, cười tủm tỉm nhìn anh: “Thầy Lăng, thầy đang làm gì vậy ạ, em gõ cửa mãi chả thấy gì.”
Tiểu Bát đang ăn vụn bánh quy thấy cừu nhân tới, rất ngạo kiều tung cánh bay đi bỏ lại cho hắn một cái bóng dáng, kéo theo Tiểu Cửu cũng vỗ cánh đuổi theo. Đông Chí vừa rồi mải chú ý Tiểu Bát Tiểu Cửu nên cũng không chú ý có người gõ cửa. anh đang muốn hỏi chuyện ngày hôm qua, liền thấy Trang Lâm xách theo một cái túi tới: “Tới đúi lót?”
Trang Lâm cười ha ha: “Thầy Lăng, hôm qua đã làm phiền thầy. Thất bá ở bên cạnh liên tiếp nhấn mạnh em được thầy đưa về, sau đó… anh hai em chỉ chửi em vài câu thôi, ha ha.”
Đông Chí bị ngữ khí của cậu nhóc chọc cười: “Nói cứ như anh hai em là khủng long không bằng.”
Trang Lâm hừ một tiếng: “Ổng chính là khủng long á, bá vương long! Suốt ngày đanh mặt, giống như em nợ tiền ổng vậy.”
Đông Chí cười an ủi: “Anh trai mà, nghiêm khắc mới là quan tâm em.”
Trang Lâm bĩu môi, giống như không đồng ý với lời anh vừa nói. Đông Chí nhìn ra cậu nhóc không muốn bàn luận chuyện gia đình mình, liền có ý chuyển đề tài: “Em mang gì tới hối lộ thầy vậy?”
Trang Lâm giơ cái túi trong tay đưa cho Đông Chí: “Em nhờ Thất bá làm xíu mại, nhân thịt bò.”
“Oh, thực ngoan, thực ngoan.” Đông Chí xoa xoa tay, lộ ra bộ mặt chảy nước miếng: “Thầy cũng sắp chết đói rồi đây này, ah, thơm quá.”
Trang Lâm nói móc anh: “Bộ dạng này của thầy nếu để đám con gái nhìn thấy, hẳn mấy nhỏ sẽ không gọi thầy là mỹ nam nữa.”
Đông Chí quan tâm quái gì tới mỹ nam với không mỹ nam, nước miếng chảy ròng ròng cầm đũa lên bắt đầu hưởng thụ cơm trưa học trò hiếu kính.
Trang Lâm đi vòng vòng quanh phòng vẽ tranh, rồi đứng ở trước một giá vẽ: “Đây là tác phẩm thầy chuẩn bị tham dự triển lãm?”
Miệng Đông Chí lúng búng nhồi hơn nửa cái xíu mại, hàm hàm hồ hồ mà ừ một tiếng.
Tầm mắt Trang Lâm chậm rãi đảo qua cái giá vẽ cao bằng một người lớn, đan xen giữa những dải lụa đỏ ở trên bức tranh là vô số hình ảnh khác nhau, có những đôi nam nữ chân đi cà kheo tươi cười đầy mặt, lũ trẻ con cầm dây pháo dài chạy đuổi nhau, trên nền đất vàng rải rác vô số xác pháo đỏ tươi. Trung tâm bức tranh là một cặp mẹ con, có lẽ do đứa nhỏ gây chuyện gì đó mà người mẹ đang nhéo lỗ tai cậu bé, bộ quần áo mới cậu bé đang mặc đầy nếp nhăn, khuôn mặt bụ bẫm còn dính bùn đất, miệng chu lên cầu xin tha thứ, tam cô lục bà ở xung quanh biểu tình khác nhau, tựa hồ đang thay đứa nhỏ bướng bỉnh cầu tình. Tuy rằng tác phẩm mới chỉ được sơn một tầng màu lót, nhưng loại không khí tết thôn quê vui mừng náo nhiệt đã tràn ngập trong bức tranh, đánh sâu vào tâm trí người xem.
“Nông thôn Tây bắc.” Đông Chí gắp cái xíu mại cuối cùng lên, có chút luyến tiếc cắn một hơi, vừa giới thiệu tác phẩm với Trang Lâm: “Trò chơi dân gian thường có trong ngày tết, đặc biệt náo nhiệt.”
Tầm mắt Trang Lâm có chút tiếc nuối: “Thầy Lăng, có phải thầy đã từng đi qua rất nhiều nơi không?”
“Cũng một số, không phải chúng ta có nhiều ngày nghỉ sao.” Đông Chí cầm cái hộp không, thoáng có chút khó xử. Bỏ cái hộp không xuống, không có nước rửa bát chỉ sợ không dễ dàng rửa sạch.
Trang Lâm liếc mắt nhìn thầy mình: “Thầy cứ để đấy, em mang về nhà rửa sau.”
Đông Chí vô cùng cao hứng bỏ cái hộp xuống bàn, ăn no bụng, hưng trí nói chuyện cũng tới, Đông Chí đột nhiên nhớ tới bài tập dành riêng cho đại biểu khóa mỹ thuật tạo hình: “Hai bài tập phác họa thầy giao, em đã làm xong chưa?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Trang Lâm lập tức cúi gằm: “Thầy Lăng, thầy vừa ăn xong xíu mại của em, có cần qua cầu rút ván nhanh vậy không?”
Đông Chí bất vi sở động: “Thì ra là chưa làm.”
“Em lại không định thi vào học viện mỹ thuật.” Trang Lâm vẻ mặt đau khổ tranh thủ sự đồng tình: “Vẽ vời chỉ là sở thích của em thôi.”
“Nhưng bài tập thầy giao vẫn phải hoàn thành nha.”
Trang Lâm cố ý lảng đề tài: “Thầy Lăng, hôm qua sau khi thầy về, Hắc Đường nhà em thiệt kỳ quái, cứ luôn gầm gừ, thức ăn cho chó buổi tối nó cũng không ăn.”
Đông Chí nhếch miệng cười, tâm nói bị mất nhiều đồ ăn ngon như vậy, nó nào còn tâm tình mà ăn với uống, khẩu vị không tốt mới là bình thường.
“Thất bá còn nói là do nó luyến tiếc thầy.” Trang Lâm không hảo ý mà buồn cười nhìn thầy mình: “Hắc Đường nhà em nói không chừng là nhất kiến chung tình với thầy đó.”
“Không hiếm lạ.” Đông Chí bĩu môi: “Miêu miêu cẩu cẩu nhất kiến chung tình với thầy nhiều vô số kể.”
Trang Lâm bật cười ha ha.
Đông Chí nhìn biểu tình cậu nhóc, bắt đầu đuổi người: “Về lớp đi, chiều nay thầy còn phải phụ đạo thêm cho học sinh cuối cấp.”
Trang Lâm biết học sinh cuối cấp là chỉ những người định thi vào học viện mỹ thuật, thầy Lăng bổ túc thêm để chuẩn bị cho bọn họ đi thi. Lăng Đông Chí coi việc này là chuyện trọng đại của đời học sinh, nên không bao giờ qua loa. Trang Lâm do dự xin anh miễn bài tập tạo hình cho mình, xong mới vô cùng cao hứng rời đi.
Tan tầm chiều tối, Đông Chí đi chợ mua mấy con cá, lại mua hai mớ rau, định về nhà nấu ăn. Nhớ giữa trưa được ăn xíu mại, Đông Chí sinh ra vài phần ghen tị với học sinh của mình: Mỗi ngày đều có người làm đồ ngon cho ăn, nhóc con đó thiệt quá hạnh phúc.
Xe lái vào tiểu khu kí túc nhân viên, xe còn chưa kịp dừng lại đã thấy một vật màu xám phóng vụt qua. Đông Chí giật mình, luống cuống tay chân phanh kít lại, bóng dáng màu xám đã phi vào trong cửa xe mở rộng.
“Tiểu Xám, lần sau không được như vậy nữa.” Đông Chí kinh hồn chưa định thần lại: “Rất nguy hiểm.”
Tiểu Xám ít nhất cũng đã bảy, tám tuổi, lông màu xám nhạt, đôi mắt màu lam trong suốt, cái đuôi bị cụt một đoạn, nhưng bộ dạng vẫn thực anh tuấn. Nhưng tiểu tử này lại không được đáng yêu như Tiểu Dạng Nhi, trừ bỏ ngẫu nhiên đi theo Tiểu Dạng Nhi tới nhà anh cọ cơm ra thì tiểu tử này rất ít khi tới tìm anh.
Tiểu Xám lắc lắc cái đuôi cụt, có chút sốt ruột meo một tiếng: “Đông Chí, tôi nhờ anh giúp một việc.”
“Huh?” Đông Chí giật mình: “Giúp cái gì?”
“Từ chỗ này ra ngoài, đi về hướng Đông, tôi đưa anh tới gặp hai người.” Tiểu Xám thấy anh chả có động thái gì, có chút hấp tấp nóng nảy: “Thật sự là chuyện trọng yếu.”
“Được, được.” Đông Chí quành xe lại, theo phương hướng Tiểu Xám chỉ một đường chạy thẳng tới… chợ đêm khu Đông.
“Không phải mày muốn ăn thịt nướng đấy chứ?”
Tiểu Xám không để ý tới anh, đôi mắt lam sắc trợn trừng trừng, tựa hồ như muốn tìm tòi cái gì đó trong đám người đang đi qua đi lại giữa chợ đêm, cái đuôi cụt không ngừng lắc qua lắc lại, bộ dạng thập phần bất an phiền toái.
Đông Chí rốt cục cũng từ phản ứng của nó nhận ra vài phần nghiêm trọng: “Rốt cuộc là có chuyện gì?”
“Anh bế tôi đi vào đi.” Tiểu Xám nhìn vào chợ đêm đông đúc: “Tôi muốn tìm người.”
Đông Chí bế nó xuống xe ôm vào ngực, vừa vuốt ve lông nó vừa tò mò hỏi: “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì, mày muốn tìm ai?”
Tiểu Xám ở trong đám người hết nhìn đông tới nhìn tây, đột nhiên đè thấp giọng: “Đông Chí, anh nhìn bên kia kìa, cái quán có tấm biển in hình cá lớn cá nhỏ cùng tôm hùm ấy.”
Nó nói chính là một cửa hàng đồ nướng, Đông Chí nhìn lại, không cảm thấy có gì khác thường, lúc này chợ đêm vừa lúc náo nhiệt nhất, trong tiệm cũng có không ít khách nhân, hai nhân viên phục vụ vội vàng mang thức ăn lên, một nam nhân béo đen đen ngồi ở ngoài cửa đang quạt thịt nướng cho thực khách.
“Nhà hàng đó làm sao?”
“Cái tên mập mập đen đen đang nướng thịt đó, còn có cái tên đang bưng đồ ăn kia nữa, anh có thể vẽ lại mặt bọn chúng không?” thấy Đông Chí gật đầu, Tiểu Xám nói tiếp: “Sau đó giao bức vẽ cho cảnh sát.”
Đông Chí rớt cằm xuống đất: “Giao…giao cho ai?!”
“Cảnh sát.” Tiểu Xám biểu tình kinh ngạc kiểu ‘anh không biết cảnh sát à?’ “Bắt người xấu không phải là nhiệm vụ của cảnh sát sao? Hai tên kia chính là bọn cướp bại hoại đêm hôm đó.”
Đông Chí cẩn thận đánh giá hai người Tiểu Xám nói vài lần, sau đó bế nó nhanh chóng rời khỏi nơi này: “Vẽ tranh không thành vấn đề, nhưng kêu tao gửi cho cảnh sát thế nào bây giờ? Nếu cảnh sát hỏi làm sao tao biết, tao phải nói làm sao?”
Tiểu Xám đối với câu nói của anh rất chi là bất mãn: “Anh cứ nói anh tận mắt nhìn thấy là được.”
Đông Chí nghe vậy đầu đầy hắc tuyến: “Miêu đại ca, vụ cướp diễn ra vào nửa đêm, hơn nửa đêm tao không ngủ được, ra ngoài đi bộ tới nơi yên tĩnh lén nhìn các cặp tình nhân thân thiết… mày không thấy nói như vậy nghe rất giống biến thái sao?”