Ánh ban mai xuyên qua khẽ lá, hắt lên đá tảng màu lục trầm, phản xạ trên mặt nước lấp lánh ánh bạc, tựa như bị sương mù bao phủ. Đông Chí cảm thấy nỗi băn khoăn quanh quẩn trong lòng tựa như một màn sương mù dày đặc, dường như thấy rõ cái gì đó nhưng khi nhìn kỹ lại vẫn không thấy được cái gì.
Đông Chí cất hòn đá vào trong cổ áo, hơi có chút tiếc nuối lắc đầu với Trang Châu: “Không có gì, viên đá này khá giống chất liệu gỗ, nhưng bà dì bọn họ cũng không biết là loại gì, em hoài nghi viên đá này chính là sản vật trên ngọn núi này. Có lẽ những người trong tộc em đã phát hiện được một cái hang động nào đó, tuy rằng không bị người ngoài để ý nhưng thực khiến bọn họ yêu thích, vì thế trở thành vật tượng trưng cho bộ tộc.” Anh cũng chưa quên biểu tình hoảng sợ khi nhìn thấy viên đá này của thanh niên săn trộm kia, tuy rằng vẫn không hiểu được vì sao cậu ta lại bị dọa thành như vậy, chẳng lẽ cậu ta đoán được chuyện sẽ xảy ra sau đó?
Đông Chí nhìn phòng ốc trước mặt hoàn toàn bị vùi lấp dưới núi đá, trong lòng cảm thấy mất mát. Nơi này có lẽ chính là nơi mình được sinh ra, nhà hầm này, căn nhà hầm bị phá hủy một nửa bên kia, hoặc là căn nhà xa hơn chút nữa, cũng có thể là nhà hầm chỉ còn trơ trọi một bức tường tan hoang phía này, hơn hai mươi năm trước, cha mẹ ruột anh đã vui sướng ngập tràn mà nghênh đón anh tới thế giới này.
Nhưng vận mệnh an bài khiến bọn họ trở tay không kịp. Anh sinh ra ở nơi này nhưng lại lớn lên ở một thành thị hoàn toàn xa lạ, biến thành bộ dáng khiến bọn họ không thể nào nhận ra, trở nên…ngay cả khi bọn họ không còn tồn tại cũng không chút cảm kích, cho dù thật sự xuất hiện trước mặt bọn họ, cũng không thể gọi tên lẫn nhau…
Đông Chí bỗng nhiên rất muốn biết thời điểm mình sinh ra, cha mẹ đã đặt tên cho mình là gì? Thạch đầu? Nhị Trụ? Hay Tiểu Cầu…?
Đông Chí cúi đầu, khẽ lau đi khóe mắt ẩm ướt.
Trang Châu từ phía sau ôm lấy bờ vai Đông Chí, vỗ nhè nhẹ trấn an. Đứng ở chỗ này, ngay cả hắn cũng có thể cảm nhận được nỗi bi thương nặng trịch trong lòng em ấy, huống chi Đông Chí là người trong cuộc.
“Còn manh mối nào khác không?” Trang Châu nhẹ giọng hỏi: “Những nơi khác hoặc là người khác? Anh cùng em đi tìm.”
Giọng Đông Chí còn đè nặng một tia nức nở: “Tiểu tử gầy teo kia nói với em trong Thanh Thạch trấn có một lão nhân tên Nanh Sói, ông ấy cũng có một viên đá giống của em.”
Trang Châu kéo đầu Đông Chí nặng nề đặt trước ngực mình, nghiêng đầu cọ cọ lên đỉnh đầu em ấy: “Chúng ta cùng đi tìm ông ấy. Trở về tra bản đồ, anh lái xe, đưa cả nhóm miêu miêu cẩu cẩu nhà mình đi nữa.”
Đông Chí gối đầu lên bả vai người yêu cọ cọ mấy cái, rồi mới đứng dậy bắt đầu lấy máy ảnh ra chụp từng tấm từng tấm một. Anh muốn qua những tấm ảnh này có thể tìm kiếm thân thế bí ẩn của chính mình.
Những bí mật bị năm tháng bụi mù che dấu.
Đông Chí cùng Trang Châu tĩnh dưỡng trong Thạch Lựu thôn gần một tuần, sau khi nhận nửa con dê, hai con gà cùng mấy cân thịt lợn rừng từ bà dì, liền dẫn theo nhóm Miêu miêu cẩu cẩu nhà mình rời thôn tới Thanh Thạch trấn. Trước khi đi còn nhờ bà dì quyên góp cho thôn một số tiền. Số tiền này không phải là tiền đóng góp tu sửa miếu sơn thần mà thật tâm Đông Chí cảm thấy vị trí thôn rất bất tiện, nếu người trong thôn có một chiếc xe thay cho việc đi bộ, cho dù mọi người thay phiên nhau sử dụng cũng không sao, nhưng như vậy việc đi lại của mọi người trong thôn với bên ngoài sẽ dễ dàng hơn. Hơn nữa bọn nhỏ trong thôn còn phải tới trường dưới chân núi để học tập, tuy rằng bình thường đều ở trong kí túc trường nhưng cuối tuần hoặc các ngày nghỉ lễ vẫn phải về thôn, có xe đưa đón, bọn nhỏ đi lại càng thêm thuận tiện lại an toàn.
Một nhà bà dì đều luyến tiếc đứa nhỏ thấy ai cũng mỉm cười thân thiện này, trước lúc rời đi ai nấy đều chất đống thổ sản vùng núi trong xe để anh mang về làm quà, nào là nấm hương, mộc nhĩ, thịt khô, lạp xưởng… còn nói đồ bán bên ngoài hương vị không thể nào ngon bằng đồ mọi người kiếm được trên núi. Đông Chí cảm thấy mẹ mình rời nhà lâu như vậy, trong lòng khẳng định nhớ những món ăn này, cũng không chối từ.
Mấy ngày dưỡng thương trong thôn, Đông Chí cũng tới mấy nơi phụ cận xung quanh thôn, cơ hồ ảnh chụp cùng video đều đã đầy các thẻ nhớ mang theo. Thú vị nhất chính là bất luận anh đi tới đâu, đều có thể gặp được động vật trên núi. Chúng nó tới rất gần Đông Chí, còn dùng cặp mắt thuần khiết đáng yêu nhìn anh. Thậm chí lúc trở về thôn còn có hai con nai cứ đi theo đằng sau, tới tận cửa thôn vẫn luôn lưu luyến không rời mà quay trở lại núi. Trang Châu tự nhiên nghe không hiểu chúng nó đang nói gì, nhưng mỗi lần thấy cặp mắt ngập nước của tụi nó nhìn Đông Chí chớp a chớp, hắn đều cảm thấy chúng nó nhất định đang quấn lấy Đông Chí mà nói: “Sớm trở lại, nhất định phải trở lại đấy.”
Được rồi, sự thật chính là, khi bạn lấy về một người vợ thần quái, cuộc sống sinh hoạt của bạn chắc chắn sẽ thay đổi toàn bộ, từ một bộ phim tình duyên đô thị sinh hoạt nhanh chóng trở thành bộ phim điện ảnh linh dị thần quái đầy kích thích.
Trang Châu từ gương chiếu hậu nhìn đám miêu miêu cẩu cẩu nhà mình ngoan ngoãn ngồi gọn một chỗ, lại nhìn Đông Chí đang ngồi trên ghế phụ xem bản đồ, mỉm cười lắc đầu nói: “Hiện tại đi hướng nào?”
Đông Chí cũng không ngẩng đầu lên mà chỉ chỉ trỏ trỏ trong bản đồ: “Xuống núi rồi đi về phía Tây. Cứ đi thẳng về phía Tây thì ngày mai chúng ta sẽ tới Thanh Thạch trấn.”
Từ trên bản đồ nhìn lại, khoảng cách giữa Thanh Thạch trấn và Thạch Lựu thôn cũng không xa là mấy, nhưng phải đi vòng đường quốc lộ nên lộ tuyến cũng bị kéo dài.
Đây là một trấn nhỏ giao với tỉnh Tứ Xuyên Cam Túc, bị hai ngọn núi chắn ở bên trong, có địa hình hẹp dài. Trong trấn chỉ có một con đường duy nhất, người trong trấn cũng phi thường ít. Đông Chí cảm thấy những người tới nơi này qua lại đều mang theo mục đích gì đó không muốn ai biết. Tỷ như đám săn trộm vừa bị sa lưới vừa rồi, bọn họ thường xuyên tới đây tiêu thụ hàng săn được. Dân buôn lậu, dân săn trộm, dân lưu vong, cùng dân buôn bán không phải người tốt, tất cả dường như đều tụ tập trong trấn nhỏ bừa bãi vô danh này. Bề ngoài lại bày ra một loại diện mạo phồn vinh dị dạng, mà lão nhân tên Nanh Sói kia lại mở một tiểu khách điếm (nhà trọ) tên “Trương gia điếm” ở trong một góc trấn.
Khách điếm không lớn, nằm gần ngã tư đường là một căn nhà hai tầng, mặt tiền không lớn, đi vào chính là quầy tiếp tân, qua quầy tiếp tân là một cái sân rộng, mười gian khách phòng cho thuê bao chung quanh cái sân đó. Trong viện tử dựng một căn chòi giản dị, phía dưới là hai cái giếng lộ thiên, để cho khách nhân rửa mặt hoặc lấy nước dùng. Bởi vì trời đông lạnh bên phía trên giếng được phủ một lớp giữ ấm thật dày. Khi bọn Đông Chí tới thuê trọ, tiểu nhị đã nhắc nhở bọn họ, trước khi đi ngủ nhớ dọn sạch nước trong phòng nếu không đêm lạnh nước trong phòng sẽ đóng băng. Đối với đám chó mèo bọn họ đem theo, người trong điếm không nói gì, nơi này cũng có rất nhiều người mang theo chó săn, hoặc là con mồi chuẩn bị đem bán, bọn họ nhìn đã quen.
Tiểu nhị dẫn bọn họ tới gian phòng của mình, lại nhiệt tình chỉ cho bọn họ tới chỗ nào để giải quyết ba bữa cơm, hoặc tới cửa hàng nào có thể mua được món đồ giá cả hợp lý. Đông Chí nghe có lệ vừa đánh giá chung quanh.
Trừ bỏ tiểu nhị gầy gò dẫn đường này, trong điếm còn có một lão nhân chân có tật đi cà nhắc làm tạp vụ. Đông Chí đánh giá ông ấy vài lần, cảm thấy không quá giống lão nhân Nanh Sói mà tiểu tử săn trộm kia đã tả.
Đông Chí thực rõ ràng đánh gãy lời giới thiệu của tiểu nhị: “Tôi muốn gặp Nanh Sói.”
Tiểu nhị biểu tình đang mỉm cười nhất thời cứng đờ.
Trang Châu đứng bên cạnh nhịn không được thở dài. Đông Chí nhà hắn dường như vẫn chưa học được cách nói chuyện uyển chuyển một chút, cứ thẳng đuột như vậy, đến hỏi chuyện cũng không biết khéo léo đưa đẩy gì cả.
Đông Chí nghe thấy tiếng thở dài kia, nhưng anh không nhìn biểu tình của Trang Châu, chỉ nhìn chằm chằm vào tiểu nhị nhấn mạnh từng chữ: “Cậu có thể chuyển lời cho Nanh Sói là có người muốn gặp ông ấy, không có chuyện gì khác chỉ muốn hỏi chăm về chuyện trước đây.” Nói xong, Đông Chí cởi cúc cổ áo, lôi viên đá lục sắc ra.
Trên mặt tiểu nhị lộ ra thần sắc kinh ngạc.
Đông Chí cảm thấy có chút vừa lòng: “Chúng tôi không có ác ý, chỉ muốn hỏi về chuyện quá khứ.”
Tiểu nhị nhìn anh, do dự gật đầu: “Lão bản chiều tối mới có thể trở về.”
“Được, tôi chờ ông ấy.” Đông Chí nhét hai tờ tiền vào túi áo tiểu nhị: “Đã làm phiền cậu, tiểu ca.”
Trang Châu sán lại khoác cổ Đông Chí, hận nghiến răng nghiến lợi: “Sao em lại thiếu kiên nhẫn như vậy?”
Đông Chí bị hắn nắm cổ, lập tức bật cười: “Chờ không nổi, qua mấy ngày nữa trường bắt đầu khai giảng, chúng ta không còn thời gian dây dưa nữa. Hơn nữa người như cậu ta tại sao lại thành thành thật thật đứng trông điếm? Anh không lên tiếng ai biết anh tới làm gì?”
Trang Châu hết nói nổi, tức giận đến trừng mắt.
Đông Chí cầm cổ tay hắn: “Được rồi, ra ngoài tìm chỗ ăn cơm rồi đi dạo loanh quanh một chút. Nói không chừng còn tìm được thứ gì tốt.” Thí dụ như con dao sắc bén kia của anh, tuy rằng cho tới giờ vẫn chưa có tác dụng gì thực tế. Đương nhiên lời này Đông Chí tuyệt đối sẽ không nói cho Trang Châu biết.
Trang Châu chỉ nhóm miêu miêu cẩu cẩu trong phòng: “Còn tụi nó tính sao đây?”
“Dẫn theo a.” Đông Chí trả lời đương nhiên: “Anh nhìn em này.”
Gây sức ép mấy phút đồng hồ, người một nhà rốt cục xuất môn. Hắc Đường do Trang Châu dắt, Tiểu Xám già nhất cũng ổn định nhất, để nó ngồi trên lưng Hắc Đường. Tiểu Dạng Nhi không thành thật nhất do Đông Chí bế. Còn Bồi Tây để Trang Châu bế, rất nhiều chuyện nó đều làm theo Tiểu Dạng Nhi, Tiểu Dạng Nhi thành thật, nó cũng không náo loạn.
Người một nhà rêu rao ra ngoài lấy thịt dê thịt bò làm món ăn chủ đạo, ăn xong lại ra chợ dạo một vòng. Trấn nhỏ này xem như nơi tập kết hàng, thương phẩm của vùng này, trong chợ bày bán nhiều nhất chính là da lông, da chế phẩm. Đông Chí không quan tâm mấy thứ này, đi bộ một vòng, chọn được mấy khối rễ cây được điêu khắc thành hàng mỹ nghệ, lúc này với cùng mấy miệng ăn trong nhà trở về.
Tiểu nhị trong điếm đứng chờ sẵn ngoài cửa, thấy bọn họ trở về vội vàng tươi cười tiếp đón: “Lão bản của chúng tôi đã trở lại.”
Tim Đông Chí đập mạnh: “Lúc nào có thể gặp ông ấy?”
Tiểu nhị chỉ chỉ trên lầu: “Chờ hai người thu xếp xong liền đi lên.”
Đông Chí theo bản năng ngẩng đầu, quả nhiên cửa sổ lầu hai đã sáng đèn. Một thân ảnh cao lớn đứng bên cửa sổ nhìn xuống ngã tư đường bên ngoài. Đứng dưới lầu, không thấy rõ mặt ông ấy, nhưng Đông Chí có thể cảm nhận được hương vị tiêu điều trầm mặc toát ra từ trên người đàn ông này. Thật giống như ông ấy đã nếm trải hết mọi đau khổ trong cuộc sống, nhưng cái gì cũng không chịu nói.
Đông Chí cất hòn đá vào trong cổ áo, hơi có chút tiếc nuối lắc đầu với Trang Châu: “Không có gì, viên đá này khá giống chất liệu gỗ, nhưng bà dì bọn họ cũng không biết là loại gì, em hoài nghi viên đá này chính là sản vật trên ngọn núi này. Có lẽ những người trong tộc em đã phát hiện được một cái hang động nào đó, tuy rằng không bị người ngoài để ý nhưng thực khiến bọn họ yêu thích, vì thế trở thành vật tượng trưng cho bộ tộc.” Anh cũng chưa quên biểu tình hoảng sợ khi nhìn thấy viên đá này của thanh niên săn trộm kia, tuy rằng vẫn không hiểu được vì sao cậu ta lại bị dọa thành như vậy, chẳng lẽ cậu ta đoán được chuyện sẽ xảy ra sau đó?
Đông Chí nhìn phòng ốc trước mặt hoàn toàn bị vùi lấp dưới núi đá, trong lòng cảm thấy mất mát. Nơi này có lẽ chính là nơi mình được sinh ra, nhà hầm này, căn nhà hầm bị phá hủy một nửa bên kia, hoặc là căn nhà xa hơn chút nữa, cũng có thể là nhà hầm chỉ còn trơ trọi một bức tường tan hoang phía này, hơn hai mươi năm trước, cha mẹ ruột anh đã vui sướng ngập tràn mà nghênh đón anh tới thế giới này.
Nhưng vận mệnh an bài khiến bọn họ trở tay không kịp. Anh sinh ra ở nơi này nhưng lại lớn lên ở một thành thị hoàn toàn xa lạ, biến thành bộ dáng khiến bọn họ không thể nào nhận ra, trở nên…ngay cả khi bọn họ không còn tồn tại cũng không chút cảm kích, cho dù thật sự xuất hiện trước mặt bọn họ, cũng không thể gọi tên lẫn nhau…
Đông Chí bỗng nhiên rất muốn biết thời điểm mình sinh ra, cha mẹ đã đặt tên cho mình là gì? Thạch đầu? Nhị Trụ? Hay Tiểu Cầu…?
Đông Chí cúi đầu, khẽ lau đi khóe mắt ẩm ướt.
Trang Châu từ phía sau ôm lấy bờ vai Đông Chí, vỗ nhè nhẹ trấn an. Đứng ở chỗ này, ngay cả hắn cũng có thể cảm nhận được nỗi bi thương nặng trịch trong lòng em ấy, huống chi Đông Chí là người trong cuộc.
“Còn manh mối nào khác không?” Trang Châu nhẹ giọng hỏi: “Những nơi khác hoặc là người khác? Anh cùng em đi tìm.”
Giọng Đông Chí còn đè nặng một tia nức nở: “Tiểu tử gầy teo kia nói với em trong Thanh Thạch trấn có một lão nhân tên Nanh Sói, ông ấy cũng có một viên đá giống của em.”
Trang Châu kéo đầu Đông Chí nặng nề đặt trước ngực mình, nghiêng đầu cọ cọ lên đỉnh đầu em ấy: “Chúng ta cùng đi tìm ông ấy. Trở về tra bản đồ, anh lái xe, đưa cả nhóm miêu miêu cẩu cẩu nhà mình đi nữa.”
Đông Chí gối đầu lên bả vai người yêu cọ cọ mấy cái, rồi mới đứng dậy bắt đầu lấy máy ảnh ra chụp từng tấm từng tấm một. Anh muốn qua những tấm ảnh này có thể tìm kiếm thân thế bí ẩn của chính mình.
Những bí mật bị năm tháng bụi mù che dấu.
Đông Chí cùng Trang Châu tĩnh dưỡng trong Thạch Lựu thôn gần một tuần, sau khi nhận nửa con dê, hai con gà cùng mấy cân thịt lợn rừng từ bà dì, liền dẫn theo nhóm Miêu miêu cẩu cẩu nhà mình rời thôn tới Thanh Thạch trấn. Trước khi đi còn nhờ bà dì quyên góp cho thôn một số tiền. Số tiền này không phải là tiền đóng góp tu sửa miếu sơn thần mà thật tâm Đông Chí cảm thấy vị trí thôn rất bất tiện, nếu người trong thôn có một chiếc xe thay cho việc đi bộ, cho dù mọi người thay phiên nhau sử dụng cũng không sao, nhưng như vậy việc đi lại của mọi người trong thôn với bên ngoài sẽ dễ dàng hơn. Hơn nữa bọn nhỏ trong thôn còn phải tới trường dưới chân núi để học tập, tuy rằng bình thường đều ở trong kí túc trường nhưng cuối tuần hoặc các ngày nghỉ lễ vẫn phải về thôn, có xe đưa đón, bọn nhỏ đi lại càng thêm thuận tiện lại an toàn.
Một nhà bà dì đều luyến tiếc đứa nhỏ thấy ai cũng mỉm cười thân thiện này, trước lúc rời đi ai nấy đều chất đống thổ sản vùng núi trong xe để anh mang về làm quà, nào là nấm hương, mộc nhĩ, thịt khô, lạp xưởng… còn nói đồ bán bên ngoài hương vị không thể nào ngon bằng đồ mọi người kiếm được trên núi. Đông Chí cảm thấy mẹ mình rời nhà lâu như vậy, trong lòng khẳng định nhớ những món ăn này, cũng không chối từ.
Mấy ngày dưỡng thương trong thôn, Đông Chí cũng tới mấy nơi phụ cận xung quanh thôn, cơ hồ ảnh chụp cùng video đều đã đầy các thẻ nhớ mang theo. Thú vị nhất chính là bất luận anh đi tới đâu, đều có thể gặp được động vật trên núi. Chúng nó tới rất gần Đông Chí, còn dùng cặp mắt thuần khiết đáng yêu nhìn anh. Thậm chí lúc trở về thôn còn có hai con nai cứ đi theo đằng sau, tới tận cửa thôn vẫn luôn lưu luyến không rời mà quay trở lại núi. Trang Châu tự nhiên nghe không hiểu chúng nó đang nói gì, nhưng mỗi lần thấy cặp mắt ngập nước của tụi nó nhìn Đông Chí chớp a chớp, hắn đều cảm thấy chúng nó nhất định đang quấn lấy Đông Chí mà nói: “Sớm trở lại, nhất định phải trở lại đấy.”
Được rồi, sự thật chính là, khi bạn lấy về một người vợ thần quái, cuộc sống sinh hoạt của bạn chắc chắn sẽ thay đổi toàn bộ, từ một bộ phim tình duyên đô thị sinh hoạt nhanh chóng trở thành bộ phim điện ảnh linh dị thần quái đầy kích thích.
Trang Châu từ gương chiếu hậu nhìn đám miêu miêu cẩu cẩu nhà mình ngoan ngoãn ngồi gọn một chỗ, lại nhìn Đông Chí đang ngồi trên ghế phụ xem bản đồ, mỉm cười lắc đầu nói: “Hiện tại đi hướng nào?”
Đông Chí cũng không ngẩng đầu lên mà chỉ chỉ trỏ trỏ trong bản đồ: “Xuống núi rồi đi về phía Tây. Cứ đi thẳng về phía Tây thì ngày mai chúng ta sẽ tới Thanh Thạch trấn.”
Từ trên bản đồ nhìn lại, khoảng cách giữa Thanh Thạch trấn và Thạch Lựu thôn cũng không xa là mấy, nhưng phải đi vòng đường quốc lộ nên lộ tuyến cũng bị kéo dài.
Đây là một trấn nhỏ giao với tỉnh Tứ Xuyên Cam Túc, bị hai ngọn núi chắn ở bên trong, có địa hình hẹp dài. Trong trấn chỉ có một con đường duy nhất, người trong trấn cũng phi thường ít. Đông Chí cảm thấy những người tới nơi này qua lại đều mang theo mục đích gì đó không muốn ai biết. Tỷ như đám săn trộm vừa bị sa lưới vừa rồi, bọn họ thường xuyên tới đây tiêu thụ hàng săn được. Dân buôn lậu, dân săn trộm, dân lưu vong, cùng dân buôn bán không phải người tốt, tất cả dường như đều tụ tập trong trấn nhỏ bừa bãi vô danh này. Bề ngoài lại bày ra một loại diện mạo phồn vinh dị dạng, mà lão nhân tên Nanh Sói kia lại mở một tiểu khách điếm (nhà trọ) tên “Trương gia điếm” ở trong một góc trấn.
Khách điếm không lớn, nằm gần ngã tư đường là một căn nhà hai tầng, mặt tiền không lớn, đi vào chính là quầy tiếp tân, qua quầy tiếp tân là một cái sân rộng, mười gian khách phòng cho thuê bao chung quanh cái sân đó. Trong viện tử dựng một căn chòi giản dị, phía dưới là hai cái giếng lộ thiên, để cho khách nhân rửa mặt hoặc lấy nước dùng. Bởi vì trời đông lạnh bên phía trên giếng được phủ một lớp giữ ấm thật dày. Khi bọn Đông Chí tới thuê trọ, tiểu nhị đã nhắc nhở bọn họ, trước khi đi ngủ nhớ dọn sạch nước trong phòng nếu không đêm lạnh nước trong phòng sẽ đóng băng. Đối với đám chó mèo bọn họ đem theo, người trong điếm không nói gì, nơi này cũng có rất nhiều người mang theo chó săn, hoặc là con mồi chuẩn bị đem bán, bọn họ nhìn đã quen.
Tiểu nhị dẫn bọn họ tới gian phòng của mình, lại nhiệt tình chỉ cho bọn họ tới chỗ nào để giải quyết ba bữa cơm, hoặc tới cửa hàng nào có thể mua được món đồ giá cả hợp lý. Đông Chí nghe có lệ vừa đánh giá chung quanh.
Trừ bỏ tiểu nhị gầy gò dẫn đường này, trong điếm còn có một lão nhân chân có tật đi cà nhắc làm tạp vụ. Đông Chí đánh giá ông ấy vài lần, cảm thấy không quá giống lão nhân Nanh Sói mà tiểu tử săn trộm kia đã tả.
Đông Chí thực rõ ràng đánh gãy lời giới thiệu của tiểu nhị: “Tôi muốn gặp Nanh Sói.”
Tiểu nhị biểu tình đang mỉm cười nhất thời cứng đờ.
Trang Châu đứng bên cạnh nhịn không được thở dài. Đông Chí nhà hắn dường như vẫn chưa học được cách nói chuyện uyển chuyển một chút, cứ thẳng đuột như vậy, đến hỏi chuyện cũng không biết khéo léo đưa đẩy gì cả.
Đông Chí nghe thấy tiếng thở dài kia, nhưng anh không nhìn biểu tình của Trang Châu, chỉ nhìn chằm chằm vào tiểu nhị nhấn mạnh từng chữ: “Cậu có thể chuyển lời cho Nanh Sói là có người muốn gặp ông ấy, không có chuyện gì khác chỉ muốn hỏi chăm về chuyện trước đây.” Nói xong, Đông Chí cởi cúc cổ áo, lôi viên đá lục sắc ra.
Trên mặt tiểu nhị lộ ra thần sắc kinh ngạc.
Đông Chí cảm thấy có chút vừa lòng: “Chúng tôi không có ác ý, chỉ muốn hỏi về chuyện quá khứ.”
Tiểu nhị nhìn anh, do dự gật đầu: “Lão bản chiều tối mới có thể trở về.”
“Được, tôi chờ ông ấy.” Đông Chí nhét hai tờ tiền vào túi áo tiểu nhị: “Đã làm phiền cậu, tiểu ca.”
Trang Châu sán lại khoác cổ Đông Chí, hận nghiến răng nghiến lợi: “Sao em lại thiếu kiên nhẫn như vậy?”
Đông Chí bị hắn nắm cổ, lập tức bật cười: “Chờ không nổi, qua mấy ngày nữa trường bắt đầu khai giảng, chúng ta không còn thời gian dây dưa nữa. Hơn nữa người như cậu ta tại sao lại thành thành thật thật đứng trông điếm? Anh không lên tiếng ai biết anh tới làm gì?”
Trang Châu hết nói nổi, tức giận đến trừng mắt.
Đông Chí cầm cổ tay hắn: “Được rồi, ra ngoài tìm chỗ ăn cơm rồi đi dạo loanh quanh một chút. Nói không chừng còn tìm được thứ gì tốt.” Thí dụ như con dao sắc bén kia của anh, tuy rằng cho tới giờ vẫn chưa có tác dụng gì thực tế. Đương nhiên lời này Đông Chí tuyệt đối sẽ không nói cho Trang Châu biết.
Trang Châu chỉ nhóm miêu miêu cẩu cẩu trong phòng: “Còn tụi nó tính sao đây?”
“Dẫn theo a.” Đông Chí trả lời đương nhiên: “Anh nhìn em này.”
Gây sức ép mấy phút đồng hồ, người một nhà rốt cục xuất môn. Hắc Đường do Trang Châu dắt, Tiểu Xám già nhất cũng ổn định nhất, để nó ngồi trên lưng Hắc Đường. Tiểu Dạng Nhi không thành thật nhất do Đông Chí bế. Còn Bồi Tây để Trang Châu bế, rất nhiều chuyện nó đều làm theo Tiểu Dạng Nhi, Tiểu Dạng Nhi thành thật, nó cũng không náo loạn.
Người một nhà rêu rao ra ngoài lấy thịt dê thịt bò làm món ăn chủ đạo, ăn xong lại ra chợ dạo một vòng. Trấn nhỏ này xem như nơi tập kết hàng, thương phẩm của vùng này, trong chợ bày bán nhiều nhất chính là da lông, da chế phẩm. Đông Chí không quan tâm mấy thứ này, đi bộ một vòng, chọn được mấy khối rễ cây được điêu khắc thành hàng mỹ nghệ, lúc này với cùng mấy miệng ăn trong nhà trở về.
Tiểu nhị trong điếm đứng chờ sẵn ngoài cửa, thấy bọn họ trở về vội vàng tươi cười tiếp đón: “Lão bản của chúng tôi đã trở lại.”
Tim Đông Chí đập mạnh: “Lúc nào có thể gặp ông ấy?”
Tiểu nhị chỉ chỉ trên lầu: “Chờ hai người thu xếp xong liền đi lên.”
Đông Chí theo bản năng ngẩng đầu, quả nhiên cửa sổ lầu hai đã sáng đèn. Một thân ảnh cao lớn đứng bên cửa sổ nhìn xuống ngã tư đường bên ngoài. Đứng dưới lầu, không thấy rõ mặt ông ấy, nhưng Đông Chí có thể cảm nhận được hương vị tiêu điều trầm mặc toát ra từ trên người đàn ông này. Thật giống như ông ấy đã nếm trải hết mọi đau khổ trong cuộc sống, nhưng cái gì cũng không chịu nói.