Mục đích ban đầu mà bà Lăng gọi Trang Châu tới là muốn chính miệng hỏi hắn về tình hình gia đình hắn, đặc biệt là thái độ ba mẹ Trang Châu đối với Đông Chí. Nhưng chờ tới khi hai người đáp ứng buổi tối tới đây ăn cơm, bà mới kịp phản ứng lại đây là đầu tiên Trang Châu chính thức ra mắt Lăng gia. Cho dù hắn không phải đứa con dâu mình đặc biệt vừa lòng nhưng nó là người bạn đời con trai mình chọn, về sau ngẩng đầu không thấy cúi đầu găp mặt, tùy tiện vô lễ là không thể được.
Vì thế bà Lăng bắt đầu mở tủ lạnh, cân nhắc thực đơn bữa cơm tối.
Trang Châu và Đông Chí còn chưa trở về, Lăng Bảo Bảo đi nhà trẻ đã được ông Lăng đón về. Bé vừa nghe có một người gọi là chú Trang tới nhà ăn cơm, lập tức quấn lấy bà mình hỏi có phải trong nhà chú ấy có một con chó rất lớn, còn ồn ào nói muốn chơi cùng chó lớn. Vì thế, Hắc Đường cũng thành khách nhân của Lăng gia, đi cùng cha nó thanh thản tới dự tiệc.
Lăng Bảo Bảo quả thực vui đến điên rồi, ôm cổ Hắc Đường vui sướng không muốn buông tay. Ông bà Lăng vừa thấy một con chó lớn như vậy đứng cạnh cháu trai mình có chút lo lắng, sợ con chó sẽ làm bị thương Bảo Bảo, sau đó phát hiện chỉ có cháu trai mình là cuồng nhiệt quá mức còn Hắc Đường hóa ra lại là một con chó đặc biệt nhã nhặn, đặc biệt khí chất, vẫn luôn tao nhã khoan thai đi bên cạnh Trang Châu, lúc này mới thoáng yên lòng.
Bà Lăng tự nhiên không biết được rằng, trước khi vào cửa Đông Chí đã nhéo tai Hắc Đường dặn dò nó một lần: “Không được loạn chạy nhảy ở nhà! Không được nổi điên với Bảo Bảo! Không được sủa ầm ĩ trong phòng! Không được làm đổ chậu hoa ngoài ban công của ba! Không được…”
Hắc Đường rất bình tĩnh liếm liếm cằm anh: “Anh cứ yên tâm đi, tôi dầu gì cũng xuất thân danh môn, phong thái lễ nghi cao phú soái nên có tôi đều không thiếu. Lát nữa sẽ cho anh thấy cái gì gọi là kỳ huyễn quý công tử.” (Jer: mỗi lần ẻm mở miệng là không thể nhịn được cười=)))))
Đông Chí: “…”
Chớp chớp đôi mắt hương vòng, Đông Chí vẻ mặt bất mãn hỏi cẩu cha: “Kỳ huyễn quý công tử là cái gì?”
Trang Châu 囧 nhìn nhìn con trai, lại nhìn nhìn Đông Chí rõ ràng đã bị kích thích, thực bất đắc dĩ giơ tay đầu hàng nói: “Anh không biết.”
Đông Chí cơ hồ còn tưởng rằng bị đã bị xã hội hiện đại đào thải, ngay cả một con chó cũng có thể thuận miệng nói ba hoa gì đó mà ngay cả anh cũng chưa từng nghe qua. May mắn cả Trang Châu cũng không biết, tám chín phần mười là Hắc Đường xem được từ bộ phim truyền hình loạn thất bát tao nào đó rồi. Anh vừa mới thở phào một cái, lại nghe thấy Trang Châu chậm rãi mở miệng: “Chuyện này cũng không có gì lạ, bọn nhỏ thường biết nhiều thứ kì quái hơn chúng ta, đây có được tính là khoảng cách giữa các thế hệ không?”
Đông Chí: “…”
Được rồi, mình sai rồi, mình không phải bị thời đại đào thải. Mình rõ ràng là bị hai 囧 cha con nhà này đánh bại.
Mạch não giữa bọn họ căn bản không cùng một tần suất.
Trang Châu tự nhiên không đi tay không, trừ bỏ một con cẩu chuyên môn bán manh, hắn còn mang tới hai chậu cây cảnh. Hắn nghe Đông Chí nói ba Lăng rất thích trồng cây chăm hoa cho nên biếu tặng cái này là hợp lý nhất. Còn về phía mẹ Lăng, hắn thật sự không biết nên lấy lòng thế nào, liền mua một hộp điểm tâm không đường. Tuy rằng lần đầu gặp mặt trước, mẹ Lăng từ đầu tới cuối đều luôn mỉm cười, nhưng không hiểu sao, mỗi lần Trang Châu nhớ tới vị…ách, mẹ vợ? mẹ chồng? này trong lòng đều có cảm giác chột dạ.
Khi ông Lăng nhìn thấy Trang Châu mang chậu cảnh tới quả nhiên rất cao hứng, lập tức đặt một chậu lan hồ điệp ở cửa sổ phòng khách, chậu thủy tùng còn lại bưng tới thư phòng. Trang Châu là người vô cùng hiểu sát ngôn quan sắc (nhìn sắc mặt đoán ý), lập tức khiêm tốn thỉnh giáo ông các vấn đề trồng hoa cỏ gì đó. Ông Lăng vừa nghe nói hắn tự mình cải tạo sân vườn trong nhà, còn tính trồng thêm một số hoa cỏ ở đó, sở thích này rất hợp ý ông, quả thực là tri âm. Dáng vẻ thằng bé lại không giống hai thằng con ông, mỗi lần gọi chúng nó giúp ông trồng cây thay đất chúng nó đều chỉ làm qua loa cho xong.
Đông Chí ngồi một bên nghe vậy trợn trắng mắt, cảm thấy ông xã nhà mình quá thuận lợi đi, chỉ ba xạo nói điêu mấy câu đã thu phục luôn cha già khó tính. Đông Chí quen biết Trang Châu lâu như vậy, cuối cùng cũng được tận mắt nhìn thấy thủ đoạn xã giao cường đại của hắn, quả nhiên có chuyên môn nghề nghiệp.
Lăng Bảo Bảo lấy cây lược gỗ của mẹ mình tới chải lông cho Hắc Đường, nghe ông nội nói muốn đi trồng cây cũng đi theo giúp vui: “Con cũng trồng cây! Con giúp ông nội trồng!”
Đông Chí nhớ tới khu thí nghiệm rộng rãi phía sau trường trung học Nam Sơn, liền nói với Lăng Bảo Bảo: “Nhà chú Trang có sân vườn rộng lắm, bảo chú ấy để dành cho con một mảnh đất nhỏ, con tự mình chăm sóc, muốn trồng loại cây gì cũng được, nhé?”
Lăng Bảo Bảo hét lên sung sướng rồi chạy tới phòng bếp khoe với bà nội, một lát sau lại chạy về, khuôn mặt nhỏ rối rắm hỏi ông Lăng: “Ông nội, ông nói xem con nên trồng hoa gì nha?”
Ông Lăng đối với đứa cháu trai này đặc biệt kiên nhẫn, nghe thấy nó hỏi như vậy liền ôn nhu đáp lại: “Bảo Bảo thích hoa gì nào? Hoa loa kèn? Hoa đèn lồng? trồng cà chua bi cũng được đó.”
Lăng Bảo Bảo đấu tranh một chút, giơ hai ngón tay mũm mĩm về phía ông nội mình: “Con có thể trồng hai loại cây không?”
Ông Lăng cười hiền: “Đương nhiên có thể nha.”
Lăng Bảo Bảo cao hứng vô cùng: “Con muốn trồng cà chua bi và cả hoa đèn lồng.”
Trang Châu nói với Lăng Bảo Bảo: “Trong tầng hầm nhà chú có sẵn một bộ quốc xẻng nhỏ, đặc biệt xinh đẹp, chờ khi con tới trồng cây chú sẽ lấy ra cho con.” Nói xong hắn khoa tay múa chân miêu tả chiều dài của bộ gia cụ: “Dài thế này thôi, vừa lúc thích hợp cho con dùng.” Bộ dụng cụ này là quà năm mới Hạ Mạt tặng cho hắn vào năm cha mẹ hắn ly dị. Khi đó lòng hắn tràn đầy phẫn uất ủy khuất vì bị người nhà vứt bỏ, tự nhiên sẽ không nhận, lại càng không thèm động tới. Sau này khi Trang Lâm lớn hơn một chút, tâm tình hắn đã xảy ra thay đổi lớn, liền cất kỹ không muốn cho người khác dùng. Hai ngày trước khi tìm dụng cụ đào đất thì nhìn thấy chúng, bỗng nhiên cảm thấy những thứ này từng chất chứa tâm sự nặng nề, hiện giờ đã trở nên không còn quan trọng nữa.
Khi mấy người đang ở trong phòng đùa giỡn thì Hàn Mẫn và Lăng Lập Đông đi làm về. Lăng Bảo Bảo lập tức nhào qua, cao hứng phấn chấn khoe khoang với hai người bọn họ: “Chú Trang muốn trồng cây, còn cho con một mảnh đất nhỏ, nói con muốn trồng cái gì cũng được, con và ông nội thương lượng muốn trồng hoa đèn lồng và cà chua bi.”
Lăng Lập Đông thấy con trai hưng phấn tới độ đỏ cả mặt, thần sắc thoáng có chút phức tạp liếc mắt nhìn Trang Châu một cái: “Định trồng thế nào? Sở thích mới?”
Trang Châu giải thích: “Lần trước theo Đông Chí tới Chim Nhạn sơn, em học được một ít việc nhà nông cùng hai biểu cữu. Trở về thấy sân nhà mình bị hỏ hoang, liền có chút ngứa tay. Hai ngày nay vừa mới cải tạo xong đất, bón phân rồi, chờ qua thanh minh sẽ bắt đầu gieo trồng.”
Lăng Lập Đông gật đầu, anh nhìn ra Trang Châu đã nắm được sở thích của già trẻ nhà mình, cũng không nói gì khiến mọi người mất hứng.
Lăng Bảo Bảo ở bên cạnh kéo kéo tay áo Trang Châu: “Chú Trang, lúc trồng cây chú không thể quên con.”
“Sẽ không quên đâu.” Trang Châu cười nói: “Đến lúc đó chúng ta chọn ngày nghỉ cuối tuần, tất cả mọi người đều tới, coi như hoạt động gia đình có được không?!”
Hàn Mẫn nghe xong cũng rất cao hứng: “Chị cám ơn chú trước, mấy hôm nay đồng nghiệp chị đều nói, hiện giờ trẻ con thành phố đều không có cơ hội tiếp xúc với thiên nhiên, rất đáng thương. Chị còn định mấy ngày nữa mua thêm vài chậu hoa, để cho Bảo Bảo tìm hiểu. Giờ có thể để nó tự tay đi trồng cây thì quá tốt rồi.”
“Lát nữa chắc phải phiền hai bác giúp em chọn mấy loại cây để trồng.” Trang Châu xoa xoa đầu Bảo Bảo: “Mua mấy cây cao tầm như con nhé, để xem con lớn nhanh hơn tụi nó hay tụi nó lớn nhanh hơn con.”
Lăng Bảo Bảo càng hưng phấn hơn.
Hàn Mẫn đi theo vui vẻ nửa ngày mới phát hiện con trai lấy lược gỗ của mình ra để chải lông cho chó, nhất thời dở khóc dở cười. Vừa lúc mẹ Lăng làm cơm xong, nhanh chóng giục mấy ông cháu đi rửa tay. Hắc Đường cũng chậm rãi đi theo vào nhà vệ sinh, vì thế Lăng Bảo Bảo cũng tiện tay rửa móng vuốt cho nó luôn, lúc ăn cơm còn cố ý để nó ngồi ở cạnh mình. Bà Lăng lúc đầu nhìn thấy con chó lớn như vậy có chút lo ngại, nhưng sau đó vẫn luôn thấy nó ngoan ngoãn ngồi một chỗ, lại cảm thấy yêu thích không chịu được. Lúc ăn cơm còn cho nó mấy khúc xương sườn để trong bát cho nó. Trang Châu cảm thấy bà Lăng hầm xương không cho nhiều gia vị ngẫu nhiên ăn một bữa cũng không có vấn đề gì lớn, cũng không phản đối. Hắc Đường giả bộ diễn đến hoàn hảo, càng tỏ ra hào hoa phong nhã.
Trên bàn cơm Lăng gia không có quy củ ‘ăn cơm không nói chuyện’, ban ngày người một nhà bận rộn các kiểu, cũng chỉ có bữa tối mới có cơ hội quây quần bên nhau, cho nên đối với người Lăng gia mà nói, đây là cơ hội tốt nhất để giao lưu tình cảm. Bà Lăng hỏi han tình huống nhà Trang Châu, Trang Châu cũng đều nói lại chi tiết. Bà Lăng nghe tới đoạn lúc hắn 8 tuổi, mẹ ruột đã dẫn theo anh trai rời đi, nhất thời cảm thấy hắn là một đứa nhỏ đáng thương, mặt mày liền lộ ra thần sắc ôn hòa thương cảm. Trang Châu tự nhiên nhìn ra nhưng lại thông minh không giải thích. Chỉ nói kế mẫu của mình là một người phi thường tốt. Bà Lăng cảm thấy kế mẫu dù có tốt đến mấy cũng không thể nào bằng mẹ ruột được. Nhưng suy nghĩ này bà không để lộ ra ngoài cho lũ nhỏ biết.
“Thế này đi…” Bà Lăng nghĩ nghĩ nói với Trang Châu: “Các con phụ trách tìm địa điểm cho chúng ta gặp mặt, lúc gặp mặt các con không cần đi cùng, mấy trưởng bối chúng ta sẽ tự nói chuyện với nhau.”
Đông Chí vừa định nói gì đó, đã bị Trang Châu ở dưới gầm bàn đá chân một cái.
Trang Châu cười nói: “Dạ được.”
Đông Chí nghĩ nghĩ, rồi cũng ngậm miệng. Một lát sau, nhịn không được, trộm lấy di động ra nhắn tin cho Trang Châu: Chọn địa điểm xong lén lắp camera theo dõi đi.
Trang Châu khóe miệng co rút, nhắn tin đáp lại: Anh không dám.
Đông Chí bất đắc dĩ. Ngẫm lại cảm thấy không có gì phải lo lắng cả, nếu trưởng bối hai nhà đều không phản đối chuyện hai người bọn họ ở cùng nhau, vậy mấy người lớn bọn họ ngồi cùng một bàn cơm chắc cũng sẽ không xảy ra mâu thuẫn gì đâu.
Mình khỏi cần quan tâm thì hơn.
Tình hình gia trưởng hai bên gặp mặt nhau thế nào Đông Chí rốt cuộc cũng không hỏi thăm được gì, nhưng từ sau lần gặp mặt đó, Đông Chí phát hiện cuộc sống sinh hoạt của mẹ mình càng trở nên phong phú hơn. Bà đăng kí một lớp luyện tranh chữ dành cho người cao tuổi, mỗi buổi sáng sau khi đưa Lăng Bảo Bảo tới nhà trẻ, bà liền xách theo kẹp giấy tới lớp học. Lúc còn trẻ, bà cũng rất thích thi họa gì đó, nhưng trong nhà hai người đều bận rộn khắp nơi, cho tới bây giờ vẫn chưa có cơ hội hảo hảo học. Hiện giờ rốt cục có cơ hội, mỗi ngày đều vui đến quên trời đất.
Cuối tuần mỗi khi Đông Chí và Trang Châu về nhà ăn cơm, bà còn lấy tranh chữ của mình ra khoe với bọn họ. Bút pháp tuy rằng vẫn chưa quá thành thục nhưng Đông Chí lại thấy thế là đã vô cùng tiến bộ rồi. Đông Chí ca ngợi tung hê mẹ mình một phen, còn chủ động thảo luận về bức tranh hoa mẫu đơn, nói muốn mang về treo trong phòng mình.
Ngắn ngủi vài ngày, trên bàn đã dày lên một đống tranh mà bà luyện tập, trong đó có một bức tranh thủy mặc, bên cạnh kí tên Trình An Ny. Vì thế Đông Chí mới hiểu mẹ mình thay đổi lớn như thế này là vì cái gì, hóa ra là đi học cùng lớp với dì An Ny.
Một lần nữa khôi phục lại sở thích hồi còn trẻ của mẹ, cư nhiên không phải mình, điều này khiến Đông Chí cảm thấy áy náy. Nhưng có đôi khi mọi chuyện trên thế gian lại chính là như vậy, bình thường chỉ thấy bà Lăng hiện lên với vai trò ‘người mẹ’, chỉ có bạn bè tương giao ngang hàng với bà mới có thể dẫn đường phát hiện bản chất bên trong con người bà.
Đông Chí cảm khái nói với Trang Châu: “Em rất ít khi bội phục ai đó, nhưng Trang Châu à, em thật tâm cảm thấy mẹ kế anh là một phụ nữ rất giỏi. Dì ấy đặc biệt biết hưởng thụ, chẳng những lên kế hoạch cho cuộc sống của mình mà còn còn tạo ra sức hút đối với người xung quanh, có thể khiến mỗi người quanh dì ấy đều cảm thấy thực thoải mái, thực hạnh phúc.”
Trang Châu vuốt ve cằm bà xã mình: “Anh đã nói rồi, dì ấy là người rất tốt.”
“Đúng vậy, rất tốt.” Đông Chí cười thở dài: “Chỉ có tiếp xúc rồi mới biết được dì ấy tốt thế nào. Trang Châu, có thể trở thành người nhà của anh, em thực sự may mắn.”
“Anh cũng vậy.” Trang Châu cười hôn lên chóp mũi Đông Chí: “Đúng rồi, còn một tin tốt muốn nói cho em biết, chuyện quỹ khuyến học đã có tin tức.”
Vì thế bà Lăng bắt đầu mở tủ lạnh, cân nhắc thực đơn bữa cơm tối.
Trang Châu và Đông Chí còn chưa trở về, Lăng Bảo Bảo đi nhà trẻ đã được ông Lăng đón về. Bé vừa nghe có một người gọi là chú Trang tới nhà ăn cơm, lập tức quấn lấy bà mình hỏi có phải trong nhà chú ấy có một con chó rất lớn, còn ồn ào nói muốn chơi cùng chó lớn. Vì thế, Hắc Đường cũng thành khách nhân của Lăng gia, đi cùng cha nó thanh thản tới dự tiệc.
Lăng Bảo Bảo quả thực vui đến điên rồi, ôm cổ Hắc Đường vui sướng không muốn buông tay. Ông bà Lăng vừa thấy một con chó lớn như vậy đứng cạnh cháu trai mình có chút lo lắng, sợ con chó sẽ làm bị thương Bảo Bảo, sau đó phát hiện chỉ có cháu trai mình là cuồng nhiệt quá mức còn Hắc Đường hóa ra lại là một con chó đặc biệt nhã nhặn, đặc biệt khí chất, vẫn luôn tao nhã khoan thai đi bên cạnh Trang Châu, lúc này mới thoáng yên lòng.
Bà Lăng tự nhiên không biết được rằng, trước khi vào cửa Đông Chí đã nhéo tai Hắc Đường dặn dò nó một lần: “Không được loạn chạy nhảy ở nhà! Không được nổi điên với Bảo Bảo! Không được sủa ầm ĩ trong phòng! Không được làm đổ chậu hoa ngoài ban công của ba! Không được…”
Hắc Đường rất bình tĩnh liếm liếm cằm anh: “Anh cứ yên tâm đi, tôi dầu gì cũng xuất thân danh môn, phong thái lễ nghi cao phú soái nên có tôi đều không thiếu. Lát nữa sẽ cho anh thấy cái gì gọi là kỳ huyễn quý công tử.” (Jer: mỗi lần ẻm mở miệng là không thể nhịn được cười=)))))
Đông Chí: “…”
Chớp chớp đôi mắt hương vòng, Đông Chí vẻ mặt bất mãn hỏi cẩu cha: “Kỳ huyễn quý công tử là cái gì?”
Trang Châu 囧 nhìn nhìn con trai, lại nhìn nhìn Đông Chí rõ ràng đã bị kích thích, thực bất đắc dĩ giơ tay đầu hàng nói: “Anh không biết.”
Đông Chí cơ hồ còn tưởng rằng bị đã bị xã hội hiện đại đào thải, ngay cả một con chó cũng có thể thuận miệng nói ba hoa gì đó mà ngay cả anh cũng chưa từng nghe qua. May mắn cả Trang Châu cũng không biết, tám chín phần mười là Hắc Đường xem được từ bộ phim truyền hình loạn thất bát tao nào đó rồi. Anh vừa mới thở phào một cái, lại nghe thấy Trang Châu chậm rãi mở miệng: “Chuyện này cũng không có gì lạ, bọn nhỏ thường biết nhiều thứ kì quái hơn chúng ta, đây có được tính là khoảng cách giữa các thế hệ không?”
Đông Chí: “…”
Được rồi, mình sai rồi, mình không phải bị thời đại đào thải. Mình rõ ràng là bị hai 囧 cha con nhà này đánh bại.
Mạch não giữa bọn họ căn bản không cùng một tần suất.
Trang Châu tự nhiên không đi tay không, trừ bỏ một con cẩu chuyên môn bán manh, hắn còn mang tới hai chậu cây cảnh. Hắn nghe Đông Chí nói ba Lăng rất thích trồng cây chăm hoa cho nên biếu tặng cái này là hợp lý nhất. Còn về phía mẹ Lăng, hắn thật sự không biết nên lấy lòng thế nào, liền mua một hộp điểm tâm không đường. Tuy rằng lần đầu gặp mặt trước, mẹ Lăng từ đầu tới cuối đều luôn mỉm cười, nhưng không hiểu sao, mỗi lần Trang Châu nhớ tới vị…ách, mẹ vợ? mẹ chồng? này trong lòng đều có cảm giác chột dạ.
Khi ông Lăng nhìn thấy Trang Châu mang chậu cảnh tới quả nhiên rất cao hứng, lập tức đặt một chậu lan hồ điệp ở cửa sổ phòng khách, chậu thủy tùng còn lại bưng tới thư phòng. Trang Châu là người vô cùng hiểu sát ngôn quan sắc (nhìn sắc mặt đoán ý), lập tức khiêm tốn thỉnh giáo ông các vấn đề trồng hoa cỏ gì đó. Ông Lăng vừa nghe nói hắn tự mình cải tạo sân vườn trong nhà, còn tính trồng thêm một số hoa cỏ ở đó, sở thích này rất hợp ý ông, quả thực là tri âm. Dáng vẻ thằng bé lại không giống hai thằng con ông, mỗi lần gọi chúng nó giúp ông trồng cây thay đất chúng nó đều chỉ làm qua loa cho xong.
Đông Chí ngồi một bên nghe vậy trợn trắng mắt, cảm thấy ông xã nhà mình quá thuận lợi đi, chỉ ba xạo nói điêu mấy câu đã thu phục luôn cha già khó tính. Đông Chí quen biết Trang Châu lâu như vậy, cuối cùng cũng được tận mắt nhìn thấy thủ đoạn xã giao cường đại của hắn, quả nhiên có chuyên môn nghề nghiệp.
Lăng Bảo Bảo lấy cây lược gỗ của mẹ mình tới chải lông cho Hắc Đường, nghe ông nội nói muốn đi trồng cây cũng đi theo giúp vui: “Con cũng trồng cây! Con giúp ông nội trồng!”
Đông Chí nhớ tới khu thí nghiệm rộng rãi phía sau trường trung học Nam Sơn, liền nói với Lăng Bảo Bảo: “Nhà chú Trang có sân vườn rộng lắm, bảo chú ấy để dành cho con một mảnh đất nhỏ, con tự mình chăm sóc, muốn trồng loại cây gì cũng được, nhé?”
Lăng Bảo Bảo hét lên sung sướng rồi chạy tới phòng bếp khoe với bà nội, một lát sau lại chạy về, khuôn mặt nhỏ rối rắm hỏi ông Lăng: “Ông nội, ông nói xem con nên trồng hoa gì nha?”
Ông Lăng đối với đứa cháu trai này đặc biệt kiên nhẫn, nghe thấy nó hỏi như vậy liền ôn nhu đáp lại: “Bảo Bảo thích hoa gì nào? Hoa loa kèn? Hoa đèn lồng? trồng cà chua bi cũng được đó.”
Lăng Bảo Bảo đấu tranh một chút, giơ hai ngón tay mũm mĩm về phía ông nội mình: “Con có thể trồng hai loại cây không?”
Ông Lăng cười hiền: “Đương nhiên có thể nha.”
Lăng Bảo Bảo cao hứng vô cùng: “Con muốn trồng cà chua bi và cả hoa đèn lồng.”
Trang Châu nói với Lăng Bảo Bảo: “Trong tầng hầm nhà chú có sẵn một bộ quốc xẻng nhỏ, đặc biệt xinh đẹp, chờ khi con tới trồng cây chú sẽ lấy ra cho con.” Nói xong hắn khoa tay múa chân miêu tả chiều dài của bộ gia cụ: “Dài thế này thôi, vừa lúc thích hợp cho con dùng.” Bộ dụng cụ này là quà năm mới Hạ Mạt tặng cho hắn vào năm cha mẹ hắn ly dị. Khi đó lòng hắn tràn đầy phẫn uất ủy khuất vì bị người nhà vứt bỏ, tự nhiên sẽ không nhận, lại càng không thèm động tới. Sau này khi Trang Lâm lớn hơn một chút, tâm tình hắn đã xảy ra thay đổi lớn, liền cất kỹ không muốn cho người khác dùng. Hai ngày trước khi tìm dụng cụ đào đất thì nhìn thấy chúng, bỗng nhiên cảm thấy những thứ này từng chất chứa tâm sự nặng nề, hiện giờ đã trở nên không còn quan trọng nữa.
Khi mấy người đang ở trong phòng đùa giỡn thì Hàn Mẫn và Lăng Lập Đông đi làm về. Lăng Bảo Bảo lập tức nhào qua, cao hứng phấn chấn khoe khoang với hai người bọn họ: “Chú Trang muốn trồng cây, còn cho con một mảnh đất nhỏ, nói con muốn trồng cái gì cũng được, con và ông nội thương lượng muốn trồng hoa đèn lồng và cà chua bi.”
Lăng Lập Đông thấy con trai hưng phấn tới độ đỏ cả mặt, thần sắc thoáng có chút phức tạp liếc mắt nhìn Trang Châu một cái: “Định trồng thế nào? Sở thích mới?”
Trang Châu giải thích: “Lần trước theo Đông Chí tới Chim Nhạn sơn, em học được một ít việc nhà nông cùng hai biểu cữu. Trở về thấy sân nhà mình bị hỏ hoang, liền có chút ngứa tay. Hai ngày nay vừa mới cải tạo xong đất, bón phân rồi, chờ qua thanh minh sẽ bắt đầu gieo trồng.”
Lăng Lập Đông gật đầu, anh nhìn ra Trang Châu đã nắm được sở thích của già trẻ nhà mình, cũng không nói gì khiến mọi người mất hứng.
Lăng Bảo Bảo ở bên cạnh kéo kéo tay áo Trang Châu: “Chú Trang, lúc trồng cây chú không thể quên con.”
“Sẽ không quên đâu.” Trang Châu cười nói: “Đến lúc đó chúng ta chọn ngày nghỉ cuối tuần, tất cả mọi người đều tới, coi như hoạt động gia đình có được không?!”
Hàn Mẫn nghe xong cũng rất cao hứng: “Chị cám ơn chú trước, mấy hôm nay đồng nghiệp chị đều nói, hiện giờ trẻ con thành phố đều không có cơ hội tiếp xúc với thiên nhiên, rất đáng thương. Chị còn định mấy ngày nữa mua thêm vài chậu hoa, để cho Bảo Bảo tìm hiểu. Giờ có thể để nó tự tay đi trồng cây thì quá tốt rồi.”
“Lát nữa chắc phải phiền hai bác giúp em chọn mấy loại cây để trồng.” Trang Châu xoa xoa đầu Bảo Bảo: “Mua mấy cây cao tầm như con nhé, để xem con lớn nhanh hơn tụi nó hay tụi nó lớn nhanh hơn con.”
Lăng Bảo Bảo càng hưng phấn hơn.
Hàn Mẫn đi theo vui vẻ nửa ngày mới phát hiện con trai lấy lược gỗ của mình ra để chải lông cho chó, nhất thời dở khóc dở cười. Vừa lúc mẹ Lăng làm cơm xong, nhanh chóng giục mấy ông cháu đi rửa tay. Hắc Đường cũng chậm rãi đi theo vào nhà vệ sinh, vì thế Lăng Bảo Bảo cũng tiện tay rửa móng vuốt cho nó luôn, lúc ăn cơm còn cố ý để nó ngồi ở cạnh mình. Bà Lăng lúc đầu nhìn thấy con chó lớn như vậy có chút lo ngại, nhưng sau đó vẫn luôn thấy nó ngoan ngoãn ngồi một chỗ, lại cảm thấy yêu thích không chịu được. Lúc ăn cơm còn cho nó mấy khúc xương sườn để trong bát cho nó. Trang Châu cảm thấy bà Lăng hầm xương không cho nhiều gia vị ngẫu nhiên ăn một bữa cũng không có vấn đề gì lớn, cũng không phản đối. Hắc Đường giả bộ diễn đến hoàn hảo, càng tỏ ra hào hoa phong nhã.
Trên bàn cơm Lăng gia không có quy củ ‘ăn cơm không nói chuyện’, ban ngày người một nhà bận rộn các kiểu, cũng chỉ có bữa tối mới có cơ hội quây quần bên nhau, cho nên đối với người Lăng gia mà nói, đây là cơ hội tốt nhất để giao lưu tình cảm. Bà Lăng hỏi han tình huống nhà Trang Châu, Trang Châu cũng đều nói lại chi tiết. Bà Lăng nghe tới đoạn lúc hắn 8 tuổi, mẹ ruột đã dẫn theo anh trai rời đi, nhất thời cảm thấy hắn là một đứa nhỏ đáng thương, mặt mày liền lộ ra thần sắc ôn hòa thương cảm. Trang Châu tự nhiên nhìn ra nhưng lại thông minh không giải thích. Chỉ nói kế mẫu của mình là một người phi thường tốt. Bà Lăng cảm thấy kế mẫu dù có tốt đến mấy cũng không thể nào bằng mẹ ruột được. Nhưng suy nghĩ này bà không để lộ ra ngoài cho lũ nhỏ biết.
“Thế này đi…” Bà Lăng nghĩ nghĩ nói với Trang Châu: “Các con phụ trách tìm địa điểm cho chúng ta gặp mặt, lúc gặp mặt các con không cần đi cùng, mấy trưởng bối chúng ta sẽ tự nói chuyện với nhau.”
Đông Chí vừa định nói gì đó, đã bị Trang Châu ở dưới gầm bàn đá chân một cái.
Trang Châu cười nói: “Dạ được.”
Đông Chí nghĩ nghĩ, rồi cũng ngậm miệng. Một lát sau, nhịn không được, trộm lấy di động ra nhắn tin cho Trang Châu: Chọn địa điểm xong lén lắp camera theo dõi đi.
Trang Châu khóe miệng co rút, nhắn tin đáp lại: Anh không dám.
Đông Chí bất đắc dĩ. Ngẫm lại cảm thấy không có gì phải lo lắng cả, nếu trưởng bối hai nhà đều không phản đối chuyện hai người bọn họ ở cùng nhau, vậy mấy người lớn bọn họ ngồi cùng một bàn cơm chắc cũng sẽ không xảy ra mâu thuẫn gì đâu.
Mình khỏi cần quan tâm thì hơn.
Tình hình gia trưởng hai bên gặp mặt nhau thế nào Đông Chí rốt cuộc cũng không hỏi thăm được gì, nhưng từ sau lần gặp mặt đó, Đông Chí phát hiện cuộc sống sinh hoạt của mẹ mình càng trở nên phong phú hơn. Bà đăng kí một lớp luyện tranh chữ dành cho người cao tuổi, mỗi buổi sáng sau khi đưa Lăng Bảo Bảo tới nhà trẻ, bà liền xách theo kẹp giấy tới lớp học. Lúc còn trẻ, bà cũng rất thích thi họa gì đó, nhưng trong nhà hai người đều bận rộn khắp nơi, cho tới bây giờ vẫn chưa có cơ hội hảo hảo học. Hiện giờ rốt cục có cơ hội, mỗi ngày đều vui đến quên trời đất.
Cuối tuần mỗi khi Đông Chí và Trang Châu về nhà ăn cơm, bà còn lấy tranh chữ của mình ra khoe với bọn họ. Bút pháp tuy rằng vẫn chưa quá thành thục nhưng Đông Chí lại thấy thế là đã vô cùng tiến bộ rồi. Đông Chí ca ngợi tung hê mẹ mình một phen, còn chủ động thảo luận về bức tranh hoa mẫu đơn, nói muốn mang về treo trong phòng mình.
Ngắn ngủi vài ngày, trên bàn đã dày lên một đống tranh mà bà luyện tập, trong đó có một bức tranh thủy mặc, bên cạnh kí tên Trình An Ny. Vì thế Đông Chí mới hiểu mẹ mình thay đổi lớn như thế này là vì cái gì, hóa ra là đi học cùng lớp với dì An Ny.
Một lần nữa khôi phục lại sở thích hồi còn trẻ của mẹ, cư nhiên không phải mình, điều này khiến Đông Chí cảm thấy áy náy. Nhưng có đôi khi mọi chuyện trên thế gian lại chính là như vậy, bình thường chỉ thấy bà Lăng hiện lên với vai trò ‘người mẹ’, chỉ có bạn bè tương giao ngang hàng với bà mới có thể dẫn đường phát hiện bản chất bên trong con người bà.
Đông Chí cảm khái nói với Trang Châu: “Em rất ít khi bội phục ai đó, nhưng Trang Châu à, em thật tâm cảm thấy mẹ kế anh là một phụ nữ rất giỏi. Dì ấy đặc biệt biết hưởng thụ, chẳng những lên kế hoạch cho cuộc sống của mình mà còn còn tạo ra sức hút đối với người xung quanh, có thể khiến mỗi người quanh dì ấy đều cảm thấy thực thoải mái, thực hạnh phúc.”
Trang Châu vuốt ve cằm bà xã mình: “Anh đã nói rồi, dì ấy là người rất tốt.”
“Đúng vậy, rất tốt.” Đông Chí cười thở dài: “Chỉ có tiếp xúc rồi mới biết được dì ấy tốt thế nào. Trang Châu, có thể trở thành người nhà của anh, em thực sự may mắn.”
“Anh cũng vậy.” Trang Châu cười hôn lên chóp mũi Đông Chí: “Đúng rồi, còn một tin tốt muốn nói cho em biết, chuyện quỹ khuyến học đã có tin tức.”