Đông Chí không rõ vì sao có người lại thích xen vào chuyện riêng của người khác như vậy, chắc là do khống chế dục hoặc là một loại biến thái độc tôn bành trướng, cảm thấy người trong thiên hạ đều là đồ ngốc, chỉ có mình ông ta mới có thể đưa ra lựa chọn chính xác.
Đổi một góc độ khác mà nói, nếu người chịu sự bài bố của ông ta ngay cả năng lực gánh vác sinh hoạt của mình cũng không có vậy làm sao có thể gánh vác được những trọng trách lớn, trong lòng Đông Chí kỳ thật vẫn luôn hoài nghi mạch não của Trang lão gia tử rốt cuộc đã hình thành thế nào, vừa yêu cầu nhóm con cháu phải giống như nhược trí, vô điều kiện phục tùng mệnh lệnh của mình, ngay cả hôn sự cũng phải do ông ta an bài, vừa mong muốn bọn họ ý chí kiên định đầu óc thông minh có thể gách vác chống đỡ được sản nghiệp Trang gia.
Đây không phải là muốn trêu ngươi người khác sao?
Đông Chí xoay người xách theo túi hoa quả bước nhanh tới cổng sau tiểu khu, càng nghĩ càng khó chịu.
Ông lão vẫn còn ngồi bên hồ phơi nắng, chỉ còn mỗi con yểng ngốc đứng bên cạnh ông tự tỉa lông cho mình, thấy xa xa có bóng người đi tới, gào cổ họng: “Đông Chí, đi dạy à?”
Đông Chí: “…”
Đi dạy em gái mày ấy! lão tử là tới lý luận với lão già này!
Đón nhận ánh mắt kinh ngạc của ông lão, Đông Chí thở hồng hộc lần nữa ngồi xuống bên cạnh ông ta: “Vừa rồi cháu còn một câu chưa nói xong.”
Ông lão ý bảo anh cứ nói.
“Một nhà không quét, nói cái gì quét cả thiên hạ, ông từng nghe rồi chứ?”
Ông lão gật đầu: “Nghe rồi, thì sao?”
Đông Chí xuất ra sức mạnh giáo dục học sinh cá biệt, tận tình khuyên bảo bắt đầu giảng bài: “Ông nghĩ đi, những lời này ý muốn nói một người có năng lực sẽ biểu hiện rõ trong từng phương diện sinh hoạt cá nhân. Nếu người đó thực sự có tài, như vậy tất yếu sẽ xử lý chuyện cá nhân của mình gọn gàng ngăn nắp.”
Ông lão tỏ vè đương nhiên biết câu nói kia là có ý gì.
Đông Chí không đế ý tới ông, tiếp tục nói: “Cho nên ông không thể yêu cầu một người vừa có sự quyết đoán thông minh làm được đại sự vừa ngu ngốc không thể xử lý được chuyện riêng của bản thân. Ông không thấy yêu cầu này đến chính ông cũng không làm được sao, làm gì có ai vừa thông minh, vừa nhược trí?”
Ông lão: “…”
Đông Chí dùng ánh mắt kiểu ‘chỉ số thông minh của ông thực khiến người khác quan ngại’ nhìn ông ta: “Nếu Trang Châu không có mắt chọn người yêu, ông thật sự yên tâm giao sản nghiệp nhà ông cho anh ấy sao?”
Ông lão bật cười: “Cậu đoán ra ta từ khi nào?”
“Kỳ thật cháu chỉ gạt ông thôi.” Đông Chí âm thầm bĩu môi, tâm nói: khó đoán lắm sao? Anh sống ở đây, mỗi ngày đều đi ra đi vào, cho dù anh không biết hết người xung quanh nhưng gặp gỡ qua lại cũng quen mặt. Thình lình xuất hiện một gương mặt xa lạ, cách nói chuyện còn kỳ quái như vậy, có nhắm mắt cũng đoán được.
“Thằng nhóc này, cậu thực thú vị.” Ông lão tinh tế nhìn kỹ Đông Chí, bộ dạng đẹp, lại là người yêu của cháu trai lão, từ nhỏ được sủng nịnh lớn lên, hơn nữa so với những thanh niên cùng tuổi, mặt mày bất giác toát ra một loại thân thiện vi diệu. Loại thân thiện này còn mang theo chút thói quen chơi xấu, bởi vì vô luận là ông bà Lăng hay Lăng Lập Đông vẫn luôn vô điều kiện dung túng anh như vậy.
Đối với Trang gia gia mà nói, loại cảm giác vi diệu này thập phần mới lạ, ông có ba đứa cháu trai, Hạ Mạt không cần nhắc tới, từ khi sinh ra đã giống như nghé con luôn đâm trái đâm phải, với ai cũng đối nghịch giống như cừu nhân. Trang Châu từ nhỏ đã thu mình lại, với ai cũng xa cách, cho dù ông bỏ qua mặt mũi mà tới ôm nó một cái, Trang Châu cũng không chút phản ứng. Còn Trang Lâm lại càng đừng nói tới, bởi vì nó biết ông không thích mẹ nó, vì thế mà luôn tự động né tránh ông, mỗi lần thấy ông tựa như chuột thấy mèo.
Đó cũng là lý do vì sao Emily là con của một thuộc hạ trong nhà lại thân cận với ông như vậy. Con bé chẳng những không sợ ông mà còn coi ông như trưởng bối bình thường trong nhà, có thời gian rảnh sẽ tới tìm ông nói chuyện, có việc cũng xuất ra bộ dạng tiểu bối có vấn đề tới cầu ông giúp đỡ.
Bình thường mà nói, mỗi một người ông có thể không chút lưu tình dùng gậy gộc đánh con trai mình không thương tiếc, nhưng với cháu chắt mà nói cho dù nó có trèo lên người giật ria mép hay làm trò gì đó thì chẳng những người ông còn vui tươi hớn hở ôm hôn nó, mà còn sợ vật nhỏ chơi không cao hứng. Người già mà, trong lòng đều có chút tịch mịch, cho nên sẽ yêu thích hài tử hoạt bát thú vị, càng làm nũng chơi đùa người ông càng thích, nghiêm trang chững chạc ngược lại không thích chút nào.
Nói trắng ra là, Emily khiến Trang lão gia tử thỏa mãn nhu cầu tâm lý của một người ông bình thường cho nên ông mới biết thời biết thế mà đồng ý để cô đi gặp Trang Châu, nếu cô có thể khiến Trang Châu chấp nhận mình, ông Trang cũng thập phần vui vẻ.
Nhưng ông không ngờ Trang Châu lại có phản ứng kịch liệt như vậy, nhớ tới gương mặt đen xì hôm qua lúc nó bỏ đi, ông có chút không yên lòng: “Thằng hai đâu?”
Đông Chí thở dài: “Bị cháu chọc tức bỏ đi rồi.”
Ông Trang tâm tình phức tạp, kỳ thật tình cảm hai đứa nó không tốt ông phải thấy cao hứng mới đúng? Hiện tại sao lại không cảm thấy vui vẻ chút nào, dù vậy ông vẫn gắng gượng hỏi thêm một câu: “Vì sao?”
“Cháu nói cháu muốn cùng nữ nhân khác sinh con.”
Ông Trang: “…”
Nếu lời này là thật thì ông nên cao hứng hay nên lo lắng thay cho cháu trai mình đây?
Đông Chí thở dài: “Kỳ thật cháu cũng không phải cố ý muốn chọc giận anh ấy, chủ yếu là rất phiền lòng đi. Ông không biết nhà bọn họ có một vị cực phẩm thân thích…” Đông Chí bị chính nước miếng của mình nghẹn sặc một cái, bất tri bất giác kịp phản ứng mục tiêu anh đang kể khổ tựa hồ chính là cực phẩm thân thích – đại Boss kia.
Ông Trang còn chưa hiểu gì: “Cái gì gọi là cực phẩm thân thích?”
Đông Chí trầm mặc nhìn ông Trang trong chốc lát, cuối cùng lành làm gáo vỡ làm muôi nói tiếp: “Chính là kiểu người đặc biệt điêu ngoa, dùng đạo lý bình thường nói chuyện, bọn họ căn bản là nghe không hiểu, còn đặc biệt tự cho mình là trung tâm vũ trụ muốn tất cả phải xoay xung quanh mình.”
Ông Trang khóe miệng co rút một cái: “Cậu đang nói ai?”
Đông Chí nhún nhún vai: “Dò số ghế ngồi không phải là thói quen tốt, ông à.”
Ông Trang khó chịu: “Những người không thích cậu đều là cực phẩm gì đó?”
“Đúng thế,” Đông Chí vẻ mặt vô lại đúng tình hợp lý nhìn ông: “Những người muốn gây khó dễ hay không thích cháu, đối với cháu mà nói đều không phải người tốt. Chẳng lẽ người khác khi dễ mình, cháu còn phải cười với bọn họ, khen bọn họ tốt sao?”
Ông Trang: “…”
Hình như có chỗ nào không đúng đi. Ông già rồi, đầu óc không còn linh mẫn như xưa, nghĩ không ra liền không nghĩ nữa.
“Tựa như cái người tên Hạ Mạt nhà ông ấy, anh ta từng chỉ thẳng vào mặt cháu rồi bảo cháu cút đi, nếu không sẽ xuống tay với bố mẹ cháu. Loại người âm hiểm ti bỉ khốn nạn như thế, cháu mà còn đối tốt với anh ta nhất định là đầu cháu bị lừa đá rồi.”
Ông Trang nhíu nhíu mày, Hạ Mạt đã làm ra loại chuyện này? Nhưng âm hiểm ti bỉ khốn nạn gì đó…
Ông Trang nâng mặt: “Thằng nhóc này cậu luôn không tích khẩu đức vậy sao?”
Đông Chí cười lạnh: “So với không tích khẩu đức, thì ông không thấy loại hành vi tiểu nhân vô lại như ỷ thế hiếp người, uy hiếp tính mạng bố mẹ người ta, dùng âm hiểm ti bỉ để hình dung là đã quá rộng lượng nhân từ rồi sao?”
Ông Trang ngồi trên địa vị cao đã lâu, cuộc đời không thích nghe nhất chính là bốn chữ “ỷ thế hiếp người”, nhưng ngẫm lại bối cảnh giữa Hạ Mạt và Đông Chí, lại thật sự vô pháp phản bác sự lên án này, vì thế nghẹn khuất trầm mặc.
Đông Chí trong lòng sảng khoái được một chút, anh kỳ thật đang lợi dụng sơ hở, biết ông Trang không có khả năng so đo với một tiểu bối không quyền không thế như anh.
“May mắn anh ta họ Hạ, bằng không đã làm xấu mặt Trang gia các người rồi.”
Ông Trang: “…”
Đây là đang an ủi ông sao?!
Ông Trang bắt đầu cảm thấy thằng bé trước mắt này không thể coi khinh, quỷ tâm nhãn nhiều lắm! Ông ngồi ngay ngắn, dùng giọng điệu giải quyết việc chung hỏi Đông Chí: “Cậu tính làm gì?”
“Dạ?” Đông Chí không hiểu ý ông Trang: “Ý ông muốn hỏi về chuyện của cháu và Trang Châu? Không làm gì cả, nếu anh ấy có thể chịu đựng thì tiếp tục, còn không được thì chia tay. Còn có thể làm gì?”
Ông Trang: “…”
“Cháu cũng không thể vì anh ấy mà đẩy bố mẹ cháu vào chỗ nguy hiểm đi?” Đông Chí dùng ánh mắt kiểu ‘chỉ số thông minh của ông thực khiến người ta lo ngại’ nhìn ông Trang: “Ai mà không biết người có quyền có thế không thể chọc vào? Nhà ông tùy tiện đi ra một người, tiểu dân chúng như cháu cũng chỉ có thể đi đường vòng thôi.”
Ông Trang hừ hừ hai tiếng, không cao hứng: “Trang gia chúng ta là loại ỷ thế hiếp người sao?”
“Chẳng lẽ còn không phải?” Đông Chí dùng một loại ánh mắt thực vô tội thực khiếp sợ nhìn ông Trang: “Rõ ràng Hạ Mạt nhà ông đã tới uy hiếp sự an toàn của ba mẹ cháu, ngay cả ông còn phái cả nữ đặc vụ thuộc hạ tới đào góc tường nhà cháu, rõ ràng ông cũng rất mong chờ cháu bị người nhà ông đuổi ra khỏi cửa còn gì…Những cái đó còn không tính thì cái gì mới gọi là ỷ thế hiếp người?”
Ông Trang: “…”
Vẫn có chỗ nào không đúng thì phải. Nhưng thằng bé này mồm mép thật sự lanh lợi, ông căn bản không thể phản bác lại, hoàn toàn không phải đối thủ của nó. Ông Trang ngửa mặt lên trời thở dài, rốt cục hiểu được vì sao Emily lại khóc chạy trở về.
“So với hỏi cháu định làm gì còn không bằng hỏi xem ông muốn làm gì?” Đông Chí nghiêm trang chững chặc nhìn ông: “Hết thảy đều nghe theo ý kiến thủ trưởng đi. Nếu ông đại nhân đại lượng thả cho cháu một con ngựa, cháu liền cùng Trang Châu thành thành thật thật trải qua cuộc sống của hai chúng cháu. Còn nếu ông sống chết không chịu chấp nhận, kiên quyết phải diệt trừ thằng nhóc khiến cháu trai ông phải đi nhầm đường là cháu mới cao hứng được, thì cái này cháu cũng không nhọc ông tự mình động thủ, sau khi nói chuyện với ông xong, cháu liền về nhà thu dọn đồ đạc, xách theo hành lý của cháu, mang theo mèo của cháu, lái xe về nhà ông bà cháu thôi. Cam đoan đời này không bao giờ xuất hiện ở Tân Hải thị nữa. Hiện tại cháu chờ ông lên tiếng.”
Ông Trang thực đau đản nhìn Đông Chí, thằng nhóc xấu xa này cứ phải chụp cái mũ ỷ thế hiếp người lên đầu ông là thế nào? Trưởng bối nhà nó chắc chắn là quân tiên phong của Hồng vệ binh đi, bộ dạng hiên ngang lẫm liệt làm thực thuần thục…Ông rõ ràng là một lão đảng viên trong sạch, cư nhiên không khiến người khác tin tưởng chút nào sao?!
Đông Chí cùng ông mắt to trừng mắt nhỏ giằng co trong chốc lát, tự dưng giống như bừng tỉnh đại ngộ: “Cháu hiểu rồi.” Nói xong nhìn trái nhìn phải, đè thấp giọng nói: “Ông xem, tiểu dân chúng như cháu đúng là không hiểu biết, suy xét vấn đề một chút cũng không chu toàn, thân phận lão nhân gia ngài cao quý như thế, những lời kia sao có thể nói ra ngoài được, cháu hiểu, cháu hiểu mà.”
Ông Trang càng đau đản (trứng).
“Vậy cháu về trước, chờ ngài phái người tới truyền đạt ý chỉ của ngài. Yên tâm, yên tâm, cháu tuyệt đối không tiết lộ ra ngoài. Đương nhiên, với thân phận địa vị của ngài cũng chẳng sợ cháu tiết lộ ra ngoài đâu đúng không? Cháu trở về đóng gói hành lý, chờ ý chỉ của ngài tới, cháu liền rời khỏi thành phố.” Đông Chí cúi đầu khom lưng đứng dậy, tốn nước bọt cả nửa ngày, anh nghỉ ngơi đủ mà chơi cũng đủ, vẫn nên nhanh chóng về nhà cho mèo ăn thôi.
Ông Trang bối rối nhìn theo bóng Đông Chí rời đi.
Sau một lúc lâu, ông Trang mới lắc đầu nở nụ cười: “Cái thằng nhóc này.”
Đổi một góc độ khác mà nói, nếu người chịu sự bài bố của ông ta ngay cả năng lực gánh vác sinh hoạt của mình cũng không có vậy làm sao có thể gánh vác được những trọng trách lớn, trong lòng Đông Chí kỳ thật vẫn luôn hoài nghi mạch não của Trang lão gia tử rốt cuộc đã hình thành thế nào, vừa yêu cầu nhóm con cháu phải giống như nhược trí, vô điều kiện phục tùng mệnh lệnh của mình, ngay cả hôn sự cũng phải do ông ta an bài, vừa mong muốn bọn họ ý chí kiên định đầu óc thông minh có thể gách vác chống đỡ được sản nghiệp Trang gia.
Đây không phải là muốn trêu ngươi người khác sao?
Đông Chí xoay người xách theo túi hoa quả bước nhanh tới cổng sau tiểu khu, càng nghĩ càng khó chịu.
Ông lão vẫn còn ngồi bên hồ phơi nắng, chỉ còn mỗi con yểng ngốc đứng bên cạnh ông tự tỉa lông cho mình, thấy xa xa có bóng người đi tới, gào cổ họng: “Đông Chí, đi dạy à?”
Đông Chí: “…”
Đi dạy em gái mày ấy! lão tử là tới lý luận với lão già này!
Đón nhận ánh mắt kinh ngạc của ông lão, Đông Chí thở hồng hộc lần nữa ngồi xuống bên cạnh ông ta: “Vừa rồi cháu còn một câu chưa nói xong.”
Ông lão ý bảo anh cứ nói.
“Một nhà không quét, nói cái gì quét cả thiên hạ, ông từng nghe rồi chứ?”
Ông lão gật đầu: “Nghe rồi, thì sao?”
Đông Chí xuất ra sức mạnh giáo dục học sinh cá biệt, tận tình khuyên bảo bắt đầu giảng bài: “Ông nghĩ đi, những lời này ý muốn nói một người có năng lực sẽ biểu hiện rõ trong từng phương diện sinh hoạt cá nhân. Nếu người đó thực sự có tài, như vậy tất yếu sẽ xử lý chuyện cá nhân của mình gọn gàng ngăn nắp.”
Ông lão tỏ vè đương nhiên biết câu nói kia là có ý gì.
Đông Chí không đế ý tới ông, tiếp tục nói: “Cho nên ông không thể yêu cầu một người vừa có sự quyết đoán thông minh làm được đại sự vừa ngu ngốc không thể xử lý được chuyện riêng của bản thân. Ông không thấy yêu cầu này đến chính ông cũng không làm được sao, làm gì có ai vừa thông minh, vừa nhược trí?”
Ông lão: “…”
Đông Chí dùng ánh mắt kiểu ‘chỉ số thông minh của ông thực khiến người khác quan ngại’ nhìn ông ta: “Nếu Trang Châu không có mắt chọn người yêu, ông thật sự yên tâm giao sản nghiệp nhà ông cho anh ấy sao?”
Ông lão bật cười: “Cậu đoán ra ta từ khi nào?”
“Kỳ thật cháu chỉ gạt ông thôi.” Đông Chí âm thầm bĩu môi, tâm nói: khó đoán lắm sao? Anh sống ở đây, mỗi ngày đều đi ra đi vào, cho dù anh không biết hết người xung quanh nhưng gặp gỡ qua lại cũng quen mặt. Thình lình xuất hiện một gương mặt xa lạ, cách nói chuyện còn kỳ quái như vậy, có nhắm mắt cũng đoán được.
“Thằng nhóc này, cậu thực thú vị.” Ông lão tinh tế nhìn kỹ Đông Chí, bộ dạng đẹp, lại là người yêu của cháu trai lão, từ nhỏ được sủng nịnh lớn lên, hơn nữa so với những thanh niên cùng tuổi, mặt mày bất giác toát ra một loại thân thiện vi diệu. Loại thân thiện này còn mang theo chút thói quen chơi xấu, bởi vì vô luận là ông bà Lăng hay Lăng Lập Đông vẫn luôn vô điều kiện dung túng anh như vậy.
Đối với Trang gia gia mà nói, loại cảm giác vi diệu này thập phần mới lạ, ông có ba đứa cháu trai, Hạ Mạt không cần nhắc tới, từ khi sinh ra đã giống như nghé con luôn đâm trái đâm phải, với ai cũng đối nghịch giống như cừu nhân. Trang Châu từ nhỏ đã thu mình lại, với ai cũng xa cách, cho dù ông bỏ qua mặt mũi mà tới ôm nó một cái, Trang Châu cũng không chút phản ứng. Còn Trang Lâm lại càng đừng nói tới, bởi vì nó biết ông không thích mẹ nó, vì thế mà luôn tự động né tránh ông, mỗi lần thấy ông tựa như chuột thấy mèo.
Đó cũng là lý do vì sao Emily là con của một thuộc hạ trong nhà lại thân cận với ông như vậy. Con bé chẳng những không sợ ông mà còn coi ông như trưởng bối bình thường trong nhà, có thời gian rảnh sẽ tới tìm ông nói chuyện, có việc cũng xuất ra bộ dạng tiểu bối có vấn đề tới cầu ông giúp đỡ.
Bình thường mà nói, mỗi một người ông có thể không chút lưu tình dùng gậy gộc đánh con trai mình không thương tiếc, nhưng với cháu chắt mà nói cho dù nó có trèo lên người giật ria mép hay làm trò gì đó thì chẳng những người ông còn vui tươi hớn hở ôm hôn nó, mà còn sợ vật nhỏ chơi không cao hứng. Người già mà, trong lòng đều có chút tịch mịch, cho nên sẽ yêu thích hài tử hoạt bát thú vị, càng làm nũng chơi đùa người ông càng thích, nghiêm trang chững chạc ngược lại không thích chút nào.
Nói trắng ra là, Emily khiến Trang lão gia tử thỏa mãn nhu cầu tâm lý của một người ông bình thường cho nên ông mới biết thời biết thế mà đồng ý để cô đi gặp Trang Châu, nếu cô có thể khiến Trang Châu chấp nhận mình, ông Trang cũng thập phần vui vẻ.
Nhưng ông không ngờ Trang Châu lại có phản ứng kịch liệt như vậy, nhớ tới gương mặt đen xì hôm qua lúc nó bỏ đi, ông có chút không yên lòng: “Thằng hai đâu?”
Đông Chí thở dài: “Bị cháu chọc tức bỏ đi rồi.”
Ông Trang tâm tình phức tạp, kỳ thật tình cảm hai đứa nó không tốt ông phải thấy cao hứng mới đúng? Hiện tại sao lại không cảm thấy vui vẻ chút nào, dù vậy ông vẫn gắng gượng hỏi thêm một câu: “Vì sao?”
“Cháu nói cháu muốn cùng nữ nhân khác sinh con.”
Ông Trang: “…”
Nếu lời này là thật thì ông nên cao hứng hay nên lo lắng thay cho cháu trai mình đây?
Đông Chí thở dài: “Kỳ thật cháu cũng không phải cố ý muốn chọc giận anh ấy, chủ yếu là rất phiền lòng đi. Ông không biết nhà bọn họ có một vị cực phẩm thân thích…” Đông Chí bị chính nước miếng của mình nghẹn sặc một cái, bất tri bất giác kịp phản ứng mục tiêu anh đang kể khổ tựa hồ chính là cực phẩm thân thích – đại Boss kia.
Ông Trang còn chưa hiểu gì: “Cái gì gọi là cực phẩm thân thích?”
Đông Chí trầm mặc nhìn ông Trang trong chốc lát, cuối cùng lành làm gáo vỡ làm muôi nói tiếp: “Chính là kiểu người đặc biệt điêu ngoa, dùng đạo lý bình thường nói chuyện, bọn họ căn bản là nghe không hiểu, còn đặc biệt tự cho mình là trung tâm vũ trụ muốn tất cả phải xoay xung quanh mình.”
Ông Trang khóe miệng co rút một cái: “Cậu đang nói ai?”
Đông Chí nhún nhún vai: “Dò số ghế ngồi không phải là thói quen tốt, ông à.”
Ông Trang khó chịu: “Những người không thích cậu đều là cực phẩm gì đó?”
“Đúng thế,” Đông Chí vẻ mặt vô lại đúng tình hợp lý nhìn ông: “Những người muốn gây khó dễ hay không thích cháu, đối với cháu mà nói đều không phải người tốt. Chẳng lẽ người khác khi dễ mình, cháu còn phải cười với bọn họ, khen bọn họ tốt sao?”
Ông Trang: “…”
Hình như có chỗ nào không đúng đi. Ông già rồi, đầu óc không còn linh mẫn như xưa, nghĩ không ra liền không nghĩ nữa.
“Tựa như cái người tên Hạ Mạt nhà ông ấy, anh ta từng chỉ thẳng vào mặt cháu rồi bảo cháu cút đi, nếu không sẽ xuống tay với bố mẹ cháu. Loại người âm hiểm ti bỉ khốn nạn như thế, cháu mà còn đối tốt với anh ta nhất định là đầu cháu bị lừa đá rồi.”
Ông Trang nhíu nhíu mày, Hạ Mạt đã làm ra loại chuyện này? Nhưng âm hiểm ti bỉ khốn nạn gì đó…
Ông Trang nâng mặt: “Thằng nhóc này cậu luôn không tích khẩu đức vậy sao?”
Đông Chí cười lạnh: “So với không tích khẩu đức, thì ông không thấy loại hành vi tiểu nhân vô lại như ỷ thế hiếp người, uy hiếp tính mạng bố mẹ người ta, dùng âm hiểm ti bỉ để hình dung là đã quá rộng lượng nhân từ rồi sao?”
Ông Trang ngồi trên địa vị cao đã lâu, cuộc đời không thích nghe nhất chính là bốn chữ “ỷ thế hiếp người”, nhưng ngẫm lại bối cảnh giữa Hạ Mạt và Đông Chí, lại thật sự vô pháp phản bác sự lên án này, vì thế nghẹn khuất trầm mặc.
Đông Chí trong lòng sảng khoái được một chút, anh kỳ thật đang lợi dụng sơ hở, biết ông Trang không có khả năng so đo với một tiểu bối không quyền không thế như anh.
“May mắn anh ta họ Hạ, bằng không đã làm xấu mặt Trang gia các người rồi.”
Ông Trang: “…”
Đây là đang an ủi ông sao?!
Ông Trang bắt đầu cảm thấy thằng bé trước mắt này không thể coi khinh, quỷ tâm nhãn nhiều lắm! Ông ngồi ngay ngắn, dùng giọng điệu giải quyết việc chung hỏi Đông Chí: “Cậu tính làm gì?”
“Dạ?” Đông Chí không hiểu ý ông Trang: “Ý ông muốn hỏi về chuyện của cháu và Trang Châu? Không làm gì cả, nếu anh ấy có thể chịu đựng thì tiếp tục, còn không được thì chia tay. Còn có thể làm gì?”
Ông Trang: “…”
“Cháu cũng không thể vì anh ấy mà đẩy bố mẹ cháu vào chỗ nguy hiểm đi?” Đông Chí dùng ánh mắt kiểu ‘chỉ số thông minh của ông thực khiến người ta lo ngại’ nhìn ông Trang: “Ai mà không biết người có quyền có thế không thể chọc vào? Nhà ông tùy tiện đi ra một người, tiểu dân chúng như cháu cũng chỉ có thể đi đường vòng thôi.”
Ông Trang hừ hừ hai tiếng, không cao hứng: “Trang gia chúng ta là loại ỷ thế hiếp người sao?”
“Chẳng lẽ còn không phải?” Đông Chí dùng một loại ánh mắt thực vô tội thực khiếp sợ nhìn ông Trang: “Rõ ràng Hạ Mạt nhà ông đã tới uy hiếp sự an toàn của ba mẹ cháu, ngay cả ông còn phái cả nữ đặc vụ thuộc hạ tới đào góc tường nhà cháu, rõ ràng ông cũng rất mong chờ cháu bị người nhà ông đuổi ra khỏi cửa còn gì…Những cái đó còn không tính thì cái gì mới gọi là ỷ thế hiếp người?”
Ông Trang: “…”
Vẫn có chỗ nào không đúng thì phải. Nhưng thằng bé này mồm mép thật sự lanh lợi, ông căn bản không thể phản bác lại, hoàn toàn không phải đối thủ của nó. Ông Trang ngửa mặt lên trời thở dài, rốt cục hiểu được vì sao Emily lại khóc chạy trở về.
“So với hỏi cháu định làm gì còn không bằng hỏi xem ông muốn làm gì?” Đông Chí nghiêm trang chững chặc nhìn ông: “Hết thảy đều nghe theo ý kiến thủ trưởng đi. Nếu ông đại nhân đại lượng thả cho cháu một con ngựa, cháu liền cùng Trang Châu thành thành thật thật trải qua cuộc sống của hai chúng cháu. Còn nếu ông sống chết không chịu chấp nhận, kiên quyết phải diệt trừ thằng nhóc khiến cháu trai ông phải đi nhầm đường là cháu mới cao hứng được, thì cái này cháu cũng không nhọc ông tự mình động thủ, sau khi nói chuyện với ông xong, cháu liền về nhà thu dọn đồ đạc, xách theo hành lý của cháu, mang theo mèo của cháu, lái xe về nhà ông bà cháu thôi. Cam đoan đời này không bao giờ xuất hiện ở Tân Hải thị nữa. Hiện tại cháu chờ ông lên tiếng.”
Ông Trang thực đau đản nhìn Đông Chí, thằng nhóc xấu xa này cứ phải chụp cái mũ ỷ thế hiếp người lên đầu ông là thế nào? Trưởng bối nhà nó chắc chắn là quân tiên phong của Hồng vệ binh đi, bộ dạng hiên ngang lẫm liệt làm thực thuần thục…Ông rõ ràng là một lão đảng viên trong sạch, cư nhiên không khiến người khác tin tưởng chút nào sao?!
Đông Chí cùng ông mắt to trừng mắt nhỏ giằng co trong chốc lát, tự dưng giống như bừng tỉnh đại ngộ: “Cháu hiểu rồi.” Nói xong nhìn trái nhìn phải, đè thấp giọng nói: “Ông xem, tiểu dân chúng như cháu đúng là không hiểu biết, suy xét vấn đề một chút cũng không chu toàn, thân phận lão nhân gia ngài cao quý như thế, những lời kia sao có thể nói ra ngoài được, cháu hiểu, cháu hiểu mà.”
Ông Trang càng đau đản (trứng).
“Vậy cháu về trước, chờ ngài phái người tới truyền đạt ý chỉ của ngài. Yên tâm, yên tâm, cháu tuyệt đối không tiết lộ ra ngoài. Đương nhiên, với thân phận địa vị của ngài cũng chẳng sợ cháu tiết lộ ra ngoài đâu đúng không? Cháu trở về đóng gói hành lý, chờ ý chỉ của ngài tới, cháu liền rời khỏi thành phố.” Đông Chí cúi đầu khom lưng đứng dậy, tốn nước bọt cả nửa ngày, anh nghỉ ngơi đủ mà chơi cũng đủ, vẫn nên nhanh chóng về nhà cho mèo ăn thôi.
Ông Trang bối rối nhìn theo bóng Đông Chí rời đi.
Sau một lúc lâu, ông Trang mới lắc đầu nở nụ cười: “Cái thằng nhóc này.”