Lương Thiếu Thanh không từ chối được sự nhờ vả của bạn thân, cuối cùng cũng đến Đài Nam giúp anh họ của cô ấy.
Bạn thân nói rằng anh họ là một đạo diễn, thường chỉ với một mệnh lệnh liền làm cho người ngã ngựa đổ, trợ lý của anh họ luôn không ngừng năn nỉ xin xỏ, chỉ thiếu nước quỳ xuống nữa thôi; cô ấy cũng vốn không phải lòng dạ sắt đá, vì vậy chỉ có thể đồng ý, nhưng vì gần đây có một vụ án nên không thể nào phân thân được, chỉ còn cách đổi cô đến thay thế, bạn thân đã gặp khó khăn, đương nhiên cô phải giúp đỡ.
Dù sao công việc cũng đơn giản, chỉ là một trợ lý nhỏ nhoi bên cạnh đạo diễn, với kinh nghiệm thường chăm sóc những dũng sĩ lắm chiêu ở trường mầm non, đối với người đàn ông trưởng thành chắc có thể thuận lợi hơn.
Kết quả là cô đã nghĩ quá đơn giản.
Người đạo diễn cao cao tại thượng này thật đúng không phải người bình thường, không chỉ kén chọn đối với nước uống mà đến cả thức ăn trong cơm cũng kén chọn không kém.
Những ngày đầu, cô mua không được ngon, anh mở ra nhìn, tâm tình không tốt liền không ăn nữa, dù không nói gì, nhưng cũng làm lòng cô thấy có lỗi.
Những người khác nhìn thấy, đều an ủi cô không có chuyện gì, đạo diễn xưa này vốn là như vậy, may mà tuy là khó hầu hạ, nhưng không mắng chửi thô lỗ.
Trong lòng Lương Thiếu Thanh nghĩ rằng mình đến đây là để giúp bạn thân, cũng không nên để cho anh họ của cô ấy nhịn đói? Hơn nữa sự nhẫn nại và ý chí của cô sớm đã được bồi dưỡng từ khi còn bé, nên càng hăng hái muốn thử làm vui lòng anh ấy.
Cô nhìn anh như một thách thức khó khăn, không làm anh hài lòng thì không bỏ cuộc, đây chính là sự bền bỉ của cô, cũng là chuyện quan trọng, chỉ cần đạo diễn không vui, những người khác cũng sẽ gặp xui xẻo, cô đã đến làm trợ lý, ắt cần phải hoàn thành công việc, như vậy mới không hổ thẹn với nhờ vả của bạn thân.
Cô quan sát đạo diễn ba ngày, phát hiện ra một chuyện, thế là cô âm thầm lén lút làm một việc.
Tối hôm đó, mọi người đều ăn cơm ở nhà ăn, chỉ có duy nhất đạo diễn không xuống lầu, Lương Thiếu Thanh cũng không ăn cơm mà cầm dụng cụ lên lầu gõ cửa phòng đạo diễn, lúc cửa mở, anh tỏ vẻ không mấy vui vẻ nhưng cũng không dọa cô sợ.
- Đạo diễn, anh ăn cơm chưa?
Cô mỉm cười, không có ý đồ gì.
Tôn Ký Viễn nhận ra được người phụ nữ ngốc nghếch dường như đều để anh nhịn đói trong ba ngày này, nhưng bởi vì là bạn thân của em họ, đã được cô ấy dặn đi dặn lại là không được đắc tội, thật không biết tại sao anh lại xui xẻo như vậy.
- Có chuyện gì sao?
Anh lạnh lùng hỏi.
- Là như vậy, đây là cơm em đặc biệt đi mua cho anh, chủ quán đảm bảo rằng nó thích hợp với người bị đau dạ dày, đạo diễn có muốn thử xem sao không?
- Cô làm sao biết tôi đau dạ dày?
Bởi vì những thói quen xấu trước kia buộc anh giờ phải ăn cơm đúng giờ, hơn nữa không được cho quá nhiều dầu mỡ, nhưng những điều này anh không nói với bất kỳ ai, thậm chí đến cả em họ của anh cũng không biết, một người mới đến có ba ngày như cô ấy sao lại biết được?
- Em thấy mỗi lần anh ăn cơm đều nhấn tay ở bụng, rồi những thức ăn còn thừa lại đều là thứ có quá nhiều dầu mỡ, em đoán chắc là do bệnh về dạ dày, nên mới đặc biệt kén chọn, thực ra anh cũng đừng nên quá để bụng, có thể để cho những người khác biết, như vậy mọi người cùng giúp anh chú ý, nếu không ngày nào đó anh ngất xỉu, anh cần gọi những người khác giúp thì phải làm sao?
Đau dạ dày là bệnh của anh, việc của anh, những người bên cạnh không thể nào giúp anh chia sẻ, anh cũng không cho rằng cần phải nói ra, nhưng giờ người chu đáo như cô đã biết được, không khỏi làm anh bất ngờ, Tôn Ký Viễn cúi đầu nhìn hộp cơm, đột nhiên đối với người phụ nữ trước mặt có chút cảm tình.
- Cô đã ăn chưa?
Lương Thiếu Thanh đung đưa một hộp cơm khác.
- Lát nữa em về phòng ăn, thực ra em cũng không quen ăn thức ăn bên ngoài, anh ăn từ từ, nếu hợp khẩu vị ngày mai lại nói với em.
Nói xong, cô rời đi.
Tôn Ký Viễn đóng cửa, nhìn những đĩa thức ăn tinh tế tỉ mỉ trên bàn, anh vốn chẳng có khẩu vị gì, thế là anh mở hộp cơm ra, hương thơm bỗng lan tỏa, những món ăn bêntrong đơn giản nhưng từ màu sắc của nó có thể thấy được sự tận tâm của người đầu bếp, tuy anh không phải là nhà dinh dưỡng những cũng nhìn ra được hộp cơm này không những có màu sắc, hương vị mà còn đẩy đủ dinh dưỡng, trong đó càng không thể thiếu đi những thực phẩm tốt cho dạ dày.
Thực sự có loại cơm hộp đặc biệt nấu cho người đau dạ dày sao?
Anh hoài nghi ăn một miếng, một chút cũng không dầu mỡ, thanh đạm giống như mùi vị của bếp ở nhà nấu ra vậy, bỗng nhiên, lòng anh thầm cười, người phụ nữ này đã nói dối anh.
Ăn xong hộp cơm này, tâm tình anh đặc biệt tốt. Sáng hôm sau, anh dậy sớm xuống lầu ăn sáng, đúng lúc gặp Lương Thiếu Thanh cũng muốn xuống lầu.
- Đạo diễn, chào buổi sáng.
Lương Thiếu Thanh chào hỏi lễ phép.
- Sớm vậy sao, không ngủ thêm chút nữa?
Lần này Tiểu Phan không thể đến cùng, vốn muốn nhờ em họ đến, không ngờ người đến lần này lại càng thích hợp hơn, anh rất hài lòng.
- Đã quen rồi.
Gần đây may mà đến lượt cô nghỉ theo lịch, mới có cơ hội có thể đến để giúp đỡ.
- Cô làm nghề gì?
- Giáo viên mầm non.
- Vậy chắc rất có sự nhẫn nại.
Chẳng trách có thể vì anh mà nấu nướng, cũng có lẽ chỉ có người phụ nữ như vậy mới có thể bao dung sự tùy hứng của anh.
- Xem như vậy cũng được, em rất thích trẻ con, tuy chúng có lúc rất ồn ào, nhưng không có suy tính gì, không biết so đo tính toán, ở cùng chúng vô cùng vui vẻ.
Tôn Ký Viễn nhận ra cô thực sự yêu trẻ con bằng trái tim mình, điều này làm việc anh kỳ quặc bài xích với trẻ con dần dần biến mất.
- Tôi nghe trẻ con thời nay không dễ dạy bảo, đưa nào cũng đều nghịch như quỷ.
Lương Thiếu Thanh không khỏi gạt đầu đồng ý.
- Không sai, trẻ con bây giờ rất tinh quái, không thể giảng thuyết đạo lý quá nhiều, càng không thể quá giáo điều, nếu không chúng không muốn nghe, vì vậy chúng ta chỉ có thể coi chúng như bạn, chúng rất tinh anh, học rất nhanh, vì vậy cách giáo dục chúng cũng cần điều chỉnh.
- Nghe vậy chắc cô rất biết cách giáo dục trẻ con.
- Không sai, chỉ cần thật lòng yêu, tự nhiên sẽ cảm nhận được chúng.
- Cô nhất định là một người mẹ tốt.
- Cám ơn.
- Phải rồi, cám ơn cơm hộp tối qua của cô, nếu có thể, tôi hi vọng hôm nay lại được ăn.
- Được, nhưng… Chỉ có vào buổi tối, bởi vì chủ quán đó rất kỳ quái, chỉ bán vào buổi tối.
Thực tế là buổi trưa cô không có thời gian để đi mượn nhà ăn, chỉ sau khi tan làm mới có thời gian.
- Không sao, có ăn là được, ngoài ra phiền cô giúp tôi cám ơn bà chủ đã vất vả rồi.
Anh mỉm cười, khuôn mặt đầy vẻ dịu dàng.
Lương Thiếu Thanh bỗng khựng lại, xấu hổ đỏ mặt, rõ ràng là Tôn Ký Viễn cám ơn chủ quán, vì sao ánh mắt cứ nhằm vào mình, chắc không phải đã bị anh biết hết rồi chứ?
- Vâng… Vâng ạ.
Nhất thời Lương Thiếu Thanh lắp bắp, có chút hối hận khi gặp phải anh ở trong thang máy.
Cửa thang máy mở, hai người bước ra, Lương Thiếu Thanh vốn muốn nửa đường bỏ chạy, đang lúc chưa nghĩ ra lí do gì thì anh đã quay người lại, nhìn cô mỉm cười, gọi cô ngồi vào, lúc này cô không ngồi không được.
- Ở đây ăn sáng theo phong cách Hồng Kông, muốn ăn gì?
- Em không kén chọn, đều được cả.
- Em thật dễ nuôi.
Anh dường như hài lòng nói.
- Em nghĩ ăn uống vốn dĩ là hưởng thụ, dù có ăn phải thứ không ngon cũng có thể nhắc nhở bản thân lần sau đừng mua nữa.
Tôn Ký Viễn nhìn cô mở chiếc khăn trắng trải lên chân, rồi tỉ mỉ dùng khăn giấy lau bát đũa cho hai người, giống như coi anh là người thân, nhưng anh vẫn cảm thấy cô là coi anh như đứa trẻ.
- Có điều anh đặc biệt hơn, bởi vì anh bị đau dạ dày, thói quen ăn uống cần phải sửa, nếu không càng ngày càng nghiêm trọng thì thê thảm luôn, biết chưa?
Cô ấy thực sự xem mình như là đứa trẻ ở trường mầm non.
- Vâng, thưa cô giáo.
Câu trả lời của anh nhất thời làm Lương Thiếu Thanh đỏ mặt, vội cúi đầu xin lỗi.
- Đạo diễn, thật ngại quá, là bệnh nghề nghiệp của em.
- Anh thích bệnh nghề nghiệp của em.
Không chỉ có bệnh nghề nghiệp của cô, Tôn Ký Viễn phát hiện ra bản thân mình mấy ngày này, ánh mắt không thể rời khỏi cô… Người phụ nữ này đối với ai cũng đều rất khách khí, nhìn dường như không có lập trường, hiền lành đủ để bị người ta bắt nạt, làm sao biết cô cũng có cá tính, chỉ là cô không tự mình trực tiếp thể hiện ra, mà là ánh mắt, giọng điệu nói lên điều đó, làm người ta cũng không dám xem thường cô.
Cô giống như dòng nước đang chảy xuôi dòng, không thể chảy ngược, cho dù trải qua bao nhiêu khúc quanh co, bao nhiêu ghềnh thác, đều không thay đổi bản chất như nước của cô… Trong suốt, mềm mại lại nhẫn nại âm thầm xuyên qua ghềnh đá.
Sự nhẫn nại này so với tính tùy hứng của anh thật đúng là khác nhau một trời một vực.
Cô có ưu điểm mà anh không có, có tính cách mà anh yêu thích, cô giống như một đám mây mềm mại có thể bao lấy những khuyết điểm của mọi người, bảo anh làm sao không muốn bá đạo chiếm giữ lấy cô chứ, để làm nũng bên cạnh cô.
Sau khi kết thúc đợt quay ở Đài Nam, hai người sẽ tạm biệt.
Kết thúc như vậy sao?
Để lại trái tim anh trằn trọc khó ngủ, buông tay tại đây sao?
Không… Một chút anh cũng không muốn, anh là kiểu người hành động, một khi có dự định liền sẽ vạch lên kế hoạch, không lãng phí thời gian, thế là anh đã nghe ngóng được nơi cô sống và trường mầm non cô dạy, dùng tất cả các mối quan hệ tìm ra được con trai của em họ Tiểu Phan sống ở thành phố nơi Lương Thiếu Thanh sống, thế là mềm rắn đủ cả, thậm chí còn bỏ tiền, để con trai của em họ Tiểu Phan vào học trường mầm non đó.
Sau cùng, anh lấy thân phận chú để đi đón thằng bé tan học.
Hôm nay nhà trẻ tan học, vô cùng bất ngờ khi gặp được Tôn Ký Viễn, đặc biệt là đón trẻ tan học.
- Đạo diễn?
Cô có chút bất ngờ, người đàn ông như vậy làm sao có thể dịu dàng như vậy với trẻ con.
Tôn Ký Viễn dẫn tên quỷ nhỏ đang căng thẳng, đi đến trước mặt Lương Thiếu Thanh.
- Đã lâu không gặp.
- Anh là gì của Tiểu Hào?
- Chú.
Tiểu Hào ngẩng đầu lên đôi mắt mông lung, nhưng lại khóc không ra nước mắt, cậu… Cậu làm gì có chú chứ, hu hu, chú Tôn lạnh lùng không nói gì, làm cậu rất sợ, rất sợ.
Lương Thiếu Thanh liền hiểu ra, chủ động nắm tay Tiểu Hào, dịu dàng vỗ vỗ bàn tay nhỏ của cậu có ý bảo yên tâm.
- Tiểu Hào, cháu có quen chú này không?
Tiểu Hào nhìn Tôn Ký Viễn một cái, lại nhìn Lương Thiếu Thanh, sụt sịt gật đầu. Chú Tôn này có đến nhà cậu mấy lần, mỗi lần đến đều tặng cậu quà, cậu rất thích những món quà nhưng lại cảm thấy chú Tôn rất khó gần, thực ra là có chút sợ hãi, nhưng mẹ lại nghe lời chú Tôn, hu hu, cậu có thể nào bị mang bán đi hay không?
- Vậy chú Tôn sẽ đưa con về nhà, phải không?
Tiểu Hào lại gật đầu, đây là điều mẹ đã căn dặn, nói sau này chú Tôn sẽ đưa cậu về nhà, hu hu, cậu rất sợ, rất sợ… Chú Tôn có đánh cậu hay không?
Lương Thiếu Thanh vuốt mặt Tiểu Hào, tỏ ý bảo cậu yên tâm.
- Con hãy tin cô, chú Tôn này thật ra là người tốt, tuyệt đối sẽ không ức hiếp con, vì vậy không phải sợ, có được không?
Cô giáo Lương đã nói như vậy, cậu cũng có chút yên tâm, dù sao cô giáo Lương vẫn luôn nói không được nói dối, có lẽ sẽ không gạt cậu.
Tiểu Hào gật mạnh đầu, nhìn Tôn Ký Viễn, lộ ra vẻ mặt kiên cường, Tôn Ký Viễn lại chẳng biết phải làm sao.
- Tiểu Hào, con để cặp sách ở đây, rồi đi chơi với các bạn trước, cô giáo có chuyện muốn nói với chú con một lúc.
Lương Thiếu Thanh nhìn biểu hiện của hai người lòng thầm cười.
Tiểu Hào nghe xong nói vâng, đặt cặp sách xuống rồi dường như nghĩ ra điều gì quay lại nói:
- Cô giáo Lương, chú Tôn không phải là chú ruột của con, chú ấy là bạn của bác Phan.
Nói xong liền nhập hội với bạn cùng lớp, vui đùa ở phòng trò chơi, hoàn toàn không biết rằng bản thân vừa tiết lộ bí mật của một ai đó.
- Thì ra anh không phải là chú ruột của Tiểu Hào, vậy sao anh lại đến đón cậu bé tan học?
- Em họ của Tiểu Phan gần đây bận việc công ty, Tiểu Phan cũng bận, vì vậy nhờ người gần đây nhàn rỗi nhất như anh, dù sao nhàn cũng nhàn rồi, nên anh đến thôi.
Anh tùy ý giải thích, không bận tâm suy nghĩ, bởi vì sự tự nhiên này sẽ lấy được lòng tin của Lương Thiếu Thanh.
- Thì ra là vậy, xem ra con người anh không tệ, chỉ cần biểu hiện ấm áp một chút, có lẽ sẽ ăn trọn điểm.
- Làm người tốt như vậy có tác dụng gì?
- Em thấy rất có tác dụng, chẳng lẽ anh hi vọng những người anh yêu quý khi gặp anh đều bị dọa cho phát run lên sao?
- Không muốn.
Anh vốn không muốn Lương Thiếu Thanh sợ mình.
- Vậy thì đúng rồi, vì vậy anh nên cười nhiều một chút, mỉm cười chính là ngôn ngữ chung cho cả thế giới.
Cô nói xong, để lại cho anh một nụ cười rực rỡ nhất.
Tôn Ký Viễn sững sờ một lúc, có chút ảo não vì sao lại không mang theo máy ảnh, tuy anh đã không còn chụp ảnh nữa, nhưng anh rất muốn chụp cô, cho dù biểu tình nào, động tác nào anh cũng đều muốn cất giữ lại.
Anh thích nụ cười của cô, thật muốn mang cô hòa tan vào trong lòng mình.
Sau ngày hôm đó, bởi vì Tiểu Hào, họ dần dần quen thuộc, anh biết cô là trẻ mồ côi, chỉ cần có thời gian rãnh, anh sẽ cùng cô trở về thăm cô giáo Từ một tay đã nuôi lớn cô ở cô nhi viện.
- Em bị vứt ở trước cửa cô nhi viện vào một ngày mùa đông, trên người chỉ để lại mảnh giấy có viết tên em, kịch bản rất cũ phải không? Nhưng nó đã xảy ra với em, em không biết cha mẹ em là ai, có đến đón em hay không, dù sao không có họ cũng chẳng sao, em còn có cô giáo yêu thương em nhất, bà ấy đối với em rất tốt, dạy em không được cảm thấy xuất thân đáng thương, bởi vì người đáng thương hơn em còn rất nhiều, ít nhất cơ thể em khỏe mạnh không có dị tật, có nhiều người tuy xuất thân phú quý nhưng lại suốt đời phải nằm trên giường, vì vậy sau đó em rất nhẹ lòng, bà ấy còn động viên em học hành, nhất định phải trở về giúp bà ấy.
Lúc này, Tôn Ký Viễn đang đứng cạnh cô cùng cô rửa bát.
Đối với người đàn ông có thể xắn tay áo lên lặng lẽ làm việc nhà này, Lương Thiếu Thanh khâm phục sâu sắc, ít nhất trong số những người đàn ông cô quen biết không có ai nguyện làm như vậy, hơn nữa còn là vì những người lạ không quan trọng.
- Làm người hiểu được chuyện “uống nước nhớ nguồn” là rất tốt.
Anh từ tốn nói.
- Ký Viễn, con người anh thật tốt.
Ngoài hai người bạn quan trọng nhất, anh là người đàn ông đầu tiên lắng nghe quá khứ của mình, cô đối với anh rất có thiện cảm.
Qua mấy tháng quen biết, họ đã trở thành những người bạn chuyện gì cũng có thể tâm sự, họ có thể bàn luận về phim ảnh, tin tức, sách báo, sở thích, những đề tài vô vị khác dưới khả năng đạo diễn của anh cũng trở nên rất thú vị, sự hiểu biết và tình cảm giữa họ cũng dần dần ấm lên.
Cô dần dần phát hiện ra người đàn ông này hiểu cô còn hơn cô hiểu mình, cuộc đời của cô dường như không thể thiếu đi anh ấy được nữa.
- Không cần phát thẻ người tốt cho anh, anh không phải người tốt.
Anh vốn không cho rằng mình là người tốt, nếu không có ý đồ xấu sao lại có thể ân cần như vậy, chỉ là sự ân cần này có thêm sự dịu dàng.
- Vì sao đàn ông dường như không muốn làm người tốt?
Không biết đã bao nhiêu lần được nghe lời kiểu như vậy rồi.
- Bởi vì đàn ông không xấu, phụ nữ không yêu.
Thì ra là vậy.
- Nhưng mà, em thích người tốt.
Bạn thân nói rằng anh họ là một đạo diễn, thường chỉ với một mệnh lệnh liền làm cho người ngã ngựa đổ, trợ lý của anh họ luôn không ngừng năn nỉ xin xỏ, chỉ thiếu nước quỳ xuống nữa thôi; cô ấy cũng vốn không phải lòng dạ sắt đá, vì vậy chỉ có thể đồng ý, nhưng vì gần đây có một vụ án nên không thể nào phân thân được, chỉ còn cách đổi cô đến thay thế, bạn thân đã gặp khó khăn, đương nhiên cô phải giúp đỡ.
Dù sao công việc cũng đơn giản, chỉ là một trợ lý nhỏ nhoi bên cạnh đạo diễn, với kinh nghiệm thường chăm sóc những dũng sĩ lắm chiêu ở trường mầm non, đối với người đàn ông trưởng thành chắc có thể thuận lợi hơn.
Kết quả là cô đã nghĩ quá đơn giản.
Người đạo diễn cao cao tại thượng này thật đúng không phải người bình thường, không chỉ kén chọn đối với nước uống mà đến cả thức ăn trong cơm cũng kén chọn không kém.
Những ngày đầu, cô mua không được ngon, anh mở ra nhìn, tâm tình không tốt liền không ăn nữa, dù không nói gì, nhưng cũng làm lòng cô thấy có lỗi.
Những người khác nhìn thấy, đều an ủi cô không có chuyện gì, đạo diễn xưa này vốn là như vậy, may mà tuy là khó hầu hạ, nhưng không mắng chửi thô lỗ.
Trong lòng Lương Thiếu Thanh nghĩ rằng mình đến đây là để giúp bạn thân, cũng không nên để cho anh họ của cô ấy nhịn đói? Hơn nữa sự nhẫn nại và ý chí của cô sớm đã được bồi dưỡng từ khi còn bé, nên càng hăng hái muốn thử làm vui lòng anh ấy.
Cô nhìn anh như một thách thức khó khăn, không làm anh hài lòng thì không bỏ cuộc, đây chính là sự bền bỉ của cô, cũng là chuyện quan trọng, chỉ cần đạo diễn không vui, những người khác cũng sẽ gặp xui xẻo, cô đã đến làm trợ lý, ắt cần phải hoàn thành công việc, như vậy mới không hổ thẹn với nhờ vả của bạn thân.
Cô quan sát đạo diễn ba ngày, phát hiện ra một chuyện, thế là cô âm thầm lén lút làm một việc.
Tối hôm đó, mọi người đều ăn cơm ở nhà ăn, chỉ có duy nhất đạo diễn không xuống lầu, Lương Thiếu Thanh cũng không ăn cơm mà cầm dụng cụ lên lầu gõ cửa phòng đạo diễn, lúc cửa mở, anh tỏ vẻ không mấy vui vẻ nhưng cũng không dọa cô sợ.
- Đạo diễn, anh ăn cơm chưa?
Cô mỉm cười, không có ý đồ gì.
Tôn Ký Viễn nhận ra được người phụ nữ ngốc nghếch dường như đều để anh nhịn đói trong ba ngày này, nhưng bởi vì là bạn thân của em họ, đã được cô ấy dặn đi dặn lại là không được đắc tội, thật không biết tại sao anh lại xui xẻo như vậy.
- Có chuyện gì sao?
Anh lạnh lùng hỏi.
- Là như vậy, đây là cơm em đặc biệt đi mua cho anh, chủ quán đảm bảo rằng nó thích hợp với người bị đau dạ dày, đạo diễn có muốn thử xem sao không?
- Cô làm sao biết tôi đau dạ dày?
Bởi vì những thói quen xấu trước kia buộc anh giờ phải ăn cơm đúng giờ, hơn nữa không được cho quá nhiều dầu mỡ, nhưng những điều này anh không nói với bất kỳ ai, thậm chí đến cả em họ của anh cũng không biết, một người mới đến có ba ngày như cô ấy sao lại biết được?
- Em thấy mỗi lần anh ăn cơm đều nhấn tay ở bụng, rồi những thức ăn còn thừa lại đều là thứ có quá nhiều dầu mỡ, em đoán chắc là do bệnh về dạ dày, nên mới đặc biệt kén chọn, thực ra anh cũng đừng nên quá để bụng, có thể để cho những người khác biết, như vậy mọi người cùng giúp anh chú ý, nếu không ngày nào đó anh ngất xỉu, anh cần gọi những người khác giúp thì phải làm sao?
Đau dạ dày là bệnh của anh, việc của anh, những người bên cạnh không thể nào giúp anh chia sẻ, anh cũng không cho rằng cần phải nói ra, nhưng giờ người chu đáo như cô đã biết được, không khỏi làm anh bất ngờ, Tôn Ký Viễn cúi đầu nhìn hộp cơm, đột nhiên đối với người phụ nữ trước mặt có chút cảm tình.
- Cô đã ăn chưa?
Lương Thiếu Thanh đung đưa một hộp cơm khác.
- Lát nữa em về phòng ăn, thực ra em cũng không quen ăn thức ăn bên ngoài, anh ăn từ từ, nếu hợp khẩu vị ngày mai lại nói với em.
Nói xong, cô rời đi.
Tôn Ký Viễn đóng cửa, nhìn những đĩa thức ăn tinh tế tỉ mỉ trên bàn, anh vốn chẳng có khẩu vị gì, thế là anh mở hộp cơm ra, hương thơm bỗng lan tỏa, những món ăn bêntrong đơn giản nhưng từ màu sắc của nó có thể thấy được sự tận tâm của người đầu bếp, tuy anh không phải là nhà dinh dưỡng những cũng nhìn ra được hộp cơm này không những có màu sắc, hương vị mà còn đẩy đủ dinh dưỡng, trong đó càng không thể thiếu đi những thực phẩm tốt cho dạ dày.
Thực sự có loại cơm hộp đặc biệt nấu cho người đau dạ dày sao?
Anh hoài nghi ăn một miếng, một chút cũng không dầu mỡ, thanh đạm giống như mùi vị của bếp ở nhà nấu ra vậy, bỗng nhiên, lòng anh thầm cười, người phụ nữ này đã nói dối anh.
Ăn xong hộp cơm này, tâm tình anh đặc biệt tốt. Sáng hôm sau, anh dậy sớm xuống lầu ăn sáng, đúng lúc gặp Lương Thiếu Thanh cũng muốn xuống lầu.
- Đạo diễn, chào buổi sáng.
Lương Thiếu Thanh chào hỏi lễ phép.
- Sớm vậy sao, không ngủ thêm chút nữa?
Lần này Tiểu Phan không thể đến cùng, vốn muốn nhờ em họ đến, không ngờ người đến lần này lại càng thích hợp hơn, anh rất hài lòng.
- Đã quen rồi.
Gần đây may mà đến lượt cô nghỉ theo lịch, mới có cơ hội có thể đến để giúp đỡ.
- Cô làm nghề gì?
- Giáo viên mầm non.
- Vậy chắc rất có sự nhẫn nại.
Chẳng trách có thể vì anh mà nấu nướng, cũng có lẽ chỉ có người phụ nữ như vậy mới có thể bao dung sự tùy hứng của anh.
- Xem như vậy cũng được, em rất thích trẻ con, tuy chúng có lúc rất ồn ào, nhưng không có suy tính gì, không biết so đo tính toán, ở cùng chúng vô cùng vui vẻ.
Tôn Ký Viễn nhận ra cô thực sự yêu trẻ con bằng trái tim mình, điều này làm việc anh kỳ quặc bài xích với trẻ con dần dần biến mất.
- Tôi nghe trẻ con thời nay không dễ dạy bảo, đưa nào cũng đều nghịch như quỷ.
Lương Thiếu Thanh không khỏi gạt đầu đồng ý.
- Không sai, trẻ con bây giờ rất tinh quái, không thể giảng thuyết đạo lý quá nhiều, càng không thể quá giáo điều, nếu không chúng không muốn nghe, vì vậy chúng ta chỉ có thể coi chúng như bạn, chúng rất tinh anh, học rất nhanh, vì vậy cách giáo dục chúng cũng cần điều chỉnh.
- Nghe vậy chắc cô rất biết cách giáo dục trẻ con.
- Không sai, chỉ cần thật lòng yêu, tự nhiên sẽ cảm nhận được chúng.
- Cô nhất định là một người mẹ tốt.
- Cám ơn.
- Phải rồi, cám ơn cơm hộp tối qua của cô, nếu có thể, tôi hi vọng hôm nay lại được ăn.
- Được, nhưng… Chỉ có vào buổi tối, bởi vì chủ quán đó rất kỳ quái, chỉ bán vào buổi tối.
Thực tế là buổi trưa cô không có thời gian để đi mượn nhà ăn, chỉ sau khi tan làm mới có thời gian.
- Không sao, có ăn là được, ngoài ra phiền cô giúp tôi cám ơn bà chủ đã vất vả rồi.
Anh mỉm cười, khuôn mặt đầy vẻ dịu dàng.
Lương Thiếu Thanh bỗng khựng lại, xấu hổ đỏ mặt, rõ ràng là Tôn Ký Viễn cám ơn chủ quán, vì sao ánh mắt cứ nhằm vào mình, chắc không phải đã bị anh biết hết rồi chứ?
- Vâng… Vâng ạ.
Nhất thời Lương Thiếu Thanh lắp bắp, có chút hối hận khi gặp phải anh ở trong thang máy.
Cửa thang máy mở, hai người bước ra, Lương Thiếu Thanh vốn muốn nửa đường bỏ chạy, đang lúc chưa nghĩ ra lí do gì thì anh đã quay người lại, nhìn cô mỉm cười, gọi cô ngồi vào, lúc này cô không ngồi không được.
- Ở đây ăn sáng theo phong cách Hồng Kông, muốn ăn gì?
- Em không kén chọn, đều được cả.
- Em thật dễ nuôi.
Anh dường như hài lòng nói.
- Em nghĩ ăn uống vốn dĩ là hưởng thụ, dù có ăn phải thứ không ngon cũng có thể nhắc nhở bản thân lần sau đừng mua nữa.
Tôn Ký Viễn nhìn cô mở chiếc khăn trắng trải lên chân, rồi tỉ mỉ dùng khăn giấy lau bát đũa cho hai người, giống như coi anh là người thân, nhưng anh vẫn cảm thấy cô là coi anh như đứa trẻ.
- Có điều anh đặc biệt hơn, bởi vì anh bị đau dạ dày, thói quen ăn uống cần phải sửa, nếu không càng ngày càng nghiêm trọng thì thê thảm luôn, biết chưa?
Cô ấy thực sự xem mình như là đứa trẻ ở trường mầm non.
- Vâng, thưa cô giáo.
Câu trả lời của anh nhất thời làm Lương Thiếu Thanh đỏ mặt, vội cúi đầu xin lỗi.
- Đạo diễn, thật ngại quá, là bệnh nghề nghiệp của em.
- Anh thích bệnh nghề nghiệp của em.
Không chỉ có bệnh nghề nghiệp của cô, Tôn Ký Viễn phát hiện ra bản thân mình mấy ngày này, ánh mắt không thể rời khỏi cô… Người phụ nữ này đối với ai cũng đều rất khách khí, nhìn dường như không có lập trường, hiền lành đủ để bị người ta bắt nạt, làm sao biết cô cũng có cá tính, chỉ là cô không tự mình trực tiếp thể hiện ra, mà là ánh mắt, giọng điệu nói lên điều đó, làm người ta cũng không dám xem thường cô.
Cô giống như dòng nước đang chảy xuôi dòng, không thể chảy ngược, cho dù trải qua bao nhiêu khúc quanh co, bao nhiêu ghềnh thác, đều không thay đổi bản chất như nước của cô… Trong suốt, mềm mại lại nhẫn nại âm thầm xuyên qua ghềnh đá.
Sự nhẫn nại này so với tính tùy hứng của anh thật đúng là khác nhau một trời một vực.
Cô có ưu điểm mà anh không có, có tính cách mà anh yêu thích, cô giống như một đám mây mềm mại có thể bao lấy những khuyết điểm của mọi người, bảo anh làm sao không muốn bá đạo chiếm giữ lấy cô chứ, để làm nũng bên cạnh cô.
Sau khi kết thúc đợt quay ở Đài Nam, hai người sẽ tạm biệt.
Kết thúc như vậy sao?
Để lại trái tim anh trằn trọc khó ngủ, buông tay tại đây sao?
Không… Một chút anh cũng không muốn, anh là kiểu người hành động, một khi có dự định liền sẽ vạch lên kế hoạch, không lãng phí thời gian, thế là anh đã nghe ngóng được nơi cô sống và trường mầm non cô dạy, dùng tất cả các mối quan hệ tìm ra được con trai của em họ Tiểu Phan sống ở thành phố nơi Lương Thiếu Thanh sống, thế là mềm rắn đủ cả, thậm chí còn bỏ tiền, để con trai của em họ Tiểu Phan vào học trường mầm non đó.
Sau cùng, anh lấy thân phận chú để đi đón thằng bé tan học.
Hôm nay nhà trẻ tan học, vô cùng bất ngờ khi gặp được Tôn Ký Viễn, đặc biệt là đón trẻ tan học.
- Đạo diễn?
Cô có chút bất ngờ, người đàn ông như vậy làm sao có thể dịu dàng như vậy với trẻ con.
Tôn Ký Viễn dẫn tên quỷ nhỏ đang căng thẳng, đi đến trước mặt Lương Thiếu Thanh.
- Đã lâu không gặp.
- Anh là gì của Tiểu Hào?
- Chú.
Tiểu Hào ngẩng đầu lên đôi mắt mông lung, nhưng lại khóc không ra nước mắt, cậu… Cậu làm gì có chú chứ, hu hu, chú Tôn lạnh lùng không nói gì, làm cậu rất sợ, rất sợ.
Lương Thiếu Thanh liền hiểu ra, chủ động nắm tay Tiểu Hào, dịu dàng vỗ vỗ bàn tay nhỏ của cậu có ý bảo yên tâm.
- Tiểu Hào, cháu có quen chú này không?
Tiểu Hào nhìn Tôn Ký Viễn một cái, lại nhìn Lương Thiếu Thanh, sụt sịt gật đầu. Chú Tôn này có đến nhà cậu mấy lần, mỗi lần đến đều tặng cậu quà, cậu rất thích những món quà nhưng lại cảm thấy chú Tôn rất khó gần, thực ra là có chút sợ hãi, nhưng mẹ lại nghe lời chú Tôn, hu hu, cậu có thể nào bị mang bán đi hay không?
- Vậy chú Tôn sẽ đưa con về nhà, phải không?
Tiểu Hào lại gật đầu, đây là điều mẹ đã căn dặn, nói sau này chú Tôn sẽ đưa cậu về nhà, hu hu, cậu rất sợ, rất sợ… Chú Tôn có đánh cậu hay không?
Lương Thiếu Thanh vuốt mặt Tiểu Hào, tỏ ý bảo cậu yên tâm.
- Con hãy tin cô, chú Tôn này thật ra là người tốt, tuyệt đối sẽ không ức hiếp con, vì vậy không phải sợ, có được không?
Cô giáo Lương đã nói như vậy, cậu cũng có chút yên tâm, dù sao cô giáo Lương vẫn luôn nói không được nói dối, có lẽ sẽ không gạt cậu.
Tiểu Hào gật mạnh đầu, nhìn Tôn Ký Viễn, lộ ra vẻ mặt kiên cường, Tôn Ký Viễn lại chẳng biết phải làm sao.
- Tiểu Hào, con để cặp sách ở đây, rồi đi chơi với các bạn trước, cô giáo có chuyện muốn nói với chú con một lúc.
Lương Thiếu Thanh nhìn biểu hiện của hai người lòng thầm cười.
Tiểu Hào nghe xong nói vâng, đặt cặp sách xuống rồi dường như nghĩ ra điều gì quay lại nói:
- Cô giáo Lương, chú Tôn không phải là chú ruột của con, chú ấy là bạn của bác Phan.
Nói xong liền nhập hội với bạn cùng lớp, vui đùa ở phòng trò chơi, hoàn toàn không biết rằng bản thân vừa tiết lộ bí mật của một ai đó.
- Thì ra anh không phải là chú ruột của Tiểu Hào, vậy sao anh lại đến đón cậu bé tan học?
- Em họ của Tiểu Phan gần đây bận việc công ty, Tiểu Phan cũng bận, vì vậy nhờ người gần đây nhàn rỗi nhất như anh, dù sao nhàn cũng nhàn rồi, nên anh đến thôi.
Anh tùy ý giải thích, không bận tâm suy nghĩ, bởi vì sự tự nhiên này sẽ lấy được lòng tin của Lương Thiếu Thanh.
- Thì ra là vậy, xem ra con người anh không tệ, chỉ cần biểu hiện ấm áp một chút, có lẽ sẽ ăn trọn điểm.
- Làm người tốt như vậy có tác dụng gì?
- Em thấy rất có tác dụng, chẳng lẽ anh hi vọng những người anh yêu quý khi gặp anh đều bị dọa cho phát run lên sao?
- Không muốn.
Anh vốn không muốn Lương Thiếu Thanh sợ mình.
- Vậy thì đúng rồi, vì vậy anh nên cười nhiều một chút, mỉm cười chính là ngôn ngữ chung cho cả thế giới.
Cô nói xong, để lại cho anh một nụ cười rực rỡ nhất.
Tôn Ký Viễn sững sờ một lúc, có chút ảo não vì sao lại không mang theo máy ảnh, tuy anh đã không còn chụp ảnh nữa, nhưng anh rất muốn chụp cô, cho dù biểu tình nào, động tác nào anh cũng đều muốn cất giữ lại.
Anh thích nụ cười của cô, thật muốn mang cô hòa tan vào trong lòng mình.
Sau ngày hôm đó, bởi vì Tiểu Hào, họ dần dần quen thuộc, anh biết cô là trẻ mồ côi, chỉ cần có thời gian rãnh, anh sẽ cùng cô trở về thăm cô giáo Từ một tay đã nuôi lớn cô ở cô nhi viện.
- Em bị vứt ở trước cửa cô nhi viện vào một ngày mùa đông, trên người chỉ để lại mảnh giấy có viết tên em, kịch bản rất cũ phải không? Nhưng nó đã xảy ra với em, em không biết cha mẹ em là ai, có đến đón em hay không, dù sao không có họ cũng chẳng sao, em còn có cô giáo yêu thương em nhất, bà ấy đối với em rất tốt, dạy em không được cảm thấy xuất thân đáng thương, bởi vì người đáng thương hơn em còn rất nhiều, ít nhất cơ thể em khỏe mạnh không có dị tật, có nhiều người tuy xuất thân phú quý nhưng lại suốt đời phải nằm trên giường, vì vậy sau đó em rất nhẹ lòng, bà ấy còn động viên em học hành, nhất định phải trở về giúp bà ấy.
Lúc này, Tôn Ký Viễn đang đứng cạnh cô cùng cô rửa bát.
Đối với người đàn ông có thể xắn tay áo lên lặng lẽ làm việc nhà này, Lương Thiếu Thanh khâm phục sâu sắc, ít nhất trong số những người đàn ông cô quen biết không có ai nguyện làm như vậy, hơn nữa còn là vì những người lạ không quan trọng.
- Làm người hiểu được chuyện “uống nước nhớ nguồn” là rất tốt.
Anh từ tốn nói.
- Ký Viễn, con người anh thật tốt.
Ngoài hai người bạn quan trọng nhất, anh là người đàn ông đầu tiên lắng nghe quá khứ của mình, cô đối với anh rất có thiện cảm.
Qua mấy tháng quen biết, họ đã trở thành những người bạn chuyện gì cũng có thể tâm sự, họ có thể bàn luận về phim ảnh, tin tức, sách báo, sở thích, những đề tài vô vị khác dưới khả năng đạo diễn của anh cũng trở nên rất thú vị, sự hiểu biết và tình cảm giữa họ cũng dần dần ấm lên.
Cô dần dần phát hiện ra người đàn ông này hiểu cô còn hơn cô hiểu mình, cuộc đời của cô dường như không thể thiếu đi anh ấy được nữa.
- Không cần phát thẻ người tốt cho anh, anh không phải người tốt.
Anh vốn không cho rằng mình là người tốt, nếu không có ý đồ xấu sao lại có thể ân cần như vậy, chỉ là sự ân cần này có thêm sự dịu dàng.
- Vì sao đàn ông dường như không muốn làm người tốt?
Không biết đã bao nhiêu lần được nghe lời kiểu như vậy rồi.
- Bởi vì đàn ông không xấu, phụ nữ không yêu.
Thì ra là vậy.
- Nhưng mà, em thích người tốt.