Thiên Dịch đuổi theo cô đến phòng khách, cậu lớn tiếng cố giải thích
"Nhị tỷ, em thật sự không phải như chị nghĩ"
Thiên Băng quay lại nhìn cậu thở dài nói
"Tiểu Dịch, em không cần phải giấu đâu, vì lúc nãy chị đã nghe mọi chuyện em nói với anh Chấn Lục, em thậm chí còn cảnh cáo anh ấy không được đóng phim với chị, lẽ nào em thích anh Chấn Lục sao?"
Thiên Dịch nhíu mày trả lời
"Không thật ra em chỉ đùa với anh ta thôi, chị đừng hiểu lầm"
"Hiểu lầm?"
Cô nheo mày rồi nói tiếp:
"Lúc nãy chị đã quan sát em rất kĩ, em nói đùa với anh Chấn Lục mà nghiêm túc vậy sao? Thậm chí...em còn đến tận chung cư anh ấy ở cưỡng hôn anh ấy"
Thiên Dịch sửng sờ nhìn cô lấp mấp
"Nhị tỷ, chị đừng..."
Cô giơ tay lạnh nhạt thất vọng nói
"Em đừng cố giải thích nữa, chị không trách nếu như em thật sự thích anh Chấn Lục đâu. Tiểu Dịch, nếu được em cứ sống thật với bản thân mình đi"
Cậu nheo mày
"Chị thật sự nghĩ em thích nam giới sao? Đã sống cùng với nhau hơn 10 năm lẽ nào chị không hiểu rõ tính em?"
Đột nhiên Chấn Lục vội chạy ra lấp mấp
"A...hai người nói chuyện với nhau đi, tôi về trước a"
Vừa nói xong anh vội chạy đi mất,Thiên Dịch giơ tay lên tiếng gọi
"Này, tôi còn chưa nói với anh xong..."
Thiên Băng nghoảnh lưng tiếp lời
"Đúng là chị không hiểu rõ tính em, nhưng mà...chị thật sự muốn em hạnh phúc, nếu em thích anh Chấn Lục chị sẽ ủng hộ em"
Cô định bước đi thì cậu liền kéo tay cô lại nghiêm túc nói
"Chị nghĩ gì cũng được nhưng em khẳng định giới tính em là bình thường"
Thiên Băng nhìn cậu bật cười nhẹ
"Tiểu Dịch, em đừng dối lòng mình nữa, hành động của em và lời nói của em lúc nãy với anh Chấn Lục chị đều nhận ra cả rồi, nếu giới tính em bình thường, em sẽ không làm vậy với anh ấy"
Rồi cô bước đi dần, cậu lại không thể giải thích bản thân mình thích cô, bởi vì ai lại nghĩ cậu lại đi thích chị mình chứ.
Đột nhiên miệng cậu bật thốt lên một lời:
"Khoan đã"
Cô chợt khựng chân quay lại nhìn cậu thì cậu lại nói tiếp:
"Không phải như chị nghĩ, thật ra em..."
Cậu nói đến đây ngẩn lên nhìn cô
"Em..."
Thiên Dịch nhận ra thấy ánh mắt của cô nhìn mình một cách khó hiểu,cậu tiếp lời:
"Em thật sự chỉ đùa với anh ta thôi, chị không tin em sao?"
Cô nhìn cậu một hồi, vốn dĩ vừa muốn tin vừa lại không muốn tin, vì khoảng thời gian chung sống với Thiên Dịch, cô làm gì nhận ra cậu thật sự như những gì mình nghĩ bây giờ, cô lên tiếng hỏi:
"Em thật sự là đùa sao?"
Cậu gật đầu thì cô thở dài
"Xem như chị tin em lần này"
Rồi cô cứ thế lẳng lặng đi mất, cậu ngồi xuống sofa nhăn mặt đỡ trán mình lẩm bẩm
"Đúng là ngốc hết thuốc chữa, sao mình lại làm mất hình tượng trước mặt Băng Băng chứ?"
Một lát sau,Thiên Dịch lên phòng mình, cậu dựa lưng vào chiếc ghế xoay, tay cầm chiếc thẻ nhớ đã lấy từ hai tên hôm qua cho vào máy tính.Trong đó có rất nhiều ảnh của Thiên Băng, nhưng cậu chỉ lấy những tấm của cô khi có cậu trong đó rồi mỉm cười nhẹ, đột nhiên lướt qua chợt thấy tấm ảnh khi cô bị cậu và Dực Phàm kéo tay, vẻ mặt cậu thay đổi chán chường hẳn, rồi chỉnh sửa cắt Dực Phàm ra khỏi ảnh chỉ để lại cô và cậu trong đó tạo nên một tấm ảnh thật đẹp cứ như một cặp đôi đang níu kéo. Cậu lấy chiếc điện thoại mình ra, màn hình điện thoại hiện lên gương mặt say rượu của một cô gái đáng yêu, rồi lấy tấm hình vừa được chỉnh sửa trên máy tính chuyển qua điện thoại. Sau đó lại tự mình mấp môi lẩm bẩm:
"Khi nào mới có thể chính thức...được nắm tay em thế này?"
Vài ngày sau, tại công ty giải trí điện ảnh.
Thiên Băng đứng trò chuyện cùng ông chủ thì cô ngạc nhiên nói
"Vậy tuần sau tôi phải sang Thổ Nhĩ Kì à? Tôi không đi được không?"
Ông chủ bật cười
"Thiên Băng, đợt ảnh lần này bắt buộc phải sang Thổ Nhĩ Kì chụp, cô không thể từ chối được đâu"
Thiên Băng chống nạnh thở dài
"Thật là, thời gian đi bao lâu?"
"Một tuần, xem như cô vừa làm việc vừa đi du lịch cũng được"
Ông chủ nói, Thiên Băng ngạc nhiên nheo mày
"Tận một tuần à?"
Ông chủ cười nhẹ rồi tiếp lời
"Đúng vậy, lẽ ra Lâm Chấn Lục là người hợp tác với cô nhưng anh ta đột nhiên nói phát bệnh nên không đi được"
Đột nhiên Thiên Dịch xuất hiện lên tiếng
"Nhị tỷ, hay đợt lần này em đi cùng chị nhé"
Thiên Băng ngạc nhiên nhìn cậu nói
"Tiểu Dịch, em xuất hiện hồi nào vậy?"
Thiên Dịch bật cười
"Lúc nãy em có nói chuyện với mấy người trong đoàn, họ bảo sắp tới chị có lời mời sang Thổ Nhĩ Kì làm việc, nếu em đi cùng thì chắc không có vấn đề nhỉ"
Thiên Băng tiếp lời
"Tiểu Dịch, sao lúc nào em cũng muốn đi theo chị vậy?"
Cậu bật cười
"Là vì em muốn sang đấy đi du lịch, nên đi ké chị không được sao?"
Thiên Băng thở dài
"Được rồi"
Buổi tối tại Ấn Gia.
Dực Phàm nheo mày ngạc nhiên hỏi
"Hai em định sang Thổ Nhĩ Kì một tuần à?"
Thiên Băng gật đầu, tay cầm ly nước uống rồi nói
"Phải, lần này có đợt ảnh bên đấy nên em và Tiểu Dịch phải đi một tuần"
Ánh mắt Dực Phàm có chút không vui liền liếc nhìn sang Thiên Dịch hỏi
"Dịch, ngay cả em cũng muốn đi à?Sao tùy hứng quá vậy?"
Cậu ngồi trên ghế sofa chéo chân giang hai tay gác lên ghế thảnh thơi đối diện nhìn anh bật cười đắc ý
"Thì sao?"
Dực Phàm bật cười nhẹ liếc mắt nhìn cậu, anh tiến người lại nói khẽ
"Anh tự hỏi nếu không có Băng Băng thì em có đi không?"
Cậu bật cười nhẹ
"Anh biết câu trả lời rồi mà"
Thiên Băng ngạc nhiên lên tiếng
"Dực Phàm ca, hay anh cũng đi cùng nhé, dù sao cũng không cấm người nhà đi cùng đâu"
Dực Phàm bật cười nhẹ
"Tiếc là anh và bác hai đang bận ở tổ chức, nếu không thì anh đã đi cùng em rồi"
Thiên Dịch lại bật cười nhếch đắc ý
( Cũng may mình không có dính vào cái tổ chức đó, nếu không cũng bận rộn suốt như anh ta)
"Nhị tỷ, em thật sự không phải như chị nghĩ"
Thiên Băng quay lại nhìn cậu thở dài nói
"Tiểu Dịch, em không cần phải giấu đâu, vì lúc nãy chị đã nghe mọi chuyện em nói với anh Chấn Lục, em thậm chí còn cảnh cáo anh ấy không được đóng phim với chị, lẽ nào em thích anh Chấn Lục sao?"
Thiên Dịch nhíu mày trả lời
"Không thật ra em chỉ đùa với anh ta thôi, chị đừng hiểu lầm"
"Hiểu lầm?"
Cô nheo mày rồi nói tiếp:
"Lúc nãy chị đã quan sát em rất kĩ, em nói đùa với anh Chấn Lục mà nghiêm túc vậy sao? Thậm chí...em còn đến tận chung cư anh ấy ở cưỡng hôn anh ấy"
Thiên Dịch sửng sờ nhìn cô lấp mấp
"Nhị tỷ, chị đừng..."
Cô giơ tay lạnh nhạt thất vọng nói
"Em đừng cố giải thích nữa, chị không trách nếu như em thật sự thích anh Chấn Lục đâu. Tiểu Dịch, nếu được em cứ sống thật với bản thân mình đi"
Cậu nheo mày
"Chị thật sự nghĩ em thích nam giới sao? Đã sống cùng với nhau hơn 10 năm lẽ nào chị không hiểu rõ tính em?"
Đột nhiên Chấn Lục vội chạy ra lấp mấp
"A...hai người nói chuyện với nhau đi, tôi về trước a"
Vừa nói xong anh vội chạy đi mất,Thiên Dịch giơ tay lên tiếng gọi
"Này, tôi còn chưa nói với anh xong..."
Thiên Băng nghoảnh lưng tiếp lời
"Đúng là chị không hiểu rõ tính em, nhưng mà...chị thật sự muốn em hạnh phúc, nếu em thích anh Chấn Lục chị sẽ ủng hộ em"
Cô định bước đi thì cậu liền kéo tay cô lại nghiêm túc nói
"Chị nghĩ gì cũng được nhưng em khẳng định giới tính em là bình thường"
Thiên Băng nhìn cậu bật cười nhẹ
"Tiểu Dịch, em đừng dối lòng mình nữa, hành động của em và lời nói của em lúc nãy với anh Chấn Lục chị đều nhận ra cả rồi, nếu giới tính em bình thường, em sẽ không làm vậy với anh ấy"
Rồi cô bước đi dần, cậu lại không thể giải thích bản thân mình thích cô, bởi vì ai lại nghĩ cậu lại đi thích chị mình chứ.
Đột nhiên miệng cậu bật thốt lên một lời:
"Khoan đã"
Cô chợt khựng chân quay lại nhìn cậu thì cậu lại nói tiếp:
"Không phải như chị nghĩ, thật ra em..."
Cậu nói đến đây ngẩn lên nhìn cô
"Em..."
Thiên Dịch nhận ra thấy ánh mắt của cô nhìn mình một cách khó hiểu,cậu tiếp lời:
"Em thật sự chỉ đùa với anh ta thôi, chị không tin em sao?"
Cô nhìn cậu một hồi, vốn dĩ vừa muốn tin vừa lại không muốn tin, vì khoảng thời gian chung sống với Thiên Dịch, cô làm gì nhận ra cậu thật sự như những gì mình nghĩ bây giờ, cô lên tiếng hỏi:
"Em thật sự là đùa sao?"
Cậu gật đầu thì cô thở dài
"Xem như chị tin em lần này"
Rồi cô cứ thế lẳng lặng đi mất, cậu ngồi xuống sofa nhăn mặt đỡ trán mình lẩm bẩm
"Đúng là ngốc hết thuốc chữa, sao mình lại làm mất hình tượng trước mặt Băng Băng chứ?"
Một lát sau,Thiên Dịch lên phòng mình, cậu dựa lưng vào chiếc ghế xoay, tay cầm chiếc thẻ nhớ đã lấy từ hai tên hôm qua cho vào máy tính.Trong đó có rất nhiều ảnh của Thiên Băng, nhưng cậu chỉ lấy những tấm của cô khi có cậu trong đó rồi mỉm cười nhẹ, đột nhiên lướt qua chợt thấy tấm ảnh khi cô bị cậu và Dực Phàm kéo tay, vẻ mặt cậu thay đổi chán chường hẳn, rồi chỉnh sửa cắt Dực Phàm ra khỏi ảnh chỉ để lại cô và cậu trong đó tạo nên một tấm ảnh thật đẹp cứ như một cặp đôi đang níu kéo. Cậu lấy chiếc điện thoại mình ra, màn hình điện thoại hiện lên gương mặt say rượu của một cô gái đáng yêu, rồi lấy tấm hình vừa được chỉnh sửa trên máy tính chuyển qua điện thoại. Sau đó lại tự mình mấp môi lẩm bẩm:
"Khi nào mới có thể chính thức...được nắm tay em thế này?"
Vài ngày sau, tại công ty giải trí điện ảnh.
Thiên Băng đứng trò chuyện cùng ông chủ thì cô ngạc nhiên nói
"Vậy tuần sau tôi phải sang Thổ Nhĩ Kì à? Tôi không đi được không?"
Ông chủ bật cười
"Thiên Băng, đợt ảnh lần này bắt buộc phải sang Thổ Nhĩ Kì chụp, cô không thể từ chối được đâu"
Thiên Băng chống nạnh thở dài
"Thật là, thời gian đi bao lâu?"
"Một tuần, xem như cô vừa làm việc vừa đi du lịch cũng được"
Ông chủ nói, Thiên Băng ngạc nhiên nheo mày
"Tận một tuần à?"
Ông chủ cười nhẹ rồi tiếp lời
"Đúng vậy, lẽ ra Lâm Chấn Lục là người hợp tác với cô nhưng anh ta đột nhiên nói phát bệnh nên không đi được"
Đột nhiên Thiên Dịch xuất hiện lên tiếng
"Nhị tỷ, hay đợt lần này em đi cùng chị nhé"
Thiên Băng ngạc nhiên nhìn cậu nói
"Tiểu Dịch, em xuất hiện hồi nào vậy?"
Thiên Dịch bật cười
"Lúc nãy em có nói chuyện với mấy người trong đoàn, họ bảo sắp tới chị có lời mời sang Thổ Nhĩ Kì làm việc, nếu em đi cùng thì chắc không có vấn đề nhỉ"
Thiên Băng tiếp lời
"Tiểu Dịch, sao lúc nào em cũng muốn đi theo chị vậy?"
Cậu bật cười
"Là vì em muốn sang đấy đi du lịch, nên đi ké chị không được sao?"
Thiên Băng thở dài
"Được rồi"
Buổi tối tại Ấn Gia.
Dực Phàm nheo mày ngạc nhiên hỏi
"Hai em định sang Thổ Nhĩ Kì một tuần à?"
Thiên Băng gật đầu, tay cầm ly nước uống rồi nói
"Phải, lần này có đợt ảnh bên đấy nên em và Tiểu Dịch phải đi một tuần"
Ánh mắt Dực Phàm có chút không vui liền liếc nhìn sang Thiên Dịch hỏi
"Dịch, ngay cả em cũng muốn đi à?Sao tùy hứng quá vậy?"
Cậu ngồi trên ghế sofa chéo chân giang hai tay gác lên ghế thảnh thơi đối diện nhìn anh bật cười đắc ý
"Thì sao?"
Dực Phàm bật cười nhẹ liếc mắt nhìn cậu, anh tiến người lại nói khẽ
"Anh tự hỏi nếu không có Băng Băng thì em có đi không?"
Cậu bật cười nhẹ
"Anh biết câu trả lời rồi mà"
Thiên Băng ngạc nhiên lên tiếng
"Dực Phàm ca, hay anh cũng đi cùng nhé, dù sao cũng không cấm người nhà đi cùng đâu"
Dực Phàm bật cười nhẹ
"Tiếc là anh và bác hai đang bận ở tổ chức, nếu không thì anh đã đi cùng em rồi"
Thiên Dịch lại bật cười nhếch đắc ý
( Cũng may mình không có dính vào cái tổ chức đó, nếu không cũng bận rộn suốt như anh ta)