Đỗ Mạn Linh khá bất ngờ khi nghe tin này, cô lo lắng hỏi: “ Vậy, có ai bị thương không ?”
Mục Cẩn nhẹ vuốt tóc cô, nói: “May mắn là không ai bị thương cả. ”
Đỗ Mạn Linh nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm, may mà không có ai bị thương, nhưng sau đó, nghĩ tới điều gì, cô lại tiếp tục nhăn mặt, nhìn Mục Cẩn nói:
- “Nhà bị cháy, vậy anh…” – Tuy cô không nói tiếp nhưng Mục Cẩn có thể hiểu. Anh lấy tay nhéo cái mũi của cô, nở nụ cười bất đắc dĩ : “Anh đã cho người sắp xếp căn nhà khác, chúng ta không thiếu chút tiền ấy.”
Ừ nhỉ, cô quên mất, ông xã mình là người có tiền mà, nhưng cho dù là vậy, cô vẫn rất xót xa, căn nhà ấy nhất định không phải dạng thường, giá tiền của nó chắc không ít, nay tự nhiên lại cháy sạch, cứ nghĩ tới một đống tiền cứ biến mất như thế, mà nó lại là của mình, ai mà không tiếc nuối.
Mục Cẩn nhìn cô vợ nhỏ lại đang nghĩ linh tinh, đưa tay kéo cô vào lòng, cằm đặt trên đầu cô, thì thào nói:
-‘Tiểu Linh, anh xin lỗi…”
Đỗ Mạn linh còn chưa kịp hiểu ra sao, anh lại nói tiếp :
- “Ảnh cưới của chúng ta, đô đạc của em và anh….tất cả ..đều cháy sạch rồi. Tất cả, đều là những vật kỉ niệm của anh và em.”
Người này, nhà mình cháy, điều hắn nghĩ tới lại là điều này, Đỗ Mạn Linh vừa cảm thấy bất đắc dĩ, lại vừa cảm thấy ngọt ngào. Việc này chứng tỏ, ông xã của cô, coi trọng cô hơn cả vật chất, tiền tài.
Cô cũng đưa tay ôm lấy tấm lưng rộng lớn của Mục Cẩn, nhẹ nhàng nói : “Không sao, nhà cháy không phải là lỗi của anh, ảnh cưới cháy rồi thì chụp cái khác, đổ vật kỉ niệm mất rồi, thì chúng ta sẽ xây dựng thêm những kỉ niệm khác và sẽ có những vật kỉ niệm khác, mất cái gì, sau này, chúng ta sẽ từ từ hoàn lại, được không.”
Cô vừa nói, vừa đưa tay vỗ vỗ lưng của anh, dùng giọng nói dịu dàng như thể muốn an ủi anh, Mục Cẩn đưa tay siết chặt cô vào lòng. Đỗ Mạn Linh tưởng anh vẫn còn thấy áy náy với cô nên cũng để yên.
Ngoài cửa, gió thổi nhè nhẹ, mang theo nét se lạnh của mùa thu sắp tới, nhưng trong phòng, lại rất ấm áp.
*-*
Đứng trong một góc của bệnh viện, tay Mục Cẩn cầm điện thoại, trên gương mặt không còn vẻ dịu dàng như thường ngày, thay vào đó là sự lạnh lùng, âm trầm, khiến không khí xung quanh như chìm vào giá lạnh.
-“Ừm, ông cứ coi đó mà làm…nơi đó rất tốt….còn nữa Trần thúc, tôi muốn, mọi thứ đều là mới, mọi thứ, ông hiểu chứ.”
Cắt điện thoại, Mục Cẩn lập tức đi về phía phòng bệnh của Đỗ Mạn Linh, trước khi vào phòng, anh đứng trước cửa điều chỉnh cảm xúc của mình một chút, cảm thấy tốt rồi, mới đưa tay mở cửa.
Đỗ Mạn Linh đang ngồi trên giường, tay cầm một quyển tiểu thuyết mà mấy hôm trước Mục Cẩn mua cho mình, đôi mắt như muốn díp lại, cái đầu gật gà gật gù.
Mục Cẩn bước nhanh tới, lấy đi sách trong tay cô, đưa tay đỡ sau lưng cô: “Buồn ngủ như vậy, sao còn cố thức.”
Đỗ Mạn Linh cũng thuận thế, mềm nhũn ngã vào trong lòng anh, mắt nhắm hẳn lại, trong miệng nói năng không rõ:
-“Em chờ anh về.”
Mục Cẩn nằm xuống bên cạnh cô, điều chỉnh tư thế khiến cho cô có cảm giác thoải mái, cơ thể 189cm gần như ôm gọn Đỗ Mận Linh chỉ có 156cm vào lòng.
Nghe cô nói vậy, đôi mắt hắn trở nên thật dịu dàng, hôn nhẹ vào đôi môi mềm mại của cô, dỗ : “Ngoan, ngủ đi, ngày mai xuất viện rồi, chúng ta sẽ về nhà.”
Đỗ Mạn Linh rì rầm đáp ứng, vì trước đó đã buồn ngủ, nên cô nhanh chóng ngủ say.
Đỗ Mạn Linh khá bất ngờ khi nghe tin này, cô lo lắng hỏi: “ Vậy, có ai bị thương không ?”
Mục Cẩn nhẹ vuốt tóc cô, nói: “May mắn là không ai bị thương cả. ”
Đỗ Mạn Linh nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm, may mà không có ai bị thương, nhưng sau đó, nghĩ tới điều gì, cô lại tiếp tục nhăn mặt, nhìn Mục Cẩn nói:
- “Nhà bị cháy, vậy anh…” – Tuy cô không nói tiếp nhưng Mục Cẩn có thể hiểu. Anh lấy tay nhéo cái mũi của cô, nở nụ cười bất đắc dĩ : “Anh đã cho người sắp xếp căn nhà khác, chúng ta không thiếu chút tiền ấy.”
Ừ nhỉ, cô quên mất, ông xã mình là người có tiền mà, nhưng cho dù là vậy, cô vẫn rất xót xa, căn nhà ấy nhất định không phải dạng thường, giá tiền của nó chắc không ít, nay tự nhiên lại cháy sạch, cứ nghĩ tới một đống tiền cứ biến mất như thế, mà nó lại là của mình, ai mà không tiếc nuối.
Mục Cẩn nhìn cô vợ nhỏ lại đang nghĩ linh tinh, đưa tay kéo cô vào lòng, cằm đặt trên đầu cô, thì thào nói:
-‘Tiểu Linh, anh xin lỗi…”
Đỗ Mạn linh còn chưa kịp hiểu ra sao, anh lại nói tiếp :
- “Ảnh cưới của chúng ta, đô đạc của em và anh….tất cả ..đều cháy sạch rồi. Tất cả, đều là những vật kỉ niệm của anh và em.”
Người này, nhà mình cháy, điều hắn nghĩ tới lại là điều này, Đỗ Mạn Linh vừa cảm thấy bất đắc dĩ, lại vừa cảm thấy ngọt ngào. Việc này chứng tỏ, ông xã của cô, coi trọng cô hơn cả vật chất, tiền tài.
Cô cũng đưa tay ôm lấy tấm lưng rộng lớn của Mục Cẩn, nhẹ nhàng nói : “Không sao, nhà cháy không phải là lỗi của anh, ảnh cưới cháy rồi thì chụp cái khác, đổ vật kỉ niệm mất rồi, thì chúng ta sẽ xây dựng thêm những kỉ niệm khác và sẽ có những vật kỉ niệm khác, mất cái gì, sau này, chúng ta sẽ từ từ hoàn lại, được không.”
Cô vừa nói, vừa đưa tay vỗ vỗ lưng của anh, dùng giọng nói dịu dàng như thể muốn an ủi anh, Mục Cẩn đưa tay siết chặt cô vào lòng. Đỗ Mạn Linh tưởng anh vẫn còn thấy áy náy với cô nên cũng để yên.
Ngoài cửa, gió thổi nhè nhẹ, mang theo nét se lạnh của mùa thu sắp tới, nhưng trong phòng, lại rất ấm áp.
-
Đứng trong một góc của bệnh viện, tay Mục Cẩn cầm điện thoại, trên gương mặt không còn vẻ dịu dàng như thường ngày, thay vào đó là sự lạnh lùng, âm trầm, khiến không khí xung quanh như chìm vào giá lạnh.
-“Ừm, ông cứ coi đó mà làm…nơi đó rất tốt….còn nữa Trần thúc, tôi muốn, mọi thứ đều là mới, mọi thứ, ông hiểu chứ.”
Cắt điện thoại, Mục Cẩn lập tức đi về phía phòng bệnh của Đỗ Mạn Linh, trước khi vào phòng, anh đứng trước cửa điều chỉnh cảm xúc của mình một chút, cảm thấy tốt rồi, mới đưa tay mở cửa.
Đỗ Mạn Linh đang ngồi trên giường, tay cầm một quyển tiểu thuyết mà mấy hôm trước Mục Cẩn mua cho mình, đôi mắt như muốn díp lại, cái đầu gật gà gật gù.
Mục Cẩn bước nhanh tới, lấy đi sách trong tay cô, đưa tay đỡ sau lưng cô: “Buồn ngủ như vậy, sao còn cố thức.”
Đỗ Mạn Linh cũng thuận thế, mềm nhũn ngã vào trong lòng anh, mắt nhắm hẳn lại, trong miệng nói năng không rõ:
-“Em chờ anh về.”
Mục Cẩn nằm xuống bên cạnh cô, điều chỉnh tư thế khiến cho cô có cảm giác thoải mái, cơ thể cm gần như ôm gọn Đỗ Mận Linh chỉ có cm vào lòng.
Nghe cô nói vậy, đôi mắt hắn trở nên thật dịu dàng, hôn nhẹ vào đôi môi mềm mại của cô, dỗ : “Ngoan, ngủ đi, ngày mai xuất viện rồi, chúng ta sẽ về nhà.”
Đỗ Mạn Linh rì rầm đáp ứng, vì trước đó đã buồn ngủ, nên cô nhanh chóng ngủ say.
Bí Mật Của Ông Xã: Lời Nói Dối Ngọt Ngào! - Chapter 4
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Đỗ Mạn Linh khá bất ngờ khi nghe tin này, cô lo lắng hỏi: “ Vậy, có ai bị thương không ?”
Mục Cẩn nhẹ vuốt tóc cô, nói: “May mắn là không ai bị thương cả. ”
Đỗ Mạn Linh nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm, may mà không có ai bị thương, nhưng sau đó, nghĩ tới điều gì, cô lại tiếp tục nhăn mặt, nhìn Mục Cẩn nói:
- “Nhà bị cháy, vậy anh…” – Tuy cô không nói tiếp nhưng Mục Cẩn có thể hiểu. Anh lấy tay nhéo cái mũi của cô, nở nụ cười bất đắc dĩ : “Anh đã cho người sắp xếp căn nhà khác, chúng ta không thiếu chút tiền ấy.”
Ừ nhỉ, cô quên mất, ông xã mình là người có tiền mà, nhưng cho dù là vậy, cô vẫn rất xót xa, căn nhà ấy nhất định không phải dạng thường, giá tiền của nó chắc không ít, nay tự nhiên lại cháy sạch, cứ nghĩ tới một đống tiền cứ biến mất như thế, mà nó lại là của mình, ai mà không tiếc nuối.
Mục Cẩn nhìn cô vợ nhỏ lại đang nghĩ linh tinh, đưa tay kéo cô vào lòng, cằm đặt trên đầu cô, thì thào nói:
-‘Tiểu Linh, anh xin lỗi…”
Đỗ Mạn linh còn chưa kịp hiểu ra sao, anh lại nói tiếp :
- “Ảnh cưới của chúng ta, đô đạc của em và anh….tất cả ..đều cháy sạch rồi. Tất cả, đều là những vật kỉ niệm của anh và em.”
Người này, nhà mình cháy, điều hắn nghĩ tới lại là điều này, Đỗ Mạn Linh vừa cảm thấy bất đắc dĩ, lại vừa cảm thấy ngọt ngào. Việc này chứng tỏ, ông xã của cô, coi trọng cô hơn cả vật chất, tiền tài.
Cô cũng đưa tay ôm lấy tấm lưng rộng lớn của Mục Cẩn, nhẹ nhàng nói : “Không sao, nhà cháy không phải là lỗi của anh, ảnh cưới cháy rồi thì chụp cái khác, đổ vật kỉ niệm mất rồi, thì chúng ta sẽ xây dựng thêm những kỉ niệm khác và sẽ có những vật kỉ niệm khác, mất cái gì, sau này, chúng ta sẽ từ từ hoàn lại, được không.”
Cô vừa nói, vừa đưa tay vỗ vỗ lưng của anh, dùng giọng nói dịu dàng như thể muốn an ủi anh, Mục Cẩn đưa tay siết chặt cô vào lòng. Đỗ Mạn Linh tưởng anh vẫn còn thấy áy náy với cô nên cũng để yên.
Ngoài cửa, gió thổi nhè nhẹ, mang theo nét se lạnh của mùa thu sắp tới, nhưng trong phòng, lại rất ấm áp.
*-*
Đứng trong một góc của bệnh viện, tay Mục Cẩn cầm điện thoại, trên gương mặt không còn vẻ dịu dàng như thường ngày, thay vào đó là sự lạnh lùng, âm trầm, khiến không khí xung quanh như chìm vào giá lạnh.
-“Ừm, ông cứ coi đó mà làm…nơi đó rất tốt….còn nữa Trần thúc, tôi muốn, mọi thứ đều là mới, mọi thứ, ông hiểu chứ.”
Cắt điện thoại, Mục Cẩn lập tức đi về phía phòng bệnh của Đỗ Mạn Linh, trước khi vào phòng, anh đứng trước cửa điều chỉnh cảm xúc của mình một chút, cảm thấy tốt rồi, mới đưa tay mở cửa.
Đỗ Mạn Linh đang ngồi trên giường, tay cầm một quyển tiểu thuyết mà mấy hôm trước Mục Cẩn mua cho mình, đôi mắt như muốn díp lại, cái đầu gật gà gật gù.
Mục Cẩn bước nhanh tới, lấy đi sách trong tay cô, đưa tay đỡ sau lưng cô: “Buồn ngủ như vậy, sao còn cố thức.”
Đỗ Mạn Linh cũng thuận thế, mềm nhũn ngã vào trong lòng anh, mắt nhắm hẳn lại, trong miệng nói năng không rõ:
-“Em chờ anh về.”
Mục Cẩn nằm xuống bên cạnh cô, điều chỉnh tư thế khiến cho cô có cảm giác thoải mái, cơ thể 189cm gần như ôm gọn Đỗ Mận Linh chỉ có 156cm vào lòng.
Nghe cô nói vậy, đôi mắt hắn trở nên thật dịu dàng, hôn nhẹ vào đôi môi mềm mại của cô, dỗ : “Ngoan, ngủ đi, ngày mai xuất viện rồi, chúng ta sẽ về nhà.”
Đỗ Mạn Linh rì rầm đáp ứng, vì trước đó đã buồn ngủ, nên cô nhanh chóng ngủ say.