-Không khóc à!Giọng nói từ đâu vang lên, nó khẽ mở mắt, chủ nhân của giọng nói đó chính là hắn.
-Tại sao tôi lại phải khóc chứ?
Nó vẫn giữ nguyên giọng nói lạnh như băng đó, không có tí cảm xúc.
-Đừng giấu giếm, tôi biết em không mạnh mẽ như vẻ bề ngoài đâu!
-Anh.................
Nó chẳng còn nói được gì chỉ biết nhìn hắn, hắn nói đúng, nhưng không ngờ hắn quan tâm nó đến như vậy, hắn nhìn thấu được nó sao? Nó tưởng hắn chỉ là một kẻ hờ hợt, không quan tâm đến cảm xúc của bất kì ai, nhưng có lẽ, nó nên suy nghĩ lại điều đó! Mặc cho nó suy nghĩ, hắn bước tới, ôm lấy nó vào lòng, xoa nhẹ lên đầu nó, rồi nói nhẹ nhàng:
-Cứ khóc đi, ở đây chỉ có tôi và em thôi, cứ khóc thật lớn, chẳng ai nghe thấy đâu!
Nó ngạc nhiên với những hành động đó của hắn, nhưng mà người hắn ấm quá, nó không muốn đẩy hắn ra mà ngược lại càng ôm chặt hơn, khi nằm gọn trong vòng tay hắn, nó cảm thấy mình thật an toàn, cứ thế, nó òa khóc, khóc thật to, nó muốn những buồn phiền kia đều sẽ biến mất như những giọt nước mắt của nó.
-Em biết là em ngốc lắm không hả?-Hắn lấy tay bẹo cưng má nó, nó cũng ngưng khóc, chu chu mỏ lên mà phản khắc.
-Tôi không có ngốc mà-Nó thì đời nào mà tự nhận mình ngốc đâu, *hì hì*
-Được rồi, chúng ta đi xuống thôi, mọi người lo cho em lắm đấy.
Sao hôm nay hắn lạ thế nhỉ, hiền lành vô cớ luôn? Nó tự nghĩ, nhưng mà thôi, hắn đó giờ là con người tính tình khó đoán mà, nó rời khỏi sân thượng bước xuống căn-tin, Tiểu My thấy nó liền chạy đến ôm chằm rồi khóc như mưa, nước mắt nước mũi tèm lem *eo ơi*
-Sao thế?Mình có bị gì đâu, Tiểu My đừng khóc nữa mà-Nó cố gắng an ủi cô bạn khóc nhè của nó.
-Oanh Di không sao thật chứ?-Tiểu My hỏi nó như muốn chắc chắn là nó không sao.
-Ừ, mình không sao thật mà-Nó khẳng định lại một lần nữa để Tiểu My yên tâm.
-Được rồi mà, Oanh Di nói là không sao thì tốt rồi, nhỉ?
Nguyệt Tâm mỉm cười vui vẻ, cả đám thấy Tuyết Băng nói không sao thì cũng yên tâm được phần nào. Còn về phía nó thì nó nhận ra rằng, quá khứ như là một cây hoa hồng có gai vậy, càng nắm chặt thì càng đau mà thôi, vì vậy nó nên trân trọng những gì đang ở hiện tại, và sẽ buông bỏ quá khứ, nhưng chắc chắn rằng, nó sẽ không quên cô bạn thân nhốc nghếch trong quá khứ của nó đâu, mà cô bạn ấy sẽ ở ngay đây này,trong trái tim của nó, sau này và mãi mãi........
==============================================================================================
Trong căn phòng kín, xung quanh chỉ là một màu đen, người con trai đang ngôi trên chiếc salon lớn với khuông mặt lạnh như băng.
-Thưa BOSS, đây là những gì chúng tôi điều tra được về thân thế của tiểu thư Oanh Di-Tên mặc áo đen nói rồi đưa một tệp giấy cho hắn, hắn vẫy tay ra hiệu cho tên vệ sĩ đi ra, hắn khẽ mở tệp giấy, đọc một hồi rồi miệng nhếch lên.
*Đúng là không tầm thường chút nào*
==============================================================================================
-Anh Minh Luân đâu rồi? Tôi muốn gặp anh ấy-Tiếng nói của cô gái trẻ vang vọng cả căn nhà còn ông quản gia đứng trước mặt đổ mồ hôi mẹ mồ hôi con.
-Dạ..thưa tiểu thư Nguyệt Tâm, cậu chủ đang làm việc nên dặn không ai được làm phiền...
-Tôi chỉ gặp anh ấy nói chuyện tí là xong mà.-Nguyệt Tâm vẫn nhất quyết muốn gặp hắn, chắc là chuyện quan trọng lắm đây!,
-Nhưng thưa Tiểu th.....
-Có chuyện gì mà ồn ào thế?
Ông quản gia ngắt lời, hắn từ trên lầu bước xuống, ông quản gia cũng hiểu ý nên bước vào trong, hắn nhìn sang nó nhưng khuôn mặt vẫn chẳng vui vẻ gì.
-Nhóc con đến đây làm gì-Hắn hỏi Nguyệt Tâm.
-Nguyệt Tâm!
Nó từ đâu chạy ra không biết, thấy con bạn của mình ở đây nó vui lắm, hắn cứ bắt nó ở nhà suốt, chẳng cho đi đâu chơi, nó buồn chết mất, nhưng bây giờ thì đã có Nguyệt Tâm rồi, thế là nó đã có bạn chơi chung.
-Nguyệt Tâm đến đây có chuyện gì thế-Nó cũng hỏi y chang hắn.
-Oanh Di hỏi thì em cũng nói luôn, vì em mới từ Mỹ về nên có nhiều chuyện muốn nói với Oanh Di lắm nhưng thời gian nói chuyện ở trường quá ít, vả lại ở nhà một mình cũng buồn nên em quyết định từ bây giờ sẽ ở ''nhờ'' nhà của anh.N
guyệt Tâm nói một cách rất ư là hồn nhiên, chuyện mọi người tưởng là quan trọng đấy ạ, nó thì mừng húm, cười tươi như bông.
-Ai cho ở?-Hắn vẫn vậy đấy, có khi nào xin hắn mà hắn cho phép liền đâu, đúng là...
-Sao vậy anh? Chỉ là cho em ở nhờ thôi màaa
-Đúng đó, xin anh luôn đó, nha nha nhaaaa
Nhìn hai đứa nó lúc này mà xem, năng nỉ một cách bất chấp luôn, hắn thì đâu dễ xiêu lòng, nhưng mà nếu không đồng ý thì chắc như bắp là không yên thân với hai đứa nó đâu.
-Tôi đồng ý cho em ở lại, nhưng mà không được làm loạn, nếu không thì ra khỏi nhà ngay lập tức, hiểu chứ?-Hắn có phần răng đe Nguyệt Tâm.
-Vânggggggggggg!
Nói vâng vậy thôi, chứ một mình nó thôi là cái nhà này rối loạn lắm rồi, huống chi Nguyệt Tâm cũng đâu phải dạng vừa, bây giờ có thêm một cô tiểu thư siêu quậy nữa thì cái nhà này nhanh chóng bốc hơi mất, hắn phải nhanh chống đi mua bảo ''hiểm'' cho căn nhà thôi!!!
-Không khóc à!Giọng nói từ đâu vang lên, nó khẽ mở mắt, chủ nhân của giọng nói đó chính là hắn.
-Tại sao tôi lại phải khóc chứ?
Nó vẫn giữ nguyên giọng nói lạnh như băng đó, không có tí cảm xúc.
-Đừng giấu giếm, tôi biết em không mạnh mẽ như vẻ bề ngoài đâu!
-Anh.................
Nó chẳng còn nói được gì chỉ biết nhìn hắn, hắn nói đúng, nhưng không ngờ hắn quan tâm nó đến như vậy, hắn nhìn thấu được nó sao? Nó tưởng hắn chỉ là một kẻ hờ hợt, không quan tâm đến cảm xúc của bất kì ai, nhưng có lẽ, nó nên suy nghĩ lại điều đó! Mặc cho nó suy nghĩ, hắn bước tới, ôm lấy nó vào lòng, xoa nhẹ lên đầu nó, rồi nói nhẹ nhàng:
-Cứ khóc đi, ở đây chỉ có tôi và em thôi, cứ khóc thật lớn, chẳng ai nghe thấy đâu!
Nó ngạc nhiên với những hành động đó của hắn, nhưng mà người hắn ấm quá, nó không muốn đẩy hắn ra mà ngược lại càng ôm chặt hơn, khi nằm gọn trong vòng tay hắn, nó cảm thấy mình thật an toàn, cứ thế, nó òa khóc, khóc thật to, nó muốn những buồn phiền kia đều sẽ biến mất như những giọt nước mắt của nó.
-Em biết là em ngốc lắm không hả?-Hắn lấy tay bẹo cưng má nó, nó cũng ngưng khóc, chu chu mỏ lên mà phản khắc.
-Tôi không có ngốc mà-Nó thì đời nào mà tự nhận mình ngốc đâu, hì hì
-Được rồi, chúng ta đi xuống thôi, mọi người lo cho em lắm đấy.
Sao hôm nay hắn lạ thế nhỉ, hiền lành vô cớ luôn? Nó tự nghĩ, nhưng mà thôi, hắn đó giờ là con người tính tình khó đoán mà, nó rời khỏi sân thượng bước xuống căn-tin, Tiểu My thấy nó liền chạy đến ôm chằm rồi khóc như mưa, nước mắt nước mũi tèm lem eo ơi
-Sao thế?Mình có bị gì đâu, Tiểu My đừng khóc nữa mà-Nó cố gắng an ủi cô bạn khóc nhè của nó.
-Oanh Di không sao thật chứ?-Tiểu My hỏi nó như muốn chắc chắn là nó không sao.
-Ừ, mình không sao thật mà-Nó khẳng định lại một lần nữa để Tiểu My yên tâm.
-Được rồi mà, Oanh Di nói là không sao thì tốt rồi, nhỉ?
Nguyệt Tâm mỉm cười vui vẻ, cả đám thấy Tuyết Băng nói không sao thì cũng yên tâm được phần nào. Còn về phía nó thì nó nhận ra rằng, quá khứ như là một cây hoa hồng có gai vậy, càng nắm chặt thì càng đau mà thôi, vì vậy nó nên trân trọng những gì đang ở hiện tại, và sẽ buông bỏ quá khứ, nhưng chắc chắn rằng, nó sẽ không quên cô bạn thân nhốc nghếch trong quá khứ của nó đâu, mà cô bạn ấy sẽ ở ngay đây này,trong trái tim của nó, sau này và mãi mãi........
==============================================================================================
Trong căn phòng kín, xung quanh chỉ là một màu đen, người con trai đang ngôi trên chiếc salon lớn với khuông mặt lạnh như băng.
-Thưa BOSS, đây là những gì chúng tôi điều tra được về thân thế của tiểu thư Oanh Di-Tên mặc áo đen nói rồi đưa một tệp giấy cho hắn, hắn vẫy tay ra hiệu cho tên vệ sĩ đi ra, hắn khẽ mở tệp giấy, đọc một hồi rồi miệng nhếch lên.
Đúng là không tầm thường chút nào
==============================================================================================
-Anh Minh Luân đâu rồi? Tôi muốn gặp anh ấy-Tiếng nói của cô gái trẻ vang vọng cả căn nhà còn ông quản gia đứng trước mặt đổ mồ hôi mẹ mồ hôi con.
-Dạ..thưa tiểu thư Nguyệt Tâm, cậu chủ đang làm việc nên dặn không ai được làm phiền...
-Tôi chỉ gặp anh ấy nói chuyện tí là xong mà.-Nguyệt Tâm vẫn nhất quyết muốn gặp hắn, chắc là chuyện quan trọng lắm đây!,
-Nhưng thưa Tiểu th.....
-Có chuyện gì mà ồn ào thế?
Ông quản gia ngắt lời, hắn từ trên lầu bước xuống, ông quản gia cũng hiểu ý nên bước vào trong, hắn nhìn sang nó nhưng khuôn mặt vẫn chẳng vui vẻ gì.
-Nhóc con đến đây làm gì-Hắn hỏi Nguyệt Tâm.
-Nguyệt Tâm!
Nó từ đâu chạy ra không biết, thấy con bạn của mình ở đây nó vui lắm, hắn cứ bắt nó ở nhà suốt, chẳng cho đi đâu chơi, nó buồn chết mất, nhưng bây giờ thì đã có Nguyệt Tâm rồi, thế là nó đã có bạn chơi chung.
-Nguyệt Tâm đến đây có chuyện gì thế-Nó cũng hỏi y chang hắn.
-Oanh Di hỏi thì em cũng nói luôn, vì em mới từ Mỹ về nên có nhiều chuyện muốn nói với Oanh Di lắm nhưng thời gian nói chuyện ở trường quá ít, vả lại ở nhà một mình cũng buồn nên em quyết định từ bây giờ sẽ ở ''nhờ'' nhà của anh.N
guyệt Tâm nói một cách rất ư là hồn nhiên, chuyện mọi người tưởng là quan trọng đấy ạ, nó thì mừng húm, cười tươi như bông.
-Ai cho ở?-Hắn vẫn vậy đấy, có khi nào xin hắn mà hắn cho phép liền đâu, đúng là...
-Sao vậy anh? Chỉ là cho em ở nhờ thôi màaa
-Đúng đó, xin anh luôn đó, nha nha nhaaaa
Nhìn hai đứa nó lúc này mà xem, năng nỉ một cách bất chấp luôn, hắn thì đâu dễ xiêu lòng, nhưng mà nếu không đồng ý thì chắc như bắp là không yên thân với hai đứa nó đâu.
-Tôi đồng ý cho em ở lại, nhưng mà không được làm loạn, nếu không thì ra khỏi nhà ngay lập tức, hiểu chứ?-Hắn có phần răng đe Nguyệt Tâm.
-Vânggggggggggg!
Nói vâng vậy thôi, chứ một mình nó thôi là cái nhà này rối loạn lắm rồi, huống chi Nguyệt Tâm cũng đâu phải dạng vừa, bây giờ có thêm một cô tiểu thư siêu quậy nữa thì cái nhà này nhanh chóng bốc hơi mất, hắn phải nhanh chống đi mua bảo ''hiểm'' cho căn nhà thôi!!!