Lập trình viên Jason đã bước qua tuổi 36 nhưng vẫn chưa một lần hò hẹn hay dám để ý đến ai. Là một người thông minh và thành đạt nhưng anh luôn mặc cảm về khiếm khuyết của bản thân - chiếc xe lăn như vật án ngữ con đường tìm đến tình yêu trong anh.
Cũng như bao người bình thường khác, Jason khao khát có được một tình yêu và mái ấm gia đình. Anhluôn tự đấu tranh với bản thân và vượt qua nỗi bất hạnh mà mình đang gánh chịu. Jason nói: "Thật khó mà nghĩ đến chuyện hò hẹn. Xã hội chúng ta có một khuynh hướng nhét con người vào những chiếc hộp kín, và nếu bạn khiếm khuyết, sự khiếm khuyết đó trở thành một thuộc tính. Tôi cảm thấy mình bị nhét trong cái hộp ấy. Tôi có học thức, tôi thông minh, tôi là một người đàn ông. Tuy buộc phải chấp nhận những khó khăn từ một tai nạn ngẫu nhiên nhưng đó không phải là bản chất thật sự của con người tôi mà chỉ là một phần của Jason thôi".
Trong khi nhiều người khuyết tật không lạc quan trong
chuyện hẹn hò, luôn cho rằng chuyện tình cảm vượt quá tầm với thì Jason nghĩ: "Đó là một cái nhìn quá bi quan, tôi thì chưa đến mức như vậy. Tôi luôn nghĩ tôi sẽ kết hôn và có một mái ấm gia đình".
Khi được yêu cầu thảo luận về sự thất vọng, chán ngán và những khía cạnh tiêu cực trong cuộc sống của mình cũng như những khiếm khuyết của bản thân, nhiều người thường có khuynh hướng né tránh, nhưng họ lại nói nhiều về những điều tiêu cực trong mối quan hệ của mình. Để bắt đầu một mối quan hệ tình cảm, trước hết, mỗi người cần có cái nhìn lạc quan và tự tin về chính mình.