Cuộc sống là một chuyến tàu chở nước mắt và nụ cười, chở niềm vui và nỗi buồn, chở cả yêu thương và thù hận... Ai biết góp nhặt nhiều nụ cười thì cảm thấy hạnh phúc, ai chỉ chú tâm đến nước mắt thì cảm thấy bất hạnh. Cuộc sống vốn dĩ công bằng, không có gì đáng nhớ hay đáng quên, không có cái đáng yêu hay đáng ghét, không có ai đáng sống hay đáng chết... Tất cả đều tùy thuộc vào thái độ chủ quan của chúng ta trước cuộc sống, trước những gì chúng ta trải nghiệm từng ngày. Chúng ta phải tự tạo ra mối quan hệ giữa bản thân với những người xung quanh, với thế giới tự nhiên, với các tình huống có thể xảy ra... Một mối quan hệ tốt đẹp cũng là một thành quả lao động lớn lao. Và để có được thành quả đó, chúng ta cần có những năm tháng vun đắp bằng biết bao nghĩa cử, bằng mối dây ràng buộc thân thiết bên nhau trong từng giây phút của cuộc sống đời thường.
Sự vị tha của bản thân, tâm nguyện chia sẻ, lắng nghe và chăm sóc nhau là những viên gạch bền chắc xây nên một mối quan hệ tốt đẹp.
Trước khi yêu nhau, Kathy và William cùng nhau luyện tập marathon. Chính sở thích và thành tích trong môn thể thao này đã gắn kết cuộc đời họ với nhau, thôi thúc họ phấn đấu để tham gia giải marathon địa phương. Qua ba năm tập luyện, Kathy đủ điều kiện để tham dự cuộc thi nhưng William thì không.
Nhiều người nghĩ rằng William sẽ đắm mình trong sự nuối tiếc, ta thán và tự dằn vặt mình như rất nhiều người đã làm trong hoàn cảnh đó, hoặc anh sẽ yêu cầu Kathy đợi anh tập luyện thêm để cùng nhau tranh giải mùa sau... Nhưng William không làm như vậy, dù vẫn thừa nhận: "Thật lòng, tôi cũng rất muốn mình có mặt trên đường đua ấy!". Anh không muốn làm nản lòng Kathy.
Những ngày tháng sau đó, anh trở thành một cổ động viên trung thành, luôn cổ vũ rất nhiệt tình mỗi khi Kathy tập luyện. "Tôi luôn có mặt ở những nơi Kathy thi đấu để cổ vũ cho cô ấy", William tâm sự, "Tôi muốn chia sẻ niềm vui với Kathy. Thành công của cô ấy cũng là thành công của tôi".
Quan điểm của William rất đơn giản: "Hai chúng tôi tạo thành một đôi trên đường đua của cuộc đời. Chúng tôi có thể chọn cách chạy song song, nhưng cũng có lúc chọn cách hỗ trợ nhau và cho nhau sự tự do, tạo điều kiện để phát huy hết khả năng của từng người. Nếu giẫm chân lên nhau, cả hai sẽ cùng ngã!".
Năm đó, Kathy chiến thắng. Trong tiếng reo hò cổ vũ, cô tự hào nói với tất cả mọi người: "Chiến thắng này là món quà ý nghĩa tôi dành tặng William, người đã tiếp thêm cho tôi sức mạnh và cùng tôi đi suốt cuộc đời này!".
Một mối quan hệ tốt đẹp được hình thành và phát triển gắn liền với mức độ hiện diện của những phẩm chất mà một cá nhân cần có như tính kiềm chế, sự can đảm, lòng độ lượng, biết phân biệt điều hay lẽ phải và đặc biệt là biết tôn trọng, gìn giữ những gì mình có.
Cuộc sống là một chuyến tàu chở nước mắt và nụ cười, chở niềm vui và nỗi buồn, chở cả yêu thương và thù hận... Ai biết góp nhặt nhiều nụ cười thì cảm thấy hạnh phúc, ai chỉ chú tâm đến nước mắt thì cảm thấy bất hạnh. Cuộc sống vốn dĩ công bằng, không có gì đáng nhớ hay đáng quên, không có cái đáng yêu hay đáng ghét, không có ai đáng sống hay đáng chết... Tất cả đều tùy thuộc vào thái độ chủ quan của chúng ta trước cuộc sống, trước những gì chúng ta trải nghiệm từng ngày. Chúng ta phải tự tạo ra mối quan hệ giữa bản thân với những người xung quanh, với thế giới tự nhiên, với các tình huống có thể xảy ra... Một mối quan hệ tốt đẹp cũng là một thành quả lao động lớn lao. Và để có được thành quả đó, chúng ta cần có những năm tháng vun đắp bằng biết bao nghĩa cử, bằng mối dây ràng buộc thân thiết bên nhau trong từng giây phút của cuộc sống đời thường.
Sự vị tha của bản thân, tâm nguyện chia sẻ, lắng nghe và chăm sóc nhau là những viên gạch bền chắc xây nên một mối quan hệ tốt đẹp.
Trước khi yêu nhau, Kathy và William cùng nhau luyện tập marathon. Chính sở thích và thành tích trong môn thể thao này đã gắn kết cuộc đời họ với nhau, thôi thúc họ phấn đấu để tham gia giải marathon địa phương. Qua ba năm tập luyện, Kathy đủ điều kiện để tham dự cuộc thi nhưng William thì không.
Nhiều người nghĩ rằng William sẽ đắm mình trong sự nuối tiếc, ta thán và tự dằn vặt mình như rất nhiều người đã làm trong hoàn cảnh đó, hoặc anh sẽ yêu cầu Kathy đợi anh tập luyện thêm để cùng nhau tranh giải mùa sau... Nhưng William không làm như vậy, dù vẫn thừa nhận: "Thật lòng, tôi cũng rất muốn mình có mặt trên đường đua ấy!". Anh không muốn làm nản lòng Kathy.
Những ngày tháng sau đó, anh trở thành một cổ động viên trung thành, luôn cổ vũ rất nhiệt tình mỗi khi Kathy tập luyện. "Tôi luôn có mặt ở những nơi Kathy thi đấu để cổ vũ cho cô ấy", William tâm sự, "Tôi muốn chia sẻ niềm vui với Kathy. Thành công của cô ấy cũng là thành công của tôi".
Quan điểm của William rất đơn giản: "Hai chúng tôi tạo thành một đôi trên đường đua của cuộc đời. Chúng tôi có thể chọn cách chạy song song, nhưng cũng có lúc chọn cách hỗ trợ nhau và cho nhau sự tự do, tạo điều kiện để phát huy hết khả năng của từng người. Nếu giẫm chân lên nhau, cả hai sẽ cùng ngã!".
Năm đó, Kathy chiến thắng. Trong tiếng reo hò cổ vũ, cô tự hào nói với tất cả mọi người: "Chiến thắng này là món quà ý nghĩa tôi dành tặng William, người đã tiếp thêm cho tôi sức mạnh và cùng tôi đi suốt cuộc đời này!".
Một mối quan hệ tốt đẹp được hình thành và phát triển gắn liền với mức độ hiện diện của những phẩm chất mà một cá nhân cần có như tính kiềm chế, sự can đảm, lòng độ lượng, biết phân biệt điều hay lẽ phải và đặc biệt là biết tôn trọng, gìn giữ những gì mình có.