Sau một cuộc tranh luận lựa chọn địa điểm nghỉ hè, vợ chồng nhiếp ảnh gia lừng danh Alfred Stieglitz không thể đi đến thống nhất với nhau.Ông muốn cả gia đình đi nghỉ ở hồ George. Còn vợ ông, họa sĩ Georgia O'Keeffe, cứ một mực thích đến vùng Tây Nam. Cuối cùng, ông chấp nhận để bà tự đi một mình. Đây là kỳ nghỉ đầu tiên họ không ở bên nhau.
Trở về từ vùng Tây Nam chan hòa và ấm áp, O'Keeffe cảm thấy thật sự hạnh phúc. Bà nói: "Chưa bao giờ tôi cảm thấy tuyệt hơn thế!". Nhưng Stieglitz thì không thấy như vậy, ông gọi đó là "khoảng thời gian khó chịu nhất trong cuộc đời". Chỉ xa nhau một thời gian ngắn nhưng ông cảm nhận rất rõ nỗi nhớ nhung. Bằng cảm xúc tình yêu dào dạt, ông viết tất cả điều đó vào một cuốn nhật ký dành riêng cho vợ. Khi Georgia vừa trở về, ông chụp cho bà rất nhiều hình, nhiều hơn cả số hình ông đã chụp cho bà bao năm qua.
Khái niệm về thời gian thư giãn trong hôn nhân - tạo ra khoảng thời gian xa nhau để làm mới lại những cảm xúc trong lòng - đã được các nhà tư vấn tâm lý tán thành. Điều đó không hề ảnh hưởng đến sự lành mạnh của một cuộc hôn nhân. Ngược lại, nó còn giúp hôn nhân thêm bền vững, từ đó khuyến khích sự trưởng thành, phát triển tự do, cổ vũ ước mơ của mỗi người. Họ cho rằng, tạm chia tay trong một thời kỳ nhất định không có nghĩa là rời bỏ cuộc hôn nhân mà chỉ rời bỏ sự nhàm chán của những ngày sống chung và làm mới cuộc sống hôn nhân.
Chuyên gia tâm lý Sanders nói: "Những người nào cứ chìm đắm vào cuộc sống gia đình thì họ không thể biết điều thật sự họ muốn là gì. Họ luôn trong trạng thái chờ đợi. Có nhiều cặp vợ chồng vẫn hiện hữu dưới một mái nhà nhưng tình cảm đôi lứa đã ra đi. Sự gần gũi về thể xác không đồng nghĩa với sự gắn bó về cảm xúc".
Sanders gọi khoảng thời gian xa cách trong hôn nhân là "một hình thức khám phá mới". Nó củng cố mối quan hệ và giúp người ta cảm thấy gần gũi nhau hơn. Việc thỏa mãn được những mong muốn nhỏ bé của nhau có thể giúp bạn cải thiện được đáng kể chất lượng hạnh phúc gia đình.