Đợi âm thanh bắn phá dừng hẳn, La Thượng Thần mới từ từ tựa đầu lên, quay đầu nhìn tình trạng phía sau. Kính xe sau cơ hồ hoàn toàn bị bể, hơn mười vết đạn kết lại trông như một cái mạng nhện rậm rạp. Không chỉ kính xe sau, những chỗ khác cũng không có cái nào là hoàn hảo, chỉ có thể dùng từ ‘vô cùng thê thảm’ để hình dung.
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, La Thượng Thần ngây người. Nói thật, tuy rằng vì thông minh và cố gắng mà có được chức vị trợ lý Tổng giám đốc đường đường ở công ty hiện tại, nhưng thật ra thì cậu cũng chỉ là một người bình thường, cái gì theo dõi, đuổi giết, xã hội đen trả thù… Được rồi, cậu bình thường căn bản chính là người lời nói to hơn việc làm!
Sau một giây vừa tự mình trải qua cảnh như trong phim điện ảnh, khiến cậu thực sự không biết làm thế nào để tiêu hóa hết thảy, ngay cả Hàn Vũ Thiên một lần nữa khởi động xe cũng không phát hiện, ước chừng qua mười phút cậu mới dần tỉnh táo lại.
Những việc này rốt cuộc là sao!? Mình sẽ như vậy mà chết ư? Đều vì liên quan với thằng khốn này? Xe phi như bay theo hướng một con đường mòn không tên, bất lực không biết làm cái gì, La Thượng Thần chỉ có thể miên man suy nghĩ. Cảm thấy thứ đỡ lưng phía sau biến mất, lo âu không chỗ phát tiết, La Thượng Thần cuối cùng nổi bão.
“Này, Hàn Vũ Thiên! Anh muốn làm cái đếch gì vậy?” Vì sao lại hạ lưng ghế dựa xuống? Như vậy đạn bắn trúng thì sao? Cả giận mất khôn, cho nên La Thượng Thần nhất thời nói nhanh, ngay cả kính ngữ cũng không, liền kêu thẳng tên Hàn Vũ Thiên, thậm chí ngay cả từ ngữ thô tục cũng phun ra.
Nghe thấy lời nói không hề tôn kính của La Thượng Thần lắm với mình, Hàn Vũ Thiên nhíu mày không đáp lại, nhìn nhìn kính chiếu hậu, đang tính toán điều gì. Mà thái độ như vậy hoàn toàn chọc giận La Thượng Thần. Lửa giận làm cho La Thượng Thần không thèm quan tâm cái gì hết, dù sao cuối cùng sống hay chết cũng chẳng biết, còn lo cái gì mà tôn kính với không tôn kính!
“Đậu má, tôi nói…”
Vốn định làm cho Hàn Vũ Thiên chú tâm đến vấn đề mình đang nói, nhưng người kia không báo trước cấp tốc quẹo, không chỉ cắt nhang lời nói của La Thượng Thần, mà còn thiếu ghế dựa đỡ lưng, cậu chỉ có thể lập tức bắt lấy đai an toàn để không bị ngã.
“Này!! Hàn Vũ Thiên! Anh con mẹ nó tăng tốc sao không nói một tiếng a? Mau trả lời vấn đề của tôi!!” Động tác nguy hiểm vừa rồi khiến cho La Thượng Thần đang bốc hỏa lại càng thêm hỏa! Mau giải thích rõ cho tôi, đừng để tôi ngay cả tại sao mà chết cũng không biết!
“Nhảy ra khỏi xe.” Hàn Vũ Thiên cuối cùng cũng chịu mở miệng, nhưng lại nói một câu làm cho da đầu người ta muốn run lên.
“Cái gì!?” A? Mình nghe có lầm không?! Hắn vừa mới nói… là tiếng người!?
“Chuẩn bị một chút… Chúng ta cùng nhảy xe.” Lời nói kiên định của Hàn Vũ Thiên làm La Thượng Thần thoáng chốc đầu óc trống rỗng.
Nhảy… Không thể nào? Anh ta… cho dù muốn trừng phạt mình cũng không thể dùng loại phương pháp này đi! Cái gì mà ‘Chuẩn bị một chút… Chúng ta cùng nhảy xe.’ Chuẩn bị một chút? Tôi vẫn không biết nhảy xe thì chuẩn bị cái gì a!!
Nhưng dường như không cho La Thượng Thần phản bác, Hàn Vũ Thiên đã mau chóng chuẩn bị. Chỉ thấy người kia đem ổ khóa đặt ở chân ga, sau cởi bỏ đai an toàn của chính mình cùng La Thượng Thần, nhảy xuống ghế sau. Phát hiện Hàn Vũ Thiên dựa vào mình ngày càng gần, La Thượng Thần theo thói quen đẩy ra. “Đừng lộn xộn!”
“……” Tuy rằng không thích Hàn Vũ Thiên quá gần sát, nhưng tình trạng khẩn cấp như vậy cũng không cho La Thượng Thần kháng nghị, bình tĩnh cân nhắc, La Thượng Thần cuối cùng cũng đối mặt với sự thật phía trước.
“Vậy bây giờ… nên làm sao?” Dù sao cũng là cùng nhảy, vậy mặc cho số phận đi! Dù gì cũng chỉ là một cái mạng, bằng không còn có thể như vầy?
Đáp lại hắn chỉ có tiếng động cơ nhỏ.
“…Tổng giám đốc Hàn?”.
Vẫn là âm thanh của động cơ.
“Này! Anh con mẹ nó không cần im lặng… A────!? Anh chỉ lo làm thôi!?” Nhâm mệnh La Thượng Thần mở miệng hỏi lại không có được đáp án, chuẩn bị mắng lại bị động tác của Hàn Vũ Thiên làm cho sợ tới mức kêu to.
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, La Thượng Thần ngây người. Nói thật, tuy rằng vì thông minh và cố gắng mà có được chức vị trợ lý Tổng giám đốc đường đường ở công ty hiện tại, nhưng thật ra thì cậu cũng chỉ là một người bình thường, cái gì theo dõi, đuổi giết, xã hội đen trả thù… Được rồi, cậu bình thường căn bản chính là người lời nói to hơn việc làm!
Sau một giây vừa tự mình trải qua cảnh như trong phim điện ảnh, khiến cậu thực sự không biết làm thế nào để tiêu hóa hết thảy, ngay cả Hàn Vũ Thiên một lần nữa khởi động xe cũng không phát hiện, ước chừng qua mười phút cậu mới dần tỉnh táo lại.
Những việc này rốt cuộc là sao!? Mình sẽ như vậy mà chết ư? Đều vì liên quan với thằng khốn này? Xe phi như bay theo hướng một con đường mòn không tên, bất lực không biết làm cái gì, La Thượng Thần chỉ có thể miên man suy nghĩ. Cảm thấy thứ đỡ lưng phía sau biến mất, lo âu không chỗ phát tiết, La Thượng Thần cuối cùng nổi bão.
“Này, Hàn Vũ Thiên! Anh muốn làm cái đếch gì vậy?” Vì sao lại hạ lưng ghế dựa xuống? Như vậy đạn bắn trúng thì sao? Cả giận mất khôn, cho nên La Thượng Thần nhất thời nói nhanh, ngay cả kính ngữ cũng không, liền kêu thẳng tên Hàn Vũ Thiên, thậm chí ngay cả từ ngữ thô tục cũng phun ra.
Nghe thấy lời nói không hề tôn kính của La Thượng Thần lắm với mình, Hàn Vũ Thiên nhíu mày không đáp lại, nhìn nhìn kính chiếu hậu, đang tính toán điều gì. Mà thái độ như vậy hoàn toàn chọc giận La Thượng Thần. Lửa giận làm cho La Thượng Thần không thèm quan tâm cái gì hết, dù sao cuối cùng sống hay chết cũng chẳng biết, còn lo cái gì mà tôn kính với không tôn kính!
“Đậu má, tôi nói…”
Vốn định làm cho Hàn Vũ Thiên chú tâm đến vấn đề mình đang nói, nhưng người kia không báo trước cấp tốc quẹo, không chỉ cắt nhang lời nói của La Thượng Thần, mà còn thiếu ghế dựa đỡ lưng, cậu chỉ có thể lập tức bắt lấy đai an toàn để không bị ngã.
“Này!! Hàn Vũ Thiên! Anh con mẹ nó tăng tốc sao không nói một tiếng a? Mau trả lời vấn đề của tôi!!” Động tác nguy hiểm vừa rồi khiến cho La Thượng Thần đang bốc hỏa lại càng thêm hỏa! Mau giải thích rõ cho tôi, đừng để tôi ngay cả tại sao mà chết cũng không biết!
“Nhảy ra khỏi xe.” Hàn Vũ Thiên cuối cùng cũng chịu mở miệng, nhưng lại nói một câu làm cho da đầu người ta muốn run lên.
“Cái gì!?” A? Mình nghe có lầm không?! Hắn vừa mới nói… là tiếng người!?
“Chuẩn bị một chút… Chúng ta cùng nhảy xe.” Lời nói kiên định của Hàn Vũ Thiên làm La Thượng Thần thoáng chốc đầu óc trống rỗng.
Nhảy… Không thể nào? Anh ta… cho dù muốn trừng phạt mình cũng không thể dùng loại phương pháp này đi! Cái gì mà ‘Chuẩn bị một chút… Chúng ta cùng nhảy xe.’ Chuẩn bị một chút? Tôi vẫn không biết nhảy xe thì chuẩn bị cái gì a!!
Nhưng dường như không cho La Thượng Thần phản bác, Hàn Vũ Thiên đã mau chóng chuẩn bị. Chỉ thấy người kia đem ổ khóa đặt ở chân ga, sau cởi bỏ đai an toàn của chính mình cùng La Thượng Thần, nhảy xuống ghế sau. Phát hiện Hàn Vũ Thiên dựa vào mình ngày càng gần, La Thượng Thần theo thói quen đẩy ra. “Đừng lộn xộn!”
“……” Tuy rằng không thích Hàn Vũ Thiên quá gần sát, nhưng tình trạng khẩn cấp như vậy cũng không cho La Thượng Thần kháng nghị, bình tĩnh cân nhắc, La Thượng Thần cuối cùng cũng đối mặt với sự thật phía trước.
“Vậy bây giờ… nên làm sao?” Dù sao cũng là cùng nhảy, vậy mặc cho số phận đi! Dù gì cũng chỉ là một cái mạng, bằng không còn có thể như vầy?
Đáp lại hắn chỉ có tiếng động cơ nhỏ.
“…Tổng giám đốc Hàn?”.
Vẫn là âm thanh của động cơ.
“Này! Anh con mẹ nó không cần im lặng… A────!? Anh chỉ lo làm thôi!?” Nhâm mệnh La Thượng Thần mở miệng hỏi lại không có được đáp án, chuẩn bị mắng lại bị động tác của Hàn Vũ Thiên làm cho sợ tới mức kêu to.