Qua hai ngày....
Băng tỉnh dậy. Trên đầu cô quấn một lớp băng dày. Mà nói chung chỗ nào bị thương là chỗ đó băng bó chi chít..
Băng vẫn khó thở và đau quằn quại...
Cả người như tê liệt hoàn toàn.
- Băng tỉnh dậy rồi sao? Mừng quá Băng ơi...
- Băng ơi..mày tỉnh rồi...
Lam và Hân vui vẻ ra mặt. Cười thật tươi
Mấy tên con trai nghe thấy tiếng Lam và Hân cũng chạy vào xem.
Băng hơi lim dim mắt và nói lạnh lùng
- Các người là ai? Sao tôi lại ở đây?
- Gì cơ...?? Đừng bảo mày bị mất trí nhớ giống trong phim nhé - Lam nhăn nhó
- Mất trí rồi - Ken trầm giọng
Phong tiến tới gần Băng chợt nghe con tim mình đau nhói. Phong cảm thấy nỗi đau dâng đến tận cổ vì đã nhẫn tâm với người mình yêu như vậy đó. Băng mất trí nhớ không khác gì giống như người xa lạ...
- Cậu tránh xa tôi ra. Làm gì ngồi gần thế ! NGƯỜI LẠ - Băng cố nhấn mạnh chữ người lạ
Thật sự cô rất đau lòng về những chuyện đã xảy ra giữa cô với Phong. Còn chuyện cuốn phim trong cái đĩa đó. Cô thật sự rất tuyệt vọng...
Cô cũng thật khinh thường mình khi Thiên Thiên chết dưới tay người khác mà không phải dưới tay cô. Tóm lại cô thấy mình thật vô dụng... suy nghĩ đến đây cô muốn mình mất trí nhớ mãi để bắt đầu cuộc sống khác...quên được Phong ngay lập tức...
________
Bang Black M-G bị sụp đổ hoàn toàn. Đến ông trùm - tức cha của Thiên Thiên cũng phải tự tử vì mất con gái và bang bị thiêu dụi chỉ còn lại đống tro tàn...
Bang Black M-G sụp đổ làm mối e ngại cho các bang dựa dẫm vào Black M-G và đặc biệt là những bang có thù với Devil Bloosthirty và Viboss
_________
Dần hồi phục. Băng nhất quyết đòi đi nhưng tất cả những người trong biệt thự đều ngăn lại.
Băng cũng báo cho đàn em của mình ở bang là cô đi du lịch lâu ngày để cho đàn em khỏi lo lắng nhưng tin tức trong giang hồ thật nhanh. Tức thì một vài tên đại diện của Mặt nạ quỷ đã kéo đến biệt thự Devil bất chấp nguy hiểm mà đòi vào thăm Băng..
Chủ của biệt thự này cũng để họ vào nhưng chưa được nửa tiếng đã đuổi đi...@@
Những ngày này...
Băng không hề nói chuyện với bất kì ai. Cô lạnh lùng kinh khủng. Đến cả Lam và Hân cũng không thể bắt chuyện được với cô vì cô đang trong tình trạng...chúng...ta...là...người...xa...lạ...mà.
Cô tự nhốt mình trong căn phòng lạnh lẽo của biệt thự...ban ngày lạnh lùng hơn bao giờ hết nhưng ban đêm...không ai biết được đã bao lần cô giật mình tỉnh giấc và nước mắt cứ thế lã chã rơi xuống vì...cậu ta
* Cạch *
Cửa mở ra. Uyên Nhi bước vào. Không muốn nói chuyện với cô ta nên Băng đã trả vờ ngủ...
Uyên Nhi một mình độc thoại..
- Vy Băng. Cô là người con gái tốt. Không ngờ cô có thể bỏ cả tính mạng để cứu chúng tôi. Tôi cảm thấy hối hận rất nhiều khi gây chuyện với cô. Tôi quyết định rồi. Tôi sẽ buông tay anh Phong trả anh lại cho cô. Tôi chắc chắn tình cảm của tôi dành cho anh ấy lớn hơn và lâu hơn cô nhiều nhưng tôi chợt nhận ra đó chỉ là sự chiếm đoạt ham muốn nhất thời...Mai tôi sẽ sang Mĩ định cư và học đại học bên đó. Cảm ơn cô đã cho tôi biết thế nào là hối hận. À mà..cuốn phim đó không phải anh Phong phản bội cô mà là có người hãm hại..cái lần tôi bị bắt làm tay sai cho nhỏ Thiên tôi đã nghe lén được...tôi chỉ biết thế thôi. Cô đừng hiểu lầm anh ấy. Anh Phong thật sự rất yêu cô..mong cô yêu thương anh ấy như tôi và chị Tường Vy năm xưa...Tôi đi đây...
Uyên Nhi hơi cúi người đắp chăn cho Băng rồi đi ra khỏi phòng...
Uyên Nhi không hề biết Băng bị mất trí nhớ nên mới nói thẳng lừ ra như vậy.
Băng từ từ mở mắt ra. Cô khẽ nhếch môi cười và chấp nhận sẽ tha thứ cho Uyên Nhi. Cô thật cao thượng...
( Băng : Nếu họ thật lòng thấy mình có lỗi thì nên tha cho người ta phải không t.g // T/g : Phải rồi. Điều đó chứng tỏ người đó rất cao thương..như chị Băng nhà ta chẳng hạn..nhể // Băng : Ôi em quá khen..sướng thế * cười lớn *)
Hiểu được hết chuyện nên Băng thấy rất vui. Không phải Phong phản bội cô nên chẳng có gì để cô tiếp tục trả vờ mất trí nữa..nhưng bỗng nhiên cô chột dạ..khi cô bị mất trí Phong lại đối xử thật nhẹ nhàng với cô. Không cãi lời không bạo lực giống lần trước nữa...
Băng khẽ nhếch môi cười đểu...
- Ha..khoẻ quá. May không chết....
Băng hét lên nhưng không biết tên Phong đang ở bên ngoài lúc nào...
- Cô khoẻ chưa?
" A..tên chết tiệt này sao lại vào đúng lúc này cơ chứ " - Băng cắn môi nghĩ
- Rồi. Cảm ơn mọi người mấy ngày qua chăm sóc tôi. Giờ tôi muốn về. - Băng cố nghiêm chỉnh giọng thật lạnh lùng
- Cô nhớ nhà cô ở đâu không?
- Tất nhiên là nhớ rồi - Băng bỗng nói toẹt ra và vội bịt lại mồm..- À tôi sẽ đi ở trọ...
- Được rồi. Giờ tối rồi. Mai rồi đi - Phong cười nửa miệng. Hình như cậu đã phát hiện ra điều gì đó...