Một ngày đẹp trời...
...
...
...
...
...
Mưa to gió lớn...sấm ầm ầm...những tiếng sét choáng tai như muốn xe tan mảnh trời...
Cơn mưa ngang qua để lại chiếc cầu vòng đủ màu sắc đẹp như trong tranh...
Ken dảo bước trên con đường thẫm nước...lòng cậu trĩu nặng mơn man một cảm giác lạ thường...
Bỗng...
- Ui da...- Một tiếng van nhỏ của một cô gái vang lên bên tai Ken. Cậu đã vô ý đâm trúng cô ta...
Một cô gái có nước da trắng mịn và đôi mắt bồ câu đẹp tuyệt vời. Gương mặt khá hoàn hảo và đáng yêu...
- Cô có sao không? - Ken đỡ cô ta dậy. Cậu nghĩ cô sẽ lịch sự cười nói " Tôi không sao. Cảm ơn cậu đã đỡ lên. Tôi đi đây...'' hoặc những lời nói nhẹ nhàng khác nhưng...
- Trời ơi...sao đầy đầu rồi. Đi đứng kiểu gì vậy?. Rơi điện thoại của tôi nữa kìa..hừ...- Cô lặng mặt rồi cúi xuống nhặt điện thoại lên. Hầm hực bỏ đi và không quên nghoảnh lại chào đểu Ken một tiếng...
Cô gái ấy bước nhanh hơn và khuất bóng.. Ken cười thầm và lắc đầu..bỗng cậu thấy gì đó dưới chân và...cúi xuống nhặt lên..
Đó là chứng minh thư của cô gái đó...
- Hoàng Thuỵ Du...- Ken nhắc tên cô gái rồi vô tình lắc nhẹ đầu
Cô gái này không hề nghiêng ngả hả hê trước sắc đẹp của Ken vì...anh trai cô cũng đẹp không thua kém gì cậu...anh trai của cô chính là...( nghe cái họ chắc đoán được anh trai chứ hả...?? )
Đó là Hoàng Mạc Khanh...hai người là anh em họ...Thuỵ Du kém M.K 3 tuổi cũng như kém bọn Ken 2 tuổi.
Bỗng nhiên trong lòng Ken có cảm giác lạ thường và cảm giác này giống cảm giác khi xưa cậu đối với Băng...
Trái tim cậu bỗng đập loạn một nhịp và thiếu một nhịp. Tình yêu mà cậu đang tìm kiếm phải chăng là cô gái đó...
- Hoàng Thuỵ Du..tôi sẽ chinh phục được em.
Ken cười rồi cất tấm chứng minh thư đó vào trong túi. Cậu nhẹ nhàng bước đi lòng miên man và sảng khoái...
Thấy một bóng dáng giống giống bóng dáng của Thuỵ Du. Ken liền lên tiếng...
- Này em...Thuỵ Du...anh có thể làm quen với em được chứ !
Ken nói xong mà chẳng thấy ai trả lời....
Cậu nghĩ cô gái đó có tính kiêu căng chăng..cậu cười thú vị rồi chạy đến gần..
- Mình làm quen được chứ em !...
Cậu chưa kịp nói xong từ Thuỵ Du thì cô gái đó quay lại cười toe toét
- Ay da..anh đẹp trai. Anh muốn làm quen em hả. Ui được thế thì còn gì bằng.. em là Kiều My...còn anh tên gì?...
Cô gái nói một lèo và yểu điệu. Ken bỗng toát mồ hôi lạnh và chối bay chối biến
- À chết...con nhầm rồi mẹ ơi !
Nói xong cậu chạy bạt mạng để lại đằng sau cô gái kia còn đang vỡ mộng...
Tại biệt thự Devil...
Ken ngồi đung đưa tấm chứng minh thư và khẽ mỉm cười...
Hiểu Vĩ vứt toặc chiến lợi phẩm của cậu là đống
bánh kẹo cậu mới đi mua ở siêu thị về để vừa xem phim vừa ăn...