Tiếng chuông đt Lam reo lên
- Alo tao nghe này mày
- Uh, xin phép cho tao nghỉ mấy bữa nha, tay tao còn đau lắm, tao không muốn nhiều người biết
- Ok
...
Với cánh tay băng bó , Băng đành ở nhà ngủ cho khỏe thôi còn đi đâu được nữa
Chìm sâu vào giấc ngủ,
-- Rẹt....rẹt........rẹt.... kí ức --
- Hoa kia đẹp quá - Băng reo lên vui sướng
- Em cũng có mắt thẩm mĩ ghê, anh mua về nhé - Kiệt dịu dàng nhìn Băng ( Kiệt là ...bật mí sau nha )
- Vâng, anh mua đi - Băng cười, Kiệt chạy sang đường và không may......
KÍT.............tiếng ô tô thắng lại vội vã, Kiệt nằm dưới đường với 1 vũng máu , Băng như mất hồn chạy đến ôm Kiệt và khóc , Kiệt chảy máu rất nhìu, tim Băng như thắt lại
- Anh Kiệt, anh đừng bị sao nha, xe cứu thương đến ngay mà , anh đừng ngủ vội , em không cho phép anh ngủ - Băng khóc tức tưởi, nấc lên từng đợt, mắt Kiệt nhắm dần, đôi môi cố thốt lên " Vy Băng, anh mãi mãi yêu em ", máu từ người Kiệt thấm vào người Băng, Băng như chết lặng càng gào to lên và lay lay người Kiệt , máu ở đầu Kiệt chảy rất nhìêu.
- Tỉnh dậy đi Kiệt ơi, em không cho anh rời xa em đâu, anh hứa sẽ bên em suốt cuộc đời mà , tỉnh dậy đi Kiệt ơi , nhớ là không được rời xa em đâu đấy - Băng vẫn cứ lay lay người Kiệt, càng ôm Kiệt chặt hơn , hơi thở của Kiệt gấp gáp, Băng ngất đi trong nước mắt, xe cứu thương đến chở 2 người vào viện
Sau một ca phẫu thuật 10 tiếng, Kiệt được đưa vào phòng đặc biệt
Băng không ngừng gọi tên Kiệt trong đau đớn và...........
- Xin lỗi chúng tôi đã cố gắng hết sức............( t/g rất sợ câu nói này )
Trước câu nói ấy, người nhà Kiệt như không tin và đã đem Kiệt sang Mĩ chữa trị , từ đó Băng không nhận được một tin tức nào của Kiệt nữa nhưng đau đớn hơn vào ngày sinh nhật của Kiệt, ba mẹ Kiệt báo về là Kiệt đang ra đi mãi mãi.
( Kiệt là Boy Friend của Băng vào 1 năm trước nha, vì sự ra đi không báo trước của Kiệt, Băng đã ngày đêm chỉ cắm đầu vào học không nghĩ ngợi gì khác và giờ chuyển sang trường giỏi đó, Chuyện này chỉ có 4 người bạn của Băng hiểu rõ nhất - 4 người đó là ai đọc đi rôì biết nha, hỳ ,đến Lam cũng không biết chuyện này vì Băng chưa kể.)
Băng giật mình tỉnh giấc, mồ hôi đầm đìa, nước mắt Băng rơi và hét lên đau đớn, 1 giấc mơ có thật mà 1 năm truớc Băng trải qua trong nước mắt và nỗi mất mát to lớn, Băng luôn tự trách mình nếu không thích bông hoa đó Kiệt đâu có chạy sang mua, Băng càng khóc lớn hơn và nấc lên , nhớ Kiệt da diết,nỗi đau lại len lỏi nơi con tim rỉ máu
- Kiệt ơi............Kiệt ơi...............- Băng thầm gọi cái tên của ngày xưa
Băng lại lôi cuốn nhật ký năm xưa Kiệt viết chêu Băng ra đọc, nước mắt rơi thấm đầy trang giấy nhưng không thể xóa hết được vết mực và niềm đau trong đó, rồi Băng lại thiếp đi trong nước măt và quên cánh tay trái đau đớn..