Những âm thanh xuyên thủng mọi ngóc ngách của ngôi trường danh dá.
Những cú ném mạo hiểm của những trò chơi do học sinh tạo ra
- Mấy bạn có thôi cái trò đó đi không? - Một bạn nam thuộc hội quản lý học sinh quát mạnh trước những trò chơi nguy hiểm đó
- Á thằng này từ khi mày lên chức quản lý học sinh mày oai ra mặt nhỉ - Một giọng nam khinh bỉ cùng những ánh mắt ghen ghét chĩa thẳng về bạn nam đó
- Lần trước thế nào giờ tớ vẫn thế, giờ tớ có trách nhiệm nhắc nhở các bạn không được chơi trò nguy hiểm thì có gì sai à? - Đỗ Trọng Nam nói giọng đều đều
- Không chơi thì không chơi, bất công lại mách với hội trưởng là anh em mình vỡ mặt đấy - Một giọng nam khác mỉa mai và cả lũ lườm nguýt Nam
- Chết đi - Từ đằng sau cái người được cả trường gọi là Hội trưởng nói với giọng cực kì sắt đá, đôi môi cong lên nụ cười ma mị
Đỗ Trọng Nam cúi đầu xuống chào Hội trưởng còn mấy tên kia cứng đơ người một lúc sau đó cả thân hình run lên bần bật
- Thích vỡ mặt - Phong lạnh lùng nói tiếp trong sự nín thở của mấy tên kia. Một tên sợ hãi nói lắp bắp không nên lời, chân tay cứ đập vào nhau như mùa đông mặc mỗi cái áo ngắn tay thôi vậy
- Dạ...em...không có ý gì...đâu ạ..chỉ là nói thế cho vui thôi..phải không Nam...- tên đó cùng cả lũ quay sang nhìn Nam với ánh mắt cầu cứu nhưng Đỗ Trọng Nam không là một cái gì cả, nếu dính vào thảm nào của ăn cước của Hội trưởng như cơm bữa
- Vui - Phong buông thả một câu không thèm nhìn lấy gương mặt tái xanh kia một cái
- Dạ...
Mấy tên đó răng môi chạm vào nhau run cầm cập sắp ngất rồi...
Phong quay đi trong sự ngỡ ngàng của bọn xung quanh, mấy tên có tội đó cứ tưởng Phong không tính toán nhưng sau câu nói của Phong vẳng lại thì lập tức mấy boy đó chết điếng người
- Trồng cây chuối một tiếng áu dồn lên não chết hết đi !
Tất cả những ai có mặt ở đây cũng đều rung tim. Thế này lần sau cho bọn kia tiền cũng không dám nói bừa nữa, nhất là nói đến Hội trưởng.
Những ngón tay lướt nhẹ trên màn hình cảm ứng của điện thoại. Những cái nhìn xung quanh không bao giờ rời nửa con mắt nếu như không có cái trừng mắt lạnh lùng và...đáng yêu của Phong
Cái bút rơi lửng lơ trên không trung và đáp xuống mặt đất tạo nên một tiếng động nhẹ đủ cho cả lớp rơi vào tình trạng sợ mất mật
- Của anh Phong đây - Uyên Nhi cúi xuống nhặt bút lên cho Phong rồi cười tươi nói, Phong nhận lấy cái bút mà không cười lên một tý nào
- Tan học em về nhà anh ăn trưa nha - Uyên Nhi cười tươi nói với Phong
- Tuỳ em - Phong quay sang nhìn Uyên Nhi, ánh mắt không chứa lạnh lùng nhưng chứa chút nhạt nhẽo
Uyên Nhi chỉ cười không đáp lại rồi quay về tập trung vào bài giảng của cô
- Nhạt - Băng thốt lên một câu khiến Nguyệt Ánh bên cạnh khó hiểu mà cứ nhìn chằm chằm vào Băng
- Gì vậy? - Bốn con mắt chạm vào, Nguyệt Ánh đang cố tìm một câu trả lời nào đó mặc dù biết mình rất vô duyên.
- Không - Băng quay đi, quay sang chỗ Phong cười nhẹ một cái
Nguyệt Ánh thấy hết mà sao trong tim lại bắt đầu nghi ngờ Băng thích Phong và ánh mắt trao cho Băng lại lộ liễu một thứ gì đó không thiện cảm cho lắm mặc dù Nguyệt Ánh không bao giờ có ý định muốn hại Băng thêm một lần nào nữa
- Nếu có tình cảm gì đó đặc biệt với một người mà vẫn không thể nào quên đi người của quá khứ thì thế nào - Băng chân thành hỏi Nguyệt Ánh thay bằng tâm sự với cô bạn thân nhất đó là Kỷ Lam
- Mình không biết vì mình chưa trải qua bao giờ ... nhưng tình cảm đặc biệt ấy Băng đang dành cho ai - Nguyệt Ánh dừng bút và chân chân nhìn Băng
- Một đường thẳng song song chắc không bao giờ trùng được - Băng cười nhạt nói
- Không thử làm sao biết , có phải người Băng nói là Phong không
- Không phải - Băng lắc đầu rồi chốt câu khẳng định nhưng trong lòng nó đây là một câu nói lừa dối chính bản thân mình
Băng không biết tình cảm mình dành cho Phong như thế nào
Không đơn giản là tình bạn bình thường
Nó đã vượt quá mức đó và con tim không thể ngăn nó lại được
Không còn gọi đó là tình bạn nhưng cũng không thể xem đó là tình yêu
Chỉ có thể xem nó như một tình cảm đặc biệt, cảm xúc rồi sẽ tự dâng lên hoặc hạ xuống tuỳ theo trái tim điều khiển
Có thể giỏi chịu đựng
Giỏi kìm nén cảm xúc.