- Mọi người ăn tiếp nhé, tôi vào phòng vệ sinh một lát rồi ra liền ! - Băng kéo ghế đứng dậy
- Nhanh đấy - Phong lạnh lùng ra lệnh. Chỉ liếc nhìn Băng một cái rồi nhấc một lon bia lên uống.
Băng gật đầu cái rụp. Khánh lập tức chêu ngươi Phong
- Băng có đi luôn đâu mà vội thế, như là... - Cậu bỏ lửng câu rồi cười toe toét như đười ươi.
- Muốn chết sớm à ? - Phong nói lời đe doạ và lườm Khánh khiến cả Hân và Lam đều thấy rùng mình. Chỉ có bốn tên con trai mới không có khái niệm rùng mình ấy vì hơn hết họ hiểu đây chỉ là đùa.
Bốn tên này sống với nhau không ngày nào là không lườm đùa nhau như vậy. Nên họ quá đỗi quen thuộc những kiểu lườm như thật thế này.
Bước ra từ phòng vệ sinh nữ. Đi được vài bước đến đoạn ngoành bị khuất một bức tường. Băng đâm phải một thân hình cao tướng.
- Xin Lỗi - Băng buông thả một câu nói lạnh lùng rồi định bước tiếp. Chàng trai bị đâm phải đó nhìn Băng lúc lâu rồi bật cười thành tiếng
- Băng hả em?
Nghe lời nói quen thuộc ấy. Băng dừng chân lại và nhìn kĩ gương mặt đối diện mình. Đó chính là M.K Bất giác Băng nở nụ cười nhàn nhã. Chỉ kịp vâng và gật đầu. M.K nói tiếp
- Em đến đây làm gì vậy, em đi một mình hay đi cùng ai??
- Em đến mua chút đồ cá nhân. Em đi cùng mấy người kia
Không cần nói nhiều lời và giải thích kĩ " mấy người kia " là ai. M.K cũng biết đó chính là nhóm bọn Thiên Phong.
- Thế anh đến đây làm gì, anh đi cùng ai ? - Băng lập tức hỏi lại
- Anh đến chơi và đi cùng bạn, tụi nó ở dưới tầng hai đợi anh.
Hai người nói chuyện lúc lâu. Băng quên cả bọn Phong đang chờ ở chỗ ăn. Băng muốn nói chuyện với anh một lúc nữa. Và anh cũng vậy
Băng đi cùng M.K xuống cầu thang máy. Đây là chủ ý của cô không phải anh yêu cầu.
- Tạm biệt anh. Hẹn gặp lại. Em lên trên đây mọi người đang đợi.
Băng định quay đi thì nhanh chóng anh đã chộp lấy bàn tay cô và ôm cô vào lòng.
Bao lâu như vậy. Dù có nguôi ngoai nỗi nhớ về cô nhưng cũng không thể khiến anh quên được người con gái nhỏ bé mà anh yêu bấy lâu vậy được. Mới đầu vì bất ngờ nên Băng chưa kịp phản ứng. Rồi cô định đẩy người anh ra nhưng mới chỉ cựa quậy. Anh lên tiếng
- Anh em mình mãi là anh em tốt nhé ! Em gái !
Nghe lời nói của anh. " Em gái " khiến cô cảm thấy xúc động và càng quý người anh trai này biết bao. Người anh đã che chở đưa đón cô đi học lúc cô còn " nhà quê " bị chêu chọc. Giờ cô mọc thêm đôi cánh tự do bay lượn và không sợ bất cứ ai nói là nhà quê nữa nhưng anh vẫn luôn quan tâm đến cô. Cô thật sự muốn nói lời cảm ơn anh rất nhiều !
Mới đầu Băng cứ ngỡ anh vẫn còn tình cảm đó với cô lên cô mới không chấp nhận cái ôm này. Cô muốn nói thẳng với anh để anh quên đi vì cô không thể nào đáp trả được thứ tình cảm này. Cô chỉ có thể đón nhận thôi. Nhưng qua câu nói ấy cô mới nhận ra mình đã nghĩ lầm. Và vì sao lại không thể chấp nhận được cái ôm của anh trai dành cho em gái được chứ. Nghĩ đến đây, cô choàng tay ôm lại anh và nói
- Tất nhiên rồi anh trai !
Ông trời trớ trêu thay cảnh tượng này đã bị một người nhìn thấy hết. Vì đứng xa nên không thể nghe thấy cuộc đối thoại mà chỉ nhìn thấy...
Sau cái ôm ngắn ngủi. Băng lập tức trở về bàn ăn của mình chỗ mà mấy người kia đang ăn
- Đi đâu giờ mới về - Phong đập tay xuống bàn tức giận. Những người còn lại chỉ nghĩ đơn giản vì Phong chờ cô đi lâu về quá mới tức nhưng không ai biết cậu đã nhìn thấy những gì.
- Đi đâu tôi nói rồi còn gì. Sao tức giận vậy?? - Băng cười nhẹ rồi ngồi xuống ghế trống của mình cạnh Phong nhưng bất ngờ bị cậu ta đẩy ra.
- Vậy mà còn đứng ôm ấp một thằng con trai khác dưới tầng hai à? - Phong nói thẳng vào vấn đề. Ngoài Băng ra còn tất cả người còn lại không hiểu Phong đang nói cái gì hết
" Lẽ nào cậu ấy nhìn thấy mình ôm M.K, không. Đó chỉ là anh em thôi mà.Cậu ấy hiểu lầm.."
Vừa kịp cắt đứt dòng suy nghĩ ngổn ngang trong đầu. Băng nói nhanh..
- Không như cậu nghĩ đâu nhé ! Đó chỉ...
Băng chưa nói xong thì Phong vùng vằng nói lớn
- Thôi đi. Cô thích phản bội tôi chứ gì. Biến ngay đi, tôi không muốn nhìn mặt cô nữa. Từ giờ đừng liên lạc với tôi !
- Cậu đừng...- vừa nói Băng vừa níu ống tay áo Phong nhưng bị cậu ta hất ra với một lực mảnh. Băng chao đảo suýt ngã. Băng mím môi không nói nữa..
Phong xô hết thảy thức ăn trên bàn xuống đất. Tiếng vỡ va chạm vào nhau nghe thật đáng sợ. Cậu ta là thế rất ghét phản bội. Vì chính mắt cậu ta nhìn thấy. Băng quàng tay chủ động ôm M.K. Điều này không thể trách cậu ta hiểu lầm vấn đề được.
Băng mím chặt môi, gương mặt trở lên lạnh lùng sau một giây trấn tĩnh lại. Một giọt mồ hôi lạnh toát ra.
Cậu dám đuổi tôi? Cậu không muốn nhìn thấy tôi? Vậy được.
Băng đạp ghế đứng dậy y kiểu trong bang hội. Cô quay lưng lạnh lùng bước đi không muốn giải thích thêm một lời nào nữa. Đơn giản cô nghĩ cậu ta không nghe cô giải thích.
Băng vừa quay đi thì vỏ bọc lạnh lùng cũng biến mất. Và Băng đã khóc. Khuất mắt tất cả Băng mới đưa tay lên quệt nước mắt. Lạnh lùng bất kì ở đâu nhưng trong tình yêu Băng không lạnh lùng được. Cô rất kém về khoản này.
Từ lâu cô đã quên đi Kiệt rồi. Cô miễn cưỡng cười và chấp nhận rằng Kiệt với cô chỉ là bạn. Đôi bạn thân..sẽ không hơn không kém..
Chỉ với quyết định ấy, cô mới có thể dám yêu Phong. Cô sợ không quên được Kiệt. Phong sẽ giống như người thay thế. Nhưng bây giờ đã khác !!
Băng dựa lưng vào tường rồi ngồi bệt xuống sàn nhà ở một góc khuất trong siêu thị. Cô đưa tay ôm mặt đau đớn
- Tình yêu của cậu chỉ vậy thôi sao? Suy cho cùng cậu vẫn chưa đặt hết niềm tin vào tôi. Phong. Cậu làm tôi đau quá !
* Bụp *
Vừa dứt lời. Một tiếng bụp vang lên. Băng ngất đi vì bị đánh mạnh vào gáy. Mấy tên mặc quần áo nhân viên siêu thị nhanh chóng bế cô lên khi chưa ai phát hiện điều gì tình nghi.
_________
Bàn ăn bị Phong hất đổ cũng được nhân viện dọn dẹp gần xong. Không ai dám ho he to tiếng bắt Phong bồi thường những thứ đã vỡ.
Lam và Hân xanh mặt khi nhìn thấy thái độ đó của Phong. Lam tò mò hỏi :
- Sao cậu nói Băng phải bội cậu?
- Hỏi cô ta thì biết !
Phong nói rồi đi thằng về phía trước để lại năm con người đằng sau ngơ ngác chẳng hiểu gì hết.
Năm người kia cũng đi theo sau Phong.
Lam và Hân thi nhau thử gọi điện thoại cho Băng hỏi xem cô về nhà chưa nhưng chỉ nghe thấy giọng của cô gái tổng đài và những tiếng tút tút dài não nề.
Nhận được tín hiệu báo nguy hiểm mà chỉ giữa mặt nạ quỷ và Băng mới có thể liên lạc được với nhau. Ngay lập tức người của mặt nạ quỷ đã có mặt tại tầng ba nhưng không thấy Băng đâu. Họ nghĩ chắc do Băng sơ suất nên đánh rơi điện thoại chứ không nghĩ cô đã gặp nguy hiểm. Vì họ biết Băng đi cùng Phong và mấy chàng trai kia nên không việc gì phải sợ.
Một góc nào đó. Chiếc điện thoại màu hồng mà M.K tặng khi xưa đã bị bật nắp ra bắn pin ra ngoài. Trong lúc mấy tên bắt Băng đi và khiêng Băng lên cao vô tình Băng đã đánh rơi điện thoại từ trong túi quần xuống đất. Mấy tên đó nhìn thấy nhưng không thèm quan tâm vì họ chỉ nghĩ nhiệm vụ của họ là bắt được Băng chứ không phải bắt điện thoại của Băng.
Bước đi của Phong khá nhanh. Thoắt cái cậu đã ra đến cửa siêu thị rồi. Còn Lam và Hân đang khổ sợ cùng ba tên còn lại xách đồ. Đến lúc này hai cô gái mới thấm thía nỗi khổ của bốn chàng trai làm ôsin.. xách đồ như này rất mệt..!!