* Cạch *
Bước chân của Ken khựng lại khi dẫm phải một vật gì đó rất cứng. Theo cậu suy đoán thì đó là điện thoại. Theo phản xạ tự nhiên. Cậu lùi chân ra cúi người xuống nhặt thứ đó lên. Cậu phát hiện ra đây chính là điện thoại của Băng
- Điện thoại này chẳng phải của Băng sao? Sao lại rơi ở đây? - Ken đưa ánh mắt khó hiểu về phía bốn người còn lại
Mỗi người đưa ra một ý kiến xong tóm lại lúc Băng chạy đi vội quá cô đã đánh rơi và không biết. Nhưng trong lòng Ken lại suy tính đã có chuyện không hay sảy ra.
Tất cả nhanh chóng xuống tầng một và ra ngoài. Chiếc xe cadillac vẫn ở nguyên chỗ cũ nhưng không thấy Phong đâu. Cả điện thoại cậu cũng không thèm bắt máy.
Quán bar Không level.
Tiếng nhạc sập xình đèn laser. Đèn quay...đủ loại thứ đèn màu sắc thi nhau hoà vào bản nhạc sôi động cùng những bước nhảy điên cuồng trên sàn.
Tại một chiếc bàn lớn khuất bóng sau bức tường màu đen hoa văn nổi.
Phong đang chiến đấu với đủ loại rượu hạng nặng và đắt tiền. Cậu vừa uống vừa đập phá. Mỗi lúc như này, chỉ có rượu mới được phép làm bạn của cậu.
Dù tửu lượng có cao thế nào nhưng uống nhiều rồi cũng say. Đầu óc cậu trở nên choáng váng và không còn tỉnh táo nữa. Nhạc quán bar nhẹ dần. Cậu gục mặt xuống bàn và không biết gì đang xảy ra bên cạnh mình nữa.
Sáng hôm sau...
Phong tỉnh dậy thì thấy mình đang nằm trên chiếc giường lạ. Cậu đang cởi trần. Phong đập mạnh vào đầu cố nhớ xem hôm qua mình như thế nào và ai đã đưa cậu vào đây.
Cậu lắc đầu liên tục nhưng cũng chẳng nhớ nổi. Trong giấc mơ tối qua..không lúc nào cậu không nhớ đến Băng
Cậu bước ra khỏi giường và tiến lại phỉa tủ gương lấy áo để mặc. Trên cánh cửa của chiếc tủ ấy có dán một mảnh giấy ghi nhớ màu vàng. Phong giựt xuống và đọc. Chỉ vẻn vẹn dòng chữ con gái. " Anh đẹp trai. Trông anh ngủ thật quyến rũ "
Phong nhếch mép cười và đập mạnh tay vào cửa. Mặc cho cánh cửa bung ra. Cậu không quan tâm. Cậu chỉ quan tâm đến tối hôm qua có xảy ra chuyện gì không thôi.
Căn phòng này. Chăn ga gối đệm đều bị Phong lật tung lên. Mấy chiếc ghế và bàn uống nước cũng bị cậu phá tan tành. Phong không dùng tay mà dùng chân đạp cánh cửa ra vào khiến cánh cửa mở toang ra và suýt chút nữa thì bung hoàn toàn.
Xuống quầy lễ tân. Phong hỏi mấy người nhân viên xem hôm qua ai là người đưa cậu vào đây nhưng nhân viên nào cũng lắc đầu không biết. Chỉ biết đó là một cô gái da dáng một dân chơi.
Phong chỉ hành động chứ không nói thêm bất kì một lời nào. Cậu đạp thẳng bình hoa to tướng trước mặt khiến bình hoa đổ xuống sàn và vỡ tan. Tiếng vỡ nghe kinh hoàng nhưng không ai dám nói một lời nào. Không đụng đến cậu ta được. Tung gia bại sản như chơi.
Bất ngờ một nữ nhân viên mới không hiểu chuyện đã ra tay cản cậu ta. Phong lập tức túm tóc nữ nhân viên ấy và đập mạnh trán cô ta xuống nền đất lạnh lẽo. Tất cả chỉ biết đứng nhìn và toát mồ hôi lạnh. Thương xót cho cô gái kia. Bọn họ cứ tưởng Phong sẽ giết cô ta nhưng cậu đã bỏ đi để mặc cô ta với cái trán chảy máu ròng ròng và sưng vù mắt.
Băng tỉnh dậy thì thấy mình đang ở trong một căn phòng sang trọng. Cô đã hôn mê suốt cả chiều và đêm hôm qua. Tỉnh dậy nhưng đầu óc cô vẫn choáng váng. Sau gáy vẫn có cảm giác tê buốt.
Mọi khi bị bắt, Băng luôn bị nhốt ở một nơi hoang vu ẩm ướt như nhà hoang nhưng lần này cô lại được nhốt trong một căn phòng của một ngôi biệt thự. Căn phòng rộng lớn thoáng đãng nhưng không có bất kì một thiết bị máy móc nào ngoài điều hoà.
- Điện thoại đâu rồi - Băng sờ khắp người để tìm điện thoại. Nghe thấy tiếng bước chân của giày cao gót. Lập tức Băng nằm xuống giường chả vờ chưa tỉnh
Tiếng cửa phòng mở ra. Hai cô gái bước vào. Một người vác khuôn mặt gian tà và sung sướng còn một người thì có đôi chút căm ghét và thương xót.
- Mẹ kiếp lũ này đánh nó ra sao mà đến giờ vẫn chưa cả tỉnh. Thế này bắn nó làm sao nó thấy đau được. Thế thì quá dễ dàng rồi còn gì - Thiên Thiên lắc đầu cười đểu. Nụ cười của mang tính chất lòng lang dạ sói. Uyên Nhi đứng bên cạnh không nói gì. Cô thở hắt ra, cô căm ghét người con gái đứng cạnh mình. Không tài nào thoát khỏi được bàn tay của Thiên Thiên. Một chút tin tức bên ngoài Uyên Nhi cũng không nắm bắt được.
- Uyên Nhi. Đợi khi nào cô ta tỉnh thì giết luôn nhé ! - Thiên Thiên nói xong và bước được hai bước ngắn rồi dừng lại nói tiếp - À không ! Phải lôi nó xuống hầm chơi với rắn đã
Nghe đến con quái vật tên rắn này. Uyên Nhi bất giác run người nhưng vẫn cố bình tĩnh nở nụ cười điềm đạm rồi gật đầu.
Cả hai cùng bước ra và khoá cửa phòng Băng lại. Đến lúc đó Băng mới mở mắt.
- Uyên Nhi sao? - Băng không cả tin vào tai mình nữa. Cô đập mạnh tay xuống nệm. Cố tìm cách thoát ra khỏi chỗ này. Cô cũng sợ rắn chết đi chứ.
( Uyên Nhi : Ai sợ rắn giơ tay...// T.giả : Có có...* giơ cả chân *)
...
- Ha ha. Được lắm. Giờ thì cầm số tiền này sang nước ngoài mà sống đi. Không để hắn bắt được thì khốn - Thiên Thiên cười điên dại đưa tay nhận lấy mấy tấm ảnh từ tay cô gái trước mặt và vứt cho cô ta hai cục tiền dày 500k.
- Chào ! - Cô gái ấy cúi thấp đầu lãnh đạm và bước đi. không quên để lại nụ cười nửa miệng với đàn em của Thiên Thiên xung quanh.
Đó chính là những tấm ảnh dây dưa của cô gái đó với Phong tối hôm qua. Vì Phong quá say nên không nhận thức được chuyện gì. Và cô gái ấy cũng chẳng làm gì Phong cả chỉ là nằm chung và chụp vài tấm hình thôi. Chứ hai thân thể hoàn toàn không xâm phạm đến nhau.
Những tấm hình thật hoàn hảo và dễ dàng đánh lừa hết thảy những con mắt người đời.
- Trước khi chết cô ta nên được chiêm ngưỡng những bức hình này. Chắc cô ta sẽ vui lắm đây - Thiên Thiên dang hai tay và cỏ vẻ mệt mỏi rồi ngả người dựa lưng vào ghế sofa.