Ánh nắng ban mai len lỏi qua những nhành cây, chíu rọi vào căn phòng nhỏ nơi có một con bé đang say giấc ngủ.
RENG…RENG…RENG….
Tiếng báo thức vang lên, vươn tay tắt tiếng chuông phiền toái, đôi mắt nó khẽ khàng hé mở đón ánh bình minh. Một tuần nghỉ học sau kì thi cuối kì làm việc thức dậy sớm trở nên khó khăn với nó. Lững thững từng bước, nó rời khỏi giường ngủ và bắt đầu làm VSCN.
Mọi thứ đã xong, ngắm nghía mình trong gương, nó tự hài lòng, gỡ vài sợi tóc rối, chỉnh lại trang phục, nó tự tin bước xuống nhà. Nó tuy không có gì nổi bật, không được gọi là hotgirl nhưng đối với mọi người, nó có một vẻ đẹp thánh thiện, một khuôn mặt đáng yêu, làn da trắng không tì vết. Nhưng điều làm nó tự hào và thỏa mãn nhất không phải những điều đó mà là đôi mắt của nó – một đôi mắt sáng, màu tím biếc – 1 đôi mắt thật sự đặc biệt, khiến mọi người phải ganh tị.
Ôm lấy cặp sách từng bước bước xuống nhà, nó ngồi vào bàn ăn và tự mình nhâm nhi buổi sáng do mommy nó chuẩn bị. Gia đình nó không giàu, nhưng cũng không phải là nghèo nên cuộc sống của nó cũng rất thoải mái. Vì cuộc sống gia đình, vì chăm lo cho nó và đứa em gái, ba mẹ nó thường xuyên đi làm và những buổi sáng tự mình thưởng thức như vậy với nó cũng đã quá quen rồi.
Ngước mắt nhìn lên đồng hồ. Đã 6h30, dọn dẹp bữa sáng buồn chán, nó đeo cặp lên và tới trường. Cũng một tuần rồi không tới trường làm nó nhớ trường, nhớ lũ bạn khủng khiếp. Từng bước chân của nó ngày càng nhanh hơn, lòng nó cứ thôi thúc, giục nó tới trường thật nhanh, thật nhanh…
– HELLO EVERYBODY!!!
Bước vào lớp, nó vội cất cao tiếng chào hỏi tụi bạn trong lớp. Cả bọn nhìn nó, mỉm cười thật tươi.
Bộp…
Lucy – nhỏ bạn thân của nó từ ngoài cửa lớp chạy lại vỗ vai rồi hét vào mặt nó:
– RYU, sao bồ dám cho mình leo cây hả????????
Ax, trời đất thiên địa ơi, cái tính hay quên của nó sao mãi không chịu hết nhỉ. Tối hôm qua, trước khi đi ngủ, Lucy và nó đã nhắn tin, hẹn sáng sẽ gặp ở trường sớm và ăn sáng cùng nhau, vậy mà nỡ lòng nào… OMG, phải làm sao đây…!!!
Nhìn khuôn mặt đáng sợ như muốn ăn tươi nuốt sống mình của Lucy, cố nở nụ cười tươi nhất có thể, nó quay qua, cười cười nói nói với nhỏ bạn thân:
– Hi, Lucy, tớ xin lỗi bồ nhiều nhiều mà!!! 1 lần này thôi mà, chỉ một lần thôi, tớ sẽ không quên nữa đâu, hứa là nhất định không quên luôn ý, bồ đừng giận nha!!! nha!!! nha!!!
– Ryu lúc nào cũng hay quên vậy mà! Thôi, tha cho cậu ấy lần này đi Lucy. – Từ đâu, Yuu – cũng là một nhỏ bạn thân của Ryu – chen vào nói giúp Ryu.
– Haiz, không tha để cho Ryu giở khuôn mặt cún con năn nỉ tớ cả ngày à. Tha cho bồ đó! Nhưng lát nữa phải đãi mình và Yuu một chầu kem, ok? – Lucy lên tiếng.
– Yeah, không thành vấn đề. Thks bồ tèo!!! ^^ Nó cười toe toét, tính lao tới ôm chầm lấy nhỏ bạn thì…
RENG…RENG…RENG…
Chuông vào lớp đã điểm, cả bọn hí hửng bước vào lớp. Tiết đầu của tụi nó là tiết toán và đó cũng là tiết của GVCN. Uể oải trước những con số, mắt nó cứ lim dim, không thể nào tập trung được. Tuy là một học sinh giỏi trong lớp nhưng bản chất lười của nó cũng chẳng kém cạnh ai. Mặc cho những con số bay nhảy trên bảng, mặt lời thầy giảng bài, mắt nó đã gần như nhắm lại, sẵn sàng chìm vào giấc ngủ chỉ cần lí trí nó cho phép.
ẦM….
Là 1 tiếng nổ.
1 tiếng nổ rất lớn phát ra ngay phía sân trường nơi nó đang học khiến cảm giác buồn ngủ nơi nó không cánh mà bay. Tất cả học sinh, kể cả thầy giáo đều bất ngờ nhìn ra sân trường.
OMG, cái gì vậy nè??? Nó đang mơ giữa ban ngày sao???
Có tin được không trời, ngay trước mắt nó là hình ảnh sân trường tan nát, ngay trước cửa sổ nơi nó đang ngồi là một cô gái đang cưỡi trên chổi, mặt bộ trang phục hệt như phù thủy trong Harry Potter nhưng không nhìn rõ mặt (vì đang quay lưng lại với cửa sổ). Và thứ làm nó bất ngờ hơn thảy là ở kia, ngay giữa sân trường, 1 mụ già, à, mà có phải là người không nhỉ khi mụ ta có tới 2 cái đầu. (Chẳng biết gọi là gì, thôi thì nhìn mặt già cứ gọi là mụ già đi nhỉ). Hệt như cô gái kia, mụ ta cũng khoác trên mình trang phục phù thủy. Nhưng gương mặt mụ ta cực kì đáng sợ, kinh khủng hơn cả khuôn mặt Lucy lúc tức giận. Đã vậy làn da nhăn nheo hết thảy của mụ lại càng làm cho sự đáng sợ ấy tăng lên gấp bội.
Lắc mạnh đầu, xoa xoa hai mắt. “Chỉ là mơ thôi, ảo giác thôi mà. Mày tỉnh lại đi Ryu à” nó nghĩ.
Vẫn chưa kịp tiêu hóa những thứ đang thấy trước mặt thì bỗng nhiên một quả cầu đen ngòm từ tay mụ già kì quái kia lao thẳng về phía nữ phù thủy cưỡi chổi. Ax, thế có khác nào lao về phía nó đâu chứ khi nó đang ở sau lưng nữ phù thủy kia, cả hai chỉ cách nhau mỗi một cánh cửa sổ.
OMG, rốt cuộc chuyện quái gì đang xảy ra vậy nè???
===ENDCHAP1===
Ánh nắng ban mai len lỏi qua những nhành cây, chíu rọi vào căn phòng nhỏ nơi có một con bé đang say giấc ngủ.
RENG…RENG…RENG….
Tiếng báo thức vang lên, vươn tay tắt tiếng chuông phiền toái, đôi mắt nó khẽ khàng hé mở đón ánh bình minh. Một tuần nghỉ học sau kì thi cuối kì làm việc thức dậy sớm trở nên khó khăn với nó. Lững thững từng bước, nó rời khỏi giường ngủ và bắt đầu làm VSCN.
Mọi thứ đã xong, ngắm nghía mình trong gương, nó tự hài lòng, gỡ vài sợi tóc rối, chỉnh lại trang phục, nó tự tin bước xuống nhà. Nó tuy không có gì nổi bật, không được gọi là hotgirl nhưng đối với mọi người, nó có một vẻ đẹp thánh thiện, một khuôn mặt đáng yêu, làn da trắng không tì vết. Nhưng điều làm nó tự hào và thỏa mãn nhất không phải những điều đó mà là đôi mắt của nó – một đôi mắt sáng, màu tím biếc – đôi mắt thật sự đặc biệt, khiến mọi người phải ganh tị.
Ôm lấy cặp sách từng bước bước xuống nhà, nó ngồi vào bàn ăn và tự mình nhâm nhi buổi sáng do mommy nó chuẩn bị. Gia đình nó không giàu, nhưng cũng không phải là nghèo nên cuộc sống của nó cũng rất thoải mái. Vì cuộc sống gia đình, vì chăm lo cho nó và đứa em gái, ba mẹ nó thường xuyên đi làm và những buổi sáng tự mình thưởng thức như vậy với nó cũng đã quá quen rồi.
Ngước mắt nhìn lên đồng hồ. Đã h, dọn dẹp bữa sáng buồn chán, nó đeo cặp lên và tới trường. Cũng một tuần rồi không tới trường làm nó nhớ trường, nhớ lũ bạn khủng khiếp. Từng bước chân của nó ngày càng nhanh hơn, lòng nó cứ thôi thúc, giục nó tới trường thật nhanh, thật nhanh…
– HELLO EVERYBODY!!!
Bước vào lớp, nó vội cất cao tiếng chào hỏi tụi bạn trong lớp. Cả bọn nhìn nó, mỉm cười thật tươi.
Bộp…
Lucy – nhỏ bạn thân của nó từ ngoài cửa lớp chạy lại vỗ vai rồi hét vào mặt nó:
– RYU, sao bồ dám cho mình leo cây hả????????
Ax, trời đất thiên địa ơi, cái tính hay quên của nó sao mãi không chịu hết nhỉ. Tối hôm qua, trước khi đi ngủ, Lucy và nó đã nhắn tin, hẹn sáng sẽ gặp ở trường sớm và ăn sáng cùng nhau, vậy mà nỡ lòng nào… OMG, phải làm sao đây…!!!
Nhìn khuôn mặt đáng sợ như muốn ăn tươi nuốt sống mình của Lucy, cố nở nụ cười tươi nhất có thể, nó quay qua, cười cười nói nói với nhỏ bạn thân:
– Hi, Lucy, tớ xin lỗi bồ nhiều nhiều mà!!! lần này thôi mà, chỉ một lần thôi, tớ sẽ không quên nữa đâu, hứa là nhất định không quên luôn ý, bồ đừng giận nha!!! nha!!! nha!!!
– Ryu lúc nào cũng hay quên vậy mà! Thôi, tha cho cậu ấy lần này đi Lucy. – Từ đâu, Yuu – cũng là một nhỏ bạn thân của Ryu – chen vào nói giúp Ryu.
– Haiz, không tha để cho Ryu giở khuôn mặt cún con năn nỉ tớ cả ngày à. Tha cho bồ đó! Nhưng lát nữa phải đãi mình và Yuu một chầu kem, ok? – Lucy lên tiếng.
– Yeah, không thành vấn đề. Thks bồ tèo!!! ^^ Nó cười toe toét, tính lao tới ôm chầm lấy nhỏ bạn thì…
RENG…RENG…RENG…
Chuông vào lớp đã điểm, cả bọn hí hửng bước vào lớp. Tiết đầu của tụi nó là tiết toán và đó cũng là tiết của GVCN. Uể oải trước những con số, mắt nó cứ lim dim, không thể nào tập trung được. Tuy là một học sinh giỏi trong lớp nhưng bản chất lười của nó cũng chẳng kém cạnh ai. Mặc cho những con số bay nhảy trên bảng, mặt lời thầy giảng bài, mắt nó đã gần như nhắm lại, sẵn sàng chìm vào giấc ngủ chỉ cần lí trí nó cho phép.
ẦM….
Là tiếng nổ.
tiếng nổ rất lớn phát ra ngay phía sân trường nơi nó đang học khiến cảm giác buồn ngủ nơi nó không cánh mà bay. Tất cả học sinh, kể cả thầy giáo đều bất ngờ nhìn ra sân trường.
OMG, cái gì vậy nè??? Nó đang mơ giữa ban ngày sao???
Có tin được không trời, ngay trước mắt nó là hình ảnh sân trường tan nát, ngay trước cửa sổ nơi nó đang ngồi là một cô gái đang cưỡi trên chổi, mặt bộ trang phục hệt như phù thủy trong Harry Potter nhưng không nhìn rõ mặt (vì đang quay lưng lại với cửa sổ). Và thứ làm nó bất ngờ hơn thảy là ở kia, ngay giữa sân trường, mụ già, à, mà có phải là người không nhỉ khi mụ ta có tới cái đầu. (Chẳng biết gọi là gì, thôi thì nhìn mặt già cứ gọi là mụ già đi nhỉ). Hệt như cô gái kia, mụ ta cũng khoác trên mình trang phục phù thủy. Nhưng gương mặt mụ ta cực kì đáng sợ, kinh khủng hơn cả khuôn mặt Lucy lúc tức giận. Đã vậy làn da nhăn nheo hết thảy của mụ lại càng làm cho sự đáng sợ ấy tăng lên gấp bội.
Lắc mạnh đầu, xoa xoa hai mắt. “Chỉ là mơ thôi, ảo giác thôi mà. Mày tỉnh lại đi Ryu à” nó nghĩ.
Vẫn chưa kịp tiêu hóa những thứ đang thấy trước mặt thì bỗng nhiên một quả cầu đen ngòm từ tay mụ già kì quái kia lao thẳng về phía nữ phù thủy cưỡi chổi. Ax, thế có khác nào lao về phía nó đâu chứ khi nó đang ở sau lưng nữ phù thủy kia, cả hai chỉ cách nhau mỗi một cánh cửa sổ.
OMG, rốt cuộc chuyện quái gì đang xảy ra vậy nè???
===ENDCHAP===