Chương 13
Nghe thấy câu này, phản ứng đầu tiên của Thẩm Di không phải là bất ngờ. Sợi dây đang kéo căng trong đầu cô cuối cùng cũng đứt phựt, một tiếng vang ầm ầm phát ra từ nơi sâu nhất trong trái tim.
Cô siết chặt ly nước, đầu ngón tay hồng hào hơi trắng bệch đi, có một giọng nói cứ vang vọng trong đầu: “Quả nhiên.”
——Trước khi tới đây trong lòng cô đã có suy đoán này, nhưng không ngờ thật sự đúng là như thế.
Cô bối rối ngước mắt lên, nghĩ mãi vẫn không hiểu vì sao người đàn ông này lại đưa cho cô sự lựa chọn này.
Nhìn thấy phản ứng của cô, Chu Thuật Lẫm chỉ cười khẽ, nói: “Đừng căng thẳng, ý của tôi là chúng ta cùng ký một hợp đồng.”
Người đàn ông nhìn đàng hoàng quân tử, rất khó khiến cho người ta cảm thấy hành động của anh có ý đồ sâu sa nào khác.
“Nhà họ Thẩm cần liên hôn với nhà họ Chu. Nếu không thể chấp nhận con đường bên phía Chu Diệc Hành, chi bằng cô thử cân nhắc phía tôi xem.”
Có lẽ là do anh tạo cho người ta cảm giác quá xa cách, thế nên khi anh thốt ra câu nói này lại vô hình dung khiến người ta cảm thấy rất hãnh diện, vì tựa như anh đang cúi mình bỏ qua tôn nghiêm gửi một lời mời gọi nào đó.
Thẩm Di nhất thời không biết nói gì.
Chu Thuật Lẫm lại thong thả nói: “Tình trường của tôi đơn giản và sạch sẽ, sẽ không có nhiều chuyện phiền phức như anh ta. Giữa hai người chúng ta chỉ đơn giản là một cuộc trao đổi dựa theo nhu cầu mỗi bên, đỡ phiền phức hơn chuyện yêu đương nhiều. Cô thấy thế nào?”
Cô hơi giật mình.
Phải nói là anh rất am hiểu chiến thuật tâm lý, có thể nắm bắt chính xách tâm lý của người khác.
Chỉ vài chữ ít ỏi đã dễ dàng tạo ra một cơ hội cực kỳ hấp dẫn, gần như khiến người ta không thể từ chối.
Trước đây cô đã từng thử chuyện tình cảm, nhưng kết quả thế nào cũng đã bày rõ trước mắt. Nếu chỉ là một cuộc giao dịch bình thường thì đúng là sẽ đơn giản hơn rất nhiều.
Hơn nữa điều kiện của anh cũng cực kỳ hấp dẫn.
Thẩm Di dần dần bình tĩnh lại, cô bắt đầu dùng lý trí để phân tích tình hình lúc này.
Sự lựa chọn mà anh đưa ra cho cô gần như hoàn hảo để lấp vào lỗ hổng còn trống kia.
Chỉ có một vấn đề là chuyện này xảy ra quá đột ngột. Sự xuất hiện và lời mời của anh đối với cô đều rất đột ngột.
Cô và Chu Diệc Hành đã quen biết rất nhiều năm, hai người chơi với nhau từ nhỏ, bây giờ kết hôn cũng là chuyện nước chảy thành sông.
Nhưng người này thì khác, cô mới chỉ gặp anh vài lần mà thôi.
Cô cảm thấy hình như anh… Hơi vội vàng thì phải? Mà vài câu nói của anh cũng dễ dàng khiến cho cô cảm thấy kích động.
“Đây không phải là chuyện tốt từ trên trời rơi xuống gì đâu, cô Thẩm cứ yên tâm, tôi cũng cần nhà họ Thẩm giúp đỡ…”
Chuyện tốt từ trên trời rơi xuống luôn khiến cho người ta cảm thấy rất bất an, anh bình tĩnh nói ra điều kiện của mình.
“Kết hôn với tôi đồng nghĩa với việc cô sẽ đứng về phe tôi.”
“Cô cứ suy nghĩ cẩn thận xem.”
Anh không hề sốt ruột mà còn có lòng tốt nhắc nhở cô…
Anh giúp nhà họ Thẩm, nhà họ Thẩm giúp anh. Một cuộc giao dịch đôi bên cùng có lợi. Nhưng nếu cô gật đầu đồng ý, điều đó cũng đồng nghĩa sau này cô sẽ đứng về phía anh, đối đầu với Chu Diệc Hành.
Làm bạn đã nhiều năm từ lúc còn bé đến giờ, bỗng nhiên trở thành kẻ thù —— Thẩm Di chưa bao giờ nghĩ đến điều này.
Cô nhất thời chưa thể trả lời.
Không đồng ý nhưng cũng không từ chối ngay lập ức.
Bởi vì việc liên hôn với nhà họ Chu xảy ra chuyện ngoài ý muốn, hôn sự đã ước định từ nhiều năm trước không thể thực hiện được nữa, hai ngày nay Thẩm Bách Văn bận rộn thế nào cô đều nhìn thấy rõ.
Sau khi do dự một lúc, cô nói: “Tôi cần suy nghĩ thêm.”
“Cứ tự nhiên.” Nhân viên phục vụ bưng nước trà và điểm tâm lên, Chu Thuật Lẫm đẩy ly trà hoa hồng trong số đó đến trước mặt cô. Ly trà ma sát với bàn gỗ phát ra tiếng vang rất nhỏ, cùng lúc đó, người đàn ông nhẹ nhàng lên tiếng: “Cô Thẩm, kết hôn với Chu Diệc Hành chưa chắc cô đã là người thắng. Nhưng nếu cô kết hôn với tôi, tôi có thể đảm bảo với cô rằng… Cô chắc chắn sẽ thắng.”
Trái tim Thẩm Di run lên, kinh ngạc ngước mắt lên nhìn thẳng vào đôi mắt đen sâu thẳm của anh.
Ánh mắt của anh rất bình tĩnh, tự tin và trầm ổn giống như con người của anh vậy.
Chu Thuật Lẫm khẽ mỉm cười.
Anh đã thể hiện đủ sự chân thành rồi.
Đã dùng hết sự chân thành của mình để mời cô trở thành đồng phạm của anh.
Sau khi tạm biệt Chu Thuật Lẫm hơn một tiếng, Thẩm Di vẫn chưa hoàn hồn lại.
Khí thế của người đàn ông đó quá mạnh mẽ, tuy anh không cố tình tạo áp lực cho cô, nhưng trong quá trình trao đổi với anh, cô vẫn cảm thấy rất áp lực.
Câu nói cuối cùng của anh vẫn vang vọng bên tai cô: “Cô có thể suy nghĩ kỹ rồi trả lời tôi.”
Cô rơi vào tình huống khó xử.
Dường như cô không thể tìm được lý do nào để từ chối cuộc giao dịch này.
Nó cực kỳ hấp dẫn, hơn nữa trên thương trường chỉ bàn chuyện làm ăn, đây là một cuộc giao dịch có ngày kết thúc rất rõ ràng, anh chỉ đề nghị làm một cuộc giao dịch mà thôi.
Chỉ cần thay đổi đối tượng, mọi vấn đề dường như có thể giải quyết được một cách dễ dàng. Tình hình bế tắc lúc đầu bỗng xuất hiện một hướng giải quyết mới.
Nhưng Thẩm Di không thể đưa ra quyết định.
Lúc người trong cuộc còn đang mơ hồ, Chung Du gọi điện thoại tới.
Sau khi nghe điện thoại, Chung Du nói với cô là bây giờ hôn sự của cô và Chu Diệc Hành đã truyền khắp Bắc thành.
Cô khẽ chợp mắt.
Nhưng mà tin tức đó đã lỗi thời rồi. Thế giới hiện đại, tin tức thay đổi quá nhanh —— Tin tức mới nhất bây giờ là em trai của Chu Diệc Hành đã đưa ra lời mời hấp dẫn với cô.
Sau khi cô kể cho Chung Du nghe, Chung Du cũng ngạc nhiên giống như cô, thậm chí không kịp phản ứng mà ăn nói lắp bắp: “Hả?”
Không một ai biết đến người đột nhiên xuất hiện này.
Nhưng dường như anh đã âm thầm nắm lấy quyền hành rất cao rồi.
Sau khi im lặng một lúc, Chung Du đột nhiên nói: “Tớ thấy anh ấy nói rất có lý… Hình như làm như vậy cũng chẳng có gì không được? Di Di, cậu thấy sao?”
Thẩm Di chần chờ không trả lời.
Cho dù cô và Chu Diệc Hành không thể trở thành vợ chồng, nhưng cô cũng không muốn bọn họ trở thành kẻ thù của nhau.
Chung Du là người ngoài cuộc tỉnh táo, cô ấy khuyên: “Di Di, cậu và anh ta có hôn ước từ bé nhưng anh ta có biết bao nhiêu cô bạn gái bên ngoài đó cậu biết không? Ngày thử lễ phục thì vắng mặt, ngày đính hôn lại có người chạy đến cửa đòi anh ta chịu trách nhiệm… Liệu anh ta có thật sự trân trọng cậu không?”
Thẩm Di đột nhiên im lặng, cúi đầu nhìn ngón tay mình đang cuộn lại.
“Hơn nữa, Di Di, cậu với anh ta không phải một kiểu người đâu. Bây giờ mới có một chuyện bị khui ra thôi, còn biết bao chuyện khác chưa bị khui ra nữa. Cậu cam tâm kết hôn với anh ta sao?”
Không thể không nói, Chung Du rất hiểu cô.
“Chỉ là đổi đối tượng kết hôn thôi mà, biết đâu mọi chuyện sẽ tốt lên thì sao?”
Một câu nói của cô ấy nhẹ nhàng xua tan lớp sương mù trong lòng cô.
Thẩm Di không lên tiếng nhưng trong lòng đã có câu trả lời.
Cô không cam tâm.
Nếu cô cam tâm, vậy thì trong khoảng thời gian này vì sao cô lại do dự?
Rõ ràng hôn sự sắp tới rồi nhưng trong lòng cô cứ cảm thấy trống rỗng không vui.
Làm bạn bè thì được, nếu như làm vợ chồng…
Cô đột nhiên nhớ tới lời nói của hai cô gái mà mình gặp trong ngày tham gia bữa tiệc xã giao cùng Chu Diệc Hành.
“Thẩm Di, người như anh Chu, cô không giữ được đâu.”
Ngay cả cốt truyện tình cảm cô còn không viết được thì sao cô có thể thắng trong chuyện tình cảm dây dưa lẫn lộn như vậy chứ.
Thẩm Di chần chờ một lát rồi nói ra điều cuối cùng mà cô do dự: “Nhưng tớ và người kia không quen thân lắm.”
Nếu kết hôn ngay thì liệu có hơi bất thường không?
“Tớ thấy đâu có sao, ai mà chẳng từ lạ đến quen. Vừa hay đây là bài học thực tế để cho cậu học cách xử lý những chuyện như vậy. Cô giáo Chi Chi, đây là thứ cậu cần học nhất đó.” Vật hợp theo loài người phân theo nhóm, ở phương diện nào đó cách nhìn của Chung Du rất cởi mở: “Hơn nữa hai người đâu có kết hôn thật, chỉ là một cuộc giao dịch thôi mà.”
Một câu trúng tim đen khiến cho Thẩm Di im lặng. Cô nghiêm tuc cân nhắc đến những vấn đề này.
Chuyện này thoạt nghe khá buồn cười, nhưng cũng không phải là không có khả năng.
Thẩm Di rơi vào trạng thái do dự, nhất thời chưa thể đưa ra câu trả lời cho Chu Thuật Lẫm ngay lập tức, mà anh cũng không hề gửi tin nhắn thúc giục cô.
Hoặc là do anh có thể kiên nhẫn chờ đợi, hoặc là do anh không quá để ý đến chuyện này. Dù cô có đồng ý hay không thì đối với anh cũng cũng chẳng quan trọng lắm.
Thẩm Di đang nghĩ, trong cuộc giao dịch này khả năng cao người có lợi là cô, cho nên anh sẽ không cân đo đong đếm hay tính toán trước sau giống như cô.
Cô không nói về cuộc gặp mặt ngày hôm đó cho người khác biết, chỉ giấu trong lòng âm thầm tính toán và suy ngẫm.
Nhà họ Thẩm bây giờ thật sự rất khó khăn, sau bữa tiệc ngày hôm đó Thẩm Bách Văn không ngừng đi tiếp khách đến tận khuya mới về nhà.
Nửa đêm cô xuống phòng khách từng gặp ông một lần.
Cô biết ông mệt mỏi đến chừng nào.
Cô từng kiểm tra số dư trong thẻ vài lần, sau đó lại kiểm tra số tài sản trong tay cô, tuy con số này không nhỏ nhưng nếu như muốn cứu vãn nhà họ Thẩm vẫn như muối bỏ biển.
Trong lúc đang tìm kiếm thông tin cho cuốn sách mới, cô tình cờ nhìn thấy tin tức của một địa điểm ở nước ngoài mà cô đã đọc cách đây một tháng.
Thẩm Di hơi ngây người.
Đây là nơi cô định đi đến vào hai năm sau.
Không có một ai biết, chỉ có một mình cô biết mà thôi.
Không chỉ có nơi này mà còn có rất nhiều nơi khác nữa, từ miền quê, núi tuyết, sông nước,…
Nhưng vì để bên này không phải bận lòng, cô muốn đáp trả tình cảm của bọn họ trước.
Người đàn ông đó nói không sai, đây chỉ là một cuộc giao dịch đôi bên cùng có lợi, đơn giản thuần túy.
Chuyện tình cảm bao giờ cũng phiền phức, nhưng một khi không cần dính đến tình cảm, chuyện này sẽ trở nên đơn giản hơn rất nhiều.
Bất tri bất giác, trong lòng cô đã đưa ra được quyết định.
Cô nghĩ, những lời Chu Thuật Lẫm nói ngày hôm đó không hoàn toàn đúng. Nếu kết hôn với Chu Diệc Hành thì không phải là cô ‘chưa chắc’ sẽ thắng, mà là chắc chắn sẽ thua. Thậm chí là sau khi kết hôn với anh ta cuộc sống sẽ trở nên thế nào, Thẩm Di cũng không thể biết được.
Chu Diệc Hành đã gửi cho cô rất nhiều tin nhắn xin lỗi, cô vẫn chưa trả lời. Nhưng lần này trong thâm tâm cô đã có câu trả lời rồi.
Chu Diệc Hành, cô hối hận rồi. Cô muốn đi trải nghiệm cuộc sống mà cô ‘sẽ không bao giờ thua’.
Cô không thích việc anh ta có nhiều bạn gái và nhiều mối quan hệ như vậy, cũng không thích bị những người phụ nữ khác khiêu khích.
Cô không muốn trở thành một người giống dì Tần, phải ung dung rộng lượng xử lý tốt mọi việc, sắp xếp cho người phụ nữ đang mang thai rồi lại giải quyết vấn đề của tất cả mọi người.
Hôn ước này đã có từ rất lâu, cô vẫn luôn cho rằng cô sẽ kết hôn với Chu Diệc Hành.
Nhưng lần này cô phải quay lưng chạy về hướng khác thôi.
Cuối cùng cô vẫn gửi tin nhắn trả lời Chu Thuật Lẫm.
[Anh Chu, tôi đồng ý cuộc giao dịch này.]
Rốt cuộc cô vẫn bước vào trò chơi này.
Đây không phải là việc nhỏ, sau khi đưa ra quyết định Thẩm Di không thể giấu người nhà họ Thẩm được.
Thẩm Hàm Cảnh ngạc nhiên đến mức làm đổ cả ly trà, nhìn cô bằng ánh mắt không thể tin nổi.
Thẩm Di bình tĩnh ngồi ở bên còn lại, sắc mặt cô nhẹ nhàng như mây bay.
Nhưng bọn họ thì khác.
Cô không nói cho bọn họ biết chuyện Chu Thuật Lẫm hẹn gặp cô, bây giờ tất cả mọi người đều cho rằng việc liên hôn giữa hai nhà đã thất bại, nhưng không ngờ cô lại đột nhiên đưa ra đề xuất như vậy.
Thẩm Hàm Cảnh cũng thế.
Cô ta không ngờ chuyện này còn có thể giải quyết như vậy.
Đúng vậy, nhà họ Chu vừa công khai với người ngoài rằng trừ Chu Diệc Hành ra bọn họ còn có một đứa con nữa tên là Chu Thuật Lẫm.
Nhưng trước đây không ai biết đến anh, vì sao anh và Thẩm Di lại quyết định kết hôn nhanh như vậy?
…
Chu Thuật Lẫm không biết nhà họ Thẩm ồn ào như thế nào, cũng không biết Thẩm Di xử lý mọi chuyện kiểu gì.
Sau khi nhận được tin nhắn, anh không trả lời ngay, Thẩm Di chỉ tưởng là anh đang bận, có thể nhất thời chưa nhìn thấy. Nào ngờ hơn một tiếng sau anh gửi tin nhắn cho cô: [Thẩm Di, cô quyết định rồi sao?]
Anh không gọi cô là cô Thẩm khách sáo như trước kia nữa, như thể anh đang đứng cách đó một bước chân.
Lần này anh gọi thẳng cả tên lẫn họ của cô.
Có cảm giác rất quen thuộc.
Đương nhiên Thẩm Di vừa nhìn thấy đã nhận ra sự khác thường, cô nhẹ nhàng trả lời: [Tôi quyết định rồi.]
Trong bất cứ trận chiến nào, đánh một tiếng trống thì dũng khí tăng cao, đánh hai tiếng trống là dũng khí suy giảm, đánh ba tiếng trống thì dũng khí không còn. Cô cũng sợ rằng qua một lúc nữa cô sẽ đối ý, cho nên vừa hạ quyết tâm là cô nhắn tin cho anh ngay lập tức.
Anh nói: [Buổi chiều tôi phải bay sang New York công tác, đây là lịch trình đã sắp xếp từ một tuần trước rồi.]
Thẩm Di tỏ ý đã hiểu, quyết định của cô quá đột ngột, anh có kế hoạch trước cũng là việc hết sức bình thường. Trong lúc cô đang định nói rằng không sao, chờ đến khi anh về nước hai người họ lại nói chuyện là được, nhưng anh đã gửi tin nhắn tiếp theo: [Nếu cô không ngại thì tôi đến đón cô nhé, chúng ta ký thỏa thuận tiền hôn nhân rồi đến Cục Dân Chính luôn.]
Bây giờ thời gian vẫn còn sớm, nếu anh biết tận dụng thời gian thì có thể hoàn thành tất cả những việc này trước khi anh đi công tác.
Thẩm Di hoàn toàn sửng sốt.
Hả?
Có cần phải gấp gáp như thế không?
Cô không ngờ hiệu suất làm việc của anh lại cao như vậy, không để sót một khe hở nào. Cô nghĩ mình là người ‘đánh tiếng trống thứ nhất’, còn anh lại là người không cho cô cơ hội ‘đánh tiếng trống thứ hai’.
Quyết định xong là một chuyện, đi đăng kí kết hôn ngay lập tức lại là một chuyện khác, cô căng thẳng đến mức siết chặt các đầu ngón tay.
Cũng đúng lúc này, quản gia đi tới nói với cô: “Có một chiếc Maybach màu đen đỗ ở bên ngoài, không biết… Có phải đến tìm cháu hay không?”
Thẩm Di còn chưa nghĩ xong nên trả lời tin nhắn như thế nào đã ngạc nhiên nhận ra…
Anh nói đến đón cô, không phải là chuẩn bị đến đón mà là đã ở cửa nhà cô rồi sao?