Chu Thuật Lẫm chợt nghĩ tới hôm cô say rượu, lúc đó cô đã dùng ánh mắt sáng ngời nhìn anh, anh tưởng cô muốn nói gì đó, kết quả cô lại nói: “Chu Thuật Lẫm, anh có cơ ngực.”
Mà bây giờ, nếu cô cũng đã say rượu, chắc hẳn anh có thể nghe được một câu thật lòng giống như lần trước.
Dưới cái nhìn tưởng như có thể xuyên thấu mọi hoạt động tâm lý người khác của anh, Thẩm Di có chút chột dạ, hoảng hốt tránh khỏi anh.
Dưới chân mềm nhũn…. Cô chợt nghĩ, mình như vậy liệu có tính là ‘chơi vui vẻ’ như Chung Du đã nói không nhỉ?
Cô, chiếm được hời rồi chứ?
Chu Thuật Lẫm xoay người lại, đứng dựa vào bàn nấu ăn một lúc, trong đầu nghĩ đến vầng trán ướt đẫm mồ hôi của cô vừa rồi.
Một lúc sau, anh tiếp tục xử lý nguyên liệu nấu ăn, nhặt rau rồi rửa sạch. Chờ đến khi chuẩn bị xong mọi thứ mới hỏi cô: “Có muốn qua đây làm không?”
Trước đó, để ngăn bản thân suy nghĩ đến chuyện vừa rồi, Thẩm Di đã mở file word ra, giải tỏa những suy nghĩ xao lãng của bản thân bằng công việc. Nhiệt độ trên má cô vẫn chưa hạ. Tình cờ nội dung đang viết lại là một cảnh tình cảm có chút thân mật ——
Cô đang suy nghĩ về tình tiết nội dung, một số chuyện khó diễn tả hiện lên trong đầu.
Thời điểm Chu Thuật Lẫm gọi cô, cô bỗng ngẩn ra vài giây, vô thức liên tưởng đến chuyện nào đó.
Ba giây sau, cô tự phản ứng lại, nhanh chóng siết chặt lòng bàn tay rồi buông lỏng ra, chống bàn đứng dậy, động tác trên tay như thể đang đè nén những thứ hỗn loạn trong lòng mình xuống.
“Đến đây.”
Thẩm Di lại tự chỉ trích bản thân.
Cô vừa bóc tỏi vừa trò chuyện với Chu Thuật Lẫm: “Tôi không ngờ anh lại biết nấu ăn.”
Nhìn anh không giống như vậy. Bàn tay của anh chỉ dùng để ký các kiểu văn bản có giá trị hàng trăm triệu, hàng tỷ hoặc hàng chục tỷ.
“Trước nay tôi thường sống một mình nên thích tự làm mọi việc hơn.”
Thẩm Di nghiêng đầu nhìn anh, có chút tò mò về cuộc sống trước đây của anh.
Nhắc đến mới nhớ, hình như cô biết rất ít về anh. Mà cái ‘rất ít’ này cũng là sau khi kết hôn mới được biết được.
Cô đưa tay ra trước mặt anh, lòng bàn tay mở ra, bên trong là năm tép tỏi tròn đã được bóc vỏ xong.
Chu Thuật Lẫm nhếch môi cười, cầm lấy.
Nhìn anh xào rau, Thẩm Di đột nhiên nghĩ đến đầu bếp riêng mà Chu Diệc Hành đã từng giới thiệu với cô. Cô từ chối lời mời của Chu Diệc Hành nhưng lại có hứng thú với đầu bếp riêng kia, đột nhiên nghĩ có thể đi cùng Chu Thuật Lẫm.
Sau khi trình bày ngắn gọn, cô hỏi anh: “Anh có muốn đi thử không?”
Những thứ khác thì không sao, nhưng khi nghe cô thuận miệng nhắc đến là do “Chu Diệc Hành” giới thiệu, ánh mắt của người đàn ông hơi khựng lại.
Anh bình tĩnh cụp mắt xuống, thêm rượu nấu ăn vào như thường lệ, chỉ nói: “Tôi nghĩ ——”
Ánh mắt của Thẩm Di bị thu hút, cô nhìn anh, chờ anh nói chuyện.
Chu Thuật Lẫm lại thản nhiên nói: “Tôi không thích nói chuyện với vợ tôi về bạn trai cũ của cô ấy lắm.”
Thẩm Di sửng sốt.
Cô, sở dĩ cô nhắc đến nhẹ nhàng như vậy là bởi vì cô cho rằng quan hệ của hai người bọn họ rất bình thường, không có gì không thể nhắc đến.
Cô và anh là hợp tác kết hôn, không giống như vợ chồng thật sự, không có yếu tố tình cảm, cho nên hình như anh đâu cần phải có ý kiến với Chu Diệc Hành nhỉ?Nhưng bây giờ xem ra không phải như vậy.
Thẩm Di không ngờ anh lại có ý kiến, ấp úng kìm lại lời định nói.
Một món ra khỏi nồi, Chu Thuật Lẫm nhìn qua, làm như không hề nhận ra sự kinh ngạc của cô, chỉ thờ ơ nói: “Dẫn em đi thử một quán khác, là tôi tình cờ biết được.”
Đều là chuyện nhỏ nhặt, cô thản nhiên đồng ý, tâm trí cũng không đặt vào chuyện này.
Chu Thuật Lẫm nhớ đến một chuyện. Trước đây anh đã từng giới thiệu cho cô một nhà hàng, nhưng mà khi đó cô đã đi thử cùng Chu Diệc Hành.
Trong lúc ăn cơm, sau một hồi rối rắm, cuối cùng Thẩm Di cũng khó xử lên tiếng: “Chu Thuật Lẫm, anh không cần đi làm sao?”
Cô đã muốn hỏi chuyện này từ lâu, kể từ sau hôm say rượu.
Hiếm khi Chu Thuật Lẫm mỉm cười, trong lòng cũng hiểu rõ, đoán chừng cô không thể nhịn được nữa.
Anh nói: “Điều động công tác, gần đây sẽ tương đối rảnh rỗi.”
Thẩm Di cau mày, không biết đang rối rắm chuyện gì đó.
Chu Thuật Lẫm làm như không biết gì, vẻ mặt bình tĩnh gắp đồ ăn cho cô, cô cũng không nhận ra, chỉ cúi đầu ăn hết.
Thẩm Di vẫn không hiểu tại sao anh lại có nhiều thời gian rảnh rỗi hơn cả cô như vậy, nhưng cũng không thể nói rằng cô rất chờ mong anh đi làm được.
Tuy nhiên, anh không đi làm thì cô cũng phải đi.
—— Cô phải đến chỗ Lục thị để giải quyết một số chuyện.
Cô không nói rõ với anh, anh cũng không hỏi nhiều.
Sau khi cô ra ngoài, Chu Thuật Lẫm nhận được tin nhắn gào khóc thảm thiết của Lục Khởi, anh mất kiên nhẫn nhíu mày, cầm lấy áo khoác rồi cũng đi ra ngoài: “Biết rồi, đang đến đây.”
Bên phía đoàn làm phim có một số công việc cần theo dõi và điều chỉnh, trợ lý đi theo Thẩm Di để xử lý cùng cô.
“Phải, là như vậy, cãi nhai mấy ngày nay rồi….”
Mấy nhân viên công tác gần đó sau khi xong việc thì túm tụm lại trò chuyện, trong lúc bận rộn, Thẩm Di nghe thấy một cái tên quen thuộc. Cô cũng không ngước mắt lên, tiếp tục xử lý tài liệu, nhưng tai vẫn đang lắng nghe.
“Thẩm Hàn Cảnh? Không phải cô ta bị đạo diễn Hứa từ chối rồi sao?”
“Đúng vậy, nhưng chẳng phải bộ phim gần đây của cô ta đang hot à? Cô ta cũng nổi tiếng theo đó, cho nên muốn qua đây tranh thủ xem sao. Bây giờ ekip của cô ta đang liên hệ với đạo diễn Hứa.”
“Cố chấp thế cơ à?”
“Đương nhiên rồi, ai mà chẳng muốn chen một chân vào chứ? Cô ta đang muốn thử xem liệu có thể mượn danh tiếng hiện tại để có được cơ hội mới hay không.”
“Đúng vậy, nhưng trước đây cô ta và Lạc Sa đã bị từ chối rồi mà….”
Thẩm Di lưu file lại, hỏi trợ lý: “Thẩm Hàn Cảnh và Lạc Sa có quen nhau sao?”
Trợ lý cười nói: “Đều là người cùng nghề nên chắc chắn có quen biết. Trước đây hai người họ đã cùng nhau đến casting.”
Thẩm Di gật đầu, có chút đăm chiêu.
Thẩm Hàn Cảnh chưa bao giờ nói với họ rằng cô ta có quen biết với Lạc Sa. Nhưng bây giờ xem ea cũng không biết quen biết đến mức nào, có lẽ chỉ là quen biết bình thường thôi.
Hơn nữa chuyện này thật sự rất xấu hổ, có lẽ không tiện nhắc đến.
Có một biên kịch gọi cô đến xử lý một số tình tiết, Thẩm Di đặt tài liệu xuống, đứng dậy đi tới.
Lúc cô nhận lấy tài liệu từ tay đối phương, đối phương nhanh mắt nhìn thấy chiếc nhẫn trên tay cô, bèn hỏi: “Là trang sức, hay là?”
Thẩm Di mỉm cười: “Không phải, là nhẫn cưới.”
Cô cũng không muốn giấu giếm, thẳng thắn thừa nhận tình trạng đã có gia đình của mình.
Mấy biên kịch xung quanh đều vây lại: “Ôi? Cô Vân kết hôn rồi sao?”
“Kết hôn khi nào vậy? Sao lại đột ngột như thế?”
“Còn trẻ thế này đã kết hôn rồi sao?”
“Có phải là người lần trước đến đón cô không?”
Thẩm Di nhớ người lần trước đến cô tan làm là Chu Diệc Hành, lúc đó cô còn nhận những lời trêu chọc thiện ý của mọi người, giống như bọn họ nghiễm nhiên trở thành một cặp đôi sắp kết hôn.
Không ai ngờ rằng hướng gió lại đổi chiều nhanh đến vậy. Thậm chí trong mắt mấy người họ, một nửa của cô vẫn là anh ta, nhưng cô đã kết hôn với người khác.
Cô vô thức xoay chiếc nhẫn cưới trên tay, thành thật nói: “Không phải, bọn tôi chia tay rồi, là người khác.”
Thay vì mập mờ không rõ, cô chọn cách giải thích rõ ràng.
Chu Diệc Hành đã gắn bó với cuộc đời của cô hai mươi mấy năm, để lại dấu vết trong rất nhiều vòng quan hệ của cô. Ở trong mắt nhiều người, bọn họ luôn bị trói chặt vào nhau.
Nhưng mà sau này hai người sẽ không tiếp tục bên nhau nữa. Cô phải dần dần xóa bỏ anh ta ra khỏi mọi vòng quan hệ của mình.
Quả thực quá đột ngột.
Mọi người lập tức im lặng, hầu như không thể phản ứng kịp.
Nhưng Thẩm Di lại nhếch môi, hào phóng nói: “Có cơ hội tôi sẽ giới thiệu anh ấy với mọi người.”
Sau một hồi sửng sốt, mọi người lần lượt phản ứng lại, nhao nhao nói đồng ý, chấp nhận sự thật trước mắt.
Chị gái vừa rồi phát hiện nhẫn cưới của cô kéo cô lại, hỏi cặn kẽ: “Sao nói kết hôn là kết hôn liền thế? Thực sự quá vội vàng. À đúng rồi, cũng không phát kẹo cưới nữa đấy.”
Thẩm Di cười đáp lại: “Vẫn chưa tổ chức hôn lễ cho nên không chuẩn bị mấy cái này.”
Chị gái sửng sốt: “Gấp gáp thế sao? Vậy thì khi nào sẽ bổ sung?”
Thẩm Di chưa từng nghĩ đến vấn đề này, cô suy nghĩ một lúc rồi nói: “Có lẽ sẽ không.”
Hôn lễ của hai người không giống những người khác, lúc đó bọn họ đều bỏ qua tất cả những nghi thức này, có lẽ sau này cũng sẽ không chuẩn bị.
Hơn nữa, cô cảm thấy có lẽ còn chưa đến lúc chuẩn bị bổ sung thì đã chia tay rồi cũng không chừng.
Không thể nói trước được.
“Vậy anh ấy làm gì?” Chị gái hỏi.
Thẩm Di: “…”
Cô không biết phải trả lời như thế nào.
Đột nhiên cô phát hiện, cô biết rất ít về anh.
Ánh mắt chị gái bắt đầu có chút kỳ lạ. Chị ấy bắt đầu hoài nghi liệu có phải cô bé này bị lừa kết hôn không?
……
Chu Thuật Lẫm mặc kệ những lời Lục Khởi nói ở sau lưng, chê anh ta quá ồn ào, đi thẳng đến bên cửa sổ.
Vị trí này rất quen thuộc, lần trước anh cũng nhìn thấy Chu Diệc Hành đến đón người ở chỗ này.
Nếu anh không nhầm thì có lẽ bây giờ Thẩm Di cũng đang ở đây.
Anh có phần suy tư.
Lục Khởi thấy anh xem lời nói của mình như gió thoảng bên tai thì dứt khoát vứt đồ trong tay sang một bên, tạm thời mặc kệ công việc.
Anh ta duỗi chân ra, hóng hớt hỏi: “Này, anh có thể nói cho tôi biết chuyện giữa Chu Diệc Hành và Thẩm Di là thế nào không?”
Chu Thuật Lẫm đút hai tay vào túi, thản nhiên suy nghĩ.
Chu Diệc Hành là một tên vô dụng, cho dù có cho anh ta thời gian bao lâu thì anh ta cũng không biết gì cả.
Anh dùng một loại thái độ ở trên cao nhìn xuống nhận xét, trong mắt lóe lên vẻ khinh miệt. Lúc xoay người lại, có lẽ Lục Khởi đã quen nhìn dáng vẻ đáng ghét này của anh nên cũng không phát hiện ra điều gì bất thường, chỉ lẩm bẩm nói: “À đúng rồi, tôi phải là gọi là chị dâu mới đúng chứ?”
“Rượu tôi mang đến thế nào? Chị dâu có thích không?” Anh ta tự sửa lại xưng hô.
Chu Thuật Lẫm nhướng máy, ánh mắt rơi vào thông tin dự án trong tay Lục Khởi. Vì thứ này, Lục Khởi đã kiên trì quấy rầy anh suốt mấy tháng qua.
Anh nghi ngờ, thời gian để hoàn thành dự án này cũng không lâu như vậy.
Lần trước anh đến đây cũng vì nói chuyện này, lúc nhìn thấy Thẩm Di ở đây, anh đoán có lẽ cô cũng có liên quan đến dự án này. Nhưng dù như vậy, anh cũng không có ý định thay đổi quyết định của mình.
Lúc này, rốt cuộc Chu Thuật Lẫm cũng tốt bụng sẵn lòng bước xuống khỏi thần đàn, vươn tay cầm lấy tài liệu kia lật ra xem.
“Tôi có thể đầu tư.” Anh lạnh lùng lên tiếng.
Lục Khởi suýt nữa đã nhảy dựng khỏi sô pha, không ngờ anh lại cua gấp như thế: “Thật sao?”
Anh ta thật sự đã thành công thuyết phục được người đàn ông này?
Chu Thuật Lẫm gật đầu, lại hỏi một chuyện khác: “Nếu thua lỗ thì thế nào?”
“Sao có thể thua lỗ được?” Lục Khởi dõng dạc nói, sau đó mới ý thức được bản thân đang nói chuyện với anh. Biết chuyện này trong mắt anh buồn cười đến mức nào, anh ta im lặng một giây, sau đó hỏi ngược lại: “Vậy anh nói thử xem nên làm thế nào?”
Chu Thuật Lẫm thong thả đưa ra ý kiến: “Số rượu cậu ủ được trong năm nay đều thuộc về tôi.”
Lục Khởi là một đại gia rượu ủ. Công trình ủ rượu trong năm nay đã hoàn thành, rượu được ủ ra có lẽ có thể lấp đầy một hầm rượu nhỏ.
Nghe vậy, Lục Khởi nhảy dựng lên, khàn giọng nói: “Anh là ăn cướp à!”
Ai có thể nói cho anh ta biết tại sao Chu Thuật Lẫm lại để mắt tới rượu của anh ta được không!