Chu Thuật Lẫm bị tấn công bất ngờ, yết hầu đột nhiên cuộn tròn.
—— Môi cô nán lại trên đó một lúc, anh có thể cảm nhận được rõ ràng.
Thẩm Di lùi lại một bước, kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mắt, không biết vì sao lại như vậy. Mà ngay lúc nhìn vào nơi đó, cô có thể cảm nhận được rõ nó lại cuộn tròn thêm một vòng nữa.
Cô không biết tại sao anh lại đột nhiên ngẩng đầu lên, quả thật cũng cảm thấy xa lạ với nơi mình vừa hôn.
Sau cái chạm nhẹ rồi vội vàng rút lui vừa rồi, cô khựng lại giây lát, sau đó lại tiến về phía trước lần nữa, cũng không để ý đến ánh mắt bất ngờ của anh, áp sát vào nơi đó rồi nhẹ nhàng hôn lên.
Gần như cùng lúc đó, cơ bắp trên cánh tay Chu Thuật Lẫm căng ra, như thể đang muốn làm gì đó theo phản xạ. Bàn tay ôm ngang eo cô khựng lại rất lâu, nhưng cuối cùng vẫn cố gắng kìm nén lại, không sử dụng chút sức lực nào. Đồng thời anh cũng đang kiềm chế điều gì đó, khiến sắc mặt trở lại vẻ bình tĩnh.
Khóe môi anh khẽ cử động, song chỉ mím lại chứ không nói gì.
Giống như đang chịu đựng sự dày vò được tính bằng giây vậy.
Hoàn thành xong nhiệm vụ, Thẩm Di rời đi: “Được rồi.”
Chu Thuật Lẫm nhắm mắt lại.
Thẩm Di vẫn muốn ở lại để giúp đỡ, nhưng anh đã hất cằm lên: “Ra ngoài ngồi một lát đi, có thể thử chút rượu này trước.”
Thẩm Di nhìn chai rượu, vui vẻ đồng ý, đi rót một ly nhỏ để nếm thử.
Chu Thuật Lẫm đứng đó một lúc rồi mới tiếp tục công việc của mình. Coi như đó là phần thưởng nhỏ cho sự làm việc chăm chỉ vất vả của anh đi.
Lúc anh vừa làm xong mấy món ăn thì chuông cửa đột nhiên vang lên.
Chu Thuật Lẫm đi mở cửa, Thẩm Di cũng thò đầu nhìn qua, tò mò xem ai tới.
Phùng Dư đã chuẩn bị sẵn một nụ cười tiêu chuẩn, nhưng khi nhìn thấy tổng giám đốc Chu đang đeo tạp dề quanh hông, anh ấy vẫn bị bất ngờ đến mức lắp bắp.
—— Hả? Hả?
Không đúng, ai có thể nói cho anh ấy biết là anh ấy có phải đang nằm mơ không?
Là một trợ lý đặc biệt xuất sắc, anh ấy nhanh chóng động não, vừa rồi trước khi đến gõ cửa phải chăng anh ấy nên gửi tin nhắn trước? Chẳng lẽ vì anh ấy đến quá đột ngột nên tổng giám đốc Chu vẫn chưa kịp chuẩn bị?
—— Có phải anh ấy đã nhìn thấy thứ không nên thấy không? Ngày mai có thể bước vào công ty bằng chân trái trước được không?!
Trong lòng anh ấy điên cuồng gào thét, suýt chút nữa không kiềm chế được.
Không phải anh ấy chưa từng nhìn thấy dáng vẻ thoải mái của tổng giám đốc Chu lúc ở riêng, nhưng chưa lúc nào đến mức thế này.
Cũng may mà dưới sự quan sát trong bất an của anh ấy, vẻ ngoài của tổng giám đốc Chu vẫn không có gì bất thường.
Phùng Dư cảm thấy, ít nhất là bản thân vẫn có thể bước chân trái vào công ty.
Chu Thuật Lẫm nhận lấy hộp thức ăn, ra hiệu cho anh ấy có thể đi.
Phùng Dư trở thành một công cụ hình người đủ tư cách. Trước khi đóng cửa lại, anh ấy còn nghe thấy cô chủ ở bên trong hỏi vọng ra: “Chu Thuật Lẫm, có chuyện gì vậy?”
Trong lòng anh ấy thoáng căng thẳng.
Cánh cửa đã đóng chặt, ngăn chặn mọi ánh mắt tò mò từ thế giới bên ngoài.
Anh ấy sờ trán, tự hỏi bản thân có đổ mồ hôi không.
Cho nên là, tổng giám đốc Chu đích thân xuống bếp nấu ăn cho vợ?
Trước đây anh ấy cũng từng nghĩ đến cảnh chung sống của vợ chồng tổng giám đốc Chu sẽ như thế nào, nhưng thực tế lại vượt xa những gì anh ấy có thể tưởng tượng được.
Tổng giám đốc Chu…. Cũng biết “sống” quá nhỉ?
…
Nhìn Chu Thuật Lẫm lấy một đ ĩa đậu hủ gạch cua từ trong hộp đựng thức ăn ra, Thẩm Di có chút giật mình ngước mắt lên, không giấu được vẻ kinh ngạc.
Hả?
Đây là đồ ăn cô vừa mới gọi, cô tưởng là anh sẽ làm cho cô. Thấy anh đồng ý thoải mái như thế cô còn đang cảm thán là tại sao anh lại giỏi đến vậy, cái gì cũng biết làm.
—— Nhưng mà, sao lại gọi từ bên ngoài?
Chu Thuật Lẫm bình tĩnh đón nhận ánh mắt của cô, sắc mặt không chút thay đổi bảo cô đi rửa tay ra ăn cơm.
“…Ồ.”
Thật sự đã đánh giá cao anh rồi.Đóng hộp đồ ăn lại, Chu Thuật Lẫm không nhịn được nhếch môi cười.
……
Sau khi ăn cơm xong thì thời gian vẫn còn sớm, hai người tìm phim để xem. Chu Thuật Lẫm trả lời một số mail và tin nhắn công việc.
Rượu đã mở vừa rồi vẫn còn một nửa, Thẩm Di lấy ly đến, rót nửa ly đưa cho anh.
Anh nhìn lướt qua, thản nhiên nhận lấy.
Thẩm Di nhấp từng ngụm rượu nhỏ, ánh mắt tập trung vào màn hình.
Đây là một bộ phim điện ảnh đã chiếu cách đây vài năm, cô tình cờ xem được đề cử, cảm thấy có hứng thú nên đã ghi nhớ, nhưng vẫn không tìm ra để xem. Sau khi đến sống ở Lộc Viên, có anh xem cùng nên tần suất xem phim điện ảnh và truyền hình của cô cũng trở nên thường xuyên hơn.
Không bao lâu sau, Chu Thuật Lẫm cũng đặt điện thoại xuống, vẫy tay với cô. Thẩm Di đã quen với việc tiếp nhận thông tin của anh, cô không hề rời mắt khỏi màn hình, tự động tiến lại gần anh.
Uống cạn hết ly rượu, cô đặt ly trở lại trên bàn.
Sự chú ý của cô vẫn đang tập trung vào bộ phim, xem được giữa chừng, cô đột nhiên rũ mắt nhìn xuống.
Ngón tay thon dài của anh đang tạo thành những vòng tròn múa máy lung tung trên cổ tay cô, dáng vẻ thản nhiên thoạt nhìn như không hề chú ý.
Nhưng lại khiến trong lòng cô nhảy dựng lên.
Đúng lúc này, cô bỗng nhiên nghĩ đến chiếc còng tay kia, cũng nhận ra động tác này của anh là đang làm gì.
Trái tim thoáng thắt lại, đầu ngón tay siết chặt, cô vô thức gọi anh: “Chu Thuật Lẫm….”
Anh thật sự đang nghĩ sẽ sử dụng nó như thế nào sao?
Cô bỗng trở nên căng thẳng không kiểm soát được.
“Hửm?” Chu Thuật Lẫm nhìn sang, như thể không hiểu cô gọi anh làm gì.
Thẩm Di cắn môi, đành phải giải thích: “Anh… còng tay…”
Chu Thuật Lẫm chợt hiểu ra, sau khi biết được suy nghĩ của cô, anh khẽ cười: “Tôi không nỡ dùng món đồ đó trên người mấy cô bé.”
Một câu nói bâng quơ khiến trái tim cô trở nên nhẹ nhõm hơn.
Vậy thì tốt rồi. Thẩm Di thở phào nhẹ nhõm.
“Vậy anh đang làm gì vậy?”
Anh khẽ mỉm cười: “Chỉ cảm thấy thú vị thôi.”
Thẩm Di nghĩ, quả nhiên cô không nên nhận đồ của Chung Du. Chắc hẳn trước kia Chu Thuật Lẫm cũng chưa từng nhìn thấy thứ đồ thế này, cho nên lần đầu tiên nhìn thấy mới cảm thấy vừa mới mẻ lại vừa tò mò như vậy.
Chung Du là đang dạy hư anh.
Anh nắm lấy cổ tay cô đầy ẩn ý rồi hỏi: “Em biết dùng không?”
Thẩm Di thành thật nói: “Tôi cũng không biết.”
Không biết tại sao, rõ ràng anh đã trấn an cô, hơn nữa cô cũng biết một người như anh vô cùng đáng tin, không đến mức sẽ nói dối những chuyện thế này, nhưng xúc cảm trên cổ tay vẫn khiến trong lòng cô có chút hoảng sợ.
Anh mơ hồ gật đầu, không nói thêm gì nữa.
Một chút gió ấm nhè nhẹ vào buổi chiều, xen lẫn chút rượu, lại có một bộ phim cũ phù hợp với không khí, khiến bầu không khí trở nên nóng lên.
Anh kéo cô đến bên cạnh, khoảng cách này gần hơn vị trí vừa rồi cô ngồi, cơ thể hai người vô tình chạm vào nhau, nhưng cô cũng không cảm nhận được điều gì khác thường.
Bái hát kết thúc của bộ phim vang lên, khi nghe thấy đoạn nhạc đầu, anh hỏi cô còn muốn uống thêm rượu không.
Thẩm Di lắc đầu, uống vài ly là đủ rồi.
Anh lơ đễnh “ừm” một tiếng, lòng bàn tay ôm trọn lấy gáy cô.
Động tác này đã quá quen thuộc, không cần phải nhắc nhở bước tiếp theo là gì thì trong lòng Thẩm Di cũng tự biết kế tiếp phải làm thế nào.
——Phải phát triển đến một mức độ mập mờ và ăn ý nhất định thì mới có thể trở thành như vậy.
Cô ngẩng đầu lên nhìn vào mắt anh, cũng đúng lúc này, anh nhẹ nhàng hôn cô.
Không cần bất kỳ ngôn ngữ dư thừa nào, trong sự im lặng, hai người âm thầm hiểu ý của đối phương, bắt đầu trao nhau cái hôn.
Tấm chăn của anh vừa rồi được đặt tùy ý bên cạnh cô.
Mà vào lúc này cô lại ngơ ngác không nhận ra, cũng không biết bản thân đang nằm trên đó từ lúc nào. Cô không thể nhìn thấy phía sau, lại bị anh giữ lấy cổ tay rồi xoa nhẹ lên mu bàn tay vài lần. Thế là chẳng mấy chốc cô đã nhận ra bản thân đang nằm trên thứ gì thông qua xúc cảm.
Anh cúi xuống thì thầm vào tai cô: “Em đang ngại ngùng gì vậy?”
Trong lòng cô đột nhiên căng thẳng, một làn sóng chấn động nổi lên. Hơi thở của cô cũng trở nên gấp gáp, trong một giây này bọn họ vẫn có được chút ăn ý nào đó —— cô biết anh đang nói gì.
Bọn họ đang bàn luận về tấm chăn mới do cô mua, anh hỏi cô đang ngại ngùng gì với nó.
Những tâm tư thầm kín kia lập tức bị vạch trần trong sự bất ngờ không kịp đề phòng. Thẩm Di c ắn môi dưới, cố gắng phủ nhận: “Không có…”
Cô biết Chu Thuật Lẫm có thể nhìn ra, cũng đã từng lo liệu có bị anh nhìn ra hay không. Không ngờ rằng mọi chuyện thật sự đúng như cô dự liệu. Năng lực quan sát của anh sắc bén quá mức, hơn nữa còn vô cùng cảnh giác.
“Khi chạm vào nó là sẽ nghĩ đến tôi sao?” Chu Thuật Lẫm phớt lờ sự phủ nhận của cô, tiếp tục vạch trần một cách đầy tàn nhẫn.
Trong lòng bàn tay đang nắm chặt đã đổ chút mồ hôi.
Tất cả đều bị đâm trúng, không có lối thoát.
Anh cắn lên vành tai cô, dùng răng nhẹ nhàng cọ xát. Cô nhắm chặt mắt lại, kìm nén trái tim đang đập thình thịch và run rẩy.
…. Nhất định là cô đã say rồi, anh cũng vậy.
Đã nói sẽ không thừa dịp cô uống say làm chuyện xấu với cô rồi mà!
Rõ ràng cô đã rất thành thật an phận, không hề ra tay với anh!
Lòng bàn tay anh đang đặt sau gáy cô hơi dùng sức, đột nhiên dâng lên cảm giác muốn hoàn toàn phá tan giới hạn xấu hổ nhất với cô vào lúc này, như thể muốn cùng đi về phía địa ngục.
Anh dẫn dắt tay cô chạm vào yết hầu của mình, trầm giọng dỗ dành: “Em cắn nó một cái đi.”
Thẩm Di giống như con cừu non bị bầy sói dồn vào góc an toàn duy nhất, khóe mắt đỏ bừng vì bị dồn dép. Đương nhiên cô không dám cắn mạnh, sợ lỡ như bản thân cắn hỏng thì cô không đền nổi, cho dù thoạt nhìn không dễ bị cắn hỏng như thế.
Thế là cô ngập ngừng vươn đầu lưỡi ra, li3m nhẹ lên đó. Hàm răng khẽ cọ xát lên bề mặt, chậm chạp không cử động.
Cô không hề biết làm như vậy chẳng khác nào đang tra tấn anh. Giống như đang đốt cháy anh trên lửa lớn.
Vốn dĩ anh chỉ muốn thỏa mãn một chút k1ch thích nào đó không thể kiềm chế được trong lòng. Chỉ cần một giây đó, dù k1ch thích mãnh liệt đến đâu thì cũng chỉ một giây thôi. Nhưng anh không ngờ sẽ phải nghênh đón sự tra tấn tàn nhẫn như vậy.
Gân xanh trên trán nổi lên, anh chỉ có thể tìm kiếm sự an ủi trong tra tấn như đang bị hàng ngàn con kiến gặm nhắm. Chỉ là những thứ này tuy khó nắm bắt, nhưng một khi nắm bắt thành công thì lại mang đến kh0ái cảm khôn tả.
Thẩm Di đã cắn xong, vẫn đang bất an nhìn một lúc, giống như sợ chơi hỏng của người ta, thấy nơi đó vẫn nguyên vẹn mới cảm thấy nhẹ nhõm.
Chu Thuật Lẫm vẫn luôn là người có sức chịu đựng rất tốt.
Anh có thể kìm nén tất cả sự u ám, nôn nóng và mất kiên nhẫn trong lòng, bình tĩnh nhúng tay vào hành động của đám người Thẩm Hàm Cảnh, cho đến khi hôn sự của hai người họ thất bại, rồi lại lặng lẽ bước chân vào. Cũng có thể kìm nén những chuyện và d*c vọng mà bản thân muốn làm, xây dựng hình tượng đứng đắn ngay thẳng ở trước mặt cô, sau đó chậm rãi xâm chiếm và nuốt chửng cô.
Nhưng hôm nay, sức chịu đựng mà anh vẫn luôn coi là xuất sắc bắt đầu sụp đổ, tụt xuống con số không sau khi bị cô gái này vô tình trêu chọc.
Anh đưa ra mệnh lệnh mà anh cảm thấy không hề phù hợp với hình tượng hiện tại của anh trong đầu cô, cũng có thể sẽ vạch trần mọi sự che đậy của anh từ trước đến nay, một mệnh lệnh hoàn toàn không có lý trí: “Di Di, cắn đi.”
Không kiểm soát được dẫn đến hoàn toàn sa đọa, đẩy bản thân đến k1ch thích cực điểm.
Thẩm Di thực sự không ngờ tới, ánh mắt run lên vì sợ hãi.
Nhưng dường như anh không có bao nhiêu kiên nhẫn, cũng không thể cho cô nhiều thời gian.
Mệnh lệnh này dường như vô cùng khẩn cấp.
Cô cắn chặt môi, nếu cắn hỏng rồi thì không thể bồi thường được đâu.
Thẩm Di vô cùng khó xử, đành khống chế sức lực cắn xuống, lại mạnh thêm một chút, dùng sức hơn một chút.
Anh rên khẽ một tiếng.
Giống như rất đau đớn, nhưng cũng giống như rất vui sướng.
Tự rước lấy đau khổ.
Trái tim cô đập dữ dội, cuối cùng nhả ra không dám cắn nữa.
…..Xin hãy tin tưởng, trước nay cô thật sự là một đứa trẻ ngoan, chưa từng cắn người.
……
Một mình anh đi vào phòng tắm.
Ôi, Thẩm Di kéo vội chăn lên, vùi mặt vào trong đó. Nhiệt độ trên mặt quá cao, cao đến mức có thể luộc chín một quả trứng.
Sau khi “muốn làm gì thì làm” với cái chăn, cô chợt nhận ra được gì đó, vừa nhìn đi nơi khác vừa ném vội đi như củ khoai nóng bỏng tay.
Trong đầu vẫn còn vang lên lời thì thầm vừa rồi của anh:
“Đang ngại ngùng gì vậy?”
“Khi chạm vào nó là sẽ nghĩ đến tôi sao?”
—— Cứu mạng.
Đúng vậy, lúc trước chạm vào nó cô sẽ có cảm giác như đang chạm vào chủ nhân của nó, cảm giác mạo phạm khó có thể che giấu được. Cô cảm thấy khoảng cách này quá gần, đáng lẽ hai người nên duy trì một chút khoảng cách, cho nên cô mới ngại ngùng không chạm vào nó nữa.
Nhưng mà hiện tại cô đã nhảy lên một bước, đã trực tiếp mạo phạm đến chủ nhân của nó.
Vấn đề lùi lại một bậc này bất chợt không còn đáng nhắc đến nữa.
Cô cầm chăn trong tay, x0a nắn đủ kiểu, nhưng vẫn không thể loại bỏ cảm giác nóng rát trên mặt.
–
Chu Thuật Lẫm hiện tại cũng không bận việc gì, đúng lúc có thể đi cùng cô đến nhà họ Thẩm.
Sau những chuyện đã xảy ra, Thẩm Di không thể bình tĩnh lại được, nhưng anh vẫn lạnh nhạt như cũ. Cứ như thể những chuyện kia chưa từng tồn tại.
Cô không nói nên lời, không thể so được với sự điềm tĩnh của anh, đành buộc bản thân phải bình tĩnh đối mặt.
Cô cũng không giặt chiếc chăn mới kia nữa, bởi vì cảm thấy nó không cần thiết phải tồn tại.
Dù sao cũng đã bị anh nhìn thấu, nếu cô còn sử dụng nó thì sẽ có cảm giác như đang giấu đầu lòi đuôi.
Chu Thuật Lẫm nói chuyện với cô, gọi xong một tiếng, cô mới quay đầu nhìn về phía anh như một con nai hoảng sợ.
Anh im lặng giây lát, sau đó khẽ ho một tiếng: “Có muốn báo trước cho bọn họ biết chúng ta sẽ đến không?”
Anh làm việc luôn thỏa đáng, suy nghĩ cẩn thận.
Nhưng Thẩm Di lại cảm thấy có lẽ không cần thiết, dù sao cũng là quay về nhà. Hơn nữa cũng sắp đến rồi, cô bèn dứt khoát lắc đầu.
Anh nhìn cô chăm chú vài giây, như thể có thể nhìn thấy mọi sự mất tự nhiên từ da mặt cho đến xương cốt bên trong cô, anh khẽ nhướng mày rồi gật đầu.
Trong lòng Thẩm Di thầm thở phào nhẹ nhõm. Nhưng vẫn tự hỏi liệu có phải bản thân biểu hiện quá rõ ràng rồi không?
Khác với thường ngày, hôm nay nhà họ Thẩm dường như có chút vắng vẻ, các dì giúp việc phải bận rộn trong nhà trước đây hôm nay lại không nhiều.
Không ai biết rằng hai ngày nay bọn họ đã cố tình chuyển đến nơi khác để tránh cuộc cãi vã giữa Thẩm Bách Văn và Phù Lam, sau khi làm xong mọi việc sẽ lập tức tránh đi.
Thẩm Di quen đường dẫn Chu Thuật Lẫm đi đến phòng làm việc của Thẩm Bách Văn.
Nhưng bất ngờ là còn đang ở trên hành lang đã nghe thấy tiếng cãi vã bên trong vọng ra, khả năng cách âm của tòa nhà cũng không thể ngăn cản được.
Cô dừng bước, do dự có nên qua đó hay không.
Có lẽ vừa rồi nên làm như lời anh nói, báo trước một tiếng mới đúng.
Cô ngập ngừng ngước mắt lên nhìn anh.
Vừa định lên tiếng đã nghe thấy giọng nói bên trong truyền đến: “Vậy bà có bao giờ nghĩ xem Di Di phải chịu thiệt thòi thế nào không?”
—— Âm thanh đó giống như tiếng chuông lớn, là giọng của Thẩm Bách Văn.
Chỉ một câu này, Thẩm Di đã biết được nguyên nhân và nội dung cuộc cãi vã của hai người họ là gì.
Hóa ra là có liên quan đến cô.
Cô cắn vào phần thịt bên trong môi dưới, khẽ nghiến răng, rũ mắt xuống không biết đang suy nghĩ gì.
Thật ra thì vẫn ổn, cô không phải người sẽ cam chịu nhẫn nhục như vẻ bề ngoài, chấp nhận toàn bội thiệt thòi bản thân phải gặp, còn một mình tiêu hóa chúng.
Cô chỉ xác định bản thân muốn cái gì, muốn hoàn thành những chuyện phải làm ở giai đoạn này, để có thể chuyển sang giai đoạn tiếp theo.
Bọn họ không nằm trong kế hoạch lâu dài của cô, cho nên cô cũng không so đo quá nhiều, cũng không bị bọn họ ảnh hưởng quá nhiều.
Cô khẽ cau mày, cảm thấy không nên tiếp tục ở đây nghe nữa, bèn kéo vạt áo của Chu Thuật Lẫm, muốn nói với anh “chúng ta đi thôi”.
Chờ cho Thẩm Bách Văn nói xong rồi lại lên.
Nhưng những lời nói bên trong lại lọt vào tai cô giống như một dòng suối vô tận. Động tác kéo lấy góc áo của anh thoáng khựng lại.