Ban đầu Thẩm Di không có ý định này. Nhưng tình cờ lúc này cô cách chỗ anh cũng không xa lắm, bèn đồng ý.
Cô không xa lạ gì với Chu thị. Trước kia cô thường xuyên đến nhà họ Chu tìm Chu Diệc Hành, sau khi anh ta tốt nghiệp thì gia nhập vào Chu thị, thế nên số lần cô đến Chu thị cũng nhiều hơn.
Nhưng từ bữa tiệc ngày hôm ấy, hai người họ đã lâu rồi không gặp nhau.
Lúc này chắc là anh ta cũng đang ở công ty.
Mỗi lần Thẩm Di đến tìm anh ta đều mang theo chút gì đó, hoặc là đồ ăn hoặc là thức uống. Trước đây cô mang theo khá nhiều bánh ngọt của một tiệm bánh ngọt mà anh ta thích nhất.
Bởi vì lúc anh ta đến nhà họ Thẩm tìm cô cũng thường xuyên mang quà cho cô, còn rất hay tặng mấy món đồ be bé xinh xinh. Nhận quà của người ta lâu nay cô đã rất ngượng ngùng, đồng thời cũng dần tạo thành thói quen mang theo chút gì đó đến cho anh ta.
Nếu đột nhiên không mang đến nữa thì sẽ rất đột ngột, bọn họ cũng không quen.
Trong trung tâm thương mại này cũng có một cửa hàng bánh ngọt. Do dự giây lát, Thẩm Di vẫn đóng gói một hộp như thường ngày.
Sau khi vào thang máy, Thẩm Di gửi tin nhắn cho Chu Thuật Lẫm.
Lần trước cô tới đây là để gặp Chu Diệc Hành. Nhưng lần này, cô tới tìm Chu Thuật Lẫm.
Thời thế thay đổi, vật đổi sao dời.
Chu Diệc Hành đang ở bên ngoài nói chuyện với cấp dưới của mình, Thẩm Di vừa ra khỏi thang máy là anh ta đã nhìn thấy ngay. Ánh mắt anh ta chợt sáng lên, giơ tay ra hiệu cho cấp dưới đi làm việc, còn bản thân thì đi nhanh về phía cô.
Sau khi nhìn thấy túi bánh ngọt quen thuộc trên tay cô, khóe môi anh ta càng giương cao: “Di Di.”
Sau lần chia tay trong không vui trước đây, anh ta đã im lặng một khoảng thời gian khá dài. Nhưng kết hôn không thành cũng không có nghĩa sẽ tuyệt giao, anh ta chỉ cần một chút thời gian để tiêu hóa và trút bỏ thôi.
Không ngờ cô lại tới Chu thị tìm anh ta trước.
Sự rung động từ thời niên thiếu đến nay phải nói sao mới đúng đây? Khi nhìn thấy cô, nỗi u ám kéo dài nhiều ngày đột nhiên tan biến. Cũng không cần làm gì mà tâm trạng của anh ta đã trở nên tốt hơn.
Có rất nhiều thứ chỉ có thể tự mình tiếp nhận và tiêu hóa.
Anh ta đã nhìn thoáng hơn, cũng không vội đi làm gì, chỉ nói chuyện với cô.
“Em có tham gia vào dự án hợp tác của Chu – Thẩm không?”
Thẩm Di lắc đầu: “Em giao hết cho Tiểu Hồi rồi.”
Hiện tại cô không nhúng tay vào chuyện công ty, cũng không đến Thẩm thị.
Thẩm Hàm Cảnh rất coi trọng những thứ này. Nếu cô đoán không lầm thì Thẩm Hàm Cảnh rất muốn kế thừa sản nghiệp trong nhà. Nhưng cô thì ngược lại, không mấy hứng thú.
Chu Thuật Lẫm nhìn thấy tin nhắn bèn ra ngoài đón cô. Thấy bọn họ đang đứng nói chuyện vui vẻ, bước chân của anh hơi khựng lại. Từ xa nhìn lại, Chu Diệc Hành đang nở một nụ cười tươi rói, nhận lấy túi bánh ngọt từ tay cô: “Vẫn là Vân Ký à?”
Thẩm Di nói: “Hôm nay mấy món anh thích chỉ còn lại một phần thôi.”
Khóe môi Chu Diệc Hành cong lên: “Em may mắn thật đấy. Anh chạy hai lần rồi mà vẫn không mua được.”
Cửa hàng này đã có từ lâu đời, bọn họ cũng đã ăn rất nhiều năm.
Khoảng thời gian gần đây Chu Diệc Hành vẫn luôn khép mình lại. Cho tới hôm nay, anh ta đột nhiên có mong muốn được mở cánh cửa đó ra.
Anh ta cười nói: “Lâu rồi không dẫn em đi hóng gió. Em có muốn đi dạo một vòng không? Bọn họ nói ngày mai muốn hẹn đi chơi một chuyến, vẫn là chỗ cũ.”
Chu Thuật Lẫm đứng đó nhìn theo, ánh mắt lạnh lùng, bầu không khí giữa hai người họ quá mức thân thiết khiến người thứ ba không thể hòa nhập được.
Một tay Thẩm Di cầm túi xách, còn có túi đồ mà chắc ban nãy cô vừa đi mua sắm về, tay còn lại chỉ xách hộp bánh ngọt kia.
Ánh mắt của anh hơi tối xuống, cất bước đi tới, bàn tay nhẹ nhàng vuốt v e lưng cô: “Em đến rồi à?”
Anh tựa như một thanh kiếm đâm thẳng vào giữa bọn họ.
Chu Diệc Hành chợt hiểu ra hôm nay cô tới tìm ai. Sắc mặt anh ta thoáng cứng đờ, ý cười dần dần nhạt đi.
Lâu nay anh ta đã quen với việc cô tới đây là để tìm mình, thế nên vẫn chưa kịp phản ứng trước sự thay đổi như vậy.
Anh ta liếc nhìn Chu Thuật Lẫm với ánh mắt sắc bén, ẩn chứa dao găm.
Thẩm Di cũng không nhận ra bầu không khí đã lặng lẽ thay đổi, trên mặt cô hiện ra má lúm đồng tiền, cố ý hỏi anh: “Anh bôi thuốc chưa?”
Chu Thuật Lẫm hơi khựng lại, vẻ mặt có chút bất đắc dĩ. Vừa rồi sau khi gửi tin nhắn cho cô xong, ngay sau đó anh lại mở một cuộc họp nhỏ.
Không thể phủ nhận.
Trên mặt Thẩm Di đầy vẻ ‘Quả nhiên là thế’.Chu Diệc Hành ý thức được điều gì đó, hỏi: “Vết thương gì?”
Hôm nay anh ta đã nhìn thấy, chẳng qua là không để ý lắm.
“Hôm qua có một tấm kính thủy tinh phát nổ, anh ấy đã chắn giúp em.”
Ánh mắt Chu Diệc Hành chợt lóe lên, không ngờ lại có chuyện bất ngờ như vậy.
Thẩm Di giải thích xong bèn chào anh ta rồi kéo Chu Thuật Lẫm đến văn phòng của anh để bôi thuốc. Bác sĩ đã dặn là một ngày bôi ba lần, nếu như cô không để ý đến anh, chắc chắc người này sẽ cho là ba ngày bôi một lần.
Vẻ ngoài của anh hoàn hảo như thế, cô không muốn anh vì cô mà để lại bất kỳ vết sẹo nào, điều này sẽ khiến cô cảm thấy áy náy hơn là để lại vết sẹo cho chính mình.
Thấy cô không phải tới tìm mình, Chu Diệc Hành cũng không giữ được người, chỉ cau chặt đầu mày.
Không biết là xuất phát từ tâm tư gì, ánh mắt anh ta cứ dõi cho theo bọn họ không rời. Chỉ là vẻ mặt thoải mái dịu dàng với cô ban nãy đã chuyển sang cứng ngắc và nham hiểm.
Nghĩ đến trước đây, cũng chính ở chỗ này anh ta đã đưa Thẩm Di rời đi ngay trước mặt Chu Thuật Lẫm một cách danh chính ngôn thuận. Thế mà hôm nay như cố ý diễu võ dương oai, thay đổi nhân vật, Chu Thuật Lẫm lại bước tới đưa cô rời đi ngay trước mặt anh ta.
Giống như một vòng tuần hoàn nhân quả.
Anh ta không biết Chu Thuật Lẫm có cố ý hay không, có phải bắt đầu từ lần trước anh đã lên kế hoạch cho cảnh tượng này hay không.
Hệt như vừa bắn một mũi tên vào lồ ng ngực anh ta vậy.
Lúc ấy anh ta còn dặn dò cô là phải tránh xa người kia một chút. Giữa bọn họ thấp giọng thì thầm, tư thế khó có thể che giấu được sự thân mật.
Ai có thể ngờ rằng hôm nay tình thế lại đột ngột thay đổi, người ở bên cạnh và nói chyện với cô lại biến thành Chu Thuật Lẫm.
Không biết bọn họ đang nói gì mà cứ huyên thuyên mãi chưa dừng. Giống như vừa rồi ở trước mặt anh ta, dùng mắt thường cũng có thể thấy được sự gần gũi và quen thuộc giữa hai người họ.
Tay cô bị Chu Thuật Lẫm nắm trong tay, thoạt nhìn rất tự nhiên, không có ai cảm thấy khó chịu.
Chỉ mới mấy ngày ngắn ngủi mà mối quan hệ giữa bọn họ đã trở nên tốt đẹp như thế, thân thiết đến mức có chút bất thường.
Tựa như đã quen biết nhau từ lâu.
——Lúc ấy dự cảm và dặn dò của anh ta quả nhiên không sai.
Trực giác nguy hiểm của anh ta với Chu Thuật Lẫm cũng không phải do anh ta nghĩ quá nhiều.
Chu Diệc Hành cau chặt đầu mày, cứ cảm thấy có chỗ nào đó sai sai.
Theo hiểu biết của anh ta về Thẩm Di thì cô không dễ thân thiết đến vậy.
Đầu ngón trỏ và ngón cái không ngừng chà xát vào nhau, anh ta cố gắng nhớ lại những chuyện đã xảy ra trong khoảng thời gian đó.
Đột nhiên, anh ta nhớ tới chiếc xe lúc đó cô đụng phải. Thoạt nhìn chỉ là một chuyện nhỏ bình thường không có gì lạ, nhưng không biết vì sao trong lòng anh ta đột nhiên nổi lên gợn sóng.
Anh ta gọi điện thoại cho trợ lý đặc biệt, tạm dừng một lúc rồi dặn dò: “Kiểm tra xem Chu Thuật Lẫm có đứng tên chiếc xe Cullinan nào không.”
Tuy rằng có chút khó tin và vẫn cảm thấy không khả năng xảy ra lắm, nhưng anh ta vẫn muốn điều tra.
Lỡ như thì sao?
……
Đã quá thời gian bôi thuốc từ lâu nên Thẩm Di muốn nhanh chóng bôi thuốc cho anh, như vậy tối nay còn có thể bôi thêm một lần nữa. Nhưng cửa phòng làm việc vừa đóng lại, chỉ trong chớp mắt cô đã bị Chu Thuật Lẫm ôm vào lòng.
Anh hôn nhẹ lên môi cô, thăm dò khóe miệng cô.
Vẻ mặt người đàn ông nhạt nhẽo, không nhìn rõ được biểu cảm gì. Khi nhắm mắt lại, những suy nghĩ sâu xa cũng theo đó bị che đậy không còn dấu vết.
Cho dù chỉ còn một tay hoạt động thuận tiện nhưng anh vẫn có thể dễ dàng nhấc cô lên bàn làm việc.
Bị sự mạnh mẽ của anh làm cho choáng váng, Thẩm Di rốt cuộc cũng đã biết những cơ bắp trên người anh đến từ đâu. Cô nghiêng đầu, mặt nóng bừng, không thể không nhắc nhở anh: “Chu Thuật Lẫm, tôi tới đây để thăm người.”
Không phải khiến anh làm lỡ công việc.
Giọng nói thản nhiên của anh xen lẫn trong nụ hôn, không được rõ ràng lắm: “Thăm ai?”
“Ưm, anh đó.”
Anh miễn cưỡng dừng động tác, rũ mắt nhìn cô, lúc này cô mới thấy được đồng tử của anh tối đen như mực.
Dường như có chút khác thường.
Cô khẽ chớp đôi mi dài, chủ động tiến tới hôn anh, cắn lên môi anh. Hai chân vì đang lơ lửng trên không mà lắc lư nhè nhẹ.
Ánh mắt Chu Thuật Lẫm hơi đảo quanh, đột nhiên hỏi: “Bánh ngọt vừa rồi ăn ngon không?”
Thẩm Di đề cử: “Ngon lắm, là của cửa hàng đã có từ lâu đời, Chu Diệc Hành cũng rất thích ăn.”
Anh “ừm” một tiếng, bỗng nhiên giơ tay giữ chặt cằm cô, hơi dùng sức: “Vậy còn nói là tới thăm anh?”
Cô đặc biệt mang theo bánh ngọt Chu Diệc Hành yêu thích nhưng lại không có món nào cho anh, vậy thì cô đến thăm ai?
Thẩm Di ngẩn người, rốt cuộc cũng hiểu được cảm giác bất thường kia đến từ đâu.
Ý tứ trộn lẫn trong đó nồng đậm đến vậy nhưng tới bây giờ cô mới ngửi thấy được.
Cô vô thức giải thích: “Tôi, tôi chỉ nghĩ là có thể sẽ gặp anh ấy. Trước đây tôi hay tiện tay mua chút gì đó mang đến, bây giờ đột nhiên đến tay không thì hơi kỳ… Tình cờ bên cạnh có cửa hàng này, cho nên tôi đã mua một hộp.”
Sau khi bối rối giải thích xong, Thẩm Di chợt hiểu ra tại sao lại xảy ra cảnh tượng này.
Sự ghen tị có vẻ hơi rõ ràng.
Chỉ vì Chu Diệc Hành có hộp bánh ngọt đó, còn anh thì không có gì?
Cô bỗng ngước mắt lên nhìn thẳng vào mắt anh, có vài phần hứng thú: “Chu Thuật Lẫm, trước kia anh không như thế.”
Lúc trước anh bình tĩnh đến mức nào? Là một vị công tử đường hoàng thẳng thắn, quang minh lỗi lạc, sẽ không vì chuyện tình cảm mà vấp ngã chứ đừng nói đến việc ghen tị với người khác.
Cô cho rằng, cho dù cô có nhận được hoa của người theo đuổi gửi đến thì anh cũng có thể bình tĩnh kiểm tra và nhận hoa giùm cô, còn hỗ trợ giao đến tay cô.
Trong mắt cô có chút hứng thú. Từ từ cởi bỏ từng lớp mặt nạ của anh ra.
Chu Thuật Lẫm nhếch môi hỏi cô: “Là thế nào?”
Thẩm Di nhắc lại dáng vẻ trước kia của anh: “Anh sẽ không ghen như thế này.”
Anh cụp mắt, khóe môi khẽ nhếch lên.
Thẩm Di tựa như đã nhìn thấu được tất cả, đứng thẳng người đến gần anh, thì thầm vào tai anh, hơi thở cũng phả thẳng vào đó: “Anh Chu đã che giấu dã tâm bừng bừng của mình bao lâu rồi?”
Ban đầu anh giả vờ chính trực và đáng thương như thế khiến cô hoàn toàn tin tưởng.
Anh giơ tay vuốt v e khóe mắt cô, thu hết sự giảo hoạt của cô vào mắt, không nói một lời.
Tượng đài bị tháo ra từng mảnh ngay trước mắt, còn có thể nói gì nữa đây?
Ngay lúc anh muốn hôn tiếp thì cô đã vươn tay sang bên cạnh, lấy một chiếc hộp nhỏ màu xanh đậm trong túi mua sắm ra đưa cho anh: “Cái này tặng cho anh.”
Cô cắt ngang cơn ghen tuông của anh.
Chu Thuật Lẫm hơi khựng lại, hiển nhiên rất bất ngờ.
Anh tưởng cô chỉ mang tới một hộp bánh đó thôi. Về phần túi mua sắm thì cứ nghĩ là đồ cô vừa mua cho bản thân cô.
Chưa từng nghĩ trong đó sẽ có một món như vậy ——
Anh ngước mắt nhìn cô, cô rất tự nhiên đặt nó vào tay anh.
Vẻ nghiêm nghị trên mặt thoáng thả lỏng, anh cụp mắt che đi sự bất ngờ trong chớp mắt kia. Sau khi mở hộp ra, anh còn kinh ngạc hơn thế nữa.
Thứ bên trong cũng khiến anh bất ngờ như khi cái hộp này xuất hiện.
—— Là một chiếc cà vạt.
Màu sắc giống như biển sâu, gần như hòa vào cùng một thể với màu xanh mực, trên đó chỉ có những ngôi sao vào đường nét đan xen. Đường cong uốn lượn như kéo dài tới phía chân trời, ngôi sao dày đặc như liên kết thành dải Ngân hà.
Thẩm Di bổ sung phần giới thiệu, thêm một nét mực vào món quà này: “Cái này là do tôi tự thiết kế rồi nhờ người may đo. Tôi vừa mới đi lấy về đấy.”
So với hộp bánh ngọt mua trong cửa hàng thì cái nào quan trọng hơn rõ ràng không cần phải nói thêm nữa.
Và tất nhiên hôm nay cô đến đây là để thăm anh. Vừa rồi Chu Thuật Lẫm còn tưởng là cô mua sẵn bên ngoài. Nhưng sau khi lấy tấm thiệp bên trong ra, dù cô không nói thì anh cũng có thể đoán được nguồn gốc của nó ——
Trên tấm thiếp đó là ngôn ngữ thiết kế dành riêng cho nó:
“Con đường gập ghềnh dẫn đến những vì sao.”
Anh từng dùng câu nói này để tặng cô, lại được cô biến thành nguồn cảm hứng và thiết kế ra món quà này.
Như một mật mã dành riêng cho hai người.
Trái tim như thủy triều dâng lên.
Cô quả thực khiến anh bất ngờ.
Anh lấy nó ra xem kỹ mẫu mã thiết kế.
“Lúc trước tôi đã muốn tặng quà cho anh, chỉ là vẫn không biết tặng gì cho phải, nên tôi đã tự thiết kế cái này. Tôi không có kinh nghiệm, anh đừng chê xấu nhé.” Cô ở bên cạnh nghiêm túc bổ sung.
Chu Thuật Lẫm khẽ “ừm” một tiếng.
Rất khó để không thích món quà này.
Ngón tay anh vuốt v e trên hộp gấm, không nói gì khác, ngược lại còn bắt được một điểm trong lời nói của cô, sắc bén hỏi: “Sao em lại muốn tặng quà cho anh?”
Thẩm Di im lặng giây lát, lông mi khẽ run lên, hạ giọng nói: “Chắc là vì anh đối xử với tôi quá tốt.”
Cứ coi như đây là một món quà cảm ơn đi. Dầu gì mục đích của nó cũng không được rõ lắm.
Có thể thấy được rằng Chu Thuật Lẫm khá hài lòng với câu trả lời này. Anh cười khẽ, nhưng ý tứ lại không quá rõ ràng.
Cô cảm thấy anh quá tốt với cô, nhưng đêm qua cô lại ‘tàn nhẫn và vô tình’ với anh như thế.
Anh tạm thời nhẫn nhịn, không tính toán ngay.
Thẩm Di hoàn toàn không cảm giác được gì, như thể nhìn thấy được sự yêu thích trong mắt anh, bèn kéo lấy quần áo anh, hỏi: “Vậy anh nói xem bây giờ tôi đến thăm ai?”
Nói cô không cố ý thì cũng không được. Nhưng anh không ngờ sẽ có sự đảo ngược như vậy.
Anh khẽ híp đôi mắt phượng, giơ tay đặt bên hông cô, cười khẽ rồi bất lực thừa nhận: “Đương nhiên là anh.”
Cảm xúc vừa rồi đã sớm tan thành mây mù.
Bánh ngọt gì đó cũng đã bị anh vứt vào một xó. Chu Thuật Lẫm cầm lấy cổ tay cô, nhẹ giọng nói: “Đeo vào giúp anh nhé?”
Anh nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm như màu xanh biển sâu của chiếc cà vạt trong tay.
Thẩm Di giúp anh cởi cái cũ ra trước rồi mới đeo cái mới lên.
Chu Thuật Lẫm chỉ đứng nhìn, nhận lấy cái cô vừa cởi ra.
Sau đó anh làm như lơ đễnh quấn quanh cổ tay trắng nõn của cô vài vòng.
Thẩm Di không để ý, hai tay còn chống lên mặt bàn sau lưng, thưởng tức chiếc cà vạt mới, cảm thấy tác phẩm đầu tiên của mình cũng rất thành công, xác nhận với anh: “Thích không?”
Anh nhẹ nhàng cong môi, gật đầu.
Trong lúc vô tình cụp mắt xuống, Thẩm Di thoáng nhìn thấy động tác trên tay anh. Cô hơi sửng sốt, lập tức nhớ tới chiếc còng tay còn giấu trong phòng thay đồ của mình. Ngày đó anh hờ hững nắm lấy cổ tay cô, hành động của anh cũng giống như bây giờ, chứa đầy ám chỉ, nguy hiểm đến mức lưng cô đột nhiên cứng đờ.
Nụ cười bên môi cô dần tắt ngúm, đột nhiên ngước mắt nhìn anh, giống như một con nai giật mình.
Cô cố gắng nhìn sâu vào mắt anh, để xem anh có cùng suy nghĩ với cô hay không.
Chu Thuật Lẫm rời mắt khỏi cổ tay cô, nhìn thấy ánh mắt cô, chợt mỉm cười nói: “Dũng khí vừa nãy đâu cả rồi?”
Vừa rồi còn dùng một tay vuốt râu hổ để chơi đùa cơ mà?
Di động chợt đổ chuông, anh không trêu chọc cô nữa, bước sang một bên nhận điện thoại.
Trái tim Thẩm Di lúc này mới buông lỏng, sự rời đi của anh dường như đã cho cô chút không gian để thở.
Người bên kia điện thoại vừa nghe thấy giọng nói của Chu Thuật Lẫm thì thoáng sửng sốt, đây là lần đầu tiên cách điện thoại cũng có thể nhận ra tâm trạng của sếp Chu đang rất tốt.
Đối phương phản ứng rất nhanh, tiếp tục báo cáo: “Sếp Chu, bên Chu Diệc Hành đang điều tra…”
Chu Thuật Lẫm quay người lại, vừa nhìn Thẩm Di vừa nghe điện thoại. Nghe xong tin tức vừa truyền đến, anh thản nhiên “ừm” một tiếng, tùy ý nói: “Cứ để anh ta kiểm tra…”
Kiểm tra được bao nhiêu cũng coi như bản lĩnh của anh ta.
Anh chờ anh ta tìm đến cửa.
Người bên kia đầu dây lại sửng sốt, bản thân còn lo lắng hơn cả sếp Chu.
“Vâng.”