Từ lúc gặp nhau khi còn bé, sau cái lần để ý cô trong đêm mưa đó, đến nỗi nhớ nhung sau khi cô rời đi, rồi đến năm mẹ anh mất, không biết bằng cách nào mà anh lại tìm được trường đại học của cô.
Tình cảm đã chôn giấu rất sâu.
Năm đó anh một mình đứng trước cổng trường của cô, chắc cũng phải đứng hai ba tiếng thì bóng dáng của cô mới đột nhiên lọt vào tầm mắt. Ngay cả bản thân anh cũng thấy không thể tin được, vô thức chớp mắt, người trong tầm mắt không hề biến mất anh mới dám chắc là sự thật.
Anh đứng cách cô không xa, một tay đút túi, nhìn cô từ xa.
Trong đám đông, anh đột nhiên nghe thấy tiếng “Thẩm Di”, ngay sau đó, cô quay đầu nhìn lại. Nụ cười trên gương mặt đầy rạng rỡ, dáng vẻ sau khi trưởng thành của cô giống hệt như anh tưởng tượng.
—— Không, là đẹp hơn cả trí tưởng tượng của anh.
Mây đen đã đè nặng trong lòng anh nhiều ngày qua ——anh vừa phải đối mặt với cú sốc về cái chết của Tạ Thư Ngọc, vừa phải cân nhắc và đắn đo xem có nên nhận lời đề nghị mà Chu Phục Niên đưa ra hay không. Nhưng trong khoảnh khắc này, mọi thứ đột nhiên đã tan biến. Là một sự nhẹ nhõm chưa từng có trong nhiều ngày qua. Những chuyện đó dường như bỗng chốc đã trở nên không quan trọng nữa.
Anh nhìn người trước mặt rất lâu, mặc dù cô không biết anh đang nhìn cô. Đầu ngón tay cầm điện thoại trong túi khẽ nhúc nhích, vẫn vô thức đưa tay ra chụp một bức ảnh của cô.
—— Là bạn cùng phòng của Thẩm Di đang gọi cô.
Bạn cùng phòng đuổi theo cô, nắm lấy tay cô, vừa đi vào trong vừa nói chuyện với cô: “Hôm nay sao cậu về sớm thế? Chu Diệc Hành không đưa cậu đi chơi à?”
Giọng nói của bạn cùng phòng đầy vẻ trêu chọc, rõ ràng là liên quan đến chuyện nam nữ.
Thẩm Di hơi buồn bực nói: “Không đi, tớ còn một bài luận chưa viết xong.”
Tiếng nói dần xa, mí mắt Chu Thuật Lẫm cũng hơi cụp xuống.
Bên cạnh cô lúc nào cũng có sự hiện diện của Chu Diệc Hành.
Nhưng anh chỉ thắc mắc là tại sao chuyện không thể đối với anh lại có thể thuận buồm xuôi gió đối với Chu Diệc Hành như thế.
Cô đã vào trường.
Một lúc sau, anh cũng quay về.
Gió ở Bắc Thành rất mạnh, vừa lúc thổi tới làm tà áo của anh tung bay.
Giống như cái tên mà mẹ đặt cho anh, lạnh lẽo như mưa tuyết, vắng lặng và tiêu điều.
Nhưng anh đột nhiên nảy sinh một h@m muốn, anh không muốn tiếp tục im lặng như vậy nữa.
Anh đột nhiên cũng muốn bước vào đám đông náo nhiệt đó.
Giống như lúc nãy nhìn thấy cô, cuộc sống bỗng chốc trở nên náo nhiệt và tươi đẹp.
Chỉ không biết là cô còn nhớ người anh trai đẹp trai đó nữa không.
Người mà năm xưa cô luôn bám theo, không muốn buông góc áo.
Sau khi trở về, anh không còn do dự nữa, nhận lấy lời đề nghị mà Chu Phục Niên đưa ra, lên đường đến New York bắt đầu tiếp quản thị trường nước ngoài chưa chín muồi của Chu thị khi đó.
Anh cũng muốn thử xem sao.
Hơn nữa, anh không muốn để Chu Phục Niên dễ chịu như vậy, không muốn để ông ấy chỉ cảm thấy có chút áy náy với Tạ Thư Ngọc. Dù thế nào đi nữa, anh cũng muốn nỗi áy náy này tăng lên gấp trăm, gấp ngàn lần.
Đã bảy năm trôi qua, không ai biết rằng lúc đó anh trở về nước không phải là tình cờ, cũng không phải vô tình.
Anh ôm trong lòng ý định cướp lại cô dâu.
Vẻ bề ngoài là hình ảnh vô hại của người ngoài cuộc, nhưng ẩn chứa bên trong là chất độc sâu sắc nhất.
Giấy hôn thú màu đỏ tươi ở ngay trước mắt.
Mực đã khô, nét chữ mạnh mẽ trên đó dường như không thể lay chuyển được điều gì nữa.Tờ giấy hôn thú này tất nhiên là ước mơ cả đời của anh.
Quý giá vô cùng.
Thẩm Di không biết vì sao anh có thể nhìn chằm chằm vào giấy hôn thư lâu như vậy, cô đưa tay kéo anh.
Chu Thuật Lẫm khẽ cong môi, rũ mắt xuống, đồng thời nắm lấy bàn tay đang đưa tới của cô.
Sao lại có thể chụp lén cô từ lâu như thế à?
Hai tấm đăng trên Weibo kia thật sự chẳng đáng là bao.
Anh Chu quả thực là quá có kinh nghiệm.
Ở trước mặt các bậc trưởng bối, Chu Thuật Lẫm trao tín vật cho cô ——Là miếng ngọc bội mỡ cừu lấy lại từ cô.
Chu Thuật Lẫm nhẹ nhàng nhìn cô.
Thẩm Di nhận lấy, trong lòng áy náy không dám nhìn thẳng vào anh, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Làm sao cô biết được lúc đó anh âm thầm sai người đi làm, lén lút giấu không cho cô biết, chỉ vì anh đang chế tác tín vật dùng vào lúc này?
Bị cô phát hiện ra trước, còn bị cô cướp đi như một tên cướp.
Cô khẽ ho một tiếng, cũng đặt một miếng ngọc bội vào lòng bàn tay anh.
Thẩm Bách Văn ở bên cạnh giới thiệu: “Đây là miếng ngọc bội được Di Di làm từ miếng ngọc mà bà ngoại đã tặng cho con bé lúc con bé chào đời. Sau khi con bé về, bố đã đưa tất cả những thứ cất giữ giùm con bé lại cho nó, đây là một trong số đó.”
Thẩm Di sẵn lòng tặng cái này cho anh, đủ để chứng minh tấm chân tình của cô. Mà chỉ cần cô tự nguyện thì bọn họ đương nhiên cũng không có ý kiến gì.
Chu Thuật Lẫm rũ mắt nhìn cô, cất đồ vào lòng bàn tay.
Đã đi đến bước này, cô cũng không còn cách nào để hối hận nữa.
Thẩm Bách Văn nhìn bọn họ, khẽ gật đầu. Cái gật đầy này cũng là sự công nhận đối với cuộc hôn nhân này.
Danh sách sính lễ mà Chu Thuật Lẫm đưa ra thật sự rất dài, dài đến mức khiến người ta nghi ngờ liệu anh có dốc sạch gia sản tích cóp mấy năm nay của mình không.
Mức độ phong phú của sính lễ này e rằng bây giờ đang được cả Bắc Thành râm ran bàn tán.
Mười dặm hồng trang làm sính lễ thì ra là như thế này.
Mà những thứ đó đều dành cho Thẩm Di, anh thực sự vung tay rất hào phóng, cũng có thể thấy được anh hoàn toàn không để tâm đ ến những thứ này.
Cho dù bọn họ có muốn ‘vạch lá tìm sâu’ thì cũng không tìm ra được gì.
Nhà họ Thẩm cũng không kém cạnh, Thẩm Bách Văn phất tay, trực tiếp thêm một khoản rất đậm vào danh sách đã định sẵn, khiến cho danh sách sính lễ vốn đã phong phú lại càng thêm ‘nặng nề’.
Ông không ngại trong giới sẽ bàn tán khắp nơi rằng đến lúc Thẩm Di xuất giá không biết sẽ rực rỡ đến mức nào. Con gái ông xuất giá, đương nhiên phải rực rỡ nhất.
Sau khi vượt qua cửa ải của các bậc trưởng bối nhà họ Thẩm, bắt đầu đi gặp những người khác trong gia tộc, bầu không khí mới coi như thoải mái hơn.
Nhà họ Thẩm rất lớn, Thẩm Di dẫn anh đi dạo, vừa đi vừa giới thiệu cho anh một số nơi.
Hôm nay bọn họ đều mặc trang phục rất trang trọng. Cô mặc một chiếc sườn xám màu đỏ tươi, khuy cài là khuy lưu ly, trên tà váy dùng chỉ vàng thêu hoa văn tinh xảo, khi bước đi tà váy khẽ tung bay.
Chu Thuật Lẫm ít khi thấy cô mặc màu đỏ tươi như vậy, ánh mắt dừng trên người cô không dời đi được.
Anh khó có thể tưởng tượng, đến ngày kết hôn cô sẽ xinh đẹp đến mức nào. Anh đột nhiên rất muốn nhìn cô mặc váy cưới và đủ loại trang phục cưới.
Ánh mắt anh dần trở nên sâu thẳm.
E rằng ngay cả bản thân anh cũng không nhịn được mà cảm thán một câu, sao mình lại gấp gáp như vậy nhỉ?
Thẩm Di vừa nói xong một tràng với anh, quay đầu lại nhìn thấy ánh mắt của anh thì biết anh không nghe vào lời nào. Cô khẽ cau mày, mặt cũng hơi đỏ lên, không khỏi trách móc: “Anh lại lơ đãng rồi đấy.”
Bọn họ đi qua một con đường nhỏ dài, chuẩn bị bước vào một cánh cửa trong vườn, nơi này vắng vẻ không một bóng người.
Ánh mắt Chu Thuật Lẫm hơi tối xuống, ôm cô vào lòng, hôn lên khóe môi cô, sau đó anh khàn giọng nhận tội: “Ừm… Là lỗi của anh. Vừa nãy không chú ý lắng nghe.”
Tất cả sự chú ý đều đổ dồn vào chiếc sườn xám trên người cô.
Khóe môi anh khẽ nhúc nhích, tiến vào thăm dò, vừa nhắm mắt lại: “Tại Di Di rực rỡ quá, làm chói mắt anh.”
Tim Thẩm Di đập không ngừng, mặt càng đỏ ửng, sắc đỏ sắp vượt qua màu đỏ của chiếc sườn xám trên người.
Chỉ có lời đường mật của anh là thứ duy nhất khiến cô không thể chống cự.
Cô nhắm mắt lại, mặc cho anh áp cô vào bức tường đá cứng phía sau, dưới ánh nắng xuân ấm áp hôn cô say đắm.
“Sao em có thể mặc sườn xám đẹp đến thế này? Hửm?” Anh nhẹ nhàng nói, như thể vừa phát hiện ra điều gì đó mới lạ. Giọng nói của anh len lỏi vào kẽ răng cô, khuấy động đầu lưỡi cô.
Đầu ngón tay của Chu Thuật Lẫm chạm vào chiếc khuy áo bằng lưu ly mát lạnh. Yết hầu anh chuyển động, muốn phá hủy nó nhưng lại bị lý trí cưỡng chế đè nén, đành từ bỏ việc cởi nó ra.
Anh hôn cô, nụ hôn càng lúc càng mạnh mẽ, hoàn toàn áp chế cô.
Thẩm Di khẽ nỉ non.
Không biết là do tờ hôn thư màu đỏ tươi k1ch thích, hay là do bộ sườn xám hôm nay của cô k1ch thích mà dường như hôm nay anh có vẻ phấn khích hơn hẳn.
Anh nắm chặt tay cô, ngón tay cái xoa nhẹ mu bàn tay cô, ỷ vào việc xung quanh không có ai để “làm bậy”.
Nhưng nơi đây không phải là nơi hoàn toàn an toàn, dù sao cũng chỉ là ranh giới của một khu vườn, trong lòng Thẩm Di vẫn run rẩy, luôn thấy thấp thỏm.
Đầu ngón tay cô khẽ siết chặt.
Anh cắn cô, giọng khàn khàn nói: “Anh muốn cưới em rồi.”
— Đã từng nghĩ đến nhiều khoảnh khắc. Và hôm nay, suy nghĩ này đã đạt đến đỉnh điểm.
Mặc dù đã được pháp luật công nhận, nhưng có lẽ vì thủ tục quá đơn giản nên không có cảm giác chân thực.
Tuy nhiên, họ cũng thực sự thiếu đi một nghi lễ trang trọng và hoành tráng.
Bên cạnh có một luống hoa lớn che chắn và ngụy trang. Để mặc họ ở đây gần gũi và thân mật, bóng dáng của họ vẫn còn khá ẩn khuất.
Nhưng không ngờ, bên cạnh đột nhiên vang lên một giọng nói trong trẻo: “Cô út, hai người đang làm gì vậy?”
Giọng nói quá non nớt của trẻ con khiến hai người lớn đứng sững tại chỗ. Thậm chí, không biết từ lúc nào mà tay của Chu Thuật Lẫm đã luồn vào trong, còn áp vào da thịt cô.
Cánh môi của cô cũng bị anh m út đến đỏ bừng, khóe mắt ẩn chứa vẻ phong tình.
Dáng vẻ của cả hai hiện tại rõ ràng là không thể gặp người khác.
Chu Thuật Lẫm hoàn toàn không ngờ rằng sẽ có tình tiết như vậy.
Bỗng nhiên bị cắt ngang.
Thẩm Di cắn môi, vô thức vùi cả người vào lòng anh.
Gió lạnh thổi qua, dập tắt mọi phản ứng.
Chu Thuật Lẫm: “…”
Anh cảm thấy chưa bao giờ mình bình tĩnh như vậy.
Đứa trẻ vẫn ở bên cạnh, đôi mắt đầy tò mò và chờ đợi nhìn họ.
Thẩm Di nhận ra đó là ai, là con trai út chưa đầy ba tuổi của anh họ cô.
Cô chưa bao giờ cảm thấy tình hình khó đối mặt như vậy. Cô thậm chí còn không tìm thấy bất kỳ ngôn ngữ hình thể nào để ứng phó và phản ứng.
Cô nhắm mắt như chết, cúi đầu, chỉ khẽ kéo tay áo anh.
— Anh tự xử lý đi.
Cô rất mong đứa trẻ không nhận ra cô là cô út của nó.
Chu Thuật Lẫm hít một hơi thật sâu. Ngay cả cô cũng cảm nhận được sự bất lực của anh. Tuy không hợp thời lắm nhưng cô lại muốn bật cười, song vẫn bị cô nhịn xuống.
Chu Thuật Lẫm cố tỏ ra bình tĩnh rút tay ra khỏi vạt áo cô, lại thong thả cài lại mấy chiếc khuy áo đã mở, giúp cô chỉnh trang lại quần áo, sau đó mới phủi tay áo xuống, quay lại đối phó với đứa trẻ đột nhiên xuất hiện này.
Anh nhìn quanh, không biết người lớn đã đi đâu, chỉ có một mình đứa trẻ này.
— Cũng là chuyện tốt.
Bị một đứa trẻ bắt gặp thì tốt hơn là bị nhiều người lớn bắt gặp.
Đứa trẻ tò mò nhìn người đến trước mặt: “Chú là ai vậy ạ?”
Chu Thuật Lẫm cười cười, bế cậu bé đó lên, tự giới thiệu: “Chú là dượng của cháu.”
Cậu bé có vẻ hơi bối rối, vô thức hỏi lại: “Dượng ạ?”
Chu Thuật Lẫm bình tĩnh đáp: “Ừm.”
Cậu bé: “?”
Cậu bé gãi đầu, dường như đã nhớ ra người trước mặt, lại hỏi: “Dượng út, dượng đang cãi nhau với cô út ạ?”
Thẩm Di dựa vào bức tường sau lưng, bất lực đứng đó, đưa tay che mắt.
Cô không muốn gặp ai cả.
Chu Thuật Lẫm vẫn bình tĩnh: “Không, dượng đang tâm sự với cô cháu thôi.”
Cậu bé dựng tai lên: “Tâm sự gì ạ?”
“Tâm sự chuyện thầm kín, tất nhiên là không thể nói cho cháu biết rồi.”
Thẩm Di cứ thế nghe anh từng bước lừa gạt đứa trẻ. Trong lòng lại không khỏi nghĩ, trong góc nhìn của anh, khi anh lừa cô phải chăng cũng cảm thấy cô dễ lừa như đứa trẻ này?
… Có lẽ cũng không chênh lệch là bao.
Đôi tai của cậu bé lập tức cụp xuống. Thì ra là vậy… Thật là vô vị.
Bị khơi dậy sự tò mò nhưng lại bị dập tắt, cậu bé có vẻ ủ rũ, nhưng khi liếc thấy cô út xinh đẹp, đôi mắt to tròn lại sáng lên: “Cô út! Hôm nay cô út rất đẹp ạ!”
Hôm nay Thẩm Di trang điểm tinh tế, lại mặc một chiếc sườm xám màu đỏ, quả thực rất đẹp và rực rỡ.
Chu Thuật Lẫm cười nhìn cô. Đứa trẻ này đúng là có mắt nhìn.
Thẩm Di hơi cong môi, đưa tay đón lấy cậu bé, bế cậu bé cùng đi đến nhà ăn.
Trong nhà ăn đã có đông đủ mọi người, cậu bé cũng nhanh chóng tìm thấy mẹ mình.
Cậu bé ngẩng đầu lên nhìn mẹ, vô tội nói: “Mẹ ơi, mẹ ơi, mẹ không sinh em trai em gái cho con, vậy cô út có thể sinh em cho con không ạ?”