Trên cái sopha to rộng êm ái ở phòng khách, Mộc Ninh trang bị đủ thứ “vũ khí” ngăn chặn cái sợ của phim kinh dị, chiếc chăn mỏng cuốn chặt người từ đầu quét tới đất, chân khoanh tròn chễm chệ chiếm non nửa cái ghế, tay ôm gối tựa, Vãn Mộc Ninh đúng là người biết hưởng thụ mà.
“ Mộc Ninh, tốt nhất em mở chế độ cách âm đi.” Phong Kỳ bước qua mặt cô ngồi vào nửa ghế còn lại, Mộc Ninh bèn với tay lấy cái điều khiển hệ thống phòng sang chế độ cách âm, căn biệt thự đúng là hiện đại lại vô cùng tiện không khác gì rạp phim, không, phải hơn rạp phim ấy chứ.
Cô vô cùng hào hứng thục giục anh: “ Phong Kỳ anh mau mau bật lên đi.”
Phong Kỳ nheo mắt nói: “ Em đùng có lợi dụng tôi đấy.”
“ Anh…” Ngay lúc này cô rất muốn đạp cho khuôn mặt đẹp của ai đó một phát.
Bộ phim bắt đầu chiếu, tiếng nhạc phim mở màn rùng rợn làm Mộc Ninh háo hứng cười bật thành tiếng, Phong Kỳ vắt chân tay khoanh trước ngực thưởng thức trông khá là tao nhã.
Tiếng bước chân trong phim cũng vô cùng xác thực, sắc tới nỗi Mộc Ninh còn ngỡ mình đang được nếm trải.
*Cộp…cộp*
*Cộp…cộp*
Mộc Ninh xốc xốc lại chăn rồi đảo mắt nhìn quanh...hoàn toàn chẳng có vấn đề gì, cô lại chăm chú xem tiếp.
Con người rót rót từng cốc máu…đưa từng cốc lên thưởng thức một cách rợn người thì Mộc Ninh cũng cảm thấy ai đó đang đổ ra một thứ dịch lỏng, khóe miệng cô khẽ giật giật.
Rất trùng hợp.
Đến một đoạn cao trào, cậu thanh niên nọ bị cô thiếu nữ ăn thịt người lôi lê lết tàn nhẫn vào một chiếc kho, sau đó cô ta mơn chớm từng đường nét cơ thể cậu thanh niên, kích thích thật mà, bàn tay nhuốm máu đỏ của ả lướt qua cơ thể cậu ta rất nhẹ nhàng, diễn viên đóng rất biểu cảm, động tác ăn nhập nhịp nhàng, tiếng cậu thanh niên rên lên khe khẽ nhưng ả kia không hề buông tha mà lột lấy đồ của cậu ta. Thiếu nữ ăn thịt đặt ngón trỏ lên môi cậu ta dí sát miệng hôn cậu nhẹ nhàng, một tay ả đưa lên… Mộc Ninh nuốt nước bọt “ Ực” một cái
Mộc Ninh thấy có gì đó mát lạnh áp lên mặt cô, màn hình nét cứng toàn một hình máu đỏ lòm lênh láng, thiếu nữ dính sát triền miên lên người cậu thanh niên.
“ AAAAA….”
Cô thấy cái cảm này thực hơn bất cứ thứ gì. Mộc Ninh quay phắt lại trùm kín chăn nhưng chạm phải một thứ gì đó mềm mại, ôi mẹ ơi, Mộc Ninh hốt hoảng một lần nữa nhảy thẳng xuống đất.
*Coong…xoạt*
Tiếng thủy tinh vang lên chói tay, chiếc ly rỗng nằm lăn lóc trên sàn, Vãn Mộc Ninh chân cuốn chân cộng với cái chăn rườm già làm cô vấp vướng mà hạ mình xuống nền nhà lạnh toát, tim cô đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực rồi.
Người cô khẽ run rẩy cũng không khác cậu thanh niên trong phim kia là mấy, mắt cô hơi hé ra, nhìn thấy mũi dép nào đó sau lại là một gương mặt quen thuộc.
Gương mặt anh nhìn cô như dò xét, môi anh liếm qua chút rượu ngon còn vương vấn, Mộc Ninh hoảng quá lắp bắp: “Phong...Phong Kỳ…anh …anh bật hiệu ứng gì trong nhà thế…đừng…đừng có hù tôi chứ.”
Phong Kỳ im lặng đuôi mắt thoang thoảng ý cười.
“ Phong…Kỳ…Anh…anh.” Hồn cô có vẻ mới hoàn lại giờ lại cuốn đi đâu mất.
Phong Kỳ nhếch môi cười nhạt anh chạm vào người cô rồi lột nhanh tấm chăn vướng víu để bế thốc cô dậy.
“ Này này…anh bỏ tôi xuống đi, tôi còn chưa xem hết mà.” Mộc Ninh dãy dụa trong lòng anh mắt vẫn hướng về TV đang hoạt động.
“Em sợ như vậy còn muốn xem nữa sao?” Đáy mắt anh vẫn mang đậm ý cười.
“ Nhưng…”
“ Tôi nhớ mai em phải học sáng nên ngủ sớm thì hơn.” Phong Kỳ bế cô bước đi một cách vững trãi.
“ Thế anh bỏ tôi xuống đi.” Mộc Ninh ngượng ngùng mắt lia ra nơi khác.
" Thôi được." Phong Kỳ thả Mộc Ninh xuống
...
Mộc Ninh đóng sầm cửa lại, dọc theo tấm cửa lưng cô tỳ nhẹ trượt dần xuống chiều trên xuống, tay đặt lên ngực lắng nghe trái tim đập mỗi lúc một nhanh.
Dịch Phong Kỳ vừa bế cô lên thật sao?
Mộc Ninh bất giá nhếch mối tạo nên nét cười hạnh phúc. Không hiểu sao cô lại có cái cảm giác này nữa.
…
Dịch Phong Kỳ trở lại phòng khách tắt đầu đĩa chuẩn bị đi ngủ.
Tới phòng của Mộc Ninh anh đẩy cửa bước nhẹ nhàng vào, cứ nghĩ Mộc Ninh đã ngủ nhưng hóa ra cô vẫn ngồi quấn chăn trên giường.
“ Chưa ngủ?” Phong Kỳ nhíu mày nhìn cô
“ Chưa xem hết phim sao tôi nỡ…” Mộc ninh quả thực thích bộ phim này, đang hay mà phải bỏ.
“…Ngủ đi, mai em còn phải làm nhiều thứ nữa.” Phong kỳ nhàn nhạt cắt lời toan về phòng.
“ Phong Kỳ, tôi nói với văn kiệt nếu anh còn đến gần Lăng Sở anh ấy sẽ chết.”
Phong Kỳ im lặng một chút, đáp lại: “ Nói rõ ra.”
“ Văn kiệt, em có mối thù không đội trời chung với cô ta, anh đừng làm khó em, chưa biết chừng anh được chết ở một xó nào đó, anh có biết đang ngáng đường của em không?”
Mộc ninh thuật lại hầu như toàn bộ câu cô đã cố tình nói với Văn Kiệt, chưa hết cô nói tiếp: “Em diễn kịch với anh bây giờ không có nghĩ là về sau vẫn tiếp tục, mà em sẽ nương tay với anh."
Mộc ninh ơi là Mộc Ninh cô đang cố để người khác tò mò, cô làm gì cũng nên suy nghĩ một chút, cô đã nói nương tay thì ắt Văn Kiệt có thể lợi dụng cô vào mục đích trả thù, chỉ có một mình cô thiệt thôi.
“ Em biết vì sao tôi không cho em nói mấy lời này cho cậu ta nghe không?” Phong Kỳ lạnh giọng quay người tiến gần lại giường cô.
“ Tôi không hiểu, tôi có tình cảm với anh ta thì đã sao chứ?”
Phong Kỳ tiến tới ghé vào tay cô thầm thì: “Nghe cho rõ…” Anh liếc đuôi mắt sững sờ của cô rồi tiếp tục: “ Vì hắn đang tiếp cận ‘mục tiêu’, hắn đã biết em có thù với ‘mục tiêu’ chắc chắn muốn liên thủ với em, nói trắng ra là lợi dụng em, hắn chỉ cần lấy được tin tưởng của Thẩm Lăng Thiên và nhà họ thiên chắc chắn…”
“ Ý anh là Văn Kiệt không muốn mượn đao giết người mà muốn trực tiếp tạo một cảnh bi tráng cho anh ta tự tay trả thù?”
“ Không, anh ta không hề ngốc, anh ta sẽ cuỗm đi mọi tài sản của nhà họ Thiên và Thẩm lăng thi .”
Mộc Ninh lùi xa Phong kỳ một chút: “ Phong kỳ, mọi thứ không rắc rối thế chứ, Văn Kiệt đâu phải…”
“ Ồ, em không tin, vậy mai tôi đưa cho em xem tư liệu của cậu ta.” Phong Kỳ nhướn mày
“ …” Mộc Ninh im lặng, cô đang lâm vào trầm mặc khó nói
Văn kiệt của cô từng biết không phải là người thâm độc như vậy
Mẹ của Văn Kiệt bị người ta giết chết thế người mẹ hiện giờ của Văn Kiệt là ai, Cha của cậu ta thực sự vô tâm đẩy con mình vào chỗ chết thế sao?
Phong Kỳ cũng không nói gì, lặng lẽ hôn nhẹ lên trán của cô, rồi bước về phòng.
Mộc Ninh cuối cùng cũng nhận thức được những gì Phong Kỳ vừa làm, cô bất thần nhìn ra cửa phòng.
Mộc ninh hôm này thật là khùng mà, sao lại có cảm giác tim đập chân run với Dịch Phong Kỳ chứ. Vãn Mộc ninh à Vãn Mộc Ninh.
…
Sáng hôm sau Mộc ninh lại phải để dì Vương kiểm tra thể trạng trước khi đi học, đúng là dì Vương cẩn thận quá mà. Mộc ninh cười cười chào dì Vương trước khi ra khỏi nhà, xe của Phong Kỳ đã sẵn sàng đợi trước cổng biệt thự.
Xe vừa khởi động, tiếng động cơ rì rì vang lên
“ Phong Kỳ, hôm nay tôi phải làm gì?”
Phong kỳ vẫn nói bằng giọng nhàn nhạt: “ Hôm nay em về tòa soạn làm quen trước đi.”
“ Hả.” Mộc ninh tròn miệng
“ Tôi chưa nói cho em biết tôi là Tổng giám đốc Tòa soạn MB?”
“ Thật…thật…á?” Thảo nào cô lại thấy stylist Minzu gọi anh bằng giám đốc lại còn làm trong lĩnh vực giải trí nữa, thì ra là vậy, có lẽ Mộc Ninh nên tìm hiểu thêm, trước nay cô chỉ biết Dịch Phong Kỳ là con nhà giàu, lại có giọng hát hay, còn rất đẹp trai nữa, gần đây nhất cô biết anh có mối thù với Thẩm Lăng Thi và tiêu tiền vô cùng phóng khoáng...that all. Ai mà ngờ người chung nhà với cô là kẻ làm mưa làm gió tạo ra tạp chí " Vạn Người mơ" My Blue, đấy người này mới xứng nhận câu tuổi trẻ tài cao thâm độc đủ đường.
Xe dừng lại trước cổng trường, Mộc Ninh nhanh chóng xuống xe tất tả chạy lên lớp.
Giảng đường lớp cô thấy Mộc Ninh bước vào tất thảy im lặng, riêng Liêu Mẫn nhìn Mộc Ninh xuất hiện đã nhanh chóng xúm lại, kéo đi nơi khác.
" Đấy, thấy không, hình như là cô ấy đấy."
" Thật á...?"
" Chứ sao nữa trong hình với ngoài đời chẳng khác là bao."
Những tiếng xì xào làm Mộc Ninh thắc mắc bèn quay sang Liêu Mẫn hỏi:
" Tiểu Mẫn Mẫn, có chuyện gì vậy?"
" Đi, lên gặp anh Húc Nghiêm nói chuyện." Liêu Mẫn vẫn nhiệt tình lôi lôi kéo kéo Vãn Mộc Ninh.
"Ừ thế bỏ tay ra, người ta có chân không cần Liêu cô nương bận tâm." Nói rồi Mộc bật Ninh cười ha hả.
"Minh Nguyên."
Vừa vào phòng giáo viên à phải là phòng riêng dành cho Húc Nghiêm, Mộc Ninh đac nhìn thấy ông anh trai ngồi như tướng ở ghế, chân gác hẳn lên bàn, mắt tia lên người Mộc Ninh.
" Vãn tiểu bảo bối lâu lắm mới gặp em."
Mới cái đầu anh, lâu la cái gì hôm trước còn gặp nhau ở siêu thị, ông anh này đúng là già rồi mà còn không chịu nhận.
" Hôm nay anh trai đến trường em làm gì?" Mộc Ninh ngọt ngào hỏi.
Húc Nghiêm ngồi hóng nãy giờ cuối cùng ném lên bàn cuốn tuần san mới, bìa giật tít hàng chữ: " Tòa soạn MB chính thức chọn Annry là khuôn mặt gửi vàng sau IaU."
IaU đây là kí hiệu quen thuộc nổi tiếng, cô ấy là người đẹp nhà nhà người người hay biết vì sắc đẹp cũng như tài năng bây giờ, thật không ngờ My Blue không hợp tác với cô ấy mà tập trung vào một người tên là Annry Vãn, cũng chính là Vãn Mộc Ninh đây.
" Anh đây không ngờ mình sáng suốt thế nha Tiểu Ninh."
Sáng cái đầu anh, đã ném con em gái tội nghiệp cho một kẻ mưu mô mà kêu sáng suốt, Mộc Ninh nghiến răng: " Ý của anh là gì?"
Liêu Mẫn vẫn đứng đấy giật lấy tờ báo lật thêm trang nữa nhưng với nhan đề.
" Thiếu gia Văn Kiệt của công ty Kiệt Xuất chính thức ngỏ lời với người mẫu-diễn viên Thiên Lăng Sở."
Mộc Ninh nhanh chóng giật lấy tờ báo, cô thấy choáng váng, đầu óc quay cuồng, thật không ngờ Văn Kiệt lại là người như thế, chẳng lẽ Mộc Ninh nói những điều kia là vô nghĩa cho Văn Kiệt nghe. Dịch Phong Kỳ, anh đã tính đúng rồi.
" Mộc Ninh, cậu có sao không?" Liêu Mẫn Nhìn khuôn mặt trắng bệch của cô thì khá lo lắng.
" Xin lỗi cậu Liêu Mẫn mình không có ý lừa cậu nhưng...Minh Nguyên, anh trở em tới cao ốc My blue được không?"
" Ơ...Em còn phải học." Húc Nghiêm vẫn 'hồn nhiên' nói.
" Sư Huynh em báo nghỉ, anh trai đẹp giai, đứng dậy đi." Mộc Ninh túm lấy Minh Nguyên khẩn trương.
" Hả, anh đây đến chúc mừng lên nhất báo mà phải đưa em tới đấy làm gì?"
" Trời ạ, em có chuyện muốn nói với...."
Chưa kịp nói hết, cửa phòng mở, khuôn mặt chàng trai tuấn tú kia lạnh lùng cất tiếng: "Annry, nhiệm vụ mới."
Trên cái sopha to rộng êm ái ở phòng khách, Mộc Ninh trang bị đủ thứ “vũ khí” ngăn chặn cái sợ của phim kinh dị, chiếc chăn mỏng cuốn chặt người từ đầu quét tới đất, chân khoanh tròn chễm chệ chiếm non nửa cái ghế, tay ôm gối tựa, Vãn Mộc Ninh đúng là người biết hưởng thụ mà.
“ Mộc Ninh, tốt nhất em mở chế độ cách âm đi.” Phong Kỳ bước qua mặt cô ngồi vào nửa ghế còn lại, Mộc Ninh bèn với tay lấy cái điều khiển hệ thống phòng sang chế độ cách âm, căn biệt thự đúng là hiện đại lại vô cùng tiện không khác gì rạp phim, không, phải hơn rạp phim ấy chứ.
Cô vô cùng hào hứng thục giục anh: “ Phong Kỳ anh mau mau bật lên đi.”
Phong Kỳ nheo mắt nói: “ Em đùng có lợi dụng tôi đấy.”
“ Anh…” Ngay lúc này cô rất muốn đạp cho khuôn mặt đẹp của ai đó một phát.
Bộ phim bắt đầu chiếu, tiếng nhạc phim mở màn rùng rợn làm Mộc Ninh háo hứng cười bật thành tiếng, Phong Kỳ vắt chân tay khoanh trước ngực thưởng thức trông khá là tao nhã.
Tiếng bước chân trong phim cũng vô cùng xác thực, sắc tới nỗi Mộc Ninh còn ngỡ mình đang được nếm trải.
Cộp…cộp
Cộp…cộp
Mộc Ninh xốc xốc lại chăn rồi đảo mắt nhìn quanh...hoàn toàn chẳng có vấn đề gì, cô lại chăm chú xem tiếp.
Con người rót rót từng cốc máu…đưa từng cốc lên thưởng thức một cách rợn người thì Mộc Ninh cũng cảm thấy ai đó đang đổ ra một thứ dịch lỏng, khóe miệng cô khẽ giật giật.
Rất trùng hợp.
Đến một đoạn cao trào, cậu thanh niên nọ bị cô thiếu nữ ăn thịt người lôi lê lết tàn nhẫn vào một chiếc kho, sau đó cô ta mơn chớm từng đường nét cơ thể cậu thanh niên, kích thích thật mà, bàn tay nhuốm máu đỏ của ả lướt qua cơ thể cậu ta rất nhẹ nhàng, diễn viên đóng rất biểu cảm, động tác ăn nhập nhịp nhàng, tiếng cậu thanh niên rên lên khe khẽ nhưng ả kia không hề buông tha mà lột lấy đồ của cậu ta. Thiếu nữ ăn thịt đặt ngón trỏ lên môi cậu ta dí sát miệng hôn cậu nhẹ nhàng, một tay ả đưa lên… Mộc Ninh nuốt nước bọt “ Ực” một cái
Mộc Ninh thấy có gì đó mát lạnh áp lên mặt cô, màn hình nét cứng toàn một hình máu đỏ lòm lênh láng, thiếu nữ dính sát triền miên lên người cậu thanh niên.
“ AAAAA….”
Cô thấy cái cảm này thực hơn bất cứ thứ gì. Mộc Ninh quay phắt lại trùm kín chăn nhưng chạm phải một thứ gì đó mềm mại, ôi mẹ ơi, Mộc Ninh hốt hoảng một lần nữa nhảy thẳng xuống đất.
Coong…xoạt
Tiếng thủy tinh vang lên chói tay, chiếc ly rỗng nằm lăn lóc trên sàn, Vãn Mộc Ninh chân cuốn chân cộng với cái chăn rườm già làm cô vấp vướng mà hạ mình xuống nền nhà lạnh toát, tim cô đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực rồi.
Người cô khẽ run rẩy cũng không khác cậu thanh niên trong phim kia là mấy, mắt cô hơi hé ra, nhìn thấy mũi dép nào đó sau lại là một gương mặt quen thuộc.
Gương mặt anh nhìn cô như dò xét, môi anh liếm qua chút rượu ngon còn vương vấn, Mộc Ninh hoảng quá lắp bắp: “Phong...Phong Kỳ…anh …anh bật hiệu ứng gì trong nhà thế…đừng…đừng có hù tôi chứ.”
Phong Kỳ im lặng đuôi mắt thoang thoảng ý cười.
“ Phong…Kỳ…Anh…anh.” Hồn cô có vẻ mới hoàn lại giờ lại cuốn đi đâu mất.
Phong Kỳ nhếch môi cười nhạt anh chạm vào người cô rồi lột nhanh tấm chăn vướng víu để bế thốc cô dậy.
“ Này này…anh bỏ tôi xuống đi, tôi còn chưa xem hết mà.” Mộc Ninh dãy dụa trong lòng anh mắt vẫn hướng về TV đang hoạt động.
“Em sợ như vậy còn muốn xem nữa sao?” Đáy mắt anh vẫn mang đậm ý cười.
“ Nhưng…”
“ Tôi nhớ mai em phải học sáng nên ngủ sớm thì hơn.” Phong Kỳ bế cô bước đi một cách vững trãi.
“ Thế anh bỏ tôi xuống đi.” Mộc Ninh ngượng ngùng mắt lia ra nơi khác.
" Thôi được." Phong Kỳ thả Mộc Ninh xuống
...
Mộc Ninh đóng sầm cửa lại, dọc theo tấm cửa lưng cô tỳ nhẹ trượt dần xuống chiều trên xuống, tay đặt lên ngực lắng nghe trái tim đập mỗi lúc một nhanh.
Dịch Phong Kỳ vừa bế cô lên thật sao?
Mộc Ninh bất giá nhếch mối tạo nên nét cười hạnh phúc. Không hiểu sao cô lại có cái cảm giác này nữa.
…
Dịch Phong Kỳ trở lại phòng khách tắt đầu đĩa chuẩn bị đi ngủ.
Tới phòng của Mộc Ninh anh đẩy cửa bước nhẹ nhàng vào, cứ nghĩ Mộc Ninh đã ngủ nhưng hóa ra cô vẫn ngồi quấn chăn trên giường.
“ Chưa ngủ?” Phong Kỳ nhíu mày nhìn cô
“ Chưa xem hết phim sao tôi nỡ…” Mộc ninh quả thực thích bộ phim này, đang hay mà phải bỏ.
“…Ngủ đi, mai em còn phải làm nhiều thứ nữa.” Phong kỳ nhàn nhạt cắt lời toan về phòng.
“ Phong Kỳ, tôi nói với văn kiệt nếu anh còn đến gần Lăng Sở anh ấy sẽ chết.”
Phong Kỳ im lặng một chút, đáp lại: “ Nói rõ ra.”
“ Văn kiệt, em có mối thù không đội trời chung với cô ta, anh đừng làm khó em, chưa biết chừng anh được chết ở một xó nào đó, anh có biết đang ngáng đường của em không?”
Mộc ninh thuật lại hầu như toàn bộ câu cô đã cố tình nói với Văn Kiệt, chưa hết cô nói tiếp: “Em diễn kịch với anh bây giờ không có nghĩ là về sau vẫn tiếp tục, mà em sẽ nương tay với anh."
Mộc ninh ơi là Mộc Ninh cô đang cố để người khác tò mò, cô làm gì cũng nên suy nghĩ một chút, cô đã nói nương tay thì ắt Văn Kiệt có thể lợi dụng cô vào mục đích trả thù, chỉ có một mình cô thiệt thôi.
“ Em biết vì sao tôi không cho em nói mấy lời này cho cậu ta nghe không?” Phong Kỳ lạnh giọng quay người tiến gần lại giường cô.
“ Tôi không hiểu, tôi có tình cảm với anh ta thì đã sao chứ?”
Phong Kỳ tiến tới ghé vào tay cô thầm thì: “Nghe cho rõ…” Anh liếc đuôi mắt sững sờ của cô rồi tiếp tục: “ Vì hắn đang tiếp cận ‘mục tiêu’, hắn đã biết em có thù với ‘mục tiêu’ chắc chắn muốn liên thủ với em, nói trắng ra là lợi dụng em, hắn chỉ cần lấy được tin tưởng của Thẩm Lăng Thiên và nhà họ thiên chắc chắn…”
“ Ý anh là Văn Kiệt không muốn mượn đao giết người mà muốn trực tiếp tạo một cảnh bi tráng cho anh ta tự tay trả thù?”
“ Không, anh ta không hề ngốc, anh ta sẽ cuỗm đi mọi tài sản của nhà họ Thiên và Thẩm lăng thi .”
Mộc Ninh lùi xa Phong kỳ một chút: “ Phong kỳ, mọi thứ không rắc rối thế chứ, Văn Kiệt đâu phải…”
“ Ồ, em không tin, vậy mai tôi đưa cho em xem tư liệu của cậu ta.” Phong Kỳ nhướn mày
“ …” Mộc Ninh im lặng, cô đang lâm vào trầm mặc khó nói
Văn kiệt của cô từng biết không phải là người thâm độc như vậy
Mẹ của Văn Kiệt bị người ta giết chết thế người mẹ hiện giờ của Văn Kiệt là ai, Cha của cậu ta thực sự vô tâm đẩy con mình vào chỗ chết thế sao?
Phong Kỳ cũng không nói gì, lặng lẽ hôn nhẹ lên trán của cô, rồi bước về phòng.
Mộc Ninh cuối cùng cũng nhận thức được những gì Phong Kỳ vừa làm, cô bất thần nhìn ra cửa phòng.
Mộc ninh hôm này thật là khùng mà, sao lại có cảm giác tim đập chân run với Dịch Phong Kỳ chứ. Vãn Mộc ninh à Vãn Mộc Ninh.
…
Sáng hôm sau Mộc ninh lại phải để dì Vương kiểm tra thể trạng trước khi đi học, đúng là dì Vương cẩn thận quá mà. Mộc ninh cười cười chào dì Vương trước khi ra khỏi nhà, xe của Phong Kỳ đã sẵn sàng đợi trước cổng biệt thự.
Xe vừa khởi động, tiếng động cơ rì rì vang lên
“ Phong Kỳ, hôm nay tôi phải làm gì?”
Phong kỳ vẫn nói bằng giọng nhàn nhạt: “ Hôm nay em về tòa soạn làm quen trước đi.”
“ Hả.” Mộc ninh tròn miệng
“ Tôi chưa nói cho em biết tôi là Tổng giám đốc Tòa soạn MB?”
“ Thật…thật…á?” Thảo nào cô lại thấy stylist Minzu gọi anh bằng giám đốc lại còn làm trong lĩnh vực giải trí nữa, thì ra là vậy, có lẽ Mộc Ninh nên tìm hiểu thêm, trước nay cô chỉ biết Dịch Phong Kỳ là con nhà giàu, lại có giọng hát hay, còn rất đẹp trai nữa, gần đây nhất cô biết anh có mối thù với Thẩm Lăng Thi và tiêu tiền vô cùng phóng khoáng...that all. Ai mà ngờ người chung nhà với cô là kẻ làm mưa làm gió tạo ra tạp chí " Vạn Người mơ" My Blue, đấy người này mới xứng nhận câu tuổi trẻ tài cao thâm độc đủ đường.
Xe dừng lại trước cổng trường, Mộc Ninh nhanh chóng xuống xe tất tả chạy lên lớp.
Giảng đường lớp cô thấy Mộc Ninh bước vào tất thảy im lặng, riêng Liêu Mẫn nhìn Mộc Ninh xuất hiện đã nhanh chóng xúm lại, kéo đi nơi khác.
" Đấy, thấy không, hình như là cô ấy đấy."
" Thật á...?"
" Chứ sao nữa trong hình với ngoài đời chẳng khác là bao."
Những tiếng xì xào làm Mộc Ninh thắc mắc bèn quay sang Liêu Mẫn hỏi:
" Tiểu Mẫn Mẫn, có chuyện gì vậy?"
" Đi, lên gặp anh Húc Nghiêm nói chuyện." Liêu Mẫn vẫn nhiệt tình lôi lôi kéo kéo Vãn Mộc Ninh.
"Ừ thế bỏ tay ra, người ta có chân không cần Liêu cô nương bận tâm." Nói rồi Mộc bật Ninh cười ha hả.
"Minh Nguyên."
Vừa vào phòng giáo viên à phải là phòng riêng dành cho Húc Nghiêm, Mộc Ninh đac nhìn thấy ông anh trai ngồi như tướng ở ghế, chân gác hẳn lên bàn, mắt tia lên người Mộc Ninh.
" Vãn tiểu bảo bối lâu lắm mới gặp em."
Mới cái đầu anh, lâu la cái gì hôm trước còn gặp nhau ở siêu thị, ông anh này đúng là già rồi mà còn không chịu nhận.
" Hôm nay anh trai đến trường em làm gì?" Mộc Ninh ngọt ngào hỏi.
Húc Nghiêm ngồi hóng nãy giờ cuối cùng ném lên bàn cuốn tuần san mới, bìa giật tít hàng chữ: " Tòa soạn MB chính thức chọn Annry là khuôn mặt gửi vàng sau IaU."
IaU đây là kí hiệu quen thuộc nổi tiếng, cô ấy là người đẹp nhà nhà người người hay biết vì sắc đẹp cũng như tài năng bây giờ, thật không ngờ My Blue không hợp tác với cô ấy mà tập trung vào một người tên là Annry Vãn, cũng chính là Vãn Mộc Ninh đây.
" Anh đây không ngờ mình sáng suốt thế nha Tiểu Ninh."
Sáng cái đầu anh, đã ném con em gái tội nghiệp cho một kẻ mưu mô mà kêu sáng suốt, Mộc Ninh nghiến răng: " Ý của anh là gì?"
Liêu Mẫn vẫn đứng đấy giật lấy tờ báo lật thêm trang nữa nhưng với nhan đề.
" Thiếu gia Văn Kiệt của công ty Kiệt Xuất chính thức ngỏ lời với người mẫu-diễn viên Thiên Lăng Sở."
Mộc Ninh nhanh chóng giật lấy tờ báo, cô thấy choáng váng, đầu óc quay cuồng, thật không ngờ Văn Kiệt lại là người như thế, chẳng lẽ Mộc Ninh nói những điều kia là vô nghĩa cho Văn Kiệt nghe. Dịch Phong Kỳ, anh đã tính đúng rồi.
" Mộc Ninh, cậu có sao không?" Liêu Mẫn Nhìn khuôn mặt trắng bệch của cô thì khá lo lắng.
" Xin lỗi cậu Liêu Mẫn mình không có ý lừa cậu nhưng...Minh Nguyên, anh trở em tới cao ốc My blue được không?"
" Ơ...Em còn phải học." Húc Nghiêm vẫn 'hồn nhiên' nói.
" Sư Huynh em báo nghỉ, anh trai đẹp giai, đứng dậy đi." Mộc Ninh túm lấy Minh Nguyên khẩn trương.
" Hả, anh đây đến chúc mừng lên nhất báo mà phải đưa em tới đấy làm gì?"
" Trời ạ, em có chuyện muốn nói với...."
Chưa kịp nói hết, cửa phòng mở, khuôn mặt chàng trai tuấn tú kia lạnh lùng cất tiếng: "Annry, nhiệm vụ mới."