Đúng là trong tình yêu khó đoán trước, Vãn Mộc Ninh có lẽ đã không biết mình cần gì và mong gì, cô luôn đánh cược với bản thân, khi yêu Văn Kiệt- cô đã sai, khi thích Phong Thần- cô cũng nhầm, dù biết mình đang là con người tham lam xấu xa nhưng đã cược thì phải nhận hậu quả. Đúng là sau ngày hôm nay mọi chuyện sẽ khác, cô sẽ sống cho bản thân, Phong Thần đối với cô mà nói là sự cảm kích, hoàn toàn không phải là yêu chỉ là cô nhầm tưởng thực lòng tình yêu 4 năm đổi lấy tình cảm mới, a, cô đâu vô tình tới vậy. Tất cả đều là vở kịch, chỉ là vở kịch do Văn Kiệt chủ biên thì cô sẵn sàng làm nhân vật phản diện.
" A Nguyên giúp em đón Liêu Mẫn, nó đang trên đường từ nhà Phong Kỳ về..."
....
Trong khi ấy, căn phòng kia thật lạnh lẽo, tiếng ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn, ánh mắt thâm trầm nhìn lên màn hình máy tính, môi khẽ nhếch , lời nói giễu cợt vang lên : " Văn Kiệt diễn rất tốt."
....
Cũng ở một nơi khác, cuộc đánh lộn khốc liệt, những cú đấm giáng xuống, Văn Kiệt trao đảo rồi ngã lăn ra đất, nối tiếp là những phát đá vào bụng vào cẳng tay cẳng chân vô cùng đau đớn nhưng Văn Kiệt vẫn đờ đẫn để cho người khác đấm đá tùy thích, vô vọng....cậu buông lơi cơ thể... chấm rứt tất cả.
" Văn Kiệt tao rất mong mày đừng gây tổn thương chúng nó nữa, mày đã gạt bỏ em tao mày còn muốn gì, Liêu Mẫn với mày phải sống cho tốt, mày hiểu không, mày biết sao Tiểu Ninh từ bỏ không?..."
"..." Văn Kiệt nhắm mắt im lặng, cậu cười nghe người ta nói tiếp
" ...Nó tôn trọng tình cảm của chúng mày, nó quý trọng chúng mày..."
"Tao tự hỏi ...mày yêu quý Tiểu Ninh đến mực nào...mày yêu cô ấy... hơn cả tình cảm anh em bình thường"
" Tao không yêu em tao chẳng lẽ thương em hàng xóm chắc?"
" Fuck, thế còn Liêu Mẫn?"
" Tao thấy thương nhỏ bởi nó thích thằng dở người như mày."
Cuối cùng thì Minh Nguyên đi trước, bước đi dứt khoát, biết chuyện của Liêu Mẫn với Văn Kiệt khiến Mộc Ninh buồn rầu làm anh như phát điên, anh đã hứa với một người sẽ bảo vệ cô không để cô bị hại thảm bại nhưng thật không ngờ chính thằng bạn thân của Minh Nguyên đã kích thích máu nóng trong anh. Anh phải thay bố mình chăm sóc yêu thương cô em gái duy nhất nhà họ Vãn.
Văn Kiệt dở khóc dở cười: " Tao còn tưởng mày thích Liêu Mẫn, tốt nhất bỏ quách em Ngôn Tâm kia đi, nó không xứng."
Minh Nguyên khực lại đáp: " Ngôn Tâm đã giải thích với tao, là ở trong bệnh viện, nhưng tao không còn tình cảm với cô ấy nữa."
" Cút ngay, mày đấm tao còn được mày nói mấy câu sến súa ấy tao nghe không lọi. " Sau một hồi đấu tranh tư tưởng Văn Kiệt cũng vực dậy nổi nhưng chưa kịp gì một cái lon rỗng được đá thẳng vào khuôn mặt đẹp của cậu, Minh Nguyên dửng dưng quay gót từ lâu...
Chiếc ô tô sang chảnh của Minh Nguyên thong thả tạt vào vỉa hè, cô gái nào đó đã khóc tới sưng cả mặt, mặt tái nhợt, nhìn Liêu Mẫn vô cùng xuống sắc, trông rất mất thẩm mĩ (theo suy nghĩ của ai đó)
" Sao bị Tiểu Ninh cười trên nỗi đau có cảm giác thế nào?"
Minh Nguyên bước xuống xe đang đi song song với Liêu Mẫn, hai người này vẫn vậy, mở miệng ra là đi xe " kích" rất chuyên nghiệp. Liêu Mẫn đưa tay lau mắt, cô cười gượng: " Anh em các ngươi xấu xa tâm thần hết lượt."
" Tiểu Ninh không hề chia rẽ hai người, Văn Kiệt đã đóng kịch lừa cô thôi, mặc dù Tiểu Ninh yêu Văn Kiệt nhưng con bé..."
" Cô ấy rất điên, cô ấy quá tốt với em, Tiểu Ninh hoàn toàn biết em nghĩ gì, nó đang giúp em không cảm thấy có lỗi, thực sự em hết yêu Văn Kiệt rồi."
Liêu Mẫn cười mãn nguyện, đương nhiên Liêu Mẫn hiểu tất cả, cô đang thích ai đó...xa tít chân trời gần ngay trước mắt.
" Lên xe tôi đưa cô về."
O O O
Đã 2h30' chiều, Phong Kỳ trở về nhà đã trông thấy Mộc Ninh ngủ ngon lành trên sopha, cô cuộn mình lại bàn tay cuốn băng làm Phong Kỳ xót xa, cô gái này không như những người khác, cô không đáng yêu mà là đẹp rạng ngời, thẳng thắn với bản thân khéo léo trước mọi người, anh cũng hài lòng với cách hiểu chuyện của cô. Phong Kỳ nới lỏng cà vạt, anh đứng nhìn cô một lúc rồi lên phòng thay đồ.
Mộc Ninh khi tỉnh ngủ đã thấy Phong Kỳ đang ngồi bên ghế sopha bên cạnh xem tin tức, cô hỏi: " Ăn chưa?"
" Rồi, đi tiếp khách."
" Ừ, đợi tôi lên phòng thay đồ rồi anh đưa tôi ra trung tâm thương mại được chứ?"
" Được, rất tốt." Phong Kỳ tắt TV quyết định đi thay đồ và trở cô đi tân tạo con người.
Đúng là trong tình yêu khó đoán trước, Vãn Mộc Ninh có lẽ đã không biết mình cần gì và mong gì, cô luôn đánh cược với bản thân, khi yêu Văn Kiệt- cô đã sai, khi thích Phong Thần- cô cũng nhầm, dù biết mình đang là con người tham lam xấu xa nhưng đã cược thì phải nhận hậu quả. Đúng là sau ngày hôm nay mọi chuyện sẽ khác, cô sẽ sống cho bản thân, Phong Thần đối với cô mà nói là sự cảm kích, hoàn toàn không phải là yêu chỉ là cô nhầm tưởng thực lòng tình yêu năm đổi lấy tình cảm mới, a, cô đâu vô tình tới vậy. Tất cả đều là vở kịch, chỉ là vở kịch do Văn Kiệt chủ biên thì cô sẵn sàng làm nhân vật phản diện.
" A Nguyên giúp em đón Liêu Mẫn, nó đang trên đường từ nhà Phong Kỳ về..."
....
Trong khi ấy, căn phòng kia thật lạnh lẽo, tiếng ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn, ánh mắt thâm trầm nhìn lên màn hình máy tính, môi khẽ nhếch , lời nói giễu cợt vang lên : " Văn Kiệt diễn rất tốt."
....
Cũng ở một nơi khác, cuộc đánh lộn khốc liệt, những cú đấm giáng xuống, Văn Kiệt trao đảo rồi ngã lăn ra đất, nối tiếp là những phát đá vào bụng vào cẳng tay cẳng chân vô cùng đau đớn nhưng Văn Kiệt vẫn đờ đẫn để cho người khác đấm đá tùy thích, vô vọng....cậu buông lơi cơ thể... chấm rứt tất cả.
" Văn Kiệt tao rất mong mày đừng gây tổn thương chúng nó nữa, mày đã gạt bỏ em tao mày còn muốn gì, Liêu Mẫn với mày phải sống cho tốt, mày hiểu không, mày biết sao Tiểu Ninh từ bỏ không?..."
"..." Văn Kiệt nhắm mắt im lặng, cậu cười nghe người ta nói tiếp
" ...Nó tôn trọng tình cảm của chúng mày, nó quý trọng chúng mày..."
"Tao tự hỏi ...mày yêu quý Tiểu Ninh đến mực nào...mày yêu cô ấy... hơn cả tình cảm anh em bình thường"
" Tao không yêu em tao chẳng lẽ thương em hàng xóm chắc?"
" Fuck, thế còn Liêu Mẫn?"
" Tao thấy thương nhỏ bởi nó thích thằng dở người như mày."
Cuối cùng thì Minh Nguyên đi trước, bước đi dứt khoát, biết chuyện của Liêu Mẫn với Văn Kiệt khiến Mộc Ninh buồn rầu làm anh như phát điên, anh đã hứa với một người sẽ bảo vệ cô không để cô bị hại thảm bại nhưng thật không ngờ chính thằng bạn thân của Minh Nguyên đã kích thích máu nóng trong anh. Anh phải thay bố mình chăm sóc yêu thương cô em gái duy nhất nhà họ Vãn.
Văn Kiệt dở khóc dở cười: " Tao còn tưởng mày thích Liêu Mẫn, tốt nhất bỏ quách em Ngôn Tâm kia đi, nó không xứng."
Minh Nguyên khực lại đáp: " Ngôn Tâm đã giải thích với tao, là ở trong bệnh viện, nhưng tao không còn tình cảm với cô ấy nữa."
" Cút ngay, mày đấm tao còn được mày nói mấy câu sến súa ấy tao nghe không lọi. " Sau một hồi đấu tranh tư tưởng Văn Kiệt cũng vực dậy nổi nhưng chưa kịp gì một cái lon rỗng được đá thẳng vào khuôn mặt đẹp của cậu, Minh Nguyên dửng dưng quay gót từ lâu...
Chiếc ô tô sang chảnh của Minh Nguyên thong thả tạt vào vỉa hè, cô gái nào đó đã khóc tới sưng cả mặt, mặt tái nhợt, nhìn Liêu Mẫn vô cùng xuống sắc, trông rất mất thẩm mĩ (theo suy nghĩ của ai đó)
" Sao bị Tiểu Ninh cười trên nỗi đau có cảm giác thế nào?"
Minh Nguyên bước xuống xe đang đi song song với Liêu Mẫn, hai người này vẫn vậy, mở miệng ra là đi xe " kích" rất chuyên nghiệp. Liêu Mẫn đưa tay lau mắt, cô cười gượng: " Anh em các ngươi xấu xa tâm thần hết lượt."
" Tiểu Ninh không hề chia rẽ hai người, Văn Kiệt đã đóng kịch lừa cô thôi, mặc dù Tiểu Ninh yêu Văn Kiệt nhưng con bé..."
" Cô ấy rất điên, cô ấy quá tốt với em, Tiểu Ninh hoàn toàn biết em nghĩ gì, nó đang giúp em không cảm thấy có lỗi, thực sự em hết yêu Văn Kiệt rồi."
Liêu Mẫn cười mãn nguyện, đương nhiên Liêu Mẫn hiểu tất cả, cô đang thích ai đó...xa tít chân trời gần ngay trước mắt.
" Lên xe tôi đưa cô về."
O O O
Đã h' chiều, Phong Kỳ trở về nhà đã trông thấy Mộc Ninh ngủ ngon lành trên sopha, cô cuộn mình lại bàn tay cuốn băng làm Phong Kỳ xót xa, cô gái này không như những người khác, cô không đáng yêu mà là đẹp rạng ngời, thẳng thắn với bản thân khéo léo trước mọi người, anh cũng hài lòng với cách hiểu chuyện của cô. Phong Kỳ nới lỏng cà vạt, anh đứng nhìn cô một lúc rồi lên phòng thay đồ.
Mộc Ninh khi tỉnh ngủ đã thấy Phong Kỳ đang ngồi bên ghế sopha bên cạnh xem tin tức, cô hỏi: " Ăn chưa?"
" Rồi, đi tiếp khách."
" Ừ, đợi tôi lên phòng thay đồ rồi anh đưa tôi ra trung tâm thương mại được chứ?"
" Được, rất tốt." Phong Kỳ tắt TV quyết định đi thay đồ và trở cô đi tân tạo con người.