Anh cứu được sáu người. Ngoài người đàn ông đã chảy máu đến chết, còn một người bị chết vì nhiễm trùng máu. Mẹ anh không có cách nào lấy viên đạn ra, nhưng Paul cảm giác như anh đã chiến đấu với thần chết và chiến thắng. Anh hầu như không ngủ trong suốt ba ngày qua. Mặc dù tâm trí và cơ thể anh hết sức căng thẳng, mệt mỏi, ý thức của anh vẫn rất tỉnh táo và sắc sảo.
Đêm đã gần tàn, làn ánh sáng vàng nhạt đã lờ mờ hiện ra trên nền trời tím thẫm. Hôm nay, anh mang theo một con ngựa, cảm giác thật sảng khoái khi cưỡi nó chạy dọc theo ranh giới lãnh địa của công tước, cố gắng giải tỏa căng thẳng. Anh ước lúc này có Juliette ở đây, anh sẽ cưỡi ngựa cùng cô, đưa cô lên đỉnh núi và đặt cô nằm trên thảm cỏ.
Tuy đêm nào anh cũng về với cô nhưng lúc đó cô đã đi ngủ, cuộn tròn người trong chăn. Anh không chạm vào cô và rời đi trước bình minh vào sáng hôm sau.
Cha cô không hài lòng khi biết họ đã kết hôn. Nam tước Lanfordshire không hề nổi giận hay đe dọa gì. Ngược lại, ông chỉ im lặng, sự phản đối của ông được thể hiện rõ vào những dịp hiếm hoi khi họ đi lướt qua nhau.
Không phải là vấn đề tiền bạc hay địa vị. Không, bất chấp những tài sản thừa kế của anh, ông nam tước dường như đã xem xét qua sự giàu có mới của con trai người nông dân, anh ta có vẻ cảm thấy thoải mái với cương vị bác sĩ hơn là một quý tộc. Một tử tước sẽ không bao giờ làm bẩn tay mình theo cách Paul đã làm. Nhưng tước hiệu đối với anh chỉ là… một từ ngữ. Không phải là một rào cản xã hội ngăn cản anh giúp đỡ người khác. Anh không biết liệu có lúc nào cha Juliette đã từng chấp nhận mình không. Hay còn vấn đề nào khác nữa.
Anh dừng ngựa ở Eiloch Hill, ngoài phạm vi ngôi nhà của công tước. Một cái cây lớn với tàng lá rậm rạp, cành cây to dày in bóng trên nền đất. Cha anh đã chết ở đây, trên đỉnh đồi này.
Rất nhiều lần, Paul ước ao có thể quay lại thời điểm còn là một cậu bé và thay đổi quyết định lúc đó. Một đêm liều lĩnh đã kết thúc tất cả. Nếu không có sự hy sinh của cha anh thì có lẽ chính là cơ thể anh đã bị treo lơ lửng ở cái cây này.
Anh xuống ngựa, leo lên đỉnh đồi, từng bước đi nặng trĩu vì hối tiếc. Khi lên tới chỗ cây sồi lớn, anh áp tay vào lớp vỏ xù xì. Và anh tưởng như bàn tay cha anh đang đặt lên vai mình, Kenneth nói với anh bằng giọng rất trầm.
Một ngày nào đó, con sẽ ghi dấu ấn của con trên thế giới, con trai. Hãy chắc chắn rằng khi nhìn lại toàn bộ cuộc đời, con sẽ cảm thấy tự hào vì những điều đã làm.
Anh mong ước cha mình vẫn còn sống cho đến hôm nay. Không nghi ngờ là Kenneth sẽ mỉm cười nếu biết Paul đã kết hôn với Juliette. Cha anh luôn luôn yêu quý cô.
Và cho dù Kenneth chưa một lần tiết lộ về quá khứ của ông, nhưng Paul hiểu tại sao cha anh lại từ bỏ nhiều đến thế. Ông yêu vợ đủ để từ bỏ mọi thứ vì bà. Đôi khi anh bắt gặp cha mẹ mình thì thầm với nhau, thậm chí còn nắm tay nhau nữa. Hình ảnh đó mang lại cho anh cảm giác an toàn, biết rằng anh được yêu thương và rằng cha mẹ anh rất yêu nhau.
Anh sẽ làm tương tự như vậy với Juliette, nếu cũng rơi vào tình huống đó.
“Bác sĩ Fraser”, có tiếng gọi từ phía sau. Paul quay lại và nhận thấy năm gã đàn ông đang tới gần. Tất cả đều trang bị vũ khí và một tên còn mang theo sợi dây thừng. Dù không nhận ra bất kỳ kẻ nào, nhưng tên dẫn đầu nói giọng Anh.
“Bá tước Strathland cử chúng tôi tới mời anh. Ông ấy muốn nói chuyện.”
Paul không trả lời và nghi ngờ Strathland còn muốn nhiều hơn một cuộc nói chuyện từ anh. “Ông ta có thể tới và đề nghị thăm viếng vào sáng mai. Tôi đang ở cùng Nam tước Lanfordshire.” Ánh mắt anh quét ra xung quanh, tìm kiếm dấu hiệu người của ngài công tước hay một lối thoát. Không nghi ngờ là ngay giây phút anh di chuyển theo bất kì hướng nào, bọn chúng cũng sẽ lập tức truy đuổi theo hướng đó. Câu hỏi là chúng có giết anh không.
Paul cho là anh sẽ cảm thấy sợ hãi hoặc khẩn cấp. Ngược lại, anh trầm ngâm, như thể đã mong đợi chuyện này.
“Bá tước Strathland muốn gặp anh tối nay tại nhà ông ấy. Chúng tôi sẽ hộ tống anh”, gã ta đáp. “Tôi là quản lý mới của ông ấy, Charles Davenport.”
Davenport tỏ ra cứ như Paul được mời tới dùng trà thay vì chui đầu vào chỗ chết.
“Thứ lỗi cho tôi nhưng tôi muốn về nhà với vợ mình”, Paul nói. “Nhưng nếu Strathland muốn nói chuyện thì tôi cũng không ngại quay lại vào buổi sáng.” Bọn chúng đồng loạt rút vũ khí và áp sát anh.
“Bá tước Strathland cũng muốn gặp cô ấy”, Davenport nhận xét. “Chúng tôi có thể hộ tống cả hai người.”
“Mày không được đến gần vợ tao”, Paul gầm gừ, sải bước về phía trước. Anh không quan tâm chuyện chết tiệt gì xảy ra với bản thân, nhưng nếu chúng dám đe dọa Juliette, anh sẽ không ngần ngại bảo vệ cô.
Hai gã cố túm lấy anh, nhưng Paul giật mạnh thoát ra. Anh vung tay, đấm mạnh vào mũi tên đầu tiên. Mặc dù cú đấm của anh bay thẳng vào mũi, khiến gã chảy máu, tên thứ hai cũng đấm vào bụng Paul ngay lúc đó. Không khí bị ép hết khỏi phổi anh, Paul thở hổn hển.
Anh chống trả dữ dội, nhưng chỉ một lát sau, anh nhận ra tốt nhất nên chờ cơ hội và tiết kiệm sức lực. Bọn chúng đông hơn và giả vờ đầu hàng có lẽ là chiến thuật hữu ích hơn. Một gã giật tay anh ra sau, trong khi gã khác tiến lên với sợi dây thừng. Paul uốn cong cổ tay, vùng vẫy trong lúc chúng trói anh, cố gắng nới lỏng sợi dây.
Anh không nhìn thấy cú đánh phía sau và dần chìm vào bóng tối.
* * *
Ánh nắng lọt qua giữa hai tấm rèm và xuyên vào mắt cô, Juliette sờ sang bên cạnh thấy giường trống không. Paul không ở đó. Dù cố tự nhủ rằng có lẽ anh đang chăm sóc nhiều người bị thương hơn, nhưng cô vẫn có cảm giác ớn lạnh là có chuyện không hay. Cho dù phải đi cả tiếng đồng hồ, anh cũng luôn trở về. Cô có thể tỉnh giấc và nhận thấy anh đang ôm mình, cô rất thích cảm giác dễ chịu từ cái ôm đó.
Lúc ngồi dậy, cả căn phòng chao đảo và mắt cô đầy sao. Cố nén cảm giác chóng mặt, cô với lấy cái áo choàng, kéo rèm ra. Muộn hơn cô tưởng rất nhiều, đã gần 8 giờ sáng. Cô quay sang nhìn cái gối của Paul, vẫn phẳng phiu và nằm ngay ngắn ở chỗ cũ.
Anh ấy đã không về nhà đêm qua.
Cô rung chuông gọi bà Larson, cần phải mặc quần áo, rồi đột nhiên, dạ dày cô cuộn lên với cảm giác buồn nôn. Ôi Chúa ơi! Cô biết cảm giác này. Sự quen thuộc như một đòn giáng thẳng vào cô, bởi cô biết như thế có nghĩa là gì. Cô quỳ sụp xuống, với lấy cái chậu, nôn vào đó. Chẳng có gì trong dạ dày cô, nhưng không thể dừng được cơn buồn nôn. Lúc nôn xong, cô nằm áp má xuống nền gỗ.
“Tiểu thư Juliette, tôi vào được chứ?”, giọng nói vui vẻ của bà quản gia vang lên.
Nếu cô nằm im thì dạ dày có lẽ sẽ không cuộn lên nữa.
“Được”, cô cố gắng trả lời.
Lúc cánh cửa bật ra, bà Larson vội vã đi vào. “Ôi, cô bé tội nghiệp. Chuyện gì thế? Cô bị ốm à?”
Juliette cố gật đầu một cái, cảm giác như thể không dám nhấc đầu lên.
“Chà, bây giờ, để tôi xem liệu chúng ta có thể đưa cô trở lại giường không”, người quản gia nói. “Dựa vào tôi để tôi đỡ cô lên.”
Juliette làm theo, căn phòng lại chao đảo dưới chân cô. Lúc xoay xở ngồi lên giường, cô cúi thấp đầu, hít vài hơi thật sâu.
“Những lúc như thế này thì kết hôn với một bác sĩ quả thật là tốt”, bà Larson bình luận. “Bác sĩ Fraser đâu?”
“Cháu không biết. Đêm qua anh ấy không về phòng.” Cô tiếp tục cố an ủi bản thân rằng không có chuyện gì, nhưng trực giác vẫn ớn lạnh vì sợ hãi.
Bà quản gia đổ nước vào chậu rửa mặt và mang theo một cái khăn ẩm. “Tôi sẽ hỏi xem có ai thấy cậu ấy đêm qua không. Có lẽ cậu ấy ngủ ở nhà mẹ nếu lúc đó đã quá muộn.”
Nhưng Juliette không tin. Cô cần phải gặp anh để biết anh có ổn không. Bà quản gia đưa cho cô một chiếc khăn mát lạnh, cô lau mặt, hi vọng làm dịu đi nỗi sợ hãi.
“Liệu có thể mang cho cháu vài lát bánh mì nướng không?”, cô hỏi. “Chỉ nguyên bánh mì thôi ạ, làm ơn đi.”
Khuôn mặt bà quản gia cau lại. “Trông cô có vẻ hơi tiều tụy, Phu nhân Falsham.” Một nụ cười nhẹ nở trên môi bà. “Tôi không nói dối cô. Tôi thích gọi cô như thế. Bác sĩ Fraser là một chàng trai tốt, và bây giờ cậu ấy còn là một tử tước… Sao nhỉ? Đơn giản là điều đó thật hoàn hảo.” Ánh mắt bà hạ thấp dần. “Nếu bụng cô cồn cào sáng nay, tôi đoán là không lâu nữa cô sẽ có một em bé kháu khỉnh để bồng bế. Đám cưới nhanh chóng của cô là dấu hiệu có nhiều con cái.” Bà ta vỗ vỗ tay Juliette. “Có khả năng lắm chứ, cô có nghĩ thế không?”
Cô không trả lời. Thật không may là chuyện đó ngày càng có vẻ khả thi hơn. Ngay lúc này, cô muốn nằm cuộn tròn như quả bóng trên giường. Đây cũng là điều cuối cùng cần làm nếu cô có em bé thật và mong đợi đứa trẻ đó. Cô phải tìm được Paul.
“Nếu bà giúp cháu mặc đồ, cháu sẽ ăn chỗ bánh mì mà bà chuẩn bị trước khi cháu đi tìm chồng mình.”
“Tôi sẽ làm ngay đây, thưa phu nhân.” Bà Larson giúp cô mặc áo choàng dài bên ngoài áo nịt ngực và áo lót màu xanh tươi sáng cô đã chọn. Đây là chiếc áo choàng mới mà Paul mua cho cô, màu trắng điểm những bông hoa nhỏ màu xanh. Thắt lưng cao và đường viền cổ bám sát vào cơ thể, kết hợp với khăn choàng bằng sa tanh màu xanh. Cô đeo găng và hoàn thành các bước mặc đồ, dù phải mất vài lần dừng lại, hít thật sâu để ngăn cản cơn chóng mặt.
Nhưng lúc xuống bàn ăn sáng, cô thấy Cain Sinclair đang nói chuyện với mẹ cô. Vẻ mặt lo lắng của anh ta đã chứng thực cho nỗi sợ hãi tồi tệ nhất của cô. “Anh ấy đâu?”, cô gặng hỏi, vội vã tiến về phía trước.
“Người của Strathland đã phục kích cậu ấy đêm qua. Jonah, anh trai tôi đã thấy chúng rời đi và báo cho tôi.”
“Anh ấy còn sống chứ?”, cô vội hỏi. Tiếng ong ong vang lên trong tai khiến cô phải nắm chặt thành ghế. “Nói cho tôi là anh ấy không chết đi!” Cô thậm chí chẳng thể suy nghĩ được rõ ràng, chuyện đó thật khủng khiếp. Tuy mới chỉ kết hôn với Paul một thời gian ngắn, nhưng cô đã yêu anh từ rất lâu rồi. Anh ấy không thể chết như thế được.
Nét mặt nhẫn nhịn của Cain làm cho cô không yên lòng. Đầu gối mềm nhũn và cô ngồi sụp xuống ghế, hai tay run rẩy. “Nói cho tôi biết!”
“Tôi không biết chuyện gì xảy ra, nhưng chúng tôi sẽ đi tìm hiểu. Hãy ở lại đây, Phu nhân Falsham.” Ánh mắt anh ta rực cháy nhìn thẳng vào mắt cô. “Đừng can thiệp cho đến khi chúng tôi đưa cậu ấy trở về.”
Cô nhìn anh ta chằm chằm và tự hỏi sao mình có thể chờ đợi trong bốn bức tường này khi mà anh ta xông pha để cứu chồng mình. Và rồi thì sao? Strathland đã không còn lý trí và trở nên điên loạn. Hai người bọn họ sẽ công kích nhau cho đến khi một người phải chết.
Chuyện này phải kết thúc.
Nếu Paul giết Strathland, anh sẽ bị buộc tội giết người. Một bá tước có cấp bậc cao hơn tử tước và hậu quả sẽ rất nghiêm trọng. Nhưng cô không thể sống thế này lâu hơn nữa, chạy trốn khỏi người đàn ông đã lấy đi của mình rất nhiều thứ. Bá tước đã tước đoạt sự trinh trắng của cô và chỉ mang lại đau khổ cho cô. Cô sẽ không cho phép hắn ta làm tổn thương Paul. Nếu có người phải đối mặt với Strathland thì người đó chính là cô.
“Tôi sẽ không ở đây”, cô bảo Cain. “Tôi sẽ đi cùng anh. Tôi phải tự mình trả mối thù này.” Cô hầu như không bận tâm rằng mình đang mạo hiểm tính mạng của bản thân. Đã đến lúc lấy lại mọi thứ.
“Không, cô không được đi”, Cain phản đối. “Hắn ta sẽ dùng cô để uy hiếp Paul.”
Anh ta sẽ không lắng nghe cô. Vờ đồng tình sẽ dễ dàng hơn là tốn thời gian tranh cãi vô ích. Thay vào đó, cô cố tỏ ra thành thực nhất có thể. “Hãy đi đi và giúp đỡ Paul”, cô nói. “Tôi sẽ không can thiệp.”
Và cô sẽ không. Cô có mục đích riêng để đề nghị thăm viếng Strathland. Cô tin tưởng Sinclair sẽ cứu thoát chồng cô. Lần này, cô sẽ làm cho gã bá tước hiểu rõ sự thật rằng hắn ta không còn quyền lực nào với cô hay gia đình cô nữa.
Lúc Cain đi, cha cô bước tới trước mặt cô. “Ta biết nét mặt con là gì, Juliette.”
Cô không nói gì, chờ đợi ông liệt kê mọi lý do vì sao cô đi lại là sai lầm. Có khả năng ông sẽ cố nhốt cô trong phòng như thể cô vẫn là một cô gái nhỏ.
“Paul là chồng con”, cô kiên quyết. “Anh ấy là người con yêu, và con sẽ không ngồi im mà chẳng làm gì.”
“Ta không yêu cầu con đứng sang một bên.”
Lời nói của ông khiến cô giật mình, ông ra hiệu cho cô ngồi xuống. “Nhưng ta đã trải qua nhiều năm lên kế hoạch cho các trận chiến. Ta tự hỏi liệu con có cho phép sự giúp đỡ của người cha này trong trận chiến của riêng con không?”
Ở đầu kia căn phòng, cô bắt gặp Beatrice đang nhìn chăm chú, nét mặt bà mềm đi. Mẹ cô bước tới cạnh chồng và đặt tay lên vai ông. “Henry, cảm ơn anh.”
Ông ho nhẹ. “Ta biết ta đã không ở đây lúc các con lớn lên. Ta đã bỏ lỡ rất nhiều thứ. Không được chứng kiến con từ một cô bé trở thành một phụ nữ. Và bây giờ là một người vợ.”
“Con không hiểu tại sao Strathland lại không để chúng ta yên”, cô nói. “Tại sao ông ta không chịu từ bỏ?”
“Có một vài người không thể chấp nhận thất bại. Họ sẽ hủy hoại mọi thứ với hy vọng đạt được thứ mà họ mong muốn nhất.”
Mẹ cô ngồi đối diện với cả hai. “Mẹ sẽ là người đầu tiên thừa nhận rằng mẹ không chấp nhận cuộc hôn nhân của con lúc mới biết chuyện đó. Mẹ cũng không tin Charlotte khi dì ấy nói với mẹ về tước hiệu của bác sĩ Fraser.”
Beatrice hít thật sâu và nói tiếp, “Nhưng lúc mẹ chứng kiến cách cậu ấy nhìn con, mẹ biết rằng cả hai con đều xứng đáng được hạnh phúc.”
Henry nhìn vợ, gật đầu. “Ta đồng ý với con là Strathland nên để chúng ta được yên ổn. Và ta nghĩ mình biết cách để có được điều đó. Mà không cần giết ông ta”, ông nói thêm. “Điều cuối cùng chúng ta cần lúc này là một vụ cáo buộc giết người.”
Juliette nghiêng sang ông hỏi. “Cha có ý tưởng gì ạ?”
* * *
“Mày sẽ chết, biết không”, giọng Strathland ngọt xớt như thể hắn đang tận hưởng từng giây phút bắt giữ Paul. “Sau khi cô ta đến.”
Paul uốn cong cổ tay, cố làm lỏng sợi dây hơn nữa. Anh không thể tự thoát ra được khi có hai gã đứng canh sau lưng. “Juliette sẽ không đến. Cô ấy biết làm gì tốt hơn là mạo hiểm đến đây.”
“Ngay cả đến cứu sống mày sao?” Gã bá tước ngẫm nghĩ. “Tao đã báo tin cho cô ta sáng nay. Tao nghĩ cô ta sẽ rất nhanh chóng có mặt ở đây.”
Paul không nói gì, xem xét xung quanh. Chỉ có một cánh cửa dẫn ra khỏi phòng khách ở phía sau tên bá tước. Hai gã đứng sau lưng anh đều có dao. Anh suy tính từng khả năng, biết rõ anh phải hạ gục hai gã này trước khi có thể vượt qua bá tước.
“Tao đã thưởng thức cô ta, mày biết chứ?” Tiếng chế nhạo của Bá tước Strathland vang khắp căn phòng, Paul nắm sợi dây thật chặt, tưởng tượng ra chúng siết hết không khí ra khỏi phổi hắn. “Cô ta đã vùng vẫy chống lại nhưng tao đã đè cô ta xuống. Và khi tao ở bên trong, cô ta rất ẩm ướt. Cô ta muốn cái tao đã cho cô ta.”
“Cô ấy không bao giờ muốn mày.”
“Cô ta cũng không muốn mày”, tên bá tước đáp. “Mày thật đáng khinh, cố gắng tán tỉnh cô ta bằng những lời dối trá. Mày không phải là tử tước. Mày chẳng là gì, chỉ là con trai của một thằng nông dân chẳng có một xu dính túi.”
Hắn đã sai nhưng Paul không buồn chữa lại. “Và như thế cho thấy điều gì về mày? Cô ấy thà lấy một nông dân không một xu dính túi hơn là một bá tước. Có vẻ cô ấy hoàn toàn không thèm để ý gì đến mày.”
Gương mặt Strathland tối sầm lại, hắn bước ngang căn phòng. Cơn đau nhói xuyên qua người Paul lúc nắm đấm của hắn giáng xuống cằm anh. Anh thấy mùi máu tanh trong miệng, nhưng buộc bản thân phải trừng mắt đối mặt với tên bá tước.
“Tao đã có cô ta trước”, Strathland nhấn mạnh. “Và sau khi mày chết, tao sẽ lại có cô ta.” Nụ cười của hắn hứa hẹn tội ác và Paul đã chịu đựng quá đủ. Anh dò dẫm sợi dây, cuối cùng cổ tay anh cũng được giải phóng. Anh giữ đầu sợi dây trong hai tay, chờ đợi cơ hội tấn công.
“Mày sẽ không bao giờ chạm được vào cô ấy lần nữa.”
Nhưng trước khi anh kịp giải thoát hoàn toàn hai cổ tay và nhào về phía Strathland thì viên quản gia đi vào. “Ông chủ, có một đề nghị thăm viếng gửi cho ngài.”
Strathland vuốt thẳng áo gi lê. “Đấy, mày thấy chưa? Cô ta đến đây, vì tao đã mời cô ta đến.”
Mặc dù viên quản gia không xác nhận người đề nghị là Juliette, Paul cũng không định ngồi chờ đến khi Strathland quay lại. Ngay khi hắn ta biến mất khỏi căn phòng, Paul ném sợi dây xuống, đâm bổ vào gã đứng bên trái. Anh giật lấy con dao của gã và đâm xoáy ra khi gã thứ hai lao vào.
Có tiếng thủy tinh vỡ ở bức tường phía xa, nhưng Paul đang bận bịu dùng một tên như lá chắn lúc anh chống trả tên kia.
Anh đẩy gã ta về phía trước khiến hai tên ngã chồng lên nhau. Ở phía bên kia căn phòng, một cửa sổ bị đập vỡ kính và mở ra. Cain Sinclair gọi, “Fraser, chạy về hướng này!”.
Paul đấm vào tai của một tên và gã ta sụp xuống. Không dừng lại, anh vội vã chạy về phía cửa sổ đang mở, tránh những mảnh thủy tinh vỡ trên thảm. Anh đẩy cửa sổ mở rộng hơn, quăng chân bước qua bậu cửa.
“Tôi không cần anh giúp”, anh bảo Sinclair. “Đừng nói với tôi là anh ngớ ngẩn đủ để mang vợ tôi đi cùng đấy!”
“Tôi đã cảnh cáo cô ấy ở lại nhà. Tôi không biết liệu cô ấy có nghe theo hay không.”
Paul bật ra tiếng chửi rủa, nắm chặt gờ cửa và nhảy xuống dưới. “Tôi cầu Chúa là cô ấy nghe theo.” Anh không thể tưởng tượng điều gì mang Juliette đến đây, sau mọi chuyện Strathland đã gây ra cho cô.
“Chúng ta vẫn chưa xong việc ở đây”, anh cảnh báo Cain. “Đến khi tôi biết cô ấy an toàn.”
“Tôi cũng cho là thế.” Sinclair dẫn anh ra ngoài, lần theo những bức tường. “Có một lối vào từ bếp.”
“Tại sao anh nghĩ chúng ta sẽ vào trong mà không bị bắt gặp?”
“Ồ, chẳng nghi ngờ gì là chúng ta sẽ bị bắt gặp. Nhưng những người hầu bếp không ưa Strathland. Tôi nghĩ họ cũng muốn hắn phải nhận được thứ hắn đáng được hưởng.”
“Tôi cũng thế.” Paul với lấy lưỡi dao mà anh đã lấy từ một trong hai gã bảo vệ của Strathland, rồi đi theo Cain vào bếp, nắm chặt chuôi dao trong tay. Đã đến lúc kết thúc mọi chuyện.
* * *
Juliette đứng ở tiền sảnh, nhìn thẳng vào mắt Strathland trong khi cha cô đứng phía sau. Sự hiện diện im lặng của ông mang lại cho cô sự khích lệ không ngờ. “Bá tước Strathland, tôi tới tìm chồng tôi. Tôi tin là anh ấy đang ở đây.”
“Thực sự là thế, thưa bà Fraser.” Giọng hắn ta hằn học, như thể hắn không mong cô vẫn tiếp tục là một người vợ lâu hơn nữa. “Bác sĩ Fraser đã xâm phạm tài sản của tôi.”
“Là Phu nhân Falsham”, cô chữa lại. “Và tôi hoàn toàn không tin có chuyện đó.” Thực tế, cô biết nó không xảy ra nhưng Strathland có xu hướng nói dối.
Gã bá tước nhìn sang cha cô. “Ngài Lanfordshire, lý do gì xui khiến ngài tới đây thế?”
“Để trông chừng con gái tôi, tất nhiên rồi”, ông đáp. “Thật không thích hợp cho con gái tôi khi đề nghị thăm viếng một quý ông chưa lập gia đình mà không có hộ tống phù hợp.”
Juliette gửi cho cha cô một cái nhìn biết ơn. “Bây giờ, nếu ông vui lòng đưa chồng tôi ra đây, chúng ta có thể thu xếp chuyện này.”
“Thật sao? Vậy chúng ta sẽ làm thế nào? Những người nông dân mà cô đang bảo vệ phải chịu trách nhiệm cho kho len bị đốt của tôi.”
“Giống như ông phải chịu trách nhiệm cho ngôi nhà bị cháy của chúng tôi sao?”, cô phản bác lại. “Chuyện xảy ra với len của ông không liên quan đến chúng tôi. Ông tự gây ra chuyện đó.”
Nét mặt Strathland lạnh lùng. “Tôi có bằng chứng ngược lại. Chồng cô đã tham gia vào vụ cháy.”
“Đó là lời nói dối”, cô khẳng định. “Chúng tôi không ở Ballaloch khi đám cháy xảy ra.”
Nhưng từ cái nhìn đen tối trên khuôn mặt hắn ta, cô có thể hiểu hắn không tin cô. Trong tâm trí thối nát của mình, hắn muốn đổ lỗi tất cả cho Paul. “Cậu ta sẽ phải ra tòa và bồi thường mọi thiệt hại cho tôi.” Giọng ông ta lạnh nhạt, nét mặt hằn lên vẻ cay đắng.
“Thôi nào, Juliette”, cha cô lên tiếng. “Ông ta sẽ không thả tử tước Falsham đâu, vậy chúng ta cũng phải mau chóng chuẩn bị vụ kiện của mình.” Ông khoanh tay và Juliette rất biết ơn sự can thiệp của ông. Tuy cô không muốn để Paul lại đây, nhưng đó là một phần kế hoạch của cha cô và cô tin tưởng ông.
“Các người sẽ không đi đâu hết”, Strathland nói. “Chúng ta vẫn chưa thảo luận xong về các điều kiện.”
“Có lẽ là ông chưa xong, nhưng tôi thì xong rồi”, cô phản đối, xoay người bước đi cùng cha mình. Nhưng trước khi kịp bước tiếp bước thứ hai, cô cảm giác có chuyển động sau lưng. Cô liếc nhìn lại thì thấy Strathland cho tay vào túi áo khoác. Một khẩu súng lục lấp lánh trong ánh sáng và hắn ta bóp cò. Cha cô ngã sụp xuống sàn, máu túa ra từ chân ông.
Cô hoảng hốt kêu lên, nhào tới cạnh ông, cuống quýt lôi ra chiếc khăn tay. Cô không bao giờ nghĩ Strathland lại bắn một người trong gia đình cô và cơn thịnh nộ của cô tăng lên gấp ba lần. Sao ông ta có thể chứ? Cô cố cầm máu bằng chiếc khăn, nhưng lúc cô chạm vào vết thương ở bắp chân trái của ông, cha cô đã gần như bất tỉnh. Lạy Chúa, ông sẽ không sao chứ? Cơn hoảng loạn gầm thét trong cô. Ông không thể bị thương như thế này. Không phải bởi bàn tay Strathland.
“Tại sao ông lại làm thế?”, cô gặng hỏi.
“Để chứng minh một điều”, Strathland bình thản nói, lắp một viên đạn khác. “Rằng tôi không cho phép cô kiểm soát tôi bằng bất cứ hình thức nào.” Hắn ta duỗi thẳng tay, vẫy cô. “Bây giờ cô sẽ đi cùng tôi. Chúng ta sẽ nói chuyện với gã tự xưng là chồng cô.”
“Anh ấy là chồng tôi”, Juliette nói, vẫn đang cố cầm máu. Tâm trí cô quay ngược về thời điểm mà Paul không thể cứu được người nông dân bị thương và cô thầm cầu nguyện cha mình sẽ không rơi vào trường hợp tương tự. Ông bị trúng đạn ở bắp chân và cô không nghĩ là nó quá nặng. Nhưng viên đạn đã xé rách da thịt ông.
“Cô đã sai lầm khi kết hôn với Fraser. Cô thuộc về tôi và luôn luôn là thế”, gã bá tước bình tĩnh nói. “Và không lâu nữa, tôi sẽ không cho phép cô tự ra quyết định. Cô sẽ làm như tôi ra lệnh nếu còn quan tâm đến mạng sống của những người mình yêu quý.”
Cơn thịnh nộ bị dồn nén tràn ngập trong các mạch máu của cô. Sự kiêu ngạo của hắn ta là không có giới hạn. “Tôi sẽ không bao giờ thuộc về ông, Bá tước Strathland. Không bao giờ.”
“Cô sẽ thuộc về tôi”, hắn nhấn mạnh. “Trừ khi cô muốn chồng cô phải chết trong đau đớn.” Biểu hiện tự mãn tiết lộ ý định của hắn ta. Hắn hoàn toàn có ý định tra tấn Paul đến chết cho đến khi cô làm theo chính xác những gì hắn ra lệnh.
Người đàn ông này đã giật dây cuộc sống của cô quá lâu, ép buộc cô phải làm theo ý muốn của hắn. Cô đã sống trong bóng tối của sợ hãi, đánh mất bản thân và giấc mơ của mình. Và đột nhiên, cô nhận ra sự điên rồ ẩn bên dưới hắn. Hắn mạnh hơn nhờ kiểm soát người khác, tin rằng như thế sẽ càng giúp hắn có vị thế cao hơn. Nhưng cô không thể tiếp tục trò chơi này lâu hơn nữa.
“Không!” Cô đứng lên, nhìn thẳng vào mắt hắn. “Tôi sẽ không để mình bị lợi dụng như thế. Ông không có quyền lực gì với tôi.”
“Thật sao?” Hắn nhấc khẩu súng, hất đầu về phía cha cô.
Không. Hắn sẽ không bắn. Thật lạ lùng, nỗi sợ hãi của cô tan biến. Bá tước Strathland có thể thực sự kéo chốt. Nhưng kết thúc mạng sống của họ sẽ không mang lại ích lợi gì.
Chậm rãi, cô tiến một bước về phía hắn. “Ông có thể bắn tôi, nếu muốn. Và rồi ông sẽ chẳng có gì hết.” Thêm một bước nữa, đến khi mũi súng chĩa thẳng vào tim. Cô nín thở, buộc mình phải lừa gạt. “Tôi không sợ chết.”
Sự thật không phải thế, nhưng nếu hắn bất chấp tất cả để dụ cô đến đây, có lẽ hắn không định giết cô. Lúc này, cô chẳng còn gì để mất khi đương đầu với hắn. Cô sẽ chiến đấu vì mạng sống của chồng mình.
“Tôi thích cách em chiến đấu với tôi”, hắn nói, giọng tràn đầy ham muốn. “Tôi sẽ thả tất cả bọn họ, nếu em chịu đi theo tôi”, hắn nói, ánh mắt cháy rực điên cuồng. “Chỉ cần một lời… và tôi sẽ đưa em đi khỏi đây. Chúng ta sẽ sống ở bất cứ đâu cách xa chỗ này.”
Hắn ta thực sự tin vào chuyện hoang đường rằng hắn sẽ sở hữu cô. Có lẽ chẳng có lý lẽ nào với một người điên cả. “Tôi biết có thể tôi rất… đáng sợ.” Hắn áp tay vào má cô, đôi mắt nâu tối đi vì thèm khát. “Nhưng chỉ vì tôi là người quyết đoán. Tôi sẽ chăm sóc em, còn em ngược lại sẽ học cách yêu tôi. Đặc biệt khi em chấp nhận vị trí là vợ tôi.”
Ánh mắt hắn ta cực kỳ nguy hiểm và nỗi sợ hãi tự động bén rễ. Tay hắn ta trượt xuống cổ cô và ngón tay hắn vuốt ve ở đó.
Cô không nói gì, nhận ra tính kiêu căng của hắn là chìa khóa giải thoát Paul. “Đặt vũ khí xuống đi”, cô nhẹ nhàng nói. “Ông không cần nó.”
“Phải. Tôi không cần.” Hắn đặt khẩu súng xuống, nắm tay, kéo cô sát vào người. Tay hắn nắm vai cô thật chặt, cú sốc do sự đụng chạm của hắn gợi lên hàng ngàn cơn ác mộng trong cô. Juliette nghiến chặt răng ngăn cản nỗi sợ hãi, tự nhắc nhở bản thân rằng cô không chỉ có một mình. Những người khác sẽ giúp cô.
“Tôi đã có em một lần”, gã bá tước sôi nổi. “Em không đủ sức mạnh chống lại tôi.”
Phải, lúc đó thì không. Nhưng bây giờ cô sẽ có đủ.
Cô đưa tay trái ra sau lưng, với tới cái cúc áo cuối cùng vẫn chưa cài. Bàn tay cô chạm vào con dao găm cha cô đã cài ở đó cho cô.
Bằng một động tác mau lẹ, cô chĩa lưỡi dao vào cổ họng hắn. “Nhưng lần này tôi đã mang theo vũ khí phòng thân.”
* * *
Vợ anh đang cầm một con dao chĩa thẳng vào họng Strathland. Paul tiếp tục ẩn trong bóng tối, với Cain ở phía đối diện. Cách đó vài bước chân, anh thấy cha Juliette đang giữ một chiếc khăn tay để cầm máu.
Bản năng yêu cầu anh vội vàng lao về trước, kéo Juliette ra trước khi gã bá tước kịp làm tổn thương cô. Nhưng cái nhìn sắc bén của Cain giữ anh lại. Không, lúc này cô đang nắm thế chủ động.
“Cô quá yếu nên không thể giết tôi”, Strathland nói. “Cô sẽ không làm thế.”
“Thật sao?” Juliette ấn nhẹ mũi dao và một dòng máu chảy ra từ cổ Strathland. “Cái chết của ông sẽ giải thoát cho tất cả chúng tôi.”
“Chị tôi biết về con trai chúng ta”, hắn đe dọa. “Nếu tôi chết, chị ta sẽ tuyên bố nó là đứa con bất hợp pháp. Cô nghĩ chuyện gì sẽ xảy ra với nó.”
Cô có chút lưỡng lự không nhận thấy được, tự điều chỉnh bản thân rồi lên tiếng. “Tôi không có đứa con trai nào cả.”
Gã bá tước đứng bất động. “Matthew là tên nó, tôi nói đúng không nhỉ? Và thằng bé được sinh ra sau khoảng gần chín tháng kể từ khi tôi chiếm đoạt cô.”
Tay Juliette bắt đầu run rẩy, và Paul thấy cha cô ngồi dậy. Ông vật lộn để đứng lên, vẫn giữ chặt cái khăn ở chân. Da ông tái nhợt, nhưng giọng nói rất đanh thép. “Ông ta đang nói gì thế, Juliette?”
Cô ấn lưỡi dao, đối mặt với tên bá tước. “Ông có thể tấn công tôi. Nhưng tôi không có đứa con nào hết, không bao giờ.”
“Phu nhân Arnsbury đã hiếm muộn”, hắn lý luận.
“Đã từng”, cô phản đối. “Và tôi thề rằng tôi chỉ có một đứa trẻ duy nhất mà tôi đang mang trong người.” Tay cô áp lên vùng bụng phẳng phiu, phổi Paul đau thắt. Chuyện này xảy ra quá sớm, anh tự hỏi có phải cô đang nói dối để chọc tức tên bá tước hay không. Anh cầu Chúa là cô đang làm thế, bởi anh biết rõ mối nguy hiểm.
Gã bá tước di chuyển quá đột ngột, con dao văng ra khỏi tay Juliette. “Thằng bé là con tôi. Tôi biết thế và sẽ không để nó lớn lên với danh nghĩa con trai của người khác.” Hắn hất mạnh tay khiến Juliette vấp ngã xuống đất. Tuy cô tự động vòng lên bảo vệ trước bụng, Paul lao vào, rút lưỡi dao của anh ra. “Juliette, tránh ra.”
Cô làm theo mà không thắc mắc, cảm thấy nhẹ nhõm khi thấy anh.
“Mày và tao có món nợ cần tính sổ”, anh nói với tên bá tước. Dường như anh đã chờ đợi giây phút này cả cuộc đời. Bây giờ nó đã đến, mục tiêu của anh càng trở nên rõ ràng. Strathland là một lão già với cơ thể to béo. Dù kẻ thù của anh thiếu sự nhanh nhẹn, Paul biết hắn ta có đủ khôn ngoan để tính toán.
Gã bá tước nhào tới khẩu súng, nhưng Paul lao vào hắn trước khi hắn kịp chộp lấy nó. Hận thù và giận dữ gào thét trong người lúc anh túm được Strathland. Đây chính là điều anh muốn – giết chết tên khốn đã gây ra quá nhiều đau khổ. Cả hai vật lộn dữ dội, gã bá tước dù rất khỏe nhưng lại không được mau lẹ cho lắm. Paul thoát ra, ngáng chân gã bá tước, kéo hắn ta xuống. Anh không cảm thấy đau đớn gì lúc đập xuống đất, hoàn toàn bị chi phối bởi khao khát báo thù.
Con dao Juliette làm rơi ở cạnh đó. Anh gần như với tới nó…
Nhưng Strathland đã nhìn thấy trước. Tay hắn nắm chặt chuôi dao, nhưng trước khi kịp đâm xuống, Paul đột ngột vùng lên với tất cả sức mạnh của mình. Anh đấm vào tai hắn, tiếp đó là một cú vào mũi.
Anh chiến đấu với toàn bộ sức lực, khóa hai tay hắn ra sau lưng đến khi hắn buộc phải buông con dao xuống.
“Mày chẳng có gì hết”, Strathland gầm gừ. “Và mày sẽ tức đến chết khi biết tao đã có cô ta trước.”
Lời nói này chỉ đổ thêm dầu vào cơn thịnh nộ của Paul, đẩy anh quá giới hạn của bạo lực. Ngón tay anh dính đầy máu sau khi nện thẳng vào mặt và bụng gã bá tước. Dù Strathland cố vùng vẫy để thoát ra nhưng Paul nhanh chóng túm được hắn.
Vì cha tao, anh thầm nghĩ lúc lăn sang, kẹp cổ hắn từ phía sau. Ý muốn báo thù sôi sục biến thành lòng căm hờn lạnh lẽo. Đây chính là thời khắc anh chờ đợi… chứng kiến hơi thở của kẻ thù dần rời khỏi hắn.
Vì Juliette, anh nghĩ. Anh vắt kiệt sự sống khỏi gã bá tước bằng cách ép chặt khuỷu tay vào cổ hắn. Strathland vật lộn dữ dội, kéo tay Paul ra. Dần dần, cơ thể hắn lả đi vì thiếu không khí.
“Paul, dừng lại”, Juliette kêu lên.
Anh không muốn dừng lại. Anh muốn ép cạn không khí của hắn đến khi chẳng còn gì để ép nữa. “Hắn đáng phải chết sau những gì gây ra cho em. Cho tất cả chúng ta.”
“Giết ông ta sẽ chỉ khiến chúng ta rơi vào kiện tụng”, cô nói. Và tiến lên, chạm vào cánh tay anh, quỳ xuống bên cạnh. “Em sẽ không để họ treo cổ anh vì tội giết người. Hãy buông tay ra trước khi ông ta chết.” Ngón tay cô lướt trên vai anh, và dù không muốn ban phát bất kì lòng thương hại nào, sự lên án không lời trong mắt cô khiến anh phải tuân theo.
Tuy lúc này Strathland đã bất tỉnh, mũi chảy máu, có vẻ vài xương sườn đã bị gãy, nhưng dường như vẫn chưa đủ. Khao khát được cắt cổ hắn hay bắn một viên đạn vào đầu hắn vẫn quá mạnh mẽ. Chứng kiến hắn chạm vào Juliette đã khơi lại mối thù cũ.
“Anh sẽ không để hắn lại đây”, Paul kiên quyết. “Hắn phải trả giá cho những việc đã làm.”
“Chắc chắn. Nhưng em biết có một cách tốt hơn bắt ông ta phải trả giá mà không cần chúng ta ra tay.” Cô cúi xuống nhặt lưỡi dao bị rơi cùng khẩu súng lục. Cain xuất hiện từ chỗ ẩn nấp, cô đưa cho anh ta đám vũ khí đó. Cùng lúc, hai gã đã bắt giữ Paul vội vã đi tới.
“Đừng cử động”, Cain cảnh báo. Ngay lúc chúng nhìn thấy gã bá tước bất tỉnh đã vội vàng giơ tay đầu hàng. “Hãy làm những gì anh muốn với Bá tước Strathland”, một tên nói. “Tôi không bận tâm nếu ông ta có chết.”
Tên còn lại hất đầu về phía cửa, âm thầm đề nghị được rời đi. Cain bước sang một bên và thả cho chúng đi.
Paul lại gần cha Juliette, kiểm tra vết thương. Không quá nguy hiểm, viên đạn chỉ sượt qua bắp chân. Anh chỉnh lại cái băng tạm thời, định sẽ chữa trị khi họ đưa cha cô về nhà.
“Em muốn xử lý Strathland thế nào?”, anh hỏi vợ. Ý tưởng nhân từ với tên khốn này là không thể chấp nhận được.
“Đưa ông ta tới vùng hẻo lánh nhất của Scotland, ném ông ta ở nơi nào không có nước”, Juliette đề nghị. “Ông ta sẽ không thể sống sót.”
Paul liếc sang cha cô đang nhăn mặt vì đau. Ông gật nhẹ, đồng tình với con gái. “Đó là kế hoạch khả thi.”
“Vậy nếu hắn ta vẫn sống thì sao?”, Paul vặn lại. “Hắn sẽ không dừng lại đến khi trả thù tất cả chúng ta.”
“Nhìn ông ta kìa”, cô nói. “Ông ta không còn len để bán, chủ nợ sẽ tịch thu ngôi nhà này. Ông ta chẳng còn gì nữa. Cho dù sống sót, ông ta cũng sẽ sống những ngày còn lại trong nghèo đói.”
Tuy lời nói của cô rất hợp lý, nhưng vẫn không đủ để chuộc lại tội lỗi của gã bá tước. “Tại sao em có thể thương xót hắn?”, anh gặng hỏi. “Sau những gì hắn đã làm.”
“Bởi vì nếu ông ta chết trong tay anh, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng. Em yêu anh và sẽ không để anh phải chịu đau khổ bởi những điều hắn gây ra cho chúng ta. Em muốn anh sống, Paul. Nhất là bây giờ.” Cô lao vào vòng tay anh và ôm thật chặt.
Anh vuốt tóc cô, đặt tay lên eo cô như đang âm thầm hỏi. Tuy vẫn còn quá sớm để khẳng định, anh nghi ngờ cô đã bị lỡ kỳ kinh nguyệt. Nếu cô có thai, tức là cô đã giao phó cuộc sống của cô và đứa trẻ cho anh. Không gì quan trọng bằng nhiệm vụ giữ cho cả hai sống sót.
“Chúng ta sẽ cùng nhau quay về Edinburgh. Chỉ anh và em”, Juliette hứa hẹn. Cô lùi lại, trong đôi mắt cô, anh nhìn thấy niềm khao khát. “Em tin anh sẽ giữ an toàn cho em.”
“Anh xin thề, anh sẽ không bao giờ để bất cứ chuyện gì xảy ra với em.”
Cô nắm tay anh, nhìn thẳng vào mắt anh. “Hứa với em, anh sẽ không can thiệp vào cảnh tha hương của Strathland. Em cần anh ở cùng em.” Cô kiễng chân, thì thầm vào tai anh, “Và nếu em chết trong khi sinh, em muốn anh ở đó vì con chúng ta”.
Anh cứu được sáu người. Ngoài người đàn ông đã chảy máu đến chết, còn một người bị chết vì nhiễm trùng máu. Mẹ anh không có cách nào lấy viên đạn ra, nhưng Paul cảm giác như anh đã chiến đấu với thần chết và chiến thắng. Anh hầu như không ngủ trong suốt ba ngày qua. Mặc dù tâm trí và cơ thể anh hết sức căng thẳng, mệt mỏi, ý thức của anh vẫn rất tỉnh táo và sắc sảo.
Đêm đã gần tàn, làn ánh sáng vàng nhạt đã lờ mờ hiện ra trên nền trời tím thẫm. Hôm nay, anh mang theo một con ngựa, cảm giác thật sảng khoái khi cưỡi nó chạy dọc theo ranh giới lãnh địa của công tước, cố gắng giải tỏa căng thẳng. Anh ước lúc này có Juliette ở đây, anh sẽ cưỡi ngựa cùng cô, đưa cô lên đỉnh núi và đặt cô nằm trên thảm cỏ.
Tuy đêm nào anh cũng về với cô nhưng lúc đó cô đã đi ngủ, cuộn tròn người trong chăn. Anh không chạm vào cô và rời đi trước bình minh vào sáng hôm sau.
Cha cô không hài lòng khi biết họ đã kết hôn. Nam tước Lanfordshire không hề nổi giận hay đe dọa gì. Ngược lại, ông chỉ im lặng, sự phản đối của ông được thể hiện rõ vào những dịp hiếm hoi khi họ đi lướt qua nhau.
Không phải là vấn đề tiền bạc hay địa vị. Không, bất chấp những tài sản thừa kế của anh, ông nam tước dường như đã xem xét qua sự giàu có mới của con trai người nông dân, anh ta có vẻ cảm thấy thoải mái với cương vị bác sĩ hơn là một quý tộc. Một tử tước sẽ không bao giờ làm bẩn tay mình theo cách Paul đã làm. Nhưng tước hiệu đối với anh chỉ là… một từ ngữ. Không phải là một rào cản xã hội ngăn cản anh giúp đỡ người khác. Anh không biết liệu có lúc nào cha Juliette đã từng chấp nhận mình không. Hay còn vấn đề nào khác nữa.
Anh dừng ngựa ở Eiloch Hill, ngoài phạm vi ngôi nhà của công tước. Một cái cây lớn với tàng lá rậm rạp, cành cây to dày in bóng trên nền đất. Cha anh đã chết ở đây, trên đỉnh đồi này.
Rất nhiều lần, Paul ước ao có thể quay lại thời điểm còn là một cậu bé và thay đổi quyết định lúc đó. Một đêm liều lĩnh đã kết thúc tất cả. Nếu không có sự hy sinh của cha anh thì có lẽ chính là cơ thể anh đã bị treo lơ lửng ở cái cây này.
Anh xuống ngựa, leo lên đỉnh đồi, từng bước đi nặng trĩu vì hối tiếc. Khi lên tới chỗ cây sồi lớn, anh áp tay vào lớp vỏ xù xì. Và anh tưởng như bàn tay cha anh đang đặt lên vai mình, Kenneth nói với anh bằng giọng rất trầm.
Một ngày nào đó, con sẽ ghi dấu ấn của con trên thế giới, con trai. Hãy chắc chắn rằng khi nhìn lại toàn bộ cuộc đời, con sẽ cảm thấy tự hào vì những điều đã làm.
Anh mong ước cha mình vẫn còn sống cho đến hôm nay. Không nghi ngờ là Kenneth sẽ mỉm cười nếu biết Paul đã kết hôn với Juliette. Cha anh luôn luôn yêu quý cô.
Và cho dù Kenneth chưa một lần tiết lộ về quá khứ của ông, nhưng Paul hiểu tại sao cha anh lại từ bỏ nhiều đến thế. Ông yêu vợ đủ để từ bỏ mọi thứ vì bà. Đôi khi anh bắt gặp cha mẹ mình thì thầm với nhau, thậm chí còn nắm tay nhau nữa. Hình ảnh đó mang lại cho anh cảm giác an toàn, biết rằng anh được yêu thương và rằng cha mẹ anh rất yêu nhau.
Anh sẽ làm tương tự như vậy với Juliette, nếu cũng rơi vào tình huống đó.
“Bác sĩ Fraser”, có tiếng gọi từ phía sau. Paul quay lại và nhận thấy năm gã đàn ông đang tới gần. Tất cả đều trang bị vũ khí và một tên còn mang theo sợi dây thừng. Dù không nhận ra bất kỳ kẻ nào, nhưng tên dẫn đầu nói giọng Anh.
“Bá tước Strathland cử chúng tôi tới mời anh. Ông ấy muốn nói chuyện.”
Paul không trả lời và nghi ngờ Strathland còn muốn nhiều hơn một cuộc nói chuyện từ anh. “Ông ta có thể tới và đề nghị thăm viếng vào sáng mai. Tôi đang ở cùng Nam tước Lanfordshire.” Ánh mắt anh quét ra xung quanh, tìm kiếm dấu hiệu người của ngài công tước hay một lối thoát. Không nghi ngờ là ngay giây phút anh di chuyển theo bất kì hướng nào, bọn chúng cũng sẽ lập tức truy đuổi theo hướng đó. Câu hỏi là chúng có giết anh không.
Paul cho là anh sẽ cảm thấy sợ hãi hoặc khẩn cấp. Ngược lại, anh trầm ngâm, như thể đã mong đợi chuyện này.
“Bá tước Strathland muốn gặp anh tối nay tại nhà ông ấy. Chúng tôi sẽ hộ tống anh”, gã ta đáp. “Tôi là quản lý mới của ông ấy, Charles Davenport.”
Davenport tỏ ra cứ như Paul được mời tới dùng trà thay vì chui đầu vào chỗ chết.
“Thứ lỗi cho tôi nhưng tôi muốn về nhà với vợ mình”, Paul nói. “Nhưng nếu Strathland muốn nói chuyện thì tôi cũng không ngại quay lại vào buổi sáng.” Bọn chúng đồng loạt rút vũ khí và áp sát anh.
“Bá tước Strathland cũng muốn gặp cô ấy”, Davenport nhận xét. “Chúng tôi có thể hộ tống cả hai người.”
“Mày không được đến gần vợ tao”, Paul gầm gừ, sải bước về phía trước. Anh không quan tâm chuyện chết tiệt gì xảy ra với bản thân, nhưng nếu chúng dám đe dọa Juliette, anh sẽ không ngần ngại bảo vệ cô.
Hai gã cố túm lấy anh, nhưng Paul giật mạnh thoát ra. Anh vung tay, đấm mạnh vào mũi tên đầu tiên. Mặc dù cú đấm của anh bay thẳng vào mũi, khiến gã chảy máu, tên thứ hai cũng đấm vào bụng Paul ngay lúc đó. Không khí bị ép hết khỏi phổi anh, Paul thở hổn hển.
Anh chống trả dữ dội, nhưng chỉ một lát sau, anh nhận ra tốt nhất nên chờ cơ hội và tiết kiệm sức lực. Bọn chúng đông hơn và giả vờ đầu hàng có lẽ là chiến thuật hữu ích hơn. Một gã giật tay anh ra sau, trong khi gã khác tiến lên với sợi dây thừng. Paul uốn cong cổ tay, vùng vẫy trong lúc chúng trói anh, cố gắng nới lỏng sợi dây.
Anh không nhìn thấy cú đánh phía sau và dần chìm vào bóng tối.
Ánh nắng lọt qua giữa hai tấm rèm và xuyên vào mắt cô, Juliette sờ sang bên cạnh thấy giường trống không. Paul không ở đó. Dù cố tự nhủ rằng có lẽ anh đang chăm sóc nhiều người bị thương hơn, nhưng cô vẫn có cảm giác ớn lạnh là có chuyện không hay. Cho dù phải đi cả tiếng đồng hồ, anh cũng luôn trở về. Cô có thể tỉnh giấc và nhận thấy anh đang ôm mình, cô rất thích cảm giác dễ chịu từ cái ôm đó.
Lúc ngồi dậy, cả căn phòng chao đảo và mắt cô đầy sao. Cố nén cảm giác chóng mặt, cô với lấy cái áo choàng, kéo rèm ra. Muộn hơn cô tưởng rất nhiều, đã gần giờ sáng. Cô quay sang nhìn cái gối của Paul, vẫn phẳng phiu và nằm ngay ngắn ở chỗ cũ.
Anh ấy đã không về nhà đêm qua.
Cô rung chuông gọi bà Larson, cần phải mặc quần áo, rồi đột nhiên, dạ dày cô cuộn lên với cảm giác buồn nôn. Ôi Chúa ơi! Cô biết cảm giác này. Sự quen thuộc như một đòn giáng thẳng vào cô, bởi cô biết như thế có nghĩa là gì. Cô quỳ sụp xuống, với lấy cái chậu, nôn vào đó. Chẳng có gì trong dạ dày cô, nhưng không thể dừng được cơn buồn nôn. Lúc nôn xong, cô nằm áp má xuống nền gỗ.
“Tiểu thư Juliette, tôi vào được chứ?”, giọng nói vui vẻ của bà quản gia vang lên.
Nếu cô nằm im thì dạ dày có lẽ sẽ không cuộn lên nữa.
“Được”, cô cố gắng trả lời.
Lúc cánh cửa bật ra, bà Larson vội vã đi vào. “Ôi, cô bé tội nghiệp. Chuyện gì thế? Cô bị ốm à?”
Juliette cố gật đầu một cái, cảm giác như thể không dám nhấc đầu lên.
“Chà, bây giờ, để tôi xem liệu chúng ta có thể đưa cô trở lại giường không”, người quản gia nói. “Dựa vào tôi để tôi đỡ cô lên.”
Juliette làm theo, căn phòng lại chao đảo dưới chân cô. Lúc xoay xở ngồi lên giường, cô cúi thấp đầu, hít vài hơi thật sâu.
“Những lúc như thế này thì kết hôn với một bác sĩ quả thật là tốt”, bà Larson bình luận. “Bác sĩ Fraser đâu?”
“Cháu không biết. Đêm qua anh ấy không về phòng.” Cô tiếp tục cố an ủi bản thân rằng không có chuyện gì, nhưng trực giác vẫn ớn lạnh vì sợ hãi.
Bà quản gia đổ nước vào chậu rửa mặt và mang theo một cái khăn ẩm. “Tôi sẽ hỏi xem có ai thấy cậu ấy đêm qua không. Có lẽ cậu ấy ngủ ở nhà mẹ nếu lúc đó đã quá muộn.”
Nhưng Juliette không tin. Cô cần phải gặp anh để biết anh có ổn không. Bà quản gia đưa cho cô một chiếc khăn mát lạnh, cô lau mặt, hi vọng làm dịu đi nỗi sợ hãi.
“Liệu có thể mang cho cháu vài lát bánh mì nướng không?”, cô hỏi. “Chỉ nguyên bánh mì thôi ạ, làm ơn đi.”
Khuôn mặt bà quản gia cau lại. “Trông cô có vẻ hơi tiều tụy, Phu nhân Falsham.” Một nụ cười nhẹ nở trên môi bà. “Tôi không nói dối cô. Tôi thích gọi cô như thế. Bác sĩ Fraser là một chàng trai tốt, và bây giờ cậu ấy còn là một tử tước… Sao nhỉ? Đơn giản là điều đó thật hoàn hảo.” Ánh mắt bà hạ thấp dần. “Nếu bụng cô cồn cào sáng nay, tôi đoán là không lâu nữa cô sẽ có một em bé kháu khỉnh để bồng bế. Đám cưới nhanh chóng của cô là dấu hiệu có nhiều con cái.” Bà ta vỗ vỗ tay Juliette. “Có khả năng lắm chứ, cô có nghĩ thế không?”
Cô không trả lời. Thật không may là chuyện đó ngày càng có vẻ khả thi hơn. Ngay lúc này, cô muốn nằm cuộn tròn như quả bóng trên giường. Đây cũng là điều cuối cùng cần làm nếu cô có em bé thật và mong đợi đứa trẻ đó. Cô phải tìm được Paul.
“Nếu bà giúp cháu mặc đồ, cháu sẽ ăn chỗ bánh mì mà bà chuẩn bị trước khi cháu đi tìm chồng mình.”
“Tôi sẽ làm ngay đây, thưa phu nhân.” Bà Larson giúp cô mặc áo choàng dài bên ngoài áo nịt ngực và áo lót màu xanh tươi sáng cô đã chọn. Đây là chiếc áo choàng mới mà Paul mua cho cô, màu trắng điểm những bông hoa nhỏ màu xanh. Thắt lưng cao và đường viền cổ bám sát vào cơ thể, kết hợp với khăn choàng bằng sa tanh màu xanh. Cô đeo găng và hoàn thành các bước mặc đồ, dù phải mất vài lần dừng lại, hít thật sâu để ngăn cản cơn chóng mặt.
Nhưng lúc xuống bàn ăn sáng, cô thấy Cain Sinclair đang nói chuyện với mẹ cô. Vẻ mặt lo lắng của anh ta đã chứng thực cho nỗi sợ hãi tồi tệ nhất của cô. “Anh ấy đâu?”, cô gặng hỏi, vội vã tiến về phía trước.
“Người của Strathland đã phục kích cậu ấy đêm qua. Jonah, anh trai tôi đã thấy chúng rời đi và báo cho tôi.”
“Anh ấy còn sống chứ?”, cô vội hỏi. Tiếng ong ong vang lên trong tai khiến cô phải nắm chặt thành ghế. “Nói cho tôi là anh ấy không chết đi!” Cô thậm chí chẳng thể suy nghĩ được rõ ràng, chuyện đó thật khủng khiếp. Tuy mới chỉ kết hôn với Paul một thời gian ngắn, nhưng cô đã yêu anh từ rất lâu rồi. Anh ấy không thể chết như thế được.
Nét mặt nhẫn nhịn của Cain làm cho cô không yên lòng. Đầu gối mềm nhũn và cô ngồi sụp xuống ghế, hai tay run rẩy. “Nói cho tôi biết!”
“Tôi không biết chuyện gì xảy ra, nhưng chúng tôi sẽ đi tìm hiểu. Hãy ở lại đây, Phu nhân Falsham.” Ánh mắt anh ta rực cháy nhìn thẳng vào mắt cô. “Đừng can thiệp cho đến khi chúng tôi đưa cậu ấy trở về.”
Cô nhìn anh ta chằm chằm và tự hỏi sao mình có thể chờ đợi trong bốn bức tường này khi mà anh ta xông pha để cứu chồng mình. Và rồi thì sao? Strathland đã không còn lý trí và trở nên điên loạn. Hai người bọn họ sẽ công kích nhau cho đến khi một người phải chết.
Chuyện này phải kết thúc.
Nếu Paul giết Strathland, anh sẽ bị buộc tội giết người. Một bá tước có cấp bậc cao hơn tử tước và hậu quả sẽ rất nghiêm trọng. Nhưng cô không thể sống thế này lâu hơn nữa, chạy trốn khỏi người đàn ông đã lấy đi của mình rất nhiều thứ. Bá tước đã tước đoạt sự trinh trắng của cô và chỉ mang lại đau khổ cho cô. Cô sẽ không cho phép hắn ta làm tổn thương Paul. Nếu có người phải đối mặt với Strathland thì người đó chính là cô.
“Tôi sẽ không ở đây”, cô bảo Cain. “Tôi sẽ đi cùng anh. Tôi phải tự mình trả mối thù này.” Cô hầu như không bận tâm rằng mình đang mạo hiểm tính mạng của bản thân. Đã đến lúc lấy lại mọi thứ.
“Không, cô không được đi”, Cain phản đối. “Hắn ta sẽ dùng cô để uy hiếp Paul.”
Anh ta sẽ không lắng nghe cô. Vờ đồng tình sẽ dễ dàng hơn là tốn thời gian tranh cãi vô ích. Thay vào đó, cô cố tỏ ra thành thực nhất có thể. “Hãy đi đi và giúp đỡ Paul”, cô nói. “Tôi sẽ không can thiệp.”
Và cô sẽ không. Cô có mục đích riêng để đề nghị thăm viếng Strathland. Cô tin tưởng Sinclair sẽ cứu thoát chồng cô. Lần này, cô sẽ làm cho gã bá tước hiểu rõ sự thật rằng hắn ta không còn quyền lực nào với cô hay gia đình cô nữa.
Lúc Cain đi, cha cô bước tới trước mặt cô. “Ta biết nét mặt con là gì, Juliette.”
Cô không nói gì, chờ đợi ông liệt kê mọi lý do vì sao cô đi lại là sai lầm. Có khả năng ông sẽ cố nhốt cô trong phòng như thể cô vẫn là một cô gái nhỏ.
“Paul là chồng con”, cô kiên quyết. “Anh ấy là người con yêu, và con sẽ không ngồi im mà chẳng làm gì.”
“Ta không yêu cầu con đứng sang một bên.”
Lời nói của ông khiến cô giật mình, ông ra hiệu cho cô ngồi xuống. “Nhưng ta đã trải qua nhiều năm lên kế hoạch cho các trận chiến. Ta tự hỏi liệu con có cho phép sự giúp đỡ của người cha này trong trận chiến của riêng con không?”
Ở đầu kia căn phòng, cô bắt gặp Beatrice đang nhìn chăm chú, nét mặt bà mềm đi. Mẹ cô bước tới cạnh chồng và đặt tay lên vai ông. “Henry, cảm ơn anh.”
Ông ho nhẹ. “Ta biết ta đã không ở đây lúc các con lớn lên. Ta đã bỏ lỡ rất nhiều thứ. Không được chứng kiến con từ một cô bé trở thành một phụ nữ. Và bây giờ là một người vợ.”
“Con không hiểu tại sao Strathland lại không để chúng ta yên”, cô nói. “Tại sao ông ta không chịu từ bỏ?”
“Có một vài người không thể chấp nhận thất bại. Họ sẽ hủy hoại mọi thứ với hy vọng đạt được thứ mà họ mong muốn nhất.”
Mẹ cô ngồi đối diện với cả hai. “Mẹ sẽ là người đầu tiên thừa nhận rằng mẹ không chấp nhận cuộc hôn nhân của con lúc mới biết chuyện đó. Mẹ cũng không tin Charlotte khi dì ấy nói với mẹ về tước hiệu của bác sĩ Fraser.”
Beatrice hít thật sâu và nói tiếp, “Nhưng lúc mẹ chứng kiến cách cậu ấy nhìn con, mẹ biết rằng cả hai con đều xứng đáng được hạnh phúc.”
Henry nhìn vợ, gật đầu. “Ta đồng ý với con là Strathland nên để chúng ta được yên ổn. Và ta nghĩ mình biết cách để có được điều đó. Mà không cần giết ông ta”, ông nói thêm. “Điều cuối cùng chúng ta cần lúc này là một vụ cáo buộc giết người.”
Juliette nghiêng sang ông hỏi. “Cha có ý tưởng gì ạ?”
“Mày sẽ chết, biết không”, giọng Strathland ngọt xớt như thể hắn đang tận hưởng từng giây phút bắt giữ Paul. “Sau khi cô ta đến.”
Paul uốn cong cổ tay, cố làm lỏng sợi dây hơn nữa. Anh không thể tự thoát ra được khi có hai gã đứng canh sau lưng. “Juliette sẽ không đến. Cô ấy biết làm gì tốt hơn là mạo hiểm đến đây.”
“Ngay cả đến cứu sống mày sao?” Gã bá tước ngẫm nghĩ. “Tao đã báo tin cho cô ta sáng nay. Tao nghĩ cô ta sẽ rất nhanh chóng có mặt ở đây.”
Paul không nói gì, xem xét xung quanh. Chỉ có một cánh cửa dẫn ra khỏi phòng khách ở phía sau tên bá tước. Hai gã đứng sau lưng anh đều có dao. Anh suy tính từng khả năng, biết rõ anh phải hạ gục hai gã này trước khi có thể vượt qua bá tước.
“Tao đã thưởng thức cô ta, mày biết chứ?” Tiếng chế nhạo của Bá tước Strathland vang khắp căn phòng, Paul nắm sợi dây thật chặt, tưởng tượng ra chúng siết hết không khí ra khỏi phổi hắn. “Cô ta đã vùng vẫy chống lại nhưng tao đã đè cô ta xuống. Và khi tao ở bên trong, cô ta rất ẩm ướt. Cô ta muốn cái tao đã cho cô ta.”
“Cô ấy không bao giờ muốn mày.”
“Cô ta cũng không muốn mày”, tên bá tước đáp. “Mày thật đáng khinh, cố gắng tán tỉnh cô ta bằng những lời dối trá. Mày không phải là tử tước. Mày chẳng là gì, chỉ là con trai của một thằng nông dân chẳng có một xu dính túi.”
Hắn đã sai nhưng Paul không buồn chữa lại. “Và như thế cho thấy điều gì về mày? Cô ấy thà lấy một nông dân không một xu dính túi hơn là một bá tước. Có vẻ cô ấy hoàn toàn không thèm để ý gì đến mày.”
Gương mặt Strathland tối sầm lại, hắn bước ngang căn phòng. Cơn đau nhói xuyên qua người Paul lúc nắm đấm của hắn giáng xuống cằm anh. Anh thấy mùi máu tanh trong miệng, nhưng buộc bản thân phải trừng mắt đối mặt với tên bá tước.
“Tao đã có cô ta trước”, Strathland nhấn mạnh. “Và sau khi mày chết, tao sẽ lại có cô ta.” Nụ cười của hắn hứa hẹn tội ác và Paul đã chịu đựng quá đủ. Anh dò dẫm sợi dây, cuối cùng cổ tay anh cũng được giải phóng. Anh giữ đầu sợi dây trong hai tay, chờ đợi cơ hội tấn công.
“Mày sẽ không bao giờ chạm được vào cô ấy lần nữa.”
Nhưng trước khi anh kịp giải thoát hoàn toàn hai cổ tay và nhào về phía Strathland thì viên quản gia đi vào. “Ông chủ, có một đề nghị thăm viếng gửi cho ngài.”
Strathland vuốt thẳng áo gi lê. “Đấy, mày thấy chưa? Cô ta đến đây, vì tao đã mời cô ta đến.”
Mặc dù viên quản gia không xác nhận người đề nghị là Juliette, Paul cũng không định ngồi chờ đến khi Strathland quay lại. Ngay khi hắn ta biến mất khỏi căn phòng, Paul ném sợi dây xuống, đâm bổ vào gã đứng bên trái. Anh giật lấy con dao của gã và đâm xoáy ra khi gã thứ hai lao vào.
Có tiếng thủy tinh vỡ ở bức tường phía xa, nhưng Paul đang bận bịu dùng một tên như lá chắn lúc anh chống trả tên kia.
Anh đẩy gã ta về phía trước khiến hai tên ngã chồng lên nhau. Ở phía bên kia căn phòng, một cửa sổ bị đập vỡ kính và mở ra. Cain Sinclair gọi, “Fraser, chạy về hướng này!”.
Paul đấm vào tai của một tên và gã ta sụp xuống. Không dừng lại, anh vội vã chạy về phía cửa sổ đang mở, tránh những mảnh thủy tinh vỡ trên thảm. Anh đẩy cửa sổ mở rộng hơn, quăng chân bước qua bậu cửa.
“Tôi không cần anh giúp”, anh bảo Sinclair. “Đừng nói với tôi là anh ngớ ngẩn đủ để mang vợ tôi đi cùng đấy!”
“Tôi đã cảnh cáo cô ấy ở lại nhà. Tôi không biết liệu cô ấy có nghe theo hay không.”
Paul bật ra tiếng chửi rủa, nắm chặt gờ cửa và nhảy xuống dưới. “Tôi cầu Chúa là cô ấy nghe theo.” Anh không thể tưởng tượng điều gì mang Juliette đến đây, sau mọi chuyện Strathland đã gây ra cho cô.
“Chúng ta vẫn chưa xong việc ở đây”, anh cảnh báo Cain. “Đến khi tôi biết cô ấy an toàn.”
“Tôi cũng cho là thế.” Sinclair dẫn anh ra ngoài, lần theo những bức tường. “Có một lối vào từ bếp.”
“Tại sao anh nghĩ chúng ta sẽ vào trong mà không bị bắt gặp?”
“Ồ, chẳng nghi ngờ gì là chúng ta sẽ bị bắt gặp. Nhưng những người hầu bếp không ưa Strathland. Tôi nghĩ họ cũng muốn hắn phải nhận được thứ hắn đáng được hưởng.”
“Tôi cũng thế.” Paul với lấy lưỡi dao mà anh đã lấy từ một trong hai gã bảo vệ của Strathland, rồi đi theo Cain vào bếp, nắm chặt chuôi dao trong tay. Đã đến lúc kết thúc mọi chuyện.
Juliette đứng ở tiền sảnh, nhìn thẳng vào mắt Strathland trong khi cha cô đứng phía sau. Sự hiện diện im lặng của ông mang lại cho cô sự khích lệ không ngờ. “Bá tước Strathland, tôi tới tìm chồng tôi. Tôi tin là anh ấy đang ở đây.”
“Thực sự là thế, thưa bà Fraser.” Giọng hắn ta hằn học, như thể hắn không mong cô vẫn tiếp tục là một người vợ lâu hơn nữa. “Bác sĩ Fraser đã xâm phạm tài sản của tôi.”
“Là Phu nhân Falsham”, cô chữa lại. “Và tôi hoàn toàn không tin có chuyện đó.” Thực tế, cô biết nó không xảy ra nhưng Strathland có xu hướng nói dối.
Gã bá tước nhìn sang cha cô. “Ngài Lanfordshire, lý do gì xui khiến ngài tới đây thế?”
“Để trông chừng con gái tôi, tất nhiên rồi”, ông đáp. “Thật không thích hợp cho con gái tôi khi đề nghị thăm viếng một quý ông chưa lập gia đình mà không có hộ tống phù hợp.”
Juliette gửi cho cha cô một cái nhìn biết ơn. “Bây giờ, nếu ông vui lòng đưa chồng tôi ra đây, chúng ta có thể thu xếp chuyện này.”
“Thật sao? Vậy chúng ta sẽ làm thế nào? Những người nông dân mà cô đang bảo vệ phải chịu trách nhiệm cho kho len bị đốt của tôi.”
“Giống như ông phải chịu trách nhiệm cho ngôi nhà bị cháy của chúng tôi sao?”, cô phản bác lại. “Chuyện xảy ra với len của ông không liên quan đến chúng tôi. Ông tự gây ra chuyện đó.”
Nét mặt Strathland lạnh lùng. “Tôi có bằng chứng ngược lại. Chồng cô đã tham gia vào vụ cháy.”
“Đó là lời nói dối”, cô khẳng định. “Chúng tôi không ở Ballaloch khi đám cháy xảy ra.”
Nhưng từ cái nhìn đen tối trên khuôn mặt hắn ta, cô có thể hiểu hắn không tin cô. Trong tâm trí thối nát của mình, hắn muốn đổ lỗi tất cả cho Paul. “Cậu ta sẽ phải ra tòa và bồi thường mọi thiệt hại cho tôi.” Giọng ông ta lạnh nhạt, nét mặt hằn lên vẻ cay đắng.
“Thôi nào, Juliette”, cha cô lên tiếng. “Ông ta sẽ không thả tử tước Falsham đâu, vậy chúng ta cũng phải mau chóng chuẩn bị vụ kiện của mình.” Ông khoanh tay và Juliette rất biết ơn sự can thiệp của ông. Tuy cô không muốn để Paul lại đây, nhưng đó là một phần kế hoạch của cha cô và cô tin tưởng ông.
“Các người sẽ không đi đâu hết”, Strathland nói. “Chúng ta vẫn chưa thảo luận xong về các điều kiện.”
“Có lẽ là ông chưa xong, nhưng tôi thì xong rồi”, cô phản đối, xoay người bước đi cùng cha mình. Nhưng trước khi kịp bước tiếp bước thứ hai, cô cảm giác có chuyển động sau lưng. Cô liếc nhìn lại thì thấy Strathland cho tay vào túi áo khoác. Một khẩu súng lục lấp lánh trong ánh sáng và hắn ta bóp cò. Cha cô ngã sụp xuống sàn, máu túa ra từ chân ông.
Cô hoảng hốt kêu lên, nhào tới cạnh ông, cuống quýt lôi ra chiếc khăn tay. Cô không bao giờ nghĩ Strathland lại bắn một người trong gia đình cô và cơn thịnh nộ của cô tăng lên gấp ba lần. Sao ông ta có thể chứ? Cô cố cầm máu bằng chiếc khăn, nhưng lúc cô chạm vào vết thương ở bắp chân trái của ông, cha cô đã gần như bất tỉnh. Lạy Chúa, ông sẽ không sao chứ? Cơn hoảng loạn gầm thét trong cô. Ông không thể bị thương như thế này. Không phải bởi bàn tay Strathland.
“Tại sao ông lại làm thế?”, cô gặng hỏi.
“Để chứng minh một điều”, Strathland bình thản nói, lắp một viên đạn khác. “Rằng tôi không cho phép cô kiểm soát tôi bằng bất cứ hình thức nào.” Hắn ta duỗi thẳng tay, vẫy cô. “Bây giờ cô sẽ đi cùng tôi. Chúng ta sẽ nói chuyện với gã tự xưng là chồng cô.”
“Anh ấy là chồng tôi”, Juliette nói, vẫn đang cố cầm máu. Tâm trí cô quay ngược về thời điểm mà Paul không thể cứu được người nông dân bị thương và cô thầm cầu nguyện cha mình sẽ không rơi vào trường hợp tương tự. Ông bị trúng đạn ở bắp chân và cô không nghĩ là nó quá nặng. Nhưng viên đạn đã xé rách da thịt ông.
“Cô đã sai lầm khi kết hôn với Fraser. Cô thuộc về tôi và luôn luôn là thế”, gã bá tước bình tĩnh nói. “Và không lâu nữa, tôi sẽ không cho phép cô tự ra quyết định. Cô sẽ làm như tôi ra lệnh nếu còn quan tâm đến mạng sống của những người mình yêu quý.”
Cơn thịnh nộ bị dồn nén tràn ngập trong các mạch máu của cô. Sự kiêu ngạo của hắn ta là không có giới hạn. “Tôi sẽ không bao giờ thuộc về ông, Bá tước Strathland. Không bao giờ.”
“Cô sẽ thuộc về tôi”, hắn nhấn mạnh. “Trừ khi cô muốn chồng cô phải chết trong đau đớn.” Biểu hiện tự mãn tiết lộ ý định của hắn ta. Hắn hoàn toàn có ý định tra tấn Paul đến chết cho đến khi cô làm theo chính xác những gì hắn ra lệnh.
Người đàn ông này đã giật dây cuộc sống của cô quá lâu, ép buộc cô phải làm theo ý muốn của hắn. Cô đã sống trong bóng tối của sợ hãi, đánh mất bản thân và giấc mơ của mình. Và đột nhiên, cô nhận ra sự điên rồ ẩn bên dưới hắn. Hắn mạnh hơn nhờ kiểm soát người khác, tin rằng như thế sẽ càng giúp hắn có vị thế cao hơn. Nhưng cô không thể tiếp tục trò chơi này lâu hơn nữa.
“Không!” Cô đứng lên, nhìn thẳng vào mắt hắn. “Tôi sẽ không để mình bị lợi dụng như thế. Ông không có quyền lực gì với tôi.”
“Thật sao?” Hắn nhấc khẩu súng, hất đầu về phía cha cô.
Không. Hắn sẽ không bắn. Thật lạ lùng, nỗi sợ hãi của cô tan biến. Bá tước Strathland có thể thực sự kéo chốt. Nhưng kết thúc mạng sống của họ sẽ không mang lại ích lợi gì.
Chậm rãi, cô tiến một bước về phía hắn. “Ông có thể bắn tôi, nếu muốn. Và rồi ông sẽ chẳng có gì hết.” Thêm một bước nữa, đến khi mũi súng chĩa thẳng vào tim. Cô nín thở, buộc mình phải lừa gạt. “Tôi không sợ chết.”
Sự thật không phải thế, nhưng nếu hắn bất chấp tất cả để dụ cô đến đây, có lẽ hắn không định giết cô. Lúc này, cô chẳng còn gì để mất khi đương đầu với hắn. Cô sẽ chiến đấu vì mạng sống của chồng mình.
“Tôi thích cách em chiến đấu với tôi”, hắn nói, giọng tràn đầy ham muốn. “Tôi sẽ thả tất cả bọn họ, nếu em chịu đi theo tôi”, hắn nói, ánh mắt cháy rực điên cuồng. “Chỉ cần một lời… và tôi sẽ đưa em đi khỏi đây. Chúng ta sẽ sống ở bất cứ đâu cách xa chỗ này.”
Hắn ta thực sự tin vào chuyện hoang đường rằng hắn sẽ sở hữu cô. Có lẽ chẳng có lý lẽ nào với một người điên cả. “Tôi biết có thể tôi rất… đáng sợ.” Hắn áp tay vào má cô, đôi mắt nâu tối đi vì thèm khát. “Nhưng chỉ vì tôi là người quyết đoán. Tôi sẽ chăm sóc em, còn em ngược lại sẽ học cách yêu tôi. Đặc biệt khi em chấp nhận vị trí là vợ tôi.”
Ánh mắt hắn ta cực kỳ nguy hiểm và nỗi sợ hãi tự động bén rễ. Tay hắn ta trượt xuống cổ cô và ngón tay hắn vuốt ve ở đó.
Cô không nói gì, nhận ra tính kiêu căng của hắn là chìa khóa giải thoát Paul. “Đặt vũ khí xuống đi”, cô nhẹ nhàng nói. “Ông không cần nó.”
“Phải. Tôi không cần.” Hắn đặt khẩu súng xuống, nắm tay, kéo cô sát vào người. Tay hắn nắm vai cô thật chặt, cú sốc do sự đụng chạm của hắn gợi lên hàng ngàn cơn ác mộng trong cô. Juliette nghiến chặt răng ngăn cản nỗi sợ hãi, tự nhắc nhở bản thân rằng cô không chỉ có một mình. Những người khác sẽ giúp cô.
“Tôi đã có em một lần”, gã bá tước sôi nổi. “Em không đủ sức mạnh chống lại tôi.”
Phải, lúc đó thì không. Nhưng bây giờ cô sẽ có đủ.
Cô đưa tay trái ra sau lưng, với tới cái cúc áo cuối cùng vẫn chưa cài. Bàn tay cô chạm vào con dao găm cha cô đã cài ở đó cho cô.
Bằng một động tác mau lẹ, cô chĩa lưỡi dao vào cổ họng hắn. “Nhưng lần này tôi đã mang theo vũ khí phòng thân.”
Vợ anh đang cầm một con dao chĩa thẳng vào họng Strathland. Paul tiếp tục ẩn trong bóng tối, với Cain ở phía đối diện. Cách đó vài bước chân, anh thấy cha Juliette đang giữ một chiếc khăn tay để cầm máu.
Bản năng yêu cầu anh vội vàng lao về trước, kéo Juliette ra trước khi gã bá tước kịp làm tổn thương cô. Nhưng cái nhìn sắc bén của Cain giữ anh lại. Không, lúc này cô đang nắm thế chủ động.
“Cô quá yếu nên không thể giết tôi”, Strathland nói. “Cô sẽ không làm thế.”
“Thật sao?” Juliette ấn nhẹ mũi dao và một dòng máu chảy ra từ cổ Strathland. “Cái chết của ông sẽ giải thoát cho tất cả chúng tôi.”
“Chị tôi biết về con trai chúng ta”, hắn đe dọa. “Nếu tôi chết, chị ta sẽ tuyên bố nó là đứa con bất hợp pháp. Cô nghĩ chuyện gì sẽ xảy ra với nó.”
Cô có chút lưỡng lự không nhận thấy được, tự điều chỉnh bản thân rồi lên tiếng. “Tôi không có đứa con trai nào cả.”
Gã bá tước đứng bất động. “Matthew là tên nó, tôi nói đúng không nhỉ? Và thằng bé được sinh ra sau khoảng gần chín tháng kể từ khi tôi chiếm đoạt cô.”
Tay Juliette bắt đầu run rẩy, và Paul thấy cha cô ngồi dậy. Ông vật lộn để đứng lên, vẫn giữ chặt cái khăn ở chân. Da ông tái nhợt, nhưng giọng nói rất đanh thép. “Ông ta đang nói gì thế, Juliette?”
Cô ấn lưỡi dao, đối mặt với tên bá tước. “Ông có thể tấn công tôi. Nhưng tôi không có đứa con nào hết, không bao giờ.”
“Phu nhân Arnsbury đã hiếm muộn”, hắn lý luận.
“Đã từng”, cô phản đối. “Và tôi thề rằng tôi chỉ có một đứa trẻ duy nhất mà tôi đang mang trong người.” Tay cô áp lên vùng bụng phẳng phiu, phổi Paul đau thắt. Chuyện này xảy ra quá sớm, anh tự hỏi có phải cô đang nói dối để chọc tức tên bá tước hay không. Anh cầu Chúa là cô đang làm thế, bởi anh biết rõ mối nguy hiểm.
Gã bá tước di chuyển quá đột ngột, con dao văng ra khỏi tay Juliette. “Thằng bé là con tôi. Tôi biết thế và sẽ không để nó lớn lên với danh nghĩa con trai của người khác.” Hắn hất mạnh tay khiến Juliette vấp ngã xuống đất. Tuy cô tự động vòng lên bảo vệ trước bụng, Paul lao vào, rút lưỡi dao của anh ra. “Juliette, tránh ra.”
Cô làm theo mà không thắc mắc, cảm thấy nhẹ nhõm khi thấy anh.
“Mày và tao có món nợ cần tính sổ”, anh nói với tên bá tước. Dường như anh đã chờ đợi giây phút này cả cuộc đời. Bây giờ nó đã đến, mục tiêu của anh càng trở nên rõ ràng. Strathland là một lão già với cơ thể to béo. Dù kẻ thù của anh thiếu sự nhanh nhẹn, Paul biết hắn ta có đủ khôn ngoan để tính toán.
Gã bá tước nhào tới khẩu súng, nhưng Paul lao vào hắn trước khi hắn kịp chộp lấy nó. Hận thù và giận dữ gào thét trong người lúc anh túm được Strathland. Đây chính là điều anh muốn – giết chết tên khốn đã gây ra quá nhiều đau khổ. Cả hai vật lộn dữ dội, gã bá tước dù rất khỏe nhưng lại không được mau lẹ cho lắm. Paul thoát ra, ngáng chân gã bá tước, kéo hắn ta xuống. Anh không cảm thấy đau đớn gì lúc đập xuống đất, hoàn toàn bị chi phối bởi khao khát báo thù.
Con dao Juliette làm rơi ở cạnh đó. Anh gần như với tới nó…
Nhưng Strathland đã nhìn thấy trước. Tay hắn nắm chặt chuôi dao, nhưng trước khi kịp đâm xuống, Paul đột ngột vùng lên với tất cả sức mạnh của mình. Anh đấm vào tai hắn, tiếp đó là một cú vào mũi.
Anh chiến đấu với toàn bộ sức lực, khóa hai tay hắn ra sau lưng đến khi hắn buộc phải buông con dao xuống.
“Mày chẳng có gì hết”, Strathland gầm gừ. “Và mày sẽ tức đến chết khi biết tao đã có cô ta trước.”
Lời nói này chỉ đổ thêm dầu vào cơn thịnh nộ của Paul, đẩy anh quá giới hạn của bạo lực. Ngón tay anh dính đầy máu sau khi nện thẳng vào mặt và bụng gã bá tước. Dù Strathland cố vùng vẫy để thoát ra nhưng Paul nhanh chóng túm được hắn.
Vì cha tao, anh thầm nghĩ lúc lăn sang, kẹp cổ hắn từ phía sau. Ý muốn báo thù sôi sục biến thành lòng căm hờn lạnh lẽo. Đây chính là thời khắc anh chờ đợi… chứng kiến hơi thở của kẻ thù dần rời khỏi hắn.
Vì Juliette, anh nghĩ. Anh vắt kiệt sự sống khỏi gã bá tước bằng cách ép chặt khuỷu tay vào cổ hắn. Strathland vật lộn dữ dội, kéo tay Paul ra. Dần dần, cơ thể hắn lả đi vì thiếu không khí.
“Paul, dừng lại”, Juliette kêu lên.
Anh không muốn dừng lại. Anh muốn ép cạn không khí của hắn đến khi chẳng còn gì để ép nữa. “Hắn đáng phải chết sau những gì gây ra cho em. Cho tất cả chúng ta.”
“Giết ông ta sẽ chỉ khiến chúng ta rơi vào kiện tụng”, cô nói. Và tiến lên, chạm vào cánh tay anh, quỳ xuống bên cạnh. “Em sẽ không để họ treo cổ anh vì tội giết người. Hãy buông tay ra trước khi ông ta chết.” Ngón tay cô lướt trên vai anh, và dù không muốn ban phát bất kì lòng thương hại nào, sự lên án không lời trong mắt cô khiến anh phải tuân theo.
Tuy lúc này Strathland đã bất tỉnh, mũi chảy máu, có vẻ vài xương sườn đã bị gãy, nhưng dường như vẫn chưa đủ. Khao khát được cắt cổ hắn hay bắn một viên đạn vào đầu hắn vẫn quá mạnh mẽ. Chứng kiến hắn chạm vào Juliette đã khơi lại mối thù cũ.
“Anh sẽ không để hắn lại đây”, Paul kiên quyết. “Hắn phải trả giá cho những việc đã làm.”
“Chắc chắn. Nhưng em biết có một cách tốt hơn bắt ông ta phải trả giá mà không cần chúng ta ra tay.” Cô cúi xuống nhặt lưỡi dao bị rơi cùng khẩu súng lục. Cain xuất hiện từ chỗ ẩn nấp, cô đưa cho anh ta đám vũ khí đó. Cùng lúc, hai gã đã bắt giữ Paul vội vã đi tới.
“Đừng cử động”, Cain cảnh báo. Ngay lúc chúng nhìn thấy gã bá tước bất tỉnh đã vội vàng giơ tay đầu hàng. “Hãy làm những gì anh muốn với Bá tước Strathland”, một tên nói. “Tôi không bận tâm nếu ông ta có chết.”
Tên còn lại hất đầu về phía cửa, âm thầm đề nghị được rời đi. Cain bước sang một bên và thả cho chúng đi.
Paul lại gần cha Juliette, kiểm tra vết thương. Không quá nguy hiểm, viên đạn chỉ sượt qua bắp chân. Anh chỉnh lại cái băng tạm thời, định sẽ chữa trị khi họ đưa cha cô về nhà.
“Em muốn xử lý Strathland thế nào?”, anh hỏi vợ. Ý tưởng nhân từ với tên khốn này là không thể chấp nhận được.
“Đưa ông ta tới vùng hẻo lánh nhất của Scotland, ném ông ta ở nơi nào không có nước”, Juliette đề nghị. “Ông ta sẽ không thể sống sót.”
Paul liếc sang cha cô đang nhăn mặt vì đau. Ông gật nhẹ, đồng tình với con gái. “Đó là kế hoạch khả thi.”
“Vậy nếu hắn ta vẫn sống thì sao?”, Paul vặn lại. “Hắn sẽ không dừng lại đến khi trả thù tất cả chúng ta.”
“Nhìn ông ta kìa”, cô nói. “Ông ta không còn len để bán, chủ nợ sẽ tịch thu ngôi nhà này. Ông ta chẳng còn gì nữa. Cho dù sống sót, ông ta cũng sẽ sống những ngày còn lại trong nghèo đói.”
Tuy lời nói của cô rất hợp lý, nhưng vẫn không đủ để chuộc lại tội lỗi của gã bá tước. “Tại sao em có thể thương xót hắn?”, anh gặng hỏi. “Sau những gì hắn đã làm.”
“Bởi vì nếu ông ta chết trong tay anh, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng. Em yêu anh và sẽ không để anh phải chịu đau khổ bởi những điều hắn gây ra cho chúng ta. Em muốn anh sống, Paul. Nhất là bây giờ.” Cô lao vào vòng tay anh và ôm thật chặt.
Anh vuốt tóc cô, đặt tay lên eo cô như đang âm thầm hỏi. Tuy vẫn còn quá sớm để khẳng định, anh nghi ngờ cô đã bị lỡ kỳ kinh nguyệt. Nếu cô có thai, tức là cô đã giao phó cuộc sống của cô và đứa trẻ cho anh. Không gì quan trọng bằng nhiệm vụ giữ cho cả hai sống sót.
“Chúng ta sẽ cùng nhau quay về Edinburgh. Chỉ anh và em”, Juliette hứa hẹn. Cô lùi lại, trong đôi mắt cô, anh nhìn thấy niềm khao khát. “Em tin anh sẽ giữ an toàn cho em.”
“Anh xin thề, anh sẽ không bao giờ để bất cứ chuyện gì xảy ra với em.”
Cô nắm tay anh, nhìn thẳng vào mắt anh. “Hứa với em, anh sẽ không can thiệp vào cảnh tha hương của Strathland. Em cần anh ở cùng em.” Cô kiễng chân, thì thầm vào tai anh, “Và nếu em chết trong khi sinh, em muốn anh ở đó vì con chúng ta”.