“Cậu thật sự nguyện ý giúp tôi?” Giọng quỷ âm u, phát ra từ miệng A Vưu, hai mắt dại ra, biểu hiện đông cứng… khác biệt rất lớn lúc oán hận giết người.
Nhìn vào gương mặt bị khống chế của bác sĩ Bạch, Sở Tuyên gật đầu, cam kết: “Đúng, tôi muốn giúp cô… tôi sẽ giúp cô tìm được anh ta, biết nguyên nhân sao anh ta lại thất ước. Nếu như… nếu như anh ta cố tình lừa gạt tình cảm của cô, cô muốn làm gì tôi cũng sẽ không cản cô, nhưng mà, nếu như anh ta vô tội coi như xong, anh ta không nên trả giá quá nhiều vì cái chết của cô.”
“Được, nếu cậu dám đùa giỡn tôi, tôi sẽ giết bạn cậu!” Nữ quỷ nắm dao, bỗng trừng hai mắt, lộ ra vẻ mặt dữ tợn, đến gần Sở Tuyên.
Hoắc Vân Thâm đề phòng nhìn cô ta, kéo Sở Tuyên ra sau.
Sở Tuyên bị cầm chặt hai tay, đã sợ hãi lại xấu hổ trốn đằng sau Hoắc Vân Thâm, “Đừng ra tay, cô ấy hẳn là không muốn làm thương tôi.”
Nghe hắn nói xong, Hoắc Vân Thâm hạ tay xuống.
Nữ quỷ kia bị đôi mắt âm u của hắn liếc qua, không tự chủ được lùi về sau… Khuôn mặt lộ ra vẻ sợ hãi, không dám tới gần Sở Tuyên nữa.
“Cút.” Hoắc Vân Thâm nói ra một chữ.
“Cậu đã nói… cậu sẽ giúp tôi…” Nữ quỷ kia nói, hung hăng trừng mắt Sở Tuyên, mang theo vẻ không cam lòng.
“Cô rời khỏi thân thể bác sĩ Bạch trước đã, thân thể cô ấy không tốt, như vậy sẽ khiến cô ấy bị bệnh.” Sở Tuyên tiến lên một bước, đứng chung một chỗ với Hoắc Vân Thâm.
“Được, đừng gạt tôi.” A Vưu lộ ra ánh mắt cầu khẩn, nói với bọn họ. Thân thể Bạch Tuyết mất chỗ dựa, lập tức đổ xuống sàn nhà.
Sở Tuyên chạy tới, thiếu chút nữa không đỡ kịp Bạch Tuyết, hắn nhìn thấy sắc mặt Bạch Tuyết trắng xanh, trong lòng lo lắng: “Bác sĩ Bạch? Tỉnh!” Hắn dùng tay còn lại, liên tục vỗ má bác sĩ Bạch.
“Ai đánh tôi…” Bạch Tuyết nhíu mày nhăn mặt, vừa mở mắt liền thấy Sở Tuyên, cô dường như rất ngạc nhiên: “Như thế nào cậu cũng tới rồi? Từ đạo sĩ đâu?”
“Anh Từ có việc không tới, tôi liền một mình qua đây.” Sở Tuyên không tiếp tục đỡ cô, hỏi: “Bây giờ cậu thế nào? Thân thể tốt không?”
Phòng bên cạnh tối đen, còn có mùi máu tươi nồng nặc truyền tới.
Bạch Tuyết quay đầu nhìn vào cửa phòng tắm, mùi máu tươi liền truyền ra từ đó: “Cô ấy… cô ấy giết Hoàng Đạt đúng không?”
“Đúng, cô ấy nhập vào xác cậu giết Hoàng Đạt.” Sở Tuyên nhìn con dao nhọn dưới đất, bỗng nhiên lo lắng cho bác sĩ Bạch: “Nhưng cậu đừng tự trách, giết người không phải cậu!”
“Tôi đã giết người…” Bạch Tuyết cúi đầu nhìn tay mình, máu tươi dầm dề, cô đang run rẩy.
“Không phải, bác sĩ Bạch, chuyện này không liên quan đến cậu, là con quỷ kia làm.” Sở Tuyên nhìn thấy bộ dạng như sắp hỏng mất của bác sĩ Bạch, hắn lập tức tìm nước: “Rửa tay, rửa tay sạch sẽ!”
Trên bàn có một binh nước đun sôi để nguội, Sở Tuyên cầm lên ước chừng độ nóng, sau đó nắm tay Bạch Tuyết dùng nước rửa: “Không có chuyện gì đây, rửa sạch thì tốt rồi.”
“…” Bác sĩ Bạch òa khóc, sau khi rửa tay, thuận tiện cởi luôn áo khoác dính máu của mình vứt đi.
Sở Tuyên cảm thấy không ổn, hắn không biết làm sao để an ủi bác sĩ Bạch, hắn thấp giọng nói: “Chuyện A Vưu vẫn chưa xong, tôi đã đồng ý sẽ giúp cô ấy tìm bạn trai của cô ấy… đưa mọi chuyện ra ánh sáng.”
“Đi tìm người đàn ông đã vứt bỏ cô ấy sao?” Bác sĩ Bạch mở to hai mắt đỏ bừng.
“Thì ra cô ấy cũng nói cho cậu biết, vậy không nên chậm trễ, chúng ta nhanh đi thôi.” Sở Tuyên nhìn thoáng qua căn phòng bừa bãi, trong lòng cảm thấy khó chịu, nhưng hắn cũng không phải thánh mẫu. span style=”color: #ffffff;”>vtiv78easyol36ac20nnjl@ @36bp#^apog&&kw))`^7237wdmlfu
Ngày đó, Bạch Tuyết tới đây không lâu, liền gặp A Vưu.
Cô gái chết oan liền kể lại chuyện xưa của mình cho Bạch Tuyết, lại năn nỉ Bạch Tuyết cho mình nhập xác, đi giết cả nhà Hoàng Đạt.
Tuy rằng Bạch Tuyết rất thông cảm cho cảnh ngộ của A Vưu, nhưng sao cô có thể đồng ý để cho quỷ nhập xác. Về sau A Vưu lộ ra vẻ mặt hung ác uy hiếp cô, cô mới lựa chọn đồng ý.
Sở Tuyên nhớ tới một việc, hắn cau mày nói: “Tôi nhớ bên cạnh cậu có quỷ, cậu gặp nguy hiểm hắn không ra giúp cậu?” Không phải nói bác sĩ Bạch có bùa hộ mệnh sao?
“Không có.” Bạch Tuyết nhìn sang bên cạnh Sở Tuyên, tuy rằng cái gì cũng không nhìn thấy, nhưng cảm giác có một ánh mắt đang nhìn mình, âm u lạnh lẽo, khiến người ta không khỏi rét run. Vì vậy cô vội dời mắt: “Bác sĩ Sở, cậu biết đủ rồi a.” Không phải mỗi quỷ đều mạnh như vậy, cũng không phải mỗi quỷ đều lựa chọn giám hộ con người.
Ngẫm lại bản thân, bát tự không được, còn nuôi một con quỷ không có tác dụng, Bạch Tuyết cảm thấy cực kỳ không vui.
Quỷ hồn của A Vưu rất yếu, không thể một mình rời khỏi bờ sông, cho nên, mới cần phải bám vào người Bạch Tuyết hại người.
Sau khi cô rời khỏi người Bạch Tuyết, lập tức về lại bờ sông.
Sở Tuyên cùng Bạch Tuyết đến tìm cô, nhìn thấy một thứ ở giữa sông, nữ quỷ tóc dài áo lam, bụng của cô quả nhiên hơi nhô lên.
Đó là con của A Vưu, lúc chết mới được bốn tháng.
“Cậu nói bạn trai cũ của A Vưu sao lại vứt bỏ A Vưu?” Sở Tuyên cùng Bạch Tuyết đi trên đường vẫn liên tục suy nghĩ, trong đó có thể có hiểu lầm hay không? Nhưng trước khi gặp được người, tất cả đều là một ẩn số.
“Y đang ở cạnh cậu?” Bạch Tuyết ngồi trong xe ba bánh, bỗng hỏi một câu.
“Cái gì?” Mặt trời buổi sáng rất gắt, Sở Tuyên nhìn nhìn phía bên trái của mình, có một cái bóng mờ mờ. Y… mặc bộ áo dài cổ đứng (*立领的长袍) màu tím nhạt, an tĩnh ngồi cạnh.
Chỉ có cằm hơi nâng, lông mày khẽ chau, dường như rất không kiên nhẫn với ánh mặt trời.
Sở Tuyên há miệng, vừa nghĩ tới cảnh đối phương đang phải chịu đựng, áy náy liền sinh ra trong lòng.
“Xin lỗi.” Hắn bỗng nhiên nói xin lỗi: “Tạm thời ủy khuất cậu, chờ khi vào Thành, tôi mua cho cậu cái lược khác.”
Về phần cái kia, bởi vì A Vưu không cách nào một mình rời khỏi sông nhỏ, cho nên để cho cô trú tạm.
Hoắc Vân Thâm quay đầu, nhìn nửa bên mặt Sở Tuyên, không gật đầu cũng không lắc đầu, nhìn vào biểu hiện, thật khó có thể đoán ra suy nghĩ của y.
Lúc này Sở Tuyên mới để ý đến, con quỷ này dường như ở một số thứ có chút chứng cưỡng bách. Nói ví dụ như quần áo, ngày hôm qua y mặc tuyệt đối không phải bộ ngày hôm nay, hình như là… áo cổ tròn* tay ngắn?
(*Cưỡng Bách Chứng là bệnh rối loạn ám ảnh cưỡng bức. Là bệnh rối loạn tâm lý có tính chất mãn tính, dấu hiệu phổ biến của bệnh đó là ý nghĩ ám ảnh, lo lắng không có lý do chính đáng và phải thực hiện các hành vi có tính chất ép buộc để giảm bớt căng thẳng.)
(** Áoviên lĩnh 圆领 là một loại phục sức của dân tộc Hán, xuất hiện từ những năm đầu của triều Hán, lúc đầu dùng làm áo trong. Sau thời Ngụy Tấn Nam Bắc triều, bắt đầu sử dụng làm trang phục chính mặc bên ngoài, thịnh hành vào thời Tùy, Đường cho đến cuối thời Minh.)
Chẳng lẽ hôm nay tương đối lạnh?
Không đúng… y là một con quỷ, sao sẽ lạnh… Tóm lại tư tưởng của Sở Tuyên đã bay đến một nơi rất xa rất xa, thẳng đến khi Bạch Tuyết mở miệng mới cắt ngang mộng tưởng của hắn.
“Tôi thấy không phải lược nào cũng có thể, cây lược cậu cầm kia, rõ ràng không phải một cây lược bình thường.” Nói cách khác, chẳng phải tùy tiện cầm một vật cũng có thể?
“Nói cũng đúng.” Sở Tuyên vội lấy lại tinh thần, nhìn Hoắc Vân Thâm, nói: “Hẳn là cậu biết vật nào mới có thể nhập được, đợi lát nữa cùng đi xem.”
Lần này, Hoắc Vân Thâm gật nhẹ đầu, lông mày dường như hơi giãn ra.
“Cảm ơn tiên sinh.”
“…” Trái tim Sở Tuyên run lên, cảm thấy dường như có bàn tay vô hình vuốt qua trái tim của mình: “Không cần cảm ơn, vốn là tôi chiếm mất cây lược của cậu.” Hắn lẩm bẩm.
Cuối cùng, bọn họ đến tiệm đồ cổ trong Thành một chuyến, dùng nhiều tiền, mua một cây lược gỗ triều Thanh.
Làm bằng gỗ đàn hương, chế tác tinh xảo tao nhã, kích thước gần bằng nửa bàn tay Sở Tuyên, lại còn khắc một đóa mẫu đơn nửa mở.
Hoắc Vân Thâm liếc mắt nhìn, tỉnh bơ chỉ vào cây lược mẫu đơn này, nói: “Muốn cái này.”
Ông chủ không ngừng thổi phồng, nói Sở Tuyên có mắt nhìn, cái này đã được một vị nương nương trong cung dùng qua, trân bảo khó gặp.
Sở Tuyên không quan tâm lai lịch của lược, chỉ cần có thể dùng, Hoắc Vân Thâm thích là được. Ra cửa, hắn liền cẩn thận dè dặt giao lược cho Hoắc Vân Thâm: “Cậu xem một chút được hay không, có thể sử dụng hả?”
Quỷ kia nhận lược, đặt trong lòng bàn tay không chút màu máu ngắm nghía một lúc, giọng nói càng lúc càng thông thuận: “Là cây lược tốt.”
“Vậy là tốt rồi.” Không phí mấy ngàn tệ.
“Nhưng so ra vẫn kém cây kia.”
“…” Sở Tuyên lau mồ hôi, nói: “Dùng hết lần này liền trả lại cho cậu.
Lại thấy Hoắc Vân Thâm lắc đầu, sau đó đưa lược cho Sở Tuyên, bản thân hóa thành một luồng khói nhẹ, dưới ánh sáng ban ngày, lượn lờ biến mất.
Bạn trai A Vưu, nhà ở thị trấn, tên là Triệu Gia Đồng. Hai mươi hai tuổi, còn chưa tốt nghiệp đại học, đang phụ việc trong xưởng của bố mình, chịu trách nhiệm về mặt tài chính.
Sở Tuyên cùng Bạch Tuyết tìm tới cửa, Triệu Gia Đồng không có nhà, chỉ có mình mẹ Triệu.
Người đàn bà nhàn hạ ngày nào cũng đánh mạt chược, cho rằng Sở Tuyên bọn họ là bạn học của Triệu Gia Đồng, bà vừa xuất bài vừa nói: “Gia Đồng trong xưởng, mấy đứa đến xưởng mà tìm, xưởng gia dụng Hồng Phát, không xa.”
Theo địa chỉ, Sở Tuyên cùng Bạch Tuyết lập tức tìm được phân xưởng.
Một chàng trai trẻ tuổi nom như thư sinh, kinh ngạc chào đón bọn họ: “Hai người là ai?”
“Cậu là Triệu Gia Đồng tiên sinh?” Bạch Tuyết tiến lên một bước, nói: “Cậu còn nhớ một cô gái tên A Vưu của thôn Đường Hạ không?”
“A Vưu…” Triệu Gia Đồng lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, sau đó ánh mắt phức tạp, mang theo né tránh nói: “Cô ấy là bạn cấp ba của tôi, hai người là bạn của cô ấy sao? Tới tìm tôi làm gì?”
Đạt được đáp án như vậy, Sở Tuyên cau mày hỏi cậu một lần nữa: “A Vưu là bạn học trường cấp ba? Cậu chắc chắn chứ?”
“Tôi…” Qua thật lâu, chàng trai mặt mũi tràn đầy phức tạp, cúi đầu nghẹn ngào: “Chúng tôi là bạn học không sai, nhưng đồng thời cô ấy cũng là bạn gái cũ của tôi.”
Triệu Gia Đồng khóc, lại để cho Sở Tuyên cùng Bạch Tuyết biết rõ, tin A Vưu qua đời đã sớm truyền đến tai cậu. Mà cậu còn có thể khóc vì A Vưu, phải chăng biểu thị cậu vẫn còn thích người con gái tên A Vưu trong ký ức kia?
“Tôi thích A Vưu… nhưng cha mẹ tôi không đồng ý… bọn họ liền nhốt tôi trong phòng, ngay cả đến trường cũng không cho tôi đi…”
Ba năm trước đây, Triệu Gia Đồng cùng A Vưu còn nhiệt tình của tuổi trẻ, cho rằng hai người cuối cùng sẽ cùng một chỗ. Nhưng sau khi thẳng thắn với cha mẹ, Triệu Gia Đồng mới biết được, cha mẹ lại xem thường xuất thân nông thôn của A Vưu, bọn họ ra sức phản đối cửa hôn sự này.
Triệu Gia Đồng mới tròn hai mươi, không chống lại được cha mẹ ngang ngược, cậu cứ như vậy cắt đứt cùng A Vưu.
Về sau lại thêm một năm nữa, cậu ở bên ngoài trở về trường, nghe thấy bạn học xưa đồn đại, A Vưu đã chết.
Nhìn Triệu Gia Đồng bi thương, Sở Tuyên cảm thấy tiếc hận, nhẹ giọng nói cho cậu biết: “A Vưu không phải bị bệnh chết, cô ấy… là bị người làm hại, thời điểm chết còn mang thai con của cậu.”
“Cái gì?”
Triệu Gia Đồng trừng to mắt, vốn là hai mắt đỏ bừng, ngay lập tức dường như muốn khóc một trận cho thỏa, người thanh niên trẻ tuổi này ngồi xổm xuống đất khóc rống lên.
“A Vưu! A Vưu!” Cho dù cậu có gọi thế nào, đều không thể gọi bạn gái đã chết trở về.
Sống và chết, là khoảng cách xa nhất trên thế gian này.
Thống khổ nhất không phải sinh ly, mà là tử biệt mới đúng.
Thế nhưng vẫn còn rất nhiều người như vậy, không chịu quý trọng khi họ còn sống, người mà mình yêu, làm bạn bên cạnh mình chịu cực nhọc cả đời.
Sở Tuyên lấy ra một cây lược gỗ trong balo, dùng ngón tay vuốt qua đóa mẫu đơn dục cự hoàn nghênh kia (*giả bộ cự tuyệt cuối cùng cũng hoan nghênh.), sau đó giao A Vưu cho Triệu Gia Đồng.
“Nếu như cậu vẫn còn thích cô ấy, liền nói cho cô ấy biết, để cô ấy sớm ngày siêu thoát.”
Hai mắt sưng đỏ tiếp nhận lược, Triệu Gia Đồng không thể tin nổi: “Chẳng lẽ… chẳng lẽ…”
Tối hôm đó, A Vưu trốn trong cây lược gỗ, rốt cuộc cũng ra gặp Triệu Gia Đồng.
Bọn họ nói gì đó, Sở Tuyên không biết, hắn và Bạch Tuyết ở bên ngoài canh chừng. Thuận tiện nói về con quỷ yếu ớt giống Lâm muội muội của Bạch Tuyết kia, hiện tại như thế nào?
Bạch Tuyết vỗ vỗ balo màu đen trước người: “Tro cốt ở trong, nhưng là người khác… tôi còn chưa thấy qua.”
“Lần trước cậu nói hắn báo mộng nhờ vả cậu…” Sở Tuyên quay đầu nhìn Bạch Tuyết.
“Đen như mực cái gì cũng không thấy.” Bạch Tuyết khoanh tay, nhíu chặt lông mày: “Hừ, cậu phân xử thử, tôi thiếu chút nữa thì chết rồi, hắn vậy mà khoanh tay đứng nhìn, ngay cả ra chào hỏi cũng không chịu.”
“Cũng đừng độc đoán quá, có thể hắn có nỗi khổ tâm nói không chừng…” Sở Tuyên nói, sau đó không tự chủ liếc nhìn vị bên cạnh… thân thể như ngọc, xinh đẹp nhã nhặn.
“Khổ tâm cái rắm, chính là yếu.” Bạch Tuyết bĩu môi nói: “Nếu không vậy đi, tôi giúp cậu hỏi một chút.” Nghĩ đến điều gì đó, Sở Tuyên quay đầu lén lút hỏi: “Hoắc Vân Thâm, nơi này có quỷ khác không?”
Thấy Sở Tuyên đi hỏi quỷ của mình, Bạch Tuyết vểnh tai, tò mò truy vấn: “Thế nào, y nói sao?”
Nhìn vẻ mặt mong đợi của hai người sống, môi mỏng quỷ kia khẽ mở, gật đầu: “Có?”
Sở Tuyên biến sắc, thì ra là thật sự tồn tại, trong mắt mang theo phức tạp nhìn Bạch Tuyết: “Y gật đầu nói có.” Tiếp theo lại nhìn con quỷ kia, nhỏ giọng nói cảm ơn với y.
Quỷ kia giống như nở nụ cười: “Tiên sinh khách khí.”
“Ừm…” Trong đầu bỗng nhiên hiện lên câu ‘Hồi mâu nhất tiếu bách mị sinh’, Sở Tuyên hốt hoảng dời mắt. Hắn thật không hiểu nổi chính mình, đó là biểu hiện giả dối kia mà.
(*Mỗi khi quay đầu lại cười, trăm vẻ xinh tươi hiện rõ. Xuất phát từ Trường hận ca của Bạch Cư Dị.)
Hiện tại vẫn còn nhớ rõ hình ảnh Hoắc Vân Thâm tay không xé quỷ, nhớ tới lại nổi da gà.
“Hình như có chút lạnh…” Sờ sờ hay tay phát lạnh, Sở Tuyên lựa chọn dịch hai bước về phía bác sĩ Bạch, cách xa Hoắc Vân Thâm một chút.
“Nói như vậy, hắn vẫn luôn đi theo tôi? Nhưng hắn lại không đi ra giúp tôi, ha ha ha!” Bạch Tuyết chống nạnh, thở phì phò: “Tôi quyết định, từ nay về sau cái gì cũng không đốt cho hắn nữa, để cho hắn tự sinh tự diệt!”
“Như vậy có phải không được tốt lắm không?” Lỡ như quỷ kia giận lên phải làm sao bây giờ?
Bạch Tuyết nói: “Nếu như đổi lại là cậu, cậu sẽ không tức giận sao?”
Sở Tuyên nghĩ một chút, nếu đổi lại là Hoắc Vân Thâm sẽ vứt bỏ mình tại trong nguy hiểm mà không để ý… vậy… dường như không có khả năng…
Đối lập rõ ràng như vậy mà nói, bác sĩ Bạch thật sự đáng thương.
“Đúng rồi, ngày mai vẫn phải đi làm, chúng ta đi đêm về luôn đi.”
“Được, chờ chuyện A Vưu chấm dứt.”
Ba mươi phút sau, Triệu Gia Đồng cầm lược đi ra, hai mắt đỏ bừng nói với bọn họ: “Tôi muốn đi cùng với cô ấy, đời này sẽ không kết hôn.”
Sở Tuyên kinh ngạc nói: “Cậu đã nghĩ kỹ chưa, cô ấy là quỷ, cậu là người, không thể bởi vì nhất thời áy náy mà tùy tiện đưa ra quyết định, nếu không cậu sẽ phụ lòng cô ấy lần thứ hai.”
“Tôi…” Triệu Gia Đồng dĩ nhiên nghĩ không sâu, nói: “Nhưng cô ấy cần tôi, cô ấy rất yêu tôi.”
“Vậy còn cậu? Sau khi đi cùng cô ấy, có thể khẳng định chính mình sẽ không hối hận?” Sở Tuyên chỉ ra ngoài đường: “Cậu xem, bên ngoài nhiều mèo hoang như vậy, là ai tạo thành? Chúng cùng người không thích nuôi mèo, không hề có một chút quan hệ.”
Yêu một người cũng tốt, nuôi thú cưng cũng được, nếu như không thể ‘tòng nhất nhi chung’(*theo vợ/chồng cho đến chết), thì không cần tùy tiện hứa hẹn.”
Bằng không lời hứa hẹn không phải là hứa hẹn, mà gọi là đánh rắm.
“Tôi biết rồi, nhưng tôi thật sự yêu cô ấy, tôi cảm thấy… tôi có thể kiên trì..” Triệu Gia Đồng suy nghĩ một chút, lộ ra ánh mắt kiên định: “Trước kia tôi không có năng lực phản kháng cha mẹ, nhưng hiện tại không giống, ít nhất tôi có thể quyết định bản thân có thể kết hôn hay không kết hôn.”
Cái này dù sao cũng là chuyện giữa Triệu Gia Đồng cùng A Vưu, Sở Tuyên cùng Bạch Tuyết chỉ có thể nhắc nhở, mà không thể làm gì quá nhiều.
“Còn có, cảm ơn anh, cây lược này trả cho anh.” Triệu Gia Đồng quay đầu nhìn ra sau lưng, ánh mắt ôn nhu, sau đó quay đầu lại, đưa ra cây lược: “A Vưu trốn trong phòng, tạm thời nghỉ ngơi ở đây một đêm, ngày mai tôi sẽ tìm thứ gì đó để cô ấy có thể nhập thân vào.”
Hiển nhiên đây là ý tứ của A Vưu, cô biết rõ cây lược này là của Hoắc Vân Thâm, cũng không dám tham lam.
“Không có gì.” Sở Tuyên sớm mong lúc lấy được lược về, vì vậy vội vàng đưa tay ra đón… nhưng mà, một cánh tay xám trắng vươn ra, chặn tay Sở Tuyên, cứng rắn đẩy lược trở về.
“Chuyện này.” Triệu Gia Đồng kinh ngạc.
“A… Cung chúc… Minh Loan… Chi hỉ*..” Trán Sở Tuyên đổ đầy mồ hôi, dựa theo quỷ kia phân phó, lặp lại những lời này với Triệu Gia Đồng.
(*鸾盟之喜: nói chung là lời chúc^^)
“Sở tiên sinh thật khách khí, nhưng mà…” Triệu Gia Đồng cảm thấy, cây lược này phải trả lại, bởi vì A Vưu đã dặn, hơn nữa mình sẽ mua cho A Vưu.
“Cây lược này khác biệt đó, có lợi cho A Vưu, cậu nhận đi.” Sở Tuyên nói, lần nữa đẩy lược gỗ về.
Sau khi cân nhắc một phen, Triệu Gia Đồng nhận lược, lại nói cảm ơn liên tục.
“Tôi cùng bác sĩ Bạch phải đi về, cho cậu số điện thoại, về sau có vấn đề gì có thể liên lạc với tôi.” Sở Tuyên để lại số điện thoại của mình.
“Thật sự cảm ơn, có cơ hội nhất định sẽ đến thăm nhà.” Triệu Gia Đồng chân thành, có thể nhìn ra được, kỳ thật cậu không xấu, cùng A Vưu chẳng qua là vận mệnh trêu ngươi.
Cậu đứng trước cửa, đưa mắt nhìn bóng lưng Sở Tuyên cùng Bạch Tuyết dần đi xa, không khỏi cảm thán: “Thật sự là hai người tốt bụng.”
Thật lâu sau đó, Triệu Gia Đồng quay lại phòng, nhìn bạn gái mình đứng ở trong góc tối, lộ ra vẻ trầm mặc.
“A Vưu, em rất thương tâm sao?” Triệu Gia Đồng khuyên nhủ: “Đừng nghĩ nữa, những thứ kia đều đã qua, về sau chúng ta sẽ tốt mà.”
A Vưu ngẩng đầu, lộ ra khuôn mặt thanh tú.
Lúc trước Triệu Gia Đồng chính là yêu thích vẻ xinh đẹp này của bạn gái, hiện tại cũng vậy, nói: “Trước kia là anh phụ em, anh xin thề, từ nay về sau sẽ đối tốt với em, sẽ không lại khiến em chịu ủy khuất…” Ánh mắt chuyển xuống phần bụng của A Vưu: “Còn con của chúng ta.”
Nhắc tới đứa con, A Vưu đưa tay vuốt ve phần bụng, cúi đầu mỉm cười.
Bỗng nhiên, cửa sổ trong phòng bị gió mở toang, một con mèo đen nhảy vào: “Meow…”
“A, là một con mèo đen.” Triệu Gia Đồng không để ý đến con mèo kia, cậu đi qua đóng cửa sổ lại.
A Vưu sau lưng, đột nhiên nhìn mèo đen kia, nụ cười biến thành vô cùng quỷ dị.
Triệu Gia Đòng đóng chặt cửa sổ, vừa quay đầu lại, thấy được một cảnh khiến cho cậu suốt đời không thể quên… Bạn gái mình đang nắm chặt mèo đen, từng miếng từng miếng xé xác bụng mèo, máu tươi cùng thịt vụn từ trong miệng cô, rớt từng mảng từng mảng xuống dưới.
“A ——” Triệu Gia Đồng hét to một tiếng, lập tức nhấc chân chạy thục mạng ra ngoài.
A Vưu ăn xong mèo đen, lê từng bước về phía Triệu Gia Đồng…
“Không được… A Vưu! Không được! Anh là Triệu Gia Đồng, em không thể giết anh… không thể giết anh…” Triệu Gia Đồng vô cùng sợ hãi, trơ mắt nhìn A Vưu, giơ ra móng quỷ sắc bén hướng về phía mình…
Trái tim đang nảy lên từng nhịp, bị A Vưu móc ra khỏi lồng ngực Triệu Gia Đồng.
Triệu Gia Đồng khiếp sợ tột độ, sau khi chết vẫn trợn to hai mắt, chết không nhắm mắt… A Vưu… vì sao muốn giết cậu?
Cùng lúc đó, Sở Tuyên cùng Bạch Tuyết đang tại phòng chờ tàu, còn mười phút nữa là có thể leo lên tàu tốc hành về nhà.
“Buồn ngủ quá đi.” Bạch Tuyết ngáp một cái, cố gắng tỉnh táo nhìn chung quanh.
“Đi, nên kiểm tra vé tàu.” Sở Tuyên cầm balo lên, gọi Bạch Tuyết đang ngẩn ngơ về: “Cậu làm sao vậy?” Nơi cô nhìn, Sở Tuyên cũng nhìn qua, nhưng không thấy có thứ gì kỳ lạ.
“Không có… không có…” Bạch Tuyết xoa xoa hai mắt, lại nhìn vào chỗ trống không kia: “Có lẽ là tôi nhìn nhầm…” Nếu không thì tại sao lại thấy A Vưu.
Sở Tuyên cười một cái nói: “Không có thì đi thôi, gần đến giờ rồi.”
Sau khi hai người rời đi, nơi vốn để chờ, đứng một nữ quỷ tóc dài phất phơ, khuôn mặt dữ tợn.
++++++
Trải qua hơn một giờ, tàu đến trạm.
Sở Tuyên nhìn đồng hồ, đã hơn mười giờ đêm, hắn nói với Bạch Tuyết đang ngáp không ngừng bên cạnh: “Đã trễ như vậy, cậu có muốn gọi người nhà đến đón hay không?”
Một cô gái buổi tối đón xe một mình, không được an toàn.
“Rất không trùng hợp, ba mẹ tôi ra ngoài du lịch…” Bạch Tuyết ôm balo, đáng thương nhìn Sở Tuyên, nói: “Bình thường tôi không phải người nhát gan, nhưng đêm nay đặc biệt sợ… Cũng không biết vì cái gì, chính là cảm thấy trong lòng rờn rợn.”
Cũng phải thôi, một cô gái bị quỷ nhập xác, còn giết người…
Nói đến đây, Sở Tuyên bỗng nghĩ, Hoàng Đạt có thể biến thành quỷ hay không?
“Như vậy, tôi đưa cậu về.” Sở Tuyên quyết định đưa Bạch Tuyết về nhà: “hưng mà… thể chất tôi động chút sẽ gặp quỷ, chỉ sợ sẽ hù đến cậu.”
“A?” Bạch Tuyết lộ ra ánh mắt hoảng sợ.
May mắn, trên đường đi cũng không gặp quỷ, ngay cả đường về cũng không có.
“Kỳ quái, hôm nay thật yên tĩnh…” Sở Tuyên nhìn ra ngoài cửa xe, một mình thì thào.
“Đến rồi, tổng cộng 80 tệ.” Tài xế dừng xe nói.
“Được.” Sở Tuyên đưa tiền, đeo balo lên xuống xe.
Đứng ở ven đường, nhìn cảnh đêm tĩnh lặng xung quanh, bỗng nói: “Hoàng Đạt có thể biến thành quỷ không?”
Bên cạnh Sở Tuyên, xuất hiện một bóng người thon dài, quỷ kia lắc đầu, nói: “Phàm hóa thành quỷ, oán, ngang, ác, tà.”
Mà Hoàng Đạt là chết trong hoảng sợ cùng chột dạ, gã sẽ không biến thành quỷ.
Nhận được đáp án khiến người thả lỏng, Sở Tuyên day day mi tâm, vẻ mệt mỏi hiện lên trên mặt hắn.
Chuyện đã đến lúc này, tất cả đều đã kết thúc, hơn nữa không lo lắng về sau.
Hoàng gia thôn Đường Hạ vốn là có tật giật mình, bọn họ vô cùng sợ hãi A Vưu trả thù, bởi vậy không dám báo án, cũng không dám quấy rầy cha mẹ của A Vưu.
Về phần cha mẹ Triệu Gia Đồng có thể tiếp nhận chuyện Triệu Gia Đồng không kết hôn hay không, đó cũng là chuyện của sau này…
Sở Tuyên ngâm mình trong bồn tắm, thoải mái thở phào một hơi, chợt nghe điện thoại của mình vang lên,đoán là Bạch Tuyết gọi điện tới.
Hắn vừa đứng lên một nửa, lại đột nhiên ngồi trở xuống… Bởi vì có một cái bóng lướt vào trong cửa, là Hoắc Vân Thâm, trên tay cầm một cái điện thoại, đúng là của Sở Tuyên.
“Cảm, cảm ơn…” Sở Tuyên nuốt nước miếng cầm lấy, quả nhiên là Bạch Tuyết, hắn ấn mở loa ngoài, chỉ nghe thấy giọng nữ trong trẻo truyền đến: “Sở Tuyên! Cậu về đến nhà chưa?”
“Đến rồi.” Có quỷ đứng canh bên cạnh, cậu không tiện nói nhiều: “Không có việc gì, tôi ăn tỏi rồi, cậu nghỉ ngơi sớm đi.”
“Được, cậu cũng nghỉ sớm một chút, ngày mai gặp! Còn có, hôm nay cảm ơn cậu!” Bạch Tuyết lanh lẹ cúp điện thoại.
“…” Sở Tuyên đặt điện thoại xuống, trong lúc vô tình nhìn thấy ánh mắt chăm chú của Hoắc Vân Thâm, nghĩ một chút vẫn là nên giải thích: “Bác sĩ Bạch là đồng nghiệp của tôi, tôi với cô ấy chẳng qua chỉ là quan hệ đồng nghiệp bình thường.” Để an toàn, hắn cau mày nói: “Cậu không được ra tay với cô ấy, nếu không tôi sẽ không dễ dàng tha thứ cho cậu.”
Trải qua chuyện y tá Lục cùng bác sĩ Lâm, Sở Tuyên thật sự sợ hãi, hắn cảm thấy Hoắc Vân Thâm con quỷ này quá không có đạo lý, tâm tư chiếm giữ cùng đố kỵ rất mãnh liệt, cũng không vô hại như trong tưởng tượng.
Nếu như người hắn giảng đạo lý, có một chút nhân tính mà nói, cũng sẽ không tùy tiện khiến người ta xảy ra tai nạn.
Phải biết rằng lúc ấy Sở Tuyên cũng trên xe… ngẫm lại đã cảm thấy đáng sợ.
Thân thể bên dưới ngâm trong nước nóng, rồi lại cảm thấy trái tim lạnh lẽo… Bởi vì quỷ kia đứng trong phòng tắm, âm u nhìn Sở Tuyên.
Hơi nước trắng xóa mờ mịt, cũng không thể che hết, đôi mắt lạnh lẽo ẩm ướt kia.
“Tôi không nói sai cái gì, cậu đừng nhìn tôi như vậy… quá mức đáng sợ.” Ánh mắt ấy, thật giống như lúc nào cũng có thể làm gì chuyện gì đó… Da đầu Sở Tuyên tê rần, hắn dứt khoát không tắm nữa, vội vàng đứng lên trùm khăn tắm, nhịp tim rối loạn đi tới trước mặt Hoắc Vân Thâm.
Trở lại phòng hắn liền khóa ngược lại… Bởi vì hôm nay mệt mỏi, không muốn cho quỷ hút dương khí.
“Cậu ở bên cạnh một đêm đi, đừng tới tìm tôi, chờ qua mấy ngày nữa tinh thần tôi tốt rồi…” Sở Tuyên mím bờ môi trắng bệch, nói: “Đến lúc đó cho cậu hút dương khí.”
Dứt lời liền nằm xuống giường, thôi miên bản thân nhanh ngủ đi.
Kết quả thật không khéo, nằm xuống giường không lâu đã muốn đi toa lét, Sở Tuyên lại lồm cồm bò dậy.
“Sợ cái gì, cũng không thể nín…”
Sở Tuyên mở cửa đi ra ngoài, hắn vừa ngẩng đầu, nhìn thấy hình ảnh kinh hãi cả đời khó quên… Nam quỷ mình lấy về, lúc này mặt xanh nanh vàng, mười ngón sắc nhọn, nhét vào trong miệng… nửa cái đầu quỷ óc phun ra ngoài.
Chuẩn bị… ăn một bữa lớn…
Rầm.
Sở Tuyên ngã ngửa ra sau, lộ ra vẻ mặt hoảng sợ, sau đó vội vàng bò qua đóng cửa lại…
“…” Trong khoảnh khắc Sở Tuyên đóng cửa này, Hoắc Vân Thâm liền phát hiện Sở Tuyên thấy mình, quỷ trong tay y thừa cơ giãy giụa muốn trốn … Hoắc Vân Thâm không tập trung, cũng dứt khoát thả nó.
Lệ quỷ khoác lên bộ da người âm u, biểu tình lúc này phức tạp giống như bị bắt tang.
Nhìn vào gương mặt bị khống chế của bác sĩ Bạch, Sở Tuyên gật đầu, cam kết: “Đúng, tôi muốn giúp cô… tôi sẽ giúp cô tìm được anh ta, biết nguyên nhân sao anh ta lại thất ước. Nếu như… nếu như anh ta cố tình lừa gạt tình cảm của cô, cô muốn làm gì tôi cũng sẽ không cản cô, nhưng mà, nếu như anh ta vô tội coi như xong, anh ta không nên trả giá quá nhiều vì cái chết của cô.”
“Được, nếu cậu dám đùa giỡn tôi, tôi sẽ giết bạn cậu!” Nữ quỷ nắm dao, bỗng trừng hai mắt, lộ ra vẻ mặt dữ tợn, đến gần Sở Tuyên.
Hoắc Vân Thâm đề phòng nhìn cô ta, kéo Sở Tuyên ra sau.
Sở Tuyên bị cầm chặt hai tay, đã sợ hãi lại xấu hổ trốn đằng sau Hoắc Vân Thâm, “Đừng ra tay, cô ấy hẳn là không muốn làm thương tôi.”
Nghe hắn nói xong, Hoắc Vân Thâm hạ tay xuống.
Nữ quỷ kia bị đôi mắt âm u của hắn liếc qua, không tự chủ được lùi về sau… Khuôn mặt lộ ra vẻ sợ hãi, không dám tới gần Sở Tuyên nữa.
“Cút.” Hoắc Vân Thâm nói ra một chữ.
“Cậu đã nói… cậu sẽ giúp tôi…” Nữ quỷ kia nói, hung hăng trừng mắt Sở Tuyên, mang theo vẻ không cam lòng.
“Cô rời khỏi thân thể bác sĩ Bạch trước đã, thân thể cô ấy không tốt, như vậy sẽ khiến cô ấy bị bệnh.” Sở Tuyên tiến lên một bước, đứng chung một chỗ với Hoắc Vân Thâm.
“Được, đừng gạt tôi.” A Vưu lộ ra ánh mắt cầu khẩn, nói với bọn họ. Thân thể Bạch Tuyết mất chỗ dựa, lập tức đổ xuống sàn nhà.
Sở Tuyên chạy tới, thiếu chút nữa không đỡ kịp Bạch Tuyết, hắn nhìn thấy sắc mặt Bạch Tuyết trắng xanh, trong lòng lo lắng: “Bác sĩ Bạch? Tỉnh!” Hắn dùng tay còn lại, liên tục vỗ má bác sĩ Bạch.
“Ai đánh tôi…” Bạch Tuyết nhíu mày nhăn mặt, vừa mở mắt liền thấy Sở Tuyên, cô dường như rất ngạc nhiên: “Như thế nào cậu cũng tới rồi? Từ đạo sĩ đâu?”
“Anh Từ có việc không tới, tôi liền một mình qua đây.” Sở Tuyên không tiếp tục đỡ cô, hỏi: “Bây giờ cậu thế nào? Thân thể tốt không?”
Phòng bên cạnh tối đen, còn có mùi máu tươi nồng nặc truyền tới.
Bạch Tuyết quay đầu nhìn vào cửa phòng tắm, mùi máu tươi liền truyền ra từ đó: “Cô ấy… cô ấy giết Hoàng Đạt đúng không?”
“Đúng, cô ấy nhập vào xác cậu giết Hoàng Đạt.” Sở Tuyên nhìn con dao nhọn dưới đất, bỗng nhiên lo lắng cho bác sĩ Bạch: “Nhưng cậu đừng tự trách, giết người không phải cậu!”
“Tôi đã giết người…” Bạch Tuyết cúi đầu nhìn tay mình, máu tươi dầm dề, cô đang run rẩy.
“Không phải, bác sĩ Bạch, chuyện này không liên quan đến cậu, là con quỷ kia làm.” Sở Tuyên nhìn thấy bộ dạng như sắp hỏng mất của bác sĩ Bạch, hắn lập tức tìm nước: “Rửa tay, rửa tay sạch sẽ!”
Trên bàn có một binh nước đun sôi để nguội, Sở Tuyên cầm lên ước chừng độ nóng, sau đó nắm tay Bạch Tuyết dùng nước rửa: “Không có chuyện gì đây, rửa sạch thì tốt rồi.”
“…” Bác sĩ Bạch òa khóc, sau khi rửa tay, thuận tiện cởi luôn áo khoác dính máu của mình vứt đi.
Sở Tuyên cảm thấy không ổn, hắn không biết làm sao để an ủi bác sĩ Bạch, hắn thấp giọng nói: “Chuyện A Vưu vẫn chưa xong, tôi đã đồng ý sẽ giúp cô ấy tìm bạn trai của cô ấy… đưa mọi chuyện ra ánh sáng.”
“Đi tìm người đàn ông đã vứt bỏ cô ấy sao?” Bác sĩ Bạch mở to hai mắt đỏ bừng.
“Thì ra cô ấy cũng nói cho cậu biết, vậy không nên chậm trễ, chúng ta nhanh đi thôi.” Sở Tuyên nhìn thoáng qua căn phòng bừa bãi, trong lòng cảm thấy khó chịu, nhưng hắn cũng không phải thánh mẫu. span style=”color: #ffffff;”>vtiv78easyol36ac20nnjl@ @36bp#^apog&&kw))`^7237wdmlfu
Ngày đó, Bạch Tuyết tới đây không lâu, liền gặp A Vưu.
Cô gái chết oan liền kể lại chuyện xưa của mình cho Bạch Tuyết, lại năn nỉ Bạch Tuyết cho mình nhập xác, đi giết cả nhà Hoàng Đạt.
Tuy rằng Bạch Tuyết rất thông cảm cho cảnh ngộ của A Vưu, nhưng sao cô có thể đồng ý để cho quỷ nhập xác. Về sau A Vưu lộ ra vẻ mặt hung ác uy hiếp cô, cô mới lựa chọn đồng ý.
Sở Tuyên nhớ tới một việc, hắn cau mày nói: “Tôi nhớ bên cạnh cậu có quỷ, cậu gặp nguy hiểm hắn không ra giúp cậu?” Không phải nói bác sĩ Bạch có bùa hộ mệnh sao?
“Không có.” Bạch Tuyết nhìn sang bên cạnh Sở Tuyên, tuy rằng cái gì cũng không nhìn thấy, nhưng cảm giác có một ánh mắt đang nhìn mình, âm u lạnh lẽo, khiến người ta không khỏi rét run. Vì vậy cô vội dời mắt: “Bác sĩ Sở, cậu biết đủ rồi a.” Không phải mỗi quỷ đều mạnh như vậy, cũng không phải mỗi quỷ đều lựa chọn giám hộ con người.
Ngẫm lại bản thân, bát tự không được, còn nuôi một con quỷ không có tác dụng, Bạch Tuyết cảm thấy cực kỳ không vui.
Quỷ hồn của A Vưu rất yếu, không thể một mình rời khỏi bờ sông, cho nên, mới cần phải bám vào người Bạch Tuyết hại người.
Sau khi cô rời khỏi người Bạch Tuyết, lập tức về lại bờ sông.
Sở Tuyên cùng Bạch Tuyết đến tìm cô, nhìn thấy một thứ ở giữa sông, nữ quỷ tóc dài áo lam, bụng của cô quả nhiên hơi nhô lên.
Đó là con của A Vưu, lúc chết mới được bốn tháng.
“Cậu nói bạn trai cũ của A Vưu sao lại vứt bỏ A Vưu?” Sở Tuyên cùng Bạch Tuyết đi trên đường vẫn liên tục suy nghĩ, trong đó có thể có hiểu lầm hay không? Nhưng trước khi gặp được người, tất cả đều là một ẩn số.
“Y đang ở cạnh cậu?” Bạch Tuyết ngồi trong xe ba bánh, bỗng hỏi một câu.
“Cái gì?” Mặt trời buổi sáng rất gắt, Sở Tuyên nhìn nhìn phía bên trái của mình, có một cái bóng mờ mờ. Y… mặc bộ áo dài cổ đứng (*立领的长袍) màu tím nhạt, an tĩnh ngồi cạnh.
Chỉ có cằm hơi nâng, lông mày khẽ chau, dường như rất không kiên nhẫn với ánh mặt trời.
Sở Tuyên há miệng, vừa nghĩ tới cảnh đối phương đang phải chịu đựng, áy náy liền sinh ra trong lòng.
“Xin lỗi.” Hắn bỗng nhiên nói xin lỗi: “Tạm thời ủy khuất cậu, chờ khi vào Thành, tôi mua cho cậu cái lược khác.”
Về phần cái kia, bởi vì A Vưu không cách nào một mình rời khỏi sông nhỏ, cho nên để cho cô trú tạm.
Hoắc Vân Thâm quay đầu, nhìn nửa bên mặt Sở Tuyên, không gật đầu cũng không lắc đầu, nhìn vào biểu hiện, thật khó có thể đoán ra suy nghĩ của y.
Lúc này Sở Tuyên mới để ý đến, con quỷ này dường như ở một số thứ có chút chứng cưỡng bách. Nói ví dụ như quần áo, ngày hôm qua y mặc tuyệt đối không phải bộ ngày hôm nay, hình như là… áo cổ tròn* tay ngắn?
(*Cưỡng Bách Chứng là bệnh rối loạn ám ảnh cưỡng bức. Là bệnh rối loạn tâm lý có tính chất mãn tính, dấu hiệu phổ biến của bệnh đó là ý nghĩ ám ảnh, lo lắng không có lý do chính đáng và phải thực hiện các hành vi có tính chất ép buộc để giảm bớt căng thẳng.)
(** Áoviên lĩnh 圆领 là một loại phục sức của dân tộc Hán, xuất hiện từ những năm đầu của triều Hán, lúc đầu dùng làm áo trong. Sau thời Ngụy Tấn Nam Bắc triều, bắt đầu sử dụng làm trang phục chính mặc bên ngoài, thịnh hành vào thời Tùy, Đường cho đến cuối thời Minh.)
Chẳng lẽ hôm nay tương đối lạnh?
Không đúng… y là một con quỷ, sao sẽ lạnh… Tóm lại tư tưởng của Sở Tuyên đã bay đến một nơi rất xa rất xa, thẳng đến khi Bạch Tuyết mở miệng mới cắt ngang mộng tưởng của hắn.
“Tôi thấy không phải lược nào cũng có thể, cây lược cậu cầm kia, rõ ràng không phải một cây lược bình thường.” Nói cách khác, chẳng phải tùy tiện cầm một vật cũng có thể?
“Nói cũng đúng.” Sở Tuyên vội lấy lại tinh thần, nhìn Hoắc Vân Thâm, nói: “Hẳn là cậu biết vật nào mới có thể nhập được, đợi lát nữa cùng đi xem.”
Lần này, Hoắc Vân Thâm gật nhẹ đầu, lông mày dường như hơi giãn ra.
“Cảm ơn tiên sinh.”
“…” Trái tim Sở Tuyên run lên, cảm thấy dường như có bàn tay vô hình vuốt qua trái tim của mình: “Không cần cảm ơn, vốn là tôi chiếm mất cây lược của cậu.” Hắn lẩm bẩm.
Cuối cùng, bọn họ đến tiệm đồ cổ trong Thành một chuyến, dùng nhiều tiền, mua một cây lược gỗ triều Thanh.
Làm bằng gỗ đàn hương, chế tác tinh xảo tao nhã, kích thước gần bằng nửa bàn tay Sở Tuyên, lại còn khắc một đóa mẫu đơn nửa mở.
Hoắc Vân Thâm liếc mắt nhìn, tỉnh bơ chỉ vào cây lược mẫu đơn này, nói: “Muốn cái này.”
Ông chủ không ngừng thổi phồng, nói Sở Tuyên có mắt nhìn, cái này đã được một vị nương nương trong cung dùng qua, trân bảo khó gặp.
Sở Tuyên không quan tâm lai lịch của lược, chỉ cần có thể dùng, Hoắc Vân Thâm thích là được. Ra cửa, hắn liền cẩn thận dè dặt giao lược cho Hoắc Vân Thâm: “Cậu xem một chút được hay không, có thể sử dụng hả?”
Quỷ kia nhận lược, đặt trong lòng bàn tay không chút màu máu ngắm nghía một lúc, giọng nói càng lúc càng thông thuận: “Là cây lược tốt.”
“Vậy là tốt rồi.” Không phí mấy ngàn tệ.
“Nhưng so ra vẫn kém cây kia.”
“…” Sở Tuyên lau mồ hôi, nói: “Dùng hết lần này liền trả lại cho cậu.
Lại thấy Hoắc Vân Thâm lắc đầu, sau đó đưa lược cho Sở Tuyên, bản thân hóa thành một luồng khói nhẹ, dưới ánh sáng ban ngày, lượn lờ biến mất.
Bạn trai A Vưu, nhà ở thị trấn, tên là Triệu Gia Đồng. Hai mươi hai tuổi, còn chưa tốt nghiệp đại học, đang phụ việc trong xưởng của bố mình, chịu trách nhiệm về mặt tài chính.
Sở Tuyên cùng Bạch Tuyết tìm tới cửa, Triệu Gia Đồng không có nhà, chỉ có mình mẹ Triệu.
Người đàn bà nhàn hạ ngày nào cũng đánh mạt chược, cho rằng Sở Tuyên bọn họ là bạn học của Triệu Gia Đồng, bà vừa xuất bài vừa nói: “Gia Đồng trong xưởng, mấy đứa đến xưởng mà tìm, xưởng gia dụng Hồng Phát, không xa.”
Theo địa chỉ, Sở Tuyên cùng Bạch Tuyết lập tức tìm được phân xưởng.
Một chàng trai trẻ tuổi nom như thư sinh, kinh ngạc chào đón bọn họ: “Hai người là ai?”
“Cậu là Triệu Gia Đồng tiên sinh?” Bạch Tuyết tiến lên một bước, nói: “Cậu còn nhớ một cô gái tên A Vưu của thôn Đường Hạ không?”
“A Vưu…” Triệu Gia Đồng lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, sau đó ánh mắt phức tạp, mang theo né tránh nói: “Cô ấy là bạn cấp ba của tôi, hai người là bạn của cô ấy sao? Tới tìm tôi làm gì?”
Đạt được đáp án như vậy, Sở Tuyên cau mày hỏi cậu một lần nữa: “A Vưu là bạn học trường cấp ba? Cậu chắc chắn chứ?”
“Tôi…” Qua thật lâu, chàng trai mặt mũi tràn đầy phức tạp, cúi đầu nghẹn ngào: “Chúng tôi là bạn học không sai, nhưng đồng thời cô ấy cũng là bạn gái cũ của tôi.”
Triệu Gia Đồng khóc, lại để cho Sở Tuyên cùng Bạch Tuyết biết rõ, tin A Vưu qua đời đã sớm truyền đến tai cậu. Mà cậu còn có thể khóc vì A Vưu, phải chăng biểu thị cậu vẫn còn thích người con gái tên A Vưu trong ký ức kia?
“Tôi thích A Vưu… nhưng cha mẹ tôi không đồng ý… bọn họ liền nhốt tôi trong phòng, ngay cả đến trường cũng không cho tôi đi…”
Ba năm trước đây, Triệu Gia Đồng cùng A Vưu còn nhiệt tình của tuổi trẻ, cho rằng hai người cuối cùng sẽ cùng một chỗ. Nhưng sau khi thẳng thắn với cha mẹ, Triệu Gia Đồng mới biết được, cha mẹ lại xem thường xuất thân nông thôn của A Vưu, bọn họ ra sức phản đối cửa hôn sự này.
Triệu Gia Đồng mới tròn hai mươi, không chống lại được cha mẹ ngang ngược, cậu cứ như vậy cắt đứt cùng A Vưu.
Về sau lại thêm một năm nữa, cậu ở bên ngoài trở về trường, nghe thấy bạn học xưa đồn đại, A Vưu đã chết.
Nhìn Triệu Gia Đồng bi thương, Sở Tuyên cảm thấy tiếc hận, nhẹ giọng nói cho cậu biết: “A Vưu không phải bị bệnh chết, cô ấy… là bị người làm hại, thời điểm chết còn mang thai con của cậu.”
“Cái gì?”
Triệu Gia Đồng trừng to mắt, vốn là hai mắt đỏ bừng, ngay lập tức dường như muốn khóc một trận cho thỏa, người thanh niên trẻ tuổi này ngồi xổm xuống đất khóc rống lên.
“A Vưu! A Vưu!” Cho dù cậu có gọi thế nào, đều không thể gọi bạn gái đã chết trở về.
Sống và chết, là khoảng cách xa nhất trên thế gian này.
Thống khổ nhất không phải sinh ly, mà là tử biệt mới đúng.
Thế nhưng vẫn còn rất nhiều người như vậy, không chịu quý trọng khi họ còn sống, người mà mình yêu, làm bạn bên cạnh mình chịu cực nhọc cả đời.
Sở Tuyên lấy ra một cây lược gỗ trong balo, dùng ngón tay vuốt qua đóa mẫu đơn dục cự hoàn nghênh kia (*giả bộ cự tuyệt cuối cùng cũng hoan nghênh.), sau đó giao A Vưu cho Triệu Gia Đồng.
“Nếu như cậu vẫn còn thích cô ấy, liền nói cho cô ấy biết, để cô ấy sớm ngày siêu thoát.”
Hai mắt sưng đỏ tiếp nhận lược, Triệu Gia Đồng không thể tin nổi: “Chẳng lẽ… chẳng lẽ…”
Tối hôm đó, A Vưu trốn trong cây lược gỗ, rốt cuộc cũng ra gặp Triệu Gia Đồng.
Bọn họ nói gì đó, Sở Tuyên không biết, hắn và Bạch Tuyết ở bên ngoài canh chừng. Thuận tiện nói về con quỷ yếu ớt giống Lâm muội muội của Bạch Tuyết kia, hiện tại như thế nào?
Bạch Tuyết vỗ vỗ balo màu đen trước người: “Tro cốt ở trong, nhưng là người khác… tôi còn chưa thấy qua.”
“Lần trước cậu nói hắn báo mộng nhờ vả cậu…” Sở Tuyên quay đầu nhìn Bạch Tuyết.
“Đen như mực cái gì cũng không thấy.” Bạch Tuyết khoanh tay, nhíu chặt lông mày: “Hừ, cậu phân xử thử, tôi thiếu chút nữa thì chết rồi, hắn vậy mà khoanh tay đứng nhìn, ngay cả ra chào hỏi cũng không chịu.”
“Cũng đừng độc đoán quá, có thể hắn có nỗi khổ tâm nói không chừng…” Sở Tuyên nói, sau đó không tự chủ liếc nhìn vị bên cạnh… thân thể như ngọc, xinh đẹp nhã nhặn.
“Khổ tâm cái rắm, chính là yếu.” Bạch Tuyết bĩu môi nói: “Nếu không vậy đi, tôi giúp cậu hỏi một chút.” Nghĩ đến điều gì đó, Sở Tuyên quay đầu lén lút hỏi: “Hoắc Vân Thâm, nơi này có quỷ khác không?”
Thấy Sở Tuyên đi hỏi quỷ của mình, Bạch Tuyết vểnh tai, tò mò truy vấn: “Thế nào, y nói sao?”
Nhìn vẻ mặt mong đợi của hai người sống, môi mỏng quỷ kia khẽ mở, gật đầu: “Có?”
Sở Tuyên biến sắc, thì ra là thật sự tồn tại, trong mắt mang theo phức tạp nhìn Bạch Tuyết: “Y gật đầu nói có.” Tiếp theo lại nhìn con quỷ kia, nhỏ giọng nói cảm ơn với y.
Quỷ kia giống như nở nụ cười: “Tiên sinh khách khí.”
“Ừm…” Trong đầu bỗng nhiên hiện lên câu ‘Hồi mâu nhất tiếu bách mị sinh’, Sở Tuyên hốt hoảng dời mắt. Hắn thật không hiểu nổi chính mình, đó là biểu hiện giả dối kia mà.
(*Mỗi khi quay đầu lại cười, trăm vẻ xinh tươi hiện rõ. Xuất phát từ Trường hận ca của Bạch Cư Dị.)
Hiện tại vẫn còn nhớ rõ hình ảnh Hoắc Vân Thâm tay không xé quỷ, nhớ tới lại nổi da gà.
“Hình như có chút lạnh…” Sờ sờ hay tay phát lạnh, Sở Tuyên lựa chọn dịch hai bước về phía bác sĩ Bạch, cách xa Hoắc Vân Thâm một chút.
“Nói như vậy, hắn vẫn luôn đi theo tôi? Nhưng hắn lại không đi ra giúp tôi, ha ha ha!” Bạch Tuyết chống nạnh, thở phì phò: “Tôi quyết định, từ nay về sau cái gì cũng không đốt cho hắn nữa, để cho hắn tự sinh tự diệt!”
“Như vậy có phải không được tốt lắm không?” Lỡ như quỷ kia giận lên phải làm sao bây giờ?
Bạch Tuyết nói: “Nếu như đổi lại là cậu, cậu sẽ không tức giận sao?”
Sở Tuyên nghĩ một chút, nếu đổi lại là Hoắc Vân Thâm sẽ vứt bỏ mình tại trong nguy hiểm mà không để ý… vậy… dường như không có khả năng…
Đối lập rõ ràng như vậy mà nói, bác sĩ Bạch thật sự đáng thương.
“Đúng rồi, ngày mai vẫn phải đi làm, chúng ta đi đêm về luôn đi.”
“Được, chờ chuyện A Vưu chấm dứt.”
Ba mươi phút sau, Triệu Gia Đồng cầm lược đi ra, hai mắt đỏ bừng nói với bọn họ: “Tôi muốn đi cùng với cô ấy, đời này sẽ không kết hôn.”
Sở Tuyên kinh ngạc nói: “Cậu đã nghĩ kỹ chưa, cô ấy là quỷ, cậu là người, không thể bởi vì nhất thời áy náy mà tùy tiện đưa ra quyết định, nếu không cậu sẽ phụ lòng cô ấy lần thứ hai.”
“Tôi…” Triệu Gia Đồng dĩ nhiên nghĩ không sâu, nói: “Nhưng cô ấy cần tôi, cô ấy rất yêu tôi.”
“Vậy còn cậu? Sau khi đi cùng cô ấy, có thể khẳng định chính mình sẽ không hối hận?” Sở Tuyên chỉ ra ngoài đường: “Cậu xem, bên ngoài nhiều mèo hoang như vậy, là ai tạo thành? Chúng cùng người không thích nuôi mèo, không hề có một chút quan hệ.”
Yêu một người cũng tốt, nuôi thú cưng cũng được, nếu như không thể ‘tòng nhất nhi chung’(*theo vợ/chồng cho đến chết), thì không cần tùy tiện hứa hẹn.”
Bằng không lời hứa hẹn không phải là hứa hẹn, mà gọi là đánh rắm.
“Tôi biết rồi, nhưng tôi thật sự yêu cô ấy, tôi cảm thấy… tôi có thể kiên trì..” Triệu Gia Đồng suy nghĩ một chút, lộ ra ánh mắt kiên định: “Trước kia tôi không có năng lực phản kháng cha mẹ, nhưng hiện tại không giống, ít nhất tôi có thể quyết định bản thân có thể kết hôn hay không kết hôn.”
Cái này dù sao cũng là chuyện giữa Triệu Gia Đồng cùng A Vưu, Sở Tuyên cùng Bạch Tuyết chỉ có thể nhắc nhở, mà không thể làm gì quá nhiều.
“Còn có, cảm ơn anh, cây lược này trả cho anh.” Triệu Gia Đồng quay đầu nhìn ra sau lưng, ánh mắt ôn nhu, sau đó quay đầu lại, đưa ra cây lược: “A Vưu trốn trong phòng, tạm thời nghỉ ngơi ở đây một đêm, ngày mai tôi sẽ tìm thứ gì đó để cô ấy có thể nhập thân vào.”
Hiển nhiên đây là ý tứ của A Vưu, cô biết rõ cây lược này là của Hoắc Vân Thâm, cũng không dám tham lam.
“Không có gì.” Sở Tuyên sớm mong lúc lấy được lược về, vì vậy vội vàng đưa tay ra đón… nhưng mà, một cánh tay xám trắng vươn ra, chặn tay Sở Tuyên, cứng rắn đẩy lược trở về.
“Chuyện này.” Triệu Gia Đồng kinh ngạc.
“A… Cung chúc… Minh Loan… Chi hỉ*..” Trán Sở Tuyên đổ đầy mồ hôi, dựa theo quỷ kia phân phó, lặp lại những lời này với Triệu Gia Đồng.
(*鸾盟之喜: nói chung là lời chúc^^)
“Sở tiên sinh thật khách khí, nhưng mà…” Triệu Gia Đồng cảm thấy, cây lược này phải trả lại, bởi vì A Vưu đã dặn, hơn nữa mình sẽ mua cho A Vưu.
“Cây lược này khác biệt đó, có lợi cho A Vưu, cậu nhận đi.” Sở Tuyên nói, lần nữa đẩy lược gỗ về.
Sau khi cân nhắc một phen, Triệu Gia Đồng nhận lược, lại nói cảm ơn liên tục.
“Tôi cùng bác sĩ Bạch phải đi về, cho cậu số điện thoại, về sau có vấn đề gì có thể liên lạc với tôi.” Sở Tuyên để lại số điện thoại của mình.
“Thật sự cảm ơn, có cơ hội nhất định sẽ đến thăm nhà.” Triệu Gia Đồng chân thành, có thể nhìn ra được, kỳ thật cậu không xấu, cùng A Vưu chẳng qua là vận mệnh trêu ngươi.
Cậu đứng trước cửa, đưa mắt nhìn bóng lưng Sở Tuyên cùng Bạch Tuyết dần đi xa, không khỏi cảm thán: “Thật sự là hai người tốt bụng.”
Thật lâu sau đó, Triệu Gia Đồng quay lại phòng, nhìn bạn gái mình đứng ở trong góc tối, lộ ra vẻ trầm mặc.
“A Vưu, em rất thương tâm sao?” Triệu Gia Đồng khuyên nhủ: “Đừng nghĩ nữa, những thứ kia đều đã qua, về sau chúng ta sẽ tốt mà.”
A Vưu ngẩng đầu, lộ ra khuôn mặt thanh tú.
Lúc trước Triệu Gia Đồng chính là yêu thích vẻ xinh đẹp này của bạn gái, hiện tại cũng vậy, nói: “Trước kia là anh phụ em, anh xin thề, từ nay về sau sẽ đối tốt với em, sẽ không lại khiến em chịu ủy khuất…” Ánh mắt chuyển xuống phần bụng của A Vưu: “Còn con của chúng ta.”
Nhắc tới đứa con, A Vưu đưa tay vuốt ve phần bụng, cúi đầu mỉm cười.
Bỗng nhiên, cửa sổ trong phòng bị gió mở toang, một con mèo đen nhảy vào: “Meow…”
“A, là một con mèo đen.” Triệu Gia Đồng không để ý đến con mèo kia, cậu đi qua đóng cửa sổ lại.
A Vưu sau lưng, đột nhiên nhìn mèo đen kia, nụ cười biến thành vô cùng quỷ dị.
Triệu Gia Đòng đóng chặt cửa sổ, vừa quay đầu lại, thấy được một cảnh khiến cho cậu suốt đời không thể quên… Bạn gái mình đang nắm chặt mèo đen, từng miếng từng miếng xé xác bụng mèo, máu tươi cùng thịt vụn từ trong miệng cô, rớt từng mảng từng mảng xuống dưới.
“A ——” Triệu Gia Đồng hét to một tiếng, lập tức nhấc chân chạy thục mạng ra ngoài.
A Vưu ăn xong mèo đen, lê từng bước về phía Triệu Gia Đồng…
“Không được… A Vưu! Không được! Anh là Triệu Gia Đồng, em không thể giết anh… không thể giết anh…” Triệu Gia Đồng vô cùng sợ hãi, trơ mắt nhìn A Vưu, giơ ra móng quỷ sắc bén hướng về phía mình…
Trái tim đang nảy lên từng nhịp, bị A Vưu móc ra khỏi lồng ngực Triệu Gia Đồng.
Triệu Gia Đồng khiếp sợ tột độ, sau khi chết vẫn trợn to hai mắt, chết không nhắm mắt… A Vưu… vì sao muốn giết cậu?
Cùng lúc đó, Sở Tuyên cùng Bạch Tuyết đang tại phòng chờ tàu, còn mười phút nữa là có thể leo lên tàu tốc hành về nhà.
“Buồn ngủ quá đi.” Bạch Tuyết ngáp một cái, cố gắng tỉnh táo nhìn chung quanh.
“Đi, nên kiểm tra vé tàu.” Sở Tuyên cầm balo lên, gọi Bạch Tuyết đang ngẩn ngơ về: “Cậu làm sao vậy?” Nơi cô nhìn, Sở Tuyên cũng nhìn qua, nhưng không thấy có thứ gì kỳ lạ.
“Không có… không có…” Bạch Tuyết xoa xoa hai mắt, lại nhìn vào chỗ trống không kia: “Có lẽ là tôi nhìn nhầm…” Nếu không thì tại sao lại thấy A Vưu.
Sở Tuyên cười một cái nói: “Không có thì đi thôi, gần đến giờ rồi.”
Sau khi hai người rời đi, nơi vốn để chờ, đứng một nữ quỷ tóc dài phất phơ, khuôn mặt dữ tợn.
++++++
Trải qua hơn một giờ, tàu đến trạm.
Sở Tuyên nhìn đồng hồ, đã hơn mười giờ đêm, hắn nói với Bạch Tuyết đang ngáp không ngừng bên cạnh: “Đã trễ như vậy, cậu có muốn gọi người nhà đến đón hay không?”
Một cô gái buổi tối đón xe một mình, không được an toàn.
“Rất không trùng hợp, ba mẹ tôi ra ngoài du lịch…” Bạch Tuyết ôm balo, đáng thương nhìn Sở Tuyên, nói: “Bình thường tôi không phải người nhát gan, nhưng đêm nay đặc biệt sợ… Cũng không biết vì cái gì, chính là cảm thấy trong lòng rờn rợn.”
Cũng phải thôi, một cô gái bị quỷ nhập xác, còn giết người…
Nói đến đây, Sở Tuyên bỗng nghĩ, Hoàng Đạt có thể biến thành quỷ hay không?
“Như vậy, tôi đưa cậu về.” Sở Tuyên quyết định đưa Bạch Tuyết về nhà: “hưng mà… thể chất tôi động chút sẽ gặp quỷ, chỉ sợ sẽ hù đến cậu.”
“A?” Bạch Tuyết lộ ra ánh mắt hoảng sợ.
May mắn, trên đường đi cũng không gặp quỷ, ngay cả đường về cũng không có.
“Kỳ quái, hôm nay thật yên tĩnh…” Sở Tuyên nhìn ra ngoài cửa xe, một mình thì thào.
“Đến rồi, tổng cộng 80 tệ.” Tài xế dừng xe nói.
“Được.” Sở Tuyên đưa tiền, đeo balo lên xuống xe.
Đứng ở ven đường, nhìn cảnh đêm tĩnh lặng xung quanh, bỗng nói: “Hoàng Đạt có thể biến thành quỷ không?”
Bên cạnh Sở Tuyên, xuất hiện một bóng người thon dài, quỷ kia lắc đầu, nói: “Phàm hóa thành quỷ, oán, ngang, ác, tà.”
Mà Hoàng Đạt là chết trong hoảng sợ cùng chột dạ, gã sẽ không biến thành quỷ.
Nhận được đáp án khiến người thả lỏng, Sở Tuyên day day mi tâm, vẻ mệt mỏi hiện lên trên mặt hắn.
Chuyện đã đến lúc này, tất cả đều đã kết thúc, hơn nữa không lo lắng về sau.
Hoàng gia thôn Đường Hạ vốn là có tật giật mình, bọn họ vô cùng sợ hãi A Vưu trả thù, bởi vậy không dám báo án, cũng không dám quấy rầy cha mẹ của A Vưu.
Về phần cha mẹ Triệu Gia Đồng có thể tiếp nhận chuyện Triệu Gia Đồng không kết hôn hay không, đó cũng là chuyện của sau này…
Sở Tuyên ngâm mình trong bồn tắm, thoải mái thở phào một hơi, chợt nghe điện thoại của mình vang lên,đoán là Bạch Tuyết gọi điện tới.
Hắn vừa đứng lên một nửa, lại đột nhiên ngồi trở xuống… Bởi vì có một cái bóng lướt vào trong cửa, là Hoắc Vân Thâm, trên tay cầm một cái điện thoại, đúng là của Sở Tuyên.
“Cảm, cảm ơn…” Sở Tuyên nuốt nước miếng cầm lấy, quả nhiên là Bạch Tuyết, hắn ấn mở loa ngoài, chỉ nghe thấy giọng nữ trong trẻo truyền đến: “Sở Tuyên! Cậu về đến nhà chưa?”
“Đến rồi.” Có quỷ đứng canh bên cạnh, cậu không tiện nói nhiều: “Không có việc gì, tôi ăn tỏi rồi, cậu nghỉ ngơi sớm đi.”
“Được, cậu cũng nghỉ sớm một chút, ngày mai gặp! Còn có, hôm nay cảm ơn cậu!” Bạch Tuyết lanh lẹ cúp điện thoại.
“…” Sở Tuyên đặt điện thoại xuống, trong lúc vô tình nhìn thấy ánh mắt chăm chú của Hoắc Vân Thâm, nghĩ một chút vẫn là nên giải thích: “Bác sĩ Bạch là đồng nghiệp của tôi, tôi với cô ấy chẳng qua chỉ là quan hệ đồng nghiệp bình thường.” Để an toàn, hắn cau mày nói: “Cậu không được ra tay với cô ấy, nếu không tôi sẽ không dễ dàng tha thứ cho cậu.”
Trải qua chuyện y tá Lục cùng bác sĩ Lâm, Sở Tuyên thật sự sợ hãi, hắn cảm thấy Hoắc Vân Thâm con quỷ này quá không có đạo lý, tâm tư chiếm giữ cùng đố kỵ rất mãnh liệt, cũng không vô hại như trong tưởng tượng.
Nếu như người hắn giảng đạo lý, có một chút nhân tính mà nói, cũng sẽ không tùy tiện khiến người ta xảy ra tai nạn.
Phải biết rằng lúc ấy Sở Tuyên cũng trên xe… ngẫm lại đã cảm thấy đáng sợ.
Thân thể bên dưới ngâm trong nước nóng, rồi lại cảm thấy trái tim lạnh lẽo… Bởi vì quỷ kia đứng trong phòng tắm, âm u nhìn Sở Tuyên.
Hơi nước trắng xóa mờ mịt, cũng không thể che hết, đôi mắt lạnh lẽo ẩm ướt kia.
“Tôi không nói sai cái gì, cậu đừng nhìn tôi như vậy… quá mức đáng sợ.” Ánh mắt ấy, thật giống như lúc nào cũng có thể làm gì chuyện gì đó… Da đầu Sở Tuyên tê rần, hắn dứt khoát không tắm nữa, vội vàng đứng lên trùm khăn tắm, nhịp tim rối loạn đi tới trước mặt Hoắc Vân Thâm.
Trở lại phòng hắn liền khóa ngược lại… Bởi vì hôm nay mệt mỏi, không muốn cho quỷ hút dương khí.
“Cậu ở bên cạnh một đêm đi, đừng tới tìm tôi, chờ qua mấy ngày nữa tinh thần tôi tốt rồi…” Sở Tuyên mím bờ môi trắng bệch, nói: “Đến lúc đó cho cậu hút dương khí.”
Dứt lời liền nằm xuống giường, thôi miên bản thân nhanh ngủ đi.
Kết quả thật không khéo, nằm xuống giường không lâu đã muốn đi toa lét, Sở Tuyên lại lồm cồm bò dậy.
“Sợ cái gì, cũng không thể nín…”
Sở Tuyên mở cửa đi ra ngoài, hắn vừa ngẩng đầu, nhìn thấy hình ảnh kinh hãi cả đời khó quên… Nam quỷ mình lấy về, lúc này mặt xanh nanh vàng, mười ngón sắc nhọn, nhét vào trong miệng… nửa cái đầu quỷ óc phun ra ngoài.
Chuẩn bị… ăn một bữa lớn…
Rầm.
Sở Tuyên ngã ngửa ra sau, lộ ra vẻ mặt hoảng sợ, sau đó vội vàng bò qua đóng cửa lại…
“…” Trong khoảnh khắc Sở Tuyên đóng cửa này, Hoắc Vân Thâm liền phát hiện Sở Tuyên thấy mình, quỷ trong tay y thừa cơ giãy giụa muốn trốn … Hoắc Vân Thâm không tập trung, cũng dứt khoát thả nó.
Lệ quỷ khoác lên bộ da người âm u, biểu tình lúc này phức tạp giống như bị bắt tang.