“Trả lời tôi.”
Hoắc Vân Thâm tiến lên trước một bước, vươn tay muốn bắt người, Sở Tuyên sợ đến vội vàng lùi về sau, sau khi rời khỏi thân cây, càng cảm thấy không có cảm giác an toàn, vội vàng chạy đến một thân cây khác trốn đằng sau.
“Nói chuyện thì nói chuyện, đừng ra tay a?” Giọng nói của hắn vừa phẫn nộ vừa sợ hãi, buồn bực nói: “Là tôi biểu đạt chưa được rõ ràng, hay là đầu óc của cậu có vấn đề? Cái gì mà cô vợ nhỏ thật sự biết vâng lời, cậu biết rõ sao? Cậu vốn không phải loại này, ép buộc biểu hiện cũng không có ý nghĩa gì, cũng không thể khiến tôi tín nhiệm cậu.”
Quỷ đối diện không nói lời nào, cũng không phản bác kết luận của Sở Tuyên, y chỉ đứng đấy không nhúc nhích.
Sở Tuyên nói: “Tôi chỉ hy vọng cậu ở trước mặt tôi không phải ngụy trang chính mình, bộ dạng chân thật, là thế nào thì cứ như thế đó.” Biểu hiện giả dối khiến lòng người bất an, mà không có khả năng lừa dối lòng người.
Bình thường một chút không tốt sao?
“Nhưng anh sẽ sợ.” Hoắc Vân Thâm ở phía xa nhìn hắn, bàn tay buông xuôi trong ống tay áo nắm thật chặt.
“Nhưng thật ra, cậu một chốc thì thế này một chốc thì thế nọ, tôi mới có thể sợ hơn. Bởi vì tôi không rõ ràng được, loại nào mới là khuôn mặt chân chính của cậu?” Sở Tuyên ở đằng sau thân cây đi ra nhìn y, trong hai mắt ánh lên ngọn lửa dũng cảm, nói: “Sau này không được cố ý giả bộ nhu thuận, bộ dạng cậu thế nào thì cứ hiện ra bộ dạng đó, tôi muốn nhìn thấy suy nghĩ chân thật của cậu.”
Như vậy cũng không cần nghi thần nghi quỷ, đoán tới đoán lui.
Khuôn mặt Hoắc Vân Thâm lộ ra vẻ do dự, y tưởng tưởng đến cảnh tượng trong miệng Sở Tuyên một chút, sau đó mới quyết đoán lắc đầu, nói không: “Anh sẽ không chịu nổi.”
Sắc mặt Sở Tuyên trắng nhợt, truy vấn: “Là có ý gì? Chẳng lẽ cậu đối với tôi thật sự có mưu đồ không thể để cho người khác biết.”
Cam tâm tình nguyện cung cấp tinh khí cho y vậy còn chưa đủ sao? Tại sao nhất định phải dồn ép không tha?
Cho dù là giữa người và quỷ, cũng không nhất định phải tổn thương lẫn nhau, cũng không nhất định phải đạt đến tình trạng người chết tôi mất mạng.
Dưới con mắt hoảng sợ của Sở Tuyên, Hoắc Vân Thâm đi về phía hắn từng bước từng bước một, vượt qua khoảng cách ba bốn mét, chẳng qua là chuyện trong nháy mắt.
“Này này! Đừng tới đây!”
Sở Tuyên căn bản không kịp trốn, cánh tay lạnh buốt hiện lên trước mắt hắn, rất nhanh bưng lấy mặt hắn, dùng lực đạo thô lỗ như dã thú mút liếm môi hắn.
“A… khốn nạn…”
Đầu lưỡi bá đạo, thoáng cái cạy mở đôi môi Sở Tuyên, xông vào khoang miệng không có sức chống cự, bắt lấy bộ phận mềm mại ẩn nấp bên trong, liều mình chà đạp, đùa giỡn.
Nhận hết tiếng hô kinh hãi tràn ra từ cổ họng Sở Tuyên, thông qua ánh mắt cùng biểu lộ có thể nhìn thấy, hắn hiện tại đang chịu đựng xâm lược không thuộc về mình.
Sở Tuyên cảm thấy miệng mình, lúc này giống như một cô thiếu nữ đang bị cưỡng gian, rất đau rất đau… hơn nữa còn chảy máu.
Mùi máu tanh tản ra trong miệng, theo nước bọt, tràn ra từ khóe miệng Sở Tuyên.
Hoắc Vân Thâm rốt cuộc buông đầu lưỡi hắn, dùng lưỡi mình liếm đi nước bọt nhiễm máu bên khóe miệng hắn, động tác rất không ôn nhu.
Tại thời điểm Sở Tuyên cho là mình đã được buông tha, lại hung hăng hôn thêm một lần nữa, hung hăng chà đạp một trận.
“Cái này là suy nghĩ chân thật của tôi.”
Hoắc Vân Thâm nhéo nhéo cằm Sở Tuyên, dùng ánh mắt tàn nhẫn đã dỡ bỏ ngụy trang mà chăm chú nhìn hắn, lạnh giọng nói: “Anh chịu được không?”
Từ trên người y, Sở Tuyên cảm nhận được chỉ có cướp đoạt, đòi hỏi, hủy diệt, không hề ôn nhu, cũng không chút nào nhân tính…
Đẩy y ra, Sở Tuyên lui về sau từng bước, lại trở về thân cây kia.
Khẽ nhếch bờ môi bị phá nứt, hắn liều mạng lắc đầu, không, hắn không bào giờ muốn moi ra một Hoắc Vân Thâm chân thật nữa.
Cái loại tham lam cùng ác liệt muốn ăn cả da lẫn xương của người ta vào bụng kia, là đến từ một loại sinh vật có dục vọng với con người, khiến người ta không khỏi rét run.
Thì ra mình trong mắt đối phương, chỉ là một loại đồ ăn!
Đầu gối Sở Tuyên mềm nhũn, cả người tan vỡ ngã ngồi xuống đất. Lúc này đây, hắn rốt cuộc chắc chắn Hoắc Vân Thâm cùng mình bất đồng về lập trường, cũng có nhận thức chính xác đối với tình cảnh của mình.
Nhưng chân tướng không nghi ngờ lại khiến người ta cảm thấy thất vọng, một chút hy vọng bản thân có thể nổi lên mặt nước, lại có được tự do đều không còn nữa.
Lẳng lặng hồi lâu, đôi chân kia đi đến trước mặt Sở Tuyên.
Hoắc Vân Thâm từ trên cao nhìn xuống, trên mặt đã khôi phục lại biểu hiện bình thường, biểu hiện lạnh nhạt nhưng không khủng bố, dù sao y cũng có một khuôn mặt dễ nhìn.
Y lẳng lặng nhìn Sở Tuyên, ánh mắt chăm chú mà phức tạp, sau đó mới vươn một bàn tay đến trước mặt Sở Tuyên: “Đứng lên đi.”
Xảy ra chuyện hôm nay, Sở Tuyên không dám đụng vào y, lắc đầu tự mình đứng dậy, nhưng hai chân vẫn vô lực mềm nhũn. Tựa trên thân cây, biểu hiện sợ hãi không dám nhìn thẳng vào Hoắc Vân Thâm, có ý tứ trốn tránh.
Hoắc Vân Thâm cau mày, giống như vô cùng bất đắc dĩ với Hoắc Vân Thâm: “Tôi không hiểu được anh.”
Thời điểm đối tốt với hắn, hắn không tin mình, ghét bỏ đó là giả vờ. Còn thời điểm lộ ra bộ mặt chân thật với hắn, hắn rồi lại sợ mình.
Như vậy cuối cùng là muốn bộ dạng gì?
Hoắc Vân Thâm nghĩ mãi không ra, bàn tay vươn ra thật lâu bị Sở Tuyên bỏ qua, y liền thu tay lại, trầm mặt quay người rời đi. Nhịp chân nhẹ nhàng, đi không nhanh cũng không chậm, đủ để Sở Tuyên phía sau theo kịp.
Nhìn theo bóng lưng của y, Sở Tuyên lấy lại dũng khí nói: “Cậu còn đi… tìm quỷ ăn không?” Không phải nói đói sao? Chưa ăn no mà trở về, vậy cũng không an toàn.
Quỷ đằng trước lắc đầu, nói: “Không đi, về nhà.”
“Tại sao không đi? Cậu ăn no rồi?” Quay về nếu vẫn còn đói bụng, buổi tối lại giày vò mình, Sở Tuyên chỉ nghĩ đã cảm thấy da đầu tê rần, cả người khó chịu.
“Chưa ăn no.” Hoắc Vân Thâm vẫn đói bụng.
“Như vậy… như vậy tại sao không đi ăn?” Sở Tuyên ở phía xa đuổi theo y, không dám đi quá gần cũng không dám cách quá xa, bởi vì sợ có quỷ.
Hoắc Vân Thâm đằng trước bỗng nhiên dừng lại, làm hại Sở Tuyên vội vàng phanh chân, không rõ tình huống mà hỏi thăm: “Xảy ra chuyện gì vậy?” Chẳng lẽ thay đổi chủ ý, lại đi tìm quỷ ăn?
Quỷ kia nói: “Phía trước có quỷ.”
Sở Tuyên: “Vậy cậu đi qua ăn nó đi.”
“Không.” Quỷ kia rõ ràng lưu loát, tiếp tục tiến lên phía trước.
Đưa tới cửa cũng không ăn? Sở Tuyên sắc mặt tái nhợt mà nghĩ, chẳng lẽ thật sự giữ bụng để giày vò mình?
“Hoắc Vân Thâm, nói đói chính là cậu, cứng rắn dắt tôi đi, gặp được quỷ cậu lại không ăn, cậu sao lại có thể như vậy?” Trọng điểm không phải y có thể đói bụng hay không, mà là…
Cuối cùng quỷ kia cũng quay đầu lại nhìn Sở Tuyên, giọng nói lạnh lùng: “Tâm trạng của tôi không tốt, không có khẩu vị.”
“Cái gì…” Sở Tuyên ngây ngốc, không biết làm sao để hình dung tâm tình của mình, thầm nghĩ cậu đã như vậy… còn có thời điểm không có khẩu vị?
Cậu căn bản chính là muốn chơi tôi!
Thời điểm đi ra là hài hòa, lúc trở về lại xa cách, cái này là tình huống của Sở Tuyên cùng Hoắc Vân Thâm.
Về đến nhà, Lý Lục đã sớm về phòng mình ngủ, trừ phi ông đói bụng, mới ra ngoài tìm phòng bếp.
Sở Tuyên vào phòng ngủ, ôm một cái chăn cùng một cái gối đi ra, ném trên ghế sopha, chuẩn bị đêm nay ngủ ở đây.
Hắn nói với Hoắc Vân Thâm: “Phòng ngủ cho cậu, đêm nay tôi ngủ ở sopha.”
Hoắc Vân Thâm đứng ở đằng kia, ngẩng đầu nhìn chằm chằm hắn, ánh mắt như muốn ăn thịt người.
“Nhìn cái rắm?” Sở Tuyên nói: “Là tự cậu không ăn, liên quan gì đến tôi? Đừng có buổi tối đói bụng lại đến tìm tôi, cậu cho tôi là lương thực dự trữ của cậu hả? Có người như cậu sao?”
Bị mắng một trận, vẻ mặt Hoắc Vân Thâm đổi qua đổi lại, nhưng chỉ có sửng sốt chứ không cãi lại.
Tối hôm đó, Sở Tuyên ngủ một mình. Đến nửa đêm, hắn cẩn thận chú ý, quỷ kia quả nhiên không đến quấy rầy mình.
Hắn đã sớm biết, tính tình Hoắc Vân Thâm thật xấu, mới không phải ở chung tốt như vẻ bề ngoài vậy.
Dù sao cũng là lệ quỷ đã chết hơn hai mươi năm, dường như còn bị người trong nhà khiến cho chết oan, muốn nói trong lòng không có chút tâm bệnh nào, Sở Tuyên không tin,
Nhưng sau khi biết rõ, bản thân là một người phàm tục, có cái gì để chống lại lệ quỷ, có thể giữ lại tính mạng đã không tệ rồi.
Sở Tuyên một bên khích lệ chính mình một bên âm thầm quyết định, sau này bảo vệ tính mạng đứng đầu, đạo đức thứ hai, thời điểm nên thỏa hiệp vẫn là phải thỏa hiệp.
Nhưng nếu đối phương buông lỏng một chút, thời điểm cần ‘được một tấc lại muốn lên một thước’ vẫn là phải ‘được một tấc lại muốn lên một thước’, nếu không chính là đồ ngốc.
“Hừ…”
Hoắc Vân Thâm trong bóng đêm lưỡng lự hồi lâu, nhìn thấy vẻ mặt say ngủ của Sở Tuyên, muốn dán đến thân cận lại không muốn dán đến thân cận.
Sở Tuyên thật sự sợ mình, y biết rõ.
Phàm là có khả năng cách xa một chút, đối phương sẽ cao chạy xa bay, biến mất không còn tăm tích khỏi mình, điểm ấy không còn nghi ngờ.
Nghĩ tới đây, Hoắc Vân Thâm thu lại ánh mắt, quay người vào phòng.
Hôm nay là ngày đầu tiên Sở Tuyên thất nghiệp, hắn giống như thường ngày, sớm rời giường. Đánh răng rửa mặt xong, ra ngoài thắp một nén nhang cho Hoắc Vân Thâm.
Quay người muốn dọn lại chăn cùng gối trên sopha, kết quả lại nhìn thấy phía trên sạch sẽ, không có chăn, cũng không có gối.
Sở Tuyên nhìn về phía gian phòng, lộ ra ánh mắt hoài nghi. Sau đó mới đi qua mở cửa, nhìn thấy trên giường là chăn màn cùng gối đầu đã đã được sắp xếp gọn gàng, có cạnh có góc, cẩn thận tỉ mỉ.
Không biết còn tưởng rằng được quân nhân gấp ra.
Lại liếc mắt vào một góc, quỷ kia đứng cạnh tấm rèm dày, im lặng, chất da trắng nõn trong suốt, thoạt nhìn nhã nhặn xinh đẹp, quả thật là công tử văn nhã khí chất hơn người.
Sở Tuyên dựa vào cạnh cửa, lẳng lặng nhìn y, trong lòng không có chữ nào, không biết phải nói gì mới tốt.
Hắn đã không còn giống như trước kia, cảm thấy Hoắc Vân Thâm ngoại trừ là quỷ ra, mặc khác đều rất tốt… Nhưng mà, thật ra y kinh khủng đến mức muốn chết.
“Tới đây.” Suy nghĩ hồi lâu, Sở Tuyên vẫy tay với y, ban ngày mới cảm thấy không khủng bố như vậy, cho nên mới dám làm thế.
Bên kia, Hoắc Vân Thâm nghe lời đi tới, tầm mắt hạ xuống, khí chất nhã nhặn lịch sự, đứng trước mặt Sở Tuyên giống như một bức họa.
“Hiện tại có muốn ăn tôi không?” Sở Tuyên không khỏi suy nghĩ, thời điểm y đối mặt với mình, trong lòng có phải đang hồi tưởng lại hương vị cùng mùi vị của mình hay không?
Hoặc là đang lên kế hoạch, thời điểm nào thì nuốt vào?
“Tiên sinh muốn nghe lời nói dối hay nói thật?” Hoắc Vân Thâm cúi đầu phun ra một câu, đem cằm giấu càng sâu.
“Nói thật.” Sở Tuyên lộ ra sắc mặt phức tạp, cổ họng khô khốc nói: “Cậu nói đi, tôi… tôi chịu được.”
Hoắc Vân Thâm cười nâng lên tầm mắt, lộ ra vẻ tham lam, y tới gần Sở Tuyên, nhỏ giọng nói: “Tôi muốn ăn tiên sinh…”
Vừa bị đôi tay lạnh như băng kia vòng qua lưng, Sở Tuyên liền cảm thấy hô hấp dồn dập, trái tim ngừng đập mấy giây.
Còn có dòng máu chảy trong thành mạch, khó khăn như đang chảy ngược dòng.
Đụng phải cơ thể cứng ngắc của Sở Tuyên, sắc mặt Hoắc Vân Thâm lạnh lẽo, lại thấy Sở Tuyên đẩy mình ra… Y chỉ có thể trực tiếp đưa tay đến phía dưới của Sở Tuyên, ấn chặt bụng của hắn.
“Tôi không phải muốn ăn máu thịt của anh.” –
Ý tứ mình biểu đạt, kỳ thật chỉ muốn thân cận với hắn, lại bị hiểu lầm một lần nữa.
Sở Tuyên nhìn thấy, sắc mặt quỷ kia không tốt mà nhìn mình chằm chằm: “Lúc nào thì tôi nói muốn ăn máu thịt anh?”
Từ đầu đến cuối, y đều không biểu đạt ý tứ như vậy.
Sở Tuyên bị kéo vào phòng lột quần xuống, biểu tình giống như bị ngược đãi mà ngồi trên giường, chỉ trích: “Miệng cậu nói không phải, nhưng mỗi lần đều khiến người ta cảm thấy như vậy, cái này có thể trách ai?”
Ai bảo y ăn nói tà ác như vậy?
Hắn dùng tay ấn chặt đầu Hoắc Vân Thâm, một tay bụm bảo bối của mình, không cho ăn.
“Mới sáng sớm đã làm loại chuyện này, cậu không xấu hổ tôi xấu hổ, buổi tối nói sau.”
Hắn muốn xuống giường mặc quần, Hoắc Vân Thâm ở đằng sau ôm lấy hắn, gọi một tiếng tiên sinh, hắn không để ý tới.
Lại lạnh lùng gọi một tiếng: “Sở Tuyên.”
Lúc này, Sở Tuyên liền cứng ngắc không dám động, vẫn duy trì tư thế quần áo không ngay – mình ngọc xiêu vẹo (*Y sam bất chính, ngọc thể hoành trần 衣衫不整玉体横陈.).
Hoắc Vân Thâm dán đến gần, bỗng dùng đầu lưỡi liếm khóe môi Sở Tuyên, muốn vén lên dục vọng hôn môi của hắn.
Hai tay chạy quanh thắt lưng ấm áp, khiến cho da đối phương, nổi lên từng hạt nhỏ xíu, dưới lòng bàn tay vô cùng rõ ràng, khiến người ta có một loại dục vọng muốn ra sức chà đạp.
Mà Hoắc Vân Thâm quả thật làm vậy, dùng sức xoa nắn làn da chung quanh thắt lưng Sở Tuyên, ma sát cực nhanh lại khiến nhiệt độ tăng vọt.
Trải qua mấy lần tiếp xúc thân mật, Sở Tuyên phát hiện con quỷ này đặc biệt yêu thích sờ mó thân thể mình, cho dù eo hay là chân, biểu hiện của y là yêu thích không buông, lưu luyến không rời.
Nhưng mãi mà không khiêu khích được dục vọng của Sở Tuyên, Hoắc Vân Thâm liền buông tha ý nghĩ này. Y kéo tay Sở Tuyên ra, đặt trên người mình, cách một lớp quần áo thật mỏng vuốt ve qua lại.
“Anh chê người tôi lạnh, tôi đây liền không cởi quần áo.”
Y lừa đảo, bởi vì y lập tức cởi quần xuống rồi.
Tự động nằm xuống, lại để Sở Tuyên đè trên người mình.
Sở Tuyên bị ép cưỡi ở phía trên, trừng mắt nhìn Hoắc Vân Thâm từ trên xuống, hai má vừa đỏ vừa nóng, màu sắc vô cùng đẹp mắt, hắn nói: “Cậu thật sự không biết xấu hổ, tôi không như vậy được.”
Mới sớm đã lăn giường, trong nhà còn có khách.
“Tiên sinh…” Đôi mắt âm u của Hoắc Vân Thâm khóa chặt trên thân thể của người đàn ông, hai tay giữ chặt tay hắn, giống như nhìn không đủ.
Ánh mắt kia, giống như thật sự rất cần mình… Sở Tuyên gần như cho rằng mình cùng thứ này thật sự là một đôi.
Phì.
“Buông tay, tôi đói bụng, muốn ra ngoài mua bữa sáng.” Sở Tuyên trừng mắt nói: “Nếu cậu không buông, tôi liền giải quyết bằng cách lạnh nhạt* với cậu.”
(*Nguyên văn là 冷暴力: lãnh bạo lực.)
Không để ý tới y, không nói chuyện với y, xem y là không khí.
“Ban ngày tiên sinh rất hung dữ.” Hoắc Vân Thâm nằm ở nơi đó, nhìn hắn một lúc lâu, sau đó mới đưa ra kết luận này.
“Cái đó… buổi tối ai mà hung dữ với cậu được…” Sở Tuyên ở trên người y vội vàng nhỏm dậy.
“Nhưng mà tôi thích tiên sinh như vậy.” Hoắc Vân Thâm dùng cả tay và chân ôm hắn lăn một vòng, hai người lại rơi vào ổ chăn ấm áp.
“Này…” Lăn một hồi rốt cuộc biến thành Sở Tuyên ở dưới quỷ kia ở trên, đẩy hoài đẩy không ra, hắn tức giận hô to: “Cậu còn như vậy, tôi thật sự làm cậu!”
“Anh đến.” Hoắc Vân Thâm lòng đầy chờ mong, dùng cặp mông trần trụi từ từ cọ xát.
Sở Tuyên nén giận, nói: “Cậu muốn tôi tới, tôi liền không được.”
Hoắc Vân Thâm cúi đầu hôn hắn, cọ hắn, nhẹ nhàng cắn lỗ tai hắn, nói: “Thích cùng tiên sinh nằm trên một cái giường, nói như thế.” Mỗi khi đến thời điểm này, y liền linh hoạt, giống như sống lại.
Trái tim chết đi đã sớm lạnh như băng, cũng có dục vọng muốn đập.
Loại cảm giác này gọi là gì?
“Nhưng tôi không thích.” Sở Tuyên dùng sức một cái, cuối cùng đoạt lại vị trí, cưỡi trên người Hoắc Vân Thâm, đầu tóc bù xù, mặt mũi đỏ bừng, một đôi mắt hữu thần sáng ngời, nói với người chết phía dưới: “Nếu không phải cậu cố ý dọa tôi, tôi sợ cậu, sao sẽ cùng cậu lên giường?”
Nếu không phải cực kỳ sợ hãi, làm sao có thể.
“Lúc đầu là thế.” Hoắc Vân Thâm suy tư nói, ngưng mắt nhìn hắn, chợt lộ ra vẻ mặt dữ tợn, còn có móng tay sắc nhọn: “Đôi mắt tiên sinh thật đẹp, không bằng móc ra cho tôi ăn?”
Một trận gió lạnh ùa tới trước mắt, đồng tử Sở Tuyên lập tức co rút, kinh hãi nhìn đầu ngón tay trước mắt, còn kém một cm liền đâm vào mắt mình….cực kỳ nguy hiểm!
“Hoắc Vân Thâm!”
“Tiên sinh có sợ không?” Quỷ kia ghé mặt sát lại Sở Tuyên.
Rõ ràng đã thấy Sở Tuyên sắp khóc, còn không rút ra khoảng cách móng tay của mình, cũng không biến trở về khuôn mặt xấu xí của mình.
Sở Tuyên vẫn sợ hãi mà ngả người về sau, rời xa móng quỷ khiến người sợ hãi kia.
Dưới tình huống hắn run lẩy bẩy, Hoắc Vân Thâm chậm rãi thu tay về, ánh mắt giấu vẻ khẩn trương lẳng lặng nhìn hắn.
“Tiên sinh?”
Nhìn khuôn mặt thiện lương vô hại, Sở Tuyên thật muốn lột ra bộ mặt của y, sao có thể tồn tại một thứ ác liệt như vậy, thật sự là đồ chó chết.
Vô tâm, cũng không có tính người.
“Tiên sinh…” Hoắc Vân Thâm dùng bàn tay đã khôi phục lại bình thường, đẩy vai Sở Tuyên, gọi lại sự chú ý của hắn, sau đó mới mong đợi nhìn hắn.
“Cậu…” Không phải muốn làm loại chuyện kia sao, cần phải dọa người như vậy? Sở Tuyên xoa xoa trái tim đập loạn, qua rất lâu mới khôi phục lại, hít sâu một hơi nói: “Nằm xuống, đừng lộn xộn.”
Quỷ kia nghe vậy, ngoan ngoãn nằm xuống. Gối lên gối đầu của Sở Tuyên, ánh mắt vẫn dõi theo Sở Tuyên phía trên.
Sở Tuyên một bên chịu nội thương một bên cởi quần áo mình, hắn cảm thấy bản thân bị Hoắc Vân Thâm ăn đến chết, không có biện pháp phản kháng.
Cũng giống như Hoắc Vân Thâm, Sở Tuyên chỉ cởi quần, để lại quần chống lạnh.
++++ phía dưới tỉnh lược một nghìn chữ người quỷ đại chiến +++++ *óa óa óa*.
Lý Lục đứng ngoài cửa phòng Sở Tuyên, đợi rồi lại đợi, đợi đến khi bụng sôi ùng ục, nhịn không được đưa tay gõ cả hô lên: “Bác sĩ, bánh bao!”
Chiến trường bên trong vẫn còn ác liệt, còn chưa chấm dứt.
Ánh mắt Hoắc Vân Thâm như muốn giết người, trái tim Sở Tuyên kéo căng, một bên làm một bên lớn tiếng nói: “Lão tiên sinh, trước cửa có một tủ giày, ông nhìn thấy không? Trong ngăn kéo có tiền lẻ, ông tự xuống lầu mua bánh bao ăn đi.”
Hai câu đã giải quyết xong Lý Lục, tiếp tục giữ vững tiết tấu không loạn.
“Tiên sinh…” Hoắc Vân Thâm nắm chặt ga giường, nhịn không được lộ ra móng vuốt đâm thủng chăn ga.
Nhìn từng lỗ thủng bị đâm ra, Sở Tuyên giận không có chỗ xả ra: “Cậu đồ phá hoại… tôi thất nghiệp… cậu hiểu…”
“Ưm…” Hoắc Vân Thâm ngoan ngoãn giống như hổ bị nhổ răng, khẽ nói: “Hoắc gia có tiền… trước… tiên sinh…a…”
Lúc này cái gì khủng bố a, cái gì mà người quỷ khác đường a, đều là lời nói gió bay, trước mắt cứ sung sướng mới là quan trọng.
Về sau khi nhớ tới chuyện này, Sở Tuyên che mắt muốn tìm lỗ trốn… bản thân sao lại như vậy?
Khó trách có người nói, đàn ông đã ăn mặn sẽ không thể quay lại được nữa, chỉ cần phụ nữ khiêu khích liền không quản được dây lưng quần.
Nhưng quỷ kia chẳng phải phụ nữ, lại còn là quỷ.
Hắn liếc mắt nhìn thứ phía sau mình, lúc này đang nằm thẳng, toàn bộ nút áo đều mở, lộ ra lồng ngực bằng phẳng… là một nam quỷ hàng thật giá thật, nhưng ngược lại vẫn là phong tình vạn chủng.
Sở Tuyên thu lại ánh mắt, kéo lại cái áo trên người, sau đó ngồi dậy mặc quần.
“Tiên sinh đi đâu vậy?”
“Đói bụng, đi ăn sáng.” Đã đến trình độ cái gì cũng muốn báo cáo cùng kiểm tra sao?
“Tôi cũng đi.” Hoắc Vân Thâm nâng nửa người trên, chỉnh lại vạt áo mở rộng, bỗng nhiên dừng lại.
Chờ đến khi Sở Tuyên mặc đồ xong, y nhìn Sở Tuyên bằng cặp mắt tràn đầy mong đợi: “Tiên sinh giúp tôi mặc quần áo.”
“Tay của cậu bị gì vậy?” Gãy hay tàn phế rồi hả? Vẻ mặt Sở Tuyên không chút ý tốt vừa nhìn là hiểu ngay, quá rõ ràng
Khóe miệng Hoắc Vân Thâm hạ xuống, ánh mắt khiến người ta sởn hết cả gai ốc, tăng đôi uy hiếp mà theo dõi hắn.
“Được được, theo ý cậu.” Sở Tuyên chịu không được mà thỏa hiệp, lấy tay che lại ánh mắt của y: “Đừng nhìn tôi như vậy nữa, sắp bị cậu nhìn chết rồi.” Sau đó mới rụt tay về, khom lưng ở trước mặt Hoắc Vân Thâm, giúp y cài lại nút áo, một nút lại một nút.
Cài đến nút cao nhất, Hoắc Vân Thâm ngửa cổ, rũ mắt nhìn khuôn mặt của người phía trước, hắn nghiêm túc chăm chú, khuôn mặt ôn nhu.
Rõ ràng là một người đàn ông vừa nhát gan lại hay nói lới ác độc, tại sao lại cảm thấy hắn tốt?
Lần đầu tiên thấy hắn, đã nghĩ tới gần, muốn thân cận, cho nên tự mình mở ra cổng lớn đã đóng chặt suốt hai mươi năm qua, nghênh đón hắn tiến vào.
“Quần cũng muốn tôi mặc cho?” Giọng Sở Tuyên có chút tan vỡ, cuối cùng vẫn phải buông xuôi thỏa hiệp.
Cầm lên quần lót của quỷ kia, lại để y ngồi ở mép giường, mình ngồi phía trước… Đây là lần đầu tiên giữa ban ngày, ở khoảng cách gần quan sát chỗ tư mật của quỷ này, kỳ thật cũng không khác người thường là bao, chẳng qua là không thay đổi.
Mặc kệ hắn làm gì, vẫn luôn mềm nhũn.
Quỷ này rất gầy, thịt trên người không nhiều lắm, có nhiều chỗ thậm chí còn cấn tay, ví dụ như xương hông kia… Tuy rằng chân rất dài, nhưng lại quá gầy.
Thời điểm y ngoan ngoãn phối hợp mặc quần áo, Sở Tuyên thật sự không tưởng tượng được chỗ khủng bố của y.
Chính là một công tử nhà giàu bình thường, trong lòng cất giấu một quá khứ bi ai mà thôi.
Thời điểm chết mới hai mươi mốt tuổi.
“Tính tình sao lại biến thành như vậy?” Thật chỉ là bùng nổ do áp lực? Trước kia cũng là loại tính tình này sao?
“…” Đột nhiên bị hỏi, Hoắc Vân Thâm không kịp phản ứng mà mở to mắt, hả?
“Được rồi, chờ tôi ăn no lại nói chuyện với cậu.” Sở Tuyên khó chịu giơ cổ tay lên, nhìn đồng hồ vậy mà đã mười giờ rưỡi, khó trách Lý Lục gõ cửa muốn ăn: “Tôi nói tôi thật sự đói bụng, tự cậu xỏ giày, tôi đi thay quần áo.”
Mở tủ treo đồ, tùy tiện lấy ra một cái quần jean xanh nhạt, một áo Polo tay dài, mặc vào, nhiệt độ ban ngày vẫn tương đối cao, như vậy là được.
Hoắc Vân Thâm ngồi ở mép giường, không chớp mắt nhìn chằm chằm vào bóng lưng Sở Tuyên, nói: “Nhìn anh rất trẻ, không giống hai mươi bảy.”
Miệng Sở Tuyên rất độc, cũng quay đầu lại nói: “Cậu cũng không kém, không chút nào giống năm mươi cả.”
Mặt Hoắc Vân Thâm vặn vẹo một hồi, âm trầm nói: “Anh nên nhớ kỹ, là bốn mươi chín, mà không phải năm mươi, huống chi tôi vĩnh viễn sẽ không già.” Y vuốt mặt mình, lộ vẻ nhạy cảm và xem thường*.
(*Này là 易怒 dịch nộ: dễ giận, khó chịu??? k bít dịch.)
Hoắc Vân Thâm tiến lên trước một bước, vươn tay muốn bắt người, Sở Tuyên sợ đến vội vàng lùi về sau, sau khi rời khỏi thân cây, càng cảm thấy không có cảm giác an toàn, vội vàng chạy đến một thân cây khác trốn đằng sau.
“Nói chuyện thì nói chuyện, đừng ra tay a?” Giọng nói của hắn vừa phẫn nộ vừa sợ hãi, buồn bực nói: “Là tôi biểu đạt chưa được rõ ràng, hay là đầu óc của cậu có vấn đề? Cái gì mà cô vợ nhỏ thật sự biết vâng lời, cậu biết rõ sao? Cậu vốn không phải loại này, ép buộc biểu hiện cũng không có ý nghĩa gì, cũng không thể khiến tôi tín nhiệm cậu.”
Quỷ đối diện không nói lời nào, cũng không phản bác kết luận của Sở Tuyên, y chỉ đứng đấy không nhúc nhích.
Sở Tuyên nói: “Tôi chỉ hy vọng cậu ở trước mặt tôi không phải ngụy trang chính mình, bộ dạng chân thật, là thế nào thì cứ như thế đó.” Biểu hiện giả dối khiến lòng người bất an, mà không có khả năng lừa dối lòng người.
Bình thường một chút không tốt sao?
“Nhưng anh sẽ sợ.” Hoắc Vân Thâm ở phía xa nhìn hắn, bàn tay buông xuôi trong ống tay áo nắm thật chặt.
“Nhưng thật ra, cậu một chốc thì thế này một chốc thì thế nọ, tôi mới có thể sợ hơn. Bởi vì tôi không rõ ràng được, loại nào mới là khuôn mặt chân chính của cậu?” Sở Tuyên ở đằng sau thân cây đi ra nhìn y, trong hai mắt ánh lên ngọn lửa dũng cảm, nói: “Sau này không được cố ý giả bộ nhu thuận, bộ dạng cậu thế nào thì cứ hiện ra bộ dạng đó, tôi muốn nhìn thấy suy nghĩ chân thật của cậu.”
Như vậy cũng không cần nghi thần nghi quỷ, đoán tới đoán lui.
Khuôn mặt Hoắc Vân Thâm lộ ra vẻ do dự, y tưởng tưởng đến cảnh tượng trong miệng Sở Tuyên một chút, sau đó mới quyết đoán lắc đầu, nói không: “Anh sẽ không chịu nổi.”
Sắc mặt Sở Tuyên trắng nhợt, truy vấn: “Là có ý gì? Chẳng lẽ cậu đối với tôi thật sự có mưu đồ không thể để cho người khác biết.”
Cam tâm tình nguyện cung cấp tinh khí cho y vậy còn chưa đủ sao? Tại sao nhất định phải dồn ép không tha?
Cho dù là giữa người và quỷ, cũng không nhất định phải tổn thương lẫn nhau, cũng không nhất định phải đạt đến tình trạng người chết tôi mất mạng.
Dưới con mắt hoảng sợ của Sở Tuyên, Hoắc Vân Thâm đi về phía hắn từng bước từng bước một, vượt qua khoảng cách ba bốn mét, chẳng qua là chuyện trong nháy mắt.
“Này này! Đừng tới đây!”
Sở Tuyên căn bản không kịp trốn, cánh tay lạnh buốt hiện lên trước mắt hắn, rất nhanh bưng lấy mặt hắn, dùng lực đạo thô lỗ như dã thú mút liếm môi hắn.
“A… khốn nạn…”
Đầu lưỡi bá đạo, thoáng cái cạy mở đôi môi Sở Tuyên, xông vào khoang miệng không có sức chống cự, bắt lấy bộ phận mềm mại ẩn nấp bên trong, liều mình chà đạp, đùa giỡn.
Nhận hết tiếng hô kinh hãi tràn ra từ cổ họng Sở Tuyên, thông qua ánh mắt cùng biểu lộ có thể nhìn thấy, hắn hiện tại đang chịu đựng xâm lược không thuộc về mình.
Sở Tuyên cảm thấy miệng mình, lúc này giống như một cô thiếu nữ đang bị cưỡng gian, rất đau rất đau… hơn nữa còn chảy máu.
Mùi máu tanh tản ra trong miệng, theo nước bọt, tràn ra từ khóe miệng Sở Tuyên.
Hoắc Vân Thâm rốt cuộc buông đầu lưỡi hắn, dùng lưỡi mình liếm đi nước bọt nhiễm máu bên khóe miệng hắn, động tác rất không ôn nhu.
Tại thời điểm Sở Tuyên cho là mình đã được buông tha, lại hung hăng hôn thêm một lần nữa, hung hăng chà đạp một trận.
“Cái này là suy nghĩ chân thật của tôi.”
Hoắc Vân Thâm nhéo nhéo cằm Sở Tuyên, dùng ánh mắt tàn nhẫn đã dỡ bỏ ngụy trang mà chăm chú nhìn hắn, lạnh giọng nói: “Anh chịu được không?”
Từ trên người y, Sở Tuyên cảm nhận được chỉ có cướp đoạt, đòi hỏi, hủy diệt, không hề ôn nhu, cũng không chút nào nhân tính…
Đẩy y ra, Sở Tuyên lui về sau từng bước, lại trở về thân cây kia.
Khẽ nhếch bờ môi bị phá nứt, hắn liều mạng lắc đầu, không, hắn không bào giờ muốn moi ra một Hoắc Vân Thâm chân thật nữa.
Cái loại tham lam cùng ác liệt muốn ăn cả da lẫn xương của người ta vào bụng kia, là đến từ một loại sinh vật có dục vọng với con người, khiến người ta không khỏi rét run.
Thì ra mình trong mắt đối phương, chỉ là một loại đồ ăn!
Đầu gối Sở Tuyên mềm nhũn, cả người tan vỡ ngã ngồi xuống đất. Lúc này đây, hắn rốt cuộc chắc chắn Hoắc Vân Thâm cùng mình bất đồng về lập trường, cũng có nhận thức chính xác đối với tình cảnh của mình.
Nhưng chân tướng không nghi ngờ lại khiến người ta cảm thấy thất vọng, một chút hy vọng bản thân có thể nổi lên mặt nước, lại có được tự do đều không còn nữa.
Lẳng lặng hồi lâu, đôi chân kia đi đến trước mặt Sở Tuyên.
Hoắc Vân Thâm từ trên cao nhìn xuống, trên mặt đã khôi phục lại biểu hiện bình thường, biểu hiện lạnh nhạt nhưng không khủng bố, dù sao y cũng có một khuôn mặt dễ nhìn.
Y lẳng lặng nhìn Sở Tuyên, ánh mắt chăm chú mà phức tạp, sau đó mới vươn một bàn tay đến trước mặt Sở Tuyên: “Đứng lên đi.”
Xảy ra chuyện hôm nay, Sở Tuyên không dám đụng vào y, lắc đầu tự mình đứng dậy, nhưng hai chân vẫn vô lực mềm nhũn. Tựa trên thân cây, biểu hiện sợ hãi không dám nhìn thẳng vào Hoắc Vân Thâm, có ý tứ trốn tránh.
Hoắc Vân Thâm cau mày, giống như vô cùng bất đắc dĩ với Hoắc Vân Thâm: “Tôi không hiểu được anh.”
Thời điểm đối tốt với hắn, hắn không tin mình, ghét bỏ đó là giả vờ. Còn thời điểm lộ ra bộ mặt chân thật với hắn, hắn rồi lại sợ mình.
Như vậy cuối cùng là muốn bộ dạng gì?
Hoắc Vân Thâm nghĩ mãi không ra, bàn tay vươn ra thật lâu bị Sở Tuyên bỏ qua, y liền thu tay lại, trầm mặt quay người rời đi. Nhịp chân nhẹ nhàng, đi không nhanh cũng không chậm, đủ để Sở Tuyên phía sau theo kịp.
Nhìn theo bóng lưng của y, Sở Tuyên lấy lại dũng khí nói: “Cậu còn đi… tìm quỷ ăn không?” Không phải nói đói sao? Chưa ăn no mà trở về, vậy cũng không an toàn.
Quỷ đằng trước lắc đầu, nói: “Không đi, về nhà.”
“Tại sao không đi? Cậu ăn no rồi?” Quay về nếu vẫn còn đói bụng, buổi tối lại giày vò mình, Sở Tuyên chỉ nghĩ đã cảm thấy da đầu tê rần, cả người khó chịu.
“Chưa ăn no.” Hoắc Vân Thâm vẫn đói bụng.
“Như vậy… như vậy tại sao không đi ăn?” Sở Tuyên ở phía xa đuổi theo y, không dám đi quá gần cũng không dám cách quá xa, bởi vì sợ có quỷ.
Hoắc Vân Thâm đằng trước bỗng nhiên dừng lại, làm hại Sở Tuyên vội vàng phanh chân, không rõ tình huống mà hỏi thăm: “Xảy ra chuyện gì vậy?” Chẳng lẽ thay đổi chủ ý, lại đi tìm quỷ ăn?
Quỷ kia nói: “Phía trước có quỷ.”
Sở Tuyên: “Vậy cậu đi qua ăn nó đi.”
“Không.” Quỷ kia rõ ràng lưu loát, tiếp tục tiến lên phía trước.
Đưa tới cửa cũng không ăn? Sở Tuyên sắc mặt tái nhợt mà nghĩ, chẳng lẽ thật sự giữ bụng để giày vò mình?
“Hoắc Vân Thâm, nói đói chính là cậu, cứng rắn dắt tôi đi, gặp được quỷ cậu lại không ăn, cậu sao lại có thể như vậy?” Trọng điểm không phải y có thể đói bụng hay không, mà là…
Cuối cùng quỷ kia cũng quay đầu lại nhìn Sở Tuyên, giọng nói lạnh lùng: “Tâm trạng của tôi không tốt, không có khẩu vị.”
“Cái gì…” Sở Tuyên ngây ngốc, không biết làm sao để hình dung tâm tình của mình, thầm nghĩ cậu đã như vậy… còn có thời điểm không có khẩu vị?
Cậu căn bản chính là muốn chơi tôi!
Thời điểm đi ra là hài hòa, lúc trở về lại xa cách, cái này là tình huống của Sở Tuyên cùng Hoắc Vân Thâm.
Về đến nhà, Lý Lục đã sớm về phòng mình ngủ, trừ phi ông đói bụng, mới ra ngoài tìm phòng bếp.
Sở Tuyên vào phòng ngủ, ôm một cái chăn cùng một cái gối đi ra, ném trên ghế sopha, chuẩn bị đêm nay ngủ ở đây.
Hắn nói với Hoắc Vân Thâm: “Phòng ngủ cho cậu, đêm nay tôi ngủ ở sopha.”
Hoắc Vân Thâm đứng ở đằng kia, ngẩng đầu nhìn chằm chằm hắn, ánh mắt như muốn ăn thịt người.
“Nhìn cái rắm?” Sở Tuyên nói: “Là tự cậu không ăn, liên quan gì đến tôi? Đừng có buổi tối đói bụng lại đến tìm tôi, cậu cho tôi là lương thực dự trữ của cậu hả? Có người như cậu sao?”
Bị mắng một trận, vẻ mặt Hoắc Vân Thâm đổi qua đổi lại, nhưng chỉ có sửng sốt chứ không cãi lại.
Tối hôm đó, Sở Tuyên ngủ một mình. Đến nửa đêm, hắn cẩn thận chú ý, quỷ kia quả nhiên không đến quấy rầy mình.
Hắn đã sớm biết, tính tình Hoắc Vân Thâm thật xấu, mới không phải ở chung tốt như vẻ bề ngoài vậy.
Dù sao cũng là lệ quỷ đã chết hơn hai mươi năm, dường như còn bị người trong nhà khiến cho chết oan, muốn nói trong lòng không có chút tâm bệnh nào, Sở Tuyên không tin,
Nhưng sau khi biết rõ, bản thân là một người phàm tục, có cái gì để chống lại lệ quỷ, có thể giữ lại tính mạng đã không tệ rồi.
Sở Tuyên một bên khích lệ chính mình một bên âm thầm quyết định, sau này bảo vệ tính mạng đứng đầu, đạo đức thứ hai, thời điểm nên thỏa hiệp vẫn là phải thỏa hiệp.
Nhưng nếu đối phương buông lỏng một chút, thời điểm cần ‘được một tấc lại muốn lên một thước’ vẫn là phải ‘được một tấc lại muốn lên một thước’, nếu không chính là đồ ngốc.
“Hừ…”
Hoắc Vân Thâm trong bóng đêm lưỡng lự hồi lâu, nhìn thấy vẻ mặt say ngủ của Sở Tuyên, muốn dán đến thân cận lại không muốn dán đến thân cận.
Sở Tuyên thật sự sợ mình, y biết rõ.
Phàm là có khả năng cách xa một chút, đối phương sẽ cao chạy xa bay, biến mất không còn tăm tích khỏi mình, điểm ấy không còn nghi ngờ.
Nghĩ tới đây, Hoắc Vân Thâm thu lại ánh mắt, quay người vào phòng.
Hôm nay là ngày đầu tiên Sở Tuyên thất nghiệp, hắn giống như thường ngày, sớm rời giường. Đánh răng rửa mặt xong, ra ngoài thắp một nén nhang cho Hoắc Vân Thâm.
Quay người muốn dọn lại chăn cùng gối trên sopha, kết quả lại nhìn thấy phía trên sạch sẽ, không có chăn, cũng không có gối.
Sở Tuyên nhìn về phía gian phòng, lộ ra ánh mắt hoài nghi. Sau đó mới đi qua mở cửa, nhìn thấy trên giường là chăn màn cùng gối đầu đã đã được sắp xếp gọn gàng, có cạnh có góc, cẩn thận tỉ mỉ.
Không biết còn tưởng rằng được quân nhân gấp ra.
Lại liếc mắt vào một góc, quỷ kia đứng cạnh tấm rèm dày, im lặng, chất da trắng nõn trong suốt, thoạt nhìn nhã nhặn xinh đẹp, quả thật là công tử văn nhã khí chất hơn người.
Sở Tuyên dựa vào cạnh cửa, lẳng lặng nhìn y, trong lòng không có chữ nào, không biết phải nói gì mới tốt.
Hắn đã không còn giống như trước kia, cảm thấy Hoắc Vân Thâm ngoại trừ là quỷ ra, mặc khác đều rất tốt… Nhưng mà, thật ra y kinh khủng đến mức muốn chết.
“Tới đây.” Suy nghĩ hồi lâu, Sở Tuyên vẫy tay với y, ban ngày mới cảm thấy không khủng bố như vậy, cho nên mới dám làm thế.
Bên kia, Hoắc Vân Thâm nghe lời đi tới, tầm mắt hạ xuống, khí chất nhã nhặn lịch sự, đứng trước mặt Sở Tuyên giống như một bức họa.
“Hiện tại có muốn ăn tôi không?” Sở Tuyên không khỏi suy nghĩ, thời điểm y đối mặt với mình, trong lòng có phải đang hồi tưởng lại hương vị cùng mùi vị của mình hay không?
Hoặc là đang lên kế hoạch, thời điểm nào thì nuốt vào?
“Tiên sinh muốn nghe lời nói dối hay nói thật?” Hoắc Vân Thâm cúi đầu phun ra một câu, đem cằm giấu càng sâu.
“Nói thật.” Sở Tuyên lộ ra sắc mặt phức tạp, cổ họng khô khốc nói: “Cậu nói đi, tôi… tôi chịu được.”
Hoắc Vân Thâm cười nâng lên tầm mắt, lộ ra vẻ tham lam, y tới gần Sở Tuyên, nhỏ giọng nói: “Tôi muốn ăn tiên sinh…”
Vừa bị đôi tay lạnh như băng kia vòng qua lưng, Sở Tuyên liền cảm thấy hô hấp dồn dập, trái tim ngừng đập mấy giây.
Còn có dòng máu chảy trong thành mạch, khó khăn như đang chảy ngược dòng.
Đụng phải cơ thể cứng ngắc của Sở Tuyên, sắc mặt Hoắc Vân Thâm lạnh lẽo, lại thấy Sở Tuyên đẩy mình ra… Y chỉ có thể trực tiếp đưa tay đến phía dưới của Sở Tuyên, ấn chặt bụng của hắn.
“Tôi không phải muốn ăn máu thịt của anh.” –
Ý tứ mình biểu đạt, kỳ thật chỉ muốn thân cận với hắn, lại bị hiểu lầm một lần nữa.
Sở Tuyên nhìn thấy, sắc mặt quỷ kia không tốt mà nhìn mình chằm chằm: “Lúc nào thì tôi nói muốn ăn máu thịt anh?”
Từ đầu đến cuối, y đều không biểu đạt ý tứ như vậy.
Sở Tuyên bị kéo vào phòng lột quần xuống, biểu tình giống như bị ngược đãi mà ngồi trên giường, chỉ trích: “Miệng cậu nói không phải, nhưng mỗi lần đều khiến người ta cảm thấy như vậy, cái này có thể trách ai?”
Ai bảo y ăn nói tà ác như vậy?
Hắn dùng tay ấn chặt đầu Hoắc Vân Thâm, một tay bụm bảo bối của mình, không cho ăn.
“Mới sáng sớm đã làm loại chuyện này, cậu không xấu hổ tôi xấu hổ, buổi tối nói sau.”
Hắn muốn xuống giường mặc quần, Hoắc Vân Thâm ở đằng sau ôm lấy hắn, gọi một tiếng tiên sinh, hắn không để ý tới.
Lại lạnh lùng gọi một tiếng: “Sở Tuyên.”
Lúc này, Sở Tuyên liền cứng ngắc không dám động, vẫn duy trì tư thế quần áo không ngay – mình ngọc xiêu vẹo (*Y sam bất chính, ngọc thể hoành trần 衣衫不整玉体横陈.).
Hoắc Vân Thâm dán đến gần, bỗng dùng đầu lưỡi liếm khóe môi Sở Tuyên, muốn vén lên dục vọng hôn môi của hắn.
Hai tay chạy quanh thắt lưng ấm áp, khiến cho da đối phương, nổi lên từng hạt nhỏ xíu, dưới lòng bàn tay vô cùng rõ ràng, khiến người ta có một loại dục vọng muốn ra sức chà đạp.
Mà Hoắc Vân Thâm quả thật làm vậy, dùng sức xoa nắn làn da chung quanh thắt lưng Sở Tuyên, ma sát cực nhanh lại khiến nhiệt độ tăng vọt.
Trải qua mấy lần tiếp xúc thân mật, Sở Tuyên phát hiện con quỷ này đặc biệt yêu thích sờ mó thân thể mình, cho dù eo hay là chân, biểu hiện của y là yêu thích không buông, lưu luyến không rời.
Nhưng mãi mà không khiêu khích được dục vọng của Sở Tuyên, Hoắc Vân Thâm liền buông tha ý nghĩ này. Y kéo tay Sở Tuyên ra, đặt trên người mình, cách một lớp quần áo thật mỏng vuốt ve qua lại.
“Anh chê người tôi lạnh, tôi đây liền không cởi quần áo.”
Y lừa đảo, bởi vì y lập tức cởi quần xuống rồi.
Tự động nằm xuống, lại để Sở Tuyên đè trên người mình.
Sở Tuyên bị ép cưỡi ở phía trên, trừng mắt nhìn Hoắc Vân Thâm từ trên xuống, hai má vừa đỏ vừa nóng, màu sắc vô cùng đẹp mắt, hắn nói: “Cậu thật sự không biết xấu hổ, tôi không như vậy được.”
Mới sớm đã lăn giường, trong nhà còn có khách.
“Tiên sinh…” Đôi mắt âm u của Hoắc Vân Thâm khóa chặt trên thân thể của người đàn ông, hai tay giữ chặt tay hắn, giống như nhìn không đủ.
Ánh mắt kia, giống như thật sự rất cần mình… Sở Tuyên gần như cho rằng mình cùng thứ này thật sự là một đôi.
Phì.
“Buông tay, tôi đói bụng, muốn ra ngoài mua bữa sáng.” Sở Tuyên trừng mắt nói: “Nếu cậu không buông, tôi liền giải quyết bằng cách lạnh nhạt* với cậu.”
(*Nguyên văn là 冷暴力: lãnh bạo lực.)
Không để ý tới y, không nói chuyện với y, xem y là không khí.
“Ban ngày tiên sinh rất hung dữ.” Hoắc Vân Thâm nằm ở nơi đó, nhìn hắn một lúc lâu, sau đó mới đưa ra kết luận này.
“Cái đó… buổi tối ai mà hung dữ với cậu được…” Sở Tuyên ở trên người y vội vàng nhỏm dậy.
“Nhưng mà tôi thích tiên sinh như vậy.” Hoắc Vân Thâm dùng cả tay và chân ôm hắn lăn một vòng, hai người lại rơi vào ổ chăn ấm áp.
“Này…” Lăn một hồi rốt cuộc biến thành Sở Tuyên ở dưới quỷ kia ở trên, đẩy hoài đẩy không ra, hắn tức giận hô to: “Cậu còn như vậy, tôi thật sự làm cậu!”
“Anh đến.” Hoắc Vân Thâm lòng đầy chờ mong, dùng cặp mông trần trụi từ từ cọ xát.
Sở Tuyên nén giận, nói: “Cậu muốn tôi tới, tôi liền không được.”
Hoắc Vân Thâm cúi đầu hôn hắn, cọ hắn, nhẹ nhàng cắn lỗ tai hắn, nói: “Thích cùng tiên sinh nằm trên một cái giường, nói như thế.” Mỗi khi đến thời điểm này, y liền linh hoạt, giống như sống lại.
Trái tim chết đi đã sớm lạnh như băng, cũng có dục vọng muốn đập.
Loại cảm giác này gọi là gì?
“Nhưng tôi không thích.” Sở Tuyên dùng sức một cái, cuối cùng đoạt lại vị trí, cưỡi trên người Hoắc Vân Thâm, đầu tóc bù xù, mặt mũi đỏ bừng, một đôi mắt hữu thần sáng ngời, nói với người chết phía dưới: “Nếu không phải cậu cố ý dọa tôi, tôi sợ cậu, sao sẽ cùng cậu lên giường?”
Nếu không phải cực kỳ sợ hãi, làm sao có thể.
“Lúc đầu là thế.” Hoắc Vân Thâm suy tư nói, ngưng mắt nhìn hắn, chợt lộ ra vẻ mặt dữ tợn, còn có móng tay sắc nhọn: “Đôi mắt tiên sinh thật đẹp, không bằng móc ra cho tôi ăn?”
Một trận gió lạnh ùa tới trước mắt, đồng tử Sở Tuyên lập tức co rút, kinh hãi nhìn đầu ngón tay trước mắt, còn kém một cm liền đâm vào mắt mình….cực kỳ nguy hiểm!
“Hoắc Vân Thâm!”
“Tiên sinh có sợ không?” Quỷ kia ghé mặt sát lại Sở Tuyên.
Rõ ràng đã thấy Sở Tuyên sắp khóc, còn không rút ra khoảng cách móng tay của mình, cũng không biến trở về khuôn mặt xấu xí của mình.
Sở Tuyên vẫn sợ hãi mà ngả người về sau, rời xa móng quỷ khiến người sợ hãi kia.
Dưới tình huống hắn run lẩy bẩy, Hoắc Vân Thâm chậm rãi thu tay về, ánh mắt giấu vẻ khẩn trương lẳng lặng nhìn hắn.
“Tiên sinh?”
Nhìn khuôn mặt thiện lương vô hại, Sở Tuyên thật muốn lột ra bộ mặt của y, sao có thể tồn tại một thứ ác liệt như vậy, thật sự là đồ chó chết.
Vô tâm, cũng không có tính người.
“Tiên sinh…” Hoắc Vân Thâm dùng bàn tay đã khôi phục lại bình thường, đẩy vai Sở Tuyên, gọi lại sự chú ý của hắn, sau đó mới mong đợi nhìn hắn.
“Cậu…” Không phải muốn làm loại chuyện kia sao, cần phải dọa người như vậy? Sở Tuyên xoa xoa trái tim đập loạn, qua rất lâu mới khôi phục lại, hít sâu một hơi nói: “Nằm xuống, đừng lộn xộn.”
Quỷ kia nghe vậy, ngoan ngoãn nằm xuống. Gối lên gối đầu của Sở Tuyên, ánh mắt vẫn dõi theo Sở Tuyên phía trên.
Sở Tuyên một bên chịu nội thương một bên cởi quần áo mình, hắn cảm thấy bản thân bị Hoắc Vân Thâm ăn đến chết, không có biện pháp phản kháng.
Cũng giống như Hoắc Vân Thâm, Sở Tuyên chỉ cởi quần, để lại quần chống lạnh.
++++ phía dưới tỉnh lược một nghìn chữ người quỷ đại chiến +++++ *óa óa óa*.
Lý Lục đứng ngoài cửa phòng Sở Tuyên, đợi rồi lại đợi, đợi đến khi bụng sôi ùng ục, nhịn không được đưa tay gõ cả hô lên: “Bác sĩ, bánh bao!”
Chiến trường bên trong vẫn còn ác liệt, còn chưa chấm dứt.
Ánh mắt Hoắc Vân Thâm như muốn giết người, trái tim Sở Tuyên kéo căng, một bên làm một bên lớn tiếng nói: “Lão tiên sinh, trước cửa có một tủ giày, ông nhìn thấy không? Trong ngăn kéo có tiền lẻ, ông tự xuống lầu mua bánh bao ăn đi.”
Hai câu đã giải quyết xong Lý Lục, tiếp tục giữ vững tiết tấu không loạn.
“Tiên sinh…” Hoắc Vân Thâm nắm chặt ga giường, nhịn không được lộ ra móng vuốt đâm thủng chăn ga.
Nhìn từng lỗ thủng bị đâm ra, Sở Tuyên giận không có chỗ xả ra: “Cậu đồ phá hoại… tôi thất nghiệp… cậu hiểu…”
“Ưm…” Hoắc Vân Thâm ngoan ngoãn giống như hổ bị nhổ răng, khẽ nói: “Hoắc gia có tiền… trước… tiên sinh…a…”
Lúc này cái gì khủng bố a, cái gì mà người quỷ khác đường a, đều là lời nói gió bay, trước mắt cứ sung sướng mới là quan trọng.
Về sau khi nhớ tới chuyện này, Sở Tuyên che mắt muốn tìm lỗ trốn… bản thân sao lại như vậy?
Khó trách có người nói, đàn ông đã ăn mặn sẽ không thể quay lại được nữa, chỉ cần phụ nữ khiêu khích liền không quản được dây lưng quần.
Nhưng quỷ kia chẳng phải phụ nữ, lại còn là quỷ.
Hắn liếc mắt nhìn thứ phía sau mình, lúc này đang nằm thẳng, toàn bộ nút áo đều mở, lộ ra lồng ngực bằng phẳng… là một nam quỷ hàng thật giá thật, nhưng ngược lại vẫn là phong tình vạn chủng.
Sở Tuyên thu lại ánh mắt, kéo lại cái áo trên người, sau đó ngồi dậy mặc quần.
“Tiên sinh đi đâu vậy?”
“Đói bụng, đi ăn sáng.” Đã đến trình độ cái gì cũng muốn báo cáo cùng kiểm tra sao?
“Tôi cũng đi.” Hoắc Vân Thâm nâng nửa người trên, chỉnh lại vạt áo mở rộng, bỗng nhiên dừng lại.
Chờ đến khi Sở Tuyên mặc đồ xong, y nhìn Sở Tuyên bằng cặp mắt tràn đầy mong đợi: “Tiên sinh giúp tôi mặc quần áo.”
“Tay của cậu bị gì vậy?” Gãy hay tàn phế rồi hả? Vẻ mặt Sở Tuyên không chút ý tốt vừa nhìn là hiểu ngay, quá rõ ràng
Khóe miệng Hoắc Vân Thâm hạ xuống, ánh mắt khiến người ta sởn hết cả gai ốc, tăng đôi uy hiếp mà theo dõi hắn.
“Được được, theo ý cậu.” Sở Tuyên chịu không được mà thỏa hiệp, lấy tay che lại ánh mắt của y: “Đừng nhìn tôi như vậy nữa, sắp bị cậu nhìn chết rồi.” Sau đó mới rụt tay về, khom lưng ở trước mặt Hoắc Vân Thâm, giúp y cài lại nút áo, một nút lại một nút.
Cài đến nút cao nhất, Hoắc Vân Thâm ngửa cổ, rũ mắt nhìn khuôn mặt của người phía trước, hắn nghiêm túc chăm chú, khuôn mặt ôn nhu.
Rõ ràng là một người đàn ông vừa nhát gan lại hay nói lới ác độc, tại sao lại cảm thấy hắn tốt?
Lần đầu tiên thấy hắn, đã nghĩ tới gần, muốn thân cận, cho nên tự mình mở ra cổng lớn đã đóng chặt suốt hai mươi năm qua, nghênh đón hắn tiến vào.
“Quần cũng muốn tôi mặc cho?” Giọng Sở Tuyên có chút tan vỡ, cuối cùng vẫn phải buông xuôi thỏa hiệp.
Cầm lên quần lót của quỷ kia, lại để y ngồi ở mép giường, mình ngồi phía trước… Đây là lần đầu tiên giữa ban ngày, ở khoảng cách gần quan sát chỗ tư mật của quỷ này, kỳ thật cũng không khác người thường là bao, chẳng qua là không thay đổi.
Mặc kệ hắn làm gì, vẫn luôn mềm nhũn.
Quỷ này rất gầy, thịt trên người không nhiều lắm, có nhiều chỗ thậm chí còn cấn tay, ví dụ như xương hông kia… Tuy rằng chân rất dài, nhưng lại quá gầy.
Thời điểm y ngoan ngoãn phối hợp mặc quần áo, Sở Tuyên thật sự không tưởng tượng được chỗ khủng bố của y.
Chính là một công tử nhà giàu bình thường, trong lòng cất giấu một quá khứ bi ai mà thôi.
Thời điểm chết mới hai mươi mốt tuổi.
“Tính tình sao lại biến thành như vậy?” Thật chỉ là bùng nổ do áp lực? Trước kia cũng là loại tính tình này sao?
“…” Đột nhiên bị hỏi, Hoắc Vân Thâm không kịp phản ứng mà mở to mắt, hả?
“Được rồi, chờ tôi ăn no lại nói chuyện với cậu.” Sở Tuyên khó chịu giơ cổ tay lên, nhìn đồng hồ vậy mà đã mười giờ rưỡi, khó trách Lý Lục gõ cửa muốn ăn: “Tôi nói tôi thật sự đói bụng, tự cậu xỏ giày, tôi đi thay quần áo.”
Mở tủ treo đồ, tùy tiện lấy ra một cái quần jean xanh nhạt, một áo Polo tay dài, mặc vào, nhiệt độ ban ngày vẫn tương đối cao, như vậy là được.
Hoắc Vân Thâm ngồi ở mép giường, không chớp mắt nhìn chằm chằm vào bóng lưng Sở Tuyên, nói: “Nhìn anh rất trẻ, không giống hai mươi bảy.”
Miệng Sở Tuyên rất độc, cũng quay đầu lại nói: “Cậu cũng không kém, không chút nào giống năm mươi cả.”
Mặt Hoắc Vân Thâm vặn vẹo một hồi, âm trầm nói: “Anh nên nhớ kỹ, là bốn mươi chín, mà không phải năm mươi, huống chi tôi vĩnh viễn sẽ không già.” Y vuốt mặt mình, lộ vẻ nhạy cảm và xem thường*.
(*Này là 易怒 dịch nộ: dễ giận, khó chịu??? k bít dịch.)