Đêm ba mươi tết, Yểu ngủ rồi. Không nghe thấy tiếng pháo huyên náo ngoài cửa, cũng không nghe thấy tiếng khóc thê lương của mẫu thân, Yểu chỉ đang không ngừng suy nghĩ, giấc ngủ này không biết bao giờ mới tỉnh lại được.
“Yểu… Yểu nhi…” Yểu dừng bước chân, chậm rãi nghe tiếng kêu xa lạ.
Theo từng tiếng gọi, trời đất tối tăm hỗn độn từ từ trở nên trong vắt. Thế giới vốn vô sắc vô vị bắt đầu biến thành ngũ sắc rực rỡ trong mắt Yểu. Gió dịu dàng thổi qua nhuộm xanh một mảnh thảo nguyên. Trên thảo nguyên rốt cục đã nở hoa, mềm mại muôn hình, cố gắng khơi dậy ngọn gió dịu dàng. Trong không khí tràn ngập đủ các loại mùi, lấp kín khứu giác của Yểu. Yểu lần đầu tiên phát hiện, hóa ra cuộc sống lại có thể tốt đẹp như thế.
Cưỡi gió đi, trong nháy mắt, trăm hoa càng thêm xinh đẹp quyến rũ. Bay qua vùng hoa, trước mắt xuất hiện một dòng lưu thủy quyên quyên (chảy nhỏ giọt). Yểu không thể tả được màu sắc của dòng nước kia, đó là một loại trong suốt đặc thù, ngưng tụ thành quang mang chói mắt. Một bên bờ của dòng nước có một gốc đào cô đơn mọc thẳng, nở đầy hoa đào kiều diễm. Bờ còn lại, cũng mơ hồ có một cây đào xum xuê như thế. Nhìn nước, nhìn hoa, Yểu cảm thấy có vài phần khát nước. Vì thế nó cúi người xuống, nâng lên một vốc nước…
Nước còn chưa vào miệng, một giọng nam trong trẻo đã cắt ngang: “Không được uống nước đó!”
Bị dọa một cái, nước trong tay Yểu văng hết xuống hồ. Quay đầu nhìn lại, đã thấy một thiếu niên ước chừng mười tám mười chín tuổi đang đứng sau lưng mình. Trên gương mặt không chút huyết sắc, trong đôi mắt màu hồ lam, trên đôi môi đang mím chặt, đều tràn ngập lo lắng.
“Vì sao không thể uống?” Yểu trời sinh đã tò mò, hỏi.
“Bởi vì uống nước kia rồi sẽ không thể trở về dương gian.”
Yểu lúc này mới nhớ lại tất cả. Lương thực trong nhà đã sớm ăn hết. Vì vậy mẫu thân giết nó, nói là dùng thịt của nó để đổi lại tánh mạng của cha mẹ, bà nội và ba đệ đệ.
Sao nó có thể quên chứ? Nó không thể quên. Mẫu thân lệ rơi đầy mặt xin lỗi nó các đệ đệ đói bụng đến ngay cả giòi bọ trong mao xí cũng luộc lên ăn phụ thân bị ông chủ bắt làm cu li bà nội liều mạng dùng chút sức lực ít ỏi còn lại niệm kinh phật còn tiếng pháo trừ tịch ngoài song cửa khi lưỡi dao lạnh như băng đâm vào thân thể nữa… Những điều này nó vốn đã khắc cốt ghi tâm! Nhưng lại quên mất, đây có phải là nó đang trốn tránh không?
“Đừng khóc…” Một bàn tay lạnh như băng xoa xoa gò má Yểu, “Ta không muốn cậu khóc, cậu không nên khóc.”
Yểu ngẩng đầu, ngây ngốc nhìn đôi mắt sâu không thấy đáy của đối phương, cảm nhận được đối phương dịu dàng giúp nó lau nước mắt: “Vậy… nơi đây là đâu? Huynh là ai?”
“Nơi đây là Vong Xuyên của âm giới, ta là thần thủ hộ của Vong Xuyên, cũng tên là Vong Xuyên.”
Vong Xuyên… Không quản ngươi là quan to quý nhân hay một kẻ bình dân không quản ngươi tại thế hành thiện hay làm nhiều việc ác không quản ngươi hạnh phúc hay bất hạnh. Phàm đã uống nước nơi đây thì hết thảy ân ân oán oán đều chấm dứt. Tam xích hồng trần, thất tình lục dục, uống qua nước Vong Xuyên, ngươi liền biến thành một người cô đơn.
Cho nên nước Vong Xuyên không được uống, uống xong sẽ vô pháp quay đầu lại.
Cho nên nước Vong Xuyên nhất định phải uống, uống xong kiếp sau sẽ không còn vướng bận.
Yểu khẽ hỏi: “Huynh đã là thần Vong Xuyên, vậy vốn không nên ngăn cản tôi.”
Vong Xuyên cười không đáp. Hồi lâu, hắn đi đến trước cây đào, vuốt ve thân cây phủ đầy rêu xanh, si ngốc thầm hỏi: “Yểu, nó đẹp không?”
“Đẹp.” Yểu trời sinh thuần phác thành thật trả lời, “Tôi chưa từng thấy qua hoa đào đẹp như vậy.” Yểu không hỏi Vong Xuyên vì sao biết tên nó, nó cảm thấy đây có lẽ là kiêng kỵ của hắn. Mà bản thân nó có quyền gì yêu cầu đối phương trả lời thắc mắc của mình đây?
Vong Xuyên nói: “Nhưng cho dù ta chưa từng đến bờ bên kia, ta cũng biết gốc cây ở bờ bên kia nhất định đẹp hơn.”
“Vì sao?”
“Đúng nha, vì sao?…” Một hồi trầm mặc, “Có lẽ là vì tâm của cây này vẫn mãi lưu lại bên cạnh cây kia chăng…”
“Cây cũng có tâm sao?”
“Tất cả những vật hữu tình đều có tâm, tất cả những vật hữu ái đều có tâm.”
“Tình? Ái?”
“Chính vì hữu tình hữu ái nên mới cần uống nước Vong Xuyên, mới cần chấm dứt trần duyên.”
“Tôi không rõ lắm.”
“Ngươi không cần hiểu, chỉ cần nhớ rõ lời ta là được.” Vong Xuyên thản nhiên trả lời, “Đúng lúc ta đang rảnh… Ngươi, ngươi có muốn nghe một câu chuyện xưa không?”
“Chuyện gì?”
“Câu chuyện hoa đào kể cho ta.”
“Chuyện của hoa đào? Hoa đào cũng có chuyện xưa?”
“Ta nói rồi, tất cả những vật có tình và ái đều có tâm. Cho nên hoa đào cũng có chuyện xưa.”
“Được, tôi muốn nghe.” Yểu ngồi bên cạnh Vong Xuyên, “Huynh kể đi.”
“Trước khi kể, nhớ kỹ một câu của ta… Đừng dễ dàng nói tiếng yêu, sau khi yêu tâm sẽ vô lực trở về…” Vong Xuyên ngừng lại, dời tầm mắt về phía đào hồng bờ bên kia, “Ta hy vọng ngươi có thể nhớ rõ câu chuyện của hoa đào…”
“Yểu… Yểu nhi…” Yểu dừng bước chân, chậm rãi nghe tiếng kêu xa lạ.
Theo từng tiếng gọi, trời đất tối tăm hỗn độn từ từ trở nên trong vắt. Thế giới vốn vô sắc vô vị bắt đầu biến thành ngũ sắc rực rỡ trong mắt Yểu. Gió dịu dàng thổi qua nhuộm xanh một mảnh thảo nguyên. Trên thảo nguyên rốt cục đã nở hoa, mềm mại muôn hình, cố gắng khơi dậy ngọn gió dịu dàng. Trong không khí tràn ngập đủ các loại mùi, lấp kín khứu giác của Yểu. Yểu lần đầu tiên phát hiện, hóa ra cuộc sống lại có thể tốt đẹp như thế.
Cưỡi gió đi, trong nháy mắt, trăm hoa càng thêm xinh đẹp quyến rũ. Bay qua vùng hoa, trước mắt xuất hiện một dòng lưu thủy quyên quyên (chảy nhỏ giọt). Yểu không thể tả được màu sắc của dòng nước kia, đó là một loại trong suốt đặc thù, ngưng tụ thành quang mang chói mắt. Một bên bờ của dòng nước có một gốc đào cô đơn mọc thẳng, nở đầy hoa đào kiều diễm. Bờ còn lại, cũng mơ hồ có một cây đào xum xuê như thế. Nhìn nước, nhìn hoa, Yểu cảm thấy có vài phần khát nước. Vì thế nó cúi người xuống, nâng lên một vốc nước…
Nước còn chưa vào miệng, một giọng nam trong trẻo đã cắt ngang: “Không được uống nước đó!”
Bị dọa một cái, nước trong tay Yểu văng hết xuống hồ. Quay đầu nhìn lại, đã thấy một thiếu niên ước chừng mười tám mười chín tuổi đang đứng sau lưng mình. Trên gương mặt không chút huyết sắc, trong đôi mắt màu hồ lam, trên đôi môi đang mím chặt, đều tràn ngập lo lắng.
“Vì sao không thể uống?” Yểu trời sinh đã tò mò, hỏi.
“Bởi vì uống nước kia rồi sẽ không thể trở về dương gian.”
Yểu lúc này mới nhớ lại tất cả. Lương thực trong nhà đã sớm ăn hết. Vì vậy mẫu thân giết nó, nói là dùng thịt của nó để đổi lại tánh mạng của cha mẹ, bà nội và ba đệ đệ.
Sao nó có thể quên chứ? Nó không thể quên. Mẫu thân lệ rơi đầy mặt xin lỗi nó các đệ đệ đói bụng đến ngay cả giòi bọ trong mao xí cũng luộc lên ăn phụ thân bị ông chủ bắt làm cu li bà nội liều mạng dùng chút sức lực ít ỏi còn lại niệm kinh phật còn tiếng pháo trừ tịch ngoài song cửa khi lưỡi dao lạnh như băng đâm vào thân thể nữa… Những điều này nó vốn đã khắc cốt ghi tâm! Nhưng lại quên mất, đây có phải là nó đang trốn tránh không?
“Đừng khóc…” Một bàn tay lạnh như băng xoa xoa gò má Yểu, “Ta không muốn cậu khóc, cậu không nên khóc.”
Yểu ngẩng đầu, ngây ngốc nhìn đôi mắt sâu không thấy đáy của đối phương, cảm nhận được đối phương dịu dàng giúp nó lau nước mắt: “Vậy… nơi đây là đâu? Huynh là ai?”
“Nơi đây là Vong Xuyên của âm giới, ta là thần thủ hộ của Vong Xuyên, cũng tên là Vong Xuyên.”
Vong Xuyên… Không quản ngươi là quan to quý nhân hay một kẻ bình dân không quản ngươi tại thế hành thiện hay làm nhiều việc ác không quản ngươi hạnh phúc hay bất hạnh. Phàm đã uống nước nơi đây thì hết thảy ân ân oán oán đều chấm dứt. Tam xích hồng trần, thất tình lục dục, uống qua nước Vong Xuyên, ngươi liền biến thành một người cô đơn.
Cho nên nước Vong Xuyên không được uống, uống xong sẽ vô pháp quay đầu lại.
Cho nên nước Vong Xuyên nhất định phải uống, uống xong kiếp sau sẽ không còn vướng bận.
Yểu khẽ hỏi: “Huynh đã là thần Vong Xuyên, vậy vốn không nên ngăn cản tôi.”
Vong Xuyên cười không đáp. Hồi lâu, hắn đi đến trước cây đào, vuốt ve thân cây phủ đầy rêu xanh, si ngốc thầm hỏi: “Yểu, nó đẹp không?”
“Đẹp.” Yểu trời sinh thuần phác thành thật trả lời, “Tôi chưa từng thấy qua hoa đào đẹp như vậy.” Yểu không hỏi Vong Xuyên vì sao biết tên nó, nó cảm thấy đây có lẽ là kiêng kỵ của hắn. Mà bản thân nó có quyền gì yêu cầu đối phương trả lời thắc mắc của mình đây?
Vong Xuyên nói: “Nhưng cho dù ta chưa từng đến bờ bên kia, ta cũng biết gốc cây ở bờ bên kia nhất định đẹp hơn.”
“Vì sao?”
“Đúng nha, vì sao?…” Một hồi trầm mặc, “Có lẽ là vì tâm của cây này vẫn mãi lưu lại bên cạnh cây kia chăng…”
“Cây cũng có tâm sao?”
“Tất cả những vật hữu tình đều có tâm, tất cả những vật hữu ái đều có tâm.”
“Tình? Ái?”
“Chính vì hữu tình hữu ái nên mới cần uống nước Vong Xuyên, mới cần chấm dứt trần duyên.”
“Tôi không rõ lắm.”
“Ngươi không cần hiểu, chỉ cần nhớ rõ lời ta là được.” Vong Xuyên thản nhiên trả lời, “Đúng lúc ta đang rảnh… Ngươi, ngươi có muốn nghe một câu chuyện xưa không?”
“Chuyện gì?”
“Câu chuyện hoa đào kể cho ta.”
“Chuyện của hoa đào? Hoa đào cũng có chuyện xưa?”
“Ta nói rồi, tất cả những vật có tình và ái đều có tâm. Cho nên hoa đào cũng có chuyện xưa.”
“Được, tôi muốn nghe.” Yểu ngồi bên cạnh Vong Xuyên, “Huynh kể đi.”
“Trước khi kể, nhớ kỹ một câu của ta… Đừng dễ dàng nói tiếng yêu, sau khi yêu tâm sẽ vô lực trở về…” Vong Xuyên ngừng lại, dời tầm mắt về phía đào hồng bờ bên kia, “Ta hy vọng ngươi có thể nhớ rõ câu chuyện của hoa đào…”