Nham Sinh đang mệt mỏi nằm trên chiếc sạo tre thì bỗng giật mình bởi tiếng gõ cửa và tiếng gọi gấp gáp.
"Nham Sinh thúc, thúc sao vậy? Là cháu, Phiêu Bích đây!" Giọng một cô gái vang lên từ bên ngoài cửa.
Nham Sinh thở phào, đặt túi bột thuốc trên tay xuống, bước khỏi sạp và đi tới mở cửa: "Có việc gì mà cháu đến sớm vậy?"
"Nham Sinh thúc, thúc không sao chứ ạ?" Phiêu Bích hỏi.
"Ta không sao." Nham Sinh thở dài, nghĩ lại chuyện bất thường xảy ra đêm qua, không biết phải bắt đầu từ đâu, bèn hỏi: "Cháu cũng thấy có điều gì lạ ư?"
"Không rõ nữa. Hôm qua khi mặt trời lặn, cháu nhìn sang bên này, thấy những khóm Mạn Châu Sa... có vẻ gì... lạ lắm."
Nham Sinh thấy yên tâm hơn đôi chút. Có Phiêu Bích ở đây, không phải sợ gì nữa - dù sao thì cô gái này cũng không phải người bình thường, mà đã từng là thần nữ đãi nguyệt!
Phiêu Bích bước theo vết chân trên khu mộ.
Vết chân đó đi ra từ ngôi mộ, tiến thẳng tới căn tịnh xá của Phù Nam, sau đó lại trở ngược lại, đi thẳng về phía Nguyệt cung.
Khu rừng tre xung quanh căn nhà của Phù Nam bao trùm đầy tà khí!
Phiêu Bích bước từng bước chậm rãi trong rừng, tay cầm một cành tre, không ngừng chú ý quan sát hai bên đường: vết chân bước ra từ ngôi mộ, đã đi một vòng qua đây. Hai cây dẻ ngựa bình thường cành lá sum suê, là nơi nàng và Phù Nam vẫn thường cùng nhau luyện kiếm thuật, chỉ sau một đêm sao bỗng nhiên trở nên khô cằn, trơ trụi?
Những giọt sương đêm lung linh vẫn còn đọng trên cành tre, nhưng khi nàng thử đưa lên miệng nếm, sắc mặt bỗng nhiên thay đổi.
Trong giọt sướng rõ ràng có chứa rất nhiều tà khí!
Phiêu Bích nhìn ngôi tịnh xá trước mặt, bên trong yên ắng không một tiếng động. Nàng bèn gọi Nha Nha, "Quạ" một tiếng, chú quạ đen bay từ trong phòng ra, loạng choạng đậu lên vai nàng, dụi vào cằm nàng một cách thân thiết, như đã quen thuộc từ lâu.
"Nha Nha, mày làm sao vậy?" Nhìn cánh trái của chú quạ bị thương, Phiêu Bích hỏi.
Nha Nha vỗ vỗ cánh, đôi mắt đen như hai hạt đỗ của nó nhìn về phía ngôi nhà, ngón chân quặp lại, lộ vẻ cảnh giác - Phải chăng là có tà khí ở trong nhà?
Phiêu Bích chợt giật mình. Không kịp nghĩ ngợi gì hơn, nàng vội lao vào căn tịnh xá. Vừa tới cửa, nàng đã nhìn thấy những mảnh gương vỡ tan tành, trải khắp nền đất, và đầy sắc màu...
"Á... á..." Tiếng kêu nho nhỏ nhưng sắc nhọn vang lên.
Nhìn về phía phát ra tiếng kêu, Phiêu Bích nhìn thấy một gương mặt trắng bệch xa lạ đang ngồi ở một góc tường, giữa những mảnh gương vỡ vụn. Tà khí mạnh quá!
"Ai đó?" Với sự cảnh giác cao độ, Phiêu Bích giơ cành tre trên tay mình lên, chĩa thẳng về phía góc tường như sẵn sàng chiến đấu với mọi thế lực tà ma thù địch.
"Dừng tay!" Đúng lúc ấy, một tiếng quát vang lên rồi một bóng trắng hiện ra. Bóng trắng ấy một tay kéo lấy người con gái ngồi trong góc tường, một tay giơ kiếm lên, khiến Phiêu Bích trong thoáng chốc phải lùi lại ba bước. Sau đó một giọng nói quen thuộc: "Không sao đâu, đừng sợ!"
"Phù Nam! Huynh không sao chứ?" Nhìn thấy Phù Nam, Phiêu Bích thở phàp nhẹ nhõm.
"Huynh không sao!" Phù Nam vừa nói, vừa nhẹ nhàng đặt người con gái trở lại tấm sạp, "Muội làm cho A Triệt sợ rồi!"
Phiêu Bích sững người, buột miệng, "A Triệt?"
Phù Nam bước tới, nhẹ nhàng vỗ vào vai nàng, nói: "Phiêu Bích, A Triệt đã quay trở lại rồi. Muội không nhận ra phải không?"
Phiêu Bích gật đầu, lặng yên trong chốc lát, rồi cất tiếng hỏi: "Ơ, thế dấu hiệu hình mặt trăng trên má cô đâu rồi?" Phiêu Bích cúi người lại gần để nhìn cho kỹ, tỏ vẻ ngạc nhiên: "Ai đã giúp cô xóa nó đi vậy?"
Thần Triệt mở to mắt nhìn Phiêu Bích, đôi mắt trong suốt ẩn chứa chút gì căng thẳng, sợ hãi và hoang mang. Trước người bạn thời thơ ấu, không hiểu sao người nàng lại run lên khe khẽ, và ánh mắt chứa đầy sự thù địch.
"A Triệt, làm sao... làm sao cô ra được khỏi đó?" Phiêu Bích vừa vui mừng vừa ngạc nhiên, tiếp tục hỏi: "Tế Tư Vân Tức cũng bị nhốt cùng cô, ông ấy cũng thoát ra rồi chứ?"
Vừa nghe đến bốn từ "Tế Tư Vân Tức", những cảm xúc trong ánh mắt Thần Triệt bỗng nhiên vỡ òa, toàn thân nàng run lênc ầm cập, tay ôm lấy đầu, co ro lại nơi góc tường, rồi òa lên khóc.
"Có chuyện gì vậy? Cô sao vậy?" Phiêu Bích giật mình, vô tình nhìn thấy vết máu lớn trên lòng bàn tay Thần Triệt - bàn tay đã bị mất hẳn một lớp da!
"A... a...! Cút đi! Quái vật! Quái vật!" Thần Triệt dùng tay che mặt, lắc đầu một cách hoảng loạn, dường như muốn xua đuổi cái gì đó trong người mình, "Đừng có đến làm phiền ta nữa, hãy cút đi!"
Cùng với sự giãy giụa mãnh liệt, mái tóc đen mượt của Thần Triệt xõa sang hai bên, lộ ra một gương mặt trắng bệch kỳ quái.
"A... a..." Phiêu Bích hoảng sợ hét lên, cảm thấy có tà khí toát ra mạnh mẽ, định động thủ.
"Đừng!" Phù Nam kịp thời cản lại, khẽ lắc đầu: "Đừng làm vậy!"
"Chuyện gì xảy ra thế này?" Phiêu Bích nhìn đứa trẻ đằng sau lưng Thần Triệt, miệng lẩm bẩm.
"Quỷ ký sinh!" Phù Nam nhẹ nhàng vuốt lại mái tóc Thần Triệt, thở dài, "Phiêu Bích, A Triệt đã bị quỷ ký sinh vào cơ thể rồi!"
Phiêu Bích kinh hoàng, nhìn người con gái xinh đẹp mặt mày trắng bệch đang ngồi co ro trước mặt, không biết phải nói gì hơn, "Muội... muội đi làm cơm nhé!"
Phiêu Bích quay người đi, tiện tay cầm chiếc chổi sau cánh cửa để quét những mảnh gương vỡ trên sàn. Xem ra nàng rất thông thạo với nơi này, giống như là nữ chủ nhân của căn nhà vậy.
Phù Nam định chạy lại giúp, nhưng thấy Thần Triệt vãn còn đang run rẩy, chàng dừng lại, vỗ vỗ vai nàng và nhẹ nhàng an ủi, rồi băng bó lại vết thương nơi sổ tay nàng, "Muội cứ nghỉ ngơi cho khỏe, huynh và Phiêu Bích sẽ nghĩ cách giúp muội bỏ vật đó đi, được không?"
Thần Triệt ôm lấy đầu gối, thu mình lại và ngồi lặng thinh nơi góc tường.
"Muội sao vậy?" Phù Nam ngạc nhiên, vừa băng bó vết thương vừa hỏi.
"Không sao..." Thần Triệt cúi đầu, mặt tì lên đầu gối, mắt lấp lánh, "Phù Nam, huynh đã ở đây lâu rồi phải không?"
"Ừ" Phù Nam không muốn nhắc nhiều về quá khứ vì sợ kích thích lại hồi ức đau buồn của nàng, chỉ biết gật đầu.
"Phiêu Bích sống cùng huynh tại đây ư?" Nàng lại hỏi.
"Ừ. Bọn huynh gần như bị đuổi khỏi cung cùng một lúc." Phù Nam đáp, "Cũng đã ba năm rồi."
"Sau đó hai người cùng nhau sống ở đây?" Nàng cúi mặt, giọng buồn rầu.
"Ừ, sống gần nhau, bọn huynh thường cùng nhau luyện kiếm." Phù Nam xoa nhẹ lên đầu nàng, đứng dậy, "Thôi, huynh xuống bếp xem thế nào, kẻo Phiêu Bích lóng ngóng nhóm lửa cũng không xong. Chắc muội cũng đói lắm rồi."
Đi đến cửa, bỗng nhiên chàng nghe thấy câu hỏi khẽ cất lên: "Vậy thì... Phù Nam huynh, huynh... thích Phiêu Bích phải không?"
Phù Nam bất chợt quay đầu lại, nhìn thấy ánh mắt long lanh đến khó tả, bật cười: "Ngốc ạ, sao lại hỏi như vậy? Đói rồi phải không? Để huynh đi lấy gì cho muội ăn nhé!"
Sau đó, Phù Nam đi xuống bếp.
Chàng không hề biết rằng, phía sau mình, trong đôi mắt long lanh trong sáng ấy bỗng chốc diễn ra một sự biến đổi kỳ lạ và ngập tràn u tối.
Khi Phù Nam xống bếp, nước trong nồi đã cạn nhưng gạo thì chưa bỏ vào...
Phiêu Bích thẫn thờ ngồi bên cạnh bếp, hờ hững nhìn những ngọn lửa bập bùng, để mặc thanh củi trên tay cháy rụi. Không hiểu nàng đang nghĩ gì mà nồi nước đun đã cạn cũng không buồn bắc ra.
Phù Nam đến bên, nhẹ nhàng hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
"Muội đang nghĩ, có thể Trầm Anh đã biến thành hóa thân của Yểm quỷ rồi..." Hồi lâu sau, Phiêu Bích định thần lại một chút, lẩm bẩm: "Phải làm sao bây giờ... e rằng dẫu cho Tế Tư Vân Tức quay lại cũng chưa chắc đã đối phó nổi!"
"Sư phụ đã chết rồi!" Phù Nam không muốn tiếp tục chủ đề vô vọng này, chỉ lắc đầu, vỗ nhẹ lên vai nàng: "Cứ từ từ hẵng hay, trước mắt muội chớ có nghĩ nhiều làm gì. Nào, mau lại nấu cơm đi thôi, A Triệt hẳn là đói lắm rồi."
Phiêu Bích ngồi trước bếp, gạt những thanh củi trong lò để nhóm lửa. Phù Nam xắn tay áo lại giúp, cho nước vào nồi, rồi ra vườn hái rau.
Hai người lúi húi làm cơm trong bếp, không ai nói với ai một lời. Suốt mấy năm qua, ở chốn nghĩa địa hoang vu này, tuy quan hệ không được đằm thắm như những người yêu nhau, nhưng giữa hai người lòng đã hiểu lòng, tình cảm vô cùng gắn bó khắng khít.
"Phù Nam!" Lửa đã cháy lên, Phiêu Bích như vừa nghĩ ra điều gì đó, chợt hỏi, "Huynh có phát hiện ra không? Dấu tích trên lòng bàn tay A Triệt, thực ra là một phù chú vô cùng nguy hiểm! Đó là Dung Tuyết thuật!"
Một lúc sau Phù Nam mới nhớ ra: "Ý muội là... A Triệt đã hút công lực tu luyện của Trầm Anh, vì thế Yểm quỷ mới có thể thừa cơ nhập vào?"
"Không có cách giải thích nào khác." Phiêu Bích thở dài, "Không ngờ sau một trăm năm, Trầm Anh lại xuất hiện trên cõi trần..."
Phù Nam suy nghĩ, nhưng vẫn không sao hiểu nổi, "Sao có thể thế được? A Triệt tâm hồn trong sáng thuần khiết, trước nay chưa từng hại ai bao giờ, làm sao có thể dùng phép thuật hiểm độc này để hút công lực của Trầm Anh?"
Phiêu Bích khẽ nhíu mày, buông một câu: "Hoặc giả, chỉ vì muốn thoát ra khỏi ngục?"
"Không phải!" Phù Nam tỏ vẻ giận dữ, ném xẻng vào trong bếp, "A Triệt sẽ không bao giờ chỉ vì mưu lợi cho bản thân mà đi hại người khác như thế!"
"Ai mà biết được?" Phiêu Bích lạnh lùng phân tích, "Huynh cũng biết đấy, Yểm quỷ không vô duyên vô cớ đi theo bất cứ ai, chỉ khi trong tâm hồn người đó có ý niệm tà ác, Yểm quỷ mới có thể nhập vào tim, rồi ký sinh, lớn dần lên. Nếu quả thực tâm hồn A Triệt trong sáng như tờ giấy trắng, trong tim không hề có chút u tối, thì Yểm quỷ làm sao có thể ký sinh?"
"..." Bị hỏi đến đây, Phù Nam không biết nói gì hơn, nhìn Phiêu Bích và cười nhạt, "Phiêu Bích, sao muội chỉ nghĩ đến việc suy xét quá khứ thế, sao không nghĩ cách giúp Thần Triệt thoát khỏi thể lực tà ma?"
"Muội..." Phiêu Bích mở miệng, định biện hộ, nhưng rồi lại chẳng thể nói thành câu.
Phải nói sao bây giờ? Đây không chỉ là suy đoán đơn thuần, mà là... rõ ràng là một dự cảm rất không lành. Ngay từ cái nhìn đầu tiên, Phiêu Bích đã cảm thấy có bóng mây đen khổng lồ che phủ, nặng trĩu lòng, và gương mặt xấu xí quái gở của đứa trẻ trên lưng A Triệt dường như báo hiệu hàng loạt tai ương sắp xảy ra.
Cuộc sống bình yên ngày ngày trồng cây, luyện kiếm dưới chân ngọn Linh Tựu suốt ba năm qua của nàng giờ đây đang có nguy cơ bị xáo trộn.
Lúc này, Phiêu Bích chỉ mong sao có thể tránh xa được tai họa, chứ không muốn nghĩ tới cách giải cứu thế nào.
"Trong tim muội mới có ma quỷ!" Phù Nam buông một câu, và đột ngột bỏ đi.
Phiêu Bích lặng thinh, ngồi xuống bên bếp lửa, tay đỡ lấy gương mặt đang tái nhợt đi của mình, nhìn những ngọn lửa nhảy múa, không khỏi bàng hoàng.
Phải chăng, trong lòng nàng thực sự có ma quỷ?
Nham Sinh đang mệt mỏi nằm trên chiếc sạo tre thì bỗng giật mình bởi tiếng gõ cửa và tiếng gọi gấp gáp.
"Nham Sinh thúc, thúc sao vậy? Là cháu, Phiêu Bích đây!" Giọng một cô gái vang lên từ bên ngoài cửa.
Nham Sinh thở phào, đặt túi bột thuốc trên tay xuống, bước khỏi sạp và đi tới mở cửa: "Có việc gì mà cháu đến sớm vậy?"
"Nham Sinh thúc, thúc không sao chứ ạ?" Phiêu Bích hỏi.
"Ta không sao." Nham Sinh thở dài, nghĩ lại chuyện bất thường xảy ra đêm qua, không biết phải bắt đầu từ đâu, bèn hỏi: "Cháu cũng thấy có điều gì lạ ư?"
"Không rõ nữa. Hôm qua khi mặt trời lặn, cháu nhìn sang bên này, thấy những khóm Mạn Châu Sa... có vẻ gì... lạ lắm."
Nham Sinh thấy yên tâm hơn đôi chút. Có Phiêu Bích ở đây, không phải sợ gì nữa - dù sao thì cô gái này cũng không phải người bình thường, mà đã từng là thần nữ đãi nguyệt!
Phiêu Bích bước theo vết chân trên khu mộ.
Vết chân đó đi ra từ ngôi mộ, tiến thẳng tới căn tịnh xá của Phù Nam, sau đó lại trở ngược lại, đi thẳng về phía Nguyệt cung.
Khu rừng tre xung quanh căn nhà của Phù Nam bao trùm đầy tà khí!
Phiêu Bích bước từng bước chậm rãi trong rừng, tay cầm một cành tre, không ngừng chú ý quan sát hai bên đường: vết chân bước ra từ ngôi mộ, đã đi một vòng qua đây. Hai cây dẻ ngựa bình thường cành lá sum suê, là nơi nàng và Phù Nam vẫn thường cùng nhau luyện kiếm thuật, chỉ sau một đêm sao bỗng nhiên trở nên khô cằn, trơ trụi?
Những giọt sương đêm lung linh vẫn còn đọng trên cành tre, nhưng khi nàng thử đưa lên miệng nếm, sắc mặt bỗng nhiên thay đổi.
Trong giọt sướng rõ ràng có chứa rất nhiều tà khí!
Phiêu Bích nhìn ngôi tịnh xá trước mặt, bên trong yên ắng không một tiếng động. Nàng bèn gọi Nha Nha, "Quạ" một tiếng, chú quạ đen bay từ trong phòng ra, loạng choạng đậu lên vai nàng, dụi vào cằm nàng một cách thân thiết, như đã quen thuộc từ lâu.
"Nha Nha, mày làm sao vậy?" Nhìn cánh trái của chú quạ bị thương, Phiêu Bích hỏi.
Nha Nha vỗ vỗ cánh, đôi mắt đen như hai hạt đỗ của nó nhìn về phía ngôi nhà, ngón chân quặp lại, lộ vẻ cảnh giác - Phải chăng là có tà khí ở trong nhà?
Phiêu Bích chợt giật mình. Không kịp nghĩ ngợi gì hơn, nàng vội lao vào căn tịnh xá. Vừa tới cửa, nàng đã nhìn thấy những mảnh gương vỡ tan tành, trải khắp nền đất, và đầy sắc màu...
"Á... á..." Tiếng kêu nho nhỏ nhưng sắc nhọn vang lên.
Nhìn về phía phát ra tiếng kêu, Phiêu Bích nhìn thấy một gương mặt trắng bệch xa lạ đang ngồi ở một góc tường, giữa những mảnh gương vỡ vụn. Tà khí mạnh quá!
"Ai đó?" Với sự cảnh giác cao độ, Phiêu Bích giơ cành tre trên tay mình lên, chĩa thẳng về phía góc tường như sẵn sàng chiến đấu với mọi thế lực tà ma thù địch.
"Dừng tay!" Đúng lúc ấy, một tiếng quát vang lên rồi một bóng trắng hiện ra. Bóng trắng ấy một tay kéo lấy người con gái ngồi trong góc tường, một tay giơ kiếm lên, khiến Phiêu Bích trong thoáng chốc phải lùi lại ba bước. Sau đó một giọng nói quen thuộc: "Không sao đâu, đừng sợ!"
"Phù Nam! Huynh không sao chứ?" Nhìn thấy Phù Nam, Phiêu Bích thở phàp nhẹ nhõm.
"Huynh không sao!" Phù Nam vừa nói, vừa nhẹ nhàng đặt người con gái trở lại tấm sạp, "Muội làm cho A Triệt sợ rồi!"
Phiêu Bích sững người, buột miệng, "A Triệt?"
Phù Nam bước tới, nhẹ nhàng vỗ vào vai nàng, nói: "Phiêu Bích, A Triệt đã quay trở lại rồi. Muội không nhận ra phải không?"
Phiêu Bích gật đầu, lặng yên trong chốc lát, rồi cất tiếng hỏi: "Ơ, thế dấu hiệu hình mặt trăng trên má cô đâu rồi?" Phiêu Bích cúi người lại gần để nhìn cho kỹ, tỏ vẻ ngạc nhiên: "Ai đã giúp cô xóa nó đi vậy?"
Thần Triệt mở to mắt nhìn Phiêu Bích, đôi mắt trong suốt ẩn chứa chút gì căng thẳng, sợ hãi và hoang mang. Trước người bạn thời thơ ấu, không hiểu sao người nàng lại run lên khe khẽ, và ánh mắt chứa đầy sự thù địch.
"A Triệt, làm sao... làm sao cô ra được khỏi đó?" Phiêu Bích vừa vui mừng vừa ngạc nhiên, tiếp tục hỏi: "Tế Tư Vân Tức cũng bị nhốt cùng cô, ông ấy cũng thoát ra rồi chứ?"
Vừa nghe đến bốn từ "Tế Tư Vân Tức", những cảm xúc trong ánh mắt Thần Triệt bỗng nhiên vỡ òa, toàn thân nàng run lênc ầm cập, tay ôm lấy đầu, co ro lại nơi góc tường, rồi òa lên khóc.
"Có chuyện gì vậy? Cô sao vậy?" Phiêu Bích giật mình, vô tình nhìn thấy vết máu lớn trên lòng bàn tay Thần Triệt - bàn tay đã bị mất hẳn một lớp da!
"A... a...! Cút đi! Quái vật! Quái vật!" Thần Triệt dùng tay che mặt, lắc đầu một cách hoảng loạn, dường như muốn xua đuổi cái gì đó trong người mình, "Đừng có đến làm phiền ta nữa, hãy cút đi!"
Cùng với sự giãy giụa mãnh liệt, mái tóc đen mượt của Thần Triệt xõa sang hai bên, lộ ra một gương mặt trắng bệch kỳ quái.
"A... a..." Phiêu Bích hoảng sợ hét lên, cảm thấy có tà khí toát ra mạnh mẽ, định động thủ.
"Đừng!" Phù Nam kịp thời cản lại, khẽ lắc đầu: "Đừng làm vậy!"
"Chuyện gì xảy ra thế này?" Phiêu Bích nhìn đứa trẻ đằng sau lưng Thần Triệt, miệng lẩm bẩm.
"Quỷ ký sinh!" Phù Nam nhẹ nhàng vuốt lại mái tóc Thần Triệt, thở dài, "Phiêu Bích, A Triệt đã bị quỷ ký sinh vào cơ thể rồi!"
Phiêu Bích kinh hoàng, nhìn người con gái xinh đẹp mặt mày trắng bệch đang ngồi co ro trước mặt, không biết phải nói gì hơn, "Muội... muội đi làm cơm nhé!"
Phiêu Bích quay người đi, tiện tay cầm chiếc chổi sau cánh cửa để quét những mảnh gương vỡ trên sàn. Xem ra nàng rất thông thạo với nơi này, giống như là nữ chủ nhân của căn nhà vậy.
Phù Nam định chạy lại giúp, nhưng thấy Thần Triệt vãn còn đang run rẩy, chàng dừng lại, vỗ vỗ vai nàng và nhẹ nhàng an ủi, rồi băng bó lại vết thương nơi sổ tay nàng, "Muội cứ nghỉ ngơi cho khỏe, huynh và Phiêu Bích sẽ nghĩ cách giúp muội bỏ vật đó đi, được không?"
Thần Triệt ôm lấy đầu gối, thu mình lại và ngồi lặng thinh nơi góc tường.
"Muội sao vậy?" Phù Nam ngạc nhiên, vừa băng bó vết thương vừa hỏi.
"Không sao..." Thần Triệt cúi đầu, mặt tì lên đầu gối, mắt lấp lánh, "Phù Nam, huynh đã ở đây lâu rồi phải không?"
"Ừ" Phù Nam không muốn nhắc nhiều về quá khứ vì sợ kích thích lại hồi ức đau buồn của nàng, chỉ biết gật đầu.
"Phiêu Bích sống cùng huynh tại đây ư?" Nàng lại hỏi.
"Ừ. Bọn huynh gần như bị đuổi khỏi cung cùng một lúc." Phù Nam đáp, "Cũng đã ba năm rồi."
"Sau đó hai người cùng nhau sống ở đây?" Nàng cúi mặt, giọng buồn rầu.
"Ừ, sống gần nhau, bọn huynh thường cùng nhau luyện kiếm." Phù Nam xoa nhẹ lên đầu nàng, đứng dậy, "Thôi, huynh xuống bếp xem thế nào, kẻo Phiêu Bích lóng ngóng nhóm lửa cũng không xong. Chắc muội cũng đói lắm rồi."
Đi đến cửa, bỗng nhiên chàng nghe thấy câu hỏi khẽ cất lên: "Vậy thì... Phù Nam huynh, huynh... thích Phiêu Bích phải không?"
Phù Nam bất chợt quay đầu lại, nhìn thấy ánh mắt long lanh đến khó tả, bật cười: "Ngốc ạ, sao lại hỏi như vậy? Đói rồi phải không? Để huynh đi lấy gì cho muội ăn nhé!"
Sau đó, Phù Nam đi xuống bếp.
Chàng không hề biết rằng, phía sau mình, trong đôi mắt long lanh trong sáng ấy bỗng chốc diễn ra một sự biến đổi kỳ lạ và ngập tràn u tối.
Khi Phù Nam xống bếp, nước trong nồi đã cạn nhưng gạo thì chưa bỏ vào...
Phiêu Bích thẫn thờ ngồi bên cạnh bếp, hờ hững nhìn những ngọn lửa bập bùng, để mặc thanh củi trên tay cháy rụi. Không hiểu nàng đang nghĩ gì mà nồi nước đun đã cạn cũng không buồn bắc ra.
Phù Nam đến bên, nhẹ nhàng hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
"Muội đang nghĩ, có thể Trầm Anh đã biến thành hóa thân của Yểm quỷ rồi..." Hồi lâu sau, Phiêu Bích định thần lại một chút, lẩm bẩm: "Phải làm sao bây giờ... e rằng dẫu cho Tế Tư Vân Tức quay lại cũng chưa chắc đã đối phó nổi!"
"Sư phụ đã chết rồi!" Phù Nam không muốn tiếp tục chủ đề vô vọng này, chỉ lắc đầu, vỗ nhẹ lên vai nàng: "Cứ từ từ hẵng hay, trước mắt muội chớ có nghĩ nhiều làm gì. Nào, mau lại nấu cơm đi thôi, A Triệt hẳn là đói lắm rồi."
Phiêu Bích ngồi trước bếp, gạt những thanh củi trong lò để nhóm lửa. Phù Nam xắn tay áo lại giúp, cho nước vào nồi, rồi ra vườn hái rau.
Hai người lúi húi làm cơm trong bếp, không ai nói với ai một lời. Suốt mấy năm qua, ở chốn nghĩa địa hoang vu này, tuy quan hệ không được đằm thắm như những người yêu nhau, nhưng giữa hai người lòng đã hiểu lòng, tình cảm vô cùng gắn bó khắng khít.
"Phù Nam!" Lửa đã cháy lên, Phiêu Bích như vừa nghĩ ra điều gì đó, chợt hỏi, "Huynh có phát hiện ra không? Dấu tích trên lòng bàn tay A Triệt, thực ra là một phù chú vô cùng nguy hiểm! Đó là Dung Tuyết thuật!"
Một lúc sau Phù Nam mới nhớ ra: "Ý muội là... A Triệt đã hút công lực tu luyện của Trầm Anh, vì thế Yểm quỷ mới có thể thừa cơ nhập vào?"
"Không có cách giải thích nào khác." Phiêu Bích thở dài, "Không ngờ sau một trăm năm, Trầm Anh lại xuất hiện trên cõi trần..."
Phù Nam suy nghĩ, nhưng vẫn không sao hiểu nổi, "Sao có thể thế được? A Triệt tâm hồn trong sáng thuần khiết, trước nay chưa từng hại ai bao giờ, làm sao có thể dùng phép thuật hiểm độc này để hút công lực của Trầm Anh?"
Phiêu Bích khẽ nhíu mày, buông một câu: "Hoặc giả, chỉ vì muốn thoát ra khỏi ngục?"
"Không phải!" Phù Nam tỏ vẻ giận dữ, ném xẻng vào trong bếp, "A Triệt sẽ không bao giờ chỉ vì mưu lợi cho bản thân mà đi hại người khác như thế!"
"Ai mà biết được?" Phiêu Bích lạnh lùng phân tích, "Huynh cũng biết đấy, Yểm quỷ không vô duyên vô cớ đi theo bất cứ ai, chỉ khi trong tâm hồn người đó có ý niệm tà ác, Yểm quỷ mới có thể nhập vào tim, rồi ký sinh, lớn dần lên. Nếu quả thực tâm hồn A Triệt trong sáng như tờ giấy trắng, trong tim không hề có chút u tối, thì Yểm quỷ làm sao có thể ký sinh?"
"..." Bị hỏi đến đây, Phù Nam không biết nói gì hơn, nhìn Phiêu Bích và cười nhạt, "Phiêu Bích, sao muội chỉ nghĩ đến việc suy xét quá khứ thế, sao không nghĩ cách giúp Thần Triệt thoát khỏi thể lực tà ma?"
"Muội..." Phiêu Bích mở miệng, định biện hộ, nhưng rồi lại chẳng thể nói thành câu.
Phải nói sao bây giờ? Đây không chỉ là suy đoán đơn thuần, mà là... rõ ràng là một dự cảm rất không lành. Ngay từ cái nhìn đầu tiên, Phiêu Bích đã cảm thấy có bóng mây đen khổng lồ che phủ, nặng trĩu lòng, và gương mặt xấu xí quái gở của đứa trẻ trên lưng A Triệt dường như báo hiệu hàng loạt tai ương sắp xảy ra.
Cuộc sống bình yên ngày ngày trồng cây, luyện kiếm dưới chân ngọn Linh Tựu suốt ba năm qua của nàng giờ đây đang có nguy cơ bị xáo trộn.
Lúc này, Phiêu Bích chỉ mong sao có thể tránh xa được tai họa, chứ không muốn nghĩ tới cách giải cứu thế nào.
"Trong tim muội mới có ma quỷ!" Phù Nam buông một câu, và đột ngột bỏ đi.
Phiêu Bích lặng thinh, ngồi xuống bên bếp lửa, tay đỡ lấy gương mặt đang tái nhợt đi của mình, nhìn những ngọn lửa nhảy múa, không khỏi bàng hoàng.
Phải chăng, trong lòng nàng thực sự có ma quỷ?