Mai Mặc Trần đứng trước mặt Dạ Minh Nguyệt, “Ngươi thực sự muốn khôi phục trí nhớ sao?” Dạ Minh Nguyệt gật đầu, “Ngươi có biết không, ta không thích hành động của mình bị nắm trong tay kẻ khác. Ở trong đầu có trí nhớ về người khác, nhưng chính mình lại không có cảm giác gì, ta thật sự không thể chịu đựng được.”
Mai Mặc Trần thở dài một hơi, khóe miệng vẫn như trước mỉm cười tao nhã, “Được rồi, ta biết. Như vậy, ngươi có chịu được khi sinh mệnh của mình nằm trong tay kẻ khác không?” Mai Mặc Trần cười khẽ, vui đùa một chút.
Dạ Minh Nguyệt nhắm mắt lại, “Ta tin tưởng ngươi.”
Mai Mặc Trần giật mình, “Vì cái gì … lại tin tưởng ta?” Dù sao, ta và ngươi cũng không có bất luận cái quan hệ gì. Chỉ là thần y mà trong miệng mọi người đều khen ngợi thôi, ai có thể biết được bản tính thật của ta?
Dạ Minh Nguyệt chỉ cười, cũng không trả lời. Bởi vì, ngươi và ta là cùng một loại người a, ta và ngươi cũng không có xung đột gì, ngươi khinh thường chuyện cố sức lấy lòng người. Kia … rất phiền toán. Chính là … những lời này Dạ Minh Nguyệt để trong lòng, không nói với Mai Mặc Trần.
Mai Mặc Trần cũng không có ý muốn hỏi cho ra đáp án, thấy Dạ Minh Nguyệt không muốn nói, cũng không tiếp tục hỏi.
Mai Mặc Trần cầm lấy dược liệu vừa hái mấy ngày gần đây, đặt trên bàn, chầm chậm mở ra. Cầm trên tay một cây châm, đâm vào trên tình minh huyệt của Dạ Minh Nguyệt, Dạ Minh Nguyệt lập tức váng đầu hoa mắt, sau đó hôn mê bất tỉnh.
Mai Mặc Trần nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ của Dạ Minh Nguyệt, trên mặt hiện ra một tia xót xa, sau đó nhanh chóng thu hồi, giúp Dạ Minh Nguyệt chẩn trị và khôi phục kí ức.
※※※※※※※※※※※※ Ta là phân cách tuyến vĩ đại vù vù ※※※※※※※※※※※
Lau mồ hôi, Mai Mặc Trần mỉm cười, “Cảm giác của ngươi như thế nào?” Dạ Minh Nguyệt mở mắt ra, không nói được lời nào. Song nhãn tối đen lóe ra quang mang huyết hồng, mang theo nguy hiểm.
Mai Mặc Trần nhìn ra tâm tình Dạ Minh Nguyệt giờ phút này tựa hồ cũng không tốt cho lắm, chỉ cười cười, dặn dò Dạ Minh Nguyệt, “Ngươi gần đây tránh suy nghĩ quá phức tạp, nếu như vậy sẽ khiến hệ thống tinh thần của ngươi bị hỏng.”
Dạ Minh Nguyệt híp mắt, mở miệng, “Thần y, vì sao ta lại mất trí nhớ?”
Mai Mặc Trần há miệng thở dốc, cảm giác có chút khó nói, cau mày, “Ngô, ngươi có biết ở Mê Cương có một loại pháp thuật thần bí lợi dụng cổ trùng không?” Dạ Minh Nguyệt nhíu nhíu mày, “Ngươi là nói … cổ thuật?” Dạ Minh Nguyệt đột nhiên cảm thấy có chút bất an, pháp thuật này không chỉ là tà môn, hơn nữa cũng có hại cho người sử dụng.
Mai Mặc Trần gật gật đầu, “Chính là cổ thuật. Pháp thuật này sẽ khiến thân thể thương tổn, ta là không biết ngươi chọc phải người nào, lại hận ngươi như thế, cư nhiên đến ngay cả sinh mệnh của mình cũng không để ý.”
Dạ Minh Nguyệt cười khổ, là bởi vì hận sao? Phụ hoàng … ngươi đến tột cùng là yêu, hay là hận ta?
Trong lòng Dạ Minh Nguyệt vẫn thực tức giận, bản thân cũng không phải là một nữ nhân cần nam nhân, trí nhớ của mình do chính mình làm chủ, không phải bị Mộ Kỳ Hoàng nắm giữ. Cho dù bởi hắn lo lắng cho mình cũng không được, bởi vì đây là một loại sỉ nhục, là hành vi vũ nhục mình thân là nam nhân!
Cho dù trưởng thành còn đẹp hơn nữ nhân, cho dù là nằm dưới thân Mộ Kỳ Hoàng, nhưng cũng không đại biểu cho việc mình là nữ nhân của hắn, cũng không đại biểu cho việc mình giống như nữ nhân đa sầu đa cảm, cần nam nhân đi bảo hộ!
Bên môi Dạ Minh Nguyệt hiện lên một mạt cười lạnh, phụ hoàng … xem ra ngươi vẫn chưa hoàn toàn hiểu hết Huân nhi của ngươi, có lẽ, ta nên cho ngươi chân chính, thanh thanh sở sở mà nhìn, cái gì gọi là Ma.
Đệ nhị quyển <Đại lục> đã kết thúc, kính thỉnh chờ mong đệ Tam quyển
Mai Mặc Trần thở dài một hơi, khóe miệng vẫn như trước mỉm cười tao nhã, “Được rồi, ta biết. Như vậy, ngươi có chịu được khi sinh mệnh của mình nằm trong tay kẻ khác không?” Mai Mặc Trần cười khẽ, vui đùa một chút.
Dạ Minh Nguyệt nhắm mắt lại, “Ta tin tưởng ngươi.”
Mai Mặc Trần giật mình, “Vì cái gì … lại tin tưởng ta?” Dù sao, ta và ngươi cũng không có bất luận cái quan hệ gì. Chỉ là thần y mà trong miệng mọi người đều khen ngợi thôi, ai có thể biết được bản tính thật của ta?
Dạ Minh Nguyệt chỉ cười, cũng không trả lời. Bởi vì, ngươi và ta là cùng một loại người a, ta và ngươi cũng không có xung đột gì, ngươi khinh thường chuyện cố sức lấy lòng người. Kia … rất phiền toán. Chính là … những lời này Dạ Minh Nguyệt để trong lòng, không nói với Mai Mặc Trần.
Mai Mặc Trần cũng không có ý muốn hỏi cho ra đáp án, thấy Dạ Minh Nguyệt không muốn nói, cũng không tiếp tục hỏi.
Mai Mặc Trần cầm lấy dược liệu vừa hái mấy ngày gần đây, đặt trên bàn, chầm chậm mở ra. Cầm trên tay một cây châm, đâm vào trên tình minh huyệt của Dạ Minh Nguyệt, Dạ Minh Nguyệt lập tức váng đầu hoa mắt, sau đó hôn mê bất tỉnh.
Mai Mặc Trần nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ của Dạ Minh Nguyệt, trên mặt hiện ra một tia xót xa, sau đó nhanh chóng thu hồi, giúp Dạ Minh Nguyệt chẩn trị và khôi phục kí ức.
※※※※※※※※※※※※ Ta là phân cách tuyến vĩ đại vù vù ※※※※※※※※※※※
Lau mồ hôi, Mai Mặc Trần mỉm cười, “Cảm giác của ngươi như thế nào?” Dạ Minh Nguyệt mở mắt ra, không nói được lời nào. Song nhãn tối đen lóe ra quang mang huyết hồng, mang theo nguy hiểm.
Mai Mặc Trần nhìn ra tâm tình Dạ Minh Nguyệt giờ phút này tựa hồ cũng không tốt cho lắm, chỉ cười cười, dặn dò Dạ Minh Nguyệt, “Ngươi gần đây tránh suy nghĩ quá phức tạp, nếu như vậy sẽ khiến hệ thống tinh thần của ngươi bị hỏng.”
Dạ Minh Nguyệt híp mắt, mở miệng, “Thần y, vì sao ta lại mất trí nhớ?”
Mai Mặc Trần há miệng thở dốc, cảm giác có chút khó nói, cau mày, “Ngô, ngươi có biết ở Mê Cương có một loại pháp thuật thần bí lợi dụng cổ trùng không?” Dạ Minh Nguyệt nhíu nhíu mày, “Ngươi là nói … cổ thuật?” Dạ Minh Nguyệt đột nhiên cảm thấy có chút bất an, pháp thuật này không chỉ là tà môn, hơn nữa cũng có hại cho người sử dụng.
Mai Mặc Trần gật gật đầu, “Chính là cổ thuật. Pháp thuật này sẽ khiến thân thể thương tổn, ta là không biết ngươi chọc phải người nào, lại hận ngươi như thế, cư nhiên đến ngay cả sinh mệnh của mình cũng không để ý.”
Dạ Minh Nguyệt cười khổ, là bởi vì hận sao? Phụ hoàng … ngươi đến tột cùng là yêu, hay là hận ta?
Trong lòng Dạ Minh Nguyệt vẫn thực tức giận, bản thân cũng không phải là một nữ nhân cần nam nhân, trí nhớ của mình do chính mình làm chủ, không phải bị Mộ Kỳ Hoàng nắm giữ. Cho dù bởi hắn lo lắng cho mình cũng không được, bởi vì đây là một loại sỉ nhục, là hành vi vũ nhục mình thân là nam nhân!
Cho dù trưởng thành còn đẹp hơn nữ nhân, cho dù là nằm dưới thân Mộ Kỳ Hoàng, nhưng cũng không đại biểu cho việc mình là nữ nhân của hắn, cũng không đại biểu cho việc mình giống như nữ nhân đa sầu đa cảm, cần nam nhân đi bảo hộ!
Bên môi Dạ Minh Nguyệt hiện lên một mạt cười lạnh, phụ hoàng … xem ra ngươi vẫn chưa hoàn toàn hiểu hết Huân nhi của ngươi, có lẽ, ta nên cho ngươi chân chính, thanh thanh sở sở mà nhìn, cái gì gọi là Ma.
Đệ nhị quyển <Đại lục> đã kết thúc, kính thỉnh chờ mong đệ Tam quyển