Vào đông, ánh dương ấm áp chiếu vào người nằm trên giương, làm da thịt trắng nõn càng thêm trong suốt. Đường Tố híp mắt, buông quyển sách trên tay, đánh ngáp một cái. Tay trái đặt trên bàn trà, phóng chính là tiến cống tới vân vụ, tay phải là chiếc nôi nhi tử. Đường Tố khẽ cười đứng lên, đây là bao nhiêu đẹp một bức hình a, nếu là, vĩnh viễn năng như thế là tốt rồi.
Vả lại nói về Dạ Minh Nguyệt, a, không đúng, bây giờ phải gọi là Mộ Thánh Huân ni. Hắn nằm trong nôi, đúng là vô cùng phiền muộn. Đây hài nhi thân thể mềm yếu vô lực, vả lại dây thanh chưa phát dục hoàn toàn, ngay cả nói cũng không thể, chỉ có thể ê ê a a nha.
Đường Tố cũng không biết hắn nội tâm một phen hoạt động, chỉ cảm thấy thời gian vĩnh viễn dừng lại tại thời khắc này thì tốt rồi. Có dương quang ấm áp, chính mình nhi tử bồi bên người, khả dĩ nằm nghỉ tạm, cũng khả dĩ nhìn thư, đậu đậu (đùa) nhi tử. Sống như vậy, chính là vẫn muốn a!
Chỉ là….Hoàng cung dù sao cũng là hoàng cung, không giống được mộng a. Nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Mộ Thánh Huân, “Huân nhi, ngày sau nhất định phải thực kiên định, yên ổn sống hết một đời thì tốt rồi, nương không trông cậy ngươi tiến công lập nghiệp, nương chỉ hy vọng ngươi bình an, LƯU.” (ở đây ý Đường Tố là muốn Huân nhi khe nhỏ sông dài sống an bình sống thọ là được ^^).
Mộ Thánh Huân chỉ cảm thấy tay Đường Tố rất ấm áp, loại cảm giác này, tựu giống như trước a? (ma phương ngôn) từ Mẹ trong pinyin tiếng Trung viết là Ma cảm giác bên người như nhau, ấm áp, mềm nhẹ, làm cho nhịn không được chúm chím cười, rồi lại nhịn không được nữa muốn rơi lệ.
Đây là loại cảm giác thế nài ni? Mộ Thánh Huân rất nghi hoặc, hắn chẳng bao giờ nghĩ tới loại tâm tình này lại ở trên người chính mình. Rất có cảm giác hạnh phúc a.
Chớp mắt mười lăm năm trôi qua.
Mộ Thánh Huân ngồi ở bên giường Đường Tố, nắm tay nàng, trong mắt mơ hồ lệ quang thoáng hiện. Đường Tố trong ánh mắt lóe lên sắc mặt tái nhợt, cũng trước sau như một ôn hòa không màng danh lợi. Đường Tố cầm tay Mộ Thánh Huân, “Huân nhi, phải nhớ kĩ, dũng cảm, kiên cường sống, không nên quyền thế, không nên tranh đấu, chỉ cần thật yên lặng sống hết một đời.”
Mộ Thánh Huân gật đầu, Đường Tố nở nụ cười, “Thực ngoan, đây là của hai chúng ta giao ước, vĩnh viễn không biến đổi, nương sẽ ở trên trời nhìn ngươi, nương vĩnh viễn cũng không hội ly khai.”
Nhiều như vậy năm qua, Đường Tố cũng không nhượng Mộ Thánh Huân trở thành chim đầu đàn, trái lại tận lực nhượng chính hắn ẩn dấu. Mộ Thánh Huân bởi vì trời sinh tính lạnh bạc, đối chuyện tranh quyền đoạt thế tuyệt không hứng thú. Đường Tố vừa cực ôn nhu, rồi lại giống như nữ nhân có chủ kiến, Mộ Thánh Huân cũng dần dần tiếp nhận nàng.
Nhưng là vài năm trước, bệnh Đường Tố khó mà trị hết. Kỳ thực đặt ở hiện đại, chỉ bất quá là nhũ tuyến nham (ung thư vú, theo lời nàng Tiểu Nhiên =]]), một giải phẫu tựu có thể giải quyết. Nhưng là, tại cổ đại chỉ có châm cứu cùng thuốc Đông y để điều trị, mà Nhũ tuyến nham làm sao có thể dùng những ….. này tiêu trừ ni? Chỉ tiếc kiếp trước không học qua y thuật, nếu không sẽ không thể mở mắt trừng trừng mà nhìn mẫu thân chịu khổ liễu.
Đường Tố chậm rãi nhắm mắt lại, hồi tưởng lại chính mình đã từng nói qua. Nhi tử mình đối thường nhân bất đồng, từ nhỏ cũng rất an tĩnh, hơn nữa rất thông minh. Nhưng càng như thế, tại trong lòng Đường Tố, lại càng vui mừng mà cũng lo lắng, lo lắng tương lai nhi tử của mình a.
Nhớ kĩ ngày đó buổi tối, nhi tử nói cho bản thân mình tiền sinh (kiếp trước) của hắn, Đường Tố chỉ cảm thấy vui mừng muốn khóc. Đây là thể hiện nhi tử đã tiếp nhận nàng, tín nhiệm nàng a! Nhi tử nói cũng chẳng muốn tranh quyền đoạt thế, cho nên tự mình đi tìm hoàng thượng.
Đương nhiên cũng không có nói ra bí mật của nhi tử, chỉ là đối hoàng thượng nói chính mình muốn tự nuôi dưỡng hài tử, đây cũng đích thực là chính mình ý nghỹ không sai. Đường Tố biết, đem mẫu thân và nhi tử xa nhau, là ngăn ngừa sau này họ ngoại lộng quyền, sở dĩ Đường Tố kèm theo một cái điều kiện, đó là phong vương chính mình hài tử, vĩnh bất đăng vị (vĩnh viễn không lên ngôi hoàng đế).
Nhờ kĩ hoàng thượng vấn chính mình, cứ như vậy gạt bỏ mong muốn của chính mình nhi tử tốt không? Kì thực, nàng chỉ là muốn hài tử bình an suốt đời. Sở dĩ, hoàng thượng đáp ứng. Kì thực, cũng không có lí do gì không đáp ứng, ít một người tranh quyền, đối hoàng thượng mà nói, tựu cũng là một chuyện tốt.
Khẽ cười, nhi tử của ta. Một giọt lệ rớt xuống, Nương biết ngươi ánh quang là không che dấu được, nương hao tổn tâm cơ muốn cho ngươi một cuộc sống an tĩnh, nhưng mà, nương biết, đây bất quá cũng chỉ là một nguyện vọng mà thôi. Nhi tử của ta, là thuộc về thiên chi kiêu tử, bất năng che dấu trụ quang mang a. Hiện tại còn nhỏ, một khi lớn lên, sẽ gặp được sự quan tâm của mọi người a.
Nương, hội vĩnh viễn nhìn ngươi, nhìn nhi tử của ta, như thế nào lớn lên.
Vả lại nói về Dạ Minh Nguyệt, a, không đúng, bây giờ phải gọi là Mộ Thánh Huân ni. Hắn nằm trong nôi, đúng là vô cùng phiền muộn. Đây hài nhi thân thể mềm yếu vô lực, vả lại dây thanh chưa phát dục hoàn toàn, ngay cả nói cũng không thể, chỉ có thể ê ê a a nha.
Đường Tố cũng không biết hắn nội tâm một phen hoạt động, chỉ cảm thấy thời gian vĩnh viễn dừng lại tại thời khắc này thì tốt rồi. Có dương quang ấm áp, chính mình nhi tử bồi bên người, khả dĩ nằm nghỉ tạm, cũng khả dĩ nhìn thư, đậu đậu (đùa) nhi tử. Sống như vậy, chính là vẫn muốn a!
Chỉ là….Hoàng cung dù sao cũng là hoàng cung, không giống được mộng a. Nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Mộ Thánh Huân, “Huân nhi, ngày sau nhất định phải thực kiên định, yên ổn sống hết một đời thì tốt rồi, nương không trông cậy ngươi tiến công lập nghiệp, nương chỉ hy vọng ngươi bình an, LƯU.” (ở đây ý Đường Tố là muốn Huân nhi khe nhỏ sông dài sống an bình sống thọ là được ^^).
Mộ Thánh Huân chỉ cảm thấy tay Đường Tố rất ấm áp, loại cảm giác này, tựu giống như trước a? (ma phương ngôn) từ Mẹ trong pinyin tiếng Trung viết là Ma cảm giác bên người như nhau, ấm áp, mềm nhẹ, làm cho nhịn không được chúm chím cười, rồi lại nhịn không được nữa muốn rơi lệ.
Đây là loại cảm giác thế nài ni? Mộ Thánh Huân rất nghi hoặc, hắn chẳng bao giờ nghĩ tới loại tâm tình này lại ở trên người chính mình. Rất có cảm giác hạnh phúc a.
Chớp mắt mười lăm năm trôi qua.
Mộ Thánh Huân ngồi ở bên giường Đường Tố, nắm tay nàng, trong mắt mơ hồ lệ quang thoáng hiện. Đường Tố trong ánh mắt lóe lên sắc mặt tái nhợt, cũng trước sau như một ôn hòa không màng danh lợi. Đường Tố cầm tay Mộ Thánh Huân, “Huân nhi, phải nhớ kĩ, dũng cảm, kiên cường sống, không nên quyền thế, không nên tranh đấu, chỉ cần thật yên lặng sống hết một đời.”
Mộ Thánh Huân gật đầu, Đường Tố nở nụ cười, “Thực ngoan, đây là của hai chúng ta giao ước, vĩnh viễn không biến đổi, nương sẽ ở trên trời nhìn ngươi, nương vĩnh viễn cũng không hội ly khai.”
Nhiều như vậy năm qua, Đường Tố cũng không nhượng Mộ Thánh Huân trở thành chim đầu đàn, trái lại tận lực nhượng chính hắn ẩn dấu. Mộ Thánh Huân bởi vì trời sinh tính lạnh bạc, đối chuyện tranh quyền đoạt thế tuyệt không hứng thú. Đường Tố vừa cực ôn nhu, rồi lại giống như nữ nhân có chủ kiến, Mộ Thánh Huân cũng dần dần tiếp nhận nàng.
Nhưng là vài năm trước, bệnh Đường Tố khó mà trị hết. Kỳ thực đặt ở hiện đại, chỉ bất quá là nhũ tuyến nham (ung thư vú, theo lời nàng Tiểu Nhiên =]]), một giải phẫu tựu có thể giải quyết. Nhưng là, tại cổ đại chỉ có châm cứu cùng thuốc Đông y để điều trị, mà Nhũ tuyến nham làm sao có thể dùng những ….. này tiêu trừ ni? Chỉ tiếc kiếp trước không học qua y thuật, nếu không sẽ không thể mở mắt trừng trừng mà nhìn mẫu thân chịu khổ liễu.
Đường Tố chậm rãi nhắm mắt lại, hồi tưởng lại chính mình đã từng nói qua. Nhi tử mình đối thường nhân bất đồng, từ nhỏ cũng rất an tĩnh, hơn nữa rất thông minh. Nhưng càng như thế, tại trong lòng Đường Tố, lại càng vui mừng mà cũng lo lắng, lo lắng tương lai nhi tử của mình a.
Nhớ kĩ ngày đó buổi tối, nhi tử nói cho bản thân mình tiền sinh (kiếp trước) của hắn, Đường Tố chỉ cảm thấy vui mừng muốn khóc. Đây là thể hiện nhi tử đã tiếp nhận nàng, tín nhiệm nàng a! Nhi tử nói cũng chẳng muốn tranh quyền đoạt thế, cho nên tự mình đi tìm hoàng thượng.
Đương nhiên cũng không có nói ra bí mật của nhi tử, chỉ là đối hoàng thượng nói chính mình muốn tự nuôi dưỡng hài tử, đây cũng đích thực là chính mình ý nghỹ không sai. Đường Tố biết, đem mẫu thân và nhi tử xa nhau, là ngăn ngừa sau này họ ngoại lộng quyền, sở dĩ Đường Tố kèm theo một cái điều kiện, đó là phong vương chính mình hài tử, vĩnh bất đăng vị (vĩnh viễn không lên ngôi hoàng đế).
Nhờ kĩ hoàng thượng vấn chính mình, cứ như vậy gạt bỏ mong muốn của chính mình nhi tử tốt không? Kì thực, nàng chỉ là muốn hài tử bình an suốt đời. Sở dĩ, hoàng thượng đáp ứng. Kì thực, cũng không có lí do gì không đáp ứng, ít một người tranh quyền, đối hoàng thượng mà nói, tựu cũng là một chuyện tốt.
Khẽ cười, nhi tử của ta. Một giọt lệ rớt xuống, Nương biết ngươi ánh quang là không che dấu được, nương hao tổn tâm cơ muốn cho ngươi một cuộc sống an tĩnh, nhưng mà, nương biết, đây bất quá cũng chỉ là một nguyện vọng mà thôi. Nhi tử của ta, là thuộc về thiên chi kiêu tử, bất năng che dấu trụ quang mang a. Hiện tại còn nhỏ, một khi lớn lên, sẽ gặp được sự quan tâm của mọi người a.
Nương, hội vĩnh viễn nhìn ngươi, nhìn nhi tử của ta, như thế nào lớn lên.