Đáy mắt Hoa Nguyệt trở nên ầng ậng nước mắt. Hình ảnh cơ thể bé nhỏ của nàng run lên từng đợt. Cái ấn ký xinh đẹp hắn họa cho nàng đang dần tan biến. Biến đi trong nỗi đau tột cùng của nàng. Mái tóc bạc trắng của nàng, dù đã trở về màu đen vẫn trải ra một màu buồn trên nền đất lạnh.
Hình ảnh Đại ma đầu của Ma Giới ôm lấy Thần Nữ của Tam chúng hiện ra sau bức màn kết giới màu đen. Như một bức tranh nhuốm màu của tang thương, đẹp buồn bã.
Hoa Nguyệt hét tên nàng trong tuyệt vọng. Hắn cầu xin nàng. Lần đầu tiên trong cuộc đời, người ta thấy hắn khóc. Cũng là lần đầu tiên trong cuộc đời, hắn thấy mình như đứa trẻ mất mẹ.
Dẫu cho có là đoản tình, cớ sao lại ngược nhau đến tận tâm đau không thể thở như vậy? Dẫu cho nàng thực sự là hoa, hắn thực sự là lá, ở bên nhau cũng là trái ý trời hay sao?
Uy Diệp, tay ôm vết thương, nhìn thấy hình ảnh của nàng, chỉ hận không thể chém chết tên nghiệt súc trước mặt. Cánh môi hắn, bị cắn đến chảy máu.
Đến Ảnh Nữ, nhìn thấy bộ dáng của nàng cũng phải xót thương thay. Khóc thương thay cho chính nàng. Từ đầu chí cuối, mặc dù biết nàng chẳng là thứ gì, nhưng đến tận hôm nay, nàng mới nhận ra, so với Hàn Ảnh, nàng chẳng có tư cách gì để yêu cầu Hàn Ảnh bảo vệ Hoa Nguyệt.
Ấy vậy, Hàn Ảnh thì sao? Tại sao nàng lại nguyện chết, nguyện hy sinh mình vì kẻ đáng thương như hắn?
Từng đợt máu trào lên nghẹn đắng cuốn họng, khiến nàng không thể kiềm được mà thổ ra. Không nghĩ, khoảnh khắc cuối đời này lại đến nhanh như vậy.
Nàng muốn được nhìn thấy Hoa Nguyệt nhưng không thể. Muốn được ôm A Đan nhưng sợ không kịp.
"Hoa...Nguyệt...A...Đa...Đan..." - Nàng cố gắng níu lấy sợi dây thường xuân cho nàng được sống.
"Ta đưa nàng đi gặp con, ta sẽ làm tất cả vì nàng, xin nàng, đừng đi, đừng bắt ta quên nàng. Xin nàng, nàng từng hứa với ta, sẽ không bỏ rơi ta mà, xin nàng." - Hoa Nguyệt khóc nức nở, hắn định bế nàng lên, lại thấy mắt nàng, tai nàng, miệng nàng, đều chảy máu.
"Hứa...với ta...chàng sẽ chăm sóc...chăm..sóc tốt...A...Đan..." - Nàng cố gắng nở nụ cười, mặc cho những đau đớn tham lam muốn nuốt chửng linh hồn nàng.
Hoa Nguyệt gật đầu liên tục, hắn gật lên gật xuống như đứa trẻ. Chỉ mong nàng có thể ở lại.
Bỗng dưng, cả cơ thể của nàng rời xa vòng tay của hắn, bay lên giữa không trung, trước mắt của hắn, của Uy Diệp, của toàn thể những đồ đệ của các phái.
Bốn cái đuôi còn lại của nàng xòe ra.
"Xin hãy thực hiện lời nguyền của ta. Mãi mãi không luân hồi, mãi mãi tan biến để không ai phải chịu đau khổ. Ta đổi lấy cái chết để tội đồ Dạ Hoa Nguyệt được tái sinh. Nguyện mãi mãi không tồn tại."
Nàng nhắm đôi mắt đã mãi chìm vào bóng tối. Từ trên trời cao xuất hiện một đàn quạ đen bay xuyên bụng nàng. Những con chim ngũ sắc vây quanh nàng. Đàn quạ không còn. Đuôi nàng cũng không còn. Nàng trở nên như những hạt bụi bay theo cơn gió.
"Không..." - Hoa Nguyệt hét lên. Uy Diệp cũng hét lên.
Nàng nghe thấy, nhưng biết làm gì bây giờ? Chỉ biết xin lỗi chàng, xin lỗi Uy Diệp. Và xin lỗi A Đan, hình hài xinh đẹp của ta. Ta, mãi chỉ là kẻ bội tín.
Sau này, hy vọng các người, sẽ sống thật hạnh phúc. Thật sự hạnh phúc.
"Bỉ ngạn hoa nở không thấy lá,
Sông Vong Xuyên nước sâu tựa trời cao
Sương Giang Nam mưa bụi phủ Nại Hà
Cố nhân cười chặt đứa một hồi duyên,
Kiếp nhân sinh, chàng và ta như hoa và lá
Nhận ra đào hoa kiếp, lại vĩnh viễn không thể gặp..."
...
Vào cái khoảnh khắc đó, người ta dường như quên đi Hàn Ảnh là ai, quên đi Thần Nữ là ai. Họ chỉ thấy có một nam tử ngay lúc đó, miệng lẩm bẩm hai chữ Hàn Ảnh. Trong đáy mắt chỉ toàn đau đớn, tuyệt vọng.
Hắn thậm chí còn dùng dao rạch trên tay mình. Miệng không ngừng đọc tên nàng.
"Đường Vũ Hàn Ảnh""
"Đường Vũ Hàn Ảnh"
"Đường Vũ Hàn.."
"Hàn.."
"Hàn Ảnh..."
"Ai là Hàn Ảnh...?"
Ánh mắt Hoa Nguyệt trở nên mơ màng chẳng biết hắn khắc cái tên này để làm gì.
...
Ba năm sau đó, bên căn nhà nhỏ ở vườn hoa bỉ ngạn, có một gã đàn ông, dạy học cho lũ trẻ dưới núi, sống cùng đứa con trai của mình.
"Cha...ơi..." - Giọng của trẻ con gọi í ới. Cái bộ dáng chút xíu, bé tí chạy qua chạy lại.
Hoa Nguyệt, đang nấu cơm, mặt lấm lem chạy lên nghe A Đan gọi. Hắn nhoẻn miệng cười, ôm lấy nó.
"Tiểu bảo bối, ngoan, ta nấu cơm cho con." - Hắn nở nụ cười tươi rói, bế A Đan xuống bếp.
...
Tam giới chúng sanh lại lần nữa thiết lập trật tự thái bình. Ma giới tất cả đều bị tiêu diệt sạch. Linh Nữ cũng bị đưa ra xử tử trên trụ Tru Tiên. Nhận lấy hình phạt nặng nhất cho tội phản tộc.
Còn Hoa Nguyệt. Chẳng còn ai biết Hoa Nguyệt là ai.
Uy Diệp bấy giờ trở thành Thiên Đế, định ước với trưởng công chúa Yêu Tộc, Mã Trát Nhĩ Ngọc Tự. Hắn trị vì thiên hạ, đem tất cả bốn món thần khí đem đi thiêu hủy.
Người đời sẽ chẳng còn ai mơ tưởng đến Hồng Liên Khai. Sẽ chẳng còn đại chiến, bi kịch nào nữa.
...
"Cha ơi, mẹ con là ai?" - Đứa bé, không chịu đi ngủ. Trong ánh đèn của nến, vẫn cố tìm hiểu mẹ nó là ai.
Người cha chỉ thở hắt ra.
"Con không có mẹ, chỉ có cha, ngủ đi nào! Phụ thân thương."
...
Vốn định sẽ thêm ngoại chương, nhưng nghĩ lại, cứ như vậy sẽ tốt hơn. Hy vọng các cậu sẽ lại ủng hộ Phong Lăng ra truyện tiếp. Xin tái hẹn các cậu vào dịp không xa! Cảm ơn vì đã đồng hành cùng Bỉ Ngạn - Một đời chân ái, suốt 34 chương vừa qua. Chân thành cảm ơn các cậu!
Hình ảnh Đại ma đầu của Ma Giới ôm lấy Thần Nữ của Tam chúng hiện ra sau bức màn kết giới màu đen. Như một bức tranh nhuốm màu của tang thương, đẹp buồn bã.
Hoa Nguyệt hét tên nàng trong tuyệt vọng. Hắn cầu xin nàng. Lần đầu tiên trong cuộc đời, người ta thấy hắn khóc. Cũng là lần đầu tiên trong cuộc đời, hắn thấy mình như đứa trẻ mất mẹ.
Dẫu cho có là đoản tình, cớ sao lại ngược nhau đến tận tâm đau không thể thở như vậy? Dẫu cho nàng thực sự là hoa, hắn thực sự là lá, ở bên nhau cũng là trái ý trời hay sao?
Uy Diệp, tay ôm vết thương, nhìn thấy hình ảnh của nàng, chỉ hận không thể chém chết tên nghiệt súc trước mặt. Cánh môi hắn, bị cắn đến chảy máu.
Đến Ảnh Nữ, nhìn thấy bộ dáng của nàng cũng phải xót thương thay. Khóc thương thay cho chính nàng. Từ đầu chí cuối, mặc dù biết nàng chẳng là thứ gì, nhưng đến tận hôm nay, nàng mới nhận ra, so với Hàn Ảnh, nàng chẳng có tư cách gì để yêu cầu Hàn Ảnh bảo vệ Hoa Nguyệt.
Ấy vậy, Hàn Ảnh thì sao? Tại sao nàng lại nguyện chết, nguyện hy sinh mình vì kẻ đáng thương như hắn?
Từng đợt máu trào lên nghẹn đắng cuốn họng, khiến nàng không thể kiềm được mà thổ ra. Không nghĩ, khoảnh khắc cuối đời này lại đến nhanh như vậy.
Nàng muốn được nhìn thấy Hoa Nguyệt nhưng không thể. Muốn được ôm A Đan nhưng sợ không kịp.
"Hoa...Nguyệt...A...Đa...Đan..." - Nàng cố gắng níu lấy sợi dây thường xuân cho nàng được sống.
"Ta đưa nàng đi gặp con, ta sẽ làm tất cả vì nàng, xin nàng, đừng đi, đừng bắt ta quên nàng. Xin nàng, nàng từng hứa với ta, sẽ không bỏ rơi ta mà, xin nàng." - Hoa Nguyệt khóc nức nở, hắn định bế nàng lên, lại thấy mắt nàng, tai nàng, miệng nàng, đều chảy máu.
"Hứa...với ta...chàng sẽ chăm sóc...chăm..sóc tốt...A...Đan..." - Nàng cố gắng nở nụ cười, mặc cho những đau đớn tham lam muốn nuốt chửng linh hồn nàng.
Hoa Nguyệt gật đầu liên tục, hắn gật lên gật xuống như đứa trẻ. Chỉ mong nàng có thể ở lại.
Bỗng dưng, cả cơ thể của nàng rời xa vòng tay của hắn, bay lên giữa không trung, trước mắt của hắn, của Uy Diệp, của toàn thể những đồ đệ của các phái.
Bốn cái đuôi còn lại của nàng xòe ra.
"Xin hãy thực hiện lời nguyền của ta. Mãi mãi không luân hồi, mãi mãi tan biến để không ai phải chịu đau khổ. Ta đổi lấy cái chết để tội đồ Dạ Hoa Nguyệt được tái sinh. Nguyện mãi mãi không tồn tại."
Nàng nhắm đôi mắt đã mãi chìm vào bóng tối. Từ trên trời cao xuất hiện một đàn quạ đen bay xuyên bụng nàng. Những con chim ngũ sắc vây quanh nàng. Đàn quạ không còn. Đuôi nàng cũng không còn. Nàng trở nên như những hạt bụi bay theo cơn gió.
"Không..." - Hoa Nguyệt hét lên. Uy Diệp cũng hét lên.
Nàng nghe thấy, nhưng biết làm gì bây giờ? Chỉ biết xin lỗi chàng, xin lỗi Uy Diệp. Và xin lỗi A Đan, hình hài xinh đẹp của ta. Ta, mãi chỉ là kẻ bội tín.
Sau này, hy vọng các người, sẽ sống thật hạnh phúc. Thật sự hạnh phúc.
"Bỉ ngạn hoa nở không thấy lá,
Sông Vong Xuyên nước sâu tựa trời cao
Sương Giang Nam mưa bụi phủ Nại Hà
Cố nhân cười chặt đứa một hồi duyên,
Kiếp nhân sinh, chàng và ta như hoa và lá
Nhận ra đào hoa kiếp, lại vĩnh viễn không thể gặp..."
...
Vào cái khoảnh khắc đó, người ta dường như quên đi Hàn Ảnh là ai, quên đi Thần Nữ là ai. Họ chỉ thấy có một nam tử ngay lúc đó, miệng lẩm bẩm hai chữ Hàn Ảnh. Trong đáy mắt chỉ toàn đau đớn, tuyệt vọng.
Hắn thậm chí còn dùng dao rạch trên tay mình. Miệng không ngừng đọc tên nàng.
"Đường Vũ Hàn Ảnh""
"Đường Vũ Hàn Ảnh"
"Đường Vũ Hàn.."
"Hàn.."
"Hàn Ảnh..."
"Ai là Hàn Ảnh...?"
Ánh mắt Hoa Nguyệt trở nên mơ màng chẳng biết hắn khắc cái tên này để làm gì.
...
Ba năm sau đó, bên căn nhà nhỏ ở vườn hoa bỉ ngạn, có một gã đàn ông, dạy học cho lũ trẻ dưới núi, sống cùng đứa con trai của mình.
"Cha...ơi..." - Giọng của trẻ con gọi í ới. Cái bộ dáng chút xíu, bé tí chạy qua chạy lại.
Hoa Nguyệt, đang nấu cơm, mặt lấm lem chạy lên nghe A Đan gọi. Hắn nhoẻn miệng cười, ôm lấy nó.
"Tiểu bảo bối, ngoan, ta nấu cơm cho con." - Hắn nở nụ cười tươi rói, bế A Đan xuống bếp.
...
Tam giới chúng sanh lại lần nữa thiết lập trật tự thái bình. Ma giới tất cả đều bị tiêu diệt sạch. Linh Nữ cũng bị đưa ra xử tử trên trụ Tru Tiên. Nhận lấy hình phạt nặng nhất cho tội phản tộc.
Còn Hoa Nguyệt. Chẳng còn ai biết Hoa Nguyệt là ai.
Uy Diệp bấy giờ trở thành Thiên Đế, định ước với trưởng công chúa Yêu Tộc, Mã Trát Nhĩ Ngọc Tự. Hắn trị vì thiên hạ, đem tất cả bốn món thần khí đem đi thiêu hủy.
Người đời sẽ chẳng còn ai mơ tưởng đến Hồng Liên Khai. Sẽ chẳng còn đại chiến, bi kịch nào nữa.
...
"Cha ơi, mẹ con là ai?" - Đứa bé, không chịu đi ngủ. Trong ánh đèn của nến, vẫn cố tìm hiểu mẹ nó là ai.
Người cha chỉ thở hắt ra.
"Con không có mẹ, chỉ có cha, ngủ đi nào! Phụ thân thương."
...
Vốn định sẽ thêm ngoại chương, nhưng nghĩ lại, cứ như vậy sẽ tốt hơn. Hy vọng các cậu sẽ lại ủng hộ Phong Lăng ra truyện tiếp. Xin tái hẹn các cậu vào dịp không xa! Cảm ơn vì đã đồng hành cùng Bỉ Ngạn - Một đời chân ái, suốt 34 chương vừa qua. Chân thành cảm ơn các cậu!