Anh cảm thấy mình như hạt cát nhỏ nhoi trên thế giới này.
Anh phát hiện mình chỉ đang tự bay tới bay lui trong ảo cảnh của mình.
Anh vốn là người thích tự do, nhưng đến cuối cùng lại phát hiện, bản thân chỉ là hạt cát nhỏ phiêu bạt trong một trận bão cát.
Anh rơi xuống.
Anh không biết mình phải đi đến nơi nào bây giờ.
Sau đó anh ngẩn ngơ suốt hai ngày cuối tuần.
Nghỉ tết nơi nào cũng không đi, suốt ngày chỉ dạo chơi khắp các phố lớn nhỏ, anh cảm thấy đi tới nơi nhiều người sẽ lại bị chú ý. Mà trong những người này, đột nhiên xuất hiện nhiều người nam tính không có ý tốt.
Đi qua một lối nhỏ, anh đột nhiên nghe thấy phía sau có giọng kêu nhỏ nhỏ, anh nghe thấy người kia gọi ‘Khang Kiều’.
Trong lòng rùng mình, bất ngờ quay đầu lại!
Cái tên này đã được suy ngẫm rất nhiều lần như khắc sâu trong đầu của anh: Giống như khắc xuống, cho đến hôm nay vẫn không có cách nào trốn chạy.
Anh không để ý tới đèn đỏ phía sau mà lẻ loi đứng giữa đường nhìn lại.
Sau đó anh nghe thấy một tràng tiếng thắng xe đinh tai nhức óc.
Trong nháy mắt, anh cảm thấy có người nhào tới ôm lấy mình vào trong ngực.
Anh nghe được tiếng tim đập mạnh của người ấy truyền tới.
Anh nghe thấy cậu ấy hỏi mình: “Không sao chứ?”
Anh ngẩng đầu nhìn cậu ấy, trong mắt người kia mịt mờ sương mù.
Anh nghe được hô hấp của cố ấy đầy sốt ruột cùng khủng hoảng.
Anh cảm thấy tay cậu ấy giữ vững bảo vệ đầu của mình, đem anh ôm chặt ở trong ngực.
Anh lắc đầu nói không sao.
Một giây sau đó, anh thấy cậu ấy buông mình ra chạy trối chết…
Anh như Wilhelm Genazino (1) nhắc nhở chính mình — Bạn nói quá nhiều, bạn nghe người khác nói quá nhiều, bạn uống cà phê quá nhiều, bạn ngồi trong căn phòng xa lạ quá lâu, giấc ngủ của bạn chất lượng quá kém, bạn lúc tỉnh dậy quá lâu, bạn bình thường nghĩ quá nhiều, bạn hy vọng quá nhiều, bạn an ủi mình quá nhiều lần.
Anh vì vậy quyết định để mọi thứ trở về vị trí cũ.
Bản thân mới quanh co tại quỷ môn quan được người cứu.
Anh nghĩ tới lúc người kia chạy đi ống quần còn dính máu.
Anh cảm thấy gương mặt kia dường như đã từng quen biết…
Buổi tối, anh lần thứ hai nhận được tin nhắn của ‘Em gái’.
Anh giống như lần đầu tiên thấy được sự ủ rủ của cô ấy.
Anh thấy cô ấy nói: “Đại thần, có lẽ đây là lần cuối cùng em gửi thư cho anh. Em vẫn luôn gạt anh, em kỳ thực đã sớm biết tên của anh ấy, lúc gửi tin nhắn tới anh, em đồng thời cũng gửi tin tới vị hacker đại thần khác… Đại thần, em quyết định buông bỏ. Bởi vì em phát hiện anh ấy đã phát hiện sự tồn tại của em, đồng thời chuyện này cũng quấy nhiễu cuộc sống của anh ấy. Em chưa bao giờ nói chuyện yêu đương, không biết làm sao tỏ rõ tâm ý của mình với đối phương. Đại thần, em đã từng chán nản kinh sợ không dám biểu lộ, hiện tại em lại vui mừng vì chưa bao giờ để anh ấy biết tới mình. Hẹn gặp lại đại thần, chúc anh hạnh phúc.”
Trong tin nhắn kia cảm nhận được sự giãy dụa cùng do dự của cậu ấy, anh đột nhiên cảm thấy mình luôn ngoài ý muốn đạt được mọi thứ, nhưng hiếm khi nói được lời tốt đẹp.
Có một người nguyện ý vì mình mà hy sinh cả tính mạng, anh cảm thấy bản thân không hiểu sao lại nhượng bộ, tác thành cho bản thân.
Anh đi lên xe — Nhiều năm như vậy, anh là lần đầu tiên đi nghịch hướng chuyến xe buýt số 2 — anh muốn định nghĩa tất cả một lần nữa, anh chuẩn bị gặp gỡ Khang Kiều, bất kể người kia cuối cùng là ai…
Anh đột nhiên cảm thấy khủng hoảng cùng bất lực mấy ngày nay đều tiêu tan như mây khói — Không phải chỉ là đồng tính luyến ái sao?
Đâu có gì quá đáng chứ?!
=====================
(1): Sinh ngày 22/1/1943 ở Mannheim, Đức. Đã từng đạt huy chương Georg-Buchner, tác phẩm tiêu biểu có “Nhân viên thu ngân”, “Phụ nữ, nhà ở, tiểu thuyết”…
Anh phát hiện mình chỉ đang tự bay tới bay lui trong ảo cảnh của mình.
Anh vốn là người thích tự do, nhưng đến cuối cùng lại phát hiện, bản thân chỉ là hạt cát nhỏ phiêu bạt trong một trận bão cát.
Anh rơi xuống.
Anh không biết mình phải đi đến nơi nào bây giờ.
Sau đó anh ngẩn ngơ suốt hai ngày cuối tuần.
Nghỉ tết nơi nào cũng không đi, suốt ngày chỉ dạo chơi khắp các phố lớn nhỏ, anh cảm thấy đi tới nơi nhiều người sẽ lại bị chú ý. Mà trong những người này, đột nhiên xuất hiện nhiều người nam tính không có ý tốt.
Đi qua một lối nhỏ, anh đột nhiên nghe thấy phía sau có giọng kêu nhỏ nhỏ, anh nghe thấy người kia gọi ‘Khang Kiều’.
Trong lòng rùng mình, bất ngờ quay đầu lại!
Cái tên này đã được suy ngẫm rất nhiều lần như khắc sâu trong đầu của anh: Giống như khắc xuống, cho đến hôm nay vẫn không có cách nào trốn chạy.
Anh không để ý tới đèn đỏ phía sau mà lẻ loi đứng giữa đường nhìn lại.
Sau đó anh nghe thấy một tràng tiếng thắng xe đinh tai nhức óc.
Trong nháy mắt, anh cảm thấy có người nhào tới ôm lấy mình vào trong ngực.
Anh nghe được tiếng tim đập mạnh của người ấy truyền tới.
Anh nghe thấy cậu ấy hỏi mình: “Không sao chứ?”
Anh ngẩng đầu nhìn cậu ấy, trong mắt người kia mịt mờ sương mù.
Anh nghe được hô hấp của cố ấy đầy sốt ruột cùng khủng hoảng.
Anh cảm thấy tay cậu ấy giữ vững bảo vệ đầu của mình, đem anh ôm chặt ở trong ngực.
Anh lắc đầu nói không sao.
Một giây sau đó, anh thấy cậu ấy buông mình ra chạy trối chết…
Anh như Wilhelm Genazino (1) nhắc nhở chính mình — Bạn nói quá nhiều, bạn nghe người khác nói quá nhiều, bạn uống cà phê quá nhiều, bạn ngồi trong căn phòng xa lạ quá lâu, giấc ngủ của bạn chất lượng quá kém, bạn lúc tỉnh dậy quá lâu, bạn bình thường nghĩ quá nhiều, bạn hy vọng quá nhiều, bạn an ủi mình quá nhiều lần.
Anh vì vậy quyết định để mọi thứ trở về vị trí cũ.
Bản thân mới quanh co tại quỷ môn quan được người cứu.
Anh nghĩ tới lúc người kia chạy đi ống quần còn dính máu.
Anh cảm thấy gương mặt kia dường như đã từng quen biết…
Buổi tối, anh lần thứ hai nhận được tin nhắn của ‘Em gái’.
Anh giống như lần đầu tiên thấy được sự ủ rủ của cô ấy.
Anh thấy cô ấy nói: “Đại thần, có lẽ đây là lần cuối cùng em gửi thư cho anh. Em vẫn luôn gạt anh, em kỳ thực đã sớm biết tên của anh ấy, lúc gửi tin nhắn tới anh, em đồng thời cũng gửi tin tới vị hacker đại thần khác… Đại thần, em quyết định buông bỏ. Bởi vì em phát hiện anh ấy đã phát hiện sự tồn tại của em, đồng thời chuyện này cũng quấy nhiễu cuộc sống của anh ấy. Em chưa bao giờ nói chuyện yêu đương, không biết làm sao tỏ rõ tâm ý của mình với đối phương. Đại thần, em đã từng chán nản kinh sợ không dám biểu lộ, hiện tại em lại vui mừng vì chưa bao giờ để anh ấy biết tới mình. Hẹn gặp lại đại thần, chúc anh hạnh phúc.”
Trong tin nhắn kia cảm nhận được sự giãy dụa cùng do dự của cậu ấy, anh đột nhiên cảm thấy mình luôn ngoài ý muốn đạt được mọi thứ, nhưng hiếm khi nói được lời tốt đẹp.
Có một người nguyện ý vì mình mà hy sinh cả tính mạng, anh cảm thấy bản thân không hiểu sao lại nhượng bộ, tác thành cho bản thân.
Anh đi lên xe — Nhiều năm như vậy, anh là lần đầu tiên đi nghịch hướng chuyến xe buýt số 2 — anh muốn định nghĩa tất cả một lần nữa, anh chuẩn bị gặp gỡ Khang Kiều, bất kể người kia cuối cùng là ai…
Anh đột nhiên cảm thấy khủng hoảng cùng bất lực mấy ngày nay đều tiêu tan như mây khói — Không phải chỉ là đồng tính luyến ái sao?
Đâu có gì quá đáng chứ?!
=====================
(1): Sinh ngày 22/1/1943 ở Mannheim, Đức. Đã từng đạt huy chương Georg-Buchner, tác phẩm tiêu biểu có “Nhân viên thu ngân”, “Phụ nữ, nhà ở, tiểu thuyết”…