“ Cần gì phải cùng ta giải thích?” Bách Hợp cắt đứt lời Lưu thị đang nói,… chân mày chau lại: “ Làm đều đã làm, còn nói nhiều như vậy làm gì?”
Lưu thị ngăn cô lại, vành mắt lại bắt đầu đỏ lên: “Ta biết ngươi oán ta, nhưng ta cũng còn cách nào khác, đều tại người cha kia của ngươi ra đi quá sớm, ngươi muốn hận thì cứ hận, dù sao hết thảy mọi chuyện đều chịu trên người của ta!” Bà ta nói xong nhưng lời này, đem mặt lau đi: “Hiện tại Quế Lan này họa bất xông cũng xông, này thiên bất tháp cũng sụp, tai họa nhi phút cuối cùng đầu, dù sao vẫn phải nghĩ biện pháp giải quyết. Họa Xuân phường bị hủy, liền phải bồi thường trên trăm lượng, chúng ta lấy đâu ra nhiều bạc như vậy?” Lưu thị có tích góp được một ít, nhưng tối đa bất quá cũng chỉ có hai ba mươi hiện ngân mà thôi, nếu muốn bồi thường trên trăm lượng, trừ đem cửa hàng này bán ra thì không còn cách nào khác. “Ta muốn đem cửa tiệm này bán đi, đem cái cọc tai họa này chấm dứt cho rồi”
Mỗi lần quanh co là như thế này! Đoàn Quế Lan vô luận gây ra họa gì, Lưu thị đều sẽ thay cô ta dọn dẹp, chính vì Lưu thị dun túng Đoàn Quế Lan như vậy, mới tạo thành tính tình coi trời bằng vung của Đoàn Quế Lan, đang yên lành là một cô nương gia, chưa nói đến chuyện chưa xuất giá, vậy mà ngay cả kỹ viện cũng dám đi.
Bách Hợp cũng sớm đoán được kết quả là như thế, đối với những lời nói của Lưu thị một chút cũng không ngoài ý muốn giật mình, hóa ra bà ta là đánh cái chủ ý này,, trên thực tế hôm nay nếu như Hoa Xuân phường không bị hủy, Lưu thị cũng chuẩn bị muốn bán nhà cửa, trong nội dung cốt truyện, Lưu thị cũng bán nhà cửa để cho Đoàn Quế Lan thêm vào đồ cưới, lại để cho nàng ta sau này gả vào nhà họ Thẩm, không đến mức bởi vì thanh danh, bởi vì trước khi cưới gây họa mà bị Thẩm gia khinh bỉ. Mà chính bà ta cuối cùng gả đại nữ nhi cho người ta làm vợ kế, thu được chỗ tốt từ Vương gia, nên mua một tiểu viện, cầm tích lũy được một ít bạc, vượt qua quãng đời còn lại.
Hôm nay Bách Hợp náo Họa Xuân phường như vậy, là để cho Lưu thị không có cách nào bất công được nữa, nàng nghe Lưu thị đem lời muốn nói nói ra hết, chỉ cười lạnh không lên tiếng.
Nếu nào phản bác một chút, hay làm ầm ĩ náo loạn thì cũng thôi, đằng này chỉ im lặng, ngược lại làm cho Lưu thị trong lòng không yên. Bà ta lo sợ, bất an liếc mắt nhìn Bách Hợp một cái, thở dài: “ Ngươi đang nghĩ cách gì vậy?” Bách Hợp không mở miệng. Lưu thị nghĩ kỹ lời muốn giải thích với cô. Bà ta nghĩ kỹ làm thế nào trấn an Bách Hợp. Nhưng Bách Hợp không nói một lời nào, bà ta chuẩn bị tốt lời cần nói nhưng trái lại bị ngăn ở cổ họng, một chữ cũng không nói ra được.
“Ta phải ý kiến gì đây? Mẹ không phải đã quyết định rồi sao, từ nhỏ đến lớn. Dù thế nào cũng đều là như vậy”. Bách Hợp nói những lời này khiến Lưu thị khó có được trong lòng phát sinh buồn phiền. Chỉ phải nhỏ giọng nói: “Muội muội ngươi tuổi còn nhỏ. Lại từ nhỏ mất đi cha…”“Ai mà không từ nhỏ mất đi cha, nàng ta nhỏ hơn ta mấy tuổi? Những lời này từ nhỏ đã nghe rất nhiều lần, nghe đến phát chán. Mẹ bất công liền thừa nhận là được. Mấy ngày hôm trước còn nói cái gì là xử lý việc công bằng, muốn cho chúng ta tất cả mỗi người đặt mua một phần đồ cưới, xem ra đúng là nói hươu nói vượn.” Bách Hợp nói khiến cho Lưu thị không phát ra được một thanh âm nào, nàng lại nói tiếp: “ Mẹ muốn chiếu cố Quế Lan, ta cũng mặc kệ, chỉ là mẹ xem dưới tình huống như thế nào đi , hiện tại đã dám gây ra đại họa như vậy rồi, sau này sợ rằng muốn giết người phóng hỏa, mẹ có thể thay nó thu thập giải quyết tốt hậu quả mấy lần nữa? Hôm nay muốn hi sinh ta đến bảo vệ nó, khó đảm bảo sau này muốn giết ta để bồi nó.”
Lưu thị nghe thế, vội vàng xua tay: “Sẽ không đâu, không đâu, nó rồi cũng sẽ phải gả ra ngoài …” Bà ta vội vàng giải thích, sau khi lấy lại tinh thần, mới nhớ ra người mà Đoàn Quế Lan phải gả là đối tượng trước đây đàm hôn luận gả với Bách Hợp, không khỏi có chút xấu hổ, nhưng Bách Hợp cũng chẳng để ý: “ Mẹ nói sẽ không lại không tính toán gì hết, nó có lấy chồng hay không lấy chồng cũng không liên quan gì đến ta, chẳng qua là để đề phòng sau này, mẹ có muốn bán nhà để giúp Quế Lan ta cũng mặc kệ, chỉ là chuyện hôn sự của ta, mong mẹ sau này không cần quản nữa, ngày mai liền hạ chứng từ, mời người làm chứng, ký tên đóng dấu.” Cô đề phòng Lưu thị sau khi bán nhà, đến lúc đó vì muốn kiếm cho Quế Lan một chút đồ cưới, để nàng ta đến Thẩm gia không bị khinh bỉ, mà đánh chủ ý lên mình.
Ban đầu Lưu thị vốn đang có chút tự trách, chỉ là sau khi nghe thấy Bách Hợp nói lời này, lại có chút thương tâm: “Ngươi không tin ta?”
“ Mẹ có gì tốt để ta yên tâm tin tưởng chứ? Lúc trước cửa hàng này mặc dù là của cha để lại, nhưng mấy năm nay trong thâm tâm mẹ cũng hiểu rõ, ta dù không có công lao cũng có khổ lao, bây giờ vì tính mạng của Đoàn Quế Lan mà bán nó đi, ta thật sự không cam tâm.” Nói đến đây, Bách Hợp cũng không để ý tới bộ dáng chột dạ của Lưu thị nữa, nói tiếp: “ Ta hiện tại thanh danh đã bị các ngươi hủy, nhân duyên sau này sợ khó có được, hôm nay mẹ làm nhiều việc như vậy, cũng đạt được kết quả như vậy, chỉ sợ là bây giờ đang rất vui mừng đi?” Bách Hợp thấy Lưu thị như bị đả kích lớn, đâm bà ta thêm một câu, nước mắt tựa như châu rơi xuống, mặc dù bà ta thương tâm, nhưng nghe thấy con gái không phản đối bán nhà, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.
“Ta cũng không có nghĩ như vậy, do tình cảnh lúc ấy…”
“Bà có nhớ hay không, thì cũng là chuyện xảy ra rồi, ta cũng không muốn nhắc lại, chẳng qua là, chứng từ này mẹ không thể không ký, nếu không mẹ muốn bán nhà này giúp Đoàn Quế Lan che lấp cái tai họa này, ta thà làm ngọc nát, cũng không làm ngói lành, cùng lắm thì chỉ cần một ngọn lửa, thì mọi người có thể cùng chết chung rồi.” Thú thật, trong lòng Lưu thị có một chút chủ ý, cũng chẳng sợ bị người ta nói là có chủ ý gì, dù sao nam lớn lấy vợ, gái lớn gả chồng, mình muốn hứa gả Bách Hợp cho người ta, ngoại trừ sau đó thu một ít sính lễ, giúp mình qua cơn hoạn nạn này, quả thật cũng muốn để dành một ít, để nàng sau này có nơi trờ về.
Nhưng lúc này bị Bách Hợp vạch trần, lại thấy con gái nói chuyện không khách khí như vậy, trong lòng có chút không thoải mái, thấy Bách Hợp nói chuyện cứng rắn, ánh mắt ngoan tuyệt, nghĩ đến hôm nay cô bị Thẩm Đằng Văn dồn vào đường cùng, cầm kéo làm hắn bị thương, cũng rõ ràng mình đã bức Bách Hợp trở nên ác độc, nếu như cô hạ quyết tâm, nghĩ tới cô danh tiết bị hủy, cửa hàng không có, luẩn quẩn trong lòng lại kéo mình cùng Đoàn Quế Lan đi tìm chết, trái lại cái được không bù nổi cái mất.
Bởi vậy, Lưu thị do dự một lát, mặc dù có chút không tình nguyện, nhưng vẫn đáp ứng.
Một đêm này, Lưu thị cùng Đoàn Quế Lan đều không thể ngủ được, ngày hôm sau, cố nén đau đớn ở chân, ra ngoài tìm đại phu cho Đoàn Quế Lan, khi quay lại thì thấy người Thẩm gia đang đập phá cửa nhà mình.
Hôm qua cửa hàng Đoàn gia náo nhiệt lớn như vậy, hôm này Lưu thị cũng không có tinh lực để mở cửa hàng, nàng vừa ra ngoài, khi trở lại thì mẫu thân Thẩm Đằng Văn đã đem người đến đập phá khắp nơi cửa hàng rồi.
Lần trước, mẫu thân Thẩm Đằng Văn tới gặp mặt Bách Hợp, rõ ràng còn ôn hòa hiểu lễ giáo, dễ ở chung, lúc ấy bà ta còn nghĩ Bách Hợp đúng là tốt số, gặp được người mẹ chồng hiểu đạo lý, dễ nói chuyện, không nghĩ tới mới vài ngày, Thẩm mẫu vừa hung vừa ác, đem cửa lớn của cừa hàng đập đến không còn ra hình dáng gì.
Lưu thị vừa sợ vừa vội, lại nghe cửa hàng của mình bị đập đến nghe “ loảng xoảng”, trên trong bị ném không ít vật ô uế, đứng ở cửa đã có thể ngửi thấy mùi hôi thối, bà ta bất chấp chân đau, chạy ra ngăn đón: “ Thẩm gia đại tẩu, đây là có chuyện gì vậy?”
“ Phi! Ai cùng ngươi có quan hệ?” Thẩm mẫu bây giờ hai mắt đỏ bừng, nhìn thấy Lưu thị như nhìn thấy kẻ thù, phun vào Lưu thị một bãi nước bọt: “ Để ta đánh, đem cái nơi dơ bẩn, ô uế này đập sạch sẽ cho xong chuyện”
Hôm qua tay Thẩm Đằng Văn bị thương, bị nâng trở về Thẩm gia, Thẩm mẫu lúc này cả người đều như hôn mê. Đứa con trai này của bà ta, sáng sớm còn êm đẹp đi ra khỏi nhà, lúc trở về quần áo bị ướt đến ngượng không nói, còn bị dọa cho đến mặt xanh mặt vàng, như người mất hồn, gọi thế nào cũng không phản ứng, bàn tay bị cắt một đường lớn, dính bùn cùng máu, cả tay đều bầm tím hết cả.
Thẩm mẫu lúc này đau như bị ai cào xé tâm can, nhưng người đưa Thẩm Đằng Văn một chín một mười kể lại rõ ràng mọi chuyện cho Thẩm mẫu nghe. Thẩm mẫu hận Đoàn Quế Lan gây sự, hại con trai bà ta bị liên lụy, lại nghe nói con trai trước mặt mọi người hủy hôn sự lấy người khác, một đại nương tử không muốn, lại muốn tiểu nhân. Thẩm mẫu chưa từng gặp Đoàn Quế Lan, thế nhưng nghe thấy đứa con trai này nhìn trúng cô nương trên kỹ viện gây rối không nói, còn lôi kéo con trai mình rơi xuống nước, còn làm hại con trai mình bị thương ở tay, Thẩm mẫu suýt nữa thì trợn tròn mắt mà hôn mê.
Bà ta lập tức hoang mang rối loạn mời đại phu trở về chẩn trị cho Thẩm Đằng Văn, đại phu nói miệng vết thương làm tổn thương tới gân mạch, sau này bàn tay sợ rằng vô lực, đọc sách mặc dù không có ảnh hưởng, nhưng nếu mà muốn đề bút viết chữ, lại vô cùng khó khăn. Thẩm Đằng Văn từ khi là thiếu niên đã thành danh, không ngừng học đầy một bụng kinh luân, mà thơ văn tranh chữ nhi cũng không kém, được Thẩm phụ khen không ngớt, thậm chí trước khi đậu được tú tài, một tay đẹp chữ nhỏ của hắncũng là chiếm được cực đại tiện nghi rồi.
Lúc này nghe đại phu nói sau này cầm bút sẽ có trở ngại, Thẩm mẫu vừa khóc vừa kêu, liền đem Đoàn gia hận đến vô cùng. Nếu không phải ban đêm con trai bị khiếp sợ, sốt cao, nửa bước không dám cách người, trong miệng nói bậy, hôm qua bị khiếp sợ như vậy, Thẩm Đằng Văn đã rơi xuống nước lại còn bị chém, đang ngủ mê man cũng không ngủ yên lành được,một hồi khóc một hồi gọi, Thẩm mẫu đau lòng con trai, luôn túc trực bên người, bằng không sớm đã tới tìm Đoàn gia rồi!
Thẩm mẫu nhịn một đêm, mắt thấy thuốc không có hiệu quả, lại thay con trai cầu xin thần linh phù hộ , lăn qua lăn lại vài canh giờ, trời vừa sáng, Thẩm Đằng Văn mới thành thật một chút.
Đem con trai an trí thỏa đáng, Thẩm mẫu liền lập tức lôi kéo huynh đệ Thẩm gia, một đường hùng hổ vọt tới Đoàn gia.
“Ta thực sự là khổ tám đời mà! Con trai ấy của ta đụng phải một nhà sao chổi, hôm nay đã rơi xuống nước lại còn bị thương, ngươi là đồ tiện nhân khắc phu, bây giờ lại sinh một nha đầu đến khắc con ta.” Thẩm mẫu chỉ có một con trai bảo bối là Thẩm Đằng Văn, vẫn luôn sủng ở trong tay, xem như tròng mắt mà đau sủng, thường ngày bồng bế đều sợ ngã, đã không nỡ lại để Thẩm Đằng Văn xuống đất, lại luyến tiếc sai hắn làm chút việc, lại không nghĩ rằng trong nhà bảo hộ cẩn thận như vậy, hôm qua ra ngoài một chuyến, khi trở về lại suýt nữa đem mệnh vứt Nghĩ đến những thứ này, Thẩm mẫu liền khí bất đánh một chỗ đến, lại hung hăng chỉ vào Lưu thị nguyền rủa: “Ngươi cái đồ tang môn tinh, mình là một thiên sát cô tinh thì thôi, liền cũng muốn mang đến tai họa cho người khác, con ta còn trẻ vô tri, lời nói hôm qua, nửa điểm không có tính toán gì hết, ta cảnh cáo ngươi, làm cho đứa con gái không biết xấu hổ của ngươi, cách con ta xa một chút!” Thẩm mẫu tàn bạo chỉ vào Lưu thị mắng, xung quanh hàng xóm nghe được thanh âm này,đi ra vừa xem vừa chỉ trỏ.