Edit: Leticia
Beta: Sakura
Cá chép yêu vừa nói, trong đôi mắt chậm rãi chảy xuống hai hàng nước mắt đỏ lòm, trong phòng hơi thở tanh hôi càng đậm hơn, âm quỷ xung quanh ngửi thấy mùi này vẻ mặt lại hung hăng thêm vài phần, trong mắt thiếu nữ cá chép yêu hai chuỗi huyết lệ rơi xuống, trên mặt vẫn là bộ dáng bình tĩnh nhưng trong mắt lại oán hận:
“Lúc đầu em hạ nguyền rủa anh, chỉ vì không muốn anh rời khỏi em, nhưng cuối cùng anh lại ăn em! Đây hết thảy là do Quan gia đầu độc anh, em vốn không muốn giết anh sớm như vậy, em muốn tìm Quan gia báo thù, nhưng anh vì giữ tính mạng của người Quan gia, liên tiếp hết đưa mèo lại đưa đạo sĩ vào Quan phủ, anh hiểu rõ tính cách của em, anh biết em nhất định sẽ giết chết những đạo sĩ vướng chân vướng tay này, anh là người đàn ông vô tình vô nghĩa lòng dạ độc ác, anh hại nhiều người như vậy, anh sẽ không được chết tử tế! Người Quan gia có cái gì tốt, mà khiến anh tình nguyện ăn em, hại chết nhiều người như vậy cũng muốn cưới ả ta, muốn giữ được Quan gia!”
Bách Hợp cố gắng quên tiếng thét chói tai của thiếu nữ cá chép yêu bên cạnh, tiếng kêu mang theo oán khí giống như châm đâm vào đầu cô vậy, làm cho cô cảm giác vô cùng nhức đầu, Bách Hợp cố nén sự khó chịu vẽ xong bức phù, lúc ngẩng đầu lên nghe được hai câu nói cuối cùng của cá chép yêu này, cô theo bản năng nhìn Vân Mộ Nam một cái: “Những người này đều là do anh hại chết?”Vân Mộ Nam chuyển động ánh mắt, ánh mắt nhìn qua từng khuôn mặt dữ tợn của đám âm quỷ, tiếp theo bên khóe miệng hàm chứa nụ cười khẽ gật đầu, đến tình trạng này ngoại trừ sắc mặt có chút tái nhợt thì thần sắc trên mặt anh vẫn là vẻ nhu hòa ôn nhuận như ngọc của người đọc sách, thậm chí khi bị hỏi tính mạng của những người này có phải bởi vì mình mà chết không, trong mắt Vân Mộ Nam không nhìn ra có chút chột dạ nào, hết sức thản nhiên nói: “Tôi hiểu rõ tính cách của cô ta, nhận định chuyện gì thì phải làm được mới rời đi, muốn giữ được tính mạng của người Quan gia, tự nhiên phải làm cho cô ta bận rộn không có thời gian nghĩ đến chuyện giết người Quan gia.”
Sau khi thiếu nữ cá chép yêu bị Vân Mộ Nam ăn hết sinh lòng oán hận, cô ta đối với Vân Mộ Nam vừa có oán hận vừa có một loại cảm giác vô cùng không cam lòng, trong quá trình tranh đấu với Quan Bách Hợp, thiếu nữ cá chép yêu không cam lòng mình lại bị thua bởi một cô gái người phàm không bằng mình về mọi thứ, thiếu nữ truy nguyên cho là do quyền thế Quan gia mang đến sức hấp dẫn, cho nên Vân Mộ Nam tình nguyện lựa chọn quyền lợi thế tục nên giết mình, thiếu nữ cá chép yêu hết sức oán hận Quan gia. Dưới tình huống vừa hận vừa sợ lại có chút không cam lòng đối với Vân Mộ Nam, nên đầu tiên cô ta lựa chọn muốn trả thù Quan gia, cô ta cảm thấy nếu như phá hủy Quan gia, Quan gia không còn tiền vốn có thể mang đến trợ giúp cho Vân Mộ Nam, cô ta không tin Vân Mộ Nam còn có thể vẫn kiên định muốn kết hôn với Bách Hợp, vì vậy cô ta muốn ra tay với người Quan gia trước tiên.
Sau khi thành công giết chết Quan lão thái gia, cha và hai anh trai của Quan Bách Hợp, thiếu nữ cá chép yêu đang muốn từ từ ra tay với những người còn lại của Quan gia, thì lúc này Vân Mộ Nam đột nhiên trước tặng không ít mèo đen, sau lại mời một đám đạo sĩ tiến vào Quan gia, mặc dù ngư yêu đã thành tinh nhưng mèo chính là địch nhân trời sinh của ngư yêu, lúc có mèo đen cho dù thiếu nữ cá chép yêu hung hãn hơn nữa, nhưng bản năng vẫn hơi sợ mèo. Vì vậy cô ta thu tay lại một thời ngắn, chẳng qua mỗi ngày đám đạo sĩ này làm ầm ĩ khiến cô ta nhức đầu. Đến cuối cùng, oán khí khống chế bản năng, chiếu vào yêu thích của chính mình trước tiên giết hết hắc miêu vốn là uy hiếp lớn nhất của cô ta, tiếp theo cũng ăn hết đám đạo sĩ chán ghét này, sau khi ăn xong, cô ta mới phát hiện trong Quan gia dần dần càng có nhiều đạo sĩ hơn.
Lúc mới đầu cô ta cũng không nghĩ ra Vân Mộ Nam đang trì hoãn thời gian, chẳng qua là cô ta không thích những đạo sĩ này, nhất là những đạo sĩ này là do Vân Mộ Nam đưa tới, điều này chứng minh sau khi ăn hết cô ta xong Vân Mộ Nam không hối hận chút nào, ngược lại muốn dùng tới bọn đạo sĩ này để thu phục cô ta, dưới sự phẫn nộ mỗi khi thiếu nữ cá chép yêu thấy trong Quan gia xuất hiện đạo sĩ thì sẽ tạm thời để cho người Quan gia một con đường sống, trước tiên ăn hết những nanh muốt mà Vân Mộ Nam đưa tới rồi hãy nói, cứ như vậy không ngừng một người không ngừng đưa đạo sĩ tới, một yêu oán hận ăn không ngừng, sau hơn năm tháng cho dù thiếu nữ cá chép yêu có ngu xuẩn hơn nữa cũng bắt đầu cảm giác có cái gì không đúng rồi, lúc này cô ta mới phát hiện mình vốn chuẩn bị trong vòng nửa năm sẽ ăn sạch người Quan gia thì không làm được, ngược lại còn lây dính đến không ít nhân quả nhân mạng, dù sao cô ta đã từng sống cùng Vân Mộ Nam một thời gian ngắn, lúc này thiếu nữ cá chép yêu mới kịp phản ứng Vân Mộ Nam đưa những đạo sĩ này tới đây có thể cũng không phải vì muốn thu phục cô ta, mà có thể đưa những đạo sĩ này là tới chết thay người Quan gia!
Ý nghĩ này xuất hiện trong lòng thiếu nữ cá chép yêu, lúc này cô ta càng thêm oán hận, Quan Bách Hợp có cái gì, đáng giá khiến Vân Mộ Nam vì ả mà giao ra nhiều như vậy, thậm chí nguyện ý vì ả mà giết nhiều người như vậy, thiếu nữ cá chép yêu điên cuồng ghen tị, cũng không quan tâm đến việc giết người Quan gia nữa rồi, cô ta hận Vân Mộ Nam, cũng hận Quan Bách Hợp, nếu Vân Mộ Nam vì giữ được tính mạng cho người Quan gia mà phí nhiều trắc trở như thế, cô ta sẽ thành toàn cho Vân Mộ Nam, cô ta muốn ở trước mặt Vân Mộ Nam, ở trước mặt anh ăn sạch người phụ nữ đang sống sờ sờ mà anh coi trọng.
Lúc này trên mặt Vân Mộ Nam không có vẻ hối hận, vì nếu muốn giữ được người Quan gia, tất phải có hi sinh, anh hiểu rất rõ tính cách của cá chép yêu, bá đạo lại ngây thơ, nói dễ nghe một chút là đơn thuần, nói khó nghe một chút thì chính là ngu xuẩn.
“Những người này vì kim tiền danh lợi tự nguyện chịu chết, chết cũng là trong mệnh bọn đã sớm có chú định một kiếp này.” Lúc này thiếu nữ cá chép yêu đã giận đến mức hai mắt đỏ lên rồi, Vân Mộ Nam vẫn bày ra vẻ mặt mỉm cười ôn hòa, trong miệng nói ra những lời khắc bạc chanh chua: “Lúc sống tự đại vô tri, sau khi chết vẫn vô cùng ngu xuẩn.”
Hiển nhiên lời này có lực sát thương rất cường đại, bị Vân Mộ Nam vừa nói như vậy, cá chép yêu nhanh chóng sụp đổ rồi, cô ta bắt đầu chỉ huy đám âm quỷ này vọt lên, giống như đã có chút liều lĩnh điên cuồng rồi, Bách Hợp có chút bất đắc dĩ trợn mắt nhìn Vân Mộ Nam một cái, lại thấy lúc này anh đột nhiên cười toe toét miệng, hết sức tùy ý cười phá lên, lông mi cũng cong lên, ánh mắt nhìn chằm chằm Bách Hợp, hai tay chống ở giường bên cạnh Vân Xảo, căn bản không nhìn tới tình cảnh xung quanh.
Nhóm âm quỷ lao đến rồi lại bị vòng hàm chứa đạo lực được vẽ bằng máu ngăn trở, chỉ có thể vây quanh ở bên giường kêu gào, những người này là người mà Vân Mộ Nam tìm để chết thế cho người Quan gia, bọn họ bị Vân Mộ Nam dùng danh lợi trừ yêu, cũng đáp ứng sau khi chuyện thành công sẽ có trọng thưởng để đưa vào Quan gia, có trọng thưởng tất có dũng phu, chỉ sợ biết rõ danh lợi này không dễ kiếm nhưng vẫn có người sau tiếp nối người chết đến, nhưng đều không ngoại lệ mà chết ở Quan gia, nửa năm kì hạn mà Vân Mộ Nam cho Bách Hợp chính là nhờ việc này mà có, anh hiểu rõ tính cách cá chép yêu, hiểu rõ tâm tính cô ta như lòng bàn tay, cho nên tính toán chuẩn, nắm rõ thời gian cùng quá trình phát sinh không loạn chút nào, những đạo sĩ này vô duyên vô cớ chết thay người Quan gia vốn nên bị cá chép yêu hại chết, tất nhiên oán khí mười phần, nhất là bọn họ bị thiếu nữ cá chép yêu tươi sống hành hạ chết, loại thống khổ này quan Bách Hợp đã từng trải qua, tất nhiên biết bọn họ có bao nhiêu hận, bọn họ chết trong thống khổ, trong sợ hãi vốn không có cách nào đầu thai siêu sinh, cho nên hận Vân Mộ Nam, vì vậy mấy ngày nay trên người Vân Mộ Nam sẽ có âm khí quấn quanh, cũng có quỷ hồn xa lạ đi theo bên cạnh.
Biết rõ nguyên nhân những âm quỷ quấn Vân Mộ Nam không tha, mặc dù Bách Hợp cảm thấy Vân Mộ Nam lòng dạ độc ác thì trong lòng cũng có sợ hãi, nhưng thật tình nghĩ thì cho dù Vân Mộ Nam lòng dạ độc ác thủ đoạn sắc bén nữa, nhưng lần này anh làm dù sao cũng là có lợi cho mình, người Quan gia ngoại trừ Quan lão thái gia cùng cha và hai người anh của Quan Bách Hợp chết đầu tiên ra thì những người khác quả nhiên vẫn còn sống, vô hình chung điều này hết sức có lợi cho nhiệm vụ của Bách Hợp, vì vậy sau khi biết bản tính thật của Vân Mộ Nam, mặc dù Bách Hợp cảm thấy phía sau lưng tê dại nhưng cô cũng chỉ mấp máy miệng rồi thở dài.
Dù Vân Mộ Nam có xấu xa như thế nào nhưng anh cũng không làm việc gì thật xin lỗi mình, cho dù anh phụ tất cả người trong thiên hạ nhưng anh đã thực hiện được lời hứa hẹn với mình, bảo về người Quan gia, chỉ bằng điểm này cũng đã khiến Bách Hợp không thể nào oán hận anh được.
Đến trình độ này, sau khi biết rõ chân tướng sự thật thì Bách Hợp hiểu muốn loại bỏ oán khí của đám âm quỷ này rồi đưa bọn họ đi đầu thai chuyển thế là không thể nào, không chỉ là do tâm kết của bọn chúng là ở trên người Vân Mộ Nam, hơn nữa bọn họ bị thiếu nữ cá chép yêu ăn hết, đám quỷ hồn đạo sĩ này đã sớm bị thiếu nữ cá chép yêu khống chế, chỉ cần oán khí của cá chép yêu không tiêu tan, quỷ hồn nhóm đạo sĩ sẽ vĩnh viễn không thể nào chân chính tản đi, vì vậy biện pháp duy nhất chính là đánh cho bọn họ hồn phi phách tán, trọn đời không được siêu sinh.
Bách Hợp nghĩ thông suốt điểm này, ra tay cũng không lưu tình nữa, ném một bó lớn lá bùa ra ngoài, trong tay cũng bắt đầu kết ấn, uy lực phù chú cộng thêm Đạo đức kinh của Thiên Địa môn, mới vừa còn rất nhiều âm quỷ lúc này nhanh chóng giảm bớt hơn một nửa, thấy vậy thiếu nữ cá chép yêu cười lạnh không nói lời nào đứng ở bên cạnh, lúc cô ta thấy Bách Hợp sử dụng pháp thuật, trong mắt lộ ra vẻ hưng phấn và ánh mắt tàn nhẫn, cô ta muốn dùng xa luân chiến, ngu xuẩn thế nào bị người khác chà đạp về sau cũng học thông minh, cô ta nhìn ra được pháp lực của Bách Hợp cũng không phải là vô cùng mạnh, lúc đầu mặc dù chuyện Bách Hợp biết pháp thuật khiến cá chép yêu sợ hết hồn, nhưng sau khi phục hồi tinh thần cô ta phát hiện mặc dù pháp lực của Bách Hợp mạnh hơn những đạo sĩ mà cô ta thấy nhưng kì thật thời gian tu luyện căn bản cũng không dài.
“Giết đi giết đi, tôi muốn cắn từng miếng từng miếng trên người của trên người của cô, để cô biết loại thống khổ này, tôi muốn khóa linh hồn của cô ở bên cạnh tôi cả đời, cho đi hướng đông không dám đi hướng tây, tôi muốn cô trọn đời không thể siêu sinh, chỉ có thể làm theo đi theo bên cạnh tôi như một con nô bộc, không phải Vân Mộ Nam thích cô sao? Tôi muốn để cho anh ta cầu mà không được, ha ha ha......” Thiếu nữ cá chép yêu đứng bên cạnh, trong miệng nói lên những câu này như nổi điên, lúc này trong cơ thể Bách Hợp pháp lực bị hao tổn hơn phân nửa, biết rõ quỷ kế của cá chép yêu nhưng hết lần này tới lần khác cô lại không có biện pháp bỏ qua những âm quỷ đang không ngừng đành tới này, bất đắc dĩ Bách Hợp cũng chỉ có thể lấy ra mấy con sâu độc màu vàng vốn chuẩn bị để đối phó cá chép yêu.