Nghĩ lại tình cảnh hồi nãy làm trong lòng Bách Hợp sinh ra ý niệm muốn giết tên đàn ông không rõ mặt đó. Cô cẩn thận suy nghĩ lại hình dáng tên đàn ông kia, trong miệng còn nếm được vị máu tanh tưởi. Cô sẽ bảo lưu chứng cớ này, ngày sau khi cô biết được kẻ dám ra tay với cô là ai chắc chắn sẽ trả lại cho hắn gấp trăm ngàn lần.
Ngồi trên mặt đất một lúc đến khi toàn thân đau nhức, Bách Hợp mới chống tay đứng dậy. Nghĩ lại thì may mắn là cô tỉnh táo lại kịp thời, nếu là người khác thì càng sợ hãi càng dễ gặp chuyện không may, không chừng còn bị cướp sắc thành công luôn ấy chứ. Bách Hợp càng nghĩ càng lo lắng, lại xác nhận cửa đã khóa kĩ càng một lần nữa, mới khập khiễng lết vô nhà vệ sinh. Lúc nãy do căng thẳng tuy cảm thấy đau đớn toàn thân nhưng vẫn có thể chịu đựng được, bây giờ đã vào nhà, khi thả lỏng cơ thể rồi mới thấy mỗi tấc thịt như nhũn ra, đứng còn không nổi.
Bật công tắc, ánh sáng bừng lên, không gian nho nhỏ trong nhà vệ sinh nhìn một phát là thấy hết. Đồ mĩ phẩm được xếp trên một cái bồn rửa cũ kĩ, trong gương hiện ra một cái đầu heo sưng phù nhìn y chang một bà cô béo ú, trên mặt xanh xanh tím tím, mấy ngón tay hiện rõ trên gò má, nhìn là biết nguyên chủ không chỉ bị đánh có một hai cái tát, trong lòng Bách Hợp bùng lên ngọn lửa phẫn nộ, chỉ cần cắn răng là cảm giác đau đớn từ trên mặt truyền tới, tiếng xuýt xoa không ngừng vang lên, cô lấy khăn tay lau vết máu trên mặt mình đi, rồi lau người mới lê người về phòng ngủ, ngã xuống giường liền cảm thấy đứng dậy không nổi.
Lúc nãy bị đánh ù cả tai, đầu không chỉ căng ra mà còn có cảm giác giác buồn nôn. Chắc là não bị chấn động nhẹ, Bách Hợp giờ chỉ muốn lập tức nhắm mắt lại ngủ một giấc cho qua thôi, nhưng cô lại không dám ngủ, tình hình của nguyên chủ cô còn chưa hiểu rõ ràng. Cô nhắm mắt lại, để cho nội dung câu chuyện và ký ức tràn vào trong đầu, vừa tiếp xúc với nội dung, cảm giác bực bội lại tăng thêm mấy lần. Toàn thân không ngừng chảy mồ hôi lạnh, bên cạnh như có tiếng chuông điện thoại vang lên nhưng Bách Hợp không bắt máy mà cuộn cơ thể tròn lại.
Thành Bách Hợp sinh ra ở thủ đô, là một thành viên trong gia đình tầm trung, vận khí của cô bé đó không tốt cho lắm. Trước kia khi cha mẹ kết hôn, bởi vì mẹ Thành hơn bảy, tám năm vẫn chưa mang thai nên ở nhà chồng sống cũng không được tốt lành. Ba mẹ chồng cho bà không ít áp lực nên những năm đó cuộc sống của bà cũng không khá giả gì, nhất là mấy đời rồi Thành gia mới có đời cha Thành là con một, cả nhà chỉ có ông ấy là độc đinh. Với cái bụng mãi không có tin tức gì, ở nhà chồng, mẹ Thành trước giờ vẫn không ngẩng đầu lên được.Lúc đó, mẹ Thành bị bức suýt nữa bước tới bước đường cùng, thì lại mang thai Thành Bách Hợp. Mẹ Thành đã hơn ba mươi, đã lớn tuổi hơn nữa lúc gả cho ba Thành mà mấy năm rồi lại không có con nên ở nhà chồng chịu đựng bị lạnh nhạt, cả ngày ăn không ngon ngủ không yên. Nên lúc mang thai Thành Bách Hợp thì thân thể cũng không tốt, nhiều lần suýt sanh non. Bà nội Thành Bách Hợp vì cho rằng cái thai trong bụng mẹ Thành là con trai nên bảo vệ hết mực, còn đưa mẹ Thành đi tới không ít bà đồng, ăn rất nhiều bùa chú của các đạo sĩ hòa thượng và tế bái một đống đồ nên Thành Bách Hợp suýt nữa thì chết
Sinh ra trong một hoàn cảnh như thế, Thành Bách Hợp bẩm sinh có thân thể không khỏe, sau khi sinh ra suýt nữa không thể sống sót. Còn nhà họThành sau khi phát hiện người cháu trai chờ mong bao nhiêu ngày lại là cháu gái thì bà nội liền trở mặt, không chào đón đứa bé Thành Bách Hợp mới sinh. Mẹ Thành nuôi nấng Thành Bách Hợp vài năm thì lần nữa lại có thai.
Lúc Thành Bách Hợp còn trong bụng mẹ đã bị giày vò qua lại nên thân thể không được khỏe mạnh, con nhà người ta một tuổi đã học đi, còn cô bé khi ba tuổi còn đang bò trên mặt đất, phải cần có người chăm nom, bà nội Thành Bách Hợp ghét bỏ cái thân thể yếu ớt của cô bé nên hằng ngày cũng không giúp mẹ Thành chăm sóc cô. Mẹ Thành mang thai lại không thể chăm sóc con nên bà nội Thành xúi giục mẹ Thành đưa con cho người khác nuôi. Cuối cùng mẹ Thành không thể làm gì đành đưa Thành Bách Hợp cho một người họ hàng nhận nuôi. Mà không biết do số mệnh đã định hay sao mà mẹ Thành không thể sinh ra con trai, cái thai này lại là một bé gái.
Cảm giác bị người ta nhận nuôi không vui vẻ gì, vì thân thể Thành Bách Hợp không tốt nên người nhận nuôi cô cũng không thích cô bé, lúc cô bé bị bệnh cũng không ai đưa đi bệnh viện, mỗi ngày Thành Bách Hợp làm việc không ngơi tay, trong nhà người ta như người làm miễn phí, đi học về liền làm việc mãi không hết. Tới lúc cô lên trung học, người nhận nuôi cô không chịu nộp học phí cho cô, bắt cô bỏ học ở nhà làm việc lập gia đình, trông con giùm người ta. Thành Bách Hợp muốn đọc sách nên phản đối, cuối cùng người nhận nuôi cô không chịu nuôi một đứa con ghẻ ăn bám liền đưa cô về lại nhà họ Thành.
Trong mấy năm này, tình hình trong nhà họ Thành đã tốt hơn lúc trước nhiều. Phá bỏ nhà chính rồi chuyển đi nơi khác, rồi phân thành hai nhà nhỏ, ba Thành làm kinh doanh cũng kiếm được chút tiền, đối với đứa con gái lớn Thành Bách Hợp này cũng cảm thấy có chút có lỗi với cô, nhưng mà Thành Bách Hợp lại có cảm giác mình không hợp với nhà này, nhà này không thích cô, còn em gái cô bé đối xử như kẻ thù, nghĩ cô bé trở về giành sự yêu thương của cha mẹ của em gái, bà nội thì luôn bới móc, ghét bỏ cô, cô bé như một kẻ xâm nhập nhỏ bé vào ngôi nhà này, cảnh giác và sợ hãi sống qua ngày.
Em gái Thành Bách Yến thì lớn lên vui vẻ đầy đủ hơn cô nhiều, nhỏ hơn cô bé ba tuổi, lại thông minh lanh lợi còn khéo ăn nói, ngay cả bà nội không thích con gái mà cũng thích em ấy. Ở trường lại có thành tích học tập tốt, còn cô bé chỉ có thành tích trung bình, hơn nữa sau khi tốt nghiệp cấp hai thì không biết tại sao cô bé lại béo lên không thể giảm cân được.
Ba năm cấp ba, ở trường học tràn ngập sự mỉa mai dành cho cô bé, thành tích của cô không tốt, lên cấp ba phải nhờ ba mẹ dùng tiền mới vào được trường, lúc thi tốt nghiệp trung học, vốn là cô thi rớt kỳ thi thử, nên ba mẹ lúc đó đã chuẩn bị sẵn vài việc làm, nhưng không biết có phải vì số cô có quý nhân giúp đỡ hay không mà lúc làm bài lại làm tốt hơn bình thường chỉ thiếu một ít điểm là có thể vào trường đại học quý tộc ở thủ đô,cuối cùng nhà chi ra chút tiền, xin cho cô vào học.
Ở trường đại học, Thành Bách Hợp không được chào đón cho lắm, cô bé có tính cách hướng nội, lại có thân hình mập mạp, nên không ai muốn làm bạn với cô. Giữa các bạn học ăn mặc hiện đại xinh đẹp, cô bé như một con vịt xấu xí, tự ti, nhát gan lọt thỏm giữ bầy thiên nga vậy. Còn đứa em gái nhỏ hơn cô ba tuổi thì lại khác, vừa xinh xắn lại hướng ngoại, thành tích tốt, khi lên đại học lại được phong là Hoa hậu giảng đường, con trai theo đuổi cô ta nhiều như sao trên trời. Thành Bách Hợp cũng từng hâm mộ em mình, nhưng ngoại hình cô bé không hấp dẫn, tính cách cũng chả vui vẻ gì, bạn bè còn không có một mống, nói chi đến sẽ có người theo đuổi cô.
Thành Bách Hợp định sẽ thành thật học hành đến khi tốt nghiệp đại học, ra trường thì làm tốt công việc ba mẹ giao, rồi nghe lời ba mẹ tìm người kết hôn, sống bình thản đến cuối đời. Nhưng đến khi tới năm cuối đại học, Giang Huân- bạn cũng lớp của cô lại thổ lộ tình cảm với cô, Thành Bách Hợp gần như là vừa vui mừng vừa kinh ngạc, Giang Huân vóc dáng không cao cũng không thấp, ngoại hình cũng không hấp dẫn, sinh ra ở nông thôn, ở trong lớp nói hắn là người có gia cảnh không tốt, vào được trường đại học ở thủ đô này bằng chính bản thân mình. Bời vì tướng mạo không đẹp, nhà nghèo nên trong vài năm đại học, bạn hắn cũng không nhiều, tình huống cũng giống Thành Bách Hợp.
Từ nhỏ đến giờ chưa được ai thổ lộ, hành động này Giang Huân khiến cô bé vô cùng kích động, hai con người cùng cảnh ngộ chậm rãi tới với nhau. Cô cũng từng đưa Giang Huân về nhà, từ bề ngoài, dáng người, tới gia thế Giang Huân đều thua kém bạn trai của Thành Bách Yến, nhưng hắn đối xử với Thành Bách Hợp rất tốt, thường xuyên quan tâm hỏi han, cho dù phải tiết kiệm tiền sinh hoạt cũng phải mua đồ ăn vặt cho cô. Thành Bách Yến đôi khi xem thường cô ấy không có tiền đồ đi qua lại với người như Giang Huân. Thành Bách Hợp cũng không ngại, cô ấy biết rõ bản thân mình, cô với không tới bạch mã hoàng tử nên người biết săn sóc tốt bụng như Giang Huân mới thích hợp với cô.
Cứ nghĩ tới sau này, hai người tốt nghiệp rồi kết hôn, sinh ra con của hai người, như vậy cả đời này cô không còn gì tiếc nuối. Nhưng rồi một cơn ác mộng lại rơi trên người Thành Bách Hợp, một hôm sau khi tự học buổi tối, cô cùng Giang Huân đi quanh sân trường vài vòng rồi cô đi về phòng trọ thuê ngoài trường, sau đó Thành Bách Hợp bị cưỡng hiếp.
Lúc ấy, cô bé cũng có giãy dụa, có kháng cự, nhưng không so được với tên đàn ông trong bóng tối đó. Sau khi sự việc phát sinh, Giang Huân có gọi điện cho cô hỏi cô đã về đến nhà chưa, nghe giọng nói hoảng loạn của cô thì hắn biết cô ấy đã xảy ra chuyện, liền chạy đến và phát hiện ra chuyện này.
Tưởng rằng khi biết mình bị người cưỡng hiếp thì Giang Huân sẽ ghét bỏ cô, thậm chí Thành Bách Hợp còn cắn răng đưa ra lời chia tay với hắn, cô không có bề ngoài xinh đẹp, không có dáng người hoàn mĩ, hôm nay cả trinh tiết cũng không còn. Cô vốn muốn giữ lại lần đầu tiên này cho đêm tân hôn của hai người, nhưng giờ cô chẳng còn gì ngoài hai bàn tay trắng. Giang Huân từ chối yêu cầu chia tay của cô, ngược lại còn an ủi cô, nói rằng hắn yêu Thành Bách Hợp vì tâm hồn chứ không phải vì bề ngoài, thậm chí để biểu đạt quyết tâm của mình nên hắn nói cầu hôn cô ấy.
Tại thời điểm mình bị tổn thương nhất, người đàn ông không vứt bỏ mà còn che chở mình, thời khắc này lòng cảm kích cùng tình yêu của Thành Bách Hợp đối với Giang Huân quả thật không có cách nào nói rõ. Từ đó về sau, trước mặt Giang Huân thì cô càng có cảm giác hèn mọn hơn, thậm chí không dám nói lớn tiếng với hắn, cô có cảm giác mình đã bị vấy bẩn, không xứng với Giang Huân, mọi việc thường ngày đều nhân nhượng Giang Huân, đến nỗi còn muốn mỗi ngày quỳ trên đất múc nước rửa chân cho hắn, lúc ăn cơm, đều là dâng cơm tới miệng hắn, cô cẩn thận từng li từng tí nịnh nọt hắn, không dám oán hận một câu. Sau đó, việc cô bị cưỡng bức, không biết bằng cách nào lan truyền vào trường học.