Edit: Phan Thuy
Beta: Sakura
Lưu Diêu đưa tay định túm tóc Bách Hợp, Bách Hợp vặn ngược túm lấy tay cô ta, chỉ dùng ít kỹ xảo, liền chế trụ cô ta, cả tay của Lưu Diêu cũng bị vặn ngược ra sau lưng, Bách Hợp đạp một cước vào đầu gối của cô ta, “ đùng” một tiếng liền quỳ xuống, nửa người trên còn cố gượng, hai chân đã quỳ trên mặt đất, Bách Hợp thả tay ra cả người Lưu Diêu ngã đập xuống đất, cô ta hoảng sợ định chống cái tay không bị Bách Hợp túm xuống đất, tay còn chưa kịp chạm đất, lại bị Bách Hợp đá vào mông, lúc này cô ta đã quỳ trên mặt đất không đứng dậy nổi, cơ thể bị đạp một phát không tự chủ được liền trượt về phía trước, lao thẳng đụng vào cột giường bên cạnh “ bành “ một tiếng, phải dùng tay giữ thành giường mới dùng lại.
Đối với cái đạp đó Bách Hợp hiểu rõ mình đã dùng bao nhiêu sức, Lưu Diêu vịn thành giường, một lúc lâu hai chân vẫn còn run rẩy không đứng dậy nổi, ngoài ra hai cô gái cùng ký túc xá sợ ngây người, co rúm người trên giường không thốt ra lời, bây giờ dây buộc tóc của Bách Hợp bị lỏng, vừa mới dạy dỗ Lưu Diêu một trận, trừ tóc bị rối một ít, lúc này cô mặt không đỏ thở không gấp:” Muốn dạy dỗ tôi? Đồ vô dụng! Chính cậu mới là đồ vô dụng, không học được, lại còn phải dựa vào tư cách học sinh có năng khiếu thể thao để vào học trường trung học phổ thông của tỉnh, bố của cậu đã phí không ít công sức, trái lại tôi muốn gửi thư tố giác cho cấp trên của bố cậu, để xem bố cậu đã bỏ ra bao nhiêu công sức, thì cậu mới có thể vào được trường học!”
Bách Hợp nói xong câu này, Lưu Diêu nằm im ở trên giường không có nhúc nhích, cùng lúc đó cô lấy màn và các đồ khác ném lên giường mình, bây giờ trong phòng không có ai dám cười cô, Lưu Diêu vừa mới bị tát, Lưu Diêu khỏe mạnh như vậy mà ở trước mặt Bách Hợp không có sức đánh lại, hai cô gái đều sợ, hiển nhiên không dám lại trêu trọc cô. Bách Hợp vừa đứng trên sàn nhà, lúc này lại giẫm lên giường dưới để trèo lên giường cô, cô gái giường dưới cũng không dám đánh vào chân cô nữa:
“ Muốn dạy tôi hiểu thế nào là tốt? Hiện tại có lẽ cậu thật sự hiểu rõ tốt xấu là như thế nào rồi nhỉ!”Trong ký túc xá bỗng yên tĩnh đến tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy được, Lưu Diêu nằm sấp trên giường không có nhúc nhích. Lúc này Bách Hợp mới đem màn trên giường treo lên, xong cô xuống giường sửa sang lại quần áo của mình, mặc kệ mọi người trong ký túc xá nghĩ như thế nào về cô, cô lấy khăn ẩm ra lau giường của mình. Sau đi tắm trong phòng tắm của ký túc xá, lúc đi ra ngoài đã không thấy Lưu Diêu và những người khác.
Lúc này chỉ sợ trong lòng mấy cô gái này cực kỳ ghét Bách Hợp rồi, nhưng cùng lắm chỉ dám mỉa mai vài câu, hôm nay, đánh cũng không lại, cũng không dám dùng các thủ đoạn nham hiểm, cùng lắm là phớt lờ cô, Bách Hợp cũng chưa bao quan tâm đến những người này. Vì vậy thấy những người này cũng coi như không thấy, cũng không quan tâm, lau khô tóc xong trèo lên giường, buông màn để chặn ánh mắt của mọi người, cô muốn luyện Luyện Thể Thuật một lần, sau khi luyện xong Luyện Thể Thuật cũng đã hơn ba giờ chiều, cô lấy cuốn sách vật lý ngồi yên học công thức, thành tích văn học của nguyên chủ không tệ, nền tảng tiếng anh cũng tốt, cô bé vì Tần Chính chọn ban khoa học tự nhiên, ba môn bật lý, hóa, toán cô bé cố gắng học như thế nào thành tích cũng không nâng cao được.
Có khi học công thức thuộc làu làu, nhưng căn bản không hiểu rõ, khi đến cuộc thi thực sự, cô bé có thể học thuộc công thức và viết nó ra được, nhưng nếu là câu hỏi đã có thay đổi, chính cô không thể làm được. Vì vậy cả năm hai này thành tích Nhiếp Bách Hợp không tốt, mục tiêu cuối cùng của nguyên chủ là muốn thi thật tốt để đỗ đại học, hiển nhiên Bách Hợp cũng muốn cố gắng một chút, cô đọc sách một lát. Sau khi học thuộc một ít công thức quan trọng, Bách Hợp dự định đi ra cửa hàng sách ở ngoài mua ít sách bài tập về để làm.
Thay quần áo mang theo tiền đi ra ngoài, ký túc xá lúc này ồn ào hơn buổi sáng nhiều, còn hai ngày nữa là đến khai giảng, những bạn học nhà ở xa cũng đã sớm mang hành lý đến trường học tromng hai ngày này, khi Bách Hợp ra ngoài mọi người thấy đều nhìn cô chằm chằm, trước kia ở trường trung học phổ thông của tỉnh Nhiếp Bách Hợp cũng được coi là người nổi tiếng, chủ yếu là do Nhiếp Bách Hợp lớn lên rất xinh đẹp, hơn nữa thành tích lại không kém, trong trường học cũng coi là nổi bật.
Vài tháng trước sự việc siêu thị nhà họ Nhiếp bị người hạ độc đến nay cũng đã truyền khắp nơi, việc này càng làm Bách Hợp nổi tiếng hơn, ai cũng biết, chủ siêu thị bán đồ có độc gây chết người là nhà họ Nhiếp, lúc này không ít người nói sau lưng Bách Hợp, Bách Hợp tự động bỏ ngoài tai những lời như “ Cha Nhiếp là hung thủ giết người”… đi ra khỏi ký túc xá.
Ở bên ngoài trường học của tỉnh có không ít cửa hàng bán tài liệu học tập và sách vở, đồ dùng các loại, để ra được cồng trường, đi khỏi ký túc xá nữ qua môt sân bóng rổ lớn, tuy chưa chính thức khai giảng, nhưng học sinh đến trường dần dần đông hơn, lúc này trong sân bóng rổ đã có người bắt đầu phát bóng, các bậc đá bên canh cầu thang đã có rất nhiều người ngồi xem, lúc Bách Hợp đi qua đột nhiên có người hét lên một câu:” Cẩn thận!”
Cô chỉ cảm thấy có cái gì lao nhanh đến phía mình, theo phản xạ xoay người, quả cầu màu xanh đập thẳng vào ngực cô, muốn tránh cũng không kịp, thoắt cái cô ngửa người trên ra sau, hai tay chống trên mặt đất, cơ thể uốn ngược lại thành hình chữ U, động tác uốn người trong múa là động tác cơ bản, quả bóng màu xanh kia bay sượt qua cô, trong sân bóng rổ cách đó không xa mọi người đều thấy một màn như vậy, thi nhau huýt sáo, đợi lúc Bách Hợp đứng dậy, có một bạn nam cùng trường mặc quần áo đội bóng đang lau mồ hôi chạy tới phía cô, nhìn lướt qua có chút xấu hổ, lao đến chỗ Bách Hợp hỏi một câu:” Bạn có sao không?”
Bách Hợp lắc đầu, may là cơ thể cô dẻo dai, từ khi tiến vào nhiệm vụ được hai tháng cô luôn luôn luyện Luyện Thể Thuật, hơn nữa từ nhỏ nguyên chủ luyện múa rất tốt, vừa mới làm động tác uốn người cũng không thấy khó, nếu là người khác thì hôm nay chỉ sợ gãy xương lồng ngực, cái quả bóng màu xanh kia cũng không giống như ngoài ý muốn ném đến đây, giống như có người cố ý ném đến, lực mạnh vô cùng, Bách Hợp không để ý đến vẻ mặt lo lắng đang đỏ lên của bạn nam cùng học, trái lại sang phía sân bóng rổ, liền nhìn thấy một thiếu niên cao to khỏe mạnh đang lấy áo lau mồ hôi, khi cảm thấy ánh mắt của Bách Hợp, cậu ta cười mỉa, làm động tác dựng thẳng ngón giữa hướng về phía Bách Hợp.
Tên của thiếu niên này là Thẩm Kỳ, cùng học với Bách Hợp từ năm nhất nhưng không cùng ban học, trước đó cũng là học sinh được tuyển vào trường trung học phổ thông của tỉnh do có năng khiếu về thể thao, cậu ta với Lưu Diêu là anh em họ, cha mẹ là trưởng công an của tỉnh, rất có quyền lực, từ nhỏ Thẩm Kỳ đã thích đánh nhau, khi học trường trung học cơ sở nổi tiếng là phần tử gây chuyện, nhưng bởi vì các mối quan hệ của cha mẹ cậu ta, trường học cũng mắt nhắm mắt mở, không đụng đến cậu ta, sau khi vào học trường trung học phổ thông vì có cơ thể khỏe mạnh lại có tài đánh nhau, nhanh chóng ở trong lớp được mọi người gọi là lão đại, thập phần sùng bái cậu ta, nghe nói cậu ta cũng rất có thế lực ở một vài địa bàn ở ngoài trường, trường học biết việc này, nhưng Thẩm Kỳ không có mang thế lực bên ngoài này vào trường học, bình thường lại không gây ra việc gì lớn, vì vậy trường học cũng chỉ mắt nhắm mắt mở, coi như không biết.
Quan trọng nhất là từ khi còn học trung học cơ sở Thẩm Kỳ đã rất thích Kiều Dĩ An, vào học trường này, cũng giống Lưu Diêu, là vì Kiều Dĩ An mà vào, tiếc là Kiều Dĩ An có bạn trai, mặc dù cô ta cùng bạn trai đã sớm có quan hệ thân mật, nhưng ở phương diện tình cảm cô ta lại thập phần chậm hiểu, không biết Thẩm Kỳ có tình cảm với mình, Thẩm Kỳ không dám khinh mạn nữ thần trong lòng mình, liền lặng lẽ với tư cách bạn thân bảo vệ bên người cô ta cùng Lưu Diêu, không có dũng cảm chọc thủng lớp giấy mỏng ngăn cách này.
Bởi vì cậu ta thích Kiều Dĩ An, với việc Kiều Dĩ An không thích Bách Hợp nên Thẩm Kỳ càng ghét cô, chỉ có điều là một người đàn ông thì không chấp nhặt với phụ nữ, vì vậy trong hai năm học trung học phổ thông mặc dù không thích Nhiếp Bách Hợp, nhưng cũng không làm gì cô cả, cùng lắm chỉ cùng các bạn nam bàn luận về các bạn nữ xem ai xinh đẹp còn đối với cô bé thì coi thường nên bỏ qua, cho đến năm ba Nhiếp Bách Hợp xúc phạm Kiều Dĩ An, Thẩm Kỳ không thể chấp nhận được, cuối cùng sai một đám lưu mạnh ngoài trường đánh gãy tay cô!
Sau những gì đã xảy ra vì thế lức của nhà Thẩm Kỳ ngăn cản, hơn cậu ta cũng không có lộ diện, vì vậy không thể phán tội lên cậu ta, mặc dù nhà trường cũng giúp đỡ bên cảnh sát, tuy đám tội phạm kia đã bị bắt, nhưng cùng lắm tội danh đánh nhau cũng chỉ bị giam giữ vài ngày, những người này cũng thường xuyên phải vào sở cảnh sát, sau cũng được Thẩm Kỳ giúp đỡ, mấy hôm sau vụ việc Nhiếp Bách Hợp bị đánh gãy tay đám côn đò đó liền được thả, không bị làm sao cả, trái lại vì vậy Nhiếp Bách Hợp bỏ lỡ kỳ thi đại học, nên cuộc đời cô côi như bị hủy, việc này vì không có chứng cứ, cuối cùng Thẩm Kỳ cũng không bị ảnh hưởng gì cả, ngoại trừ việc Nhiếp Bách Hợp không may mắn, sự việc cũng không giải quyết được gì, từ đó Kiều Dĩ An cũng thoát khỏi sự dây dưa của Nhiếp Bách Hợp.
Khi nhìn thấy Thẩm Kỳ, Bách Hợp hiểu rõ quả bóng màu xanh vừa bay tới không phải là do ai vô tình ném đến mà là do Thẩm Kỳ cố ý.
Cô cười khẩy,bạn nam cùng học hiển nhiên cũng biết rõ Thẩm Kỳ suýt chút nữa làm người khác bị thương, thấy bộ dáng lạnh lung của Bách Hợp, nhớ tới thời trung học cơ sở cô gái này cũng không phải người dễ bắt nạt, trong lòng có chút lo lắng, Bách Hợp lại không để ý đến cậu ta, trái lại đi tới chỗ quả bóng xanh.
Quả bóng xanh kia trước khi bay sượt qua người cô đã đụng vào bên trên bồn hoa, bị bật trở lại, còn chưa lăn được xa, cô chạy vài bước bắt được quả bóng, bạn nam đằng sau lo lắng phát run:” Nhiếp Bách Hợp, bạn không sao chứ?”
“Tớ không sao”. Cô không bị thương, cô làm sao có thể bị thương được! Bách Hợp ước lượng quả bóng cầm trên tay, thấy Thẩm Kỳ cách đó không xa giơ ngón tay giữa lên, cậu ta dương dương đắc ý, mọi người ngồi trên bậc thềm đều quay đầu ra xem, mắt Lưu Diêu đỏ vì khóc nhưng lúc này cũng đang cười toe toét, nhíu lông mày nhìn chằm chằm Bách Hợp, trong lòng Bách Hợp tính lực của mình và khoảng cách với Thẩm Kỳ, lại nhìn vị trí của cậu ta, bỗng nhiên nở nụ cười, cô hét lớn một tiếng:
“ Đón lấy bóng nè!”